Hôm nay là đầu tháng ba, ban ngày ở kinh đô có hội chùa, sau bữa tối còn tổ chức đố đèn, Thanh Nhược lẽo đẽo theo Ung Khôn Đế kéo tay áo làm nũng, rồi sau đó cùng Như Ý và Linh Lung rời cung tối hôm qua.
Qua ngày sáu thì phụ mẫu Thanh Nhược sẽ khởi hành ra biên cương, nàng muốn đi chơi, cũng muốn về nhà hai ngày, tối qua trở về Cung phủ, hôm nay ở ngoài dạo chơi một chút, hình như đến ngày bốn mới trở về.
Cho nên hiện tại chủ tử của Thanh Minh Điện này không có mặt, chỉ có hai ma ma quản sự dẫn theo một đám nha hoàn và nô bộc.
"Chờ sau khi Cung tiểu thư hồi cung thì nhắn Cung tiểu thư chọn những thứ mình thích rồi báo cho Nội Vụ Phủ đến đây ghi lại."
"Vâng."
Đức Chí trở về Tiềm Long Điện, "Bệ hạ, đồ vật đều đã đưa qua, chờ Cung tiểu thư quay lại chọn thì Nội Vụ Phủ sẽ tới ghi chép."
"Ừ." Ung Khôn Đế đang sửa sang lại một vài bút ký, bút lông và nghiên mực đặt ở một bên, nơi cần thêm chú giải lập tức nhấc bút viết lên.
Sau lần Thanh Nhược nói với hắn về chuyện Bắc Hồ, những thứ Ung Khôn Đế dạy nàng lại nhiều thêm một vấn đề, "chính trị". Hắn dạy nàng chính trị giữa đế vương và triều thần, hai ngày nay thừa dịp rảnh rỗi, tìm lại những bút ký thích hợp cho nàng hiện tại mà hắn đã ghi chép lúc đọc sách.
Cũng may những phương diện này nàng không phản cảm, học khá nghiêm túc, có thể nói là tiến triển cực nhanh.
"Bên phía Cung phủ đã sắp xếp xong chưa?"
"Đã sắp xếp xong hết rồi ạ. Ám vệ Cung thủ phụ đưa cho Cung tiểu thư có hai người, thêm của bệ hạ phái ra nữa là hiện tại có sáu ám vệ đi theo Cung tiểu thư, hai nha hoàn bên ngoài của Cung tiểu thư cũng có chút quyền cước, còn có hai thị vệ."
Khoảng thời gian trước hắn bận rộn, thỉnh thoảng mới có thể đến Thanh Minh Điện dùng bữa với nàng, bình thường gặp nhau cũng chỉ nói mấy câu, lần trước qua đúng lúc nàng đang chơi cờ, còn nói với hắn đã lâu không cùng hắn hạ cờ.
Bây giờ hắn rảnh rỗi, cô nhóc lại chạy ra ngoài chơi.
Ung Khôn Đế hơi cân nhắc trong lòng, sửa sang lại bút ký cho nàng xong, phân phó Đức Chí, "Thay quần áo, trẫm muốn xuất cung."
Đức Chí hầu hạ Ung Khôn Đế thay quần áo, Ung Khôn Đế giơ tay gọi một tên ám vệ, "Đến Cung phủ nói trước một tiếng."
"Tuân lệnh bệ hạ."
Ung Khôn Đế đi ra ngoài cũng không mang thị vệ, chỉ dẫn theo một mình Đức Chí.
Cung phủ được thông báo, bởi vì là lời được ám vệ truyền tới, hiển nhiên Ung Khôn Đế không muốn để những người khác biết, cho nên cũng không ồn ào, chỉ là Cung thủ phụ triệu tập mọi người trong nhà chuẩn bị cung nghênh thánh giá.
Người h
ầu của Cung thủ phụ đứng chờ ở cửa, khom người dẫn Ung Khôn Đế và Đức Chí đi thẳng tới trong chính phòng mới cùng người ở đây quỳ xuống nghênh đón, "Cung nghênh bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Ung Khôn Đế giơ tay miễn lễ, "Bình thân, trẫm chỉ là đi dạo chơi, tùy ý một chút là được."
Đón thánh giá, tất cả nữ tử bao gồm cả lão phu nhân đều lui về hậu viện, dòng thứ cũng lui ra theo nhị lão gia, nhà chính sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, cho dù Ung Khôn Đế muốn làm gì cũng có thể.
