Sóng âm của "cầm" tràn đầy những xúc cảm từ nội tâm nàng, toàn bộ hải dương rõ ràng oán linh cuồn cuộn, rồi lại nhu hòa mà dịu dàng.
Sự ầm ĩ náo nhiệt đã lâu không thấy.
Bài nàng thường hát hình như là ca khúc của tộc Tinh Linh, Long Tứ không hiểu lắm, chẳng qua mỗi lần đều nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ.
Sau đó có một ngày, Thanh Nhược lại đàn hát ca khúc kia, giai điệu uyển chuyển lại có chút hương vị triền miên của thời gian, Long Tứ mở miệng, nhẹ nhàng hát theo.
Thanh Nhược vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn qua, tay gảy đàn không dừng, ca khúc cũng không dừng, chỉ là cứ mi mắt cong cong như vậy nhìn hắn.
Đôi mắt sáng lấp lánh dường như biết nói, truyền đạt toàn bộ sự vui sướng của nàng với hắn.
Một năm, một năm...... Lại một năm nữa. Khái niệm thời gian đối với sinh linh có sinh mệnh dài dằng dặc rất mơ hồ, họ không cần lo lắng sẽ già, cũng không nghĩ đến cái chết, chỉ cảm thấy sự cô độc dài lâu.
Nhưng mà nàng, mỗi mùa đều thay một màu váy mới, tỏa sáng lung linh giữa lòng biển, nhìn về phía hắn cười tươi đến ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Sau đó, các em trai em gái của nàng đều trưởng thành, bọn họ đều có gia đình, có tiểu tinh linh bảo bảo.
Nàng là trưởng bối, mỗi một lần đều nghiêm túc thu thập rất nhiều phúc linh làm thành một cái túi phúc thật lớn cho mấy đứa nhóc, hy vọng bọn chúng bình an hỉ nhạc.
Vậy nàng thì sao?
Nàng chưa bao giờ nói, Long Tứ cũng không hỏi.
Hắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Bảo nàng lập gia đình mới, trở thành người thân của một tinh linh tốt đẹp khác, vậy sau đó nàng sẽ tiếp tục đến đây ư? Hẳn là không đâu, nàng trước nay làm việc gì cũng toàn tâm toàn ý, có gia đình mới, chắc chắn tấm lòng tràn đầy sự dịu dàng đều đặt ở gia đình.
Nhưng mà, cứ kéo dài mãi như vậy, cứ không có điểm dừng mà chiếm lấy sinh mệnh nàng như vậy, khiến nàng mỗi ngày biến ảo đến.
Thật ích kỷ biết bao nhiêu, thật đáng sợ biết bao nhiêu.
Nước biển đen đã biến thành màu xám nhạt, ở giữa hai người dường như cách một tầng sương mù mênh mông, nhìn nàng đều có chút cảm giác mơ hồ thoáng ẩn thoáng hiện.
Mỗi lần nhìn nàng như vậy, trong lòng Long Tứ đầy khủng hoảng.
Rõ ràng nàng cách đó không xa, lại không thể nào với tới được.
Lại một oán linh buông bỏ tất cả thù hận lúc còn sống rời đi đầu ngón tay nàng vào thông đạo luân hồi.
Khóe miệng Thanh Nhược treo lên ý cười nhẹ nhàng. Mái tóc màu bạc dài đến cổ chân lại cắt ngắn đến bên hông, cứ lặp đi lặp lại như thế, lúc này đây đã sắp dài tới đầu gối, nàng ngồi trên sóng biển, mái tóc thật dài rũ xuống, dao động theo từng gợn sóng, tựa như tung bay giữa gió xuân.
Long Tứ thất thần nhìn chằm chằm tóc nàng, hình như lần đầu gặp gỡ, tóc cũng dài cỡ đấy, cho đến bây giờ không biết đã cắt bao nhiêu lần.
Cổ rồng thật lớn cũng bị trói buộc, không có cổ đong đưa, toàn bộ phần đầu hắn đều có chút cứng đờ.
Hắn thở dài một hơi, ôn hòa mở miệng, "Thanh Nhược, "cầm" đâu?"
