- Ta cũng hiểu được rất may mắn, hy vọng có thể có cơ hội báo đáp nàng.
- Ha ha, kỳ thật năm đó ta cũng đã nhận ân huệ của tiểu thư mới quyết định lưu lại, hiện tạ ngươi i liền thành thành thật thật dưỡng thân thể cho tốt, chớ gây phiền toái là được.
Miro Hughes cười nói, biết cảm ơn là tốt, nhưng hắn có thể giúp đỡ cái gì, tay chân trói gà không chặt, hệ Mặt Trời suy nhược là có tiếng, Miro Hughes chính là người Manalas tôn quý:
- Còn nữa, lên tinh thần đi, chân trời nơi nào mà chẳng có hoa cỏ, không cần vì một người phụ nữ mà ủ rũ.
Vương Tranh dở khóc dở cười, chỉ có thể gật đầu. Theo Lan Lăng, cái gọi là công chúa có thể là cô gái thuộc một gia đình có vẻ không kém trên Trái Đất, nhiều lắm cũng chỉ có trình độ này, cho nên cũng không có xem là chuyện quan trọng.
- Cũng là do tiểu thư nhà họ Lan có thiện tâm, tính ra tên nhóc nhà ngươi gặp may mắn, nếu trước đó bị người Dida phát hiện. Hắc hắc, có biết trên đầu tường thành Gió Lốc lộ ra mấy cái xương sọ màu đen đó là như thế nào đến hay không?
Một cái người bô bô nói.
- Đừng nói bừa, người Dida cũng không có dã man như trong tưởng tượng, bọn họ có nền văn minh đáng để tôn trọng, về phần xương sọ màu đen, đó đều là dũng sĩ thất bại trên lễ hội dũng sĩ, chỉ có dũng sĩ nhân loại mới được người Dida tán thành có thể tham gia sự kiện.
- Ối giời, dọa tên nhóc này mà thôi, cần gì phải vạch trần ta.
- Cái gì là lễ hội dũng sĩ?
Vương Tranh trừng mắt nhìn, tuy rằng từ trong miệng Lan Lăng nghe được rất nhiều chuyện về người Dida, nhưng mà vẫn hoàn toàn không biết gì cả về một ít phong tục của người Dida.
- Người Dida qua ba tháng sau lễ trưởng thành hàng năm chính là lễ hội dũng sĩ, phương thức có ba bước có chút tương tự cùng cuộc thi người mạnh nhất hành tinh của chúng ta, chỉ có điều hạng mục vô cùng biến thái, không phải cao thủ chân chính, tuyệt đối không thể chống đỡ qua.
- Thành Gió Lốc là địa phương nào? Đem đầu của dũng sĩ hy sinh treo trên thành không phải rất tàn nhẫn hay sao?
- Người ta là người Dida, không thể dùng ánh mắt nhân loại chúng ta đi xem phong tục của bọn hắn. Nền văn minh khác nhau, đối với người sau khi chết phương thức tôn trọng hài cốt cũng không giống nhau, nhân loại chúng ta đều chú ý mồ yên mả đẹp, người chết là lớn nhất, hài cốt là chỗ ở cho linh hồn sinh sống, cho dù sau khi chết cũng cùng linh hồn cùng một nhịp thở. Tro cốt tan vào trong đất, linh hồn liền quay về với hư vô, nhưng mà người Dida cho rằng hài cốt chỉ để cho những người còn sống dùng để hoài niệm tới, sau khi bọn họ mất, linh hồn quay về với Titan, cũng chính là khoáng thạch dưới chân chúng ta.
Một ông lão đột nhiên từ một bên đi ra, rầm rì nói.
Có ít người ỷ vào có một bó tuổi, liền thích ở trước mặt người trẻ tuổi đùa nghịch học thức, đại khái luôn luôn có chút hương vị lão tử nếm qua muối, hừ hừ đã biết lão tử lợi hại đia
Vương Tranh vui tươi hớn hở nghe, một bên vài hộ vệ lại sớm đứng thẳng thẳng tắp, không ngừng hướng Vương Tranh nháy mắt ra dấu , nhân vật lớn lại như thế nào, còn không phải cùng mấy lão già không nên nết thích khoe khoang giống nhau hay sao.
Đã lâu Lan Tượng không có nói chuyện nhiều thống khoái như vậy, thân là trưởng lão duy nhất của nhà họ Lan, hắn ở nhà họ Lan có địa vị cao dọa người, cổ họng mới tằng hắng một tiếng, không cần phải nói , lập tức có người chuẩn bị tốt khăn tay ống nhổ cùng trà thông họng, con bà nó ai mà muốn có một đám con cháu đều nhu thuận lanh lợi như vậy? Không biết người ta già rồi thường thích náo nhiệt hơn sao? Trong nhà chỉ cần là địa phương hắn đi qua, im ắng lạnh tanh, trừ tiếng bước chân “Bịch Bịch” của hắn, những người đi đường khác giống như là quỷ đang bay, nửa điểm tiếng động đều nghe không thấy.
Được rồi, kính già yêu trẻ luôn là một truyền thống đạo đức tốt đẹp ai, nhưng mà, thời điểm mỗi khi hắn vừa mở miệng nói chuyện, con cháu bọn hậu bối đều một đám so với hắn còn tinh thông gia tộc lịch sử, sau lưng còn nói về hắn “nói chuyện cổ tích nghe cũng mệt rồi”, “ trước đây nghe đến phát chán a".
Được rồi, các ngươi không nghe cũng không sao, hắn tìm người ngoài nói là được, còn không có ra cửa, đã bị hộ tống quay trở lại, mụ nội nó hộ với chả tống, hai thằng gấu chó một trái một phải ép hắn đuổi về trong nhà, cũng không khác gì bắt cóc cả.
Ngồi ở chỗ cao không thể không lạnh nha.
Lan Tượng rất có hứng thú đánh giá Vương Tranh:
- Ngươi chính là tên nhóc Lăng Lăng vừa cứu trở về đến phải không? Cảnh cáo ngươi, Lăng Lăng có thiên tính lương thiện, ngươi đừng động tâm tư xấu xa gì đối với nó, cả người ngươi trông không có hai ba cân thịt, cần tham gia quân ngũ luyện luyện.
Vương Tranh dở khóc dở cười, gật đầu lia lịa, nói một câu không dám, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng bởi vì có mối quan hệ với lão Cổ, hắn đối đều rất hảo cảm với mấy ông lão thú vị, già so với nhỏ, kỳ thật giống nhau.
- Có ta ở đây xem ngươi cũng không dám, tìm hiểu tập tục người Dida nhiều như vậy, trước kia ngươi chưa tới hành tinh Titan Dida sao?
Lan Tượng rất là bí hiểm nói, bộ dáng như là một thần thám linh linh.
Nghe nói cháu gái bảo bối trong nhà cứu về một người Ngân Minh, lại là cái tên nhóc trẻ tuổi, thuộc loại lực lượng sinh mạng nổ mạnh , vốn tưởng khen một câu cháu gái quá lương thiện, nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, không thích hợp a, cháu gái cũng đến lứa tuổi mối tình đầu, thân là ông nội làm sao có thể không đi quan sát tìm hiểu cho bằng được!
May mắn may mắn, bộ dạng cũng không đẹp chai một chút, cho dù là công chính nhìn xem, cũng chỉ là có chút đẹp chai, hẳn là không thể câu đi linh hồn của cháu gái.
- Khi nào thì quay về Ngân Minh?
Lan Tượng có ý đuổi người, nhóm hộ vệ đều xem náo nhiệt, tuy rằng đứng thẳng tắp, nụ cười gian trên mặt cũng là không dấu được mà lộ ra, chờ xem bạn nhỏ Vương bị ăn hành.
- Hết giờ làm việc a.
Vương Tranh cười cười, quay đầu trở về phòng mà đội hộ vệ an bài cho hắn, một giờ trước hắn đã đi xuống ban, chủ động tăng ca lại không cho thêm tiền lương.
- Thằng nhóc ngon lắm!
Lan Tượng tức giận, nhưng mà mừng hỏng rồi, không muốn đuổi Vương Tranh đi, ở nhà họ Lan lại có người dám không đếm xỉa đến hắn? Cho dù là cố ý làm như vậy để hấp dẫn hắn chú ý, cũng đủ để chơi đùa.
- Như thế nào, tên nhóc chê ta dong dài phải không, lão tử muốn giảng đạo lý thật tốt với ngươi!
Lan Tượng hừ hừ nói.
Vương Tranh rất hối hận về hành vi chủ động tăng ca của hắn, không lấy lòng thì thôi, trả lại cho mình là một phiền toái cỡ bự.
Buổi tối Lan Lăng liền đã tìm tới cửa, cười tủm tỉm cực kỳ khả ái:
- Ông nội là người rất tốt, nhưng mà có chút tịch mịch, nếu hắn có yêu cầu gì, chúng ta bình thường đều là tận lực thỏa mãn, cho nên kính nhờ ngươi.