Ma giới nằm ở tầng thời không ngăn cách Linh Tinh giới và Minh giới. Chỗ này từ trường hỗn độn, các vùng đất có thể hình thành hoặc biến mất chỉ trong ít tháng. Ma giới không thuộc về kiến tạo ngũ hành, tức là nằm ngoài quy tắc địa lý thông thường, nó giống như cái khe hẹp do hai mảng không gian cọ sát tạo ra. Chính vì vậy, Ma giới là chốn nguy hiểm đầy rẫy chết chóc, không có bản lĩnh thì vô pháp sinh tồn. Môi trường khắc nghiệt khiến con dân ma giới bản tính táo bạo hung ác, không có chuẩn mực đạo đức, chỉ có quy tắc cái mạnh thắng cái yếu. Chế độ vương quyền ở Ma giới không phân biệt dòng giống, hễ ai giết vua thì được làm vua. Ma vương dùng bạo lực trị quốc, chừng nào hắn vẫn là người mạnh nhất thì ngai vàng sẽ không bị đoạt.
Lệ Trầm Tích không xem sức mạnh là tất cả. Khác với những Ma vương tiền nhiệm, hắn tin vào trí tuệ nhiều hơn. Đó là lý do tại sao suốt hai nghìn năm suy yếu, Lệ Trầm Tích vẫn ngồi vững trên ngai vàng. Ở Ma giới này, Ma vương chưa chắc mạnh nhất nhưng hắn sở hữu nhiều tài nguyên nhất, quỷ kế đa đoan nhất, biết dụng lòng người nhất, thậm chí là ngoan tuyệt nhất. Người ta chỉ biết Ma vương họ Lệ, cho nên hắn có danh xưng Ma Lệ.
Khi Duyệt Sa bước vào Ma cung, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua đầu, những ả nô lệ sợ sệt nấp vào góc cột, hành lang tối om, có âm thanh đổ vỡ từ xa vọng lại. Duyệt Sa đoán chắc điện hạ lại nổi cơn tam bành. Hắn đi vào sâu trong cung điện, qua những ngõ tối quanh co, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa thép đen nặng nề. Ma cung là nơi cẩn mật hơn cả Thiên đình, người ngoài rất khó xâm nhập. Đừng tưởng những chậu hoa huệ trắng tinh khôi là những loài cây vô tội, cũng đừng nghĩ tranh sơn dầu treo trên vách tường phục vụ cho nghệ thuật. Ở đây, mỗi vật nhỏ nhoi đều chực chờ nguy hiểm.
Sau cánh cửa thép là một căn phòng xa hoa. Những ngọn đuốc đốt bằng máu tì hưu, ánh sáng rọi vào chất vàng, phản quang rực rỡ. Căn phòng như vừa trải qua một trận càn quét, chỉ thấy xương trắng rơi vãi khắc nơi, thìa đĩa méo mó, trong không khí có mùi máu tanh xen lẫn mùi rượu nồng đậm. Duyệt Sa quen tay quen chân tìm chỗ trống tiến vào bên trong, tránh đám thủy tinh vỡ nát và khối nội tạng còn đang co giật. Căn phòng mở ra ban công lớn, đứng từ trên này có thể nhìn thấy toàn cảnh Ma giới, từ những đầm lày xác chết cho tới những ngọn núi lửa sục sôi nham thạch. Phía trên bầu trời cuồn cuộn mây bão, chưa từng xuất hiện một vì sao. Duyện Sa nhẹ nhàng đến gần ngai vàng hướng ra ngoài, hắn im lặng đứng phía sau thưởng thức cảnh đêm khuya. Ma giới không đẹp nhưng một kẻ sinh ra lớn lên ở đây như Duyệt Sa luôn coi nó là quê hương.
- Hôm nay lại có chuyện gì?
Người ngồi trên ngai lè nhè hỏi, chỉ thấy một bàn tay trắng nhợt vắt lên thành ghế, cả người hắn núp sâu vào bóng tối, toát ra sự nguy hiểm của một loài dã thú đang nghỉ ngơi. Duyệt Sa khom lưng đáp:
- Thưa Chúa tể, thuộc hạ vừa thám thính được tin tức quan trọng, đảm bảo khiến ngài vừa lòng.
