Ba gã kỵ binh cũng không để ý tới đám dân chúng cung kính nhường đường vẫn thẳng đường chạy qua, cũng không quan tâm những người đó rõ ràng là những gã thiếu niên ăn mặc theo kiểu quý tộc, đang cưỡi tuấn mã nhìn chung quanh.
Vốn người đi đường bị khoái mã chạy nhanh trên đường dọa cho hoảng sợ, há mồm chửi “má nó”, nhưng khi mấy gã thiếu niên quý tộc nhìn đến phù hiệu của ba gã kỵ binh, trong lòng nhảy dựng lên, thì thầm nói với nhau:
- Là kỵ binh tình báo trực thuộc Tổng đốc đại nhân, khẳng định đã xảy ra đại sự gì rồi.
- Quân địch xâm lấn? Không có khả năng đâu? Binh lực của Tổng đốc đại nhân lớn nhất hành tỉnh Hải Tân, người nào chán sống mới dám tìm tới cửa?
- Ai biết được? Tuy nhiên khẳng định có đại sự phát sinh, giục ngựa đi mau, chúng ta mau chạy trở về để xem chuyện gì xảy ra!
Đề nghị này lập tức được tất cả thiếu niên quý tộc đồng ý, liền giục tuấn mã chạy theo sát phía sau mấy gã kỵ binh. Người trên đường càng thêm hỗn loạn, kêu cha gọi mẹ.
Tại Tỉnh phủ tỉnh Hải Tân, Phủ Tỉnh trưởng cũ đã được đổi thành Phủ Tổng đốc Hải Tân, thì ra Sư đoàn trưởng cũng tự bổ nhiệm mình làm Tổng đốc Hải Tân.
Hiện tại tuy rằng đế quốc lâm vào thời đại quân phiệt cắt cứ, nhưng vẫn không có người nào dám cuồng vọng tự đại xưng vương xưng đế, đều là tự xưng Nguyên soái, Tướng quân, Tỉnh Trưởng, Thừa tướng các loại quan hàm quân chức sẵn có của đế quốc.
Tuy rằng chức vụ và quân hàm quản lý quân chính một tỉnh gọi là Tổng đốc này, mấy trăm năm trước đã bị đế quốc bãi bỏ. Nhưng do vì binh lực của Tổng đốc lớn nhất tỉnh Hải Tân, hơn nữa chức vị này bao hàm cả quân quyền và chính quyền, vào thời điểm này lại rất phù hợp với địa vị của quân phiệt, cho nên dân chúng, và giới quyền quý quân phiệt trong tỉnh Hải Tân, tất cả đều tán thành, tất cả đều rất thèm muốn chức vị này.
Hơn nữa nghe nói có quân phiệt của tỉnh nào đó, đã học theo tự bổ nhiệm mình làm Tổng đốc tỉnh.
Nhìn thấy ba gã kỵ binh chạy thẳng vào Phủ Tổng đốc, vệ binh đã chuẩn bị chặn lại, nhưng vừa thấy trang phục của ba gã kỵ binh, vệ binh chẳng những lập tức thối lui, mà còn giúp kỵ binh xuống ngựa.
Nguyên Sư đoàn trưởng trước kia là Tổng đốc các hạ hiện tại, hoàn toàn đã không còn chút hơi hám gì của quân nhân, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hắn giống một lão quý tộc sống an nhàn sung sướng, nhất cử nhất động đều lịch sự tao nhã. Khi nhìn thấy ba gã kỵ binh, lão híp mắt rất ôn tồn hỏi:
- Lại là mấy tên kia đánh nhau à?
- Tổng đốc đại nhân! Nhà Khải Lỗ Sĩ phái ra đội quân vạn người tiến đến tấn công nơi đóng quân của đệ tam hạm đội.
Gã kỵ sĩ vội bẩm báo.
- Hả?
Tổng đốc các hạ chỉ kinh ngạc một chút liền khôi phục bình tĩnh nói:
- Một cái trên đất liền một cái trên biển, như thế nào song phương lại đánh nhau? Hơn nữa nhà Khải Lỗ Sĩ không sợ đắc tội với quân nhà giàu hải quân sao? Không ngờ dám tiên phát chế nhân? (đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương. )
- Khởi bẩm đại nhân! Nhà Khải Lỗ Sĩ sở dĩ dám làm như thế, là bởi vì tại nơi đóng quân của đệ tam hạm đội đột nhiên từ trên biển vận chuyển tới một đội quân đế quốc hơn vạn người. Phỏng chừng là nhà Khải Lỗ Sĩ cho là đệ tam hạm đội có dã tâm với đất liền, nên mới giành trước phát động chiến tranh.
Gã kỵ binh hồi đáp.
- Thì ra là thế! Ừ! Dựa theo địa vị của đệ tam hạm đội ở hải quân, đám quân nhân đế quốc này hẳn là thuê mướn từ bán đảo Phi Ba đến. Mặc kệ bọn họ, cứ để cho bọn họ đánh nhau chết sống một trận là được. Dù sao nhà Khải Lỗ Sĩ cũng không dám tiêu diệt sạch đệ tam hạm đội đâu. Ừ! Đem truyền tin tức này cho đám quân phiệt loi choi biết, bọn họ đã sớm chờ mong xuất hiện cơ hội để đục nước béo cò đấy. Còn nữa, phái người tiếp tục giám thị trận chiến giữa nhà Khải Lỗ Sĩ với đệ tam hạm đội, nhìn xem có xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không.
Tổng đốc các hạ khoát tay nói.
- Dạ!
Kỵ binh lập tức lĩnh mệnh đi.
Nhìn gã kỵ binh dần khuất bóng, phía sau Tổng đốc các hạ lập tức xuất hiện một người tuổi còn trẻ, hắn cẩn thận hướng Tổng đốc các hạ hỏi:
- Phụ thân đại nhân! Cha thả lỏng đám quân phiệt phía dưới như thế, có thể dẫn tới bọn họ dòm ngó vị trí Tổng đốc của cha hay không?
