Dáng vẻ giống như trong trí nhớ mơ hồ mê ly rồi lại hoàn toàn bất đồng.
Cô mặc một thân tây trang họa tiết sọc có vẻ dành cho nam, bên trong là áo sơmi trắng, chỗ cổ áo cởi ra một cúc, không thắt cà vạt. Đuôi tóc ngắn tùy ý tiêu sái đường hoàng.
Không hề tinh xảo, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại lộ ra sự can trường dũng cảm mà lan tràn khí độ phong tư nam tính.
Tây trang sọc làm nổi bật đường cong thân thể thẳng đến vô cùng chuẩn.
Dáng vẻ nhìn chị họ ôn hòa như một vị anh cả dung túng yêu thương, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng bánh bao nhỏ, dỗ nó bình yên đi vào giấc ngủ.
Anh rể Thanh Nhược đứng phía sau, thế mà trông lại có chút đáng thương, chính là loại cảm giác buồn bực không dám tiến lên, dường như ngay cả khí thế cũng bị áp chế.
Cửa phòng bệnh đang mở, Tả Thịnh Diễn cách một đoạn hành lang dễ dàng thu hết hình ảnh trong phòng bệnh vào đáy mắt.
Người kia, người mà hắn khát vọng hơn bảy trăm ngày đêm, bây giờ gần ngay trước mắt, hắn lại không dám tiến lên.
Tả Thịnh Diễn dừng bước, Trình Cẩn và Lưu Thừa theo sau cũng không đi tiếp, tay hai người đều bận ôm lễ vật cho chị họ Thanh Nhược, trọng lượng không nhỏ, tay ai cũng không thể nhét thêm được nữa.
Hai người liếc nhau, nhìn bóng dáng cô đơn trầm mặc của Tả Thịnh Diễn lại không biết làm sao mở miệng.
Tả Thịnh Diễn nhấp nhấp môi, ở khoảnh khắc cô ngẩng đầu liền xoay người bước nhanh rời đi.
Hắn va phải Trình Cẩn phía sau, tay Trình Cẩn buông lỏng, một đống túi trên tay trái lộp bộp rơi đầy đất, tiếng động thật vang dội trên hành lang yên tĩnh ở bệnh viện.
Thanh Nhược ngước mắt nhìn qua.
Thanh lãnh bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Trình Cẩn và Lưu Thừa tò mò về vị Từ tiểu thư này đã lâu, mấy năm nay quân bộ không ít lần chia mạng lưới tình báo đi tìm hiểu hành tung của cô, nhưng vẫn không dò ra được một chút bóng dáng nào.
Đồ vật rớt, hai người không có vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, mà là ngẩng đầu nhìn sang bên kia.
Cả hai đều sửng sốt, căn bản không ngờ sẽ nhìn thấy một nữ nhân tuy rằng không hề tinh xảo nhưng khí thế quanh thân không chút nào thua phong phạm nam nhân.
Thanh Nhược liếc qua họ một cái, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng thậm chí không phân ra một ánh nhìn nào cho bóng dáng của Tả Thịnh Diễn, chỉ là cúi đầu tiếp tục vỗ về đứa bé trong lồng ngực.
Trợ lý Thanh Nhược chờ ở gian nghỉ ngơi bên ngoài, Thanh Nhược vừa bước ra từ phòng bệnh liền đi theo sau cô, người thanh niên cao gần một mét chín, diện mạo tuấn mỹ phi phàm, ăn mặc văn nhã thanh lịch, nhưng cả tư thái đi đứng lẫn nhất cử nhất động đều lộ ra khí độ của người biết võ.
Tả Thịnh Diễn chờ ở cửa bệnh viện, hắn không mặc quân trang, mà thay một thân tây trang tối màu, ánh mắt cứng cỏi mà sắc bén, tay chắp sau lưng tựa như một ngọn núi lớn hùng vĩ đĩnh bạt.
Thanh Nhược dẫn theo trợ lý đi ra từ bệnh viện, Thanh Nhược cách trợ lý khá gần, khóe mắt nhướng lên, cong cong môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, hai người đi ra như vậy, khí thế của Thanh Nhược ép chặt vị trợ lý tuấn mỹ phía sau, ngay cả Tả Thịnh Diễn ở đối diện cũng có cảm giác muốn tránh đi mũi nhọn.
Trình Cẩn và Lưu Thừa ngồi trên xe chờ cách đó không xa, vừa thấy vậy thì hai người đều giật giật khóe miệng, Lưu Thừa ách một tiếng, giọng điệu chẳng biết là kỳ quái hay là hứng thú, "Trên bức tranh kia cũng không phải như vậy, rõ ràng người trong tranh là một đóa hoa lan, còn người thật thì chẳng khác gì hoa ăn thịt người."
Một cái liếc mắt lúc ở ngoài hành lang phòng bệnh kia, đôi mắt Thanh Nhược thanh đạm bình thản, không chứa bất kì cảm xúc gì, nhưng hai người đàn ông đã trải qua vô số sinh tử trên chiến trường lại cảm thấy có chút chống chọi không nổi.
Tả Thịnh Diễn đang đứng ở cửa, hơi thở lạnh băng quanh thân hắn tràn ngập cảm giác máu tanh giết chóc nồng đậm, trợ lý đi phía sau Thanh Nhược liếc nhìn hắn vài cái, cơ thể đã vào trạng thái căng thẳng đề phòng.
Thanh Nhược nhìn thẳng phía trước, cố tình không ngó hắn cũng không tránh ra, dẫn theo trợ lý ở bên cạnh đi tiếp hai bước.
Hai người lướt ngang qua nhau.
Tả Thịnh Diễn lên tiếng, nhỏ đến gần như không có thanh âm gì, "Thanh Nhược."
Trợ lý nghe thấy được, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhưng thấy bước chân Thanh Nhược phía trước không có một chút ý tứ dừng lại thì cũng không mở miệng.
Tài xế Thanh Nhược mang đến nhìn thấy hai người đi ra liền lái xe tới, dừng ở phía sau xe bọn Trình Cẩn. Trợ lý bước nhanh tiến tới, kéo ra cửa xe sau trước khi Thanh Nhược đến.
Tả Thịnh Diễn siết nắm tay, vừa xoay người lập tức thấy hình ảnh cô đã sắp đi đến cạnh xe, trong đầu ong một tiếng nổ tung, rốt cuộc không thèm lo nghĩ đến chuyện gì khác nữa, nhanh chóng chạy thẳng tới.
Thanh Nhược bước một chân lên xe, Tả Thịnh Diễn vươn tay kéo cánh tay cô lại. Trợ lý vẫn luôn chú ý hắn, chặn trước cửa xe, không hề nghĩ ngợi duỗi tay chắn cánh tay đang vươn tới của Tả Thịnh Diễn.
Một tay thất bại, Tả Thịnh Diễn vươn tay kia ra. Tiếp tục bị trợ lý ngăn cản.
Thanh Nhược dường như hoàn toàn không chú ý tới tình huống phía sau, vững vàng ngồi lên xe.
"Thanh Nhược! Từ Thanh Nhược!" Tả Thịnh Diễn đứng cạnh xe, nhe răng trợn mắt, thanh âm phát ra từ sâu trong lồng ngực.
Lúc hắn vừa chạy tới thì Trình Cẩn và Lưu Thừa đã nhanh nhẹn xuống xe, hai chiếc xe một trước một sau dừng lại, nhìn thấy trợ lý chắn Tả Thịnh Diễn, hai người không cần nghĩ ngợi lập tức xông lên động thủ.
Tả Thịnh Diễn không rảnh lo cho hai cánh tay bị trợ lý bắt lấy của mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Thanh Nhược nhẹ nhàng cong môi quay đầu, độ cong nơi khóe miệng cô vẫn hệt như trước, nhưng không phải ôn hòa cũng không phải dịu dàng, gần như là lạnh băng trào phúng, khẩu khí lại nhu hòa, "Tả tướng quân, có việc sao?"
Trong đầu Tả Thịnh Diễn như có vô số cây kim keng keng keng đâm vào, đau đớn đến cả người không tỉnh táo, người hắn chờ đợi hơn bảy trăm ngày đêm đã quay về, nhưng mà, vì sao cô lại trở nên như thế.