- À...
Ma vương ngái ngủ đáp một tiếng, hắn chẳng thấy tò mò gì cả, trên đời này đã không còn điều gì khiến hắn hứng thú nữa rồi.
- Dạo gần đây trên Thiên giới rất náo nhiệt, nghe nói tộc Thú tạo phản, thiên binh đang cật lực trấn áp. Nguyên nhân là do thú đầu đàn bị giết mà người giết chúng rất có thể là... Bích Hải đế quân!
Không phụ mong mỏi của Duyệt Sa, đôi mắt tím than đang khép hờ của Ma vương lập tức trợn trừng. Hắn phóng dậy từ trên ghế, cánh tay xương xẩu giơ ra tóm lấy cổ áo thuộc hạ. Duyệt Sa căng thẳng nhìn dung mạo Ma vương ở khoảng cách rất gần, nghe hơi thở nguy hiểm phà vào mặt.
- Ngươi. Vừa. Nó. Cái. Gì? Lập. Lại. Cho. Ta!
Lệ Trầm Tích nghiến răng từng chữ, tà áo lồng lộng bay. Duyệt Sa run rẩy nhìn hắn, tự hỏi đã mấy nghìn năm rồi không trải qua cảm giác này – cảm giác bị hàng phục bởi uy áp của Ma vương.
- Bích Hải trở lại. Hắn còn sống và đã quay về!
Sương mù trong mắt Ma vương quay cuồng, le lói tia hưng phấn và phẫn hận. Hắn hét dài một tiếng. Duyệt Sa bị ném như con búp bê vải đập vào vách tường. Ma khí theo cơn cuồng nộ quét sạch đồ đạc trong phòng, khủng khiếp hơn nhiều so với những cơn giận thông thường của Ma vương. Khi Lệ Trầm Tích đứng thẳng mới thấy rõ dáng người cao to vững chãi. Da hắn trắng tái, tương phản mãnh liệt với chiếc áo choàng làm từ lông vũ đen. Tóc của Ma vương đã lâu chưa chăm sóc, dài như một đám xúc tu ngo ngoe. Lúc này hắn đang cười, cười một cách điên cuồng và thống hận. Duyệt Sa phun ngụm máu vất vả bò dậy, hắn thấy bộ dạng của ngài bây giờ trông như con quái vật đánh mất lý tri. Thôi, như vậy càng tốt, còn hơn lúc ngài chán nản ưu phiền, sống lây lất không có lý tưởng, cũng chẳng có ước mơ. Hắn thà giúp Ma vương nhấn chìm cả lục giới chứ không nguyện ý trông thấy ngài thẩn thờ buồn nản như trước đây.
Trái ngược với Ma giới, hồ Nguyên Sinh lúc này vô cùng bình yên tĩnh lặng. Tịnh Ngọc cung đóng cửa đã lâu, cuộc sống mỗi ngày của Bích Hải là ngủ vùi trong thân hình rắn, cuộn tròn quanh cái chậu yêu, chớp mắt nằm chờ hoa sen tu luyện. Cây hoa chưa nở, vẫn còn là nụ hồng e ấp, Bích Hải tính từng ngày, luôn luôn không hài lòng vì tốc độ quá chậm. Hắn cho cây loại đất tốt nhất, bổ sung linh khí đầy đủ, thậm chí lén lút rót chút Thần khí của mình vào. Tây Tây và Lục Sán chứng kiến Đế quân chăm sóc bông hoa từng li từng tí không khỏi nảy sinh ghen tị. Cái cây tốt số thế không biết, cứ đà này nó sẽ trở thành linh tinh tu luyện sung sướng nhất lục giới, sớm ngày đắc đạo thành tiên mà thôi!
