Bởi vì là nhãn hiệu đồ thể thao quốc tế, nhiếp ảnh gia được mời đến cũng là nhân vật nổi danh lừng lẫy, đã hợp tác với Lương Trạch vài lần nên cũng khá quen thuộc. Nói một loạt tiếng Anh lưu loát, mười phần thân sĩ Anh quốc, nhưng với công việc lại rất cầu toàn.
Cố Dã lần đầu tiên nhận làm người phát ngôn cho loại sản phẩm cao cấp thế này, thứ nhất là do khẩn trương nên nụ cười cứng đờ tay chân không phối hợp, thứ hai là vì không có kinh nghiệm, động tác tạo hình đều không thể hiện được khí độ và phong phạm mà nhiếp ảnh gia muốn.
Nhiếp ảnh gia đặc biệt nghiêm túc trên phương diện công việc, cảm giác chưa đạt thì một lần cũng không nhấn chụp, ngừng tay tiến lên giao lưu với Cố Dã.
Tiếng Anh của Cố Dã dừng lại ở trình độ giao tiếp đơn giản, Lương Trạch đứng cách đó không xa, nhìn dáng vẻ ánh mắt đầy mê man của Cố Dã thì bước tới chủ động đảm nhiệm phiên dịch.
Ba người đứng trước phông nền đã bày biện tốt, hơn 9 giờ sáng ánh nắng chỉ mới ấm áp chứ chưa đến cực nóng, Cố Dã bởi vì khẩn trương và sốt ruột mà trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lương Trạch nhìn cũng không có cách nào, chỉ có thể ở giữa làm một phiên dịch tốt bụng giúp hai người trò chuyện, nhân tiện nói với Cố Dã một vài kinh nghiệm lúc trước của mình, hy vọng lát nữa chụp ảnh có thể thuận lợi hơn chút.
Sau khi giao lưu, hai bên đều tỏ vẻ muốn tiếp tục thử một lần.
Cố Dã trở lại vị trí ở bên trái thuộc về cậu ta đứng yên, Lương Trạch cùng nhiếp ảnh gia đi qua phía bên phải, nhiếp ảnh gia đội mũ cao bồi, nghiêng đầu, hai phần ba gương mặt nằm dưới bóng râm, "Cảm giác trạng thái của người mẫu này rất kẻm cỏi."
Lương Trạch cười, nhẹ giọng khuyên giải, "Tuổi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, lát nữa lúc chụp tìm được cảm giác thì sẽ ổn thôi."
Kết quả vẫn không được như mong muốn, hai người chụp cùng nhau, phần riêng của Lương Trạch sau khi nhanh chóng được hoàn thành vẫn phải kéo dài với Cố Dã, cuối cùng vị nhiếp ảnh gia thái độ ôn hòa cũng đen mặt, cơm trưa cứ phải dời lại, thật sự hết kiên nhẫn mới tuyên bố đi ăn.
Cố Dã bị đả kích, cảm xúc hạ xuống rất thấp, người đại diện đưa cơm cho cậu ta cũng không màng, một mình chạy đến cầu thang ngồi uống nước.
Lương Trạch ăn cơm cùng nhân viên công tác, thái độ hữu hảo nói họ vất vả rồi, xin cảm ơn mọi người, rồi cầm một hộp cơm đi lên cầu thang tìm Cố Dã.
Cố Dã mặc quần áo vận động trẻ trung mùa hè, bên ngoài có áo khoác, phía dưới mang giày thể thao.
Đang cúi đầu đặt cằm lên đầu gối, một tay kéo kéo dây giày của mình.
Lương Trạch ngồi xuống bên cạnh, đưa hộp cơm trong tay qua, "Buổi chiều còn phải chụp, ăn no mới có sức làm."
Cố Dã nghiêng đầu nhìn sang, bởi vì là Lương Trạch, sắc mặt lạnh lẽo nặng nề mới dịu đi không ít, nhận lấy hộp cơm cũng không mở ra, cứ như vậy nhìn Lương Trạch, có chút bướng bỉnh hỏi, "Thầy Lương, có phải em rất ngốc hay không?"
Lương Trạch cười rộ lên, ánh mắt đầy ý cười, cúi đầu thoáng nhìn cậu ta, lời nói thân thiện, "Làm sao như thế được."
Cố Dã kéo kéo khóe miệng, thoạt nhìn trạng thái tốt lên không ít.
Bởi vì phải chụp ảnh tuyên truyền, Lương Trạch không mang theo thuốc lá trên người, Cố Dã bên cạnh mở hộp cơm ra ăn, Lương Trạch ngồi nhàm chán, hai tay giao nhau hoạt động ngón tay, "Tư liệu tôi đưa qua cho cậu xem thêm vài lần, cố gắng hiểu được một ít lý thuyết thì khi chụp sẽ thuận buồm xuôi gió hơn."
Động tác cúi đầu ăn cơm của Cố Dã cứng đờ, sau đó mới gật gật đầu, "Vâng, em biết rồi ạ."
Lương Trạch vừa thấy đã biết, Cố Dã căn bản không đọc những tư liệu hắn nhờ người đại diện đưa qua, xứng đáng bị nhiếp ảnh gia mắng, thật đúng là ỷ vào tuổi trẻ mà không biết trời cao đất dày.
Lương Trạch đứng dậy vỗ vỗ vai cậu ta, "Cậu cứ từ từ ăn, ăn xong thì chúng ta nghỉ ngơi một lát, cậu thử điều chỉnh lại trạng thái rồi hẵng chụp, tôi đi xem ảnh chụp lúc sáng."
Cố Dã giọng rầu rĩ đồng ý, "Vâng."
Lương Trạch nhấc chân xuống dưới, đi hai bước bỗng nảy sinh chút ranh ma, xoay người, thái độ hữu hảo ánh mắt chân thành hỏi Cố Dã, "Nếu không thì đợi cậu ăn xong rồi chúng ta cùng đi, nhìn xem chỗ nào cần cải thiện?"
Cố Dã thất thần nhìn hắn, sau đó không đủ tự tin dời tầm mắt, "Không cần chờ em đâu ạ, anh đi xem trước đi."
Ngay cả dũng khí cũng chẳng có, Lương Trạch nhướng mày, thôi vậy, gật gật đầu, "Được, tôi đi trước đây."
Trong ảnh chụp là hai thái cực trái ngược hoàn toàn, Lương Trạch thuận buồm xuôi gió, Cố Dã mờ mịt cứng đờ.
Nhiếp ảnh gia ở một bên thở dài, "Ngoại hình thì đúng thật là không thể chê, nhưng những tấm ảnh này lại không có thần, hiệu quả chỉnh sửa hậu kỳ cũng sẽ không quá khả quan."
Lương Trạch tỉ mỉ xem ảnh chụp, vì dùng chủ đề thời gian, cho nên bố cục hình ảnh là tách ra ở chính giữa, Cố Dã bên kia nghiêng về sắc điệu nhẹ nhàng, Lương Trạch bên này nghiêng về sắc điệu trầm ổn, hai người đứng hai bên bối cảnh, hoặc đưa lưng về phía đối phương, hoặc nhìn vào ống kính, hoặc là đứng đối diện nhau.
Không phải do Lương Trạch tự luyến, mà ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn vào, đã thấy khí thế của Cố Dã bên kia bị ngăn chặn chặt chẽ.
Nhiếp ảnh gia nói gì Lương Trạch cũng không chú ý lắng nghe, chỉ là ngón tay trượt qua màn hình, trong đầu thoáng hiện lên gương mặt của cô, cô thấy Cố Dã như vậy, sẽ cười hay là cảm thấy không thú vị?
Chuyện ăn cơm với Thanh Nhược lúc trước Lương Trạch đã nói qua với Cố Dã, bởi vì Thanh Nhược không cố ý nhắc đến nữa, Lương Trạch cũng không nói lời dư thừa, chỉ là hẹn một người bạn cùng nhau ăn cơm.
Buổi chiều chụp ảnh, nhiếp ảnh gia dường như đã quen rồi hoặc là lười giãy giụa, trọng tâm đặt ở động tác tạo hình của Cố Dã mà không phải trạng thái tinh thần hay cảm giác thể hiện được, ngược lại thuận lợi hơn rất nhiều so với buổi sáng.
Chụp xong ra về cũng đã sắp 7 giờ, lúc trước Thanh Nhược chưa nói ăn cơm ngày nào, Lương Trạch cũng không hỏi.
Lúc đi ra nhìn thấy trợ lý của cô đứng một bên đúng là có chút ngoài ý muốn.
"Lương tiên sinh." Trợ lý đứng cạnh cửa một chiếc xe màu đen, xe rất bình thường, dường như không có gì đặc biệt.
Cảm giác được cô ngồi ở trên xe, Lương Trạch vốn lười biếng bước đi trong nháy mắt thẳng lưng.
Không biết trợ lý họ gì, Lương Trạch chỉ là bỏ qua họ mà chào hỏi, "Chào ngài."
Trợ lý đặt hai tay trước người, tươi cười thỏa đáng, "Không biết có tiện cùng nhau ăn cơm chiều không?"
"Đương nhiên, vinh hạnh của tôi."
Lương Trạch không đi ra cùng Cố Dã, lập tức xoay người dặn dò trợ lý đi theo phía sau, "Gọi điện thoại cho Cố Dã."
Trợ lý gật đầu như gà con mổ thóc, nhanh chóng móc di động ra gọi cho Cố Dã.
"Chào thầy Cố, bạn của thầy Lương đến đây, ngài có thuận tiện cùng ăn một bữa cơm chiều hay không ạ?"
Cố Dã đang ngồi trên xe, cả ngày hôm nay tâm trạng đều không tốt, nhưng đây là chuyện lúc trước Lương Trạch đã nói qua với cậu ta, cũng chỉ có thể đồng ý, "Tiện chứ." Trong lòng cũng có chút tò mò là ai mà có thể khiến Lương Trạch ra mặt gọi ăn cơm.
Trợ lý gật gật đầu với Lương Trạch, ý bảo bên Cố Dã đã OK. Lương Trạch nghiêng đầu, tư thái xin chỉ thị chờ trợ lý của cô nói chuyện, trợ lý cười cười, "Vậy làm phiền tài xế của Cố tiên sinh đi theo xe chúng tôi là được."
Trợ lý lộc cộc chạy đến phía sau nhìn biển số xe rồi lặp lại cho Cố Dã biết.
Trợ lý của cô kéo ra cửa sau xe, làm tư thế mời với Lương Trạch, "Lương tiên sinh ngồi cùng với tiểu thư đi, tôi và trợ lý của ngài đi theo sau."
Trong lòng Lương Trạch đánh cái độp, trên mặt lại đạm nhiên không đổi sắc, cười khẽ, lễ phép gật gật đầu, "Vậy phiền ngài rồi."
Bởi vì phải đi đủ loại thảm đỏ, động tác ra vào xe như thế nào là hoàn mỹ nhất Lương Trạch đã trải qua vô số lần luyện tập, một tay đặt trên cúc áo trước người, hơi hơi khom lưng cúi người bước vào trong xe, tự mình đóng cửa xe lại.
"Hoa tiểu thư."
Điều khiến Lương Trạch ngoài ý muốn là, người lái xe chính là cô.
Hắn ngồi ghế sau, Thanh Nhược ngồi ở ghế điều khiển, cửa sổ bên cạnh mở ra, khuỷu tay cô đặt lên đó, tay kia bỏ trên tay lái.
Quay đầu lại nhìn hắn nở nụ cười, "Lương Trạch."
Hôm nay cô mặc một thân trang phục vận động thoải mái, nghiêng về sắc điệu ngây thơ, tóc bới lên, trông có vẻ ngọt ngào phù hợp với độ tuổi tràn đầy sức sống của cô, lông mi thật dài, lúc nhìn hắn nói chuyện còn chớp hai cái.
