Lưu Thịnh Phong cúi đầu nhìn Tiếu Vũ, lãnh đạm nói:
- Nếu ngươi mạnh hơn ta, ngươi nói chuyện, ta chỉ có thể nghe theo, còn ngươi yếu như vậy, cả ngày lẫn đêm kêu chiêm chíp, nói một đống lời nhảm nhí, ai kiên nhẫn nghe ngươi nói hả?
Tiếu Vũ cố nén đau đớn, tầm mắt nhìn về một hướng khác:
- Triệu sư đệ, ngươi khuyên nhủ Lưu sư huynh đi!
Phía xa, sau tháp cao màu vàng, một bóng người đi ra, ánh mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, chính là Triệu Hạo.
Vẻ mặt của Triệu Hạo như thường, thần quang trong mắt sâu thẫm, con ngươi đen nhánh một mảnh tĩnh lặng:
- Ý chí của các ngươi đủ kiên định, không ai có thể bắt buộc các ngươi đoạ ma.
- Cùng lắm là chết thôi, nếu như tham sống sợ chết, cần gì phân biệt người hay ma?
- Bất quá, nếu ta là các ngươi, thà rằng đoạ ma, đạt được lực lượng liều chết đánh một trận, còn hơn như cá nằm trên thớt chờ người khác xẻ thịt.
Đám người Diệp Trọng Châu đều khiếp sợ nhìn hắn, Tiếu Vũ há miệng nói một tràng dài:
- Ngay cả Triệu sư đệ ngươi cũng cam nguyện đoạ ma sao? Nhưng ngươi rõ ràng không đoạ ma...
Triệu Hạo khinh thường nói:
- Đối với các ngươi mà nói, thành ma, chỉ là phóng đại ý niệm nào đó trong lòng, chuyện trước nay không dám làm, bây giờ có dũng khí đi làm.
- Mà ta vốn không có chuyện gì không dám làm, chuyện ta muốn làm, ta sẽ làm ngay, đời người ngang dọc, sảng khoái mà làm.
- Đối với ta mà nói, thành người hay thành ma, cũng không có gì khác nhau, ta cũng không để ý người khác có đoạ ma hay không.
- Chuyện này với ta mà nói đều giống nhau, người ngăn cản đường của ta, ta liền chếm giết, người hay ma không khác nhau.
Triệu Hạo cười nhạo, vẻ mặt tràn đầy khinh miệt:
- Hiểm độc nhất chính là lòng người, ma do tâm sinh, sinh linh còn tồn, ma tức bất diệt, các ngươi sợ hãi Tà Ma, thật ra là sợ hãi ý niệm sâu trong lòng mà thôi.
- Với ta mà nói, ta không ngại làm theo suy nghĩ chân thật của bản thân, nhưng cũng không mất đi khống chế.
- Ta cầu tự tại, vô câu vô thúc, tiêu dao ngang dọc. Đối với ta, lực lượng mới là chân thật nhất của thế giới này, những thứ khác chỉ là hư ảo.
- Đừng nói lão đầu đối với ta không tệ, ta còn nhận ân huệ của hắn, mặc dù ta không có hứng thú trở thành như hắn hay là trợ giúp hắn khiến Cửu U buông xuống, nhưng ta cũng không cố ý đi làm xấu chuyện của hắn.
Triệu Hạo khinh thường nhìn về phía đám người Diệp Trọng Châu, Tiếu Vũ:
- Cho nên ta mới không thèm để ý Tà Ma, bởi vì ta có thể chưởng khống tâm cảnh của mìn, không giống như những phế vật này, ý nghĩ trong lòng cũng không dám thừa nhận, suốt ngày sợ hãi rụt rè, che che giấu giấu.
Diệp Trọng Châu cũng không để ý đám người Lưu Thịnh Phong ngay bên cạnh, kiềm chế không được, tức giận mắng to:
- Ăn nói bừa bãi, chỉ vì lợi ích của bản thân, lạnh lùng chỉ có bản thân ngươi thôi.
Triệu Hạo mỉm cười:
- Phế vật giống như ngươi, có tư cách gì nói ta?
Lời vừa nói ra, đám người Diệp Trọng Châu không khỏi ngạc nhiên, ngay cả Lưu Thịnh Phong cũng ghé mắt.
Ánh mắt của Triệu Hạo nhìn Diệp Trọng Châu cùng Nguyễn Bình, hừ nhẹ một tiếng:
- Tuổi tác cũng lớn rồi, bất quá Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư mà thôi, sống lâu nay đều sống trên người chó hết rồi à.
Diệp Trọng Châu lập tức bị tức đến cười:
- Ngươi chỉ là Nội Cương hậu kỳ, còn nói ta bất quá Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư?
Triệu Hạo cười khinh thường:
- Ngươi ở cái tuổi này có tu vi gì? Cao hơn ta sao? Không cao hơn ta, còn cáo mặt mũi nói chuyện sao?
Diệp Trọng Châu trợn to hai mắt, căm tức nhìn hắn:
- Người như ngươi, nếu không phải ta bị trọng thương, ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!