Trong lúc nhàm chán Bích Hải còn chăm chỉ nghiên cứu sách dạy trồng hoa. Hễ phát hiện thứ gì giúp cây mau lớn sinh trưởng tốt là sưu tầm về. Từ ngày hắn định cư ở hồ Nguyên Sinh, chúng sinh vật trong hồ cũng được ăn ké linh khí Thần khí, rất nhiều linh tinh ra đời, cái hồ dần đông vui nhộn nhịp. Những cây thủy sinh thích uốn éo tấm thân mảnh mai, ngày ngày buôn dưa lê không biết mệt. Thỉnh thoảng có con tôm con cá bơi ngang lại loi nhoi trao đổi thời sự trong vùng. Kênh tin tức của chúng nó rất phong phú, đặc biệt quan tâm về cung điện xinh đẹp mới xuất hiện gần đây. Nghe bảo, chủ nhân cái cung là một gã yêu quái biến thái, khi hắn lên cơn cả hồ nước sóng dữ cuồn cuộn. Bây giờ hắn có sở thích lập dị mới, ngày ngày ôm chậu hoa sen lẩm bẩm nói chuyện. Bệnh rất nặng!
Như tất cả linh tinh trên đời, chúng sinh trong hồ cũng mơ ước tu luyện thành tiên để lên Thiên giới. Vì vậy khi nghe Tây Tây giải thích về chủ nhân trong Tịnh Ngọc cung, bọn chúng càng khẳng định đầu óc người này có vấn đề, ai lại rời bỏ chốn thiên bồng tiên cảnh để sống ẩn dạt trong một cái hồ toàn vò ốc chứ? Mặc kệ chúng thủy sinh và tôm cá lao nhao bàn luận, bên trong Ngọc Tịnh cung vẫn rất vắng lặng. Hàng ngày trừ thời gian ngủ Bích Hải chỉ chăm sóc hoa sen. Gần đây hắn mơ thấy rất nhiều kỷ niệm đẹp trong quá khứ.
Năm ấy trọng thương chạy lên Lạc Thù Sơn ẩn nấp, Bích Hải che khí tức, hóa về hình rắn trầm mình xuống đáy ao. Không biết những nơi khác thế nào nhưng Bích Hải cho rằng cái ao trên Ngọc Thù Sơn đặc biệt ồn ào. Hoa sen, bạc hà, môn nước, dương xỉ với cả tôm cua ếch nhái, bọn chúng nói ngày nói đêm, nói không ngừng nghỉ, rất thích cãi cọ tranh luận vì một vấn đề chẳng ra sao. Quá phiền, Bích Hải đóng thính lực, chuyên tâm trị thương. Rồi một ngày nọ hắn nghe thấy tiếng hát. Kì lạ làm sao, chỉ có âm thanh của bông hoa kia vượt qua tất cả che chắn, lọt vào tai hắn rành rọt không sót một chữ. Cây sen không nhiều chuyện, thường lắng nghe người khác nói rồi lịch sự trả lời nhưng nó đặc biệt thích hát. Khi nó nổi hứng hát một bài thì những linh tinh ở gần sẽ tạm gác chủ đề lại, chuyên tâm ngồi nghe. Âm nhạc ở bất cứ nơi nào đều không bị từ chối, chúng linh tinh trong ao thích nghe hoa sen hát, Bích Hải... Cũng thích!
Nghe bảo bông hoa sống lâu nhất ao, đã mọc ở đây từ mấy trăm năm nhưng tu luyện không thuận lợi, tới bây giờ vẫn chưa đắc đạo. Hoa sen sống lâu nên nhiều kiến thức, trở thành đàn chị chuyên khuyên bảo những cái cây khác. Một ngày kia Bích Hải trị thương kha khá, nhàm chán muốn đi dạo thư giãn gân cốt. Hắn lắc mình chui ra từ bùn, tấm thân trơn bóng xinh đẹp nhô lên khỏi mặt nước. Bích Hải bơi chậm rãi, tâm tình vui vẻ nghe chúng linh tinh lao xao rồi bắt được thanh âm của bông hoa kia. Hắn nhìn thấy nàng là một cây sen hồng thắm, đặc biệt nở rộ hơn những bông hoa lân cận. Bích Hải lơ đãng bơi tới gần, cây sen phát giác ra sự tồn tại của hắn, thân mềm khẽ rung. Bích Hải cho rằng mình nhìn sai, thử mấy lần mới khẳng định cái cây rất sợ hắn. Thật là nhát gan!
