Thạch Thiết nói:
- Chân tướng ra sao, bây giờ khó kết luận, nhưng sự việc liên quan với Viêm Ma, phải tra xét rõ.
- Việc này quan trọng, thậm chí so với tổ chức Tuyệt Uyên, còn gấp hơn.
Khi quan sát nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang, đối với đạo khí tức cường đại truyền ra từ trong chiếc nhẫn của Diệp Cảnh, Thạch Thiết đã âm thầm lưu ý.
Nhưng hắn cũng không phải người dễ dàng kết luận, cho nên đem nghi hoặc này dấu trong lòng.
Địa Ngục dị biến, tuy người người phòng bị, nhưng nguy hại còn chưa đủ trực tiếp.
Viêm Ma, cùng Bát Cực Đại thế giới những năm gần đây, vẫn giao chiến không ngừng, là "ngươi chết ta sống".
Diệp Cảnh nếu ngẫu nhiên đạt được truyền thừa của Viêm Ma Đại Đế thì thôi.
Nhưng nếu hắn có liên quan với Viêm Ma Đại thế giới, thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Hiện tại Thạch Thiết vẫn không có xác định tính chất của chuyện này, nhưng trình độ trọng yếu của nó, chắc chắn sẽ tăng cao trong lòng của hắn.
Sắc mặt của Nghiêm Húc đen như đáy nồi, từ trong kẻ răng vặn ra vài chữ:
- Lão phu đối với chuyện này, hoàn toàn không biết gì cả!
Yến Triệu Ca nhàn nhạt hỏi:
- Vậy ta cũng không nghĩ ra lý do khác để Nghiêm trưởng lão đưa ta vào chỗ chết.
Nghiêm Húc hừ một tiếng, vẻ mặt tối tăm.
Tiêu điểm của những người khác, kỳ thực vẫn đặt trên người của Diệp Cảnh, ánh mắt của mọi người đang quan sát hắn.
Diệp Cảnh lúc này lại mờ mịt.
Hắn phẫn nộ, luống cuống, bị ánh mắt của mọi người xăm soi dĩ nhiên sẽ không thoải mái.
Hắn lý giải tình hình của thế giới này vẫn còn có hạn.
Nhưng Viêm Ma là tồn tại như thế nào, hắn vẫn biết rõ ràng.
Lúc này bị người khác nói mình cùng Viêm Ma có quan hệ, lập tức vừa sợ vừa giận.
Yến Triệu Ca nhìn lại, chỉ thấy đồ văn hoả diễm trên người Diệp Cảnh càng ngày chói mắt, giống như đang bốc cháy lên.
Diệp Cảnh rống giận:
- Yến Triệu Ca! Ta rơi vào trong tay ngươi, muốn giết thì giết, có bản lãnh thì lại đây!
- Vì tìm lý do, ngươi còn muốn tiếp tục vu oan lên đầu ta sao? Ngươi là cẩu tặc điên đảo thị phi trắng đen!
Yến Triệu Ca không thèm để ý, nói:
- Ngươi cũng nói, bây giờ ngươi là cá trong lưới, cá trong chậu, ta muốn thu thập ngươi, ngươi cũng không làm gì được.
- Ta còn cần phải vu oan ngươi sao?
- Có thể ngay cả ngươi cũng không biết chuyện, nhưng muốn nghiệm chứng cũng không khó, sau khi đem ngươi về núi, nhưng cường giả của tông môn sẽ nghiên cứu chiếc nhẫn rồi đưa ra kết luận cũng không muộn.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Diệp Cảnh:
- Đừng tưởng mình quá quan trọng, chuyện của ta rất nhiều, không có thời gian lãng phí trên người của ngươi.
Diệp Cảnh càng ngày càng phẫn nộ, đồ văn hoả diễm trên người càng sáng.
Sau cùng, dĩ nhiên bốc cháy lên!
