Chờ đến lúc Tiếu Phỉ cùng Marcos trở lại nơi ở. Nghênh đón bọn họ là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, toàn bộ quá trình mọi người đều thấy được ở trên TV, thật sự là rất hả giận, rất trâu bò.
Đồng thời, sự trả giá cố gắng của bọn họ cũng nhận được hồi báo.
- Vương Tranh kia tên nhóc kia đâu?
Tiếu Phỉ có nhiều lời muốn hỏi Vương Tranh, hiện tại đã trở lại, khẳng định phải hỏi thật nhiều, hỏi thật nhiều.
- Khụ khụ, đại ca đã quên mua vật kỷ niệm cho phòng 007, hắn hẳn là đi mua rồi, không có việc gì, trốn không được.
Nghiêm Tiểu Tô nói.
An Mỹ hừ lạnh một tiếng:
- Là đi hẹn hò đi
Tiếu Phỉ cũng không có hỏi thêm, nàng còn muốn cùng đám người Marcos rèn sắt khi còn nóng, trước khi rời đi sẽ đệ trình hai hạng mục.
- Vương Tranh trở về thì bảo hắn tìm ta, đêm nay chúng ta không ngủ.
Tiếu Phỉ nói, tất cả mọi người ngẩng cao đầu tràn đầy chiến ý, cho dù muốn ngủ cũng không ngủ được.
Màn hình tư liệu do Vương Tranh tạo ra đã rơi vào điện thoại trên tay Tiếu Phỉ, lấy thực lực Tiếu Phỉ, tốc độ phân tích khẳng định còn nhanh hơn hắn.
Giới Vật Lý đương đại. Ai là xếp thứ nhất khó mà nói, nhưng Tiếu Phỉ khẳng định là thuộc nhóm cường đại nhất.
Tên Đổng Học Vũ kia kỳ thật cũng rất trâu bò nhưng mà nghe Tiếu Phỉ nói ra một câu, có thể suốt đêm làm tốt suy luận, chỉ tiếc, dùng sai chỗ rồi, lại gặp phải Vương Tranh một tên yêu nghiệt như vậy.
Đây hoàn toàn là tự đào hố chôn mình, Vương Tranh vốn định hoàn toàn giải quyết xong giai đoạn thứ hai mới công bố, kết quả hắn không nên tự mình lên nói nhảm, vô hình đã đẩy địa vị Tiếu Phỉ lên cao.
Nghiêm Tiểu Tô lại bị An Mỹ kéo đến một bên:
- Nói!
- Hả, nói cái gì?
Nghiêm Tiểu Tô giả ngốc.
- Vương Tranh đi đâu rồi, đừng nói là anh không biết!
An Mỹ nói.
- Ha ha, Mỹ Mỹ yêu vấu, em hỏi hành tung của đại ca làm gì, cái này cũng không thích hợp, anh sẽ thương tâm.
Bộ dáng Nghiêm Tiểu Tô ra vẻ rất đáng thương.
- Nghiêm Tiểu Tô, lá gan anh trở nên lớn, dám lừa dối em, anh biết em hỏi cái gì, có phải Tiểu Thi kia đã đến hay không, từ Aslan đến nơi đây rất tiện!
Nghiêm Tiểu Tô ngẩn ngơ, thật sự bội phục đối với Mỹ Mỹ của mình, chỉ dựa một chút dấu vết để lại là có thể đoán được.
- Khụ khụ, tiểu Mỹ nha, tại sao em lại nghĩ như vậy?
Nghiêm Tiểu Tô vẫn muốn ngoan cố chống lại vài cái, dù sao làm anh em tốt, không thể lập tức đầu hàng.
- Xem bộ dáng mất hồn mất vía Tử Tô, hơn nữa Vương Tranh luôn động bất động lại biến mất, còn có thể là cái gì, Tiểu Thi kia cứ như vậy không thể gặp người sao?
An Mỹ ép tới tấp, nàng cảm thấy không đáng vì Diệp Tử Tô, Vương Tranh người này cũng quá không có tình người.
Nghiêm Tiểu Tô nhìn nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Mỹ, anh biết en cùng Tử Tô là bạn tốt, thẳng thắn nói, suy nghĩ của em cũng giống như anh nhưng dù sao chuyện này cũng là thuộc về bản thân đại ca, chúng ta không thể can thiệp quá nhiều. Trái lại nghĩ lại đi, nếu đại ca can thiệp chuyện giữa em và anh thì em sẽ có cảm giác gì, đương nhiên anh cũng biết em có lòng tốt mà thôi.
Nghiêm Tiểu Tô thật lòng thích An Mỹ, không chỉ có An Mỹ bộ dạng xinh đẹp, lại tình đầu ý hợp, đồng thời cũng là bởi vì An Mỹ thông minh lại luôn suy nghĩ vì người bên cạnh. Thời điểm cùng một chỗ, người khác đều nghĩ An Mỹ coi trọng tiền của hắn, mới đầu Nghiêm Tiểu Tô cũng cho rằng như vậy, sau lại mới biết được, tuy rằng tình huống trong nhà An Mỹ không phải đại phú đại quý, nhưng căn bản cũng không thiếu tiền. Trước đây lúc hai người quen nhau, số lần trả tiền của An Mỹ cũng rất nhiều, huống chi lúc hai người cùng nhau ăn mặn cũng đều là lần đầu tiên, ở sâu trong nội tâm, Nghiêm Tiểu Tô thực sự tôn trọng An Mỹ.
Thấy Nghiêm Tiểu Tô còn thật sự nói như thế, An Mỹ cũng không phát giận, nàng biết, nàng có chút hơi quá mức.
- Thôi, quên đi, chuyện này em cũng không quản, nhưng là em cùng nàng không phải chung một đường, nàng muốn tới, anh đừng hy vọng em sẽ mang theo sắc mặt hoà nhã gì.
An Mỹ vẫn là có nguyên tắc của chính mình, nàng rất bao che khuyết điểm.
- Khụ khụ, yên tâm, yên tâm, nàng sẽ không đến.
Nghiêm Tiểu Tô nói, nói giỡn, làm sao công chúa Aslan lại tới nơi này.
- Hừ hừ, lòi ra rồi, cô gái này cũng có ý tứ, nói nàng vô tình, thật sự nói đi là đi, sau đó lại từ thật xa chạy tới hẹn hò, tới cũng đã tới rồi, chẳng lẽ chúng ta không xứng để gặp mặt sao, treo giá nhân vật lớn nha.
Xem ra An Mỹ vẫn bất mãn đối với Tiểu Thi .
Nghiêm Tiểu Tô có thể nói cái gì, vấn đề về thân phận Ina, Diệp Tử Tô cũng không nói, hắn lại càng không thể nói.
Đi ra một chuyến, Nghiêm Tiểu Tô càng cảm thấy thế giới này quá lớn, tự cho là không gì làm không được là vô dụng, kỳ thật hắn là có khuynh hướng chấp nhận ý tưởng của An Mỹ.
Cái khác không nói, tụ hội giống như loại này, hắn cùng An Mỹ đều đi không được, tuy rằng Vương Tranh có năng lực, thậm chí cầm giải thưởng lớn, nhưng mà đã tính làm sao?
Là một quốc gia, cần mời chào người mới có thể coi trọng một chút, nhưng chỉ là như vậy, muốn cưới công chúa Aslan. Đừng nói xa như vậy, cho dù là quan hệ yêu đương, tuyệt đối hoàng thất sẽ không cho phép.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường đi, nhưng Nghiêm Tiểu Tô nghĩ lại nhất thời nghĩ đến, cuộc sống ở trên đời, không phải là muốn oanh oanh liệt liệt sao, tương lai như thế nào ai có thể biết trước, bỏ qua tuyệt đối không phải tính cách của Vương Tranh.
- Tốt, đừng làm mặt khổ sở, người khác còn tưởng rằng em khi dễ anh nữa.
……….
Ngày hôm sau lúc mặt trời lên, Vương Tranh đã trở lại, đám người Tiếu Phỉ đã đệ trình bước đầu đặt ra , về phần các công việc khác thì đợi trở lại Trái Đất rồi mới hoàn thành.
Mọi người cũng đã thu thập một chút, chuyến bay đã chuẩn bị tốt, bọn họ phải trở lại Trái Đất.
Dù sao lần này không phải du lịch, hết thảy hành trình đều đã được trở về, hơn nữa trở về cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, chiến hạm Olympus còn có nhiệm vụ riêng cần chấp hành, bọn họ phải đi theo tuyến tàu vận chuyển trở về.
Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng thần thái của Tiếu Phỉ sáng láng, Vương Tranh ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng cân nhắc làm sao giải thích chuyện này.
- Báo cáo mới đã được trình lên rồi, tên của em xếp ở vị trí thứ nhất, mọi người cùng nhau làm quyết định.
Tiếu Phỉ căn bản không cho Vương Tranh c cơ hội ự tuyệt.
- Thưa cô, em chỉ là một sinh viên, cô làm như vậy, em rất bị động.
Vương Tranh cười khổ, hơn nữa Vương Tranh cảm giác ở trên con đường nghiên cứu này càng chạy càng xa, phải biết rằng ngay cả lão Cổ cũng không đề nghị hắn đi con đường này.