Chương 26
Trích lời Gia Mộc: Có lúc một lựa chọn có thể quyết định vận mệnh một con người.
Năm 1993, Tết dương lịch.
Tết dương lịch năm nay trời nắng, rất nhiều cư dân ở khu tập thể nhà máy điện thuộc tiểu khu Vinh Quang đều dậy muộn. Có người xem máy nhắn tin, có người mặc áo ngủ đi đánh răng, phát thanh viên đài phát thanh nhân dân trung ương đang đều đều đưa tin về tình hình khắp nơi trên đất nước.
Đúng lúc này, một tiếng hét từ tầng năm phá vỡ sự yên tĩnh của khu nhà, tất cả người dân sống trên tầng năm đều chạy ra, chỉ thấy cửa phòng 502 đang mở, một cô bé mặc áo ngủ kiểu trẻ con, buộc hai bím tóc sừng dê đang đứng trong phòng khách nhà mình không ngừng hét lên. Một người đàn ông nằm trên sofa phòng khách, mùi rượu nồng nặc, cho dù đứng ngoài cửa vẫn có thể ngửi thấy. Bên cạnh ông ta là một bãi nôn to, có một người dân gan lớn đi tới lay ông ta, nhưng người ông ta đã cứng đờ.
Một người phụ nữ đưa tay ôm cô bé: "Thục Lương, đừng sợ, đừng sợ..."
Cô bé Thục Lương này thật sự là số khổ, vốn bố cô bé cũng là nhân viên cốt cán trong nhà máy, chỉ có điều tính tình cục cằn, lại thích uống rượu, uống rượu vào rất hay đánh người. Lãnh đạo nhà máy đã gặp gỡ nói chuyện nhiều lần nhưng chỉ vài ngày sau lại chứng nào tật ấy. Năm kia mẹ cô bé thật sự không chịu được nữa nên đâm đơn ra tòa, hai vợ chồng li hôn, hai đứa con gái sinh đôi một đứa ở với mẹ, một đứa ở với bố.
Hôm mẹ cô dẫn em gái đi, Thục Lương ôm đùi mẹ khóc đến đứt hơi không cho đi, sau đó bà nội Thục Lương phải bế cô lên. Từ đó về sau Thục Lương không nhắc tới mẹ cô nữa, cả ngày đeo một chiếc chìa khóa trên cổ đi ra đi vào. Sau khi vợ con đã đi, bố Thục Lương cũng không đi làm đàng hoàng nữa, cả ngày ngoài uống rượu chính là đánh nhau. Bà nội Thục Lương không thể chịu được, đưa cô về sống với mình. Mấy ngày nay bà nội cô bị ốm, lại đúng kì nghỉ Tết nên mới đưa Thục Lương về, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nguyên nhân cái chết của bố Thục Lương được điều tra rõ rất nhanh: Uống rượu nhiều, nửa đêm chết sặc vì chính bãi nôn của mình. Cuối cùng pháp y nói một câu: Nếu có người chăm sóc thì ông ta đã không chết.
Chính vì câu này mà bà nội Thục Lương đổ hết tội lỗi cho con dâu cũ, trong đám tang vừa đánh vừa chửi con dâu cũ: "Mày tới làm gì? Nó chết thì mày vui lắm đúng không? Nó có sai một vạn lần thì mày cũng không nên li hôn vì còn có hai đứa con. Bây giờ nó chết rồi, tất cả đều là do mày hại, mày hại chết nó!"
Con dâu cũ lạnh lùng nhìn mẹ chồng rồi mang con gái nhỏ đi. Từ đầu đến cuối, Thục Lương đều quay lưng về phía mẹ, không thèm nhìn mẹ lấy một cái, dường như tất cả những chuyện đang xảy ra đều không có quan hệ gì với mình.
Hiện tại.