"Em có biết anh tìm em bao lâu không? Đừng vậy có được không?" Tả Thịnh Diễn đứng cạnh xe, tay còn bị trợ lý giữ chặt, toàn bộ cơ thể trợ lý đè lên cửa xe, gần như là ngực chống ngực với Tả Thịnh Diễn, cả hai đều dáng người to lớn, hiện tại người nào cũng căng chặt cơ bắp lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Ánh mắt Thanh Nhược nhạt nhẽo mà vô cảm, nhìn đôi mắt có chút tơ máu của hắn cười khẽ lắc lắc đầu, đuôi tóc hơi dao động theo động tác của cô, vài sợi tóc chạm vào đuôi mày tuấn khí, lan tràn ra một sự quyến rũ vô hạn không phân biệt giới tính rồi lại mị hoặc đến nỗi khiến người ta sợ hãi sẽ bất giác trầm luân.
"Tiểu An, đi."
Thanh Nhược khẽ mở đôi môi mỏng, giọng không có chút tức giận, nhưng lại không phải nói với Tả Thịnh Diễn.
"Vâng, chị Nhược." Trợ lý dáng người to lớn đứng trước cửa cung kính đáp, cánh tay đột nhiên dùng sức đẩy Tả Thịnh Diễn ra, đóng lại cửa sau xe, xoay người mở cửa ghế điều khiển phụ.
Tả Thịnh Diễn sao có thể để người đi, trực tiếp mở cửa sau xe định bước lên.
Thanh Nhược nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, cười khẽ hỏi hắn, "Muốn làm ầm ĩ đến khó coi như vậy sao?"
Ánh mắt cô, có thế giới mà Tả Thịnh Diễn không hiểu, ý cười quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn lạnh nhạt xa lạ, thật giống như, đối với một đứa trẻ không quen biết bỗng vô cớ gây rối, đủ kiên nhẫn, cũng đủ thân thiện, chỉ là do cô được giáo dưỡng tốt, không liên quan gì đến yêu hay thích.
Trong lòng Tả Thịnh Diễn vừa đau vừa cứng đờ, há miệng thở dốc không nói được câu nào, cái chân đã bước lên xe rụt về, gân xanh xuất hiện trên bàn tay nắm cửa xe, động tác lại mềm nhẹ đóng cửa.
Chiếc xe màu đen khởi động, gió cuốn góc áo Tả Thịnh Diễn phất lên.
Tả Thịnh Diễn xoay người, đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn Trình Cẩn và Lưu Thừa đang mặt đầy mê man hỏi, "Tôi đặc biệt thất bại có phải không?"
"Không ạ......" Sao có thể đặc biệt thất bại được, theo như trình độ thắng trận bây giờ mà nói, quân xâm lược Nhật Bản còn chưa kịp chân chính bắt đầu toàn diện đã bị tan rã, mấy năm nay các kế hoạch của Tả Thịnh Diễn trong chiến tranh có vai trò quan trọng nhất.
Nhưng nếu không thất bại, nhìn Tả Thịnh Diễn và Thanh Nhược mới vừa rồi, rõ ràng, Tả Thịnh Diễn hoàn toàn không chiếm được ưu thế.
Ánh mắt Thanh Nhược, giá như có hận ý, Tả Thịnh Diễn sẽ chẳng khổ sở đến thế.
Thật giống như, cô là chú chim bay trên bầu trời, bỗng một ngày lại đậu trên cửa sổ nhà bạn, bạn cho rằng có thể có thật nhiều những lần tiếp theo, nhưng kỳ thực, lúc cô giương cánh, cửa sổ của bạn thậm chí còn không thể trở thành phong cảnh trong mắt cô một lần nữa.
Ánh mắt của cô, là khoảng không trung rộng lớn.
Tả Thịnh Diễn vẫn đi tới phòng bệnh, Lưu Thừa và Trình Cẩn ôm lễ vật theo, chị họ đã ngủ, đứa nhỏ cũng đã được hộ sĩ bế đi chăm sóc, chỉ có anh rể đang ngồi trên sô pha phát ngốc nhìn ra cửa sổ, bởi vì hắn đến, anh rể vừa mừng vừa sợ, Tả Thịnh Diễn còn chưa kịp mở miệng, chị họ ngủ không sâu đã bị anh rể đánh thức.
