Mục lục
Cô Độc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là do ông Trời có mắt hay lại có chuyện gì xảy ra, đoàn người Khang Tư sau mười ngày hành tẩu với tốc độ như đi bộ, lại phát hiện một lều mục kỳ đã bị tuyết chôn vùi chỉ còn lộ ra nóc lều.

- Ha ha, người này khẳng định là đi ra ngoài thưởng ngoạn, không chú ý ngày bạo tuyết tới nên bị khốn ở nơi này, hắc hắc, cũng không biết hắn có lương thực để ăn hay không? Từ ngày bạo tuyết đến giờ đã qua hai mươi ngày rồi, cho dù không chết đói, thì cũng chết vì rét rồi? Uy Kiệt vẻ mặt hả hê khi thấy người khác gặp nạn.

Tương Văn hung hăng gõ vào đầu Uy Kiệt một cái:

- Đồ đần! Vui cái gì mà vui? Lều mục kỳ này chính là chúng ta trải qua mấy ngày vất vả mới gặp được, chúng ta còn mong người ở trong đó còn chưa có chết, nếu không chúng ta làm sao biết được hiện tại có đi sai đường hay không!

- A? Lều mục kỳ này lại có thể quan trọng như vậy?

Uy Kiệt lập tức nhảy dựng lên hô:

- Lôi Đặc, Lôi Khải, theo ta đào lên nào! Nói xong liền nhảy xuống xe ngựa.

Sau một phen bận rộn, lều mục kỳ rốt cuộc được đào lộ ra.

dẫn đầu tiến vào. Hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện bên trong có ba người, hai tráng hán, một người gầy yếu, tất cả sắc mặt đều bị đông lạnh đến xanh tím, hữu khí vô lực.

Trong đó hai tráng hán thì ôm nhau ở một chỗ lấy ấm, còn tên gầy yếu kia thì một mình ở một bên.

Uy Kiệt quan sát thoáng qua cái lều mục kỳ trống rỗng này, cùng một đống tro bụi trước mặt bọn họ, còn có xương ngựa đã bị gặm trắng như tuyết, rồi nhìn bộ dáng run rẩy của bọn họ, hắn không khỏi cười nói:

- Hắc, chúng ta coi như tới kịp lúc.

Lôi Đặc, Lôi Khải không có nói nhiều như vậy, trực tiếp ôm ba người nọ rồi xoay người đi ra. Sau khi uống bát canh thịt dê nóng hổi béo ngậy, ba người lập tức khôi phục tinh thần.

Hai tráng hán vốn đang định nói lời cảm ơn thì chứng kiến bộ dáng của Khang Tư, đặc biệt sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Khang Tư, mặt liền biến sắc đưa tay sờ soạng trong lòng, bất quá ngay lập tức bị Lôi Đặc, Lôi Khải ở bên cạnh chặn lại.

Mà thanh niên văn nhược yếu đuối kia, thì rất nhu mì lui ở một bên không dám lộn xộn.

Uy Kiệt cười hì hì móc từ trong lòng hai người ra một thanh tiểu đao và một cuộn da dê, vừa mở cuộn da dê ra xem, Uy Kiệt lập tức vui vẻ:

- Đại nhân, ngài xem, không ngờ bọn họ lại có bức họa truy nã ngài, oa phần thưởng lại có thể lên tới mười vạn con tuấn mã!

Nghe nói như thế, tên gầy yếu kia tò mò liếc nhìn Khang Tư một cái.

Khang Tư vừa nhìn, quả nhiên, trên tấm da dê phác họa diện mạo mình khá giống, họa gia vẽ bức tranh này cũng thật giỏi, bức tranh rất giống, không biết họa gia này có phải đã gặp qua mình hay không, nếu như chỉ bằng vào sự miêu tả của người khác mà vẽ ra, vậy họa gia này thực sự rất lợi hại.

Khang Tư chú ý tới trên bức họa còn có hình vẽ chiếc nhẫn của mình, không khỏi nhíu mày, tháo chiếc nhẫn ra đeo lại trên cổ của mình rồi giấu kỹ phía trong.

Những người nhìn thấy động tác này của Khang Tư cũng không có lên tiếng, tất cả mọi người đều biết chiếc nhẫn này khẳng định có lai lịch xưa.

- Tốt lắm, hai người các ngươi không phải mã tặc thì chính là truy binh mục kỳ, để lát nữa sẽ xử lý các ngươi. Ngươi! Nói đi, đường đường là nam tử hán tại sao lại nhát gan như vậy, tên gọi là gì? Đang làm gì?

Uy Kiệt tiếp tục làm người thẩm vấn, hướng về thanh niên kia quát hỏi.

Thanh niên kia chần chờ một chút, sau đó nói với thanh âm nhỏ như muỗi kêu:

- Ta tên là Lưu Bân, là một thư sinh.

Uy Kiệt đứng phía trước nghe thấy cau mày nói:

- Sao lại giống như đàn bà thế hả? Nói lớn lên chút!

Bất quá hắn vừa mới hiển lộ ra bộ dạng hung ác, đã bị Tương Văn nhéo lỗ tai lôi sang một bên.

- Ta tên là Lưu Bân, là một thư sinh.

Thanh niên kia rốt cuộc cũng nói bằng thanh âm để tất cả mọi người nghe được.

Âu Khắc lập tức xen miệng:

- Lưu Bân? Người Đông đại lục? Sao lại chạy đến thảo nguyên nơi đây? Nghe người ta nói người Đông đại lục các ngươi đều ở bến cảng cạnh biển mà?

