Cứ như vậy một lát sau, bình rượu trong tay Bá tước Bỉ Khắc đã cạn, hắn tức giận ném bình rượu đồng thời kêu to:
- Mang rượu lại đây!
Trong phòng không có người hầu nào khác.
Vốn là những người hầu đợi nơi đây đã sớm bị Bá tước Bỉ Khắc đánh cho đầu rơi máy chảy đuổi đi rồi, phát hiện không có ai hầu hạ Bá tước Bỉ Khắc tức giận vỗ mạnh bàn một cái, vừa thầm nói:
- Ai cũng phản bội ta!
Vừa tiến vào trong phòng chuẩn bị tìm kiếm rượu ngon.
Đúng lúc này, lão già kia cầm một bình rượu đi tới.
Bá tước Bỉ Khắc nhìn thấy bộ dáng lão già vẫn cung kính như trước, có chút vui mừng cười cười, khoát tay nói:
- Đến đây, hai người chúng ta đã lâu không uống rượu cùng nhau, lần này nhất định phải uống cho thật thống khoái.
Nói xong liền quay về nơi ban công.
Lão già vẫn hầu hạ Bá tước giống như lúc trước, lau khô cái chén, sau đó cẩn thận rót rượu ra hai chén.
Bá tước có chút vội vàng mà nâng một chén lên uống cạn, sau đó hít một hơi nói:
- Cũng chỉ có ngươi là trung thành nhất, ta biết thê tử của ta, con của ta cũng...
Bá tước nói đến đây, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, khóe miệng xuất hiện vết máu, nhận ra được tình huống của mình, hắn thần tình không thể tin nhìn lão già.
Lão già cười cười bưng lên chén rượu trước mặt ngửa cổ uống cạn, rồi nói:
- Ngài đã biết, vậy tội gì phải kiên trì như thế chứ? Ai! Chén rượu này ta không thể không uống a!
- Thói đời này...
Bá tước Bỉ Khắc khó khăn nở một nụ cười, sau đó ầm ầm ngã xuống, mà lão già kia thì lắc lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ lộ ra nụ cười khổ. Sau đó cứ như vậy nhắm mắt lại, ngồi xuống rồi ngừng thở.
Nghe được thanh âm, ngoài cửa đi vào ba nam tử, ba người này cẩn cẩn thận thận kiểm tra Bá tước cùng lão già, sau đó lập tức rời khỏi phòng này.
Khang Tư sau khi bất đắc dĩ tán gẫu một hồi, đuổi đi cái đám cả ngày đòi khen thưởng kia, lúc này mới mở tấm da dê ra nhìn, vừa xem xong hắn liền nở nụ cười, lắc lắc đầu nói:
- Không thể tưởng được Bá tước Bỉ Khắc thực sự bị chúng bạn xa lánh.
- Chủ thượng! Đây là chuyện gì xảy ra?
Giáp Nhất nhìn thấy bộ dáng những quý tộ ở đây đã tò mò lại còn ngượng ngùng, biết bọn họ còn ngại thân phận trước kia, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Bá tước Bỉ Khắc phu nhân cùng con trai, ngỏ ý nguyện đầu hàng, cũng nguyện ý dời Bỉ Khắc bảo cùng dỡ bỏ tước vị Bá tước, tuy nhiên muốn ta phong cho con trai một tước vị Tử tước, ban cho một khối lãnh địa để cho bọn họ có thể duy trì gia tộc tồn tại, cũng ngỏ ý nguyện trung thành với ta.
Khang Tư vừa nói xong câu này, những người ở đây đều biết Bá tước Bỉ Khắc bị phu thê cùng con trai hắn từ bỏ, phỏng chừng là bởi nguyên nhân người này không chịu đầu hàng quyết ý tử chiến đến cùng, thật đúng là chúng ban xa lánh.
Tuy nhiên mọi người cũng không bởi vậy mà thương cảm cho Bá tước Bỉ Khắc.
Trong thời đại này, kẻ không thức thời như thế, muốn lôi kéo thân bằng thích hữu thần chúc tiếp hắn cùng xuống địa ngục, thật sự là không đáng thương cảm.
Phải biết là ai chẳng có cha có mẹ, ai chẳng có vợ có con, nếu mắt thấy sự việc không thể, có ai tạ lễ với ngươi một đường cùng đi xuống địa ngục chứ!
Bá tước phu nhân cùng con trai dám phát ra thông cáo như vậy, nói rõ bọn họ đã được đại đa số người trong tòa bảo ủng hộ, Bá tước Bỉ Khắc sắp xong đời rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe được bên ngoài liên tục không ngừng vang lên tiếng hoan hô, lần này có thể sánh với tiếng reo một chút rồi lại yên lặng vừa nãy.
Mọi người lập tức đứng lên giương mắt quan sát, phát hiện trên tòa thành lá cờ Bỉ Khắc đã biến mất, thay vào đó một lá cờ trắng, lúc này vệ binh tiến tới bẩm báo:
- Đại nhân! Bỉ Khắc bảo đã đầu hàng, các cửa thành đã mở ra.
Vừa rồi còn đang thảo luận, giờ đã trở thành sự thật rồi sao?
Vừa nghĩ tới Bá tước Bỉ Khắc đứng ở trên đầu mình nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, cảm giác căn bản không thể chống cự vậy mà cứ như vậy kết thúc, tất cả quý tộc đều có chút tâm tình cảm khái thế sự vô lường.