Tả Thịnh Diễn đành phải xấu hổ đứng trước cửa xin lỗi.
"Không cần không cần, Tả tướng quân mời ngồi mời ngồi." Anh rể nhiệt tình tiếp đón Tả Thịnh Diễn.
Tả Thịnh Diễn ra hiệu cho Lưu Thừa và Trình Cẩn buông các thứ xuống, "Một chút tâm ý. Chăm sóc cơ thể thật tốt."
Hắn không biết nói những lời khách sáo, hai câu nói đến khô cằn.
Anh rể mừng rỡ vô cùng, chị họ cũng cười bảo hắn ngồi xuống.
"Không biết Tả tướng quân?"
Tả Thịnh Diễn gật gật đầu với chị họ, hít sâu một hơi, "Tôi muốn theo đuổi Thanh Nhược, trước đến đây chào hỏi với người nhà cô ấy một tiếng, và hy vọng được sự đồng ý của hai người."
Nhắc đến Thanh Nhược, anh rể vốn tràn đầy nhiệt tình cũng chỉ có thể cười gượng, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Thế nhưng chị họ lại cười, nhờ anh rể nâng chị ngồi dậy, "Nói thật với Tả tướng quân, Thanh Nhược nha, nhà chúng tôi quản không nổi."
Lời này của chị họ tràn đầy ý cười, tất cả đều là sự dịu dàng thân tình, không phải nói xấu hay phun tào, là một loại đường hoàng tự hào.
Tả Thịnh Diễn gật gật đầu, "Tôi biết, chắc chắn là phải do chính cô ấy chấp thuận."
Chị họ cẩn thận đánh giá hắn vài lần, khá vừa lòng, huống chi mấy năm nay Tả Thịnh Diễn thanh danh vang dội, ai trong dân chúng nhắc đến đều phải dựng ngón tay cái, được sự tín nhiệm và kỳ vọng rất cao.
"Tiện thể hỏi một chút, Tả tướng quân làm sao quen biết Thanh Nhược? Thanh Nhược trong hai năm kinh doanh thì ít về bên này."
Tả Thịnh Diễn nhấp nhấp môi, nuốt nuốt nước miếng, khô cằn mở miệng, "Nhất kiến chung tình."
Chị họ còn chưa kịp nhíu mày, Tả Thịnh Diễn lại tiếp tục bổ sung thêm một câu, "Cuộc đời này không phải cô ấy thì không cưới. Tôi thề." Vừa nói, tay đã làm động tác thề nâng lên tới bên tai.
Chị họ hơi hoảng sợ, "Ha hả, Tả tướng quân không cần không cần phải thế này đâu ~"
"Cần chứ." Tả Thịnh Diễn nghiêm túc gật gật đầu, "Chị trước dưỡng thân thể, hiện giờ thời cuộc không xong, tôi không nói nhiều nữa, qua giai đoạn này tôi đến thăm sẽ dặn dò hết những thứ cần thiết."
"......" Đến chị họ cũng có chút ngây người ra.
Càng đừng nói đến Trình Cẩn và Lưu Thừa phía sau hắn.
Tả Thịnh Diễn đứng dậy cáo từ, đi tới cửa lại xoay người cong eo với chị họ, "Nhờ chị giúp tôi chuyển lời cho Thanh Nhược, đợi anh một lần nữa, sau này nếu muốn mạng anh cũng chỉ là một câu nói của em thôi."
"......" Nội tâm chị họ đã bắt đầu quay cuồng hai chữ mẹ kiếp, tên Tả tướng quân này không phải đầu óc có vấn đề chứ, bây giờ đang ở bệnh viện nè, nhanh tìm bác sĩ khám đi, dáng vẻ này thật đáng sợ.
Sau đó, Tả tướng quân liên tục đánh thắng trận vô cùng được dân chúng tán dương.