- Con trai! Ngươi phải hiểu rằng, ta tự đảm nhiệm làm Tổng đốc là có ý tứ gì. Mấy ngày nay ta cũng chỉ dạy ngươi không ít, ngươi cho là gia tộc chúng ta tại thời loạn thế này có thể quật khởi sao?
Tổng đốc các hạ híp mắt ôn tồn nói.
- Ồ! Phụ thân đại nhân! Tuy rằng con biết thực lực của chúng ta hiện tại quả thật không thể so sánh với mấy hoàng tử đại quý tộc ở đế đô, nhưng nói thế nào chúng ta ở địa giới hành tỉnh Hải Tân này cũng là vũ lực mạnh nhất. Cho dù phụ thân đại nhân có ý đầu nhập vào người thắng lợi cuối cùng, thực lực chúng ta hơi lớn mạnh, đầu nhập vào địa vị cũng phải cao hơn chứ?
Người trẻ tuổi dè dặt cẩn thận nói.
Tổng đốc các hạ lắc đầu:
- Ngươi này! Vẫn chưa chịu chuẩn bị vứt bỏ những ngày muốn gió được gió muốn mưa được mưa hiện nay. Tình thế bây giờ quả thật có thể vì tương lai đổi lấy địa vị rất cao, nhưng con đừng quên, một khi cầm đầu quân phiệt cắt cứ một tỉnh, đặc biệt nếu quân phiệt này không phải hoàng thân quý tộc, vậy thì nổi bật quá rất dễ khiến mọi người chú mục tới. Đến lúc đó, một đầu mục thế lực hiển hách như vậy là không thể dễ dàng đầu nhập vào người khác.
- Không thể dễ dàng đầu nhập vào người ta? Phụ thân đại nhân, lời này nghe sao có vẻ kỳ quái như vậy?
Người trẻ tuổi thật rất khó hiểu.
- Không nói bọn thủ hạ vì vinh hoa phú quý của bản thân có nguyện ý đầu nhập vào người khác hay không, chỉ cần nói một chút nếu ngươi là người nọ ở đế đô, quân phiệt cắt cứ toàn bộ hành tỉnh đột nhiên đầu nhập vào ngươi, ngươi sẽ nghĩ thế nào?
Tổng đốc các hạ hỏi.
Người trẻ tuổi sửng sốt, nhưng là rất nhanh nói:
- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (Tự dưng mà đối tốt với mình, không gian dối thì cũng có lòng thủ lợi), khẳng định là ở mặt ngoài hoan nghênh, sau lưng đề phòng vạn phần. Tuy nhiên chúng ta có thể suy nghĩ ngược lại một chút, nếu thế lực ngang nhau thì không đầu nhập vào là được rồi?
Tổng đốc các hạ gật gật đầu:
- Nói thì không sai! Tuy nhiên ngươi không hiểu được tâm tính của hoàng tử kế vị, đặc biệt như hiện nay các hoàng tử đều độc lập. Các hoàng tử kế vị tranh giành kịch liệt ngôi vị hoàng đế, bởi vì bọn họ không phải là quân đội khai quốc, nên điều cần thiết chính là thủ đoạn nghiêm khắc cứng rắn mạnh mẽ, và uy vọng cao thượng. Một khi khai chiến tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, cho nên đừng nghĩ nhắm vào một thế lực ngang bằng đầu nhập vào, vì mặt mũi, người ta sẽ không chấp nhận.
- Ồ! Nói như vậy, chúng ta thật sự chỉ có vơ vét một mớ rồi bỏ chạy lấy người?
Người trẻ tuổi nhíu mày nói, hắn thật sự rất luyến tiếc địa vị hiện nay cao cao tại thượng, muốn làm gì thì làm.
Tổng đốc các hạ thở dài:
- Ôi! Kỳ thật đám chúng ta nếu không ở thời điểm hoàng đế băng hà, quân tịch hủy diệt, trước tiên đăng báo tư liệu quân tịch, đồng thời không có phụ thuộc vào hoàng đế tương lai mà làm quân phiệt, thì kết cục không phải chạy trốn ra nước ngoài cũng bị giết chết, không có lựa chọn nào khác.
- Phụ thuộc vào hoàng đế tương lai? Thời điểm này chúng ta sao biết được hoàng tử nào sẽ giành thắng lợi chứ! Đây không phải là ép người quá đáng sao?
Người trẻ tuổi rất tức giận nói.
- Chuyện này cũng không thể làm khác được, giống như việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể khẩn cầu chính mình đứng đúng vị trí, bằng không chỉ có thể chờ bị diệt vong. Mà những người thấp cổ bé miệng chúng ta, chỉ có thể bắt đầu thời kì đi ra biểu hiện một chút là tiểu nhân vật mà thôi, vai chính đó không phải chúng ta có thể gánh vác được.
Tổng đốc nói thực rất bất đắc dĩ.
Gã thiếu niên nghe nói thế nhuệ khí hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn có điểm không cam lòng nói:
- Phụ thân đại nhân! Nếu nói như vậy, chúng ta chỉ có thể chạy đến nước ngoài để làm phú ông thôi sao? Nhưng chúng ta đi rồi, binh sĩ dưới trướng chúng ta thì làm sao bây giờ? Giải tán hết ư?
- Ha ha! Phú ông cũng rất không tệ, đặc biệt ở Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc đó chính là tiền tài trên hết, chỉ cần có tiền, chúng ta sống ở đâu cũng rất tốt. Còn đám binh sĩ ư? Hà hà! Trước khi đi có thể đổi bọn họ lấy một khoản tiền đấy.
Lão Tổng đốc cười nói.
- Bán cho hành tỉnh thế lực lớn nhất sau này?
Người trẻ tuổi nhạy bén hỏi.
Lão Tổng đốc nói:
- Không nhất định là lớn nhất, dù sao ai cấp nhiều tiền thì bán cho người đó. Đương nhiên, hiện tại không cần lo lắng điều này, dù sao hiện tại chúng ta là thế lực lớn nhất, còn có một đoạn thời gian rất dài mới sẽ xuất hiện một quân phiệt có thể uy hiếp đến chúng ta, chúng ta còn có một đoạn thời gian tốt nhất để vơ vét. Ngươi có biết vì sao chúng ta không lập tức rời đi, mà nhất định phải chờ tới khi xuất hiện quân phiệt như vậy không?
Người trẻ tuổi trầm ngâm một chút gật đầu nói:
- Con biết! Chỉ có đợi đến lúc xuất hiện một quân phiệt như vậy mới có thể thay thế chúng ta hấp dẫn ánh mắt của thế nhân, chúng ta mới có thể an toàn rời đi.
- Ừ! Đúng thế! Nếu chúng ta đã không có năng lực cũng không có cái dã tâm đó, vậy thì phải học làm kẻ hèn mọn. Kế thừa gia tộc chính là điều trọng yếu hơn hết.
Lão Tổng đốc gật gật đầu hài lòng.
Người trẻ tuổi tuy rằng không thích thừa nhận mình không có năng lực, nhưng nghe phụ thân nói đến kế thừa gia tộc, vẫn là rất tán thành, cho nên nhu thuận gật đầu vâng dạ.
---------------
Trong một khu rừng âm u, mấy nam nhân mặc hắc y bó sát người, đang rất nhanh xuyên qua xuyên lại trong rừng.
Binh lính đều nói thám báo là thông minh nhất cường hãn nhất trong quân đội. Lời này quả thật không sai, bọn họ đúng là lính thám báo tinh nhuệ trong quân đội Khải Lỗ Sĩ. Nhiệm vụ của bọn họ chính là điều tra động tĩnh của đệ tam hạm đội, chỉ cần xuyên qua khu rừng rậm này thì có thể xuất hiện tại bên hông đệ tam hạm đội.
Đã có thể nhìn thấy bên ngoài khu rừng, mấy thám báo đều theo bản năng giảm chậm bước chân, đồng thời tăng cao cảnh giác. Ai cũng không dám cam đoan bên ngoài khu rừng có người phòng vệ hay không, cẩn thận sẽ không mắc phải sai lầm.
Tuy nhiên đúng ngay trong khoảnh khắc bọn họ dừng chân lại chuẩn bị thương lượng với nhau, bất thình lình ánh đao lóe lên, mấy gã thám báo này cứ như vậy ngã xuống không một tiếng kêu la.
Ở bên cạnh thi thể bọn họ, rõ ràng xuất hiện hai gã nam nhân mặc hắc y bó sát người, che đầu bịt mặt chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng. Người bên cạnh chỉ có một tay cầm binh khí, đang yên lặng thu đao vào vỏ, mà người kia đá đá thi thể, khinh thường nói:
- Đồ không biết sống chết! Lại dám đến dò thám tin tình báo quân đội của chủ thượng? Coi mật vệ chúng ta không tồn tại ư?
Gã mật vệ kia làm như không có việc gì nhăn mặt, lạnh giọng nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy, khó trách ngươi ra doanh mật vệ lâu như vậy vẫn còn là mật vệ bậc tám. Nhìn bộ dáng của ngươi như vậy, nói thật ngươi nên dứt khoát đổi nghề làm nội vệ được rồi.
Nói xong ngồi xổm xuống kiểm tra xác chết.
Gã mật vệ nói nhiều dường như bị đả kích rất lớn thân hình thoáng rung động một hồi, hắn làm theo ngồi xổm xuống, vừa kiểm tra thi thể vừa thấp giọng nói ai oán.
Gã mật vệ vừa kiểm tra thi thể vừa thấp giọng ai oán nói:
- Không có thiên lý mà! Ta và ngươi đồng thời ra doanh mật vệ, hơn nữa năng lực của ta dù gì cũng có thể cùng mật vệ bậc năm đánh nhau một trận, như thế nào cho rằng vì ta nhiều lời nên chỉ có thể ngưng lại ở cấp mật vệ bậc tám này? Mà ngươi lại nhảy đến cấp mật vệ bậc năm vậy chứ? Ta không phục!
Gã mật vệ kia cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Không phục thì tìm Tổng trưởng nói đi, hoặc là trực tiếp bày ra một chút năng lực ở trước mặt chủ thượng, một bước lên trời cũng không phải không có khả năng.
- Ôi! Có cơ hội bày ra năng lực ở trước mặt chủ thượng ai mà không muốn chứ! Nhưng thực khó có cơ hội! Bên người chủ thượng đều là đám mật vệ cấp đặc biệt bậc một chiếm cứ, làm sao tới lượt đám tôm tép chúng ta chứ.
Gã mật vệ thực bất đắc dĩ nói.
Đúng lúc này, hai nữ nhân mật vệ dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp bất thình lình hiện ra trước mặt, vừa nhìn thấy hai người bọn họ hai nữ nhân hướng về gã mật vệ bậc năm thi lễ:
- Tổ trưởng! Quanh đây không còn địch nhân nào.
Gã mật vệ bậc năm đứng dậy gật đầu, huýt một tiếng chim kêu, lập tức quanh khu rừng truyền đến tiếng bước chân nhanh chóng mà rất nhỏ. Lúc này gã mật vệ bậc tám đang chuyện trò làm quen với hai nữ mật vệ:
- Thế nào? Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ làm tốt chứ? Có cái gì phiền toái cứ tìm tới ta, dù sao ta cũng là tiền bối, trợ giúp hậu bối là việc phải làm.
Hai nữ mật vệ bị chiêu này khiến cho không biết làm thế nào mới tốt. Trầm mặc ít nói nghe nhiều mới là căn bản của mật vệ mà, như thế nào vị tiền bối này nhiều lời như vậy nhỉ?