Chú bướm xinh đẹp hoang dã giương cánh.
Khí thế cũng không ép người ta không dám ngẩng đầu như hai lần gặp trước.
Lương Trạch điều chỉnh dáng ngồi một chút, thả lỏng cơ thể căng thẳng của mình, nhìn cô, mặt mày ôn hòa tràn đầy ý cười, giọng điệu đùa giỡn mở miệng hỏi cô, "Sao Hoa tiểu thư lại tự mình lái xe?"
Phía sau trợ lý cô đã dẫn trợ lý hắn lên xe, xe của Cố Dã cũng chạy ra từ giao lộ, Thanh Nhược nhìn kính chiếu hậu, rồi sau đó khởi động xe.
Một tay đặt lên cửa sổ xe, một tay điều khiển tay lái, gió hất tóc cô, lười biếng tùy ý tung bay.
"Muốn lái nha." Cô cười cười, "Gọi tôi Thanh Nhược là được rồi."
Kỹ năng thiên phú của cô, lúc cao cao tại thượng cười thật ngọt ngào với bạn, bạn cũng không dám có chút vượt giới hạn nào, nhưng khi thả lỏng muốn đến gần bạn, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng cũng đủ khiến bạn cảm thấy khoảng cách được kéo gần lại trong nháy mắt.
Lương Trạch nhìn sườn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, giọng nói mềm nhẹ tựa lẩm bẩm, có một loại ảo giác dịu dàng lại bao dung quyến luyến, "Thanh Nhược."
"Ừm." Hữu hảo đáp lại, Thanh Nhược mở miệng, tự nhiên như nói việc nhà, "Hôm nay chụp ra sao rồi?"
Lương Trạch biết, cái này thế nào cũng là hỏi Cố Dã, không phải hắn.
"Cố Dã lần đầu tiên chụp ảnh tuyên truyền như vậy, có chút không thích ứng được, sau này quen rồi sẽ càng ngày càng tốt."
Quả nhiên nói đến thứ cô muốn nghe, cô cong cong mắt, dáng vẻ rất vui vẻ, lên tiếng phụ họa chờ hắn nói tiếp.
Lương Trạch cũng liền tiếp tục nói về Cố Dã cho cô, hắn vốn cũng đủ cẩn thận chú ý, huống chi là Cố Dã, "Cố Dã thích bánh doughnut, sáng nay lúc đến chụp ảnh, bản thân ăn không đủ còn mang theo không ít phần cho nhân viên công tác. Giữa trưa ăn cơm xong lại muốn ăn một cái, người đại diện sợ cậu ta béo ra, không cho ăn."
Lương Trạch cười khẽ lên, đánh giá đúng trọng tâm, "Làm nghệ sĩ thật không dễ dàng, đặc biệt là khi mới vào nghề."
Thanh Nhược nhìn hắn một cái qua kính chiếu hậu, ánh mắt sáng trong, giọng nói nhẹ nhàng như trần thuật lại một sự thật mà mọi người đều biết, "Cũng không phải ai cũng vậy nha, anh thuận buồm xuôi gió xuôi dòng liền đạt được ảnh đế mà."
Không tính là khích lệ, Lương Trạch lần đầu tiên nghe thấy lời này từ trong miệng người khác mà không mang theo bất kỳ sự chúc mừng hay hâm mộ sùng bái nào, trái tim không hiểu sao lại đập nhanh một nhịp.
Hai người cứ thế mà trò chuyện, phần lớn đều là Lương Trạch nói, Thanh Nhược nghe. Đối với cô thì rất dễ dàng kể lại, bởi vì hắn đúng thật là một đường khá thuận lợi, những điều đã trải qua kia nói với người khác tuy rằng hắn không có ý đồ như vậy, nhưng họ nghe được hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ cảm thấy hắn đang cố tình khoe ra.
Với cô thì không cần băn khoăn như vậy.
Xuôi gió xuôi nước, một đường thẳng đến vương tọa, cô là người càng hiểu cảm giác này hơn hắn.
Không có điều cố kỵ, giao lưu liền sẽ đơn giản mà vui vẻ.
Đến tiệm cơm, Lương Trạch còn có chút chưa ý thức được, nhìn nhìn đồng hồ, đã qua hai mươi phút, hắn cảm giác chỉ mới hai phút.
Tiệm cơm không phải nhà hàng đứng đầu, chỉ có thể xem như đứng khoảng giữa trong bảng xếp hạng Trung Quốc.
Nhân viên công tác ở bãi đỗ xe chỉ dẫn dừng xe, đưa thẻ giữ xe qua.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Lương Trạch theo bản năng liền cảm thấy hẳn là hắn lấy, Thanh Nhược đã giơ tay ra nhận, xoay người định bỏ lên ghế điều khiển phụ, đột nhiên lại nở nụ cười, rạng ngời mà xán lạn, "Quên không lấy túi."
Cô quay đầu đưa thẻ giữ xe cho hắn, "Anh cầm."
Vừa rồi Lương Trạch muốn nhận thẻ giữ xe, nhưng bị cô lấy trước, cho nên tầm mắt vẫn luôn nhìn cô, nụ cười bất ngờ của cô, hắn nhìn thấy hoàn toàn, trong đầu tựa như có pháo hoa lộng lẫy rực sáng giữa bầu trời đêm.
Đại não đờ đẫn hai giây, "À...... Được." Hắn có chút vội vàng nhận lấy thẻ giữ xe, bỏ vào túi, biên độ động tác lớn mà sốt ruột, muốn che giấu sự thất thố của mình.
Thanh Nhược không chú ý đến hắn, đã rút chìa khóa ra mở cửa xe bước xuống.
Tiếng đóng cửa của cô kéo suy nghĩ của Lương Trạch quay lại, cửa sổ xe dán màng đen, nhưng bên trong nhìn ra ngoài rất rõ ràng.
Gần 8 giờ, ánh sáng bên ngoài có chút tối tăm, ánh đèn ở bãi đỗ xe chiếu lên áo khoác và đầu tóc cô, cách cửa sổ xe thành một vòng sáng bảy màu.
Thanh Nhược giơ tay gõ gõ cửa kính ghế sau xe.
Lương Trạch thấy cô hơi nhướng mày, ánh mắt tùy ý lười biếng, không nói lời nào, nhưng bên tai hắn đã vang lên giọng cô thật rõ ràng, cô nói, "Sao còn chưa đi xuống?"
Lương Trạch mở cửa xe, động tác chậm lại, bởi vì cô đứng cạnh xe nên sợ đụng phải.
Bước xuống đứng cạnh cô, Thanh Nhược cầm chìa khóa khóa xe, sau đó thuận tay ném cho hắn, cô mặc một thân trang phục sạch sẽ thoải mái, động tác gọn gàng lưu loát như vậy thật là vô cùng tiêu sái.
Lương Trạch mở lòng bàn tay đón được, hai chiếc xe đến sau cũng đã đỗ xong, Cố Dã dẫn theo trợ lý đi về phía bên này, vẫy vẫy tay với hắn.
Lương Trạch gật đầu đáp lại, khóe mắt liếc nhìn Thanh Nhược, ánh mắt của cô đã định trên người Cố Dã, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng đôi mắt lại có ý cười.
Cô quá xinh đẹp cũng quá trẻ trung, không phải người trong giới, hôm nay mặc quần áo thoải mái kiểu tóc tùy ý, khí thế cường đại áp người đã thu hết lại.
Cố Dã chưa từng gặp qua cô trong giới, cũng không biết được thân phận của cô, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn cậu ta, Cố Dã cảm giác cả gương mặt đều nóng lên, càng đến gần động tác càng cứng nhắc.
Lương Trạch nhìn ra Cố Dã không được tự nhiên, cười ha hả tiến lên một bước giới thiệu hai người với nhau, "Đây là Cố Dã, ngôi sao nhỏ đang từ từ vươn lên. Đây là Hoa tiểu thư, Hoa Thanh Nhược."