Tả tướng quân không buông tay bất kì một tấc lãnh thổ nào của Trung Hoa, thủ đoạn tàn nhẫn cứng rắn thu hồi Hồng Kông, thương nhân Hồng Kông tuy trở về sẽ bị đất nước quản lý và áp chế, nhưng với điều kiện chiếu cố thật tốt được cho, quay lại Tổ quốc, mọi người cũng coi như là một niềm vui lớn.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, đầu óc Tả tướng quân thật sự có vấn đề, một đám nữ nhân chủ động theo đuổi lại không cần, một hai cứ phải chấp nhất với một cô gái chẳng thèm để ý đến hắn, còn dẫn theo con trai cùng nhau bán manh làm nũng.
Nhắc tới chiến tranh thắng lợi, mọi người càng nói về Tả Thịnh Diễn càng hăng, nhưng chỉ cần vấn đề vừa chuyển đến phương diện gia đình hoặc vợ chồng, ai cũng im miệng không hề đề cập tới ba chữ Tả Thịnh Diễn.
Ngày lễ ngày Tết, Tả Thịnh Diễn mang theo Tả Hữu bay thẳng đến chỗ chị họ, chạy trốn tích cực hơn bất kì ai khác, dù sao đồ vật hắn đều sai người chuẩn bị, chị họ chỉ cần nói một câu hắn cũng có thể dùng mười hai vạn phần nghiêm túc thực hiện.
Hơn nữa chỉ cần chị họ nhắc tới hai chữ Thanh Nhược, vậy thì hoàn toàn chính là tư thế chấp hành thánh chỉ.
Ngoại trừ một câu, "Cút."
Đây là từ mà Thanh Nhược nói với Tả Thịnh Diễn nhiều nhất, kết quả nói bốn năm, những cái khác hắn đều nghe lời, chỉ có câu này chẳng bao giờ có tác dụng.
Chị họ hiện tại đã thống nhất mặt trận với Tả Thịnh Diễn, chị không còn cảm thấy đầu óc Tả Thịnh Diễn có vấn đề nữa, mà là đầu óc Thanh Nhược có vấn đề, bỏ một người đàn ông tuyệt vời như thế, suốt ngày dành sức lực lăn lộn mù quáng cái gì không biết, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nên kết hôn rồi, Thanh Nhược không nóng nảy, nhưng chị họ lại vô cùng sốt ruột.
Chị đã sớm có thương có lượng với Tả Thịnh Diễn, chuẩn bị xong tất cả các giai đoạn của hôn lễ, giờ còn thiếu mỗi cô dâu nữa thôi, chỉ cần Thanh Nhược gật đầu, chị họ phát thiệp mời một lượt, chẳng cần đến một tuần đã có một hôn lễ thế kỷ hoàn mỹ.
Chị họ bây giờ mỗi tối nằm ngủ chỉ cần mơ thấy cảnh tượng Thanh Nhược kết hôn với Tả Thịnh Diễn, chị đứng một bên tiếp đón khách khứa, cũng có thể cười đến tỉnh luôn, nhưng mà sau khi cười tỉnh vẫn chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mắng Thanh Nhược ngốc nghếch.
Tết Đoan Ngọ.
Thanh Nhược bị chị họ lấy lý do Đoan Ngọ muốn một nhà đoàn tụ để tưởng nhớ Khuất Nguyên* vĩ đại mà hạ tử lệnh nhất định phải về nhà.
*Khuất Nguyên: Ông chính là nhân vật trong sự tích tết Đoan Ngọ (Đoan Dương). Theo truyền thuyết này, để tưởng nhớ về con người và cái chết bi ai của ông, hàng năm người ta tổ chức vào ngày mồng năm tháng năm là ngày tết Đoan Dương ở Trung Quốc và một số nước khác ở Châu Á. Các nàng có thể tìm đọc sự tích đó trên Google nhe.
Dù sao tất cả ngày lễ cả nhà đều phải đoàn viên, không có ngày lễ thì cuối tuần cũng phải đoàn viên, nếu không thì gặp được ngày lành cũng phải đoàn viên, tóm lại chị họ bây giờ mỗi ngày đều có vô số lý do muốn đoàn viên.
