Mấy ngày nay Tiểu Vũ đều nhàm chán ở trong vương phủ, vẫn luôn suy tư về lời mà trước đó Lưu Quang đã nói với nàng.
"Chỉ cần ngươi có thể khiến ta động lòng, chỉ cần ngươi có thế khiến nơi này của ta có ngươi, cho dù ngươi thắng! Ta cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi!"
Được rồi! Làm sao mới có thể khiến cho trong lòng mĩ nam có nàng đây? Nếu không... dùng chiêu mỹ nữ cứu Anh Hùng đi? Nhìn dáng vẻ sống an nhàn sung sướng của vương gia mỹ nam kia, có lẽ là người tay trói gà không chặt. Nàng có thể thuê vài người đóng vai du côn và lưu manh, sau đó... Ha hả!
Vẻ mặt Tiểu Vũ nham hiểm, trong lòng đang tính toán, “vù” một cái, bóng dáng mỗ Hắc chợt hiện trong đầu. Vẻ mặt tàn khốc đó, chỉ thiếu không khắc bốn chữ: Ta! Là! Cao! Thủ! trên mặt.
Ai... Than nhẹ một tiếng, tuyên cáo kế hoạch này đã thất bại nửa đường.
Chiêu này không được, còn có chiêu khác khác! Nếu không...khiến hắn quá chén, sau đó thì tới chuyện say rượu làm loạn đi? Nói như vậy, nàng có thể mượn lý do “ khó giữ được danh tiết”, mà ỷ lại vào hắn. Tục ngữ nói rất hay, có công mài sắt, có ngày nên kim thôi! Kết quả là... Ha hả!
“Vù” một cái, bóng dáng mỗ Hắc hiện lên trong đầu. Vẻ mặt khinh, giơ tấm bảng nhỏ lên, mặt trên viết bốn chữ: Một! Chén! Đã! Say!
Ai... Được rồi, ngàn chén không say là giả, một chén đã say mới thích hợp với nàng! Nếu nàng một chén đã say, có lẽ chỉ biết ngã đầu ra ngủ đi? Làm loạn gì đó đều không được. Kế hoạch này cũng không thể thực hiện! Không thể thực hiện được!
Có chút phiền chán kéo kéo tóc, Tiểu Vũ đứng dậy đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Muốn tới đâu đó để giải sầu, nói không chừng nàng có thể nghĩ ra biện pháp nào dễ thực hiện.
Chủ ý đã định, nàng lập tức cất bước đi ra cửa phủ. Nhưng vừa mới đi tới cửa, đã thấy một cỗ kiệu hoa lệ chậm rãi đi đến trước cửa phủ. Nàng dừng bước chân lại tò mò nhìn, chỉ thấy một nữ nhân thướt thai bước xuống cỗ kiệu, ăn mặc hoa lệ, dáng vẻ rất hợp với tiêu chuẩn “người gặp người thích”.
Tiểu nhà hoàn bên cạnh dìu nàng ta đi tới cửa, nhìn cửa lớn của phủ đệ, lại liếc Tiểu Vũ đang đứng ở kia một cái, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khinh bỉ.
"Ngươi là cái người thay thất công chúa xuất giá, tiểu nha đầu khiến tam Vương gia và Cửu Vương gia cùng cầu tình kia à?"
Tiểu Vũ nhíu mày: "Ngươi biết ta?"
"Hừ!" Nữ tử hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu tràn đầy khinh thường nói: "Vốn là không biết, chỉ là bây giờ đã biết rồi. Ta nghe nói gần đây có nữ tử khiến toàn bộ kinh thành huyên náo, bây giờ gặp mặt, xí! Cũng chả có gì đặc biệt!"
Nói hết lời này, nàng ta liền nhìn nha hoàn bên cạnh, cùng cười khinh bỉ ra tiếng. Chỉ là mỗ Vũ hoàn toàn không để ý! Bởi vì theo như lời nử tử này vừa nói, nàng chỉ nghe được một câu mấu chốt! Đó là...
Nử tử khiến toàn bộ kinh thành huyên náo? Là... Nói nàng đi? Đó không phải là chỉ, nàng nổi tiếng rồi? Ôi! Nguyệt Tiểu Vũ nàng rốt cục cũng nổi tiếng rồi!
Mỗ Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, khóe miệng càng không tự giác được giương lên nụ cười ngây ngô. Điều này làm cho nữ tử đứng ở bên cạnh nàng sửng sốt, nhíu mày khó chịu nói: "Này! Ngươi cười cái gì hả? Có cái gì buồn cười!"
Tiểu Vũ vẫy vẫy tay, trên mặt vẫn tràn đầy đầy tươi cười: "Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng đủ biết ngươi có chỉ số thông minh thấp rồi, có nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu đâu! Được rồi, ngươi là ai vậy hả? Đến quý phủ nhà bọn ta để làm gì?”
Nữ tử dường như không nghe thấy nửa câu đầu của Tiểu Vũ, chỉ nghe đến nàng hỏi thân phận của nàng ta, lập tức ngẩng đầu lên kiêu ngạo nói: "Ta là thiên kim của nhà tả thừa tướng! Đến tìm tam Vương gia để thưởng trà ngắm hoa! Đúng rồi, nghe nói ngươi làm hộ vệ ở quý phủ của tam Vương gia, thế thì nhanh chóng chạy vào thông báo một tiếng giúp ta đi!"
Tiểu Vũ gật gật đầu, nhưng cũng chưa bước đi, ngoài miệng lại nói: "Là ngắm cúc hoa sao?"
"... Hả?" Nữ tử sửng sốt, hiển nhiên không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó. Nhíu mày nói: "Ngươi chỉ là một hộ vệ nhỏ nhoi, sao dám quản bọn ta ngắm hoa gì!"
Nghe vậy, Tiểu Vũ kiên quyết lắc đầu: "Chuyện này phải quản thôi! Có thể ngắm hoa, nhưng tuyệt đối không thể ngắm Cúc Hoa!" Cô nãi nãi ta còn chưa thể xác định vương gia mỹ nam có bị đoạn tụ hay không, lúc này còn để hắn đi ngắm Cúc Hoa, không phải tự đi chịu chết sao!? Không được! Kiên quyết không cho phép việc này phát sinh!