Bích Hải không phải người thích đùa, hắn ở trong thiên binh quen thuộc với mệnh lệnh và quy tắc, tính tình khô khang chẳng biết lãng mạn là gì. Bích Hải cũng không lý giải được vì sao năm đó hắn lại nảy sinh ý niệm trêu ghẹo bông hoa. Bích Hải chuyển chỗ nằm, bắt đầu ngày ngày cuộn quanh thân cây ngủ vùi. Cái cây kinh hoàng điêu đứng, thường xuyên im thin thít không dám hó hé nửa lời. Chúng linh tinh hàng xóm cũng bất mãn lắm, cho rằng hắn bắt nạt hoa sen. Bích Hải mặc kệ, hắn rất thích cảm giác ở gần sen tinh, mùi hương dễ chịu, linh khí cũng dễ chịu. Bích Hải thăm dò vào bên trong, phát hiện nội đan của hoa sen bị tổn thương, thảo nào tu luyện mãi mà không thành tiên. Hắn rất muốn hỏi nàng đã trải qua chuyện gì, bị ai hãm hại. Tiếc rằng Bích Hải là thần, hắn nói, nàng không hiểu. Từ đó Bích Hải vừa trị thương vừa giúp sen tinh thanh tẩy chất độc nhiễm vào nội đan. Hồn phách của một linh tinh luôn rất mong manh, việc ai đó thâm nhập xem xét là điều tế nhị, chẳng khác nào gần gũi da thịt. Bích Hải không biết điều này, chỉ có hoa sen tinh là vô cùng xấu hổ và phẫn nộ. Nó vốn căm thù loài rắn từ lâu, quả nhiên con trước con sau, không con nào tốt! May là gần đây sen tinh có đột phá mới trong tu luyện, nó cảm thấy mình sắp đắc đạo, có thể sớm thoát khỏi chỗ này!
Rồi một buổi sáng nọ hoa sen thành công hóa hình người. Bích Hải tỉnh dậy phát hiện hơi ấm đã biến mất, hắn lo lắng nhìn quanh thì thấy một thiếu nữ ngồi cạnh bờ ao. Có lẽ nàng mới biến đổi, cơ thể còn xa lạ và yếu ớt. Trên tấm thân trắng nõn mỹ miều chỉ có lớp vải mỏng do tiên khí hình thành. Lọt vào Thần nhãn của hắn, nàng hoàn toàn trần trụi, không có bất cứ thứ gì che chắn. Bích Hải ngẩn ra một khắc, sau đó... Hắn chôn đầu rắn xuống lớp bùn! Thề với trời, suốt mấy vạn năm hắn sống chưa từng biết thân thể nữ nhân có nhiều khác biệt như vậy. Bích Hải bối rối hiếm có, tự đáy lòng xin lỗi nàng sen tinh, quyết định nhận nàng là hôn thê, tương lai sẽ cưới về nhà. Nghĩ như vậy, Bích Hải cảm thấy nhìn lén không có gì sai trái nữa, đầu rắn chầm chậm ra khỏi bùn, ngoi lên mặt nước xem tiếp...!? Con ếch xanh ngồi trên lá sen gần đấy, ngạc nhiên nói với con nhái bén: “Cậu từng thấy rắn chảy máu mũi bao giờ chưa?”
Hoa sen tinh lên Hoa giới bái kiến Hoa thần, được ban tên một chữ “Liên”, từ đó phụ giúp cai quản loài sen ở nhân gian. Mà Bích Hải trị khỏi thương lại tiếp tục ra chiến trường, đánh hết mấy trăm năm. Hắn luôn nhớ về nàng trong suốt thời gian đó, lần đầu tiên không còn tha thiết với chiến tranh, không cảm thấy trọn vẹn niềm vui chiến đấu. Việc đầu tiên khi trở về là đến Hoa giới cầu hôn. Hoa thần là tri kỉ của Tây Mẫu, luôn tán thưởng đứa cháu trai giỏi giang của bà, không nói hai lời lập tức đồng ý. Hôn lễ diễn ra long trọng ngay sau đó, vì sen tinh không thích hợp sống ở Long Cung nên Bích Hải đưa nàng về Bích Lạc cung ở tầng trời thứ bảy. Họ trải qua hai trăm linh sáu năm làm vợ chồng, đắng cay ngọt bùi đều có, cho dù kết cục không tốt đẹp thì Bích Hải cũng chưa từng hối hận vì đã cưới nàng.
Một ngày kia nụ sen trong Tịnh Ngọc cung xòe cánh, bông hoa bắt đầu có linh thức, mở ra linh nhãn ngắm nhìn thế giới xung quanh. Không giống lần trước ở Lạc Thù Sơn, hoa sen chẳng có hàng xóm nào để trò chuyện, chỉ có một con rắn trắng vô cùng nhiệt tình làm quen với nó. Cây hoa ngây thơ không rõ sự đời, tập tành đối đáp và dần bị con rắn dạy cho những khái niệm cơ bản. Ví dụ như tên nó là Liên nhi, tên hắn là Bích Hải, Liên nhi là thê tử của Bích Hải, Bích Hải là phu quân của Liên nhi, phu thê nghĩa là mãi mãi ở bên nhau, sông cạn đá mòn không bao giờ chia cắt...
Khi Bích Hải còn đang vất vả giáo dục vỡ lòng cho vợ thì Ma Lệ đã lên tới Thiên giới làm mưa làm gió. Hắn nói rõ không muốn gây đại chiến thứ hai, chỉ yêu cầu Thiên đình giao Bích Hải Đế quân ra, để hai người đánh nốt trận chiến dở dang năm đó! Thiên giới còn chưa tìm ra Bích Hải, nóng giận Ma tộc hóng hách làm càng, vậy là hai bên lại đánh... Võ mồm! Hiệp ước đình chiến chưa hết hiệu lực, động thủ là tuyệt đối không được, vì vậy chỉ còn cách văng nước bọt mắng mỏ nhau. Khôn Minh Thần quân cố mở đôi mắt già nói với Ngọc đế: “Ta thấy từ ngày cháu trai ông trở về, thế giới này hỗn loạn cả rồi!!!”
.
.
Vài năm lại trôi qua, đối với Thiên giới hay Ma tộc đều là cái chớp mắt. Có một số chuyện không thay đổi, ví dụ như vị Đế quân nào đó vẫn mất tích, Ti Mệnh vẫn nợ nần ngập đầu, Đế Thích vẫn không tìm được bạn chơi cờ, Ngự Vệ nguyên soái vẫn chưa theo đuổi được Giao Diêu thần nữ, mỗi ngày Ma tộc và tiên nhân vẫn ở hai phía Hảo Vọng đài mắng nhau tóe lửa.
Hồ Nguyên Sinh ngày một vui nhộn, chúng linh tinh dần lãng quên cung điện đầy rêu luôn luôn yên tĩnh. Cho tới một ngày kia, mọi người kinh ngạc nhìn thấy vỏ sò hé ra một khe hở nhỏ rồi một thân hình xinh xắn từ trong chui ra. Cô gái mặc chiếc váy hồng, chân trần giẫm lên sỏi trắng dưới đáy hồ, ánh mắt hiếu kì nhìn khung cảnh xung quanh. Nàng rụt rè chạm vào cây thủy sinh, đuổi theo những con cá vàng, bị nhím nước đâm trúng lại hốt hoảng chạy trốn. Chúng linh tinh im lặng quan sát, phát hiện nàng không có ác ý, hoàn toàn là một cô bé ngốc lần đầu trốn nhà đi chơi.
- Này này, người lạ kia! Mau mau bước ra, cô đang đạp lên cái mai của tôi đấy!!!
Có ai đó bất mãn la to, nàng giật mình cúi đầu, phát hiện cục đá thực ra là một con rùa đốm xanh. Lùi một bước, nàng ngồi xổm xuống tò mò hỏi:
- Bạn biết nói à?