Kết quả cuối cùng của việc đoàn viên chính là chị họ kéo tất cả mọi người đi, trong nhà chỉ còn lại Tả Thịnh Diễn và Thanh Nhược.
Tả Thịnh Diễn đến nhà chị họ chưa bao giờ mặc quân trang, hoặc là tây trang hoặc là quần áo tối màu thoải mái.
Mấy năm nay khuôn mặt và đôi mắt vốn sắc bén của hắn dần ôn hòa lại không ít, còn Thanh Nhược thì càng ngày càng không có sắc mặt tốt, đặc biệt là đối với hắn trước giờ đều là dáng vẻ không kiên nhẫn.
Tả Thịnh Diễn trừ những việc thật sự cần thiết, đều ở cạnh yên yên lặng lặng ngồi đó, cũng không nói chuyện với cô khiến cô không cao hứng.
Thanh Nhược nằm nghiêng trên sô pha đọc báo, đã gần cuối thu, giữa trưa không còn nóng nực nữa, có lẽ trời sắp mưa, gió lạnh liên tục thổi mạnh vào từ cửa sổ.
Chị họ dẫn mọi người đi qua sân bên cạnh, trong phòng chỉ còn lại Thanh Nhược và Tả Thịnh Diễn, phòng bếp hiện tại không có khả năng giao cho Thanh Nhược, mấy năm nay Tả Thịnh Diễn đã luyện được một tay trù nghệ rất tốt.
Xử lý xong nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, Tả Thịnh Diễn đi ra khỏi phòng bếp, kéo tay áo trên cánh tay xuống.
Cửa sổ phòng khách mở ra, gió vun vút thổi qua khiến bức rèm bay loạn.
Tả Thịnh Diễn nhìn người đang nằm nghiêng trên sô pha đọc báo, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, cưng chiều và dung túng, đi qua đóng cửa sổ lại.
Hắn nhìn nhìn sắc trời, chắc là sắp mưa, trở về cạnh sô pha thuận tay cầm tấm chăn mỏng nhỏ mở ra đắp lên bụng cô.
Thanh Nhược lười biếng ngẩng đầu ngó qua hắn một cái.
Vừa mới bị chị họ ép ăn không ít, cô đây là trạng thái ăn nhiều rồi lười.
Tả Thịnh Diễn đã càng ngày càng quen với việc cô không thèm khống chế trạng thái tự nhiên, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán ra cho cô.
Tóc dài thêm không ít, lúc trước chỉ là đuôi tóc ngắn ngủn, Tả Thịnh Diễn ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng mở miệng hỏi, "Có muốn cắt tóc không?"
Thanh Nhược không để ý tới hắn, hắn cũng liền không nói gì nữa, tự mình cầm tờ báo khác ở bên cạnh mở ra xem.
Một lát sau, Thanh Nhược cuốn tờ báo đã đọc xong lại gõ gõ lên chân hắn, sau đó chỉ chỉ vào ly nước trên bàn.
Tả Thịnh Diễn hiểu rõ, buông báo xuống đứng lên bưng ly rót nước cho cô, độ ấm rất vừa vặn, nhét vào tay cô, Thanh Nhược thổi thổi cho nước nguội một chút, uống hai ngụm rồi trả lại.
Tả Thịnh Diễn nhận ly thả xuống bàn, cô đã đọc báo xong, cuộn chân lười biếng dựa vào sô pha, dáng vẻ có chút nhàm chán.
"Muốn ngủ một lát hay là để anh chơi cờ với em?"
Thanh Nhược nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Chơi cờ đi."
Hai người cũng đã từng đánh cờ cùng nhau, ở khung cảnh mờ ảo lại chân thật trong mơ của hắn, cờ nghệ của Thanh Nhược cũng tạm được, nhưng tuyệt đối không giỏi hơn hắn.
Không giống như bây giờ, Thanh Nhược tùy tùy tiện tiện liền có thể đánh bại hắn, vì chơi nhiều, sẽ miễn cưỡng nhường hắn một chút, nói chuyện cũng vô cùng tùy ý, "Sao anh lại ngốc như vậy."
