Một hạng mục cuối cùng, là chạy đường dài 10km, trừ mang theo súng ống, còn phải đeo trên lưng một cái ba lô sức nặng tiêu chuẩn khi chiến đấu.
Đi vào điểm xuất phát, nơi này không thuộc phạm vi căn cứ, mà là đến ngoại ô thành Hạp Cốc, tuy rằng vẫn ở trong phạm vi tường thành, nhưng mà một mảnh khu vực cấm rộng lớn, cỏ cây tươi tốt bao trùm nơi này, lộ rõ thiên nhiên có lực lượng bao phủ không gì so sánh nổi.
Bên cạnh khu vực cấm là hồ Ánh Lửa, sáng sớm dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, mặt hồ gợn nước lăn tăn, giống như là lửa cháy đang lưu động.
Mọi người đến đông đủ, chạy ở phía sau cùng, là một người có vóc dáng gầy thấp, Vương Tranh nhìn hắn rất thuận mắt, khí chất khi mang kính mắt có chút tương tự như Trần Tú nhìn qua, bộ dáng cũng rất trẻ tuổi, thở hổn hển lau mồ hôi trên đầu, bộ dáng có chút cố hết sức khi huấn luyện.
Cũng không lập tức bắt đầu, mà để cho mọi người 5’ để đi làm chuẩn bị.
Mọi người đều rất nhàn nhã vận động làm nóng người.
Lão Hùng kéo tên cí vóc dáng thấp chạy ở phía sau cùng lại đây:
- Vương Tranh, cùng ngươi giới thiệu , đây là Ba Lý, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại Học là đến hành tinh Titan Dida, tính cách có chút trạch nam.
Lão Hùng vỗ vỗ bả vai Ba Lý, giới thiệu với Vương Tranh:
- Hai người các ngươi đều là học viên của học viện quân sự, hẳn là không hề thiếu đề tài chung.
Ba Lý có chút ngại ngùng cười cười với Vương Tranh, há miệng thở dốc, dường như muốn chào hỏi, nhưng mà lại không thể phát ra tiếng, vẫn quay đầu lại nói với lão Hùng:
- Lần trước ngươi giúp ta làm công cụ dùng rất tốt, cảm ơn.
Nhìn qua, tính cách hoàn toàn ngược lại với lão Hùng loại mới hay cũ đều quen thuộc , là loại vô cùng không am hiểu chọn bạn.
Vương Tranh mỉm cười, chủ động vươn tay:
- Vương Tranh, đến từ học viện Chiến Thần ở Trái Đất.
- Ba Lý, ta, kia là từ liên bang Akidene, trường quân sự đứng thứ hai.
Nhìn thấy Vương Tranh đưa tay lại đây, Ba Lý có chút luống cuống tay chân, muốn bắt tay, lại làm khẩu súng rơi trên đất.
Vương Tranh cười cười, nhặt súng của Ba Lý lên, đưa trả cho hắn, hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói công cụ là cái gì?
Ba Lý cùng Vương Tranh nắm tay, mới trả lời nói:
- Là thiết bị điều chỉnh nano, trọn vẹn có bảy loại, có thể dùng ở….
- Xong rồi, lại bắt đầu, trạch nam, mời nói tiếng người.
Thường Gan Lớn sờ sờ cái trán, ở trong đội, trừ hắn cùng lão Hùng ra, Ba Lý cũng không kết giao bạn bè khác, nguyên nhân cũng không phải mọi người bài xích hắn hoặc là không thích hắn, mà là Ba Lý rõ đầu rõ đuôi là con ma điên cuồng say mê Robot!
Tẩu hỏa nhập ma thành ma!
Vừa nói đến thứ gì đó có liên quan đến robot, hắn liền bắt đầu nói mãi không dứt, còn về chuyện khác, hắn lại ngại ngùng thường xuyên nói không có thứ tự, lắp bắp.
Nghe được lời nói của Thường Gan Lớn, Ba Lý im lại miệng:
- Biết.
Vương Tranh cười:
- Ta cũng rất cảm thấy hứng thú với robot, ngươi muốn dùng đến thiết bị điều chỉnh nano, chẳng lẽ là làm thiết kế robot?
Ba Lý vừa nghe, ánh mắt lập tức lại sáng:
- Ngươi có biết ta nói cái gì chăng? Ừ, hơn nữa đã động tay, ta nghĩ tạo ra robot thích hợp hành tinh Dida, cái này có thể thay đổi lịch sử hành tinh Dida. .
Đúng lúc này, mặt đất chấn động, một tiểu đội từ mặt khác cũng vọt tới bắt đầu sắp hàng ở phía trước.
Lão Hùng nhíu nhíu chân mày:
- Tiểu đội Cáo Bạc, chơi đẹp bọn nó.
Vương Tranh đưa mắt nhìn tiểu đội này, mười hai người, có phong cách hoàn toàn khác với phong cách nhiệt tình của tiểu đội Cáo Đỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm.