Lâm Gia Mộc rót một cốc nước cho Điền Cầm Cầm: "Sao lại có thời gian đến thành phố A thăm tớ vậy?" Cô và Điền Cầm Cầm là bạn cùng phòng kí túc thời đại học. Sau khi vào làm ở công ty một thời gian, Điền Cầm Cầm lại thi công chức, bây giờ đã là một kiểm sát viên của Viện kiểm sát thành phố B.
"Tớ có việc cần ủy thác bạn". Điền Cầm Cầm cười đùa.
"Bạn á?" Điền Cầm Cầm vừa tốt nghiệp đã kết hôn, có điều nghe nói ba năm trước đây đã li hôn rồi, cô và con sống cùng với mẹ, cuộc sống rất tự do tự tại: "Bạn thì có việc gì cần ủy thác chứ? Có phải cái gã họ Trang kia lại dây dưa bạn không?"
"Bây giờ tớ sắp kết hôn rồi, ông xã là thẩm phán hình sự tòa án tỉnh. Lão Trang thì bạn cũng biết, chỉ là một gã cò mồi, cả ngày dựa vào quan hệ để kiện cáo thuê, cáo mượn oai hùm. Giờ nghe nói tớ sắp lấy một thẩm phán hình sự, hắn nịnh bợ còn không kịp ấy chứ, không những chủ động tăng tiền nuôi con lên gấp đôi mà còn nói sẽ mời cả nhà tớ đến Disneyland Hồng Kông".
Lão Trang cũng là bạn học của họ, hắn và Điền Cầm Cầm là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ điển hình trong trường, nhưng không ngờ sau khi cưới hai người lại càng ngày càng xa nhau, một chỉ biết đến tiền, một vẫn theo chủ nghĩa lí tưởng, cuối cùng đương nhiên là mỗi người một ngả.
"Vậy bạn tìm tớ có việc gì?"
"Vì..." Điền Cầm Cầm lấy một bức ảnh trong túi xách ra, trong ảnh là hai cô bé giống nhau như đúc, buộc tóc giống nhau như đúc, mặc váy đỏ cũng giống nhau như đúc. Hai cô bé cười rất vui vẻ: "Vì chị ấy".
"Đây là..."
Điền Cầm Cầm chỉ một cô bé trong ảnh: "Đây là chị gái song sinh của tớ, Trần Thục Lương".
"Thục Lương?"
"Tớ vốn tên là Thục Cầm". Điền Cầm Cầm cười nói: "Là tên bà nội tớ đặt". Trong số những người sinh những năm 1980, có rất ít người có tên như thế này.
"Chị ấy có chuyện gì?"
"Điền Cầm Cầm thở dài: "Nói thế này, thật ra người ủy thác thật sự không phải tớ mà là mẹ tớ".
"Mẹ bạn..."
"Mẹ tớ bị bệnh tim, bây giờ đang nằm ở bệnh viện tỉnh. Mẹ tớ bảo nhất định phải gặp bạn".
Mẹ của Điền Cầm Cầm cũng là một người tháo vát. Hai mươi năm trước li hôn, bà mang con gái trở lại quê nhà là thành phố B, kiếm sống bằng nghề cắt may. Sau đó ít người may quần áo, bà chuyển sang làm nghề bán quần áo. Khi học đại học, cô và bạn bè đã nhiều lần mua quần áo vừa hợp mốt lại vừa rẻ tiền ở chỗ bà. Bây giờ bà đã lớn tuổi nhưng cũng không chịu ngồi không mà mở một cửa hàng bán quần áo hàng hiệu cho người có tuổi.
Lúc đi tới phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện tỉnh, Lâm Gia Mộc không cầm được cảm thán dạo này mình thật sự là có duyên với bệnh viện. Lần trước người ủy thác của cô là dì Năm bị ốm nằm viện, lần này lại là một người ủy thác nằm viện khác. Chỉ có điều người ủy thác lần này bệnh rất nặng.
Lâm Gia Mộc ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm tay bệnh nhân: "Cô Điền, là cháu, Tiểu Lâm đây".