Vừa nghe tên thanh niên Lưu Bân này là người Đông đại lục, tất cả mọi người ở đây trừ Khang Tư ra đều ngạc nhiên vây lại xem.

- Hắc, đây là người Đông đại lục sao? Không có gì đặc thù sao, cũng không phải là một người có một cái mũi hai cái mắt sao.

- Hì hì, ngươi xem, da tay của hắn trắng bóc, có thể so sánh được với Tương Văn rồi, chỉ là mặt hơi đen một chút, hơn nữa trên người còn có mùi tanh.

Nguyên vốn nghe có người khen ngợi hai tay của mình, Lưu Bân liền giấu hai tay đi, hai mắt còn hiện lên vẻ xấu hổ ngượng ngùng, nghe nói như thế hai mắt lập tức bốc hoả.

- Đồ đần, ngươi có chỗ nào thơm hơn vậy? Chúng ta một ngày ăn nhiều thịt dê như vậy, trên người đều có mùi tanh, càng không nói tới những người quanh năm ăn thịt dê.

Tương Văn ra mặt đuổi giải tán đám người.

- Được rồi, không náo loạn nữa, để tiếp tục phỏng vấn.

- Lưu Bân tiếp tục nói đi, tại sao ngươi lại đến nơi này? Nói cho thành thật, nếu không chúng ta hắc hắc.

Âu Khắc vẻ mặt quái dị tươi cười hỏi.

Lưu Bân lập tức bị doạ cho hoảng sợ, hai mắt khủng hoảng nói:

- Ta... ta bị đám mã tặc này bắt từ cảng Khôi Kiều tới.

- Khôi Kiều cảng? Mã tặc lại có thể chạy đi xa như vậy để bắt người? Bọn chúng bắt ngươi để làm gì? Không phải để ngươi dạy chữ cho bọn chúng đấy chứ?

Âu Khắc tò mò hỏi.

- Không phải dạy chữ cho bọn chúng, mà là giúp chúng...

Lưu Bân lời còn chưa nói hết, bên cạnh chợt xảy ra chuyện, Lôi Đặc, Lôi Khải hung hăng đánh hai tên tù bình kia mấy đấm:

- Cho ngươi lộn xộn này!

Nhìn thấy mọi người đều quay lại nhìn bọn hắn, Lôi Đặc, Lôi Khải vội vàng lắc lắc tay nói:

- Không liên quan đến chúng ta, là bọn chúng đột nhiên giãy dụa.

Khang Tư chú ý thấy một trong hai tên tù binh kia trừng mắt liếc Lưu Bân một cái, liền nói với Uy Kiệt:

- Đem hai người này sang một xe ngựa khác thẩm vấn.

- Rõ!

Uy Kiệt lập tức hưng phấn kéo Lôi Đặc, Lôi Khải nhảy xuống xe áp giải hai tên tù binh đi.

Mà mấy tên quan quân đế quốc thích náo nhiệt lập tức đi theo, Kiệt Lạp Đặc cũng là một người trong đó.

Bên trong xe ngựa chỉ còn lại Khang Tư, Âu Khắc, Tương Văn, hắc lang cùng với Lưu Bân kia.

- Được rồi, nói một chút mã tặc muốn ngươi làm gì?

Khang Tư ngữ khí rất bình thản nói.

Không biết tại sao, chỉ một câu nói rõ ràng rất lãnh đạm như vậy, Lưu Bân cảm giác được người tuổi trẻ này so với mấy lão đầu kia lại rất có lực uy hiếp, hắn thức thời vội vàng nói:

- Mã tặc bắt ta tới là muốn ta chế tạo bản đồ cho chúng, ta là chế đồ sư đỉnh cấp của Đông đại lục!

Vừa nói ra lời này, Lưu Bân tựu cảm giác được chuyện không ổn, bởi vì những người ở đây, bao gồm cả người tuổi trẻ vẫn rất bĩnh tĩnh kia, hai mắt đều toả hồng quang, nhìn mình cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống vậy, Lưu Bân sợ hãi lùi sát vào trong góc.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương cũng toát ra ý tứ “Lượm được bảo bối rồi!”.

Khang Tư rất thẳng thắn, từ trong lòng móc bản đồ ra, đưa cho Lưu Bân rồi nói:

- Nói cho ta biết, chúng ta hiện tại đang ở nơi nào, nếu như ngươi giúp cho chúng ta an toàn rời khỏi đại thảo nguyên, ta sẽ đưa ngươi trở về cảng Khôi Kiều.

Lưu Bân lập tức hai mắt toả sáng, hắn cũng không dám xác nhận hứa hẹn này có hữu hiệu hay không, trước tiên mở bản đồ ra nhìn một chút, vừa nhìn Lưu Bân lập tức giật mình nghĩ: “Vị đại nhân này thực lực cực kỳ hùng hậu a! Loại bản đồ giá bằng một trăm vạn con tuấn mã này mà cũng có thể nắm trong tay. Cũng không biết hắn tại sao bị mã tặc đuổi giết, chẳng lẽ là để đoạt lại bản đồ này? Vậy cũng quá lợi hại rồi! Xem ra lời hắn hứa tuyệt đối không có vấn đề.”

Nghĩ vậy, hắn lại càng vui vẻ cẩn thận quan sát bản đồ.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Bân chỉ tay vào một điểm trên bản đồ nói:

- Chúng ta bây giờ ở địa phương này, không biết các ngài muốn đi đâu?