Rùa ta không thèm đáp, lập tức chui trở vào chiếc mai. Cá chép nhỏ bơi qua vẫy chiếc đuôi bảo:
- Đừng để ý lão ấy, lão chính là con rùa xấu tính nhất trong hồ!
- A, thì ra bạn cũng biết nói!
San hô mọc trên đá ríu rít bảo:
- Có gì lạ đâu, chúng tôi đều biết nói mà...
Rong đuôi chó hớn hở hỏi:
- Ngươi là ai vậy? Từ đâu đến vậy? Có phải từ cung điện bên kia không? Tên yêu quái sống ở đấy rất đáng sợ phải không?
Tảo bẹ ngã nghiêng trong nước, cũng ồn ào góp vui:
- Cái này tôi biết! Chị em bạn dì của anh em con bác của bà con bên ngoại của ông nội con cá trạch sống trong hang đá trắng từng nhìn thấy tên yêu quái đó rồi! Nó nói con yêu quái có ba cái đầu, sáu cái tay, hét ra lửa, cực kì kinh dị!!!
Con cua chạy ngang qua không tin lời tảo bẹ, lập tức giơ hai càng phản bác:
- Đừng nghe cá trạch nói, thằng đó láo toét, chuyên tung tin đồn thất thiệt! Hôm qua nó còn bảo tôi trong cái khe sâu có con mãng xà khổng lồ, thực chất chỉ là con rắn nước nhỏ bằng que củi mà thôi!
Cá chép gật đầu đồng tình, lại nhìn cô gái đang ngơ ngác nghe chúng linh tinh bàn tán.
- Mà nhà ngươi tên là gì nhỉ? Có thể nói cho chúng tôi biết tên yêu quái trông thế nào không?
Cô bé cắn móng tay, nhìn qua lại cá chép, san hô, rong đuôi chó, tảo bẹ và cua mà nói:
- Ta gọi Liên nhi. Ta chưa từng thấy con yêu quái nào cả. Trong nhà chỉ có phu quân, Tây Tây và Lục Sán mà thôi! Bọn họ đều không phải yêu quái!
Tảo bẹ hỏi với giọng điệu nghi ngờ:
- Thật không đấy? Phu quân của cô là ai? Có khả năng hắn chính là yêu quái nhưng cô không biết!
Liên nhi lắc đầu nguầy nguậy:
- Chàng rất tốt, tuyệt đối không phải kẻ xấu! Mọi người hãy tin ta đi...!
Chúng linh tinh nhất tề im lặng, không phải tụi nó không muốn tranh luận, chẳng qua là... Phía sau cô bé đã xuất hiện một người... Người này khiến cả bọn cảm thấy không khỏe, dường như nước trong hồ thình lình lạnh lẽo, cá chép và cua trốn ngay vào bụi san hô, tảo bẹ và rong đuôi chó cứng đờ không dám đung đưa nữa.
- Liên nhi, nàng lại không ngoan rồi...
Bích Hải vừa nói vừa bế Liên nhi lên. Chúng linh tinh trơ mắt nhìn người bạn mới bị “yêu quái” bắt đi. Mặc dù “yêu quái” không hợm hỉnh như lời đồn nhưng càng nguy hiểm hơn lời đồn!!!
- Ở nhà quá chán, thiếp muốn đi chơi~~~
- Vậy cũng không được ra ngoài một mình. Ta sẽ lo lắng.
- Uhm, biết rồi! Sau này gọi Tây Tây cùng đi được không?
- Không được, con bé quá ngốc, nàng đi với nó ta lại càng lo.
- Vậy chàng dẫn thiếp đi đi, phải đi xa hơn cái hồ này mới được...!
- Chờ nàng tu luyện đủ pháp lực hãy nói.
- (╥﹏╥)
Cá chép ló đầu ra từ bụi san hô, nghi hoặc hỏi đồng bọn:
- Ta cảm thấy... Hắn là loại yêu râu xanh chuyên dụ bắt bé gái về làm vợ!
Cua kẹp kẹp đôi càng gật đầu:
- Đúng vậy, Liên nhi thật đáng thương~~~
Rong đuôi chó la toáng lên:
- Lão cua! Lão cắn đứt một nhánh cây của tôi rồi!!!