Không có giới thiệu hậu tố, Cố Dã tuy có chút kỳ quái, nhưng vẫn thẹn thùng cười chuẩn bị chào hỏi.
Thanh Nhược đã duỗi tay tới trước mặt cậu ta, vô cùng tùy ý, nhưng động tác lại thể hiện sự bá đạo rất rõ ràng, dáng vẻ cười rộ lên đẹp đến mức tận cùng liền mang theo tà khí, "Gọi tôi Thanh Nhược là được, thật vui khi được gặp anh."
Cố Dã mà lại bị một cô gái lùn hơn mình nửa cái đầu khiến cho có chút quẫn bách, vươn tay, lúc chần chừ không biết có cần nắm hay không, nắm như thế nào mới được thì cô đã bắt lấy tay cậu ta trước, bàn tay hơi lạnh, xúc cảm lại rất mềm mại.
Cố Dã nắm ngược lại, ngây ngô chào hỏi, "Tôi cũng rất vui được gặp em."
Lương Trạch đứng giữa hai người, cúi đầu nhìn hai bàn tay trắng đen rạch ròi nắm lấy nhau, kéo kéo khóe miệng.
Người phục vụ dẫn vào phòng, trợ lý Thanh Nhược hình như nhắc nhở cô có điện thoại, Thanh Nhược ngượng ngùng gật gật đầu ra ngoài nghe điện thoại, trợ lý cũng đi theo.
Thức ăn đã bắt đầu được bưng lên khi bọn họ bước vào, lúc này Thanh Nhược cùng trợ lý bỗng nhiên ra ngoài, mọi người tuy đã lấy đũa ra nhưng vẫn chưa ăn, khui đồ uống rót rượu chờ hai người trở lại.
Cố Dã ngồi cạnh Lương Trạch, nhìn hai cái chỗ ngồi trống không, trong phòng ngoại trừ cậu ta và Lương Trạch thì còn có trợ lý của hai người, nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi Lương Trạch, "Thầy Lương, Thanh Nhược là thiên kim nhà ai vậy ạ?"
Lương Trạch trợn trắng mắt trong lòng, "Cô ấy họ Hoa."
"À ~" Cố Dã lên tiếng, dáng vẻ như suy tư gì đó, hơn nửa ngày lại thò đầu qua, "Đại lục hay là cảng đài ấy ạ?*"
*Đoạn này ta thật sự cũng không hiểu bạn Cố hỏi gì nên giữ nguyên như convert, đoán đại khái chắc là hỏi về cách viết, ai biết thì cmt nói cho ta biết để ta sửa nha:"<
"......" Lương Trạch nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cũng bắt chước thì thào, giả bộ thần bí, "Tôi cũng không biết, chưa nghe cô ấy nói qua."
Cố Dã kinh ngạc đến mở to hai mắt.
Trong lòng Lương Trạch cười đến lăn lộn, tên ngu xuẩn này, chắc chắn nghĩ Thanh Nhược là đại tiểu thư cao quý nhà ai, hiện giờ đang tìm hiểu thế lực sau lưng.
Lương Trạch mím môi, tiếp tục bổ sung thêm một câu, "Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là trên sảnh yến hội, lần này là lần gặp mặt thứ ba, không rõ tình huống cụ thể cho lắm."
Lương Trạch nhìn gương mặt nháy mắt tối sầm của Cố Dã, vô tội nhún nhún vai, hắn thật sự không có nói dối đâu nhé.
Tư thế đêm nay của Thanh Nhược hiển nhiên là không muốn lộ ra quá nhiều thứ để Cố Dã biết, hắn đương nhiên phải làm một cái "chân chó*" tốt.
*Chân chó: xun xoe, nịnh nọt.
Bạn nhỏ Cố Dã à, tiền bối chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi. Đằng trước một cái là thiên đường một cái là địa ngục, cậu phải lựa chọn thật kỹ đó ~
**
Thích Cố Dã?
Rõ ràng kém xa tôi vạn dặm.
Chẳng lẽ thích cậu ta ở chỗ tương đối ngu ngốc?