Khang Tư vừa nhìn vị trí, mỉm cười, xem ra chính mình đi đúng đường rồi.

Khang Tư chưa kịp lên tiếng Tương Văn nhịn không được nóng lòng nói:

- Chúng ta phải về Đế quốc Áo Đặc Mạn.

- Đế quốc Áo Đặc Mạn? Đi đường này dường như gần hơn mà? Tại sao các ngài phải đi đường vòng xa như vậy?

Lưu Bân mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu, đương nhiên, hắn cũng lặng lẽ đánh giá mỹ nhân xinh đẹp giọng nói không giống nữ này, xem lời nói với cử chỉ của mỹ nhân này, chẳng lẽ là nam cải trang nữ? Người xinh đẹp mỹ lệ như vậy mà chỉ là một thị nữ? Cũng thật quá đáng đi?

Âu Khắc cúi sát gần bản đồ nhìn, cười khổ nói:

- Đường kia bị mục kỳ ngăn chận, cho nên chúng ta mới phải vòng đi đường xa.

- Ồ, ta đã quên các ngài đối địch với mục kỳ, nếu vậy chúng ta đi đường này đi?

Lưu Bân lấy tay chỉ trên bản đồ vẽ một cái.

Chứng kiến mục đích cần đạt cũng giống như trong kế họach, chỉ là tuyến đường này thẳng tắp, Khang Tư không khỏi hỏi:

- Đường này tới tỉnh Văn Tây phải mất bao lâu?

Lưu Bân cau mày suy nghĩ một chút sau đó nói:

- Dựa theo độ dày của tuyết lúc này, đại khái mười ngày sau có thể rời khổi Phi Mã thảo nguyên. Sau khi rời Phi Mã thảo nguyên sẽ không phải xúc tuyết nữa, ngựa có thể trực tiếp kéo xe ngựa đi, bất quá tốc độ cũng nhanh không hơn bao nhiêu. Nhưng càng đi về phía tây tuyết đọng càng ít, tốc độ tăng lên thì đại khái mất khoảng nửa tháng, là có thể đi vào địa phận tỉnh Văn Tây của đế quốc Áo Đặc Mạn.

- Chỉ cần nửa tháng?

Đám người Khang Tư không thể nào tin được, dựa theo phỏng đoán cho dù không có tuyết đọng, cũng phải cần hai tháng mới có thể tới được tỉnh Văn Tây, bây giờ khắp nơi đều có tuyết đọng, lại có thể chỉ cần thời gian nửa tháng?

- Đúng vậy, ta lựa chọn chính là lộ trình ngắn nhất. Hơn nữa đừng thấy khoảng cách trên bản đồ xa như vậy, thực ra lộ trình thực sự ngay cả một nửa cũng không bằng.

Lưu Bân nói.

Nghe nói như thế tất cả mọi người đã rõ, nguyên lai là do đám mã tặc cố ý tạo một cái bẫy rập trên bản đồ.

- Tốt! Truyền lệnh xuống, còn nửa tháng nữa có thể về nhà rồi! Cố gắng cho ta!

Khang Tư hưng phấn rống to.

Âu Khắc đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì liền tiến lại gần Khang Tư nói:

- Đại nhân, hay là không nên công bố thân phận chế đồ sư của Lưu Bân mới tốt.

Khang Tư còn không có hỏi, Tương Văn đã kỳ quái hỏi:

- Tại sao? Đây chính là thân phận cực kỳ nổi tiếng đó.

Mà Lưu Bân vẻ mặt cũng nghi hoặc.

- Thân phận chế đồ sư của Lưu Bân một khi công khai, hắn cũng đừng nghĩ trở về cảng Khôi Kiều nữa, đế quốc tuyệt đối sẽ không để hắn rời đi!

Âu Khắc nghiêm túc nói.

Nghĩ đến mã tặc lại có thể chạy tới tận cảng Khôi Kiều bắt hắn đi, cũng đủ biết trình độ quan trọng của Lưu Bân, đế quốc biết một nhân vật như vậy xuất hiện trong nước, khẳng định sẽ không để hắn đi.

Khang Tư hiểu rõ điểm này, Tương Văn lập tức gật đầu, mà Lưu Bân sớm đã gật đầu như gà mổ thóc vậy.

Nửa tháng sau, đoàn người Khang Tư phong trần mệt mỏi, xuất hiện tại tỉnh Văn Tây thuộc đế quốc Áo Đặc Mạn. Quân đội đế quốc đóng tại biên cảnh, lập tức vọt tới với khí thế hung hãn.

Mặc dù bọn họ ở nơi xa xôi không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng phủ Nguyên Soái cùng quân bộ đồng thời hạ lệnh đề phòng nghiêm mật vùng biên cảnh. Hơn nữa mệnh lệnh trừng phạt quân đoàn hai mươi cùng quân đoàn mười tám, quân đoàn mười chín sớm đã truyền khắp đế quốc quân, từ phương diện này thì đến kẻ ngốc cũng biết đế quốc cùng Phi Mục Kỳ Minh đã không đội trời chung nữa.

Trong mấy ngày vừa rồi phòng vệ cẩn thận, trục xuất không ít mục kỳ nhân chạy vào trú đông, lúc này một đại đội mã xa có vũ trang từ hướng quốc gia Mục Kỳ đi ra, làm sao có thể không tiến lên ngăn cản.

Bất quá đế quốc quân rất nhanh ngây ngẩn cả người, bởi vì xuất hiện trước mặt bọn họ lúc này lại cũng là đế quốc quân, mặc dù chỉ có ba trăm người, nhưng tuyệt đối không giống như là bị hơn sáu trăm tên mục kỳ binh kia áp giải mà đến.

Đám đế quốc quân này quần áo cũ nát, trên đó còn có vết máu loang lổ, hiển nhiên chính là đế quốc quân đã trải qua chém giết. Hơn nữa bọn họ cũng không có địch ý, nhìn thấy đế quốc quân xuất hiện, toàn bộ đều lộ vẻ mặt kích động xuống ngựa xếp hàng đứng nghiêm.

Đám người Khang Tư giờ phút này thấy đế quốc quân giống như mình, không tự chủ dâng lên một cỗ cảm giác về nhà, những quân phục trên người này lúc tiến vào thảo nguyên đã giấu rất kỹ, bây giờ rốt cục lại được mặc vào.

Dẫn đầu là một Thiếu uý, hắn ra hiệu nhắc nhở đám binh sĩ đề phòng, tiếp đó thúc ngựa tiến về phía trước vài bước, quét mắt liếc nhìn đám đế quốc quân tỏ vẻ đang rất hưng phấn một cái, sau đó hắn tập trung ánh mắt trên người Khang Tư.

Khi thấy quân hàm Thiếu uý của Khang Tư, hắn không dám làm cao, xoay mình xuống ngựa, chào một lễ hỏi:

- Vị huynh đệ này, xin hỏi phiên hiệu các ngươi.

Khang Tư đáp lễ:

- Đại dội năm thuộc liên đội năm, lữ đoàn năm, sư đoàn năm, quân đoàn hai mươi!

- Quân đoàn hai mươi? Thiếu uý kia thần sắc lập tức lộ vẻ kỳ quái, hắn vươn tay nói:

- Có thể cho xem chứng minh quân tịch của ngươi hay không?

- Được.

Sau khi Khang Tư giao chứng minh quân tịch ra, lại kêu thủ hạ lấy tất cả chứng minh quân tịch ra nữa.

Chứng kiến Thiếu uý kia chú ý tới một hòm chứa đầy chứng minh quân tịch, Khang Tư trầm giọng nói:

- Đây đều là chứng minh quân tịch của các huynh đệ tử trận.

Nghe nói như thế, Thiếu úy kia nghiêm trang hướng hòm chứng minh quân tịch thi lễ.

- Thât lễ rồi, chứng minh các ngươi không có vấn đề, bất quá ta muốn hỏi một chút, nơi đóng quân của các ngươi không phải ở tỉnh Văn Bắc sao? Làm thế nào lại vào tỉnh Văn Tây được?

Gã sĩ quan có chút nghi hoặc hỏi.

- Sao? Đã hai tháng trôi qua rồi, chẳng lẽ các ngươi còn không biết Phi Mục Kỳ Minh quốc xâm lấn với quy mô lớn sao?

Khang Tư giật mình nói.

Thiếu úy kia hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi, nhưng hắn rất nhanh làm như không có việc gì gật đầu nói:

- Điều này chúng ta biết, chỉ là ta rất kỳ quái các ngươi... ừ, các ngươi tại sao lại tiến vào đại thảo nguyên?

Khang Tư biết Thiếu úy kia nghi hoặc, thở dài nói:

- Bữa cơm tất niên vừa rồi, chúng ta phát hiện mục kỳ xâm lấn, liền bố trí chuẩn bị, tiêu diệt tan một đại đội quân địch tách ra đến công kích chúng ta. Sau đó chúng ta mang tất cả vật tư tiến vào đại thảo nguyên, trải qua trăm nghìn gian khổ mới vượt qua đại thảo nguyên tới được tỉnh Văn Tây.

Thiếu úy kia bĩu môi: “Không phải chứ, hiện giờ đại thảo nguyên chính là một mảnh mịt mờ tuyết rơi dày đặc, mặc dù bộ dáng các ngươi là xuyên qua tuyết mà tới, nhưng cũng không có khả năng thái quá như vậy, trong những ngày bạo tuyết mà xuyên qua đại thảo nguyên sao?”

- Những mục kỳ binh này thế nào đây?

Thiếu uý kia trong lòng nghi ngờ rất lớn, bởi vì đánh chết hắn cũng không tin một đại đội lại có nhiều vật tư như vậy, hơn một trăm năm mươi xe ngựa lớn, còn có gần vạn thớt chiến mã nữa chứ! Mặc dù chứng minh quân tịch là thật, hơn nữa không thể nguỵ tạo, nhưng ai có thể cam đoan đám đế quốc quân này không phải người mục kỳ giả trang?

- Ồ, đó là lính hầu của ta, thu phục trong trận đánh tất niên vừa rồi.

Khang Tư tùy ý đáp.

Thiếu úy kia mở to hai mắt nhìn, không phải chứ, quá đáng như vậy mà cũng có thể nói ra? Cũng không phải quá nói dối sao? Đầu hàng ngay trên chiến trường, mục kỳ binh quay ngược lại nhận đế quốc quân làm chủ sao?

Thiếu úy kia vẫn chần chờ, hắn không biết làm sao, mặc dù tên gia hoả này sơ hở rất nhiều, nhưng dáng vẻ quân đế quốc quen thuộc này, không phải người bình thường có thể giả mạo, còn có một Thiếu uý thần thái tự nhiên này nữa, cũng không giống như đang nói dối.