Gã mật vệ bậc năm cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đừng coi thường các nàng! Các nàng mới ra doanh mật vệ cũng đã là mật vệ bậc chín, tin rằng không được bao lâu ngươi sẽ phải thi lễ với các nàng đó. Tốt! Bây giờ toàn tổ tản ra hình quạt tiềm nhập trong khu rừng này, một khi phát hiện thám báo quân địch, Giết không tha!
- Tuân mệnh.
Hơn mười thanh âm rất nhỏ từ các nơi trong rừng truyền ra.
Vốn gã mật vệ bậc tám kia đang muốn nói cái gì, sau khi nghe lệnh của tổ trưởng, liền thi lễ với hai nữ mật vệ, sau đó trong nháy mắt biến mất vào trong rừng rậm.
Nơi nào đó trên bình nguyên, mười mấy kỵ binh thám báo của quân Khải Lỗ Sĩ, đang nghênh ngang lắc lư trên lưng ngựa, bọn họ tuy rằng cũng là lính thám báo, nhưng năng lực so với những tên thám báo lẻn vào địch cảnh đúng là cách biệt một trời một vực.
Công năng lớn nhất của bọn họ chính là tung ra từng lúc tìm tòi hành tung quân địch, sau đó chính là báo tin và truyền về tin tình báo. Nói rõ ra, đám kỵ binh này mới chân chính là thám báo, còn những tên lẻn vào địch cảnh coi như là gián điệp.
Tuy rằng mang nhiệm vụ tìm hiểu địch tình, nhưng đám kỵ binh thám báo cũng không để ở trong lòng, đã biết quân địch ở ngay phía trước, quân số mấy vạn người. Dựa theo cấp bậc của mình đã biết những tin tình báo đó rồi còn cần gì phải tìm hiểu? Chỉ cần khi nhìn thấy bóng quân địch, lập tức quay đầu chạy về báo cáo thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mà đại quân thì đang ở phía sau mình chừng mười cây số, cho dù là đối phương phái ra kỵ binh truy đuổi, mình cũng có thể an toàn chạy về tới. Một khi đã như vậy, việc gì phải khẩn trương chứ?
Đúng ngay lúc mười mấy kỵ binh đang nhàn nhã lắc lư trên lưng ngựa, phía trước bất chợt hiện ra một loạt bóng đen, tập trung nhìn vào, thì ra là gần mười kỵ binh thám báo tiêu chuẩn đế quốc.
Vào thời đại này ngoại trừ đế đô và một vài giới quyền quý trung thành đến phát ấm đầu, thì không có quân đội nào còn mặc nguyên bộ quân phục đế quốc. Cho dù không có thời gian và tiền tài để thay đổi trang phục mới, cũng sẽ thay đổi một chút chi tiết của quần áo, để làm ra vẻ khác người. Có thể nói, quân đội quân phiệt nhìn thấy quân đội mặc quân phục đế quốc, không cần suy nghĩ nhiều đó khẳng định là địch nhân.
Kỵ binh cũng không phải kẻ quá yếu đuối, lập tức làm ra động tác đề phòng, một gã kỵ binh hỏi thủ lĩnh kỵ binh:
- Đội trưởng! Phát hiện hành tung địch, chúng ta mau trở về bẩm báo hay sao?
Gã đội trưởng lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bẩm báo cái gì? Đây là thám báo của đối phương, chúng ta còn chưa trông thấy đại đội quân địch, như thế nào có thể trở về?
Nói đến dây, gã đội trưởng đột nhiên cười hì hì nói:
- Hơn nữa, các ngươi cũng đừng quên, đối phương chỉ không tới mười người, đây chính là cơ hội tốt gia tăng công huân lớn đấy!
Nghe nói như thế mấy tên kỵ binh lập tức biến sắc, một hồi lâu mới lộ vẻ miễn cưỡng tươi cười phụ họa theo. Bọn họ không phải sợ đánh không thắng, dù gì đối phương cũng không tới mười người, bên mình lại có tới mười lăm người, nếu còn đánh không thắng? Vậy thì về mua một khối đậu hủ đâm đầu chết cho xong.
Bọn họ do dự chính là thật không muốn xuất lực bán mạng đổ máu không công, đức hạnh của gã đội trưởng này thế nào bọn họ còn không biết sao? Hắn ỷ vào chút quan hệ huyết thống với nhà Khải Lỗ Sĩ, thường nuốt gọn công lao của thủ hạ.
Nhưng tuy rằng chính mình không muốn làm không công, nhưng không còn cách nào khác, vì người ta là đội trưởng, không nghe quân lệnh, thực đúng là không hay ho cho cả nhà mình. Không có biện pháp bọn họ đành phải lĩnh mệnh giương cung tên, kỵ binh thám báo trước nay luôn không có hứng thú đánh giáp lá cà với địch quân.
Tuy nhiên ngay lúc bọn họ cài tên giương cung, thám báo quân địch ở đối diện không ngờ động tác thật nhanh chóng:
- Vút! Vút! Vút!
Liên tiếp ba loạt tên, đám kỵ binh nhà Khải Lỗ Sĩ còn chưa kịp có phản ứng đã cảm thấy thân mình đau buốt, sau đó liền không còn phản ứng.
Gần mười tên kỵ binh đế quốc trước tiên xông lên, chặn lại hơn mười con chiến mã chuẩn bị chạy tản đi, cùng lúc với mấy gã kỵ binh vỗ về trấn an mấy con chiến mã vừa mất đi chủ nhân, mấy kỵ binh khác liền nhảy xuống ngựa, rút ra dao bầu chuẩn bị cắt đầu thi thể.
Một gã kỵ binh đế quốc trấn an chiến mã xong, nhìn đến cảnh tượng tàn nhẫn này, chẳng những không có kinh hãi, ngược lại rất hưng phấn nói:
- Đại nhân! Chúng ta thoáng cái đã thu được mười lăm công huân!? Cũng quá dễ dàng nhỉ?
Ta chỉ bắn ra ba mũi tên thôi đã xong rồi.
Một gã sĩ quan đeo quân hàm Đội trưởng cười nói:
- Ngươi chẳng lẽ không nghe tin tức sao? Hiện tại chiến đấu với chúng ta chính là tư binh của cường hào địa phương, cũng không phải là quân đội đế quốc chính quy.
Gã kỵ binh hỏi câu kia nghe nói choáng váng, mà mấy kỵ binh đang hưng trí bừng bừng chuẩn bị cắt đầu trước tiên thoáng sửng sốt một chút, tiếp theo lập tức kiểm tra thi thể, chỉ chốc lát sau, chỉ có một kỵ binh cầm theo một cái đầu đứng lên mắng:
- Thật là xui xẻo! Diệt mười lăm tên, chỉ có một cái đầu nhận được công huân, còn lại toàn bộ là nông binh!
Lúc mọi người hiện ra vẻ mặt rất khó coi, gã Đội trưởng vẫn duy trì vẻ tươi cười như cũ.
- Chúng ta coi như tốt lắm rồi! Lần trước các huynh đệ bên kia diệt hơn mười tên địch, ngay cả một cái thủ cấp công huân cũng không lấy được?
Nghe nói như thế, mọi người chỉ có thể cam chịu số phận, không biết làm gì khác hơn:
- Ôi! Thực hâm mộ đám mật vệ! Nghe nói bọn họ tiêu diệt đều là thủ cấp công huân đấy!
- Hà hà! Ngươi cũng đừng hâm mộ! Bọn họ xác thực lập công huân cũng không phải là tính theo thủ cấp, mà là tính theo mức độ nhiệm vụ hoàn thành. Tài nghệ chúng ta thế này, ngay cả dự khuyết còn không thể vào được, càng đừng nói mật vệ chính quy.
- Chính là, ta nói nếu muốn nhận được nhiều công huân, vẫn là tác chiến với quân chính quy đế quốc mới có thể, đám quân chính quy đó ngay cả tiểu binh cũng là thủ cấp công huân đấy.
- Đừng mơ! Chúng ta không có khả năng tác chiến với quân chính quy.
- Nói như thế nào? Chúng ta đúng là vì chủ công công thành chiếm đất, như thế nào cũng phải có lúc tấn công quân chính quy chứ?
- Không nói hiện tại quân chính quy đế quốc chỉ tại đế đô mới có, cho dù nơi này có quân chính quy, chúng ta cũng không có khả năng khai chiến. Phải biết rằng hiện tại chủ công chúng ta đang mang nhãn hiệu chính là quân hàm Thượng tá quân đế quốc Sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân đấy.
- Ồ! Như thế, chủ công chúng ta còn phải hành động dựa vào uy tín của quân đế quốc.
- Biết là tốt rồi! Cho nên chúng ta ở trước mặt người ngoài cũng không thể để lộ tin tức.
- Đương nhiên rồi! Chúng ta đều là gia thần của chủ công, sao có thể làm hỏng đại sự của chủ công chứ?
- Ừ! Nếu nói lời đại nghịch bất đạo, ngay từ đầu ta nghĩ rằng chủ công thu tất cả bọn tiểu binh chúng ta làm gia thần, là mưu đồ quyền biến nhất thời, kỳ thật vẫn là xem chúng ta là binh sĩ để sử dụng.
Một gã kỵ binh cảm thán nói.
Lời này vừa thốt ra, các kỵ binh khác lập tức biến sắc mặt, gã Đội trưởng thậm chí nắm chặt chuôi đao.
Gã kỵ binh kia không hề để ý sắc mặt mọi người tiếp tục nói:
- Nhưng ta không nghĩ tới, ngay cả chuyện cơ mật như vậy, chủ công cũng để cho đám gia thần cấp binh sĩ chúng ta cùng biết. Các ngươi nghĩ lại xem, như bí mật lần này, nếu ở các gia tộc khác mà nói, chỉ sợ chỉ có trọng thần cao nhất mới có thể biết được. Từ đó ta biết rằng chủ công quả thật đã đối đãi với chúng ta là gia thần chân chính.
Nghe đến đây đám kỵ binh cùng có cảm nhận sâu sắc như nhau, tất cả đều lộ thần sắc kích động gật gật đầu.
Gã Đội trưởng cũng buông tay nắm chuôi đao, mặt nhăn nhó nói:
- Được rồi! Nơi này là lãnh thổ đế quốc, việc này không nên thảo luận. Sau này nhớ kỹ cho ta, cho dù là con cái trong nhà hỏi, chúng ta cũng chỉ có thể nói mình là binh sĩ dưới trướng Thượng tá Khang Tư! Bây giờ đi dò xét kỹ tình hình quân địch quanh đây cho ta!
- Rõ!
Đám kỵ binh lập tức ngậm miệng giục ngựa theo Đội trưởng rời đi.
------------------
Theo đội ngũ chậm rãi đi tới, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ mày mặt càng ngày càng nhăn nhó, tâm tình cũng càng ngày càng trầm trọng, cảm giác rơi vào nguy hiểm càng ngày càng tăng lên mãnh liệt.
Hắn phái ra năm đội lính thám báo, không ngờ không có một đội nào quay về báo tin. Có thể nói trong tay hắn một tên thám báo trải qua huấn luyện chính quy cũng không có, chỉ có thể phái ra kỵ binh thường để đảm đương thám báo. Nhưng, hơn trăm tên kỵ binh thám báo này cũng như đám trinh sát kia một đi không trở lại.
“Năng lực thám báo cùa đối phương mạnh như vậy sao? Hay là những tên đó toàn bộ rơi vào mai phục? Bọn chúng như thế nào ngu xuẩn như vậy! Mình không phải đã lệnh cho bọn chúng hễ nhìn thấy bóng quân địch thì lập tức chạy về báo sao? Chẳng lẽ bọn chúng thực cho rằng đối phương xuất thân là thổ phỉ thì sẽ để mặc cho người đánh giết sao?”
“Nhưng vậy cũng đúng, bọn thủ hạ dưới tay mình không có khả năng ngu ngốc đến để trúng phục kích cũng không biết chạy trốn.”
“Ôi! Đáng tiếc mấy trăm con chiến mã của ta! Mất nhiều chiến mã như vậy, trở về khẳng định sẽ bị các lão già kia chế giễu một trận rồi.”
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ biết rằng chính mình không có khả năng giành trước thu được tin tình báo quân địch, mặt hắn sa sầm ra lệnh:
- Toàn quân tăng nhanh tốc độ, mỗi đội phái ra mười tên thám báo, lệnh cho đám thám báo không được rời khỏi của tầm mắt đại đội!
Thật sự không có cách nào mới hạ đạt mệnh lệnh như vậy, bằng không liên tục không ngừng bị dùng bã thuốc chó, nếu tiếp tục để đội thám báo rời xa đội ngũ, chỉ sợ phía dưới sẽ tạo phản.
Sau khi truyền mệnh lệnh, trong lòng Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ thực không được tự nhiên. Thổ phỉ khẳng định không có thám báo mạnh như vậy, đây hẳn là đội viên đội lục chiến của đệ tam hạm đội, bọn chúng đều đã giao tiếp với hải tặc, năng lực thám báo mạnh như vậy cũng không kỳ quái.
Mà đội lục chiến của đệ tam hạm đội lại sớm bị Khải Lỗ Sĩ nắm rõ, nhiều lắm chỉ là một liên đội huấn luyện coi như tàm tạm mà thôi.
“May mà mình dẫn theo ba liên đội đến, xem ra vẫn là đám lão già đó nhìn xa trông rộng.” Nghĩ vậy, tâm tình của Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ dần khôi phục ổn định lại.
Nhận được mệnh lệnh, đám binh sĩ có ngựa không khỏi thở ra nhẹ nhõm, không cần đi chịu chết nữa rồi. Tuy nhiên loại tâm tính này chỉ xuất hiện trong đám kỵ binh, còn sĩ khí của đám bộ binh vẫn sôi sục như trước.
Đây là chuyện rất bình thường, chỉ có kỵ binh mới có thể đảm nhiệm trinh sát, hơn nữa địa vị của kỵ binh cao hơn bộ binh, song phương biên chế khác nhau, cho nên tin tức thám báo của quân địch mãnh liệt khác thường chỉ truyền lưu trong đám kỵ binh, còn những tên bộ binh kia vẫn đang ảo tưởng kiến công lập nghiệp đây.
Không biết vì nguyên nhân gì, tuy rằng Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ ra lệnh tăng nhanh tốc độ, nhưng toàn quân hành quân so với lúc bình thường ngược lại dường như có phần chậm hơn. Người biết chuyện đều biết rõ đây là quân kỵ binh tiên phong cố ý hạn chế tốc độ mới khiến cho toàn quân chậm lại, nhưng chính bản thân Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ cũng không hề quan tâm, chậm một chút cũng tốt, như vậy ngược lại có thể giữ được sức chiến đấu của tổng thể.
Không biết đi được bao lâu, nhìn xem sắc trời, đã là vào buổi chiều. Dựa theo thông lệ đi tiếp một thời gian nữa sẽ ngừng lại hạ trại nghỉ ngơi. Nếu thời gian đã muộn, vậy chỉ có thể nghỉ ngơi nấu cơm.
Đúng lúc tất cả mọi người buông lỏng xuống, có phần uể oải, quân kỵ binh tiên phong đột nhiên ngừng phắt lại, sau đó mấy tên kỵ binh chạy trở về:
- Báo cáo! Phát hiện quân địch ở phía trước năm dặm!
- Toàn quân cảnh giới!
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ lập tức hạ đạt mệnh lệnh, sau đó trong vòng vây bảo vệ của thân vệ hắn chạy tới trước trận.
Đến phía trước, đầu tiên đập vào mắt chính là một khu bình nguyên, sau đó liền nhìn đến đầu cuối bình nguyên, một cái đám đen đang từ từ mở rộng.
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ giơ tay che mắt nhìn ra xa, gật gật đầu:
- Thật đông! Xem bọn chúng mở rộng địa hình có lẽ ba bốn dặm, hẳn là có tới hai vạn quân, đây là đội bộ chiến của đệ tam hạm đội à, lại bày ra trận hình chữ nhất? Tưởng nhiều người là có thể quang minh chính đại đánh bại chúng ta sao? Hừ! Truyền lệnh chuẩn bị đội hình chiến đấu! Bố trí trận hình chữ nhất! Để cho bọn chúng biết rằng hải quân phải ở lại trên biển mà không nên mạo hiểm đi lên đất liền!
- Rõ!
Mấy tên thân binh lập tức chạy đi truyền lệnh xuống, toàn bộ binh sĩ đã sẵn sàng trong tư thế phòng bị lập tức theo mệnh lệnh cấp trên, bắt đầu lau lưỡi dao, bật thử dây cung, sửa sang lại trang bị. Tiếp theo dưới chỉ huy của cấp trên trực thuộc, bố trí trận hình trải rộng chiều ngang, tiếp đó sau một tiếng trống lệnh, rất nhanh rảo bước tiến tới nghênh đón.
Khang Tư bên này, đương nhiên cũng phát hiện bóng quân địch, đang lẳng lặng chờ đợi. Tại trường ngoại trừ đội lục chiến của đệ tam hạm đội có tiếng thì thầm nho nhỏ, các chỗ khác hoàn toàn yên tĩnh, dù là chiến mã cũng thỉnh thoảng mới có phát ra một tiếng hí nhỏ.
Nghe xong mật vệ báo cáo Khang Tư nhìn một đường đen xa xa, phất tay áo:
- Tiếp tục tiến quân.
Mệnh lệnh truyền xuống, lập tức bước chân rầm rập vang lên, tới khi song phương đều có thể nhìn thấy bóng đối phương, cũng chỉ còn cách nhau chừng một cây số, lúc đó Ước Hàn - Khải Lỗ Đặc phất tay một cái:
- Kỵ binh xuất động, cho bọn chúng biết tay!
Nhận được mệnh lệnh đội kỵ binh trước trận lập tức chỉnh đốn đội ngũ, sau đó dưới chỉ huy của sĩ quan cùng giục ngựa, tiếp theo ra roi thúc ngựa, khi chiến mã chạy lên bọn họ mới rút mã đao, chuẩn bị cho quân địch phía trước một trận ra trò.
Nhìn đội kỵ binh gần một liên đội này, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ đắc ý một hồi, ở đế quốc kỵ binh chính là vũ lực mũi nhọn, nếu dưới điều kiện phù hợp, một liên đội kỵ binh công phá đánh tan một sư đoàn bộ binh tinh nhuệ cũng không phải là chuyện lạ. Hiện tại nhằm vào đám thổ phỉ kia, phỏng chừng không cần phí sức chút nào liền có thể phá tan đội ngũ đám thổ phỉ kia.
Khang Tư bên này trước tiên vừa thấy kỵ binh xuất động, khẽ nhíu mày một cái liền phất tay, một đại đội kỵ binh Lôi gia lập tức phóng tới. Lúc này là thủ đoạn tiên phong chiến, nhằm để cổ vũ sĩ khí cùng đả kích tinh thần của địch nhân: là cấp võ tướng quyết đấu.
Quan sát thấy Khang Tư nhíu mày, Tương Văn cẩn thận nói:
- Đại nhân! Kỵ binh chúng ta quả thật rất thiếu, tuy nhiên thuyền vận chuyển đã trở về tiếp vận một số binh sĩ tới, lần này hẳn có thể chuyển hết kỵ binh nội vệ còn lại tới đây.
Khang Tư cũng là người nhạy cảm, lập tức biết vì sao Tương Văn nói như thế, hắn lắc đầu nói:
- Ta không là có ý này, ta chỉ lấy làm lạ vì sao kỵ binh đối phương chỉ trang bị một bộ bì giáp một thanh mã đao mà thôi, theo lý trang bị tiêu chuẩn của kỵ binh đế quốc là một bộ kỵ giáp, một cây kỵ thương, một cây kỵ cung, hai bó tên sắt và một thanh mã đao.
Nghe nói như thế, Tương Văn chần chừ một chút mới nói:
- Đại nhân! Đó là trang bị tiêu chuẩn của kỵ binh cấm vệ quân, đối phương chỉ là tư binh cường hào, không có khả năng trang bị những thứ đó.
Nghe vậy, Khang Tư vỗ vỗ đầu, chính mình thật đúng là trải qua cuộc sống quá đầy đủ, nghĩ rằng người khác cũng đều tốt giống như mình.
Sao lại không nghĩ tới trang bị của mình đúng phải gọi là tiêu chuẩn nhất, cao cấp nhất chứ. có phải mình đã rất lâu không có hạ tầng cơ sở, cho nên mới sẽ xuất hiện vấn đề sơ suất như vậy hay không? Nghĩ đến đây, Khang Tư tự cười giễu mình.
Mấy ngàn kỵ binh nhà Khải Lỗ Sĩ xung phong, nhìn đến kỵ binh đối phương cũng không tới một ngàn, không khỏi trong lòng vui mừng, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ bên này cũng đầy mặt tươi cười.
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ thậm chí muốn trực tiếp hạ lệnh toàn quân đuổi kịp kỵ binh, để tránh kỵ binh giành hết công lao. Đương nhiên, mệnh lệnh này hắn vẫn cố nén xuống. Hiện tại vẫn đang là trận chiến tiên phong tiếp cận, làm sao có thể lệnh cho toàn quân xông lên, nếu vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chính mình muốn khóc cũng không kịp.
Cứ như vậy, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ vừa miên man suy nghĩ, vừa chờ đợi đón chào kỵ binh bên mình đại thắng, vừa hưởng thụ những lời tâng bốc tận trời xanh của đám thủ hạ. Một lòng nhiều công dụng thật rất là thoải mái.
Tuy nhiên bọn họ rất nhanh bởi vì trận chiến nhanh chóng xuất hiện kết quả mà trợn mắt há hốc mồm đứng bật lên.
Kỵ binh bên Khang Tư ở thời điểm tới gần kỵ binh nhà Khải Lỗ Sĩ chừng ba bốn trăm thước, tất cả cùng một loạt lấy ra cung tên, kéo căng dây cung nhắm chuẩn.
Bản đội Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ bên này, bởi vì tầm nhìn xa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người lay động, không biết kỵ binh bên Khang Tư đang làm gì.
Mà kỵ binh nhà Khải Lỗ Sĩ chỉ cách có mấy trăm mét, lại rõ ràng phát hiện không ngờ bị cung tên nhắm ngay chính mình!
Kỵ binh Khải Lỗ Sĩ ở hàng đầu không khỏi nhếch miệng bày ra một vẻ cười chế nhạo.
Đúng vậy, đám kỵ binh đó chẳng những không sợ hãi, ngược lại đang cười nhạo, ai ai cũng đều biết “cưỡi ngựa bắn cung”, không phải kỵ mã bắn tên nào cũng có thể biểu hiện kỹ năng thiện xạ được. Không có phối hợp kỹ thuật cỡi ngựa và bắn cung cao siêu thì căn bản đừng vọng tưởng khi giục ngựa chạy như điên có thể bắn trúng mục tiêu.
Nếu đối phương có mấy ngàn người, người bên mình còn hơi lo lắng một chút, bởi vì tên bắn dày đặc, “mèo mù cũng cũng có thể vớ phải chuột chết”, nhưng lúc này đối phương có bao nhiêu người chứ? Mình đứng bất động cũng sẽ không bị bắn trúng, càng đừng nói chính mình hiện đang chạy với tốc độ cao!
Hừ! Hãy nhìn lão tử tung đao tước rơi đầu của ngươi đi! Trên mặt đám kỵ binh hàng đầu bên Khải Lỗ Sĩ đều dâng lên vẻ khát máu, tay nắm chặt mã đao, bộ mặt dữ tợn phóng nhào tới quân Khang Tư.
Đại đội kỵ binh Khang Tư này cũng không phải là doanh kỵ binh, mà là doanh nội vệ. Có thể nói chính xác, bọn họ xuất thân là nội vệ, năng lực trên các phương diện đều cao hơn so với các đội ngũ khác, mà đại đội kỵ binh bọn họ theo Khang Tư đặt chân lên hành tỉnh Hải Tân, lại toàn bộ đều từ trong thiết kỵ nội vệ, trải qua một phen long tranh hổ đấu mới tuyển chọn ra.
Nhìn đến bộ dáng phớt lờ của kỵ binh Khải Lỗ Sĩ, kỵ binh bên Khang Tư đều bĩu môi khinh thường, cũng không cần ai truyền lệnh, khi cảm giác được song phương đạt tới tầm bắn, lập tức liền buông dây cung, sau đó căn bản cũng không thèm nhìn tới kết quả, liền nhanh chóng lắp tên giương cung nhắm mục tiêu kế tiếp.
Mọi người tuy rằng do vấn đề khoảng cách, nhìn không rõ trận chiến tại trung tâm chiến trường đang xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh kỵ binh Khải Lỗ Sĩ tới tấp rơi xuống đất vẫn có thể nhìn thấy được.
Khang Tư bên này tiếng hoan hô theo kỵ binh từng đám rơi xuống mà vang vọng không ngừng, còn bên Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ thì hoàn toàn rơi vào cảnh tĩnh lặng, có thể nhìn thấy mọi người đều hoảng hốt há hốc mồm.
Kỵ binh Khải Lỗ Sĩ giờ phút này toàn bộ đều xuất mồ hôi lạnh đầy người, từ hơn hai trăm thước đến lúc này còn chừng một trăm thước, kỵ binh xung phong đâu tới bao nhiêu thời gian đâu?
Nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn như vậy, đối phương gần như lắp tên bắn ra mười lần! Kỵ binh bên mình xung phong đổi lên hàng đầu ước chừng thay đổi hai đợt! Ba bốn trăm kỵ binh cứ như vậy mất mạng!
Trời ạ! Địch nhân trên lưng ngựa ở tốc độ cao lắp tên giương cung bắn trúng mục tiêu ngoài trăm mét, đây chính là cấp bậc kỵ tướng đội trăm người mới có thể làm được, hiện tại không ngờ cả một đại đội đối phương đều có thể làm được điều này, điều này sao có thể chứ!
Một gã sĩ quan kỵ binh Khải Lỗ Sĩ thét lớn:
- Mọi người cố chịu đựng! Chúng ta chính là một liên đội! Đối phương chỉ có một đại đội! Đợi xông tới phía trước là có thể vung đao sắc của chúng ta tha hồ cắt đầu của bọn chúng!
Lời nói của gã sĩ quan đã làm tiêu tan mồ hôi lạnh trên mình đám kỵ binh Khải Lỗ Sĩ, ngoại trừ hàng đầu tiếp tục liều chết xung phong, kỵ binh Khải Lỗ Sĩ phía sau đã theo các sĩ quan chỉ huy tản ra hai bên, chuẩn bị đánh bọc sườn.
Kỵ binh Khải Lỗ Sĩ quả là hận thấu xương đám kỵ binh quân địch. Hãy đợi đấy! Đợi xông tới trước mặt, để xem cung tên của các ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu!
Khi khoảng cách giữa song phương tiếp cận đến chỉ có hơn năm mươi thước, kỵ binh Khang Tư tự động thu hồi cung tên, rút trường thương chỉa lên phía trước.
Thấy một màn này, hàng đầu kỵ binh Khải Lỗ Sĩ không kìm nổi chửi má nó! Nhìn thấy trường thương của đối phương kia dài tới hai ba thước, lại nhìn tới mã đao trong tay mình nhiều lắm chỉ dài chừng một thước. Nhìn thấy mũi trường thương của đối phương nhọn hoắc bén ngót tỏa hàn quang, lại nhìn tới bì giáp mỏng manh trên người mình kia, trong lòng chúng không khỏi ớn lạnh.
Kỵ binh Khải Lỗ Sĩ nổi máu hung tàn nghiến răng nghiến lợi giơ cao mã đao, chính mình cho dù chết cũng phải kéo theo một tên lót đường! Còn kẻ yếu đuối mềm lòng thì mặt mày tái nhợt run như cầy sấy, chẳng những mã đao cầm không chặt, thậm chí ngay cả thân mình cũng bị xóc nảy lắc lư như sắp rơi khỏi lưng ngựa.
Theo song phương càng ngày càng tiếp cận, khi sắp va vào nhau, kỵ binh Khải Lỗ Sĩ hung hăng thét to một tiếng, hoàn toàn không xem trường thương đang nhắm đâm thẳng vào ngực mình, cắn răng cử đao chém vào cổ địch nhân.
Mà kỵ binh Khải Lỗ Sĩ yếu đuối, hoặc là kêu thảm một tiếng rơi xuống ngựa, hoặc là giống như đã không còn hồn phách, chỉ ngây ngốc giữ nguyên tư thế phóng ngựa tới phía địch nhân.