Bà Điền chậm rãi mở mắt ra nhìn Lâm Gia Mộc ngồi cạnh giường mình, lại nhìn con gái mình đang đứng sau lưng Lâm Gia Mộc. Bà thở dài một hơi, mấy năm nay Lâm Gia Mộc vẫn không có gì thay đổi, gương mặt vẫn trẻ trung, tinh thần cũng tốt, cả ngày lúc nào cũng vui vẻ. Con gái bà mặc dù đã li hôn nhưng công việc thuận lợi, bây giờ lại tìm được mùa xuân thứ hai, cả ngày cũng vui mừng hớn hở. Đứa con lớn của bà cũng cùng tuổi hai đứa này, lẽ ra nó cũng nên vui vẻ như vậy, ai ngờ...
Bà Điền lấy một chiếc thẻ ngân hàng và một bức ảnh từ dưới gối ra, trong ảnh là một nhà ba người, người phụ nữ rất gầy, thoạt nhìn khá giống Điền Cầm Cầm nhưng lại không giống lắm, ít nhất thì Điền Cầm Cầm cũng không già như vậy, ánh mắt cũng không mệt mỏi như vậy, cho dù là khi vừa li hôn cũng vẫn có tinh thần hơn người trong ảnh nhiều. Người đàn ông rất gầy, hơi đen, nhìn cũng nhã nhặn. Cô bé lại rất xinh xắn, một đôi mắt to tròn xoe, nụ cười ngọt ngào.
"Gia Mộc, cố biết cháu làm nghề gì, lần này cô phải nhờ cháu giúp cô giành được quyền giám hộ đứa bé này. Trong thẻ này tổng cộng có năm mươi ngàn tệ, mật mã là số điện thoại phòng kí túc của các cháu năm đó".
"Cô..." Lâm Gia Mộc kinh ngạc nhìn bà.
"Cô đã cố gắng rồi, bất kể là khuyên bảo, đe dọa hay dụ dỗ thế nào cũng không làm hai đứa nó bỏ nhau được. Bọn nó đánh nhau chửi nhau thì mặc kệ, đây là lựa chọn của nó, nhưng đứa bé thì không được. Con bé này tên là Khải Hân, mới gần bảy tuổi mà đã bị bố nó đánh hai lần rồi, lần nặng nhất bị gãy xương cánh tay, nhưng mẹ nó vẫn không chịu mang nó đi". Bà Điền mím môi, tỏ ra rất tức giận.
"Mẹ! Mẹ đã bỏ chị con một lần rồi, chẳng lẽ lại muốn bỏ chị ấy lần nữa?" Điền Cầm Cầm không nhịn được nói.
"Thì biết làm thế nào? Nó đã lớn như vậy rồi, mẹ nói gì nó cũng không chịu nghe... Nó hận mẹ, mẹ biết nó hận mẹ..."
"Cô... cô để cháu nghĩ cách được không?"
Bà Điền dừng lại một chút... "Cháu..."
"Cô để cháu thử xem sao, trẻ con vẫn cần có mẹ".
Bà Điền không nói nữa. Điền Cầm Cầm kéo Gia Mộc ra khỏi phòng bệnh, đưa một xấp tư liệu dày cho Lâm Gia Mộc: "Bạn đừng trách mẹ tớ, bây giờ trong tay tớ cũng có tí quyền lực, ở thành phố A cũng có mấy người bạn có vai vế. Chỉ cần chị ấy gọi một cuộc điện thoại là tớ có thể làm chuyện này gọn gàng, chị ấy và con gái sẽ thoát khỏi hắn ta, nhưng chị ấy vẫn không chịu. Tớ và mẹ tớ khuyên chị ấy, chị ấy nói mẹ con tớ hận chị ấy, không muốn nhìn thấy chị ấy sống hạnh phúc. Vì con gái mình, dù có chết chị ấy cũng không chịu li hôn... Người đàn ông đó còn đánh mẹ tớ... Chị ấy đứng bên cạnh nhìn, không những không ngăn cản mà còn bảo mẹ tớ tránh xa chị ấy ra, không được đến quấy rầy cuộc sống của chị ấy, nếu không thì mẹ tớ cũng đã không bị bệnh... Vừa rồi mẹ tớ nói chỉ cần cháu ngoại, đấy là mẹ tớ giận quá nên nói thế thôi..."
"Ờ, tớ biết rồi". Lâm Gia Mộc trả lại thẻ ngân hàng: "Tớ với bạn thì không cần sòng phẳng như vậy".
Điền Cầm Cầm đẩy tấm thẻ ngân hàng lại cho Lâm Gia Mộc: "Đây là tiền của mẹ tớ, bạn không nhận thì mẹ tớ không yên tâm. Hơn nữa bạn cũng là người làm ăn, ngày xưa các bạn mua quần áo mẹ tớ bán, mẹ tớ cũng vẫn lấy tiền bình thường mà. Công ty bạn không chỉ có bạn, có thể bạn không lấy tiền nhưng người khác phải có thu nhập".
Lâm Gia Mộc suy nghĩ một chút rồi nhận lấy tấm thẻ: "Ờ, chuyện này cứ giao cho tớ".
Tư liệu về Trần Thục Lương rất dày, quá nửa là hồ sơ nhập viện. Người phụ nữ này dập mũi ba lần, cánh tay gãy bảy lần, xương đùi gãy hai lần, xương sọ rạn bốn lần, răng gãy mất sáu chiếc, các loại thương tích nhẹ càng không đếm xuể. Vốn Lâm Gia Mộc cho rằng người bị đánh đập như vậy mà vẫn không chịu li hôn là một bà nội trợ không có học vấn, không ngờ xem bằng cấp, cô ta đã tốt nghiệp cao đẳng, hiện là y tá trưởng ở bệnh viện phụ sản.
Chồng cô ta cũng không phải người không có văn hóa, bằng cấp cũng là đại học chính quy, chỉ có điều thường xuyên thay đổi nơi làm việc. Theo lời Điền Cầm Cầm thì nghề nghiệp công khai của hắn bây giờ là ở nhà buôn chứng khoán, còn kiếm được tiền hay không thì không ai biết, chỉ biết tất cả chi tiêu của gia đình hắn đều là tiền Trần Thục Lương kiếm được.
Con gái họ năm nay bảy tuổi, năm học mới sẽ vào lớp một. Cô bé rất ngoan ngoãn, cười rất đáng yêu, nhưng một cố bé như vậy vẫn cứ bị bố đánh gãy xương... Có thể thấy hai mẹ con này còn có vô số lần bị thương nhẹ không phải đưa đến bệnh viện nên không có bệnh án ghi lại nữa.
Trịnh Đạc cũng ngồi xem tài liệu bên cạnh: "Cái loại người cặn bã thế này sao vẫn còn sống nhỉ?"
"À, càng là cặn bã thì càng sống lâu". Lâm Gia Mộc cười lạnh.
"Em định làm thế nào?" Bình thường người ủy thác đến văn phòng tư vấn của họ đều là tự mình giác ngộ trước, cho dù sau đó có thể lại u mê nhưng dù sao cũng đã có lúc tỉnh táo. Nhưng người này lại không hề có ý định tỉnh táo lại, lẽ nào bọn họ phải đi bắt cóc đứa bé?
Lâm Gia Mộc lấy một chùm chìa khóa trong túi hồ sơ ra: "Đây là Điền Cầm Cầm cho tớ. Lần cuối cùng mẹ con cô ấy đến khuyên Trần Thục Lương đã phát hiện căn hộ tầng trên nhà Trần Thục Lương đang cho thuê. Sau khi biết chuyện này không thể giải quyết bằng biện pháp bình thường, cô ấy đã lập tức thuê luôn". Thời còn học đại học, Điền Cầm Cầm là một người mà ngay cả Lâm Gia Mộc cũng phải kính nể vài phần.
"Em định chuyển đến đó à?"
"Là chúng ta phải chuyển đến đó". Lâm Gia Mộc tươi cười nhìn cơ bắp rắn chắc trên cánh tay Trịnh Đạc.