"Hả?" Thanh Nhược dừng động tác, quay đầu nhìn hắn, đôi tay bắt đầu biến ảo, "cầm" ở tộc Tinh Linh chỉ trong chốc lát đã hoàn chỉnh xuất hiện, đôi tay nàng đặt lên dây đàn mát lạnh, "Muốn nghe gì?"
"Đàn khúc nhạc ngươi thường chơi đi."
"Được." Thanh Nhược gật gật đầu, tầm mắt dừng trên dây đàn, cổ hơi rũ xuống, chuyên chú mà nghiêm túc.
Âm điệu duyên dáng lưu chuyển trong biển, một lúc sau nàng cất tiếng hát theo, đây là ca khúc hắn đã hát cùng vô số lần, mỗi lần nàng trở về rồi hắn lại yên lặng ngâm nga trong lòng, quen thuộc đến nỗi giống như một bộ phận thân thể mình vậy.
Hắn không có hát theo, chỉ là chờ nàng kết thúc một khúc, vuốt rồng thật lớn nặn ra pháp thuật, cây đàn sáng trong từ trước người nàng bay lên, hắn há to miệng, nuốt đàn trở lại nơi đã từng đặt nó.
Thanh Nhược không có bất kì sự phản kháng nào, ánh mắt cũng không có không buông tha, chỉ là mở to mắt nhìn hắn, thuần túy là khó hiều, "Sao lại thu hồi đi?"
Hô hấp Long Tứ dừng lại một chút, tận lực ổn định tâm tình của mình, "Thanh Nhược, cha mẹ ngươi có nói với ngươi về chuyện lập gia đình không?"
Thanh Nhược trầm mặc một hồi, gật gật đầu.
Long Tứ cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở, giọng nói vẫn mang theo ý cười, "Vậy ngươi nghĩ như thế nào?"
Thanh Nhược mím môi trả lời, "Đã nói với ta rất nhiều lần, nhưng ta đều cự tuyệt, ta không muốn."
Trái tim hắn đập thình thịch, có cảm giác muốn nhảy ra ngoài, vừa khó chịu vừa cất giấu vô số chờ mong.
Hắn nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Vì sao? Vì sao lại không muốn?"
Thanh Nhược cười rộ lên, nghịch ngợm chớp chớp mắt hỏi lại hắn, "Ngươi cảm thấy vì sao?"
Long Tứ hừ một tiếng bằng giọng mũi, vừa trầm vừa nặng, cảm giác toàn bộ sâu biển đều run lên theo, cắn răng, thanh âm tàn nhẫn mở miệng gọi nàng, "Con bé chết tiệt này, nói mau."
Thanh Nhược đứng lên, vẫn cười đến ngọt ngào, nhưng mà không nói gì, ánh mắt sáng lấp lánh nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.
"Chậc." Long Tứ ách một tiếng, dáng vẻ như không làm gì được nàng, đầu ngón tay thi triển pháp thuật, mở một con đường để nàng đi tới, "Lại đây đi, con bé chết tiệt."
Nàng được tiện nghi còn khoe khoang, thong thả ung dung bước lên con đường hắn tạo ra, chẹp chẹp miệng, đầy sự thoải mái tự đắc, "Ta rõ ràng rất ngoan mà, có chỗ nào hư đâu?"
Chỗ nào không hư? Hắn thật muốn đánh mông nàng.
Long Tứ hừ hừ trong lòng, nàng đã sắp đi được nửa đường, hắn lười mở miệng đáp lại, bằng không nàng có lẽ phải chậm rì rì cả nửa ngày mới tới đây.
Nước biển không còn đen nhánh nữa, khoảng cách gần, thân hình lớn đến nỗi gần như là vô biên xuất hiện, Thanh Nhược ở trước mặt hắn có vẻ thật nhỏ bé, thân thể hắn mỗi một đoạn ngắn đều bị xích sắt thô trói chặt, trên xích dán phù văn màu vàng tươi lóe sáng, tất cả đều là ngôn ngữ nàng đọc không hiểu.
Thân ảnh biến ảo của nàng từng bước một đến gần, Long Tứ nín thở, Thanh Nhược cũng nín thở, khóe miệng mang theo ý cười.
Dang rộng hai cánh tay, ôm lấy hắn.
Nàng thậm chí ôm không được hết móng vuốt của hắn, thân hình nho nhỏ dán lên, thật nỗ lực ôm.
Thân ảnh biến ảo không có độ ấm, cũng không có xúc cảm, nàng khống chế được thân thể của mình, làn da dán sát nhưng không có lố vào thân thể hắn.
Long Tứ cúi đầu nhìn nàng, một sinh linh nho nhỏ như vậy dùng sức mở cánh tay ra, muốn cho hắn một cái ôm.
Thanh Nhược ngẩng đầu, cánh tay vẫn duy trì tư thế ôm, cười đến tươi đẹp xán lạn, "Nếu không phải chàng, ta không muốn ở bên ai khác."
Long Tứ cười rộ lên, móng vuốt thật lớn cũng run rẩy theo, một bộ phận thân ảnh biến ảo của nàng lọt thẳng vào thân thể hắn, hắn nhìn mà cười đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.
"Ngu ngốc, nàng là tinh linh, ta là rồng."
"Ừm." Thanh Nhược gật đầu thật mạnh đồng ý, "Nhưng mà ta thích chàng nha, chàng là rồng ta cũng vô cùng thích chàng." Nói rất đương nhiên.
Long Tứ phát hiện bản thân lại có lúc không nói được lời nào.
Hắn cười đến cả người đều đau, đặc biệt là chỗ trái tim, hiện tại biên độ nhịp đập rất lớn, tần suất vô cùng nhanh, mỗi một nhịp hắn đều cảm thấy đau.
Nàng vẫn còn ôm móng vuốt hắn, hắn không nỡ động đậy dù chỉ một chút, thả lỏng hô hấp kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, vui đùa hỏi nàng, "Ngu ngốc, nàng vẫn luôn như thế chẳng phải sẽ trở thành gái lỡ thì sao?"
"Hừ ~" Nàng khẽ hừ một tiếng, "Ta đây thành gái lỡ thì chàng còn thích ta sao?"
Long Tứ gật đầu, rất nghiêm túc, "Đương nhiên."
Thanh Nhược thối lui vài bước, cách hắn xa một chút ngẩng đầu mới có thể nhìn đến đôi mắt hắn, giọng điệu vô cùng đắc ý, "Long long ~" Nàng chuyển giọng gọi hắn, ngọt ngọt ngào ngào, "Ta vừa mới dùng từ còn nha? Nghĩa là bây giờ chàng cũng thích đúng không?"
Lỗ tai hắn đều mềm, mơ màng hồ đồ nhảy vào hố nàng đào sẵn, lại còn cảm thấy mình nhảy vào một hang kho báu, lòng tràn đầy vui thích, không còn lời gì để nói.
Hắn có chút thẹn thùng, tầm mắt dời đi khuôn mặt nhỏ cười đến xinh đẹp tinh xảo của nàng, nhìn về phía biển rộng kéo dài vô hạn phía xa xa, thanh âm nhẹ nhàng, "Ừ ~"
Nàng nghe thấy được, ôm mặt mình, tự luyến* mở miệng khoe khoang, "Thì ra là vậy, ta xinh đẹp thế này, có biến thành gái lỡ thì chàng cũng vẫn sẽ thích ta, chẳng sao cả ~"
*Tự luyến: là một dạng tính cách tin rằng mình giỏi giang, nổi bật hơn người khác và bị ám ảnh bởi chính bản thân mình.
Long Tứ đột nhiên nhớ tới một vấn đề mình vẫn luôn xem nhẹ, "tinh linh là sinh linh vô cùng tự luyến."
Ừm. Lời này đúng thật.
Có điều, hắn vẫn lo lắng.
Trong lòng hắn bọc một tầng mật ong, nhưng vẫn còn hơi chút đau, nhẹ giọng mở miệng hỏi nàng, "Ngu ngốc, vậy cha mẹ nàng thì sao?"
Những xích sắt trên người không lúc nào không nhắc nhở hắn, ngươi không cho nàng được bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là một cái ôm đơn giản nhất.
