Mọi người vừa mới ngồi xuống, Hạ Lợi liền nhảy dựng lên hô:
- Đại nhân, không cần lo nghĩ gì nữa, trực tiếp tuyên bố tiếp thu trấn Thanh Hương, để cho tất cả các ngành nghề bọn họ nộp thuế cho ngài là được! Có cái công văn này, vậy ngài chính là lĩnh chủ hợp pháp, sử dụng quyền lĩnh chủ của mình căn bản không cần lo nghĩ nhiều làm gì!
- Ta nói ngươi không có đầu óc sao? Trấn Thanh Hương này tồn tại nhiều thế lực như vậy, mỗi thế lực đều có nhân thủ, không giải quyết tất cả những tên đó, đại nhân muốn thi hành quyền lĩnh chủ kia sẽ hết sức trắc trở.
Khải Lợi cũng lập tức nhảy ra đạp Hạ Lợi xuống.
- Ngươi mới không có đầu óc đó! Chúng ta binh hùng tướng mạnh còn phải sợ bọn họ sao? Người nào không phục cứ diệt hết là xong!
Hạ Lợi cũng lập tức phản bác lại.
- Bằng cái hạng người chỉ biết dùng võ lực như ngươi! Đừng quên trấn Thanh Hương này là dựa vào hải thương tồn tại, diệt bọn họ thì dễ thôi, nhưng mà hải thương sẽ không tới nữa? Cái trấn Thanh Hương này chẳng phải cũng xong rồi sao? Đến lúc đó thu thuế ai đây hả!
Khải Lợi không chịu yếu kém nói.
Khang Tư ngồi trên thủ vị nhìn hai người vừa mắng to vừa nháy mắt, hơn nữa nghe nội dung bọn họ lớn tiếng, đã nói ra rõ ràng nếu sử dụng võ lực giải quyết sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Không ngờ lại dùng loại phương pháp này đi khuyên bảo, hai vị này thật là già khôn lõi mà, nhưng lại khăng khăng như địch nhân nhìn nhau không vừa mắt, cái này sẽ không phải vì sợ mình lo lắng bên dưới đoàn kết một thể làm giảm quyền lực của mình, mà cố ý diễn cho ta xem chứ?
Biết rõ chuyện này, Khang Tư không khỏi thấy bất đắc dĩ.
Bởi vì hắn hiểu rõ đây là hành vi hạ thần tự bảo vệ mình, chỉ là hắn cũng không lưu ý quá mức, bởi vì dạng tổ hợp này ở trên bán đảo Phi Ba nhìn quen rồi.
- Được rồi, các người náo loạn cái gì? Vẫn để cho đại nhân quyết định đi.
Một người đầu mục thấy hai người đã nói sự tình ra đủ rồi, dù là ngu ngốc cũng biết không thể sử dụng võ lực giải quyết, lập tức vẻ mặt chính khí nhảy ra nói.
Cái mưu kế nho nhỏ này Khang Tư vốn sẽ không để trong lòng, cười cười nói:
- Ta chuẩn bị...
Cùng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng hô của vệ binh:
- Đại nhân, Thị Tòng Trường hội Liên Nghị cùng toàn bộ đầu mục thế lực trong trấn tới cửa xin gặp đại nhân, xin đại nhân hạ lệnh.
Khang Tư đầu tiên là sững sờ, tiếp đó liền cười một tiếng, đứng dậy nói với bên ngoài một câu:
- Mở rộng cửa lớn hoan nghênh!
Sau đó vừa đi vừa nói với bọn Giáp Nhất:
- Đi, đều đi nghênh tiếp bọn họ.
Đi tới nơi cửa chính, bên ngoài lại một lần nữa vây chặt người, chỉ là tất cả đều đứng ở một góc, không dám dựa tới sát bên này, bởi vì hiện giờ đứng trước cửa là toàn bộ nhân vật cao cấp nhất trấn Thanh Hương.
Vốn còn có người thì thầm những nhân vật cao cấp nhất này có phải bởi vì Khang Tư làm lĩnh chủ mà tới ra oai phủ đầu, nhưng nhìn bọn họ cung kính chờ ở cửa, người hầu đi theo còn cầm lễ vật, liền biết rõ là tới bái kiến rồi.
Người có tâm nhìn một màn như vậy không khỏi cảm khái, quý tộc đúng là quý tộc mà, một cái Huân tước nho nhỏ là có thể ngăn chặn nhiều nhân vật hung ác hoành hành nhiều năm như thế.
Vốn Thị Tòng Trường còn sợ Khang Tư quá mức đắc ý, không để ý mặt mũi mấy người mình, vậy thì chính mình sẽ không thể chịu nỗi ý nghĩ lĩnh chủ vừa mới tới trấn Thanh Hương, đã muốn dùng võ lực giải quyết vấn đề các thế lực.
Tuy rằng không sợ cái lĩnh chủ Khang Tư chỉ có trăm người này, nhưng ai bảo hắn là lĩnh chủ hợp pháp đây chứ, đánh không lại có thể gọi phong quân tới, thậm chí ngay cả Bá tước Bỉ Khắc cũng sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó thì thảm rồi.
Bởi vì trấn Thanh Hương căn bản không thể đối mặt với Bá tước lĩnh Bỉ Khắc hiện tồn tại hai quý tộc có võ lực cực mạnh.
Chẳng qua tới chỗ này báo danh xong, gác cửa liền mở rộng cửa lớn, sau đó hơn mười mấy vệ binh chia hàng đứng hai bên, là thể thức chủ nhân tự mình đi nghênh tiếp khách quý, trong lòng không khỏi buông lỏng.
Cái Khang Tư này còn biết nói chuyện, nhìn mấy tên đầu não thế lực vốn mặt đầy thần sắc phẫn hận đã bình tĩnh trở lại, liền biết vậy cũng cho đủ mặt mũi rồi.
Khang Tư ra cửa tự mình nghênh tiếp, hai bên nói mấy lời khách sao, đi vào phòng nghị sự, mọi người ngồi vào chỗ của mình rồi, đột nhiên lại mất đi hứng thú nói chuyện, mọi người đều trầm mặc không lên tiếng.
Thị Tòng Trường không muốn nhìn chuyện này, không khỏi vội họ một tiếng hành lễ với Khang Tư cười nói:
- Ở đây lão hủ chúc mừng đại nhân trở thành lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh, sau này xin đại nhân chỉ bảo nhiều hơn.
Có người làm gương, mấy người tương đối thân cận với Thị Tòng Trường, chẳng hạn như Ngả Long đại biểu thương đoàn Ái Đặc, cũng đứng dậy hành lễ chúc mừng Khang Tư.
Còn các thủ lĩnh khác vẻ mặt lại lạnh lùng ngồi một chỗ, coi nhưng không phát hiện ra.
- Không dám nhận, thật ra Cáp Nhĩ phong quân quá ưu ái.
Khang Tư mỉm cười đáp lễ, hắn cũng coi như không phát hiện mấy tên đầu gỗ này.
Còn đám thủ hạ bên Khang Tư vốn mặt mũi phẫn nộ,nhưng thấy Khang Tư không nói cái gì, bọn họ cũng không lên tiếng. Bao gồm cả Hạ Lợi bên trong, bọn họ đều rõ hiện giờ không phải lúc tranh giành mặt mũi với thứ người này.
Lần gặp mặt này trọng yếu nhất là xác nhận vị trí lĩnh chủ, hiện giờ đã có hội Liên Nghị cùng mấy thế lực thừa nhận rồi. Cái này coi như là một bắt đầu tốt.
Thấy Khang Tư cùng Thị Tòng Trường kia nói chuyện có qua có lại, một thủ lĩnh thế lực ngồi yên như tượng, có thể là thiếu hàm dưỡng hay sao, không nhịn được trào phúng:
- Cũng không phải mọi người đều hy vọng trên đầu có một cái chủ nhân, trấn Thanh Hương không chào đón sự tồn tại của một lĩnh chủ.
Có người đi đầu, mấy thủ lĩnh thế lực cự tuyệt chúc mừng Khang Tư lập tức hùa theo nói nhảm, vốn đám thủ lĩnh đang nhiệt tình với Khang Tư lập tức ngậm miệng bàng quan.
Khang Tư cười cười không nói gì, còn Thị Tòng Trường vẻ mặt lại kinh ngạc chỉ vào thủ lĩnh đầu tiên phản đối nói:
- Ngươi nói cái gì? Lĩnh chủ trấn Thanh Hương? Trấn Thanh Hương này làm sao có tồn tại lĩnh chủ chứ? Có phải ngươi còn già cả mờ mắt nghễnh ngãng hơn cả ta nữa không?
Cái thủ lĩnh bị chỉ trích kia lúc đầu còn tức giận, nhưng nghe được câu sau thì trợn tròn mắt, mấy người ở đây ngoại trừ Thị Tòng Trường ra, kể cả Khang Tư bên trong cũng trợn to mắt.
Lão gia hỏa này sẽ không già hồ đồ chứ? Vừa rồi còn chúc mừng Khang Tư trở thành lĩnh chủ, chớp mắt một cái liền không nhận nữa? Cái này không phải tìm chết đắc tội Khang Tư sao?
Dưới tình huống như vậy, bên Khang Tư phải có người xuất trận rồi, Hạ Lợi biết điểm này, chỉ là hắn đang nóng lòng muốn thử lại bị người ta đoạt trước.
Giáp Nhất là người đầu tiên nhảy ra lạnh mặt nói:
- Thị Tòng Trường, ngươi nói là có ý gì? Đại nhân nhà ta không phải là lĩnh chủ trấn Thanh Hương sao? Cái này không phải thuận miệng nói chơi, là có văn kiện hợp pháp ghi rõ, ngài không phải muốn chống đối với học thức của tất cả các quý tộc chứ?
Trong lòng Thị Tòng Trường thầm mắng: "Mẹ nó! Tiểu tử này thật đủ độc ác mà, chỉ một chút liền kéo hết toàn bộ quý tộc qua đây, đối nghịch với toàn bộ quý tộc Tuyết quốc? Không cần nói toàn Tuyết quốc, thậm chỉ ngay cả Công quốc Băng Diệu cũng không cần nữa, chỉ cần đối nghịch với các quý tộc trong Bá tước lĩnh Bỉ Khắc cũng đủ để cho ta chết đi sống lại rồi. Thế nhưng lão tử ta còn chưa sống đủ mà! Ngu ngốc mới đi đối địch với vô số quý tộc kia!"
Nhưng mà nhìn biểu tình trên mặt Thị Tòng Trường, dù ai cũng không biết trong lòng hắn đang chửi mẹ nó.
Chỉ thấy Thị Tòng Trường mỉm cười, xoa xoa râu mép một chút nói với Giáp Nhất:
- Tiểu huynh đệ, ngươi lại sai rồi, đại nhân Khang Tư sao có thể là lĩnh chủ một cái trấn Thanh Hương nho nhỏ đây chứ? Đi ra ngoài đừng có nói lung tung, miễn cho ngươi làm mất hết mặt mũi đại nhân nhà mình, nên biết đại nhân nhà ngươi là lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh mà.
Vốn Giáp Nhất đã âm thầm quyết định, đợi sau này xin chỉ thị chủ thượng mình cho phép đi ám sát lão gia hỏa này, nghe vậy không khỏi sững sờ.
Người ở đây, trừ ra mấy người thủ lĩnh thế lực chúc mừng Khang Tư ra, tất cả đều trừng mắt. Lão gia hỏa này có phải là thật sự già hồ đồ hay không? Nói năng sao bừa bãi như thế chứ?
Thị Tòng Trường có chút đắc ý liếc mắt quét nhìn mọi người, khi phát hiện thần thái bình tĩnh của Khang Tư đang mỉm cười, ánh mắt sững sờ, tiếp đó mỉm cười chỉ vào Khang Tư nói:
- Tiểu huynh đệ, đại nhân nhà ngươi rất rõ khác nhau mặt này, không bằng để đại nhân Khang Tư nói một chút cho mọi người hiểu thế nào?
Khang Tư cười cười:
- Thị Tòng Trường khách khí rồi, ta cũng không rõ lắm khác nhau phương diện này, chỉ là dựa theo ý trên mặt chữ lý giải ra, trấn Thanh Hương là chỉ một tòa thôn trấn trong Thanh Hương lĩnh, có lẽ phải nói, trấn Thanh Hương là chỗ lĩnh phủ Thanh Hương lĩnh?
Thị Tòng Trường gật đầu nói:
- Đại nhân Khang Tư nói đúng phân nửa, trấn Thanh Hương xác thực là một tòa thôn trấn trong Thanh Hương lĩnh, chỉ là cũng không phải lĩnh phủ Thanh Hương lĩnh.
- À, nguyện nghe rõ ràng.
Khang Tư cũng bắt đầu hứng thú, cái tên Thị Tòng Trường này cố ý bày ra giải thích không được tự nhiên như thế, xem chừng tình huống Thanh Hương lĩnh rất kỳ diệu.
Lúc Khang Tư nhìn đến công văn lãnh địa cũng đã thấy kỳ quái, theo lý tên gọi lãnh địa hẳn phải viết là lĩnh chủ trấn Thanh Hương, mà không phải là lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh.
Khác nhau giữa hai cái này, giống như là sắc phong lĩnh chủ thành Bỉ Khắc cùng sắc phong lĩnh chủ Bá tước lĩnh Bỉ Khắc vậy, một người chỉ là một cái trấn nhỏ, người còn lại là một khối đất đai rộng lớn, hoàn toàn là hai việc khác nhau không so sánh được.
Đáng tiếc trở về vội vàng, căn bản không có thời gian đi điều tra Thanh Hương lĩnh này là chuyện gì, hiện giờ có người tới tận cửa giải thích cho, đương nhiên Khang Tư đầy đủ hứng thú.
- Lão hủ năm nay cũng bảy mươi hai tuổi, cũng xem như là lão bất tử rồi, chuyện trải qua cũng nhiều, hơn nữa coi như xuất thân là người địa phương, cho nên đối với chuyện Thanh Hương lĩnh có chút lý giải, ngày hôm nay nói chuyện một phen, đương nhiên, trong đó có chút lệch lạc cũng là chuyện không có cách nào, người già rồi suy nghĩ cũng kém linh hoạt.
Nói rồi, Thị Tòng Trường chỉ chỉ vào đầu mình.
Khi Thị Tòng Trường nói ra tuổi của mình, toàn bộ mọi người đều an tĩnh lại, không cần nói ở Tuyết quốc, dù là khắp thiên hạ, hơn bảy mươi tuổi cũng là trường thọ rồi. Không cần kỳ quái điểm này, dựa theo trình độ trị bệnh hiện tại, bình dân dù là mạng tốt tránh thoát các loại nguy hiểm, cũng sẽ vì mệt nhọc quá độ mà không sống lâu như vậy.
Về phần đám quyền quý thọ mệnh càng thêm ngắn, dù là vô ưu vô lự nhất, cũng sẽ bởi sinh hoạt quá tốt mà khiến thân thể sớm tan vỡ, cho nên thuyết pháp nhân sinh thất thập cổ lai hy vẫn còn có lý do của nó.
Mọi người ở đây bởi không dám xác định chính mình có thể sống được đến tuổi này hay không, cho nên tự nhiên nhìn Thị Tòng Trường có chút mơ ước.
Thị Tòng Trường vuốt râu mép tự hỏi một chút.
- Đại nhân Khang Tư, trên đường ngài từ tòa thành Cáp Nhĩ đi tới trấn Thanh Hương, có phải bên đường có mấy sườn núi to lớn trơ trụi không cây cối?
Tuy rằng không biết sao đột nhiên hắn đột nhiên nhắc tới sườn núi, nhưng mọi người đều kiên trì đợi Khang Tư trả lời.
Khang Tư cũng không ngẫm nghĩ, chỉ là chuyển suy nghĩ hồi tưởng lại, cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, địa phương cách thành Cáp Nhĩ khoảng cỡ hơn bảy mươi cây số xác thật có một sườn núi như thế.
Trong mắt Thị Tòng Trường chợt lóe sáng cười nói:
- Đại nhân Khang Tư quả là người có tâm, không ngờ tính toán được lộ trình như vậy, nói thế tin rằng ngài cũng biết, lộ trình từ sườn núi đó tới trấn Thanh Hương cũng không kém con số này chứ?
- Đúng vậy, ấy, ý của ngài sẽ không phải nói, là chỗ sườn núi kia chính là điểm phân giới giữa Thanh Hương lĩnh cùng Cáp Nhĩ lĩnh chứ?
Hiển nhiên Khang Tư có chút giật mình.
- Ha ha, năng lực lý giải của đại nhân Khang Tư rất mạnh, không sai, nơi đó chính là đường ranh giới.
Thị Tòng Trường cười đáp.
- Toàn bộ Thanh Hương lĩnh có diện tích lớn cỡ nào? Đâu là biên giới?
Khang Tư lười tính toán đùa giỡn, trực tiếp hỏi chuyện mình cần phải biết.
Thị Tòng Trường vuốt râu mép nói:
- Ừm, chờ lão hủ ngẫm lại, ài, diện tích lớn cỡ nào lão hủ không nhớ rõ, nhưng đường ranh giới lại nhớ rõ ràng, phía đông ở nơi sườn núi kết thúc, phía tây không cần nói, lấy con sông làm giới tuyến, phía nam và phía bắc đều là núi cao làm tận cùng, những nơi này hợp thành biên giới diện tích Thanh Hương lĩnh.
Mọi người đều từng hoạt động bên ngoài Thanh Hương lĩnh, cho nên vừa nghe Thị Tòng Trường giải thích vừa phác họa trong đầu mình, nhưng địa hình trong ấn tượng vừa hiện ra, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Hạ Lợi càng nhảy dựng lên hô:
- Không có khả năng được? Hướng đông hướng tây còn chưa tính, tính ra không tới trăm cây số, nhưng hướng nam bắc lại đến bốn năm trăm cây số! Toàn bộ diện tích tuyệt đối vượt qua cả Cáp Nhĩ lĩnh! Lão đầu ngươi lại nói bậy! Lãnh địa thuộc hạ làm sao còn lớn hơn cả lãnh địa của chủ chứ?!
Thị Tòng Trường không có tức giận, ngược lại vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Tiểu tử, ngươi mới sống bao nhiêu năm chứ? Lịch sử khai lĩnh Thanh Hương lĩnh ngươi có biết không? Lúc nào Cáp Nhĩ lĩnh khai mở ngươi có biết chứ?
Hạ Lợi lập tức bị hỏi nghẹn lại.
Trong mấy cái tên kiếm ăn trên lưỡi đao thì kiến thức hắn của hắn là giỏi lắm rồi, về phần mấy lịch sử văn hóa trong truyền thuyết này, ngay cả lông mao cũng không biết được.
Còn những người khác lại dựng lỗ tai lên, trừng con mắt hiếu kỳ, nhìn chằm chằm miệng Thị Tòng Trường không chớp mắt. Bí ẩn này đương nhiên phải nghe tỉ mỉ mới được, sau này nói chuyện cũng có thể lấy ra khoe khoang một phen, cũng ra vẻ mình rất kiến thức.
Giờ khắc này, vấn đề Khang Tư đảm nhiệm lĩnh chủ cũng bị bọn họ ném sang một bên.
Thị Tòng Trường cũng không có truy cứu, ho khan một chút rồi mới nói:
- Cáp Nhĩ lĩnh là sau khi Công quốc Băng Diệu thành lập, do Công tước đầu tiên sắc phong, cho nên Tử tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc đấu nhau mới được người ta xem trọng, không thì ai để ý tới một quý tộc mới ra đời không bao nhiều tuổi chứ, còn Thanh Hương lĩnh, lại là lãnh địa từ thời Bắc Cổ quốc đã tồn tại rồi.
Vốn mọi người cho rằng có thể nghe được bí mật gì đó, nghe ra Thanh Hương lĩnh lại chỉ miêu tả có mỗi một câu như thế, không khỏi hết sức bất mãn.
Vẫn là Hạ Lợi nhảy ra.
- Lão đầu, cứ nói một câu như thế là xong? Vậy thời Bắc Cổ quốc kia cách đây bao nhiêu năm rồi?
Không ai chú ý tới Khang Tư nghe được cái tên Bắc Cổ quốc, trong lòng nhảy mạnh, bởi vì Khang Tư có chút hoài nghi, dòng họ của mình có phải chỉ tồn tại ở thời Bắc Cổ quốc, không thì sao mình đã gióng trống khua chiêng như thế, nhưng cũng không có bất cứ ai biết được nguồn gốc ấn chương và dòng họ mình chứ?
- Tiểu tử ngốc, lời ta nói chính là giải thích, nguyên nhân vì sao lãnh địa thuộc hạ còn lớn hơn cả lãnh địa của chủ, ừm? Còn không rõ sao? Cũng là tới sau này, Cáp Nhĩ lĩnh nuốt trọn Thanh Hương lĩnh mà thôi, sự tình đơn giản như vậy ngươi cũng không tưởng tượng được, thật là quá ngu ngốc!
Thị Tòng Trường không để ý tới mọi người đang ngứa ngáy khó chịu, cứ đùa giỡn Hạ Lợi, khiến Hạ Lợi mặt mũi đỏ bừng.
Hiện giờ Khang Tư cũng không nhìn rõ Thị Tòng Trường này tới đây làm gì, hoàn toàn là nói đông một câu tây một chuyện, không nhịn được hỏi:
- Thị Tòng Trường, không biết ngài giải thích cho chúng ta sự tồn tại của Thanh Hương lĩnh là...
Thị Tòng Trường nghe vậy cười cười:
- Ha ha, không nói đùa nữa, đại nhân Khang Tư, lần này lão hủ tới là muốn hỏi ngài, ngài là muốn là lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh, hay là muốn làm lĩnh chủ trấn Thanh Hương?
Lời vừa nói ra, các thủ lĩnh thế lực Thị Tòng Trường dẫn tới trong lòng chấn động, còn bên Khang Tư toàn bộ lại nhíu mày.
Tuy rằng không có đi khắp địa giới Thanh Hương lĩnh, nhưng ai không biết trong phạm vi Thanh Hương lĩnh này, ngoại trừ một ít sơn thôn nhỏ ra, thì nhân khẩu, kinh tế, quân sự còn có tiền đồ phát triển tương lai, chủ yếu đều nằm ở địa phương trấn Thanh Hương chiếm cứ bến cảng tuyến đường biển an toàn này. Cho nên, bọn họ rất rõ ràng lời này Thị Tòng Trường nói có ý gì.
Ngươi muốn làm lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh, trấn Thanh Hương ủng hộ ngươi, ngươi muốn làm lĩnh chủ trấn Thanh Hương, như vậy chiến tranh đi, cuối cùng vẫn có ý muốn bảo trì nguyên trạng trấn Thanh Hương!
Hiển nhiên Khang Tư cũng cho rằng như thế, cho nên hắn trực tiếp hỏi:
- Ngài nói là bảo trì trấn Thanh Hương nguyên trạng, các người sẽ ủng hộ ta làm lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh?
Thị Tòng Trường còn chưa trả lời, mấy người Hạ Lợi đã giận dữ hét lên:
- Đại nhân, chúng ta vốn không cần lo nghĩ tới bọn họ, ngài là lĩnh chủ hợp pháp, hà tất phải thương thảo với mấy phần tử võ trang phi pháp như bọn họ chứ!
- Các ngươi lại dám uy hiếp đại nhân nhà ta? Không muốn sống nữa phải không!
Bên Khang Tư mắng chửi, bên Thị Tòng Trường cũng mắng theo, tràng diện lập tức hỗn loạn rối bời.
Nhưng mà sau khi Khang Tư cùng Thị Tòng Trường phất tay, song phương liền ngậm miệng lại, tuy rằng không mắng ra tiếng, nhưng bầu không khí đằng đằng sát khí lại càng ngày càng đậm.
Khang Tư yên lặng nhìn Thị Tòng Trường, đợi hắn trả lời.
Thị Tòng Trường lơ đễnh cười cười nói một câu kỳ quái:
- Đại nhân Khang Tư, ngài có biết ở thời Bắc Cổ quốc, Thanh Hương lĩnh được gọi là gì không?
Mọi người ở đây lại nhíu mày lần nữa. Rất nhiều các thủ lĩnh thế lực ở trong lòng đều nghĩ, hôm nay Thị Tòng Trường có chút thần thần quái quái.
Thị Tòng Trường nhìn Khang Tư nhấn từng câu từng chữ:
- Lúc đó Thanh Hương lĩnh được xưng là: "Vô Ưu cung", vì sao gọi là thế? Bởi vì Thanh Hương lĩnh có một tòa cung điện, mà bởi ngoài cửa cung có gắn một đồ án ấn chương tên là: "Vô Ưu", cho nên mới được gọi là Vô Ưu cung.
Khang Tư cau mày nhìn lão già này. Ai cũng biết lão gia hỏa này nói có điều ám chỉ, hơn nữa có thể kết luận cái Vô Ưu cung này khẳng định có quan hệ với mình, thế nhưng sao mình lại không hiểu được chứ?
Hơn nữa hắn bằng vào cái gì liền kết luận Bắc Cổ quốc Vô Ưu cung đã biến mất không biết bao nhiêu năm giờ trở thành Thanh Hương lĩnh có quan hệ với mình đây? Đồng thời lão già này còn hết sức khẳng định phương diện quan hệ này rất trọng yếu, đủ để mình đáp ứng yêu cầu quá phận bảo trì nguyên trạng trấn Thanh Hương?
Khang Tư theo thói quen gõ gõ tay ghế, tiếng gõ cộp cộp vang lên khiến Khang Tư vô thức liếc ngón tay mình, chính cái liếc mắt này, khiến Khang Tư cả người ngây dại.
Ánh mắt hắn tập trung trên chiếc nhẫn ở ngón tay, trên chiếc nhẫn có đồ án Bạch Mạn Mân Côi.
Tâm thần Khang Tư chấn động mãnh liệt.
Lão già này biết lai lịch đồ án này! Lão già này biết lai lịch dòng họ mình! Không nghĩ rằng cho tới nay vẫn không tìm được manh mối căn nguyên dòng họ, lại đột nhiên xuất hiện như thế!
Mọi người đều phát hiện Khang Tư không đúng.
Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức che trước mặt Khang Tư, còn Giáp Linh cũng như ẩn như hiện xuất hiện ở phía sau Khang Tư, một cổ sát khí băng lãnh lập tức tràn ra từ trên ba người này.
Những người khác đều bị sát ý này dọa dựng hết da gà, còn Thị Tòng Trường trở thành mục tiêu càng cả người cứng ngắc không nhúc nhích được.
Các đầu não thế lực ở đây trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng liều mạng kêu gào: "Tiêu diệt huyết mạch Phi Long kỵ sĩ đoàn quả nhiên chính là Khang Tư! Chết tiệt! Lão gia hỏa Thị Tòng Trường này rốt cuộc nói thứ gì khó nghe vậy chứ? Lại chọc người ta bắn sát khí bốn phía?! Ta cũng không muốn chết uất ức như thế!"
Ngay lúc bọn người Hạ Lợi kinh ngạc Giáp Nhất Giáp Nhị lại phát ra sát khí khủng hoảng như thế, còn chưa kịp phản ứng lại đây là thời điểm phải nên bảo vệ Khang Tư, Khang Tư đã hít một hơi bình ổn tâm tình.
Khang Tư khoát khoát tay, Giáp Nhất Giáp Nhị thối lui đến sang hai bên, còn Giáp Linh lại trực tiếp biến mất. Một màn quỷ dị này khiến các đầu não thế lực trong lòng phát lạnh. Đây là cái thứ gì? Không ngờ có thể ẩn thân?! Nếu như Khang Tư phái người này đi ám sát, vậy chẳng phải mình chết thế nào cũng không biết sao?
Dù là Thị Tòng Trường trong lòng đã có dự định sẵn cũng không nhịn được lông tóc dựng đứng, có chút hoài nghi có phải mình chọc vào một cái phiền phức cực lớn hay không.
Chỉ là Khang Tư biểu hiện cùng Giáp Linh thần bí, càng làm cho hắn xác định phán đoán của mình, cái này cũng để hắn đủ sức đứng vững.
Khang Tư trầm tư một chút, chỉ là trầm tư như thế, mọi người đều cảm thấy áp lực đập vào mặt, rất nhiều người trong lòng kinh hãi làm sao Khang Tư có được khí thế lớn như vậy.
- Ừm, các người muốn bảo trì nguyên trạng trấn Thanh Hương là vì bảo trụ cái gì?
Khang Tư không truy vấn Thị Tòng Trường, ngược lại bắt đầu hỏi ra chuyện tình nên giải quyết, mọi người đương nhiên biết Khang Tư không muốn để những người khác biết rõ tình huống Thị Tòng Trường vừa ám chỉ.
Không biết xảy ra chuyện gì, các đầu não thế lực đột nhiên phát hiện, hiện giờ mình căn bản không thèm để ý chuyện trấn Thanh Hương có bảo trì nguyên trạng hay không, ngược lại đều đang suy tư bí mật ẩn hàm dưới câu Thị Tòng Trường nói với Khang Tư.
Thị Tòng Trường là già thành tinh như vậy, đương nhiên biết rõ lời Khang Tư nói, lập tức nối tiếp đề tài:
- Hội Liên Nghị chúng ta cần đảm bảo, là được tự do hành động tiếp đón cùng thỏa mãn yêu cầu của hải thương, đương nhiên, còn cần một tiểu đội lực lượng võ trang dự phòng vạn nhất. Nếu như đại nhân có thể đảm bảo điểm này, chẳng những hội Liên Nghị chúng ta có thể thừa nhận quyền lĩnh chủ của đại nhân, còn có thể kính mời hải thương thừa nhận quyền lĩnh chủ của đại nhân nữa.
Khang Tư gật đầu, không hề lên tiếng.
Nhiều đầu mục thế lực vừa nghe yêu cầu như thế cũng có thể đáp ứng, vậy không phải bảo trì như nguyên trạng sao? Chỉ là xác nhận người ta là lĩnh chủ trên danh nghĩa mà thôi, chuyện tốt như vậy ai không muốn làm chứ, dù sao cũng không cần đối đầu với quý tộc.
Trong lúc bọn họ nóng lòng muốn thử, Ngả Long đại biểu thương đoàn Ái Đặc là người kế tiếp nhảy ra:
- Đại nhân Khang Tư, chỉ cần đảm bảo quyền tự do kinh thương của thương đoàn Ái Đặc chúng ta, còn có một tiểu đội hộ vệ lực lượng võ trang ra, thương đoàn Ái Đặc chúng ta đồng ý phục tùng mệnh lệnh lĩnh chủ đại nhân.
Ngả Long nói, Khang Tư đồng dạng chỉ gật đầu không lên tiếng. Cứ thế, các đầu mục thế lực kẻ sau nối tiếp người trước đề ra yêu cầu của mình.
Bọn người Hạ Lợi tràn đầy phẫn hận, nhưng đại nhân nhà mình không lên tiếng thì không thể phản đối. Bởi vì những yêu cầu này tổng kết lại cũng phải, đảm bảo quyền lực lũng đoạn nghề nghiệp hiện tại của bọn họ, đảm bảo quyền hợp pháp hóa võ trang tư nhân của bọn họ, nói trắng ra so với hiện giờ không có gì khác nhau cả, nhiều lắm là các ngành nghề đều chấp nhận đưa một chút tiền thừa làm tiền thuế mà thôi, cũng chỉ thừa nhận lĩnh chủ Khang Tư tồn tại trên danh nghĩa.
Mọi người ra yêu cầu của bản thân xong mới đột nhiên phát hiện, lĩnh chủ đại nhân trước mắt này chỉ là gật đầu, cũng không biểu thị rõ đồng ý yêu cầu của mình hay không.
Phát hiện như vậy, khiến bọn họ chần chờ có phải nên bức bách Khang Tư ký xuống thư xác nhận, nhưng nghĩ tới cái thích khách biết ẩn thân kia, trong lòng không nhịn được sợ hãi.
Bọn họ tin tưởng Khang Tư vì thanh danh, sẽ không giữa ban ngày giết mấy người khách quang minh chính đại tới bái kiến hắn, nhưng bọn họ lại không biết Khang Tư có thể chờ trời tối xuống liền đi ám sát hay không, giống như tiêu diệt huyết mạch Phi Long kỵ sĩ đoàn, thần không biết quỷ không hay.
Vừa nghĩ tới đó, bọn họ liền không nhịn được có chút hối hận, lúc đầu sao mình lại nghe lão gia hỏa Thị Tòng Trường này giật dây chứ? Chạy tới chỗ này hốt hoảng lo sợ!
Tràng diện trầm trọng một hồi, Khang Tư rốt cuộc mở miệng:
- Ta có một đề nghị, dựng lên một Cục quân chính quản lý sự vụ lớn nhỏ trong Thanh Hương lĩnh, thành viên Cục quân chính do ta và mười bốn người các ngài cấu thành. Bất luận sự vụ gì trong Cục quân chính đều sử dụng đầu phiếu số ít phục tùng đa số quyết nghị, nhưng mà lĩnh chủ ta giữ quyền một phiếu phủ quyết, còn các người lại không có. Thế nào? Đồng ý gia nhập Cục quân chính này chứ?
Mọi người choáng váng, Khang Tư này làm sao lại chế ra cái thứ như vậy? Nhưng mà bọn họ cũng không phải kẻ không có đầu óc, lập tức rõ ràng Cục quân chính mơ hồ có quyền lợi của lĩnh chủ, nói cách khác, chỉ cần gia nhập, chính mình cũng có thể quang minh chính đại hành sử quyền lợi lĩnh chủ?!
Không có khả năng có chuyện tốt như vậy chứ? Phương diện này có bẫy rập hay không? Hẳn là không có?
Dù sao thi hành quyết nghị đầu phiếu số ít phục tùng đa số, chỉ cần lôi kéo đủ số phiếu, vậy chẳng phải chính mình nắm quyền ngang cấp với lĩnh chủ? Trong lòng đại động, đám thủ lĩnh thế lực không nhịn được ảo tưởng chính mình có thể hành sử quyền lợi lĩnh chủ, đột nhiên bị lời Thị Tòng Trường nói đánh thức.
- Đại nhân Khang Tư, cái này hẳn là có chút giống chế độ Nghị hội Duy Nhĩ Đặc phải không? Nhưng mà chỗ bọn họ cũng không có quyền một phiếu phủ quyết mà, chính ngài có quyền lợi này, vậy không phải nói các chương trình nghị sự bất lợi với ngài đều không thể thông qua sao?
Thị Tòng Trường cười tủm tỉm nói.
Đám thủ lĩnh thế lực lập tức cau mày nhìn chằm chằm Khang Tư, thật là, nếu quả như có quyền một phiếu phủ quyết này, vậy dù là mình lôi kéo nhiều người cũng vô dụng.
Bọn họ bất mãn thậm chí trực tiếp kháng nghị:
- Hủy bỏ quyền một phiếu phủ quyết, không thì chúng ta sẽ không gia nhập Cục quân chính!
Bên đám thủ hạ Khang Tư vốn đang không biết ra sao, hiện giờ mới hiểu được, có lẽ đại nhân nhà mình muốn thu hết bọn họ về! Còn người tinh minh trong lòng cảm thán đại nhân nhà mình anh minh thần võ, chỉ một câu nhẹ nhàng liền khiến bọn họ cải biến ý đồ bảo trì tự chủ, ngược lại tranh luận muốn gia nhập Cục quân chính.
Khang Tư lắc đầu:
- Hủy bỏ rồi thì làm sao thể hiện lĩnh chủ ta còn tồn tại chứ? Như thế này đi, cùng một đề án ta chỉ có ba lần quyền một phiếu phủ quyết, sau ba lần phủ quyết, ta sẽ không thể dùng quyền một phiếu phủ quyết với đề án này nữa, chỉ có thể dùng đầu phiếu phổ thông như các người quyết định tuyển chọn có thông qua hay không.
Các thủ lĩnh thế lực hiểu được lời này. Nói rõ ra một chút, chỉ cần mình không sợ phiền phức cứ liên tục đệ trình một đề án bốn lần, như vậy dù là đề án này có không được lòng Khang Tư thế nào đi nữa, lần thứ tư đầu phiếu của hắn chỉ có thể tính là một phần phiếu phủ quyết, mà không giống như ba lần trước cho dù mười bốn phiếu đồng ý, cũng có thể bị một phiếu của hắn phủ quyết.
Hắc hắc, như vậy xem ra tuy rằng phiền phức một chút, nhưng cũng tính là có thể theo ý mình mà làm. Nghĩ đến đó rồi, những tên thủ lĩnh đã ảo tưởng mình thưởng thức một chút quyền lợi lĩnh chủ, trao đổi lẫn nhau một chút, biểu thị chấp nhập gia nhập vào Cục quân chính Thanh Hương lĩnh.
Khang Tư cười nói:
- Tốt, nếu mọi người đều đồng ý, như vậy thừa dịp rèn sắt còn nóng, chúng ta ký tên trước vào công ước, để chế độ này thành cơ sở cho chúng ta thống trị Thanh Hương lĩnh, thế nào?
Đám đầu não thế lực đầu tiên chần chờ một chút, ngẫm lại bên trong còn có vấn đề gì hay không, hơn nữa trước khi ký tên còn thảo luận một cái, để tránh cho Khang Tư thẹn quá thành giận phái người ám sát mình, không khỏi đều gật đầu đồng ý.
Bởi các thế lực bản địa đại liên hợp, cũng không có nguy hại đến lợi ích các chỗ dựa sau lưng mấy thế lực đó, hơn nữa các đầu mục thế lực ở chỗ dựa của mình giống như ngoại thần, có quyền tự chủ rất lớn, cho nên không cần xin chỉ thị là có thể tự mình quyết định có ký ước hay không.
Điều ước ký tên chia thành mười lăm phần, bao gồm cả phủ lĩnh chủ Khang Tư ở bên trong, mỗi thế lực đều bảo tồn một phần. Điều ước đầu tiên quy định rõ xác nhận Cục quân chính là cơ cấu quyền lợi tối cao Thanh Hương lĩnh, mà Khang Tư lại đương nhiên là lĩnh chủ thế tập Thanh Hương lĩnh. Cục quân chính không có quyền cướp đoạt quyền vị lĩnh chủ thế tập.
Điều ước này nửa đầu khiến các thủ lĩnh thế lực động tâm nhất, phần sau lại nhắm mắt bịt tai tiếp nhận. Bởi vì Khang Tư nói thẳng, nếu như địa vị của mình có thể bị Cục quân chính cướp đoạt, vậy mình tạo ra cái Cục quân chính này làm cái gì nữa?
Về phần ở đây chỉ có một nhà mình được xưng hào thế tập, các thủ lĩnh thế lực lo lắng lĩnh chủ khác tiếp nhận chức vụ sẽ không thừa nhận sự tồn tại của Cục quân chính này, để đảm bảo quyền lợi của hậu duệ mình, đương nhiên phải đảm bảo quyền lợi của hậu duệ Khang Tư, cho nên cái xưng hào này được các thủ lĩnh thế lực mạnh mẽ đẩy lên.
Nói lại cái này thật ra không hợp pháp, nhưng mà người biết chuyện cũng không có khả năng so đo được.
Điều ước thứ hai, quy định tất cả sự vụ Thanh Hương lĩnh đều Cục quân chính xử lý, chỉ có Cục quân chính xác nhận mới được coi là hợp pháp, mà nguyên tắc xử lý dựa theo chế độ đầu phiếu số ít phục tùng đa số.
Đương nhiên, quyền một phiếu phủ quyết của Khang Tư, cùng với chi tiết cùng một chương trình nghị sự được sử dụng ba lần quyền một phiếu phủ quyết xong sẽ chuyển thành quyền phiếu bình thường, bên trên đều viết rõ ràng. Đây chính là vấn đề liên quan đến quyền lợi các Cục viên khác, không viết dù ngay cả ngu ngốc cũng thấy không được.
Sau đó là điều thứ ba, quy định số lượng thành viên Cục quân chính cùng chế độ ra vào Cục quân chính, số lượng bị hạn chế ở mười lăm người, sau đó dù có nhiều thế lực gia nhập Thanh Hương lĩnh, thành viên Cục quân chính đều là mười lăm người.
Nhưng mà gia nhập sau có thể cạnh tranh danh ngạch, cũng là do Cục quân chính bỏ phiếu quyết định ai ra vào Cục, còn lĩnh chủ thế tập trấn Thanh Hương đương nhiên là thủ tịch thế tập. Cái này thật không có mấy người phản đối.
Dù sao thay đổi dòng máu mới có thể đề cao hữu hiệu tính cạnh tranh cùng thực lực, về phần lĩnh chủ nhất định phải là thủ tịch, đó là bởi vì không có lĩnh chủ gia nhập, Cục quân chính cũng mất đi lớp bọc hợp pháp, không khác nhiều với lý do điều đầu tiên là không thể cướp đoạt địa vị lĩnh chủ.
Cuối cùng là điều thứ tư, quy định giữa các thành viên Cục quân chính không được sử dụng võ lực giải quyết tranh chấp, tất cả tranh chấp đều phải dựa vào đầu phiếu Cục quân chính giải quyết, kẻ vi phạm sẽ phải đối diện với nghiêm phạt tru diệt toàn tộc, mà đối tượng hạn chế này tuyệt đối bao gồm cả lĩnh chủ thủ tịch ở bên trong.
Điều ước này được đám thủ lĩnh thế lực tán thưởng cực lực. Hiện giờ bọn họ không bị Khang Tư ám sát, sau này cũng sẽ bị đối thủ cạnh tranh cái khác ám sát, cho nên đối với điều ước đảm bảo an toàn này thật là tán thành hai tay hai chân.
Thấy điều ước đại cương đại biểu toàn bộ trấn Thanh Hương đã hợp cùng một chỗ, mọi người đều mỉm cười. Đặc biệt là Khang Tư, cười càng vui vẻ. Bởi vì hắn biết, bọn người kia trúng chiêu rồi.
Nên biết rằng Khang Tư ở bán đảo Phi Ba cùng thời kì Đại Đô đốc thời gian nhàn rỗi rất nhiều, xem qua rất nhiều thư thịch, đương nhiên biết rõ chế độ Nghị hội Duy Nhĩ Đặc ra sao. Giữa các Nghị viên cao tầng xuất hiện một hai lần liên minh là rất bình thường, nhưng tuyệt đối không phải liên minh gì đáng kể, bởi vì mọi người đều cầu lợi ích. Dù sao mọi người thân phận đều ngang nhau, dựa vào cái gì làm lớn thì muốn ta đồng ý đề nghị của ngươi? Ngươi lại không đồng ý chuyện ta đề nghị? Vì sao luôn là ngươi đệ trình đề nghị, nhưng không để ta đệ trình đề nghị? Một khi có cách nghĩ như vậy, dù là liên minh kiên cố thế nào cũng sẽ tan vỡ. Mà trong hội nghị như vậy, trọng yếu thật sự cũng không phải có quyền một phiếu phủ quyết hay không, mà là loại quyền lợi này chỉ nắm giữ trong tay một người.
Đây chính là hạng người xu nịnh, tùy tiện dùng chút thủ đoạn là có thể điều khiển Nghị hội rồi.
Khang Tư là thủ tịch Cục quân chính mới tinh, lập tức không nhường ai bắt đầu sử dụng quyền lợi thủ tích:
- Nếu Cục quân chính thành lập rồi, nhưng các bộ môn bên trong đều không có bố trí, hiện giờ chúng ta lập tức mở cuộc họp hội nghị đầu tiên của Cục quân chính Thanh Hương lĩnh, mọi người dời ghế gần một chút, để chúng ta có bộ dạng dự họp, Giáp Nhất ngươi tiến hành ghi chép.
Nhét vào lòng điều ước còn ấm, mọi người kể cả Thị Tòng Trường trong lòng đều nóng bừng bừng. Hiện tại bọn họ đột nhiên cảm giác quan hệ giữa mọi người đột nhiên không giống nữa, trước kia chính trị không tính là gì, một cổ cảm giác người một nhà xuất hiện trong đầu. Nghe Khang Tư nói thế, lập tức kéo ghế xích lại gần.
Còn thủ hạ Khang Tư phát hiện tình huống chuyển biến, lập tức bảo người đưa trà nóng khăn mặt các loại lên, bắt đầu hầu hạ thành viên Cục quân chính, những người mới trước đó còn là địch nhân, hiện giờ biến thành người một nhà.
- Đầu tiên, tất cả lực lượng võ trang của chúng ta đều phải hợp nhất một chỗ, cũng là thống nhất hóa quân quyền, quyền lợi quân đội này không thuộc về bất cứ kẻ nào, mà là thuộc sở hữu Sở Quân vụ Cục quân chính. Sĩ quan dẫn binh đều là thủ hạ của chúng ta sẽ chuyển sang bên đó, cương vị Sở Quân vụ phải để nội bộ bọn họ cạnh tranh, người giỏi thì lên người kém đi xuống, chúng ta không cần quản nhiều. Bởi vì tất cả lực lượng võ trang đều phải xáo trộn biên chế một lần nữa, chính vì tuyệt đối không thể để quân đội này biến thành võ trang tư nhân của bất cứ người nào, cho nên, chúng ta chỉ cần chọn ra một cái ấn chương là được. Thế nào? Đề nghị này mọi người có thông qua hay không?
Khang Tư rất uy hiếp nói.
Các thành viên Cục quân chính tự hỏi một chút, phát giác tuy nói lực lượng võ trang rời khỏi thế lực cuả mình, nhưng nói lại thật ra vẫn dưới mình quản lý, bởi vì hiện giờ mình là Cục quân chính mà, hơn nữa lực lượng võ trang như vậy đánh tan trọng tổ lại, thực lực khẳng định càng mạnh hơn, cũng càng có thể bảo hộ mình.
Về phần người giỏi thì lên người kém đi xuống, cũng thật là danh ngôn! Nếu mọi người đều là người một nhà rồi, đương nhiên phải chọn ra nhân thủ ưu tú đảm nhiệm sĩ quan.
Dựa theo nhân số sĩ quan quyết định người ưu tú, lĩnh chủ Khang Tư này càng thêm có hại, tính ra người mình nhiều, người trúng tuyển cũng sẽ tương đối nhiều hơn, vì vậy đều gật đầu tán thành.
- Tốt, đề nghị kế tiếp, thành lập Ban hậu cần, tập trung tất cả nhân viên giỏi tính toán về đây, Ban hậu cần này ngoại trừ quản lý quân bị vật tư cũng quản lý vật tư dân dụng, cũng là một cái đại quản gia của lãnh địa.
Khang Tư đề nghị điều này không ai có dị nghị đều thông qua.
- Đề nghị kế tiếp, thành lập Ban tài vụ, phụ trách thu thuế, chi tiêu, quân phí, lương bổng các loại, tất cả sự vụ có quan hệ tới tiền tài đều do nơi này phụ trách.
- Đề nghị kế tiếp, thành lập Ban thương vụ, tất cả sự vụ giao dịch, thu mua vật tư buôn bán thu giữ, vận chuyển tài chính thu lợi nhuận đều giao cho nơi này phụ trách.
- Thành lập Ngành hàng hải, tiếp đón hải thương, xử lý sự vụ hải thương đều giao cho Ngành hàng hải phụ trách.
- Thành lập Ban cảnh vụ, phụ trách xử lý trị an thành trấn, khác với quân đội, không cần rời thành trấn tác chiến.
- Thành lập Ban tình báo, tất cả tình báo, dù là quân sự hay thương nghiệp, đều thuộc về nơi này phụ trách.
.......
Đám đề án Khang Tư đặt ra, mỗi cái đều được thông qua.
Chờ lúc gần xong, các thành viên mới thình lình phát hiện, các loại nhân thủ dưới thế lực mình, hầu như đều bị các bộ môn chia cắt hết.
Nếu như nói là liên minh, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, lập tức lui ra trở mặt, nhưng hiện giờ lại thể hiện bộ dáng nên là như thế, bởi vì các bộ môn này đều là dưới mình quản hạt mà, có chút hoài nghi những người khác có phải còn giữ nhân thủ không lấy ra hay không nữa. Xem ra tâm tính bất đồng, cách nghĩ cũng bất đồng.
Tuy nhiên các thành viên cũng không muốn hội nghị Cục quân chính đầu tiên lại trở thành nơi Khang Tư độc đoán, các thành viên cũng đều trình lên đề nghị của mình.
Trong đó có đề nghị thành viên Cục quân chính hẳn nên có vệ đội tư nhân của riêng mình, Khang Tư không sử dụng quyền phủ quyết với đề nghị này, ngược lại bỏ phiếu tán thành.
Vì vậy quy định giấy trắng mực đen, mười bốn thành viên phổ thông Cục quân chính, sở hữu vệ đội tư nhân một trăm người, đồng thời còn quy định nhân số có thể mở rộng theo lãnh địa mở rộng.
Còn thủ tịch Khang Tư lại không phải vệ đội tư nhân, mà là vệ đội lĩnh chủ, bởi vì đây là đại biểu mặt tiền cho cửa hàng lãnh địa, cho nên được chấp nhận vệ đội lĩnh chủ có được một ngàn người.
Vốn các thành viên không đồng ý Khang Tư có được nhiều võ trang tư nhân như vậy, nhưng Khang Tư nói rõ đây là vì bảo trì võ lực song phương cân đối.
Chính hắn làm lĩnh chủ có lực lượng võ trang một ngàn người, mỗi vệ đội tư nhân nhà các ngươi cộng lại là một ngàn bốn trăm người, các ngươi không dám khi dễ ta, ta cũng không dám khinh các ngươi, chỉ có cân đối mới bảo trì hòa bình lâu dài.
Có lý do này đặt ra, mười bốn thành viên ngẫm lại cũng quả là như vậy, cũng cứ thế gật đầu tán thành.
Mà Khang Tư đương nhiên chuẩn bị xây dựng một hệ thống mật vệ tư nhân riêng ở bên ngoài, đương nhiên, hệ thống này ngoại trừ Khang Tư cùng mật vệ ra, căn bản sẽ không có bất cứ kẻ nào biết được.
Cư dân trấn Thanh Hương tim đập chân run nhìn nhân thủ tất cả các thế lực trong trấn, không ngừng ra ra vào vào nơi Khang Tư dừng chân, mọi người đều một bộ thần sắc khẩn trương khó nhịn. Những cư dân này căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là mười bốn thủ lĩnh các thế lực lớn sau khi vào rồi thì không thấy trở ra, không nhịn được có chút hoài nghi các thủ lĩnh này có phải bị Khang Tư giam lỏng hay không, thế nhưng nhìn thủ hạ của các thủ lĩnh thế lực kia hình như không giống lắm.
Các cư dân vẫn chờ đợi lo lắng mấy ngày mới thả lỏng xuống, bởi vì mười bốn người thành viên Cục quân chính rốt cuộc rời khỏi chỗ của Khang Tư, đi về chỗ mình bắt đầu xử lý công việc xác nhập.
Đứng ở cửa tiễn bước thành viên Cục quân chính, Khang Tư đột nhiên ngừng lại, bọn người Giáp Nhất vội vã tiến lên quan sát hai bên, phát hiện không có dị trạng mới đặt ánh mắt lên người Khang Tư.
Còn Khang Tư ngẩng đầu vươn tay đón lấy một mảnh bông tuyết, động tác này khiến mọi người không nhịn được ngẩng đầu theo.
Vừa nhìn, để cho bọn họ thấy được kỳ cảnh, chỉ thấy bông tuyết trên trời càng ngày càng ít, không lâu sau, bông tuyết biến mất.
Mà bầu trời vẫn trắng xóa, như là bị ai xé ra một khe hở, một đoàn ánh sáng ấm áp thấy thế liền xuyên qua cái khe chiếu xuống, mà vừa vặn Khang Tư bị chiếu trúng liền bị bao phủ trong một mảnh kim quang.
Trong khi mọi người trợn mắt há mồm, chỉ ngây ngốc nhìn kỳ cảnh trùng hợp này, Khang Tư trong ánh sáng hai tay vỗ vào nhau, mơ hồ cười:
- Tuyết ngừng rồi.