Ung Khôn Đế ngước mắt quét qua một lượt nữ quyến Cung phủ đang lui ra, hỏi thẳng Cung thủ phụ, "Tiểu Nhược đâu?"
"Hồi bẩm bệ hạ, ăn cơm trưa xong nói là đi tham gia hội chùa sau đó mang theo người ra cửa, mới vừa rồi lão thần đã phái người đi tìm rồi ạ."
Ung Khôn Đế gật gật đầu, khóe miệng mang theo chút ý cười, "Trời lạnh như vậy cũng có thể ở bên ngoài chơi lâu thế."
Người không có mặt, hắn cũng lười ngồi, "Đi thôi, thủ phụ dẫn trẫm nhìn xem vườn của Cung phủ, trước đây đã nghe nói là được cắt tỉa rất đẹp."
Cung thủ phụ khom người lãnh mệnh, "Không đến mức rất đẹp đâu ạ, chỉ là một vài kiểu dáng mới lạ mà tiểu bối yêu thích. Mời bệ hạ đi bên này."
Vườn của Cung phủ đúng là cắt tỉa đẹp, hơn nữa Ung Khôn Đế vừa thấy đã biết tiểu bối trong "tiểu bối yêu thích" là chỉ ai, cũng mỗi nàng mới có thể khiến Cung thủ phụ tùy ý như vậy.
Đi dạo vườn được một nửa, hạ nhân tới bẩm báo tiểu thư đã trở lại, Cung thủ phụ liếc nhìn thần sắc của đế vương, "Bệ hạ......"
Vừa mới khom người mở miệng, giọng Thanh Nhược bên kia đã truyền tới, "Bệ hạ ~"
Đến rồi, ám vệ phía nàng cũng được thông báo, vừa vào nhà đã chạy thẳng tới.
Tuy ăn mặc ấm áp, nhưng rốt cuộc trời lạnh, hiện giờ trên má có hai mảnh đỏ bừng, thấy hắn đứng bên này thì nắm áo khoác của mình lộc cộc bước lại.
"Ừm." Ung Khôn Đế vươn tay kéo nàng đến cạnh, giơ tay sờ sờ tóc nàng, ở bên ngoài thời gian dài, trên tóc nàng có cảm giác ẩm ướt, nhíu nhíu mày, "Về phòng đi tắm rửa thay quần áo trước."
Thanh Nhược nâng tay áo lên ngửi ngửi, nhăn mũi hỏi hắn, "Đâu có hôi đâu, hôm qua ta vừa mới tắm xong."
Đôi mày đang nhăn lại của Ung Khôn Đế giãn ra, tay trái đặt trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng cốc hai cái, "Ngoan, đi tắm rửa trước."
"Thôi được rồi." Nàng vẫn nghe lời đồng ý, "Thanh Nhược cáo lui trước." Hành lễ với một đám người, mang theo nha hoàn của nàng về sân.
Ung Khôn Đế thấy nàng đi rồi, nghiêng người dặn dò Cung thủ phụ, "Để phòng bếp nấu chén canh tránh lạnh đưa qua cho nàng."
"...... Tuân lệnh."
Bởi vì có Ung Khôn Đế, bữa tối tất nhiên là dòng chính Cung gia đều tới, chỉ là nam tử thì cùng Ung Khôn Đế ở chính đường, mà nữ quyến được sắp xếp ở phía sau, người Cung gia hành lễ với Ung Khôn Đế, lão phu nhân dẫn nữ quyến đi ra sau.
"Tiểu Nh
"Tiểu Nhược, lại đây." Ung Khôn Đế vẫy tay, trực tiếp kéo Thanh Nhược đến bên phải mình.
Hắn ngồi ở chủ vị, bên trái là Cung thủ phụ, bên phải là Thanh Nhược.
Tâm trạng Ung Khôn Đế không tồi, lúc Cung thủ phụ hỏi hắn có muốn dâng rượu không cũng vui vẻ đồng ý.
Không xuất hiện hành vi cố tình mời rượu chuốc rượu, nam nhân trên bàn cơm chỉ cần có rượu thì sẽ thoải mái hơn một chút, người Cung gia nói chuyện với Ung Khôn Đế, Đức Chí vòng đến bên cạnh Thanh Nhược múc cơm cho nàng trước.
Hắn nói chuyện xong với Cung thủ phụ thì quay sang xoa xoa đầu nàng, "Làm sao vậy?"
Cô nhóc uể oải, ăn cả buổi cũng chỉ được một tí cơm, thức ăn chẳng động, tôm Như Ý và Linh Lung lột cho nàng cũng không nhúc nhích.
