Họ đang nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, người đi vào là Hạ Vi Vi. Vừa vào đến nhà Hạ Vi Vi đã kêu lên: "Ơ, điều hòa ở đây còn không mát bằng điều hòa trên xe".
Hạ Quế Chi đánh yêu em gái một cái, trong nhà cô ta thì cô em út là người làm mọi người không yên tâm nhất, bị bố mẹ chiều quá sinh hư: "Mau đi vào cho khách còn vào".
Gia Mộc là người thứ hai vào nhà, quan ăn này nằm ở vị trí rất hẻo lánh, gần ra đến rìa thành phố, bảng hiệu đã cũ, điều hòa cũng cũ, cửa kính vỡ mất một ô kính, được cái trong quán rất sạch sẽ. Đẩy cửa vào là thấy rèm cửa trong suốt đã hơi ố vàng, vén rèm ra là hai hàng bàn ghế, mặc dù một số góc chết có dính dầu mỡ nhưng nói chung vẫn coi như sạch sẽ. Người nhà họ Hạ đều ngồi túm tụm ở chỗ rất gần điều hòa.
Hạ Quế Chi đi ra đón: "Cô là chị họ của Chân Chân đúng không? Chân Chân đã cho tôi xem ảnh cô rồi".
Gia Mộc mỉm cười nhìn Hạ Quế Chi. Hạ Quế Chi có ngoại hình rất xinh đẹp, chỉ hơi béo, da rất trắng, mắt không lớn nhưng rất linh động, vẽ lông mày, kẻ lông mi, mặc một chiếc váy màu đen, cổ đeo dây chuyền vàng, trên tay cũng đeo vòng vàng, vừa nhìn đã biết là một bà chủ nửa quê nửa tỉnh có cuộc sống khá sung túc.
"Chào chị". Lâm Gia Mộc cười nói, Trịnh Đạc cũng đi theo cô vào nhà và chào hỏi Hạ Quế Chi. Người cuối cùng đi vào là Hạ Khánh Quốc, tay xách túi kem, sau khi chia cho mọi người lại đưa mắt nhìn quanh: "Con Bống với thằng Tôm đâu?"
"Con Bống làm bài tập trong phòng, thằng Tôm thì ra ngoài chơi rồi". Hạ Quế Chi cười nói.
"Gọi bọn nó về ăn kem".
Hạ Quế Chi nhìn túi kem, đều là loại đắt tiền, chắc chắn là cô em út chọn, vì vậy lại liếc nhìn em út.
"Nào, chị họ của Chân Chân qua bên này ngồi".
Lâm Gia Mộc cười cười, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Trịnh Đạc cũng ngồi xuống theo, hôm nay anh ta lại khá dẻo miệng: "Bà chủ ở đây còn ông chủ đâu?"
"Anh ấy đi đánh bài rồi". Hạ Quế Chi cười nói, cô ta vừa nói chuyện vừa làm việc rất tháo vát.
"Chị và chị họ của Chân Chân ai lớn hơn?" Hạ Vi Vi hỏi.
"Chắc chắn là chị, chị đã ba mươi rồi". Hạ Quế Chi nói.
"Vậy là chị kém tôi rồi, năm nay tôi ba mươi hai". Lâm Gia Mộc cũng cười theo.
"A..." Bà Hạ kêu lên kinh ngạc: "Cháu đã ba mươi hai rồi? Không thể ngờ được... Quế Chi nhà bác nhìn đã trẻ rồi mà cháu còn trẻ hơn".
"Phụ nữ thành phố chăm sóc sắc đẹp tốt lắm". Hạ Quế Chi gạt mớ tóc buông xuống bên má ra sau lưng: "Vậy đây chính là anh rể đúng không?"
"Ờ". Trịnh Đạc gật đầu, đặt tay lên vai Lâm Gia Mộc.
"Bên nhà chị tổng cộng có bao nhiêu chị em? Tôi nghe Chân Chân kể hết chị này đến em kia".
"Bên nhà tôi... Tính riêng nhà mẹ tôi có sáu chị em, sáu chị em đều sinh con gái, vậy là có bảy chị em họ... Chân Chân là con nhà dì Năm tôi, tôi còn có dì Sáu nữa. Dì Sáu ra nước ngoài lấy chồng, sinh được hai đứa con lai cũng là con gái. Chân Chân ít tuổi nhất trong số bảy chị em".