Tiến vào tòa thành Khang Tư mới biết được, Bá tước Bỉ Khắc đã bị thân tín của hắn cùng lão già kia ám toán, tuy rằng sau đó lão già cũng tự sát, nhưng vẫn coi là phản bội Bá tước Bỉ Khắc. Sở dĩ như vậy, tất cả mọi người hiểu được, ai chẳng có vợ có con nha! Làm sao có thể cưỡng bức người ta đem cả nhà kéo xuống vực sâu được? Người bình thường gặp chuyện như vậy, không phản mới là lạ. Đương nhiên, kẻ đầu óc điện loạn không tính.
Khang Tư hoàn thành tiếp nhận Bỉ Khắc bảo liền giàu to rồi, Bá tước Bỉ Khắc chính là nhân vật nắm trong tay toàn bộ Bỉ Khắc lĩnh, nhưng lại dã tâm bừng bừng muốn chỉ điểm cho người phát triển lên, nhân vật như vậy lưu lại di sản quả thực rất giàu có.
Dù sao trên trăm lều phòng phải vất vả mấy ngày mới có thể kiểm kê xong. Nhìn được danh sách, đã sớm có thói quen với những con số lớn, Khang Tư cũng không kìm nổi tâm tình kích động.
Ngoại trừ vật tư thuế ruộng ra, thu hoạch lớn nhất của Khang Tư chính là tiếp nhận đầu hàng của hơn vạn trí thức cùng vài trăm thợ thủ công, hai dạng này, khác biệt đủ để thực lực bản thể Khang Tư lập tức nâng lên mấy lần.
Khang Tư cũng là người tuân thủ lời hứa, chẳng những không động tới tài sản tư nhân của gia quyến Bá tước Bỉ Khắc, mặt khác còn tặng cho ba mươi vạn kim tệ, đơn giản từ con số này là có thể biết Khang Tư thu hoạch lớn tới mức nào.
Đương nhiên, Khang Tư cũng vì người con trai của Bá tước đang chờ đợi sắc phong thành Tử tước kia tìm một khối lãnh địa phì nhiêu, nếu không phải Bỉ Khắc bảo là chỗ yếu đạo, Khang Tư cũng đã nghĩ thầm, trực tiếp phong trả lại tòa thành này cho con trai của Bá tước Bỉ Khắc.
Đến lúc này, mọi người đều hiểu được, Khang Tư đã tự nhiên trở thành chủ nhân của Bỉ Khắc lĩnh, một trong mười ba khối Bá tước lĩnh của Băng Diệu công quốc này.
Người tinh mắt còn biết Khang Tư không chỉ có thượng vị lĩnh chủ này, mà tuyệt đối còn là lĩnh chủ có lực không chế mạnh nhất từ khi Bá tước Bỉ Khắc lĩnh kiến lập tới nay.
Quý tộc cơ sở toàn lãnh địa sớm đã tuyên thệ nguyện trung thành tập trung bên người hắn, mà những quý tộc cao cấp hoặc là những quý tộc phản đối Khang Tư không phải bị giết thì chính là trốn đi vùng đất bên ngoài khác.
Có thể nói toàn bộ Bá tước Bỉ Khắc lĩnh, ngoại trừ quý tộc bên trong Cáp Nhĩ lĩnh vẫn giấu binh trung lập như cũ ra, những quý tộc khác trong danh sách đã toàn bộ đầu hàng Khang Tư, hơn nữa nguyện ý được Khang Tư sắc phong một lần nữa, chân chính trở thành thần chúc của Khang Tư.
Tuy là mọi người đoán rằng những quý tộc đó là khiếp sợ cường thế của Khang Tư nên mới cúi đầu chấp nhận, dù sao ai cũng biết chế độ quý tộc trong hệ thống Khang Tư cùng chế độ quý tộc hiện tại thật sự quá keo kiệt, không phải bị bức bách, không có quý tộc nào nguyện ý tiếp nhận chế độ mới như vậy, mà đối với quý tộc Cáp Nhĩ lĩnh vẫn giấu binh trung lập như cũ, kẻ có đầu óc thì cho rằng những người này là đám ngu ngốc.
Khi Bá tước Bỉ Khắc thế còn lớn ngươi nói trung lập còn cho qua, nhưng giờ Khang Tư thế lớn ngươi còn trung lập, vậy quả thực chính là tự tìm đường chết, không thể không nói sau khi Khang Tư đăng vị lập tức điều binh tiêu diệt đám các ngươi, thật sự là mấy tên ngu ngốc không biết thời thế!
Những người nhận xét như thế cho tới bây giờ không nghĩ tới, những quý tộc giấu binh đó bằng vào nội tình bọn họ, cho rằng Khang Tư nhiều nhất chỉ trách mắng bọn hắn mà thôi, dù sao đầu mục cũng là một mạch hậu duệ quốc gia cổ đó, thế nào cũng phải cho chút mặt mũi chứ?
Đương nhiên kết quả còn chưa ai biết, bởi vì Khang Tư còn chưa đưa ra quyết định.
Khi tin tức Khang Tư tiếp thu Bỉ Khắc bảo truyền ra ngoài, trên đại thảo nguyên của Phi Mục Kỳ Minh vốn bị Tuyết quốc và đế quốc kẹp ở giữa kia, vô số bộ lạc đang bận rộn nuôi thả trâu dê ngựa, chỉ là căn bản không nhìn thấy thanh tráng, đều là chút người già yếu, phụ nữ và trẻ en cùng mục dân bệnh tàn làm việc chăn nuôi.
Nếu nói trời phạt khiến cho khu vực duyên hải phải chịu kiếp nạn nặng nề nhất thế giới, vậy đối với người dân chăn nuôi trên đại thảo nguyên mà nói, bọn họ hứng chịu kiếp nạn nặng thứ hai thế giới.
