Lâm Gia Mộc nằm bò trên vô lăng, rên rỉ như một con cún bị thương. Trịnh Đạc vuốt vuốt tóc cô: “Còn hai mươi tiếng nữa mẹ em mới đến mà”.
“Biết thế”.
“Hay là em đi về nghỉ một lát trước đã?”.
“Không”. Lâm Gia Mộc dựa vào vai Trịnh Đạc: “Anh để em nghỉ một lát, em nghỉ đủ thì chúng ta tiếp tục làm việc”.
“Ờ”. Trịnh Đạc tiếp tục dùng iPad lên mạng.
“Em xem kìa!”. Anh ta chỉ một cặp nam nữ trung niên khoác tay đi từ trung tâm thương mại ra, lại mở tư liệu về khách hàng. Mặc dù quần áo đã đổi thành đồ thu đông, nhưng cặp nam nữ này rõ ràng chính là Hàn Quốc Trụ và Tiêu Lệ.
Mặc một chiếc áo khoác Armani, mang túi xách LV kiểu nam, khoác tay Tiêu Lệ mặc áo khoác len cashmere LV màu trắng, Hàn Quốc Trụ lúc trẻ có tiếng đẹp trai, đến già mặc dù dáng người đã biến dạng, trên mặt toàn là thịt nhão, mắt có vẻ đờ đẫn vì buông thả quá độ, nhưng vẫn là một người trung niên có khí chất. Tiêu Lệ chăm sóc bản thân cực tốt, tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn duyên dáng, trang điểm cực kỳ khéo léo đúng mực. Hai người khoác tay đi cùng nhau, rõ là một đôi vợ chồng phú thương trung niên tình cảm nồng thắm trong mắt người ngoài, mấy ai biết bên trong đã thối nát không thể chịu nổi.
Không phải tự nhiên mà Hàn Quốc Trụ cờ màu tung bay bên ngoài, lại vẫn có thể giữ cho cờ đỏ trong nhà không đổ. Nghe nói ông ta cực giỏi dỗ dành người khác, có vui mới không quên tình cũ, thường xuyên mua đủ loại quà cáp cho Tiêu Lệ. Ông ta nhớ rất rõ số đo và sở thích của
Tiêu Lệ, quà tặng đa số không đắt mà lại hợp sở thích Tiêu Lệ, không cần phải nói đến đủ loại lời ngon tiếng ngọt. Chẳng hạn như bây giờ, không biết Hàn Quốc Trụ nói gì mà Tiêu Lệ bật cười ha ha, cả người như trẻ ra mười tuổi.
Lâm Gia Mộc soi gương chiếu hậu, chỉnh lại dung nhan một chút rồi xách túi xuống xe. Trịnh Đạc đặt máy ảnh lên sát cửa kính, cầm điện thoại giả vờ lên mạng, thực ra điện thoại đã kết nối với máy ảnh, theo dõi sát sao Lâm Gia Mộc và vợ chồng Hàn Quốc Trụ.
Hàn Quốc Trụ vốn trời sinh đã có thiết bị tìm kiếm người đẹp. Lúc Lâm Gia Mộc xuống xe, ông ta đã chú ý tới cô. Thấy Lâm Gia Mộc bị trượt chân, ông ta vội vã bước nhanh tới đỡ cô, sau đó lại tỏ vẻ lịch lãm: “Cô không sao chứ?”.
“Không sao”. Lâm Gia Mộc nhíu mày: “Trung tâm thương mại này lát gạch trơn quá. Thanh niên như tôi có ngã cũng còn đỡ, nhưng nếu người già hay trẻ con ngã bị thương thì bọn họ lấy gì mà đền?”.
“Vâng, vâng! Chúng tôi nhất định sẽ sửa lại”, Hàn Quốc Trụ cười nói.
Lâm Gia Mộc nhìn ông ta với vẻ nghi hoặc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hình ảnh quảng cáo của trung tâm thương mại, người đàn ông đang tạo dáng đứng đón khách trên ảnh chính là…
“A… Anh là ông chủ…”, cô cười hơi ngượng ngùng.
“Không có gì, sự hài lòng của khách hàng chính là hạnh phúc của chúng tôi. Tôi sẽ chuyển ý kiến của cô đến nhân viên bên dưới. Trước đây khi lát gạch ngoài hiên, chúng tôi chỉ chú ý đến mỹ quan mà không suy nghĩ chuyện chống trơn trượt, đúng là sơ suất”.