Chứng kiến Thiếu úy kia rơi vào trầm tư, Kiệt Lạp Đặc cùng những lão binh đế quốc biết thân phận những người mình đang bị hoài nghi, không khỏi thở dài, giải thích là vô dụng, chỉ có thể sử dụng chứng cứ để chứng minh, xem ra còn phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể chứng thật thân phận đây.

Thiếu úy kia thấy Khang Tư vẫn bảo trì thần sắc bình tĩnh như cũ. Một lúc lâu mới lên tiếng nói:

- Huynh đệ, tin rằng ngươi cũng biết suy nghĩ của ta, không biết ngươi ngoại trừ chứng minh quân tịch ra, còn có phương pháp gì để chứng minh thân phận không? Tỷ như trong quân đội có người nào quen thuộc ngươi chẳng hạn? Bất quá quân đoàn hai mươi tạm thời không thích hợp để chứng minh cho ngươi.

Khang Tư cũng biết Thiếu úy này có thể nghi ngờ nhiều sự tình như vậy, nếu đổi lại là mình, cũng không có khả năng dễ dàng tin tưởng một đám quân nhân từ trong nước địch đi ra là đồng liêu của mình. Nhưng hắn không rõ, tại sao quân đoàn của mình không thể chứng minh cho mình?

Quan sát sắc mặt Thiếu uý kia, hồi tưởng lại bộ dáng giật mình của Thiếu uý sau khi nghe đến quân đoàn hai mươi, chẳng lẽ quân đoàn hai mươi đã bị trăm vạn thiết kỵ mục kỳ tiêu diệt? Không thể nào? Chẳng lẽ quân đội đóng ở các tỉnh bốn phía không có viện thủ?

Nhìn thấy Thiếu úy kia đang đợi câu trả lời thuyết phục của mình, Khang Tư bỏ đi ý nghĩ tìm kiếm trợ giúp từ quân đoàn hai mươi, sau khi suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:

- Nguyên soái đế quốc Tả Lạp Đặc đại nhân nhận biết ta.

Thành thật mà nói, ngoại trừ người ở quân đoàn hai mươi, trừ Nguyên soái, Khang Tư thật đúng là không biết còn có người nào có thể giúp mình chứng minh thân phận.

Chết tiệt! Điều này càng kỳ quái hơn! Lại dám nói Nguyên soái nhận biết ngươi! Thiếu uý kia trừng mắt:

- Huynh đệ, không nên nói giỡn!

Khang Tư cười khổ nói:

- Ta cũng không hay nói giỡn, xin hãy đem thân phận của ta báo lên cấp trên, tin rằng không bao lâu là có thể chứng minh thân phận của ta.

Dựa vào quen biết lúc trước, Khang Tư tin tưởng Nguyên soái sẽ không thể không nhận ra mình.

Chứng kiến Khang Tư khẳng định như vậy, Thiếu úy kia chần chừ một chút, sau đó gật đầu:

- Được rồi, ta sẽ đem thân phận của ngươi báo lên trên xin chỉ thị. Xem ra các ngươi lặn lội đường xa, xin mời vào quân doanh nghỉ ngơi một chút đi.

Nhưng mà mong các ngươi có thể tạm thời giao binh khí cho chúng ta giữ, hơn nữa chúng ta sẽ giám thị các ngươi. Xin hãy thông cảm, dù sao thân phận các ngươi còn chưa được chứng thật.

- Chứng ta hiểu, đây là chuyện đương nhiên.

Khang Tư bất đắc dĩ cười cười.

Khi hắn vừa nói với đám Kiệt Lạp Đặc, những đế quốc quân trong tâm không có quỷ này không nói hai lời liền buông vũ khí, mà đám lính hầu chỉ có nghe lệnh mà làm càng không cần phải nói.

Chứng kiến Khang Tư dễ dàng giải trừ võ trang, Thiếu uý giờ phút này đã tin một nửa Khang Tư là người một nhà, cũng rất khách khí đưa mọi người vào trong quân doanh.

Tiếp theo trước tiên báo lên cấp trên vấn đề thân phận Khang Tư. Thủ trưởng của Thiếu uý, vừa nhìn thấy sự tình cổ quái như vậy, lại vừa có quan hệ với lão bản siêu cấp, cũng vội vàng báo lên trên.

Quan quân các cấp đều là cái dạng này: dính dáng đến Nguyên soái đại nhân, còn ai có dũng khí tự tiện quyết định đây? Cho nên hồ sơ này thẳng một đường truyền tới tay Nguyên soái Tả Đặc Lạp.

Có điều quá trình này, cũng khiến cho rất nhiều sĩ quan các cấp nhớ kỹ cái tên Khang Tư - Lôi Luân Đặc này.

Đương nhiên, chuyện đám người Khang Tư bôn ba ngàn dặm, từ tỉnh Văn Bắc xuyên qua Phi Mục Kỳ Minh quốc tới tỉnh Văn Tây, cũng theo đó truyền ra ngoài.

Cho đến khi chuyện này được truyền lưu trong giới sĩ quan quý tộc tại đế đô, Nguyên soái vẫn còn chưa nhận được hồ sơ kia, bởi vậy có thể tưởng tượng được tốc độ của lời đồn đãi nhanh tới mức nào.

Nghe được chuyện này, tuyệt đại đa số người như nghe kể chuyện cổ tích, mà số người hữu ý lại đột nhiên cả kinh.