Nguyễn Bình, lúc này cũng mở mắt ra, căm tức nhìn Triệu Hạo.
Lưu Thịnh Phong như cười mà không cười, ánh mắt đảo tới đảo lui từ Triệu Hạo sang đám người Diệp Trọng Châu, Nguyễn Bình.
Hai người bên cạnh hắn nhìn Triệu Hạo, sắc mặt cũng có chút khó xử, không tốt, nhưng Lưu Thịnh Phong khoát tay, để cho bọn họ đừng lên tiếng.
Triệu Hạo đối với sắc mặt của ba người Lưu Thịnh Phong, cũng làm như không thấy, liếc Diệp Trọng Châu một cái:
- Thuận tiện nhắc tới, một năm trước ta còn chưa phải Tông Sư, bây giờ ta đã là Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, lúc trước ngươi từ Võ giả Luyện Thể đến Nội Cương hậu kỳ Tông Sư, dùng bao nhiêu thời gian? Có nhanh hơn ta không? Nếu không, người không phải là phế vật chứ là gì?
- Một năm, ngươi tăng lên bao nhiêu? Tuổi lớn như vậy, mới có Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, tuổi của ngươi không để cho chó ăn thì để làm gì?
- Cho ta đẹp mặt? Chúng ta không so tốc độ tăng tiến tu vi, cùng cảnh giớ, một mình ta đánh năm người các ngươi không thành vấn đề, ngươi cho ta đẹp mặt như thế nào hả?
Triệu Hạo có chút thương hại nhìn Diệp Trọng Châu:
- Thật ra thì, hôm nay ngươi chết là rất khá a.
- Nếu không, ngày sau ngươi rất nhanh sẽ thấy, ta không dùng bao nhiêu thời gian, cảnh giới sẽ vượt qua ngươi, đồng thời nghiền ép ngươi như nghiền một con kiến.
Diệp Trọng Châu tức đến bốc khói, hết lần này đến lần khác trọng thương không thể động đậy, hai mắt đều xung huyết.
Tiếu Vũ khiếp sợ nhìn Triệu Hạo:
- Triệu sư đệ, ngươi nói quá mức không khỏi làm tổn thương người khác...
Triệu Hạo liếc hắn một cái, khinh thường nói:
- Phế vật nhất chính là ngươi, cái gì cũng không làm, suốt ngày chỉ biết lải nhải, người như ngươi vậy, nếu không có sư phụ che chở, đã chết cả trăm lần rồi.
- Ta xem thường nhất chính là thứ như ngươi, rõ ràng thiên phú không tệ, nhưng không quý trọng, chỉ biết lãng phí, so với phế vật cũng không bằng.
Khi hắn nói chuyện, trên đỉnh tháp cao màu vàng, quang môn hình chiếu dưới mặt đất càng ngày càng vặn vẹo.
Mà lực lượng ẩn chứa trong đó càng ngày càng kinh khủng, khí tức quỷ dị, báo đạo toả ra, khiến cho đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao bị trọng thương càng ngày càng gay go.
Xiềng xích màu đen quấn quanh tháp cao không ngừng chấn động.
Thế giới màu đỏ rộng lớn mà mọi ngươi đang ở cũng liên tục rung động.
Bên ngoài khu vực màu đỏ, hắc vụ cuồn cuộn, có rất nhiều linh quang mạnh mẽ cùng Quyền ý của Võ giả ngang dọc.
Cửu U môn mở, đã đến thời khắc cuối cùng.
Mà rất nhiều cường giả bên ngoài công phòng đã đến mức độ sống chết.
Phòng tuyến của cường giả tổ chức Tuyệt Uyên dần dần bị dồn ép tới gần hạch tâm trận pháp.
Nhưng theo khí tức kinh khủng trong Cửu U môn càng ngày càng nhiều, một đám cường giả Tuyệt Uyên càng đánh càng hăng, một lần nữa đánh các cường giả Thánh Địa ra ngoài.
Triệu Hạo khinh miệt quét qua đám người Tiếu Vũ, Diệp Trọng Châu một cái, xoay người đi tới tháp cao màu vàng, thuận miệng nói:
- Nếu tìm tới Yến Triệu Ca, nhớ nói với ta một tiếng.
Lưu Thịnh Phong cười:
- Ngươi cũng muốn tìm Yến Triệu Ca?
Triệu Hạo nói:
- Yến Triệu Ca cuối cùng vẫn khác với đám phế vật này, nhưng ta sẽ cho hắn biết, ta và hắn cũng không giống nhau.
- Tìm ta sao?
Một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai mọi người, đám người Lưu Thịnh Phong, Triệu Hạo cùng nhau xoay người nhìn, chỉ thấy Yến Triệu Ca từ phương xa nhìn họ.
Yến Triệu Ca lại không nhìn Lưu Thịnh Phong cùng Triệu Hạo, mà là áy náy nhìn về phía đám người Diệp Trọng Châu:
- Chư vị, xin lỗi, có một số thứ cần thời gian chuẩn bị, để cho các ngươi chịu khổ, ta bảo đảm, sau này các ngươi có cơ hội trả lại Lưu Thịnh Phong gấp mười gấp trăm lần.