Diệp Cảnh trong ngọn lửa quét qua bốn phía, trừng mắt nhìn đám người Yến Triệu Ca, Thạch Thiết, Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão.
- Quả nhiên Quảng Thừa Sơn các người, đều là "cá mè một lứa", bao che cho nhau!
- Lòng người nham hiểm, giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống, các ngươi so với Viêm Ma còn độc ác hơn!
- Cùng các ngươi làm bạn, không bằng làm Viêm Ma còn thống khoái hơn!
Diệp Cảnh ngửa mặt lên trời điên cuồng hét, trên tay hắn, dưới huyết nhục, hiện lên hồng quang, hình thành một vòng sáng đỏ sậm đeo trên ngón tay, chính là một chiếc nhẫn đỏ sậm.
Chiếc nhẫn bộc phát ánh sáng chói mắt, sau lưng hiện lên một ảo cảnh mơ hồ.
Trong ảo cảnh, nham thạch nóng chảy đầy đất, lửa bay khắp trời!
Phảng phất như một cự nhân hoả diễm, xuất hiện trong đó.
Khí tức cường đại mà với thực lực trước mắt của Diệp Cảnh không thể làm được, như ẩn như hiện, chấn động lòng người.
Yến Triệu Ca nhìn cảnh tượng này, xem thường nhìn:
". . . Đầu óc ngươi đúng là bị đốt cho ngu luôn rồi."
Không giống với cảnh tượng mà nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang tái hiện, lúc này là chân thực.
Mọi người ở đây, kể cả Nghiêm Húc, nhìn Diệp Cảnh lúc này, cảm nhận lực lượng ý cảnh của ảo cảnh này, trong lòng đối với suy đoán của Yến Triệu Ca, đã tin bảy tám phần.
Nghiêm Húc nhìn chiếc nhẫn đỏ sậm trên tay Diệp Cảnh, thầm nghĩ:
"Nguyên lai là nhập vào trong cơ thể hắn, hèn chi trước đây tìm không được."
Thạch Thiết thản nhiên nói:
- Lấy nguồn gốc mà nói, cường đại mà Thạch mỗ ít thấy trong đời, muốn diệt Bát Cực Đại thế giới này cũng không nói chơi.
- Nhưng bây giờ ngươi là tàn hồn cũng không tính, ngay cả ý niệm của không phải, chỉ là khí tức còn sót lại, còn chưa lật được trời này.
Dứt lời, Thạch Thiết vươn một tay ra, bàn tay trong nháy mắt hoá thành kim cường trong suốt, từ trong ra ngoài toả ra kim quang
Một chưởng rơi xuống, Diệp Cảnh cùng quang ảnh kia cùng nhau tức giận gào thét thống khổ.
Hoả quang trọng nháy mắt bị dập tắt, Diệp Cảnh bị ép xuống đất một lần nữa, không thể động đậy, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt nhìn Yến Triệu Ca cùng Thạch Thiết.
Thạch Thiết muốn nói, đột nhiên vẻ mặt hơi động, bước ra bên ngoài trang viên.
Lúc này, bên ngoài trang viên, có một mặt trời nhô lên cao, đột nhiên ảm đạm xuống.
Sắc trời biến thành màu đen, giống như chìm vào bóng tối.
Trong đêm đen, một vầng trăng sáng như ẩn như hiện.
Thạch Thiết một thân kim cương, giống như bất diệt, đang giằng co.
Quang mình cùng hắc ám đan vào giữa trời đất, không ai nhường ai, nhắc lên từng đợt sóng to, đem kiến trúc trong trang viên chấn cho sụp đổ!
Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão, cùng những cao thủ Quảng Thừa Sơn khác, đối với trùng kích như vậy cũng có áp lực thật lớn.
- Mộ Quang Ám Nguyệt Khí!
Chấp Pháp Trưởng lão kêu lên đau đớn:
- Tu vi bậc này, là một trong Đại Nhật Thất Tử, Mộ Quang Quân!
Yến Triệu Ca vuốt cằm:
- Ta nhớ không lầm, Mộ Quang Quân cùng đứng đầu Thất Tử, Phổ Chiếu Quân có tu vi tương đương, thực lực tại Đại Nhật Thánh Tông cũng có thể xếp vào thứ hai đi?
Chấp Pháp Trưởng lão gật đầu:
- Không sai, tuy rằng địa vị bên dưới Phổ Chiếu Quân, nhưng thực lực không thua nhiều, chính là cường giả đứng đầu của Đại Nhật Thánh Tông.
- Hơn nữa, chúng ta đều biết, trong Đại Nhật Thất Tử, Mộ Quang Quân là người chuyên môn làm việc bẩn, bình thường rất khiêm tốn, nhưng giết chóc năng nhất.
Yến Triệu Ca không lên tiếng:
"Thật để mắt ta, cũng không uổng phí ta giết Tiêu Thăng."
Mộ Quang Ám Nguyệt Khí, là pháp môn đặt biệt nhất trong Đại Nhật Thất Pháp, hình thành khí tràng độc lập, biến đổi ngàu đêm.
Biến ảo hư thật, nhật nguyệt luân chuyển, kết hợp Huyễn pháp cùng Quyền pháp, khắc hẳn với những Võ đạo khác của Đại Nhật Thánh Tông.
Lúc này được Mộ Quang Quân thi triển, giống như có khả năng thay trời đổi đất.
Nếu không có Thạch Thiết vững vàng chống đỡ, thì nhưng cường giả Quảng Thừa Sơn ở đây đều bị đêm đen thôn phệ trong nháy mắt.
- Thiết Sư Tử?
Trong đêm trăng truyền ra giọng nói trầm thấp.
Khi thấy Mộ Quang Quân bị Thạch Thiết ngăn trở, nhưng cường giả Đại Nhật Thánh Tông khác đang ẩn núp trong đêm tối, kéo tới đám người Yến Triệu Ca.
Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão cùng những cường giả của Quảng Thừa Sơn lúc này đón lấy, đánh thành một đoàn.
Lúc này, Nghiêm Húc một bộ dáng nhận mệnh, đột nhiên bạo khởi!
Hắn oán hận liếc nhìn Yến Triệu Ca, cũng không dừng lại mà chạy đi thật xa.
Diệp Cảnh nằm một bên, cũng thoát ra trốn đi, thật ra hắn muốn tìm Yến Triệu Ca gây phiền phức, nhưng trong bóng tối không cách nào phân biệt được vị trí của Yến Triệu Ca, đành phải oán hận thét lên điên cuồng, chạy ra ngoài.
Giữa không trung, Thạch Thiết hừ lạnh một tiếng.
Một đạo ánh sáng như kim cương sáng lên trong đêm đen, đánh lên người Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc đang chạy trốn, toàn thân kịch chấn, phun máu điên cuồng.
Toàn thân của hắn, từ lổ chân lông, đều có máy chảy ra, cả người giống như hoá thành huyết nhân.
Thạch Thiết vẫn đem hầu hết chú ý của mình đặt trên Mộ Quang Quân của Đại Nhật Thánh Tông, Nghiêm Húc trúng một kích của hắn, hầu như trọng thương gần chết, nhưng vẫn bảo trụ được cái mạng.
Nghiêm Húc không dám chần chờ, tiếp tục chạy trốn.
Yến Triệu Ca truyền âm cho Thạch Thiết nói:
"Đại sư bá, giao cho ta đi, ta đi tìm hắn và Diệp Cảnh."
Thạch Thiết hơi do dự một chút:
"Nếu đối phương phản kháng, có thể đánh chết tại chỗ."
"Đại sư bá yên tâm."
Yến Triệu Ca nhanh động thân, cười nhạt:
"Một cái cũng đừng nghĩ trốn."