Hắn vừa muốn cười, vừa muốn khóc.
Đã từng không gì không làm được, bây giờ, hắn chỉ muốn cho nàng một cái ôm.
Thanh Nhược nghiêng nghiêng đầu, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn, "Cha mẹ nói rất nhiều lần với ta, ta cũng nghiêm túc nói với họ, họ vẫn là tương đối tôn trọng ta."
Long Tứ nghiêm túc nghe nàng nói xong, không nói gì, chỉ là trầm mặc gật gật đầu.
Đau lòng, lại tự hào.
Cảm xúc hắn hơi tụt xuống.
Thanh Nhược đi đến bên cạnh vuốt rồng thật lớn của hắn, dùng thân ảnh biến ảo sờ sờ giống như muốn trấn an, "Thời gian còn rất dài rất dài, chúng ta rồi sẽ có lúc tìm được biện pháp cởi bỏ trói buộc thôi."
Nàng vừa nói như vậy, Long Tứ cúi đầu nhìn nàng, thanh âm mang theo ý cười, "Ừ, có biện pháp, đem "cầm" trả lại. Đó là do ta đoạt lấy."
Thanh Nhược không hề nghĩ ngợi liền xua tay cự tuyệt, "Không cần, ta rất thích nó, không cần giao nó ra, chúng ta tìm biện pháp khác."
Điều Long Tứ không nói là, giao ra, hắn xin lỗi, hắn nhận sai, hắn cúi đầu.
Kỳ thực hiện tại vì nàng, hắn nguyện ý, thậm chí là cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Nhưng mà con nhóc này.
Long Tứ cười rộ lên, "Thích đến thế?"
Thanh Nhược gật đầu thật mạnh, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt đuôi lông mày đều nhuộm ý cười tươi đẹp lộng lẫy, "Cho nên không cần làm vậy có được không?"
"Được. Chúng ta cứ từ từ tìm, thời gian còn dài, sẽ có biện pháp thôi."
Nói với nàng, càng là nói với bản thân.
Thanh Nhược cúi đầu nhìn hắn, hắn bị giam cầm rất lâu rồi, trên mỗi xích sắt đều dán phù văn phong ấn, nơi bị xích sắt trói lấy đều bị trầy da.
Thời gian đã lâu, đã không có miệng vết thương cũng không có mùi máu tươi, thân thể hắn thời gian dài vẫn luôn duy trì trạng thái không nhúc nhích, rất nhiều xích sắt thật lớn đã khảm vào một bộ phận thân thể hắn.
Móng vuốt hắn cũng có vài nơi dính lấy xích sắt, làn da xung quanh đều có màu vừa giống gỉ sắt vừa giống than chì.
Nếu nàng không tới, thật lâu thật lâu về sau, hắn vẫn luôn ở đây không hề nhúc nhích, hắn không chết, nhưng mà thân thể hắn sẽ vĩnh viễn biến thành một con rồng cứng đờ không thể động đậy.
Thanh Nhược dang hai cánh tay, ôm lấy móng vuốt lớn của hắn, toàn bộ cơ thể đều dán sát lên, giọng nói thuần khiết mà ngọt mềm, "Long long, chúng ta không nóng nảy, chúng ta trước làm oán linh trong biển này chuyển thế hết, rồi sau đó nhất định có thể tìm thấy biện pháp, chàng sẽ ra được."
"Ừ." Long Tứ chưa bao giờ biết, thì ra rồng cũng biết khóc.
Biển cả là thiên hạ của rồng, trong khoảnh khắc nước mắt chảy ra, hắn đã khống chế nước biển dung hòa toàn bộ.
Rõ ràng nàng chỉ là thân ảnh biến ảo, nhưng mà hắn vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng, cái nóng ấm từ chỗ nàng ôm lấy dần dần lan tràn ra, nơi nụ hôn nàng rơi xuống, có lửa thiêu nóng hổi.
"Long long, chúng ta không vội, chúng ta từ từ tìm, thời gian còn dài."
**
Cảm tạ thời gian còn dài.
Ngu ngốc,
Ta muốn ôm nàng một cái.