Một người vỗ mạnh lên bàn, hướng về phía người đang cúi đầu quát tháo:

- Chết tiệt! Ngươi không phải nói, tên khốn kia cho dù thoát được cũng không có gì tốt sao? Ngươi xem hắn lại có thể khiến cho Nguyên soái nhận biết hắn! Ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không? Chứng tỏ hắn là người được Nguyên soái coi trọng! Hơn nữa hắn còn mang về bản đồ đại thảo nguyên nhất đẳng! Chờ khi hắn gặp mặt Nguyên soái, bản đồ nhất đẳng này chắc chắn rơi vào trong tay Nguyên soái! Như vậy đế quốc quân chẳng phải có thể dễ dàng diệt tuyệt mục kỳ sao?

Người cúi đầu bị mắng vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn nói:

- Chúng ta giết hắn đi?

Nếu như Khang Tư ở chỗ này, nhất định nhận ra người này, chính là người tự xưng thương đoàn cảng Mạn Đặc của Duy Nhĩ Đặc Tự Do Liên Minh: Uy Tư.

- Giết cái rắm! Nếu như bây giờ hắn vô cớ chết đi, sẽ lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người lại đây, một khi có người nghi hoặc, lập tức có thể tìm được dấu vết, ngươi có thể giết chết hết mọi người sao?

Người nọ lại rống to.

- Phải, phải, tiểu nhân ngu muội.

Uy Tư lau mồ hôi, trong chớp mắt lại đưa ra chủ ý:

- Chủ nhân, nghe nói người tỉnh Văn Tây đắc tội với rất nhiều người ở tỉnh Văn Bắc không cách nào hoà giải được, có lẽ chúng ta có thể từ trong đám thủ hạ tìm được người nhận biết tên kia, đến lúc đó chúng ta sẽ làm như vầy... (nói thầm không nghe được hì hì).

- Ừ, đây cũng là một biện pháp, bất quá tại sao người tỉnh Văn Bắc lại không đi xuống dưới, mà vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến tỉnh Văn Tây?

Người nọ có chút nghi hoặc hỏi.

- Hà, bởi vì địa hình hai tỉnh không sai biệt lắm, hơn nữa người như vậy phần lớn đều dựa vào đại thảo nguyên kiếm cơm, không đi tỉnh Văn Tây còn có thể đi đâu? Chủ nhân, tiểu nhân cũng nên đi chuẩn bị?

Uy Tư khom lưng xin chỉ thị.

- Ừ, kêu bọn họ cẩn thận một chút!

Người nọ phất tay.

- Rõ!

Uy Tư lui ra sau đó không bao lâu, một cánh chim ưng lập tức bay từ đế đô về phía tỉnh Văn Tây.

Đóng quân tại tỉnh Văn Tây chính là sư đoàn cảnh bị địa phương, mặc dù coi như là đế quốc quân, nhưng không phải là quân đội dã chiến mà là quân phòng bị. Thế nhưng sĩ quan quân chính quy hay quân cảnh bị đều như nhau, dù sao cũng đều nghe theo mệnh lệnh từ phủ Nguyên soái và Quân bộ.

Cách Tư là hạ sĩ đội trưởng kỵ binh của sư đoàn cảnh bị tỉnh Văn Tây. Hôm nay hắn đột nhiên được Lữ đoàn trưởng gọi lên, điều này khiến cho hắn cả người cứ như đang lâng lâng bước trên chín tầng mây.

Nếu như muốn xử phạt một hạ sĩ như hắn, tuyệt đối không cần đến Thiếu tướng Lữ đoàn trưởng ra tay, tuỳ tiện một Đại đội trưởng cũng có thể giải quyết, nói như vậy thì... Hắc hắc, nhìn một chút ánh mắt đỏ lên vì đố kị của đám đồng liêu kia, cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.

Ngày thứ hai, Cách Tư xuất hiện với quân hàm Thiếu uý, dẫn theo một đại đội kỵ binh, hăng hái chạy theo hướng đi biên cảnh.

Được Lữ đoàn trưởng trực tiếp công bố văn kiện chứng minh, Cách Tư rất dễ dàng dẫn theo đại đội nhân mã, tiến tới doanh trại nơi giam lỏng đám người Khang Tư.

Tại doanh trại, Kiệt Lạp Đặc rảnh rỗi đi dạo nhìn thấy Cách Tư, vẻ mặt không thể tin được vân vê dụi mắt nhìn lại. Đến khi thực sự nhìn rõ dung mạo Cách Tư, Kiệt Lạp Đặc lập tức hô lớn:

- Cách Tư! Ngươi tại sao lại ở đây?

Cách Tư quay đầu vừa nhìn, lập tức vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi hô:

- Ai cha, Kiệt Lạp Đặc, tại sao ngươi ở nơi này? Ngươi nhập ngũ từ khi nào? Sao ta chưa từng thấy ngươi?

Sau khi Kiệt Lạp Đặc cùng Cách Tư bắt tay bắt chân, nhìn thấy quân hàm Thiếu uý của Cách Tư, hắn có chút chua xót nói:

- Thật lợi hại, không ngờ là Thiếu uý rồi, ta vẫn còn là một thượng sĩ đấy.

Cách Tư đắc ý sờ sờ quân hàm trên bả vai, cố ý không thèm để ý nói:

- Đừng để tâm! Trở thành Thiếu uý xem như là may mắn mà thôi.