Nói xong ông ta lại lấy một tấm danh thiếp và một chiếc thẻ trong túi xách ra: “Đây là thẻ hội viên vàng của chúng tôi. Cô đến bộ phận khách hàng trên tầng 5 điền thông tin là có thể kích hoạt. Đây là danh thiếp của tôi, sau này mong cô tiếp tục đóng góp cho chúng tôi những ý kiến quý báu”.
“A… thật là ngại quá”. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn tấm danh thiếp ghi đầy chức vụ, vừa nhìn đã biết là một người quan trọng: “Tổng giám đốc Hàn! Cảm ơn anh!”.
“Không có gì. Sau này đến trung tâm thương mại mua đồ, tôi sẽ giảm giá cho cô”.
“Cảm ơn”. Lâm Gia Mộc gật đầu, định cất danh thiếp và tấm thẻ vào trong túi. Nhưng khi cô lấy hộp danh thiếp trong túi xách ra, chiếc túi lại trở nên vướng víu. Hàn Quốc Trụ cầm đỡ túi cho cô rất tự nhiên: “Để tôi cầm giúp cho”.
Cô cất danh thiếp của Hàn Quốc Trụ vào chiếc hộp đựng danh thiếp, lại lấy một tấm danh thiếp của mình ra: “Tôi là luật sư, tôi họ Lâm”.
“A, luật sư Lâm”. Hàn Quốc Trụ nhận danh thiếp, thấy trên danh thiếp chỉ có tên văn phòng luật sư Gia Mộc, Lâm Gia Mộc, sau đó là số điện thoại, không có thông tin rườm rà gì khác. Ông ta nhận danh thiếp, ra hiệu mình đang cầm túi giúp Lâm Gia Mộc nên không thể mở túi ra được.
“Xin lỗi”. Lâm Gia Mộc cất hộp danh thiếp vào túi rồi cầm lại túi xách. Hàn Quốc Trụ cũng cất danh thiếp của Lâm Gia Mộc vào trong túi xách của mình.
Hai người trao đổi danh thiếp phải mất khoảng dăm ba phút. Cho dù là người qua đường cũng có thể thấy rõ là Hàn Quốc Trụ thấy gái đẹp nên hứng chí, nhưng Tiêu Lệ lại quay mặt qua phía khác làm như không hề phát hiện.
Lâm Gia Mộc đã đi rất xa, Hàn Quốc Trụ vẫn còn vẫy tay cáo biệt, sau đó lại cầm túi xách cho vợ, mở cửa chiếc xe Benz để vợ lên xe trước rồi ông ta mới ngồi vào ghế lái.
Lâm Gia Mộc đi vào trung tâm thương mại, lượn một vòng ở tầng một rồi đi ra, quay lại chiếc xe Hyundai của mình trong bãi đỗ xe, lấy điện thoại di động gửi một “tin nhắn” cho Hàn Quốc Trụ. Hàn Quốc Trụ quả nhiên mở tin nhắn của người đẹp mới quen, cũng vô tình khiến điện thoại di động của mình bị nhiễm trojan.
Hai phút sau, tất cả mọi lịch sử liên lạc của Hàn Quốc Trụ đã được ghi lại vào iPad của Lâm Gia Mộc. Ngoài chiếc Vertu đang dùng thì ông ta còn có một chiếc iPhone 5S. Trong hai chiếc điện thoại này thì Vertu dùng để gọi điện, iPhone 5S dùng để lên mạng. Chiếc iPhone 5S gần như chỉ liên lạc với phụ nữ, ít nhất có bốn người liên lạc rất tích cực, trong đó có một người tên là Bách Hợp Dại trao đổi với ông ta nhiều nhất. Nội dung tin nhắn giữa hai người nếu in ra thì chắc chắn có thể xếp vào dạng tiểu thuyết người lớn, xem ra người này chính là người tình mới của ông ta.
Hàn Quốc Trụ và Tiêu Lệ đến một nhà hàng cơm Tây, Trịnh Đạc dừng xe lại: “Có cần vào ngồi một lát không?”.
“Em uống cốc cà phê là được”. Lâm Gia Mộc chỉ quán cà phê bên kia đường.
Hàn Quốc Trụ là loại người Lâm Gia Mộc rất hay gặp trong quá trình làm việc, chẳng qua ông ta là người tương đối có tiền trong số những người này. Một người bạn của cô làm ở bộ phận hỗ trợ pháp luật của hội liên hiệp phụ nữ kể, kẻ lăng nhăng nghèo nhất cô ta gặp là một người ở quê ra đây làm việc chân tay. Là người lao động làm thuê kiếm tiền khổ cực, nhưng chỉ cần ở thành phố nào trên một tháng là sẽ bao một tình nhân ở thành phố đó. Tiền công mỗi tháng tính ra cũng được ba, bốn ngàn, nhưng cả năm có thể mang về nhà được một, hai ngàn đã là tốt lắm rồi. Vợ hắn thấy cùng nhau ra thành phố làm thuê mà người khác thì dựng nhà mua xe, chồng mình lại thu không bù chi nên chạy tới thành phố hắn làm thuê. Cô ta bắt quả tang tại trận, nhưng suýt nữa bị chồng đánh chết. Đồn cảnh sát nhờ bên hội phụ nữ hỗ trợ pháp luật, nhưng cô ta không nỡ ly hôn, chờ ông xã hồi tâm chuyển ý. Không ngờ ông xã thấy cảnh sát can thiệp vào việc riêng của gia đình, lại đến bệnh viện đánh bà xã đang nằm trên giường bệnh một trận. Sau đó cô ta hết hy vọng nên mới đâm đơn ly hôn.
Người bạn đó của Gia Mộc nói nếu ông xã là tỷ phú thì có đa tình cũng đành chịu, cứ nhắm mắt coi như không thấy, tiền đưa cho mình không thiếu là được. Nhưng nhìn trường hợp của Tiêu Lệ thì biết, bất kể chồng là tỷ phú hay là người làm thuê, người vợ vẫn bị tổn thương như nhau.
Lâm Gia Mộc xem bệnh án của Tiêu Lệ. Bà ta bị đau nửa đầu đã hai mươi năm nay, ngoài ra còn suy nhược tinh thần, viêm cơ tim mạn tính, viêm dạ dày mạn tính. Người phụ nữ này cũng giống như cuộc hôn nhân của bà ta, bề ngoài vẫn đẹp đẽ, nhưng bên trong đã vô cùng thê thảm.
Trịnh Đạc chọc chọc Lâm Gia Mộc, chỉ ra ngoài cửa sổ. Lâm Gia Mộc quay ra, thấy một chiếc xe BMW dừng lại, một người phụ nữ mặc áo gi lê da chồn màu đen bên ngoài, bên trong là áo da cao cổ, mặc váy da, đi bốt da từ trên xe bước xuống. Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lái xoay người lại, hình như tháo đai ghế trẻ con cho đứa bé ngồi phía sau. Người phụ nữ mở cửa sau, bế một cậu bé mặc áo bông có hình chuột Mickey ra, sau đó ba người cùng vào nhà hàng.
“Hàn Quốc Lương và Phan Mỹ Mỹ?”. “Ờ”.
Lâm Gia Mộc để tiền lại trên bàn, khoác tay Trịnh Đạc đi từ quán cà phê ra, lên xe thay một chiếc áo gió màu sẫm rồi khoác tay Trịnh Đạc đi vào nhà hàng cơm Tây. Hàn Quốc Trụ bị ba người vừa đi vào thu hút, không hề chú ý tới người đẹp mới quen và một người đàn ông cũng đã vào ngồi cách mình không xa.
Ba người này hơi ồn ào trong nhà hàng cơm Tây tương đối cao cấp này, chủ yếu là vì cậu bé không chịu vào: “Không ăn ở đây, con muốn ăn McDonald! McDonald! McDonald!”.
“Ngoan nào, chúng ta chỉ vào chào hai bác thôi! Chào xong sẽ đi ăn McDonald”. Người phụ nữ trẻ tuổi nói với giọng the thé. Cả nhà hàng đều nhìn ba người nhưng bọn họ lại không thèm để ý đến ai.
Hàn Quốc Trụ đứng lên: “Sao chú thím lại đến đây? Ngồi xuống, đừng để Siêu Siêu ầm ĩ nữa”.
“Bọn em đi qua nhìn thấy xe bác, Siêu Siêu cứ đòi vào gặp hai bác… Không dừng xe là nó cứ khóc…”. Người phụ nữ này nói dối trắng trợn mà không thèm chớp mắt.
Vốn Tiêu Lệ cũng đã ba ngày không gặp Hàn Quốc Trụ, chẳng mấy khi hai vợ chồng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm trưa lãng mạn, không ngờ lại bị ba người mình không muốn nhìn thấy nhất phá hỏng. Bà ta thoáng nhìn xung quanh, đã có khách hàng đi tìm quản lý than phiền về đám nhà giàu mới phất ồn ào này rồi. Lệnh cho bản thân giãn lông mày mỉm cười, Tiêu Lệ cúi xuống ôm lấy Hàn Siêu: “Siêu Siêu nhớ bác à? Bác cũng nhớ Siêu Siêu, nhưng đây là nơi yên tĩnh để ăn cơm, Siêu Siêu không được làm ồn”.
“Đúng vậy, không được làm ồn. Chị dâu, chị mua cái áo này ở đâu mà đẹp thế?”. Phan Mỹ Mỹ đưa tay định sờ chiếc áo len cashmere của Tiêu Lệ.
Con ranh này tưởng đây là cái chợ chắc? Tiêu Lệ nhắm mắt, lùi về phía sau một bước: “Kiểu cũ, bình thường thôi”.
Không chỉ có Phan Mỹ Mỹ tỏ ra thiếu lịch sự, cả Hàn Siêu cũng giãy giụa trong lòng Tiêu Lệ rồi lại lao vào lòng mẹ. Tiêu Lệ đứng lên, nhìn về phía Hàn Quốc Trụ. Hàn Quốc Trụ cũng cảm thấy ba người này xuất hiện không đúng lúc làm hai vợ chồng mình mất mặt. Ông ta từng bóng gió với em trai phải tạo mối quan hệ tốt với Tiêu Lệ, nhưng cũng không phải làm như thế này. Hàn Quốc Trụ không nói gì, chỉ phất tay đuổi. Hàn Quốc Lương gượng cười, kéo Phan Mỹ Mỹ vẫn còn đang muốn nói gì đó đi ra ngoài.
Hàn Quốc Trụ lại ngồi xuống cười nói với Tiêu Lệ. Nhà hàng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Khoảng mười phút sau, Hàn Quốc Trụ lấy cớ đi vệ sinh, gọi điện thoại: “Chú làm ăn kiểu gì thế? Anh đã bảo một tiếng nữa gặp ở ngã tư cơ mà, sao lại đến sớm như vậy?”.
Vốn kế hoạch của ông ta là dỗ dành Tiêu Lệ vui vẻ, sau đó tình cờ gặp gia đình em trai, nói chuyện với nhau. Em trai sẽ nói gia đình có việc phải đi xa, không biết Siêu Siêu đi máy bay có ngoan không. Ông ta sẽ mắng em trai không nên mang con nhỏ đi xa như vậy, bảo để con lại, đưa tới nhà mình ở vài ngày để bồi dưỡng tình cảm với Tiêu Lệ. Không ngờ em trai lại phá hỏng hoàn toàn kế hoạch thỏa đáng của ông ta.
“Siêu Siêu dậy sớm mà… Em muốn đi sớm một chút…”. “Óc lợn! Thôi được rồi, để mấy ngày nữa nói tiếp”.
“Anh hai… chuyện này có thể để mấy ngày nữa, nhưng việc thuê cửa hàng ở trung tâm thương mại đó…”.
“Chú vẫn định dùng mặt bằng của anh miễn phí à?”.
“Em có muốn thế đâu, nhưng mà năm nay làm ăn không tốt”. “Không tốt cái gì? Tầng nhà chú nằm trong top 3 về lượng tiêu thụ”. “Có được bao nhiêu đâu”.
“Được rồi, chú trả một nửa tiền thuê mặt bằng. Anh phải có trách nhiệm với công ty, chú đừng làm anh khó xử”.
“Anh hai…”
“Đừng nói nữa. Hoặc trả nửa tiền, hoặc chuyển đi. Chú coi anh là cái máy rút tiền của chú à? Bây giờ anh…”.
“Biết rồi… anh cho em thời gian xoay tiền…”.
“Xoay cái gì mà xoay? Vừa mua xe lại mua quần áo cho Mỹ Mỹ. Giờ là lúc nào mà đã mặc áo da chồn đi khoe khoang? Không sợ chết nóng à?”.
“Anh hai… bây giờ cũng phải nịnh cô ấy mà…”.
“Chú cứ cho tiền là Mỹ Mỹ vui ngay, không cần phải nịnh. Đúng rồi, chú phải nói khéo với Dĩnh Dĩnh”.
“Anh hai, em biết rồi. Dĩnh Dĩnh ngoan lắm…”. “Bao giờ chú mới có đầu óc được nhỉ?”.
Ngoan? Hàn Quốc Trụ không bao giờ tin con gái mình ngoan. Nhưng nếu nói con gái có hành động gì thì ông ta lại không nhìn ra… Núi cao hoàng đế xa, bây giờ Dĩnh Dĩnh xa nhà vạn dặm, nếu có biết chuyện này thì cũng có thể làm được gì?