Thanh Nhược cọ cọ vào tay hắn, một tay đặt trên bụng, "Giữa trưa ăn vài thứ ở hội chùa, lúc về lại uống canh tránh lạnh, cảm giác bụng trướng trướng không thoải mái."
Ung Khôn Đế nhíu mày, một tay khác vươn tới đặt lên tay nhỏ của nàng, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, lòng bàn tay hắn tập trung chút nội lực, nóng nóng xoa nhẹ vài cái cho nàng, "Là ăn nhiều hay là thức ăn ở hội chùa không sạch sẽ?"
Thanh Nhược lắc đầu, bởi vì động tác của hắn mà thoải mái đến nheo nheo mắt, có điều vẫn là dáng vẻ uể oải.
Ung Khôn Đế tiếp tục xoa cho nàng, xoay người bắt đầu phân phó, "Thủ phụ, truyền thầy thuốc trong phủ lại đây, ăn cơm xong nhìn xem Tiểu Nhược có phải ăn trúng đồ vật không sạch sẽ hay không."
Lại dặn dò Đức Chí phía sau, "Đi kêu phòng bếp làm vài món thanh đạm dễ tiêu hóa mang lên."
Thanh Nhược kéo tay áo hắn, Ung Khôn Đế cúi đầu, "Làm sao vậy?"
"Bệ hạ, ta muốn ăn tương táo mèo* của Lầu Mãn Hương."
*Táo mèo (hay còn gọi là quả sơn tra, sơn trà, hoặc táo gai): hầu như có chứa tất cả thành phần dinh dưỡng của trái cây, đặc biệt là hàm lượng acid hữu cơ, vitamin C và canxi khá cao. Táo mèo có vị chua ngọt khoái khẩu, vừa có thể ăn sống vừa gia công chế biến hay xắt lát phơi khô, ngâm rượu. Táo mèo có giá trị làm thuốc, giúp kiện tỳ vị, trợ tiêu hóa, tiêu hao chất béo dư thừa, được dùng từ lâu như thành phần của thức ăn giảm béo phì, nhất là làm ốm mà bạn gái rất thích.
Ung Khôn Đế cười rộ lên, giọng điệu không nhẹ không nặng, "Đã không thoải mái còn muốn ăn." Nói thế nhưng vẫn xoay người bảo Cung thủ phụ, "Thủ phụ, cầm thẻ bài của ngươi cho thị vệ đến Lầu Mãn Hương nhanh chóng mua một phần mang về cho nàng."
Lầu Mãn Hương là tửu lầu lớn nhất kinh đô, đương nhiên ở đó không chỉ có rượu nổi tiếng thiên hạ, các loại món ăn cũng vô cùng nổi danh, hôm nay là đầu tháng ba, nghĩ đến sẽ mở tiệc chiêu đãi trong phủ mà cũng đặt rất nhiều rượu và thức ăn ở Lầu Mãn Hương.
Cho nên lúc này, muốn nhanh chóng mua một phần, phải lấy thẻ bài của Cung thủ phụ đi mới có thể khiến bên đó sai người làm cho nàng.
Cung thủ phụ, "......" Ông làm quan ở triều nhiều năm như vậy, ngoại trừ trong công vụ cần dùng thẻ bài, đến bây giờ chưa từng dùng thẻ bài kiếm đặc quyền trên việc tư, cho nên lần đầu tiên này, chính là đi một cái tửu lầu mua một phần tương táo mèo.
Thôi kệ, đế vương phân phó, cũng coi như là công vụ đi.
Mấy gã sai vặt hầu hạ bên người bắt đầu bận việc.
Còn vị đế vương đang xoa bụng cho người ta bên này thì giọng nói dịu dàng đến sắp ngưng tụ thành nước, cúi đầu, trong mắt đều là nàng, "Thoái mái hơn không?"
Một bàn người không nỡ nhìn thẳng quay đầu sang chỗ khác. Tuy rằng đã quen trạng thái muốn gió được gió muốn mưa được mưa của Thanh Nhược ở Cung gia, nhưng mà đây là lần đầu tiên họ thấy đế vương uy nghi nghiêm túc như vậy, có chút cảm giác phong cách hỗn độn.
Trong phòng đốt than giữ ấm, nhưng dù sao cũng là vào xuân, thức ăn trên bàn đều là lạnh liền đổi đi, chờ phòng bếp làm vài món cho nàng bưng lại, chờ thị vệ mua tương táo mèo của nàng trở về, Ung Khôn Đế dịu giọng dỗ nàng ăn chút rau củ trước, lại đồng ý một lát nữa ăn cơm xong để thầy thuốc bắt mạch, không thành vấn đề nói buổi tối cùng nàng đi chơi đố đèn.
Thanh Nhược từ trước đến nay dùng bữa có quy luật, thức ăn không phải do Cung phủ chuẩn bị tốt cho nàng thì là bên Ngự Thiện Phòng suy xét thỏa đáng, hôm nay ở bên ngoài đón gió lạnh lại ăn hơi nhiều nên có chút trướng bụng.
Phòng bếp làm vài món dễ tiêu hóa cho nàng, bàn tay ấm áp mang theo nội lực của Ung Khôn Đế xoa nhẹ cho nàng một hồi, lúc thầy thuốc trong phủ đến bắt mạch thì đã không có vấn đề gì lớn.
Tiểu cô nương khôi phục dáng vẻ nguyên khí tràn đầy bị Ung Khôn Đế giữ chặt, Ung Khôn Đế nhận lấy áo khoác Như Ý đưa qua bọc nàng lại, đội mũ cho kín, thuận tiện thắt dây lưng, đem lò sưởi tay nhét cho nàng, cô nhóc cả người tròn vo lộ ra một gương mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu cùng đôi mắt sáng trong thuần khiết.
Ung Khôn Đế cong môi dặn nàng, "Buổi tối người nhiều, đi theo trẫm là được, không cho phép chạy loạn."
Nàng gật đầu thật mạnh, ánh mắt ngập nước tựa như có một sợi tơ quẩn quanh trong tầm mắt hắn, ở đầu quả tim hắn.
Người Cung phủ đi theo Cung thủ phụ quỳ tiễn đế vương, trong tay đế vương còn nắm vị tiểu thư xinh xinh nhà bọn họ.
Cung thủ phụ dập đầu một cái rồi ngồi dậy, Ung Khôn Đế dáng người cao lớn, bước chân vừa ổn định vừa vững vàng, Cung thủ phụ nhìn nhìn lại nặng nề thở dài, ông đã có thể tưởng tượng được sau này, cháu gái bảo bối của ông chính là được đế vương từng bước một dắt đi như vậy.
Ăn xong một bữa cơm, trong lòng mọi người ở Cung gia đều chắc chắn, chỉ là hiện tại Ung Khôn Đế không tự phát hiện mà thôi, hắn chăm sóc Thanh Nhược, tự nhiên mà bá đạo đến nỗi gần như đều bỏ người Cung gia ở bên ngoài.
Những năm tiên đế còn sống, Ung Khôn Đế mới chỉ là hoàng tử.
Cung thủ phụ có gặp Tư Đồ Hi vài lần, nàng là con gái võ tướng, tính cách cương nghị mạnh mẽ.
Phụ thân của nàng không xem trọng Ung Khôn Đế, mà nàng và Ung Khôn Đế lại có tình cảm với nhau, phụ thân tất nhiên không đồng ý.
Trong dạ tiệc ở hoàng cung, Cung thủ phụ nhớ rõ ràng phụ thân lấy chiến công một trận cầu tiên đế hạ chỉ tứ hôn cho nàng cùng một tướng sĩ khác. Ung Khôn Đế khi đó cũng ở sảnh yến hội, chỉ là lúc đó đúng vào thời điểm mâu thuẫn giữa hắn và Ngũ hoàng tử trở nên gay gắt, cho nên Ung Khôn Đế trầm mặc.
Tư Đồ Hi quỳ gối cạnh phụ thân nàng cầu xin tiên đế đừng hạ chỉ.
Sau đó, sau đó cuộc tranh đấu ngôi vị hoàng đế càng thêm kịch liệt, Tư Đồ Hi cuối cùng vẫn phải gả đi, không phải gả cho Ung Khôn Đế, mà là tên tướng sĩ mà lúc trước phụ thân xin tứ hôn cho nàng. Vì Ung Khôn Đế, Tư Đồ Hi dùng chính bản thân mình và phụ thân để thực hiện giao dịch.
Cung thủ phụ khi đó chưa là thủ phụ, nhưng cũng đứng hàng phụ thần, rất nhiều chuyện cho dù ông không muốn biết, vì sống sót, ông vẫn phải tìm hiểu, hơn nữa còn rất kỹ càng tỉ mỉ.
Tư Đồ Hi từ tuổi 14 tươi đẹp mãi cho đến khi chết đi, tất cả giá trị đều dành cho Ung Khôn Đế, dọn dẹp con đường bước tới ngôi vị đế vương vốn đầy máu tanh.
Cung thủ phụ cũng biết, chuyện như vậy không có gì đáng trách, nhưng trước khi Tư Đồ Hi chết, Cung thủ phụ có gặp nàng một lần, 24 tuổi, nàng lại già nua hệt như 34 tuổi. Cung thủ phụ lúc đó có đem ngự y tới, nhìn nàng, đột nhiên lại nhớ đến quang cảnh Tư Đồ Hi khi hơn 10 tuổi theo phụ thân mình từ biên cương trở về.
Một cây roi mềm đặt bên eo, tự tin đầy sức sống lóa mắt tựa một nhánh mẫu đơn nở rộ.
Cung thủ phụ không biết tình yêu mà Ung Khôn Đế dành cho nàng nhiều bao nhiêu, hay là đoạn tình cảm này sau khi chống chọi với quyền thế thì còn dư lại bao nhiêu.
Hắn trước giờ đều là hạng người tàn nhẫn độc ác, đừng nói đối với người khác, đối với chính mình cũng rất ngoan tuyệt.
Thứ Cung thủ phụ coi trọng ở Ung Khôn Đế năm đó chính là phần tàn nhẫn này, người nên nghiệp lớn, là dạng người như hắn. Một lòng hướng lên trên, có thể đoạn tình tuyệt ái, cho đến khi nắm được thiên hạ trong tay, lại tùy ý vì điều mình yêu thích mà làm càn.
Sau khi tân đế đăng cơ một tháng, bá tánh bình thường chỉ có thể cảm giác được chính sách mới được thi hành, về sau mỗi ngày của họ đều sẽ dần dần tốt hơn, họ hoan hô, họ vui sướng.
Mà quý tộc trong triều đình, gần như là một tháng tắm máu một lần.
Sau lại, Ung Khôn Đế triệu ông vào cung, cửa lớn chính vụ điện chỉ có Đức Chí canh giữ, bên trong chỉ có một mình hắn, vị đế vương trẻ tuổi nâng chén nhấp một ngụm trà, "Thủ phụ, đi lấy linh bài của nàng đến đây giúp trẫm."
Từ đó về sau, Cung thủ phụ chẳng bao giờ nghe đế vương nhắc đến tên hay bất kỳ một sự kiện nào liên quan đến nàng nữa. Mà Kinh Hành không có hoàng hậu, hậu cung không có tác dụng, không tuyển tú, cũng không có câu nói vào cung làm phi.
Mà lúc này, Ung Khôn Đế đang giữ chặt tiểu cô nương chen lấn trong một đám người, cánh tay hơi dùng sức kéo nàng về che chở trong lồng ngực mình, tiến lên cầm bút viết đáp án đố đèn, lấy được hoa đăng nàng muốn đưa cho nàng.
"Oa ~ thật là lợi hại ~"
Đôi mắt của tiểu cô nương còn sáng hơn cả chiếc hoa đăng xinh đẹp trong tay, hắn giơ tay xoa xoa đầu nàng, giọng dịu dàng dung túng, "Còn muốn cái nào?"
Như Ý, Linh Lung và cả Đức Chí đi theo phía sau nàng đều ôm hoa đăng mà hắn thắng được, thậm chí đã sắp không cầm hết phải kêu thị vệ đến tửu lầu đặt một phòng bỏ vào đó trước, một lát nữa lại gọi thị vệ của Cung phủ tới lấy về cho nàng.
Thanh Nhược ngó ngó xung quanh, ngẩng đầu tiếp tục chỉ một chiếc hoa đăng hình chú thỏ treo ở cao cao.
"Cái kia!"
Ung Khôn Đế híp híp mắt, đầu lưỡi chạm chạm hàm răng, cúi đầu nhẹ giọng mở miệng bên tai nàng, "Ngoan ~ gọi Hựu Ngạn ca ca."
Thanh Nhược cong môi liếc hắn một cái, thấy Ung Khôn Đế vươn tay định bóp mũi mình mới đến gần kéo cánh tay hắn mềm mại nói, "Hựu Ngạn ca ca."
Ung Khôn Đế thoáng rũ mi che khuất màu sắc ấm áp tràn đầy trong đáy mắt, xoay người, giữ chặt tay nàng đi về phía bên kia.
**
Muốn,
Hựu Ngạn ca ca đều cho nàng.