• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Melodysoyani

Hai vị Vương gia cầu tình, hai tấm kim bài miễn tử hộ mệnh. Cuối cùng trong sự kiện gả thay này, Tiểu Vũ không bị gì hết, nhưng cũng dưới tình hình này, hai vị vương gia lại mỗi người thiếu tiểu hoàng đế một ân tình.

Sau khi chuyện này qua đi được  một thời gian, vào một ngày nọ,  tại phủ Thạc thân vương.

Lưu Quang cau mày ngồi ở chỗ chủ tọa trong đại sảnh, ánh mắt liếc nhìn ba huynh đệ  nào đó  đang bị vứt ở một góc kia.

Không khí có chút ngưng trọng, Tiểu Bạch nhịn không được mở miệng nói: "Gia! Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn chúng tôi chứ! Chuyện này thực sự không liên quan đến ba người chúng tôi mà! Ta  thề với đèn, ta tuyệt đối không có âm thầm dạy Tiểu Vũ những lời nói loạn thất bát tao (*lộn xộn lung tung) đó! Ngươi cũng biết là ta, dù có muốn dạy,  cũng sẽ dạy cho nàng biết 36 kế tán gái gì đó, hoặc là 12 quy tắc khi theo đuổi nam nhân! Ta là một người nam nhân bình thường, làm sao có thể dạy nàng cái gì công đắc vô lượng, vạn thụ vô cương* gì đó chứ..."

*Câu này chỉ có hủ mới hiểu =)))

Nói xong lời cuối cùng, tiếng của mỗ Bạch  càng ngày càng nhỏ. Trong đầu nhất thời lại nhớ đến mấy ngày trước Tiểu Vũ chạy đi tìm hắn, hưng trí bừng bừng thảo luận một đề tài với hắn.

...

"Tiểu Bạch! Ngươi có biết  tại sao lại có câu ‘hoàng đế chưa vội thái giám đã vội’  không?"

Hắn lắc đầu, hắn không hề có chút hứng thú với hoàng đế gì đó,thái giám linh tinh gì đó.

Kết quả là, mỗ nha đầu cười thần bí. Giải thích với hắn: "Là vì bước đi nhanh sẽ dễ rớt trứng tròn! Thái giám không có cái kia, cho nên không cần sợ rớt! Ngươi xem nha! Nếu có việc gì gấp,  đều là đám thái giám kia chạy tới chạy lui, giống như kiến bò trên chảo nóng. Còn hoàng đế thì, chỉ cần an vị trang nghiêm ngồi trên long ỷ là được rồi!"

"..."

Không nói được gì chỉ biết nhìn trời, hắn đã bị đánh bại triệt để  ...

...

Ánh mắt Lưu Quang híp lại, nhìn về phía Tiểu Thôi.

Mỗ Thôi lại cực kỳ bình tĩnh, vô ý thức nâng tay lên muốn đỡ kính mắt, nhưng đợi đến khi sờ đến lỗ mũi, mới tỉnh ngộ rằng mình không có mang kính mắt...

"Khụ khụ!  Gia ngươi cũng là biết ta, cái gì mà sáng sớm tiểu công ăn thụ, sáng sớm tiểu thụ bị công ăn gì đó. Những từ không có chút bổ ích này, không có khả năng là ta dạy nàng! Tốt xấu ta cũng đã mở vài kỳ bàn luận về các loại trào lưu học thuật, ngay cả Chung Quỳ lão đại cũng là đệ tử của ta, chỉ bằng điểm này, gia ngươi cũng có thể tin tưởng ta rồi!"

Lời nói của Tiểu Thôi chuẩn xác, trong lòng sớm đã cảm thấy mẫn cảm với các loại từ ngữ này! Cũng do mấy ngày trước đột nhiên Tiểu Vũ lại tới tìm hắn bàn luận về thi từ ca phú gì đó.

...

"Tiểu Thôi! Nghe Tiểu Bạch  và Tiểu Hắc nói tài văn chương của ngươi rất giỏi!”

"Không có, bình thường mà thôi!"

"Kia, chúng ta  thi đối đi được không?"

Hắn buông công việc trong tay xuống, có  chút hưng trí nhìn nàng. Không biết nha đầu thích gây rối này, khi nào thì bắt đầu thích thi từ phú nhỉ?

"Được rồi! Ngươi ra đề trước đi!"