Thời tiết băng tuyết trong thời gian dài, khiến những mục dân chuẩn bị vật tư qua mùa đông theo thói quen trước đó không đủ dùng, một lượng lớn trâu dê ngựa đều đói chết lạnh chết, tiểu hài tử mới sinh cũng chết non.
Những chuyện đó còn chưa tính là gì, khiến cho người ta tuyệt vọng chính là, bởi vì xuất hiện trì hoãn, mùa đông tuyết đọng phải thời gian dài mới tan hết, cũng bởi vậy khiến cho cây cỏ mới vừa đâm chồi đã bị đàn trâu dê ngựa đói quét sạch, khiến cho dân chăn nuôi chỉ có thể không di chuyển bãi chăn không ngừng.
Loại hành động này chẳng những không thể giúp cho đàn gia súc ăn no, còn tận mắt chứng kiến, cây cỏ đều bị gặm hết, người đầu óc bình thường cũng biết, thu hoạch năm nay sụp đổ rồi.
Người một khi sống không nổi, vậy chuyện gì cũng có thể làm ra, đầu tiên xuất hiện chính là mã tặc hoành hành, so với quá khứ còn ngang ngược hơn, tiếp theo là chiến tranh giữa các bộ lạc. Các bộ lạc chỉ có dựa vào chiến tranh để cướp đoạt đồng cỏ, cướp đoạt vật tư, hơn nữa lấy chiến tranh để giảm bớt gánh nặng nhân khẩu.
Có thể nói sau khi trời phạt kết thúc, đói khát, tử vong, chiến tranh lan tràn trên đại thảo nguyên. Đối với tình hình chuyển biến có chút điên cuồng như vậy, những thủ lĩnh của Phi Mục Kỳ Minh lập tức tuyên bố phát động chiến tranh toàn diện xâm lược bên ngoài, đề nghị này đạt được tán thành của tất cả mọi người bao gồm cả người lang thang trên đường.
Mọi người đều cho rằng, cùng nhau tranh đoạt trên thảo nguyên không còn nhiều vật tư, không bằng đi ra ngoài đánh cướp đồ vật này nọ. Hơn nữa chiến sĩ cùng chiến mã tiêu hao nhiều nhất rời đi, phụ nữ, trẻ em và người già trên thảo nguyên cũng sẽ có điều kiện tốt hơn để có thể sinh tồn.
Chỉ một lý do đơn giản như vậy, tất cả nam đinh kỵ binh đại thảo nguyên đều tập kết, sau khi tới biên cảnh thảo nguyên, cũng không quản đối diện có bao nhiêu địch nhân hay là quốc gia nào, chính mình có đạt được thắng lợi hay không, dù thế nào cũng chỉ mang theo trạng thái điên cuồng, kỵ binh trực tiếp công thành.
Các quốc gia tiếp giáp đại thảo nguyên, đặc biệt vùng biên cảnh đế quốc Áo Đặc Mạn, bị những kỵ binh thảo nguyên điên cuồng đó khiến cho sợ hãi. Những kỵ binh này không mang ý đồ chính trị, chỉ là vì đánh cướp, chỉ là vì tiêu hao dân cư thảo nguyên, giống như đàn châu chấu vậy quét sạch sẽ bất cứ chỗ nào chúng đi qua.
Kỵ binh thảo nguyên hộ tống giống như thủy triều tiến tới, phía sau bọn họ là các xe ngựa nối liền không dứt chở các loại chiến lợi phẩm vận chuyển quay về đại thảo nguyên.
Vì những chiến lợi phẩm đó, kỵ binh thảo nguyên đã chết nhiều ít bao nhiêu, không ai có thể tính rõ ràng, còn có bao nhiêu kỵ binh thảo nguyên chuẩn bị chết trận, cũng không ai có thể biết trước được.
Đại thảo nguyên bắt đầu vì tương lai chính mình mà hăng hái chiến đấu, tuy nhiên loại tình huống này rất là phổ biến.
Phải biết rằng trời phạt qua đi, trên thế giới tiếng kêu than vang dậy trời đất, mặc dù có vài nơi may mắn từ trong trời phạt giãy giụa thoát ra. Nhưng rất nhiều nơi càng hãm sâu vào trong vũng bùn không thể tránh thoát.
Đến khi mọi người cho rằng có thể chết già là một ước vọng xa xỉ, mọi người tâm tình đã mất, cái thứ cần làm nhất chính là cầm lấy vũ khí, giết chết đồng bào của mình tranh đoạt tài nguyên.
Mà một số dân tộc đoàn kết thì trực tiếp đặt mục tiêu trên những đoàn người bên ngoài, cho nên trời phạt qua đi, chiến loạn chính là chủ đề của thế giới này.
Các tỉnh của đế quốc kề sát với đại thảo nguyên, toàn bộ đều bởi vì kỵ binh đại thảo nguyên điên cuồng xâm lấn mà sứt đầu mẻ trán, hoàng đế mới của những địa phương đó cùng các thế lực cát cứ, đã mất đi lòng dạ cùng năng lực tấn công vào trung tâm đế quốc, có thể sống sót qua thời gian này đã xem như rất giỏi rồi.
Mà trung tâm đế quốc cùng thủ lĩnh các thế lực vùng duyên hải, ngoại trừ đối với thế lực bắc cương gặp nạn cảm thấy vui sướng ra, cũng chỉ dỏ nước dãi với một thế lực mà thôi. Thế lực đó chính là Đông Nam ngũ tỉnh thông nhất bởi Đông Nam phủ Đại đô đốc.