Kiệt Lạp Đặc đầu tiên vẻ mặt là một mảnh mất mát, nhưng rất nhanh hiện lên vẻ tươi cười, nhìn quân hàm trên bả vai Cách Tư, cũng không có cảm giác chua xót mất mát như vừa rồi nữa, bởi vì hắn cho rằng chỉ cần tới lúc chứng thật thân phận, bằng vào quân công của mình, quân hàm Thiếu uý cũng là dễ như trở bàn tay.

Cách Tư thấy được biến hoá trên mặt Kiệt Lạp Đặc, trong lòng thầm nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ cười ha hả nói:

- Gần đây tiến triển thế nào? Nói cho huynh đệ nghe một chút đi?

Hai người lập tức tìm một chỗ hẻo lánh nói chuyện trên trời dưới đất, đương nhiên Kiệt Lạp Đặc vui vẻ khoa khoang chuyện mình đã trải qua tại đại thảo nguyên cho bạn thuở ấu thời nghe. Hắn không có chú ý bọn kỵ binh Cách Tư mang tới làm như vô tình vây quanh hai người bọn họ.

Cách Tư nghe Kiệt Lạp Đặc nói ngay từ đầu vốn không phục Khang Tư, rồi sau đó bội phục đồng thời đố kị với Khang Tư, lại tiếp tục đến chuyện Kiệt Lạp Đặc khoe khoang lần này lập được nhiều công lao, rồi sau này sẽ đạt được quân hàm gì... Cách Tư thành thục hiểu chuyện, cười lạnh một tiếng cắt lời Kiệt Lạp Đặc nói:

- Thăng quan? Đừng mơ tưởng nữa!

- Ngươi nói cái gì?

Kiệt Lạp Đặc sắc mặt không tốt nhìn Cách Tư, hắn không nghĩ tới người bạn tốt từ khi còn bé của mình lại có thể giội một gáo nước lạnh vào mình, chẳng lẽ hắn không muốn mình cùng cấp bậc với hắn?

- Ta nói, ngươi biết tại sao chứng minh thân phận các ngươi lại khó chứng thực như vậy không? Phải biết rằng, chỉ cần ta nhận biết ngươi là có thể xác định thân phận các ngươi, chuyện đơn giản như vậy tại sao phải kéo dài lâu như thế chứ?

Cách Tư mang theo ánh mắt cười nhạo nói.

Kiệt Lạp Đặc vừa nghe liền sửng sốt.

Đúng vậy, chỉ cần tìm người quân đoàn hai mươi, hoặc là tìm vài đồng hương phân biệt một chút, có thể kết luận thân phận mình, tại sao phải phiền toái như vậy? Theo tiềm thức hắn bật hỏi:

- Tại sao?

Cách Tư cười lạnh nói:

- Tại sao? Còn có thể tại sao? Đương nhiên là đệ tử của cao tầng cấp trên nhìn trúng công lao của các ngươi rồi!

- Cái gì! Bọn họ dám làm như thế? Phải biết là trong quân quy của đế quốc chiếm đoạt công lao của người khác là tử tội đó!

Kiệt Lạp Đặc lập tức khiếp sợ nhảy dựng lên thất thanh quát.

- Đừng ngốc, quân quy chỉ có thể ước thúc quân nhân không có chỗ dựa lưng như chúng ta thôi, với những đầu sỏ có lai lịch lớn không cần quân quy, ngươi chỉ là một tiểu binh còn muốn tố cáo lại cấp trên? Còn chưa có ra khỏi cửa đã bị người giết chết rồi!

Cách Tư cười nhạo nói.

Nghĩ đến chuyện chính Liên đội trưởng của mình bỏ mặc quân đội đi khai thác mỏ vàng, Kiệt Lạp Đặc vô lực ngồi bệt dưới đất, bởi vì hắn biết chuyện khẳng định sẽ phát triển như Cách Tư nói.

Cách Tư vỗ vỗ bả vai Kiệt Lạp Đặc:

- Không nên nản chí, đối phương cũng không phải muốn hoàn toàn nuốt trọn công lao của các ngươi, dù sao các ngươi cũng là anh hùng chinh chiến ngàn dặm trở về nước mà.

Kiệt Lạp Đặc thân thể đột nhiên run lên, khiếp sợ nhìn Cách Tư:

- Ngươi... ngươi là người của người đó?

Cách Tư thở dài:

- Đúng vậy, ta đảm đương thuyết khách cho cấp trên. Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ngươi có biết ngày hôm qua quân hàm của ta là gì không? Là Hạ sĩ Đội trưởng!

- Hạ sĩ? Ngươi giờ là Thiếu uý?

Kiệt Lặp Đặc không biết tại sao nghe nói như thế trong lòng đột nhiên cực kỳ thoải mái, nhưng hắn vẫn không nhịn được chỉ vào quân hàm Thiếu uý của Cách Tư hỏi.

- Tạm thời thôi.

Cách Tư tức giận nói, nhưng giọng nói của hắn chợt chuyển lại vẻ hưng phấn nói:

- Chẳng qua chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, không tới mấy tháng nữa, ta chính là sĩ quan Thiếu úy chính hiệu rồi.

- Nhiệm vụ của ngươi chính là khuyên ta giao quân công lớn lao này cho chủ nhân ngươi à? Ta van ngươi, ta chỉ là một Thượng sĩ Tiểu đội trưởng, Thiếu úy Khang Tư mới là đại đầu lĩnh đó. Ngươi không đi tìm hắn lại chạy tới tìm ta làm gì? Thật là buồn cười.

Lúc này thì Kiệt Lạp Đặc nổi giận nói.

