Đêm, mọi vật đều chìm trong tĩnh lặng của bóng tối, làm cho kẻ trốn chạy cảm thấy nguy cơ trùng trùng nhưng lại mệt mỏi sợ hãi, nhất là đối với một nữ nhân tay không tấc sắt.
Ta chạy đi trong tâm trạng như thế, nhưng giờ đây mọi sự đều bất chấp. Kiệt sức, ta tìm một lùm cây, ẩn thân trong đó, lấy trong người một viên hồi hoàn nuốt xuống, bất giác đã thiếp đi, tương lai, thứ đó ta đã không còn quan tâm nữa.
Cuộc đời ta là một canh bạc, nhưng ta lại luôn là người thua, ta đánh cuộc với bản thân để tin hắn, ta thua, ta cược với vận mệnh, ta có thể hạnh phúc, ta thua, hôm nay ta lại thua một lần nữa. Ta tay trắng rồi, ông trời người còn muốn cược cái gì.
Khi ta tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là khuôn mặt của một nam nhân xa lạ, đúng vậy, xa lạ. Việc đầu tiên ta làm không phải là vùng chạy mà là cười, cười thật lớn, cười đến chảy nước mắt. Lần này ta chỉ muốn thử một chút thôi, không ngờ lại thua lớn như vậy.
Ta đứng dậy phủi áo, Không nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
“Trở về thôi”
Hắn lẳng lặng đi theo sau ta, giống như đang áp giải tù nhân, ta cũng không thèm để ý. Tâm ta giống như một đốm lửa tàn, chỉ cần hơi nhen nhóm chút ánh sáng liền bị dội cho một chậu nước lạnh, tắt ngúm. Vậy thì cần gì tốn hơi sức đi nhóm lại đống lửa ấy nữa.
“Nếu như nàng không trở về, có thể chiến sự sẽ xảy ra”
“Ta quan trọng đến vậy? ta giống như họa thủy lắm sao, nói cái gì có thể tin tưởng được đi”
“Hắn trong tay nắm đại quân, cát cứ một vùng rộng lớn phía bắc, hắn sẽ đầu quân cho triều đình nếu như nàng an toàn trở về bên cạnh hắn.”
“Hóa ra suốt thời gian qua ngươi ở bên ta chỉ vì trông chừng cho hoàng đế, ta thấy bản thân mình thật buồn cười, một sai lầm lại có thể lặp lại đến lần thứ hai, đúng là hết thuốc chữa”
“Ta đối với nàng là thật lòng, nhưng có những thứ ta không thể tự quyết định được, vận mệnh quốc gia, ta không thể bỏ mặc làm ngơ”
“Đừng đổ cái tội danh tổn hại giang sơn xã tắc lên vai Mạc gia chúng ta, ta gánh không nổi, Từ khi lập quốc, Mạc gia nổi danh trung nghĩa, gán một tội danh mang tiếng xấu muôn đời, là các ngươi ép người, đại ca sẽ tự biết cân nhắc, không phải một nữ nhân như ta có thể ảnh hưởng hắn.”
Những nỗi đau khi xưa, những oan khuất ngày đó hiện ra trước mắt như ngày hôm qua, tưởng rằng có thể không hận, tưởng rằng có thể chôn nó xuống để sống an ổn, hóa ra vết thương cũ chỉ cần khẽ chạm vào liền đầm đìa máu tươi, đau đớn gấp trăm ngàn lần.
“Lạc nhi, nàng hận ta, ta biết, là ta phụ nàng, thật xin lỗi, mạng ta bù đắp cho nàng cũng không đủ, nhưng lần này, ta phải đưa nàng trở về”
Biết là như thế nhưng khi hắn nói ra lại giống như chém thêm một nhát đao vào trái tim chằng chịt vết thương của ta, khi đã quá đau đớn ngươi sẽ chẳng còn cảm thấy gì nữa, nhưng ngươi sẽ phải sống cả đời với vết thương đó. Nó nhắc nhở ngươi đã từng ngu ngốc như thế nào.
Xa xa có một đám người bịt mặt đang chờ sẵn, hắn tiến lên phía trước, lạnh lùng nói:
“Ai phái các ngươi tới”
Kẻ cầm đám người tiến lên thi lễ, nói:
“Chúng ta phụng mệnh hoàng thượng đến tiếp ứng, đưa Mạc cô nương trở về“. Kẻ đó rút ra một lệnh bài đưa lên.
Hắn gật đầu nói: “được, các ngươi dẫn đường”