Đồng dạng, đám người tiểu đội Cáo Bạc, cũng đều lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này.
- Chậc chậc chậc, đay không phải Cáo Đỏ hay sao, ha ha, lại đẹp ra.
Tiểu đội Cáo Bạc bên kia, một tên mặt ngựa có cái cằm nhọn đứng dậy, cười dâm đãng với Cáo Đỏ, mở miệng còn có hương vị khiêu khích.
- Không muốn câm điếc thì giữ miệng sạch sẽ một chút.
Cáo Đỏ hơi hơi híp lại ánh mắt, phản kích nói.
- Ha ha. Ngươi chưa thử qua thì làm sao biết miệng của ta có sạch hay không?
Mặt ngựa Cáo Bạc nói được càng quá phận, thậm chí còn vươn đầu lưỡi, làm cái động tác đáng khinh.
- Muốn làm cái gì thì cứ nói thẳng, con mẹ nó ngoài miệng chít chít méo mó, tính đàn ông cái đếch gì?
“Ầm” một tiếng. Kinh Long đứng dậy.
- Làm mẹ ngươi, đội trưởng chúng ta cùng đội trưởng các ngươi nói chuyện, ngươi tính cái cức heo gì? Thọc mõ vào gõ?
- Ta thọc miệng em gái ngươi!
Bầu không khí giữa hai đội trong nháy mắt giương cung bạt kiếm, dường như sẽ trực tiếp đánh nhau.
Lão Hùng là người thứ nhất bổ nhào về phía trước, Thường Gan Lớn cùng Ba Lý kéo Vương Tranh đứng ở phía sau cùng, thấp giọng giải thích nói:
- Đây là tiểu đội số hai. Đội trưởng bọn họ gọi là Cáo Bạc, cùng đội trưởng Cáo Đỏ của chúng ta là cùng đơn vị bộ đội Ngân Minh, con mẹ nó, không có việc gì sẽ đi quấy rầy đội trưởng, dù sao, cùng chúng ta là kẻ địch chết sống. Mặc kệ chuyện gì, chỉ cần có cạnh tranh, cuối cùng tranh cùng chúng ta khẳng định là tiểu đội thứ hai. Đừng lo lắng, có đội trường ở đây, khẳng định sẽ không đánh nhau, chẳng qua, ngươi phải cẩn thận, một lát nữa khẳng định sẽ phải thi đua, trạch Ba, hôm nay ngươi không thành vấn đề chứ?
Ba Lý lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ừ, không thành vấn đề.
Rất hiển nhiên, cũng không phải lần đầu tiên phát hai bên ra tranh chấp như vậy.
- Đủ rồi, còn hạng mục cuối cùng, 10 km, ai thua, bữa sáng của kẻ đó liền do một đội khác phân phối.
Cáo Đỏ đen nghiêm mặt, rống to một tiếng.
- Chậc chậc, chỉ là bữa sáng? Ha ha, Cáo Đỏ, nếu cược ngươi mà nói, ta khẳng định có thể thắng, nói thật, Cáo Đỏ, ngươi không phải có ý tưởng đối với vị trí trung đội trưởng này sao? Nếu ngươi theo ta, ta cam đoan ra sức đề cử ngươi đi lên, thế nào? Ban ngày ngươi ở mặt trên, buổi tối ta ở mặt trên, cùng nhau thoải mái.
Mặt ngựa Cáo Bạc liếm môi, ánh mắt thấp kém nhìn chằm chằm Cáo Đỏ.
- Lạp xưởng nhỏ, bà chị thật sự là chướng mắt ngươi.
Cáo Đỏ nhẹ nhàng bâng quơ đảo qua phần thân dưới của Cáo Bạc, trào phúng kiểu này tuyệt đối là khó giải.
Cáo Bạc đột nhiên một tiếng cười lạnh:
- Có một ngày ngươi sẽ nằm ở dưới thân lão tử, các huynh đệ, bắt đầu!
Lời còn chưa dứt, động tác của mọi người trong tiểu đội Cáo Bạc đều chạy nhanh đi.
Tiểu đội Cáo Đỏ bên này cũng không chậm, trừ Vương Tranh, những người khác cũng đều nhanh chóng chạy đi , một bên chạy một bên mắng, không có ai bởi vì lộ trình có 10 km mà thả chậm tiết tấu, một đám đều toàn lực chạy như bay nhanh.
Cáo Đỏ cùng Cáo Bạc hai gã đội trưởng có tốc độ giống như tia chớp, nháy mắt liền đi vào rừng hoang, không thấy thân ảnh.
- Phía sau đuổi kịp, chú ý tiết tấu.
Đội phó Kinh Long cũng tính chung cho đội viên khác, chạy ở mặt sau bộ đội tiểu đội Cáo Bạc, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Tranh chạy đi lên, hắn biến sắc, nếu hắn không lầm thì binh lính học viên này hẳn là hai ngày liên tục không có ngủ.