Bà Hạ nói xen vào: "Nhà cháu không có anh em trai nào à?"
"Không có, một cũng không có". Lâm Gia Mộc lắc đầu, cô lại thoáng nhìn Chân Chân đang ủ rũ: "Chân Chân, sao không ăn kem?"
"Nóng quá". Chân Chân chỉ nói hai chữ rồi không muốn nói thêm gì cả. Điều hòa trên xe Polo cũng rất tốt, nhưng ông bà Hạ nói lạnh quá họ không chịu nổi nên cô chỉ dám mở một lát, hơn nữa vẫn ấm ức từ lúc ăn cơm nên bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Lâm Gia Mộc đi tới gần sờ trán cô: "Hình như em bị cảm nắng rồi, Hạ Quế Chi, nhà chị có thuốc cảm không?"
Hạ Quế Chi gật đầu rồi đi lấy thuốc, bà Hạ cũng đi theo: "Nhà nó sinh toàn con gái, có phải di truyền không?"
Hạ Quế Chi nhìn mẹ: "Sinh con gái thì sao? Người thành phố..."
"Nhưng nhà mình phải có người nối dõi tông đường, không thể để thằng Khánh Phong nó tuyệt tự được".
"Ôi, chuyện này còn xa lắm mẹ ạ". Hạ Quế Chi nói. Thực ra lúc nghe Lâm Gia Mộc nói chị em bên mẹ cô đều sinh con gái, cô ta cũng hơi giật mình.
"Con bé này cũng giỏi tiêu tiền thật, vừa rồi mẹ ngồi tính một chút, sáng nay thằng em lớn của con nó phải trả gần sáu ngàn. Hôm qua nó lại mời bố mẹ Triệu Chân Chân ăn cơm, chắc cũng tốn kém lắm".
"Sáu ngàn?" Hạ Quế Chi nhíu mày: "Sao lại đến sáu ngàn?"
"Nó dẫn nhà mình đi mua áo lông, lúc trả tiền thẻ của nó hình như là bị hỏng hay làm sao ấy, tiền mặt nó mang cũng không đủ, em trai con phải đến trả tiền. Đến trưa chị họ nó bảo đi ăn, thế là lại tốn hơn một ngàn. Thế nên tổng cộng hết gần sáu ngàn".
"Sao lại đến quán đắt thế? Về nhà mà ăn, quán của con cái gì cũng có cả. Những nhà hàng lớn đó đều cắt cổ khách hàng".
"Em trai con không nghe mẹ". Bà Hạ thở dài: "Nó có biết làm việc nhà không?"
"Nó giúp con quét nhà, những việc khác không biết làm, cả rửa bát cũng không sạch. Ôi, con gái thành phố đều thế cả".
"Vậy em trai con mà lấy nó thì khổ lắm". Bà Hạ lại nhìn Trịnh Đạc đang thì thầm với Lâm Gia Mộc: "Mà chị họ nó ăn mặc cũng không giống một người đứng đắn".
"Con gái thành phố đều mặc thế mà".
"Con gái cái gì, ba mươi hai rồi, như ở quê mình thì đã phải dành dụm tiền xây nhà cưới vợ cho con rồi".
"Mẹ, mỗi nơi một khác mà". Hạ Quế Chi ra thành phố tìm việc khá sớm, từ nhân viên quán ăn đến quán ăn sáng sau khi kết hôn, lại đến cửa hàng ăn uống bây giờ, công việc rất vất vả, cũng hiểu rất rõ sự khác nhau giữa mình và những cô gái thành phố này. "Mẹ, cái khác không nói, giá nhà ở đây cao lắm, chỉ dựa vào một mình em trai thì đến bao giờ mới mua được nhà?"
"Thế thì về quê sống..."
"Em trai về nhà thì làm gì?" Hạ Quế Chi mở to mắt nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ và bố con nót ít thôi, con thấy cái đứa chị họ kia không phải dạng vừa, có khi nó đang tìm cách chia rẽ em con với Chân Chân đấy".
"Cái gì? Em trai con giỏi thế cơ mà. Tốt nghiệp đại học, công việc tốt, ngồi văn phòng một tháng kiếm mười ngàn tệ".
"Mẹ..." Hạ Quế Chi nhíu mày: "Em trai con cũng khá, nhưng mẹ nghĩ xem, nó còn phải nuôi các em nữa..."
"Con đỡ nó một tay..."
"Con giúp đỡ gia đình mình bao nhiêu năm rồi, Đại Niên cũng đã hết kiên nhẫn rồi. Con li hôn thì mẹ nuôi con nhé!"
Bà Hạ không nói gì nữa. Quả thật nhà họ Hạ có quá nhiều gánh nặng, con gái đã rất vất vả vì gia đình, mấy năm trước con rể đã cãi nahu với con gái một trận, nếu bà không đến hòa giải thì có khi hai vợ chồng Hạ Quế Chi đã bỏ nhau rồi.
"Nếu mẹ chỉ đẻ hai đứa chúng con thì thật tốt, bây giờ có thể ngồi hưởng phúc rồi".
"Bây giờ đừng nói những điều vô ích ấy nữa, tóm lại thì cái con Triệu Chân Chân này có được không?"
"Con thấy nó và Khánh Phong rất hợp nhau, Khánh Phong tốt số, hai đứa nó lấy nhau ở nhà mẹ vợ cho, nó có công việc ổn định, lại được nghỉ hè nghỉ tết. Bố mẹ nó đã cắm rễ bao nhiêu năm ở thành phố A rồi, vấn đề công việc của Khánh Dân sau này chắc cũng có thể giải quyết được. Hơn nữa sau này nó sinh cháu trai cho mẹ thì cũng có người chăm sóc, bố mẹ Chân Chân khỏe mạnh lắm. Mấy năm nữa công việc của Khánh Phong tốt hơn sẽ mua một ngôi nhà ở huyện lị cho bố mẹ sống thoải mái".
"Sao lại mua ở huyện lị? Không thể mua ở đây à?"
"Mẹ có biết mua nhà ở đây bao nhiêu tiền một mét vuông không?" Hạ Quế Chi chỉ ngôi nhà cao tầng đang xây ngoài cửa sổ: "Như cái nhà kia vừa mới xây mà một mét vuông cũng phải mười hai ngàn, còn phải trả một cục mới có giá đó. Chỗ này còn là ngoại ô, nếu là khu nhà Triệu Chân Chân thì nhà xây thô cũng phải mười bảy ngàn, còn chưa chắc đã mua được cơ".
"Cái gì?" Bà Hạ sợ líu lưỡi: "Thế thì phải bao nhiêu tiền mới đủ mua?"
"Con đã hỏi Triệu Chân Chân rồi, căn hộ nhà nó đang ở bây giờ là hơn một trăm bốn mươi mét vuông, lại còn ốp gỗ hết. Mẹ thử tính xem căn hộ đó giá trị bao nhiêu tiền?"
"Thế nhưng em trai con không thể ở rể nhà người ta được".
"Năm trước mẹ Chân Chân đã mua một căn hộ ở khu nhà mới xây cách nhà nó hai con phố rồi, hơn một trăm mét vuông, có điều vẫn chưa hoàn thiện".
"Thật không?"
"Đây đều là Chân Chân nói, Khánh Phong còn đến xem rồi, đương nhiên là thật".
Nụ cười nở ra trên gương mặt bà Hạ, không biết làm việc nhà thì có sao, cưới nhau xong từ từ học cũng được. Mà nếu không thể học được thì cũng có bố mẹ nó làm giúp mà.
Lâm Gia Mộc có thể thấy rõ nụ cười của bà Hạ sau khi đi từ trong phòng phía sau quán ăn ra đã nhiệt tình hơn nhiều, xem ra chị cả nhà họ Hạ vừa mới tẩy não cho mẹ mình.
***
Lâm Gia Mộc cầm một quả bóng nhỏ, không ngừng tung lên rồi đỡ lấy. Chân Chân ngoài cửa vừa quét dọn vừa hát, tiếng hát nghe có vẻ rất buồn. Trịnh Đạc gõ gõ bàn: "Em họ em hát hay hơn em nhiều".
"Thôi đi!" Lâm Gia Mộc trừng mắt nhìn anh ta: "Bây giờ làm thế nào?"
"Bây giờ năm người nhà họ Hạ cùng nhau dỗ dành nó, đừng nói là em mà có khi cả bố mẹ nó nó cũng không nhận ra. Em cứ chuẩn bị uống rượu mừng đi". Trịnh Đạc cười nói: "Thực ra Hạ Khánh Phong cũng không kém lắm, thu nhập khá, cũng có tương lai. Chỉ cần nuôi xong em trai em gái, hầu hạ bố mẹ đến trăm tuổi, hai mươi năm sau em gái em sẽ như dì Năm bây giờ".
"Hừ!" Lâm Gia Mộc lườm Trịnh Đạc: "Đời người phụ nữ có mấy cái hai mươi năm?"
"Không nhiều, không nhiều..." Trịnh Đạc cười nói.
"Không được!" Nếu như là người khác, nếu như Lâm Gia Mộc trẻ hơn một chút, có khi cô cũng nói tình yêu là cao nhất, phải tôn trọng lựa chọn của người khác. Nhưng Chân Chân là em họ cô, có thể nhìn thấy cuộc sống khổ cực trong tương lại đang đón chờ nó, làm chị họ, hơn nữa còn là một bà chị họ đã giải quyết vô số vấn đề cho người khác, Lâm Gia Mộc thật sự là ngồi không nổi.
"Gia Mộc, có phải em nghĩ quá xấu về Hạ Khánh Phong không? Chúng ta tiếp xúc đều là những trường hợp tương đối cực đoan, cả con nhà giàu, con nhà nghèo, công tử bột, ai cũng có thể hư hỏng. Biết đâu cùng chịu khổ với Hạ Khánh Phong là cuộc sống Chân Chân muốn thì sao?"
Ánh mắt Lâm Gia Mộc lạnh như băng, cô đứng lên, đi vào trong phòng khách, gỡ tai nghe trên tai Triệu Chân Chân ra, kéo Triệu Chân Chân đến sofa trong ánh mắt kinh ngạc của cô: "Chân Chân, em nói với chị, em thật sự quyết tâm cưới Hạ Khánh Phong à?"
Triệu Chân Chân còn không biết chuyện gì, chỉ cười hì hì đáp: "Đúng vậy, chị, chẳng phải chị cũng rất thích Khánh Phong và người nhà anh ấy sao?"
Con bé này đúng là ngốc thật: "Quả thật chị thích người nhà họ, tính cách Hạ Khánh Phong cũng được, nếu bạn thì chị sẽ duy trì quan hệ thân thiết với nó".
"Nhưng?" Triệu Chân Chân cảm thấy vẻ mặt Lâm Gia Mộc không đúng lắm, cô quay lại nhìn Trịnh Đạc đang dựa cửa đứng xem.
"Nhưng chị sẽ không đồng ý gả em gái cho nó".
Triệu Chân Chân giật tay ra khỏi tay Lâm Gia Mộc: "Chị, sao lại thế? Sao chị cũng giống như người ta, trong mắt chỉ có tiền, tiền, tiền! Chị có thể đừng thực dụng như vậy hay không?"
Lâm Gia Mộc kéo áo Triệu Chân Chân: "Chân Chân, vật chất là gì? Vật chất là quần áo em mặc trên người này, vật chất là túi xách em đeo, vật chất là mĩ phẩm em dùng, vật chất là đôi tất quần hơn tám mươi tệ của em, vật chất là cái mascara hơn ba trăm tệ em mới mua. Không có những thứ vật chất này thì em có còn là em không?"
"Không có những thứ này em vẫn sống được, nhưng em không thể sống nếu thiếu Hạ Khánh Phong. Em biết em và anh ấy sẽ phải vất vả một thời gian, nhưng em sẽ hạnh phúc. Chị, hạnh phúc không phải mấy thứ này có thể đong đếm được".
"Thế nó thì sao?" Lâm Gia Mộc hỏi.
"Ý chị là gì?"
"Nếu em không phải con nhà khá giả ở thành phố, nếu gia đình em không có hai căn hộ, hai chiếc xe, nếu em chỉ là giáo viên tiểu học lương tháng ba ngàn thì nó có muốn cưới em không?"
"Đương nhiên là có". Triệu Chân Chân nói như chém đinh chặt sắt: "Nếu em không có những thứ này thì mọi người sẽ không nghi ngờ anh ấy có ý đồ xấu với em đúng không?"
"Chân Chân, em có dám đánh cược với chị không?"