Sở dĩ trực tiếp dùng tên này thay thế tên thế lực, là bởi vì ai cũng biết chủ nhân thế lực này đã biến mất khi trời phạt bùng nổ, hiện tại quản lý thế lực này, chỉ là một đám thuộc hạ của chủ nhân trước mà thôi.
Tuy rằng kỳ quái thế lực này không có chia năm xẻ bảy, nhưng ai cũng cho rằng thế lực do nhiều người liên hợp quản lý như vậy, khẳng định không linh hoạt thuận tiện bằng các thế lực độc tài.
Cho nên các thế lực xung quanh đều nhắm vào Đông Nam ngũ tỉnh, cho dù không lâu trước mọi người còn đang kinh sợ vũ lực của Khang Tư, nhưng tất cả đều rất nhanh chết đói, còn quản được nhiều như vậy sao, tất cả mọi người chuẩn bị hy sinh một đám thủ hạ đi tìm Đông Nam ngũ tỉnh gây phiền toái.
Cho nên dưới trạng thái như vậy, những chuyện như Đông Nam ngũ tỉnh cường hãn, cùng với cái gì Nguyên soái đế quốc sắp đảm nhiệm Đại đô đốc Đông Nam ngũ tỉnh, đều căn bản không ở trong mắt mọi người.
Tuy rằng toàn bộ thế giới đều hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Liên Minh Duy Nhĩ Đặc lấy bến cảng làm chủ thể thương nghiệp, lại vẫn duy trì sự ổn định, trong loạn thế này, một quốc gia ổn định, vậy đối với những quốc gia lâm vào hỗn loạn kia mà nói khẳng định là rất khủng bố.
Tuy nhiên may mắn là Liên Minh Duy Nhĩ Đặc vốn thích chinh chiến cùng đế quốc nay lại thay đổi chủ ý, đều đặt tinh lực vào việc làm thế nào tranh thủ tài phú của thế giới đi.
Thương nhân Duy Nhĩ Đặc mang lá cờ Duy Nhĩ Đặc bắt đầu loạn chuyển khắp thế giới, đế quốc là quốc gia gần nhất đương nhiên chính là thị trường chính của những thương nhân đó.
Bởi vậy, tuy rằng đế quốc hỗn loạn không chịu nổi, nhưng thương nhân Duy Nhĩ Đặc vẫn có thể đi lại trong đế quốc, chỉ cần không phải không may gặp phải đám loạn dân số lượng khổng lồ, không có tổ chức, không có đại thủ lĩnh tồn tại cướp bóc, an toàn của thương nhân Duy Nhĩ Đặc đều là không lo.
Lúc này, một thương đội Duy Nhĩ Đặc cứ bình yên vô sự đi qua một số tỉnh, tiến đến khu Đông Nam.
Một chiếc xe ngựa được vén rèm lên, lộ ra một gương mặt uy nghiêm, người nhận thức lập tức biết đây chính là Nguyên soái Tả Đặc Lạp Lai Nhân Cáp Đặc, người bị hoàng đế đế đô Áo Đặc Mạn lưu đày.
Đương nhiên, uy danh này trong loạn thế, đặc biệt sau khi rời khỏi quân đội đế đô do một tay lão sáng lập, căn bản là không đáng giá hai tiền đồng.
Nguyên soái đế quốc đương nhiên biết sau khi mình rời khỏi quân đội khẳng định liền giống như người vô gia cư, hắn có thể cự tuyệt mệnh lệnh của hoàng đế, hắn tự tin chỉ cần mình cự tuyệt, hoàng đế tuyệt đối không đám cường ngạnh yêu cầu mình, chỉ là làm như vậy uy vọng của hoàng đế cũng sẽ không tồn tại nữa.
Cho nên mình tội gì phải làm như vậy chứ? Dù sao mình không có khả năng phản bội đế quốc, hoàng đế bảo làm gì thì làm là được rồi, một Nguyên soái đế quốc như hắn tồn tại chính là vì thể hiện uy nghiêm của hoàng đế mà thôi.
Nếu hoàng đế có thể theo đó xóa sạch những cựu thần, thành lập uy vọng chân chính nắm thế lực dưới trướng trong thay, như vậy bản thân mình chịu chút ủy khuất cũng có thể.
Chỉ là Thừa tướng cũng không phải dễ đối phó như vậy, hy vọng khi hoàng đế đối phó Thừa tướng không nên thẳng thắn giống như đối phó mình, bằng không lại là một hồi đại họa ngập trời rồi.
Mình đã viết thư riêng báo cho hoàng đế, hy vọng hoàng đế có thể chú ý tới thủ đoạn.
Nguyên soái đế quốc còn đang trong miên man suy nghĩ, căn bản không biết thư riêng của hắn căn bản chưa có tới tay hoàng đế đã bị hoạn quan thiêu hủy rồi.
- Đại nhân! Đây là địa giới Đông Nam ngũ tỉnh, trong nhiều tỉnh của đế quốc như vậy, ngũ tỉnh này an toàn chính là xếp hạng đầu, chỉ xếp sau đế đô mà thôi.
Đầu mục thương đội quay sang Nguyên soái đang ngẩn người nói.
Nguyên soái bị một câu này thức tỉnh, lúc này mới đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh.
Vừa nhìn, khiến cho Nguyên soái không kìm nổi sững sờ, bởi vì hắn thấy được cảnh sắc nông thôn, thấy được người vội vàng qua đường, thấy được tuy rằng sắc mặt mọi người không được tốt, nhưng trên mặt mỗi người đều tươi cười thoải mái, mà không giống như những địa phương khác toàn bộ là màu xám chết lặng.
Từ những điều này, cho thấy năng lực đảm bảo an toàn lãnh địa của Đông Nam phủ Đại đô đốc. Quan trọng là Đông Nam ngũ tỉnh không ngờ bắt đầu công việc đồng ruộng rồi!
Đây chính là lần đầu tiên suốt một đường mình đi qua nhiều tỉnh như vậy, nhìn thấy tỉnh có người làm nghề nông.
Phải biết rằng bị trời phạt tàn phá mặt đất cũng không dễ dàng có thể nông canh như vậy, nếu không có chính phủ tổ chức, nghề nông này có chịu khó làm được thì cũng làm nhiều thu ít.
Từ điều này có thể nhìn ra, Đông Nam ngũ tỉnh Đại đô đốc phủ đã có được năng lực, trình độ quản lý phù hợp.
Chỉ là phát hiện này chẳng những không khiến cho Nguyên soái cao hứng, ngược lại khiến cho Nguyên soái càng thêm lo lắng. Không có biện pháp, bởi vì Đông Nam ngũ tỉnh này trên danh nghĩa nguyện trung thành với hoàng đế đế đô, nhưng trên thực tế cũng là tự làm tự hưởng. Nói cách khác, năng lực nơi này càng mạnh càng lớn, nguy hại đối với thống nhất chính quyền đế quốc cũng sẽ càng lớn.
Tuy rằng đối với cuộc sống dân chúng ngũ tỉnh là chuyện tốt, nhưng đối với hoàng đế đế đô mà nói cũng là chuyện vô cùng xấu. Lời này thật sự khiến cho người ta cảm thấy bị châm chọc nha!
Nếu Khang Tư còn ở đây thì tốt rồi, tuy rằng cũng có chút vấn đề cát cứ, nhưng dù sao cũng coi như là ngoan ngoãn trung thành với hoàng đế.
Nhưng sau khi Đại đô đốc Khang Tư này biến mất, những thủ hạ của Khang Tư liên hợp quản lý phủ Đại đô đốc lập tức coi như hoàng đế không tồn tại, ngay cả cống phẩm cũng tuyệt, càng không nói gì tới nộp thuế lên trên.
Trước kia khi Khang Tư cầm quyền, ngày lễ ngày tết còn có thể ý tứ một chút, hiện tại cái gì cũng không có.
Nguyên soái đã đoán trước mình phụng mệnh hoàng đế đến tiếp quản Đông Nam ngũ tỉnh sẽ gặp được chuyện gì, không phải bị giết thì bị giâm cầm, hoặc là căn bản coi như mình không tồn tại không để ý tới, phỏng chừng không có lựa chọn thứ tư. Tuy rằng là biết, nhưng mình vẫn phải đến đây, bởi vì không thể cự tuyệt mà, sở dĩ nói nhân sinh vốn bất đắc dĩ là như thế.
Xe ngựa một đường đi tới, Nguyên soái thấy được Đông Nam ngũ tỉnh yên ổn cùng cường đại.
Xem ra nghe nói thế lực xung quanh Đông Nam ngũ tỉnh mặc dù thèm nhỏ dãi, nhưng lại rất cẩn thận, cũng là có vài phần đạo lý.
Mặt khác không nói, chỉ riêng việc phục hồi lương thực, sau khi năm thiên tai mất mùa qua đi cũng đủ để ngạo nghễ đứng trên thiên hạ.
Hơn nữa dân tâm ổn định, vậy cụm từ "Bách chiến bách thắng" cũng có thể dùng để đại biểu cho Đông Nam ngũ tỉnh.
Nghĩ tới lương thực sung túc, Nguyên soái tự nhiên liền nghĩ tới địa phương giúp cho Đông Nam ngũ tỉnh lương thực sung túc, bán đảo Phi Ba.
Nghe nói thời kì Khang Tư còn ở lãnh địa Thiếu tá, nơi bị Sư đoàn trưởng hãm hại, bất đắc dĩ trốn đến bán đảo Phi Ba. Cũng không biết làm thế nào, Khang Tư dễ dàng cắm rễ trên bán đảo Phi Ba. Hơn nữa thành lập một gia tộc. Nhưng lại trong khoảng thời gian ngắn liền kiến thiết gia tộc này nổi tiếng toàn bộ bán đảo Phi Ba.
Sau đó, Khang Tư từ bán đảo Phi Ba tích lũy lực lượng, một lần nữa đánh giết về đế quốc đại lục, cũng nương theo thời cơ quân phiệt cát cứ, nhanh chóng chiếm được địa bàn, cuối cùng mới trở thành Đông Nam Đại đô đốc độc bá cát cứ ngũ tỉnh đế quốc.
Nghĩ tới sự tích của Khang Tư, Nguyên soái đột nhiên một trận sợ hãi, một kiêu hùng có năng lực mười phần hơn nữa dã tâm bừng bừng như vậy, sẽ hết dạ trung thành với đế quốc sao?
Nếu hết dạ trung thành, bị Sư đoàn trưởng cùng những người khác hãm hại như vậy, hắn thân phận Thiếu tá vì sao không cầu viện một Nguyên soái như mình, lúc ấy mình thực xem trọng hắn.
Khang Tư vì sao trực tiếp chạy đến bán đảo Phi Ba chứ? Ngoại trừ lý do không muốn dưới người khác ra, vốn không có giải thích khác, Về phần lực lượng đạt được, thừa dịp cơ hội tốt trở về đế quốc, đây chính là biểu hiện của dã tâm.
Thật may là Khang Tư đã tiêu thất!
Nguyên soái đột nhiên toát ra ý niệm này trong đầu, điều này khiến cho Nguyên soái vốn còn đang cảm thấy tiếc nuối sâu sắc vì Khang Tư biến mất cũng cảm giác có chút quái dị, nhưng lão cũng hiểu được vì sao có ý nghĩ như vậy.
Đông Nam ngũ tỉnh dưới sự liên hợp khống chế của thủ hạ Khang Tư mà đã thịnh vượng phát triển như thế, nếu Khang Tư tồn tại càng dễ dàng tiến lên một hướng.
Nếu quả thực Đông Nam ngũ tỉnh thực lực cường hãn này bị Khang Tư tạo thành một cỗ chiến xa dã tâm, có được ngũ tỉnh làm căn cứ vậy Khang Tư căn bản không cần sợ bất cứ người nào.
Mà Khang Tư xuất thân người dã tâm, khẳng định sẽ không bỏ qua thời cơ tốt khi trời phạt qua đi. Tin rằng nếu Khang Tư còn, chỉ sợ hoàng đế không phải mệnh lệnh cho mình tới tiếp quản Đông Nam ngũ tỉnh, mà là mệnh lệnh cho mình dẫn binh thảo phạt Khang Tư đã chiếm cứ hơn nửa đế quốc này.
May mắn là hắn tiêu thất, bằng không đế quốc sẽ gặp nhiều khó khăn.
Thời điểm Nguyên soái đang cảm thán một tiếng, đột nhiên sửng sốt.
Bởi vì lão nghĩ tới, nếu Khang Tư không có biến mất, cũng đã chiếm cứ hơn phân nửa đế quốc, dựa theo cứu tế ở Đông Nam ngũ tỉnh hiện tại, dưới sự khống chế của Khang Tư, hơn phân nửa đế quốc khẳng định giống như Đông Nam ngũ tỉnh này, mọi người bận rộn không ngớt an cư lạc nghiệp, sẽ không giống như hiện tại người ăn thịt người náo động khắp nơi.
Nhưng, đế quốc chung quy là đế quốc chủ nghĩa của hoàng đế, mà không phải đế quốc của những kẻ kiêu hùng!
Nhưng, vì cái gì hiện tại có nhiều hoàng đế như vậy?
Vì cái gì đế quốc lại thống khổ như thế?
Nguyên soái nhắm mắt lại, loại cảm giác này khiến lão không thể chịu được, khiến hắn cảm thấy huyệt thái dương rất đau đớn, không kìm nổi bóp bóp trán.
Nguyên soái cảm thấy đầu không thoải mái, tự nhiên trở nên đa sầu đa cảm hơn, cũng khiến hắn không kìm nổi nhớ đến nữ nhi của mình căn bản còn không tiễn mình ra khỏi kinh thành, càng không nói tới cùng đến nơi đây với mình.
Nghĩ tới chính mình tuổi cũng già rồi, không ngờ trở nên bơ vơ không nhà thế này, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mới có thể rơi xuống tình trạng này?
Nghĩ như vậy, Nguyên soái kiên cường cũng khống chế không được khóe mắt có chút ẩm ướt.
Mà lúc này, đầu mục thương đội kia hô lên:
- Đại nhân! Tới phủ Đại đô đốc rồi!
Nguyên soái vội vàng lau khuôn mặt một chút, mạnh mẽ phấn chấn lại tinh thần một chút, chờ xe ngựa dừng hẳn, rồi tự mình xuống xe.
Mười hộ vệ đi theo từ kinh thành, lập tức bảo vệ Nguyên soái. Nguyên soái không để ý đến bọn họ đang ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng đánh giá khối kiến trúc được nghe nói là lớn nhất toàn bộ Đông Nam ngũ tỉnh này.
Sau khi chứng kiến bộ dáng kiến trúc này, Nguyên soái chỉ có thẻ cảm thán, bởi vì kiến trúc này diện tích rất lớn, nhưng tất cả kết cấu đều lấy thô giản vững chắc là việc chính, căn bản không giống trong tưởng tượng sa hoa như những kiến trúc đế đô.
Cho nên bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, kiến trúc này không cần tiêu phí quá nhiều tiền. Từ điều này nhìn ra được tính cách thật sự của Khang Tư, mà cũng là tâm tính có sẵn của đại đa số người có dã tâm.
Đánh giá đầy đủ một trận, Nguyên soái phát hiện hộ vệ ngoài cửa phủ căn bản không để ý tới mình, chuyện này cũng quá kỳ quái, biết rõ mười một người chính là quân nhân, nhưng lại đĩnh đạc đứng trước cửa phủ Đông Nam ngũ tỉnh, không ngờ căn bản không để ý tới?
Tuy nhiên nhìn thấy bên cạnh cũng có rất nhiều quý nhân dẫn theo hộ dừng lại nơi này, hơn nữa chỉ trỏ vào phủ Đại đô đốc, cũng biết người ta đây là đến xem, không cần quan tâm.
Đến khi nhớ tới thương đội đưa mình tới, mới phát hiện bọn họ đã sớm không biết chạy đến nơi nào, may mắn hành lý những người mình được bọn họ thả xuống. Khó trách những thương nhân đó lúc đầu nói rõ sau khi đưa mình tới đích sẽ không quản nữa, xem ra quả thật là như thế.
Nguyên soái vội ho một tiếng, quay lại nói với hộ vệ phía sau:
- Lấy danh thiếp của ta, đi lên thông báo đi.
Hộ vệ đều đã làm quen việc này, lập tức lấy ra đanh thiếp đi lên phía trước.
Chỉ thấy hộ vệ này đưa lên danh thiếp cho hộ vệ cửa, những hộ vệ thủ hộ bên người Nguyên soái đều nghĩ rằng bảo vệ cửa này sẽ rất sợ hãi, bởi vì loại tình huống này bọn họ gặp nhiều rồi.
Nhưng không nghĩ tới, bảo vệ cửa kia chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, sau đó tay cầm danh thiếp, thong thả ung dung đi vào phủ Đại đô đốc.
Nhìn thấy hành động hoàn toàn không để Nguyên soái vào mắt này, đám hộ vệ lập tức nghiến răng nghiến lợi, trên tấm thiếp kia ngoại trừ tên Nguyên soái ra, còn có chức vụ Nguyên soái, cho nên cho dù không biết tên Nguyên soái, nhìn thấy chức vụ này còn không biết là ai tới sao?
Theo lý thuyết chỉ cần vừa nhận được danh thiếp, đều là lập tức trả lại, sau đó lập tức chạy đi kêu người tôn quý nhất trong những người ở lại ra nghênh đón!
Bảo vệ cửa kia không ngờ giữ danh thiếp lại!
Cho dù đế quốc đã suy yếu, đế đô quản không nổi địa phương các ngươi, nhưng biểu hiện này cũng quá không coi ai ra gì, rất không có lễ phép rồi.
Nhìn thấy đám hộ vệ kích động muốn rút đao, Nguyên soái lạnh lùng nhìn lướt qua lạnh giọng nói:
- Bệ hạ mệnh lệnh cho bổn soái đến nơi này để làm gì?
Vừa nghe nói vậy đám hộ vệ liền nhụt chí, bọn họ đương nhiên biết Nguyên soái là bị phái tới tiếp quản Đông Nam ngũ tỉnh, tin rằng đối phương cũng biết tin này, cứ như vậy khẳng định bất cứ ai cũng sẽ không nhìn những người mình hợp mắt được.
Tuy nhiên đám hộ vệ đột nhiên nhớ tới, Đông Nam ngũ tỉnh này nói là phục tùng đế đô, nhưng thực ra đã sớm tự mình hành sự, chính những người mình chạy tới cướp đoạt quyền, những thế lực cát cứ như bọn họ không phải sẽ tiêu diệt những người mình sao.
Phải biết là thời đại này chuyện gì cũng có thể phát sinh nha!
Vừa nghĩ vậy, cho dù là người trải qua khảo nghiệm, đám thị vệ đại nội thân mang tuyệt kỹ cũng không kìm nổi biến sắc, trời ạ! Mình đắc tội ai vậy trời, tại sao phái mình đến nơi này chứ.
Ngay khi đám hộ vệ oán trời trách đất, một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu quan viên, bước nhanh từ phủ Đại đô đốc ra, đám hộ vệ mắt tinh nhìn thấy trong tay quan viên này cầm chính là danh thiếp của Nguyên soái.
Chứng kiến điều này, đám hộ vệ có chút nghi hoặc, đây là người có địa vị cao nhất phủ Đại đô đốc sao? Rất trẻ nha?
Tuy nhiên thầm nghĩ vừa rồi bảo vệ cửa khinh thường, quan viên trẻ tuổi này tuyệt đói không thể là người lãnh đạo cao nhất, tức giận lập tức bốc lên bừng bừng.
- A! Tại hạ văn thư tam đẳng thuộc Bí thư thủ các ra mắt Nguyên soái đại nhân, không có tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.
Quan viên này rất khách khí nói, tuy nhiên biểu tình tuy rằng nhiệt tình, nhưng hành vi cùng câu nói cũng thật sự hơi quá đáng, chẳng những không quỳ lạy Nguyên soái đế quốc, mà bộ dáng lại một bộ rụt rè, giống như Nguyên soái nhà mình là một người thường đến gặp quan viên này làm việc vậy, thật sự khiến cho người ta căm tức mà!
Tuy nhiên đám hộ vệ này cũng biết đây là địa bàn của người ta, thời đại quân phiệt cát cứ, coi trọng thực lực là chính, cũng không thích danh phận, cho nên thân phận đại nội thị vệ của những người mình cũng không dọa được người, đám hộ vệ liền áp chế sự tức giận lại.
Nguyên soái cũng gặp nhiều quen nhiều, gặp chuyện cũng nhiều, cho nên căn bản không có so đo vấn đề lễ tiết đó, ngược lại nho nhã lịch sự hỏi:
- Không biết thủ các Tương Văn đại nhân, Bỉ Khố Đức đại nhân, Liễu Thanh Dương đại nhân hiện tại nơi nào? Lão hủ muốn bái kiến bọn họ một chút.
Quan viên vẻ mặt bộ dáng rụt rè này nghe được Nguyên soái không ngờ nói ra câu bái kiến, sắc mặt đỏ bừng vội vàng xua tay, sau một lúc mấp máy miệng, mới có chút ngượng ngùng nói:
- Thật có lỗi Nguyên soái đại nhân, tất cả đại nhân thủ các cũng không ở trong phủ Đại đô đốc, nếu ngài muốn gặp bọn họ, tại hạ có thể dẫn ngài đến bến cảng, các đại nhân hiện tại đều chờ ở bến cảng.
Nghe được tất cả các đại nhân thủ các đều ở bến cảng chờ, Nguyên soái trong lòng giật mình, người đáng để những người này chờ là ai? Chẳng lẽ...Không có khả năng, Khang Tư bị long quyển phong cuốn đi rồi, không thể là hắn.
Tâm tình có chút vội vàng, Nguyên soái lập tức dò hỏi:
- Không biết những đại nhân đó ở bến cảng chờ ai?
Quan viên này hiển nhiên không biết là nhận không ra người này là thân phận gì, trực tiếp bĩu môi nói:
- Không phải chỉ là Nhị đệ kết bái của chủ công nhà ta thôi sao, tên kia biết đại ca, tức chủ công nhà ta mất tích, lập tức dẫn theo một số đông nhân mã tới muốn tranh đoạt quyền lực đây mà!
Hừ! Nếu không phải nhìn thân phận nhị đệ chủ công của hắn, Ai muốn đi tiếp hắn chứ! Bên phía Lôi gia nghĩ như thế nào ta mặc kệ, Đông Nam chúng ta bên này tuyệt đối không chào đón hắn!
Quan viên này nói đến đây mới rõ ràng tỉnh ngộ, những câu bực tức phía sau không nên nói với người ngoài, cho nên lập tức ngậm miệng lại, bất luận Nguyên soái đáp lời thế nào cũng không hé răng nữa.
Nguyên soái này lão già thành tinh, tuy rằng không có tìm được tin tình báo khác, nhưng từ những câu nói đó cũng đủ biết được rất nhiều tin tức này nọ.
Đầu tiên, quan viên này xưng hô Khang Tư là chủ công, theo như mình biết, chỉ có chế độ gia tộc ở những địa phương trên bán đảo Phi Ba mới xưng hô gia chủ là chủ công, không trách hắn vẫn tự xưng là tại hạ, mà không phải hạ quan, cảm giác không phải người đế quốc rồi.
Thứ hai, Nhị đệ kết bái của Khang Tư dẫn theo rất nhiều binh lính đến đây tranh đoạt quyền lực, đây là một địch nhân đối với đế quốc chủ nghĩa có uy hiếp rất lớn.
Bởi vì thời điểm thủ hạ Khang Tư nắm Đông Nam ngũ tỉnh trong tay, tuy rằng thường xuyên vượt biên tấn công, nhưng không có chiếm cứ địa bàn khác, hơn nữa mình còn biết rõ các thành viên thủ các phần nhiều đều là người xuất thân đế quốc.
Mà hiện tại anh em kết nghĩa của Khang Tư từ trên biển đi tới, ai biết hắn là người nước nào? Vạn nhất là người nước ngoài, một khi hắn nắm Đông Nam ngũ tỉnh này trong tay, ngũ tỉnh này chẳng khác nào bị ngoại quốc xâm chiếm!
Thứ ba, cũng chính là điều khiến mình yên tâm một chút, chính là nhị đệ kết bái này của Khang Tư cũng không được các nhân viên ở Đông Nam ngũ tỉnh chào đón.
Chỉ cần nhìn một quan viên nhỏ đơn thuần kia có thể thốt ra những lời đó với một người ngoài như lão, như vậy, cũng đủ thấy cảm tình của những quan viên này đối với nhị đệ kết bái của Khang Tư phi thường thấp, thấp tới mức xem ra ai cũng không chịu nổi, bằng không cũng sẽ không mạo phạm huynh đệ của chủ công hắn như thế.
Đối với điểm này thực sự mình có thể lợi dụng, theo Nguyên soái thấy, mặc kệ Đông Nam ngũ tỉnh cát cứ hay là độc lập, chỉ cần người lãnh đạo cùng quân đội đều là người đế quốc, vậy cũng không sao cả, dù sao vẫn là một bộ phận của đế quốc.
Nhưng nếu người lãnh đạo cùng quân đội đều là người nước ngoài, Đông Nam ngũ tỉnh này khẳng định sẽ bị ngoại quốc lấy làm cơ sở dựng nước.
Đến khi Đông Nam ngũ tỉnh hoàn toàn tách khỏi đế quốc, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra! Cho nên bất luận mình sử dụng biện pháp gì, nhất định phải đuổi nhị đệ của Khang Tư ra khỏi đế quốc!
Áo Kha Nhĩ vĩnh viễn cũng không thể tưởng được mình không ngờ bị người ghét đến thế, hắn vĩnh viễn không thể tưởng được mình che dấu dã tâm thực sự rất sâu, không ngờ sớm đã bị rất nhiều người thấy rõ.
Lần này tuy rằng hắn lấy cớ đau thương khi Khang Tư gặp nạn, đến thăm hỏi sự nghiệp của đại ca mình, nhưng không ai không biết hắn tới là để tranh đoạt quyền lực.
Mà bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên tâm tình Áo Kha Nhĩ phi thường tốt, giờ phút này chỉ đứng ở đỉnh mép thuyền, ngắm nhìn bờ biển lục địa mênh mông bát ngát phía trước.
Nhìn một hồi, Áo Kha Nhĩ không kìm nổi hào hùng vươn tay phải ra, năm ngón tay mở rộng, cổ tay chậm rãi cong lên nắm năm ngón tay lại một chỗ, giống như nắm khối lục địa kia ở trong tay vậy. Mà thời điểm làm động tác này, trong miệng hắn cũng đồng thời than nhẹ nói:
- Ngươi! Rồi sẽ thuộc về ta!
Nhìn hào quang nóng rực từ trong hai mắt hắn phát ra, cùng với thân thể không ngừng run rẩy kia, là có thể biết hiện tại hắn kích động cỡ nào.