Cách Tư giảo hoạt cười hề hề nói:

- Hắc hắc, ta đúng là xem ngươi như huynh đệ mới chiếu cố cho ngươi đấy. Ngươi nghĩ xem, vậy Thiếu úy Khang Tư giao bản đồ lên trên, cộng thêm công lao liên tục chiến đấu gian khổ ngàn dặm này, hắn sẽ được thăng cấp thành chức quan gì?

- Ít nhất... là Thiếu tá à?

Kiệt Lạp Đặc nói có phần không xác định.

Cách Tư trừng mắt mắng:

- Cái rắm! Chỉ cần công lao tiêu diệt Thiếu chủ Mục Kỳ và hai Thiên phu trưởng ở trấn đó, đã đủ để hắn trở thành Thiếu tá. Cộng thêm công lao mang theo các ngươi chiến đấu liên tục ngàn dặm, thì đủ để hắn trở thành Thượng tá. Còn bản đồ chiến lược trọng yếu nhất đó, hoàn toàn có thể giúp hắn một bước lên trời trở thành Thiếu tướng!

- Thiếu tướng!

Kiệt Lạp Đặc sửng sốt, quả thật cho tới bây giờ hắn không biết tấm bản đồ đó lại trọng yếu như vậy. Khó trách tên Khang Tư đã bị người ta đuổi giết. Cũng phải hắn thu được bản đồ nhất đẳng kia mà! Hóa ra do nó làm liên lụy!

Nhưng mà, nếu chủ quan Thiếu úy cũng có thể lên chức Thiếu tướng, chính hắn một Thượng sĩ kiếm cái chức Thiếu tá cũng là chuyện dễ dàng như ý chứ? Nghĩ vậy, Kiệt Lạp Đặc lập tức ngây ngô cười, nước miếng cũng không kiềm được chảy ròng hai bên mép.

Cách Tư đập hắn một phát:

- Tỉnh lại cho ta! Ngươi mơ mộng cũng theo hắn thăng quan à? Nói cho ngươi biết, nếu như không có người cấp trên kia ngăn trở, ngươi nhất định có thể trở thành Thiếu tá. Thế nhưng người nọ đã tỏ thái độ nhất định phải chiếm phần công lao này. Đắc tội với hắn, hoặc là các ngươi sẽ giậm chân tại chỗ, hoặc là sẽ bị chụp mũ tội danh bị đưa ra tòa án quân sự!

- Cái gì? Hắn nghĩ muốn chụp mũ chúng ta tội danh gì?

Kiệt Lạp Đặc tức giận quát lên.

- Bất cứ tội danh gì: tự tiện rời khỏi nơi công tác, đánh mất nơi đóng quân v. v... là được rồi. Đến lúc đó các ngươi ăn cũng không được vứt cũng không xong!

Cách Tư cũng quát to.

Kiệt Lạp Đặc trợn tròn mắt lần nữa: tội danh như vậy, thật đúng là có thể gán lên mình và đám người mình.

Hắn thở dài nói:

- Ôi, ta cũng nên đi tìm Trưởng quan Khang Tư nói một chút, giao tấm bản đồ đó đi cho xong. Như vậy còn có thể giữ lại được quân công giết địch.

Hắn vừa nói đã định rời đi.

- À! Không được đi.

Cách Tư vội vàng kéo hắn lại khuyên nhủ:

- Ta nói ngươi làm sao ngu ngốc như vậy hả? Ngươi kêu Khang Tư đưa ra tấm bản đồ, công lao của ngươi có thể cho ngươi thăng được chức gì chứ?

Kiệt Lạp Đặc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Nhiều nhất chỉ là Thiếu úy.

- Thiếu úy?

Cách Tư rõ ràng lấy làm kinh hãi, chỉ thấy hắn xoay chuyển tròng mắt, lập tức nói:

- Cấp trên lên tiếng rồi, nếu như ngươi có thể lén lấy được tấm bản đồ...

- Lén trộm mang đến? Chủ nhân ngươi không sợ Khang Tư tung tin ra ngoài hả?

Kiệt Lạp Đặc trừng mắt cắt ngang lời nói của Cách Tư.

Cách Tư cười nói:

- Hắc, chỉ cần tấm bản đồ tới tay cấp trên, cho dù Khang Tư bẩm báo trước mặt Nguyên soái cũng không làm gì được cấp trên, chỗ dựa của cấp trên thật quá lớn. À! Bị ngươi ngắt lời, ta quên nói cấp trên đã hứa hẹn chỗ tốt cho ngươi: đó chính là chỉ cần ngươi lấy được bản đồ, cấp trên bảo đảm không tới một tháng ngươi sẽ là một Thượng úy!

Kiệt Lạp Đặc chấn động mạnh:

- Thượng uý? Ngươi nói ta có thể trở thành Thượng uý?

- Không phải ta nói, là cấp trên nói, quân hàm Thượng uý này đối với cấp trên chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cấp trên có thể trực tiếp sai khiến Quân bộ, phát ra lệnh thăng chức cho ngươi.

Cách Tư dùng ngữ khí khoa trương dụ hoặc.

- Thượng uý.

Kiệt Lạp Đặc hoàn toàn không nghe Cách Tư nói gì thêm nữa, trong đầu hắn lúc này chỉ còn hai chữ “Thượng uý” này, hai mắt cũng không thể kiểm soát dần dần trở nên đỏ bừng.

Cách Tư nhìn chằm chằm vào Kiệt Lạp Đặc, trong lòng mừng thầm: Thành công rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK