Vương Tử Minh là người có tiền, đây không phải bí mật gì trong thế giới gay thành phố A. Mười gã gay thì có đến chín gã tự nhận mình thời thượng, thích khoe khoang, yêu thích hết thảy những thứ vừa đẹp đẽ vừa lấp lánh. Một trong những sự hiểu lầm của người ngoài đối với thế giới gay là quan hệ của dân gay không có những xích mích về lợi ích vật chất như tình yêu nam nữ. Thực ra gay còn thích tiền hơn, dù sao thì tất cả những thứ tốt như quần áo hàng hiệu, trang sức châu báu, xe đẹp hay khách sạn cao cấp cũng đều phải dùng đến tiền. Cho dù là một gã gay, vừa xấu xí vừa ưỡn ẹo như đàn bà, chi cần có một chiếc xe xịn, lại có thể cung ứng được khách sạn bốn sao trở lên thì vẫn có thể câu được vô số trai đẹp, xịn.
Vương Tử Minh ngoại hình dễ coi, ăn nói cũng rât hay, thuộc loại cực phẩm trong giới gay thành phố A, người bình thường không thể với tới được.
Lúc đầu Mã Thụ Sinh có thể tán tỉnh được Vương Tử Minh cũng là nhờ ngẫu nhiên, vì vậy sau khi hai người sống chung hơn một năm, hắn vẫn không thể tin được mình lại may mắn đến vậy.
Những người trong giới đều biết Vương Tử Minh có tiền, chỉ có người thật sự gần gũi Vương Tử Minh là Mã Thụ Sinh mới biết hắn có nhiều tiền thế nào. Lúc đầu phụ huynh nhà họ Vương cho rằng việc Vương Tử Minh công khai xu hướng giới tính tình dục chỉ là làm bừa, đuổi hắn đến Mỹ học cũng chỉ là sớm thực hiện một việc đã nằm trong kế hoạch. Điều thật sự khiến người nhà hắn nổi điên là sau khi học xong dự bị đại học, hắn không nghe sắp xếp của gia đình học trường luật mà chạy đến New York học nhạc kịch gì đó, cái gọi là cắt nguồn trợ cấp cũng chỉ là đơn giản muốn ép hắn phải cúi đầu. Không ngờ một mình hắn vẫn sống được ở New York, còn làm người mẫu bán thời gian tự nuôi sống mình. Đến lúc hắn tự lập được thật, người nhà họ Vương lại coi trọng hắn, bắt đầu muốn cải thiện quan hệ. Ai ngời Vương Tử Minh hoàn toàn phớt lờ cành ô liu của phụ huynh đưa ra, ngoài anh trai, hắn hoàn toàn không nói chuyện với bất cứ ai trong gia tộc nữa.
Lúc được biết Vương Tử Minh đã quyết định không lấy một xu của nhà họ Vương, cugnx không nhận một góc tài sản nào của nhà họ Vương, Mã Thụ Sinh đã thất vọng một hồi. Mãi cho đến lúc hắn phát hiện việc làm ăn của Vương Tử Minh cũng kiếm được rất nhiều tiền, thì ra Vương Tử Minh không thật sự ngu ngốc đến mức cắt đứt mọi quan hệ với gia đình, cũng không đoạn tuyệt với thế giới thượng lưu đó. Khi hắn còn chưa tốt nghiệp, một người bạn của anh trai hắn đến New York mang một ít đặc sản trong nước anh trai hắn gửi dến cho hắn, Vương Tử Minh mời người này ăn cơm để cảm ơn, trong bữa cơm hắn nghe bạn của anh trai nói việc làm ăn của mình ở một thành phố đang gặp khó khăn, thị trường thành phố này là con quan chức, rất khó lấy lòng, muốn biếu tiền cũng sợ người ta ném thẳng ra ngoài. Vương Tử Minh thuận miệng nói mình có nhìn thấy tác phẩm của một vị họa sĩ đời Minh trong danh sách vật phẩm đấu giá của một công ty đấu giá tại New York, quê quán của họa sĩ đó chính là thành phố kia. Người bạn anh trai hắn đang lo không có biện pháp lấy lòng quan chức địa phương lập tức nảy ra một ý, muốn mua bức tranh đó về, nhưng thời gian đấu giá lại không phù hợp với lịch trình của anh ta nên đã nhờ Vương Tử Minh làm việc này, hơn nữa còn nói rõ sau khi mua được sẽ trả Vương Tử Minh năm phần trăm tiền công. Khi đó Vương Tử Minh cho rằng đây chỉ là một lần giúp đỡ tình cờ, không ngờ sau khi làm xong việc này danh tiếng của hắn đã lan rộng, đầu tiên là bạn bè và người quen cũ tìm hắn, sau đó là bạn của bạn, thậm chí là người lạ cũng đến nhờ hắn giúp đỡ.
Hắn xuất thân tốt, ngoại hình đẹp, làm việc không lập lờ, rất giữ chữ tín, vì vậy hắn dần dần có một chút tiếng tăm. Sau khi giấc mơ nhạc kịch ở New York vỡ vụn, Vương Tử Minh bắt đầu coi việc này như một sự nghiệp, phạm vi phục vụ càng ngày càng mở rộng, đi lùng đồ cổ, tranh chữ, châu báu khắp thế giới.Những người đó có người mua để tặng, có người mua sưu tầm, còn có một số người mua chỉ để khoe khoang. Cùng với số người có tiền ở trong nước càng ngày càng nhiều, việc làm ăn của Vương Tử Minh cũng càng ngày càng tốt.
Trong một năm sống chung với hắn, Mã Thụ Sinh đã ước tính mỗi năm hắn có thể kiếm được khoảng dăm ba triệu đô, quả thật là một triệu phú, lúc buông tay nói thật Mã Thụ Sinh cũng rất tiếc nuối. Nhưng ai cũng biết giữa đàn ông với nhau làm sao có chuyện lâu dài, Trương Kỳ chính là phương án dự phòng của Vương Tử Minh, sớm muộn cũng có một ngày Vương Tử Minh chơi chán sẽ kết hôn với Trương Kỳ, đến lúc đó hắn có cái gì?
Dù Vương Tử Minh đã nói đến chuyện di cư, kết hôn, sống cùng với nhau, Mã Thụ Sinh cũng tỏ vẻ cảm động nhưng thực ra lại không tin lời nào. Đều là đàn ông, ai chẳng biết những lời ngon tiếng ngọt đó chỉ là để hai bên thỏa mãn hơn lúc quan hệ với nhau. Đàn ông và đàn ông, đơn giản là chơi bời một chút, đừng bao giờ nói đến lâu dài. Càng không cần phải nói nhà họ Mã ba đời độc đinh, bố mẹ già lo lắng vì chuyện cưới xin của hắn đến bạc tóc, hắn không thể tiếp tục bất hiếu, vì vậy hắn mới miễn cưỡng tìm lý do cãi nhau với Vương Tử Minh một trận rồi bỏ về quê lấy Đổng Giai Nghi…
Bây giờ xem ra cái gọi là lựa chọn không thể chính xác hơn của hắn lại là sai lầm, kết hôn với Đổng Giai Nghi là một cơn ác mộng. Hắn hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, lần cô ta có thai là hắn thành thủ lúc cương cứng sinh lý buổi sáng mới làm được, sau khi xác định cô ta đã có thai, thậm chí hắn còn không chịu nổi việc ngủ cùng giường với Đổng Giai Nghi. Sau đó Đổng Giai Nghi nghi ngờ hắn ngoại tình, bắt quả tang hắn hôn “bạn học cũ” dưới lầu, sau đó là cãi cọ…Ngoài con trai, cuộc hôn nhân của hắn không có bất cứ điểm tốt nào.
Lần này gặp lại Vương Tử Minh, chẳng những Vương Tử Minh không kết hôn với Trương Kỳ như hắn nghĩ mà ngược lại còn bám chặt tay cơ bắp Trịnh Đạc không rời, vẫn không từ bỏ ý nghĩ di cư kết hôn. Thì ra Vương Tử Minh thuộc thiểu số những kẻ gay bị người nước ngoài tẩy não, thật tình cho rằng hai người đàn ông vẫn có khả năng sống với nhau mãi mãi.
Như vậy xem ra lúc đầu hắn đã quyết định sai… Nếu như bọn họ vẫn ở với nhau thì không chừng bây giờ hắn đang hưởng thụ cuộc sống ở nước ngoài rồi, thậm chí hắn có thể thuyết phục Vương Tử Minh giúp bố mẹ hắn làm thủ tục di cư để bố mẹ hắn cũng được sống sung sướng.
Nhưng trước khi gặp người phụ nữ đến sửa máy tính kia, hắn chỉ dám nghĩ những chuyện này trong đầu. Nói đùa à, hắn chỉ gặp Vương Tử Minh trong quán ăn một chút mà đã bị Trịnh Đạc đánh gãy hai cái răng, nếu có gì thì Trịnh Đạc sẽ đánh hắn đến chết mất.
Bây giờ rõ ràng Trịnh Đạc sắp gặp xui xẻo. Hắn biết rõ tính tình Vương Tử Minh, lúc này chính là thời cơ chen vào chỗ trống, đến lúc đó… Mã Thụ Sinh bật cười, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.
“A lô”. Bên kia điện thoại, giọng của Vương Tử Minh vẫn còn khàn khàn.
“Anh vẫn ổn chứ? Ốm rồi à? Hắn có còn…”.
“Không sao, tôi với anh ấy làm lành rồi”.
“Ờ, hai người làm lành rồi thì tốt… Tôi gọi điện thoại là muốn hỏi hắn đã tìm được việc chưa?”.
“Chưa, hai trung tâm thể hình đã liên hệ đó đều không có đãi ngộ như ý anh ấy, biết làm sao được, bây giờ các phòng tập đều làm ăn kém…”.
“Anh bảo hắn đến trung tâm lần trước tôi nhắc tới thử xem, tôi và ông chủ ở đấy có quan hệ không tồi, nói một câu chắc cũng có tác dụng. Đãi ngộ cho huấn luyện viên ở đó rất tốt”.
“Đúng là cảm ơn anh quá. Sau chuyện lần trước mà anh vẫn chịu giúp…”.
“Không phải tôi giúp hắn mà là giúp anh… Chỉ cần anh sống tốt là được. Anh có điều kiện như vậy, thảo nào hắn muốn độc chiếm. Một người như anh, ai giành được đều sẽ không dễ dàng buông tay”. Mã Thụ Sinh ăn nói rất khéo, bất kể là nội dung hay là giọng nói đều toát ra vẻ hối hận và hoài niệm vừa phải…
“Vậy mà anh…”, Vương Tử Minh yên lặng một hồi: “Ờ, để tôi hỏi anh ấy xem sao…”.
“Đừng nói là tôi tìm giúp”.
“Ờ”.
Khoảng một tiếng sau, Vương Tử Minh gửi tin nhắn cho biết Trịnh Đạc đồng ý đến phỏng vấn.
Mã Thụ Sinh và ông chủ phòng tập đó cũng không thể coi là thân quen, hắn chỉ là khách hàng quen thôi, nhưng ông chủ vẫn nể mặt hắn sắp xếp thời gian phỏng vấn. Mã Thụ Sinh thông báo cho Vương Tử Minh, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Vương Tử Minh liền nói tin tức này với Lâm Gia Mộc.
Lâm Gia Mộc đọc tin nhắn xong lập tức mỉm cười: “Hắn cắn câu rồi”.
Trịnh Đạc rút tờ mười tệ trong ví ra, rất không cam lòng đưa cho Lâm Gia Mộc: “Em định diễn thế nào? Tìm người đến vây đánh anh thật à?”.
“Ha ha”. Lâm Gia Mộc gượng cười mấy tiếng. Nếu là ở thành phố A thì đánh hội đồng quả thật là lựa chọn của cô, nhưng ở thành phố B cô biết quá ít người đáng tin, chuyện như thế này số người tham dự càng nhiều càng loạn: “Mô típ tình cũ không rủ cũng tới thế nào?”.
Vương Tử Minh ném quyển tạp chí thời trang trên tay lên bàn uống nước: “Tôi không cạnh tranh được với cô? Xì, rõ ràng không hề hợp lý, không hề logic. Người nào có mắt đều có thể thấy tôi hấp dẫn hơn”.
“Ha ha… nhưng ông không có ngực”. Lâm Gia Mộc vỗ vỗ ngực mình: “Mặc dù không to lắm nhưng tốt xấu gì cũng là cỡ B”.
Vương Tử Minh trợn mắt nhìn cô: “Cô là phụ nữ, có thể đừng lưu manh như thế được không?”.
“Không thể”. Nói xong Lâm Gia Mộc liếc hắn.
“Tôi không ngổi đây nữa được chưa?”. Hắn đứng lên, xoay người vào phòng ngủ.
Trịnh Đạc bên cạnh bật cười, cách giao tiếp giữa Lâm Gia Mộc và Vương Tử Minh đúng là thú vị: “Hôm nay sao hắn không nấu cháo điện thoại với Trương Kỳ?”.
“Trương Kỳ và gã công chức kia tiến triển khá tốt, chắc cũng không có thời gian để ý hắn”.
“Lần này Trương Kỳ có thể lấy được chồng chứ?”. Trương Kỳ có thể nói là một người cuồng kết hôn hiếm thấy trong đám bạn bè của Lâm Gia Mộc.
“Chắc gì. Nghe có vẻ gã công chức đó cũng không đáng tin lắm”. Lâm Gia Mộc nhún vai: “Hai người bọn họ vẫn như vậy, ai có đối tượng qua lại thì tạm thời không còn quấn lấy nhau nữa, đến lúc một người chia tay thì chẳng bao lâu người kia cũng chia tay theo”.
“Ôi, bọn họ cứ dây dưa như thế…”.
“Vốn em cảm thấy hai người bọn họ như vậy cũng tốt, chơi với bạn gay đáng tin hơn bạn trai bình thường nhiều, nhưng đó là lúc trẻ, bây giờ mọi người đều trưởng thành rồi, còn dính lấy nhau như vậy thì mất thời gian lắm. Nếu Trương Kỳ theo chủ nghĩa độc thân như em thì khác, đằng này cậu ấy không phải… Haizz…”.
Vương Tử Minh đóng cửa lại rầm một tiếng, hiển nhiên hắn nghe rất rõ những gì Lâm Gia Mộc nói. Lâm Gia Mộc cũng không có ý định giấu hắn, trước mặt hắn cô còn nói khó nghe hơn: “Bữa tối ăn gì?”.
“Anh xào mì ăn liền, em có ăn không?”.
“Có”.
Trịnh Đạc không biết nấu cơm, xào mì là món anh ta học khi ở trường quân đội, có thể nói là sở trường tuyệt kỹ. Ngoài máy chiến hữu của anh ta, chỉ có Lâm Gia Mộc mới dược thưởng thức tay nghề xào mì này.
“Vậy em đi mua rau nhé?”.
“Ok”.
Vương Tử Minh cười lạnh mở máy tính. Nói hắn và Trương Kỳ dây dưa với nhau, cặp nam nữ bên ngoài kia cũng có khác gì? Đều đã trưởng thành rồi mà vẫn còn chơi trò thăm dò, thật không biết sau khi chính thức yêu nhau hai người bọn họ sẽ thế nào.