Tả Thịnh Diễn không dám nói cờ nghệ của hắn rất tốt, nhưng ít ra, không mấy người trong quân bộ có thể thắng hắn. Cho dù bị Thanh Nhược đả kích, trước nay hắn chỉ nhẹ nhàng cười cười, "Em nhường anh chút đi, chúng ta chơi thêm một lúc nữa."
Hai người đánh cờ, bên ngoài trời đổ mưa, tiếng mưa rơi trên cửa kính nghe thật thoải mái, cô khe khẽ hát lên, bài hát mà Tả Thịnh Diễn chưa từng nghe qua, giai điệu rất êm ái.
Thấy cô tâm tình tốt, Tả Thịnh Diễn mở miệng nói chuyện phiếm với cô, "Thanh Nhược, khi nào thì em quay về?"
Thanh Nhược ngẩng đầu liếc hắn một cái, giọng điệu nhàn nhạt, "Chờ anh chết đi đã."
Lời này, Tả Thịnh Diễn lắc đầu cười cười, "Trước kia ở bên anh có nhàm chán không?"
"Quen rồi."
Trầm mặc một hồi lâu, Tả Thịnh Diễn hạ một quân, tay không rời khỏi bàn cờ, mà ở trên một đống quân cờ xòe lòng bàn tay mình ra, "Thanh Nhược, lại bước cùng anh thêm một đoạn đường nữa đi."
Thanh Nhược tràn đầy ý cười nhìn hắn, "Đã ở bên anh một đời."
Tả Thịnh Diễn bật cười, "Anh tham lam, em lại dung túng anh một lần nhé."
"Giả vờ cũng muốn ư?"
Trả lời không được vấn đề như vậy, Tả Thịnh Diễn thở dài, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa trìu mến, đau lòng, mất mát, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn với nhau.
Lấp đầy đôi mắt sâu thẳm của hắn, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy đau thương.
Tay không muốn lấy ra, vẫn cố chấp mở lòng bàn tay đặt phía trên bàn cờ.
Thanh Nhược nhún nhún vai, thả quân cờ trong tay vào hộp, ngồi dậy xỏ giày đứng lên.
Tả Thịnh Diễn không muốn nhìn cô rời đi một lần nữa, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Trong tầm mắt bỗng xuất hiện tay cô, trắng nõn non mềm, có vẻ mềm mại nắm không chặt, nhưng Tả Thịnh Diễn biết, một đôi tay nhỏ nhắn như vậy lại có sức mạnh vượt qua cả thời gian.
Thanh Nhược đặt tay lên lòng bàn tay hắn, nóng hơn tay cô nhiều.
Không hề do dự, Tả Thịnh Diễn trở tay nắm tay cô, siết thật chặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười xán lạn. Thế mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Thanh Nhược mi mắt cong cong, dáng vẻ mà hắn quen thuộc nhất, một tay nâng lên lau nước mắt cho hắn, lời nói không nhẹ không nặng, "Đã sống cả hai đời người rồi, sao lại còn giống một đứa trẻ thế này."
Tả Thịnh Diễn cũng không biết mình tủi thân hay là vui mừng, tóm lại trong lòng ê ẩm nghèn nghẹn, nói không nên lời nào, chỉ biết nhìn cô mà ra sức khóc.
Thanh Nhược xoay người rút giấy tỉ mỉ lau nước mắt cho hắn, nắm tay hắn kéo một cái, "Đi thôi, nói với chị họ là có thể bắt đầu bận việc hôn lễ được rồi."
Tả Thịnh Diễn đột nhiên đứng lên, gật đầu thật mạnh, "Được."
**
Thì ra trước khi trời tàn đất tận,
Còn có thể chờ đến ngày này.
--- ---
Thiệt tình là đọc đến khúc hai người gặp lại tại bệnh viện, ta rất sợ Tả ca sẽ cho là Thanh Nhược không còn là Thanh Nhược nữa, sau đó ảnh bỏ đi thật, rồi... SE:"<
May mắn, kết thúc vô cùng viên mãn, hài lòng ghê
Cả một đời của người, tôi chỉ mượn một đoạn đường - Lãnh Mạc