Mỗ  nha đầu nghe vậy đôi mắt sáng ngời, sau khi khụ khụ vài tiếng mở miệng nói: "Hốt như nhất dạ xuân công lai,  thiên thụ vạn thụ cúc hoa khai*"

(Tạm dịch: Công chợt đến như một đêm xuân, ngàn thụ vạn thụ hoa cúc nở. @Melody: “thụ” ở đây không phải là từ “thụ” trong  chữ cây mà là đang ám chỉ tiểu thụ ấy ạ, khụ…. nên mọi người đừng thắc mắc sao người ta dịch là gốc cây mà mình thì giữ nguyên “thụ” nha vì nó là hai chữ khác biệt hoàn toàn:P)

"..."

"A a? Ngươi không thể đối tiếp được hả? Ta đây nói tiếp cũng được! Ừa... Quân tử có tam (*ba) chịu: nén chịu, chịu tiếp nhận, chịu cảm thụ! Đại thúc có tam (*ba)  tốt: thành thục, ẩn nhẫn,  dễ đẩy ngã! Chính thái có tam(*ba)  quý: thiên chân, đáng yêu, làn da đẹp!"

"..."

"Sao vậy? Ngươi vẫn không thể đối tiếp được à? Ai... Xem ra Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vẫn chỉ biết khuếch đại ngươi lên thôi! Cũng  thường thôi mà! Mất mặt, thật thiếu hiểu biết quá đi!"

"..."

Nhìn bóng dáng tiêu sái rời đi của mỗ Vũ, hắn thề, lúc ấy hắn  thực sự có một loại xúc động muốn tiến lên bóp chết nàng! Đây là thi từ sao? Phải không!!? Là tên điên nào dạy nàng!!!

...

Mày Lưu Quang càng nhíu chặt hơn, cuối cùng dời tầm mắt về phía Tiểu Hắc.

Mỗ Hắc rất là vô tội nháy mắt mấy cái: "Các ngươi đang nói cái gì đấy?"

"..."

Lưu Quang đưa tay lên xoa xoa mi tâm, Tiểu Bạch  đảo cặp mắt trắng dã lựa chọn giả chết. Trong lúc nhất thời, không ai nói lời nào trong đại sảnh, không khí càng thêm ngưng trọng.

Chợt, vẻ mặt Tiểu Hắc  biến đổi, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe  lập tức xuất hiện ở ngoài phòng.  Bay vút lên trời, trên mặt đầy sát khí. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hách của tiểu quỷ trong tay, động tác dừng một chút, nghi hoặc nói: "Ngươi là...?"

"Người trong nhà! Mau thả người ta, đừng dọa nàng!"

Tiểu Thôi bay tới chậm rãi lên tiếng. Tiểu Hắc sửng sốt, buông lỏng cổ tay của tiểu quỷ kia ra.

Lúc này người tới mới dám thở một ngụm, sợ hãi bay tới bên người Tiểu Thôi, ghé vào lỗ tai của hắn thì thầm cái gì đó.

Một lát sau, Tiểu Thôi gật gật đầu. Tiểu quỷ sai kia lui về sau, cúi đầu với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, cùng Lưu Quang đang ở trong đại sảnh một cái rồi loay hoay  xoay người, cả người dần dần biến mất.

Tiểu Thôi và Tiểu Hắc đi trở về đại sảnh, còn chưa nói gì, đã bị mỗ Bạch lấy khuỷu tay đánh vào ngực, vẻ mặt ái muội giành  hỏi trước: "Này! Nhà chúng ta toàn thư sinh, khi nào lại có nữ tiểu quỷ xinh đẹp như vậy hả?"

Tiểu Thôi quăng cho hắn một cái nhìn xem thường, không đáng để ý tới. Trực tiếp nói với Lưu Quang: "Đã điều tra được ai là người dạy Tiểu Vũ những lời loạn thất bát tao đó rồi ạ!"

"….Hửm?" Lưu Quang nhíu mày: "Là ai?"

"Chính xác mà nói, là không có người nào cố định cả. Mà là hậu quả  khi một đám hủ ở chung với nhau!  Nhóm người này chính là... các vị tiên tử trên Thiên Giới!"

"... Hả?"

Tiểu Bạch kinh ngạc ra tiếng, Lưu Quang cũng  có chút kinh ngạc. nhưng sắc mặt của Tiểu Thôi cũng không thay đổi, tiếp tục kể lại sự thật.

"Tiểu Vũ  và Quỳnh Hoa tiên tử của thiên giới là bạn tốt của nhau, có đôi khi phiền muộn sẽ ở lại địa phủ, mà Tiểu Vũ cũng thường xuyên lên thiên giới tìm nàng nói chuyện phiếm. Chuyện này lão đại ngươi cũng biết rồi đấy."

Lưu Quang gật đầu: "Đúng vậy! Vậy thì thế nào?"

"Vấn đề cũng xuất phát ở đây! Nghe nói là đám tiên tử thầm mến lão đại trên thiên giới, bởi vì lão đại cưới Tiểu Vũ, cho nên trong lúc nhất thời nản lòng thoái chí, toàn bộ đều uể oải không phấn chấn. Vào một hôm nào đó, cũng không biết là vị tiên tử ấy đi tới nơi nào của thế giới loài người để giải sầu, sau khi đi bộ một vòng  trở về... Khụ khụ,  lập tức nói câu mà trước đây Tiểu Vũ đã từng nói với ta, là bước vào cánh cửa “hủ” sâu như biển, từ nay về sau lương tri đều là người qua đường! Sau khi nàng ta bắt đầu, thì đám tiên tử kia cũng dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, toàn bộ ráo bước tiến vào cánh cửa “hủ” kia. Ở thế giới loài người gọi là hủ nữ, còn ở đây thì tạm xưng các nàng là hủ tiên đi!"

Mỗ Thôi thở hổn hển một hơi, nói tiếp: " Sau đó thì chuyện này càng phát triển vui vẻ và kịch liệt hơn nữa! Chính là diêm hậu đại nhân của chúng ta, cũng chính là con dâu của lão đại nhà ngươi (cha của Lưu Quang ý)! Không biết đến Thiên Giới lúc nào, cũng không biết khi nào thì kết bạn với đám hủ tiên. Dù sao kết quả cuối cùng chính là, nàng cũng thành hủ! Trọng điểm không  phải ở đây, mà là ở chỗ... Nàng nhảy vào dòng luân hồi, quên chúng ta, thậm chí ngay cả lão đại ngươi cũng không nhớ rõ! Nhưng mà!! Thế nhưng khái niệm về hủ vẫn còn sót lại ở trong óc của nàng. Có thể thấy được... Oán niệm này đã được khắc rất sâu đậm!! Thật sự là nghiệp chướng mà..."

Lưu Quang một tay chóng cằm, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía mỗ Thôi đang lắc đầu thở dài.

"Ý của ngươi là nói... Trong lòng nàng,  thì người lão công như ta, còn thua những loại khái niệm hư cấu này à?"

Nháy mắt không khí quanh mình trở nên lạnh lẽo, Tiểu Bạch phản ứng nhanh chóng, liếc Tiểu Hắc  một cái, miệng không tiếng động làm ra một khẩu hình.

Chạy!

Mặc dù Tiểu Hắc ngu ngốc, nhưng  vẫn có thể ăn ý hiểu được Tiểu Bạch, nên dù không hiểu chuyện gì. Cũng hơi gật gật đầu, chuẩn bị nhanh chóng chuồn đi.

Tiểu Thôi là người thông minh nhất trong ba người, vừa thấy  dáng vẻ này của Lưu Quang, lập tức đưa tay ra sau người, bắt đầu âm thầm nắm chặt tay vẽ chỉ quyết. Nhưng trên mặt lại bình tĩnh mỉm cười nói: "Làm sao có thể chứ! Tuy rằng Vũ nha đầu mất hết kí ức, nhưng tình ý đối với lão đại vẫn chưa hề biến mất! Bằng không làm sao vừa thấy lão đại, lập tức nhận định ngươi đây! Đây là cái gọi là ràng buộc, còn gọi là nhìn trúng mục tiêu!"

"À! Phải không?"

Lưu Quang cười lạnh một tiếng, híp con mắt đang dần dần đỏ lên lại. Ngay lúc hắn giơ tay lên, bóng dáng của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc  chợt lóe, nháy mắt biến mất không thấy. Mà dưới chân Tiểu Thôi cũng xuất hiện một vòng đen,  cả người nhanh chóng lún xuống.

Ba người biết phải nhanh chóng chạy thoát, nhưng lại chưa từng dự đoán được thực ra không có chuyện gì phát sinh trong đại sảnh. Sau khi ba người bọn họ biến mất, Lưu Quang rất  vô tội nhún nhún vai lẩm bẩm: "Tay của ta chống cằm  nên có chút mỏi, chỉ muốn thay đổi tư thế một chút thôi mà. Tại sao ba người bọn họ lại chạy nhanh như vậy nhỉ?" =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang