• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tinh Di

Tần Uyển Như rời đi, Diệp Tử Thanh cũng theo đó. Vương phủ vốn không cười nhiều người lại càng thêm vắng vẻ. Chỉ cười một người không ngại ngần năm lần bảy lượt ‘la cà’ tới thăm, đó chính là….

“Lá cây thối! Có phải nhà ngươi đi vào nhầm cửa rồi chăng? Đây là phủ Tam Vương gia, không phải phủ Cửu Vương! Chí ít cũng là một bên hướng Đông một bên hướng Tây, sao Vương gia ngươi có thể nhầm được!”

Mộ Dung Túc Dạ chỉ có thể cười trừ với Tiểu Vũ, không giống như những lần trước tỏ vẻ tới tìm Mộ Dung Lưu Quang để nói chuyện phiếm, hắn dừng lại trước mặt Tiểu Vũ: “Nha đầu! Lần này ta tới đặc biệt để tìm ngươi, ta có chuyện muốn nói!”

“Hả?” Lông mày Tiểu Vũ hếch cao, dáng vẻ tò mò không thể giấu giếm.

“Chuyện là, ta sắp rời kinh thành! Cho nên có thể coi lần này là lần cuối ta tới thăm Tam ca. Mấy ngày nay quan hệ của hai huynh đệ ta rất tốt, chính là đặc biệt tới đây để nói lời cáo biệt!”

Vẻ mặt Tiểu Vũ biến đổi, hai mắt trừng lớn: “Vậy… ngươi nói chuyện này với ta trước, là muốn ta đốt pháo hoan hỉ cầu cho ngươi thượng lộ bình an?”

Mộ Dung Túc Dạ khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Thật ra ta nói trước với ngươi để hỏi một chuyện…liệu ngươi có muốn đi cùng ta?”

Tiểu Vũ vẫn còn sững sờ, hồi lâu sau cũng chỉ thốt được một chữ: “….. Hả?”

Mộ Dung Túc Dạ bật cười, nhịn không được đưa tay khẽ xoa đầu nàng: “Ngươi biết không? Kinh thành Vân Quốc mặc dù lớn nhưng chung quy chỉ là một toà thành! Lại nói đến Hoàng cung, chính là toà thành ở trong toà thành. Mặc dù náo nhiệt xa hoa nhưng không phải chỗ ta thích thú. Cũng vì lẽ đó mà ta chưa khi nào có suy nghĩ tranh giành ngôi vị Đế vương, sau khi đứng phía sau phò tá Thập tứ để yên vị ngai vàng, ta có thể thư thái rời đi, du lãm khắp nơi. Lần này cũng vì đám cưới của Thất tỷ nên ta mới trở lại!”

Tiểu Vũ có chút mụ mị, theo bản năng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Mộ Dung Túc Dạ mỉm cười, “Sau đó, lần này ta đương nhiên tiếp tục rời đi, có lẽ sau này không trở lại nữa! Xét đến tính tình của ngươi, có vẻ là người ưa náo nhiệt, ưa tự do. Ta nghĩ, một con chim khó quản thúc như nhà người, sẽ có thảo nguyên phía bắc trường thành phù hợp tha hồ cho ngươi bay nhảy! Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ nói giúp với Tam ca. Nơi đó trời biếc mây trắng, có ngàn sao tinh tú, ngươi có thể thoải mái hát lớn, thoải mái chạy nhảy! Có thể làm tất cả những thứ ngươi muốn làm!”

Tròng mắt Tiểu Vũ sáng long lanh, tâm hồn đã sớm biến thành con chim nhỏ bay lượn giữa bầu trời thảo nguyên trong lời Mộ Dung Túc Dạ. Cả người phiêu dạt nâng nâng, đầu óc không còn suy nghĩ nào khác: “Được! Ta đi! Đi!”

Mộ Dung Túc Dạ nghe được lời đó vô cùng hài lòng, nhưng chưa được bao lâu đã có một giọng nói vô cùng lạnh lẽo chen ngang: “Muốn đi đâu?”

D!3nd&&LeequYDo__n

Không biết Mộ Dung Lưu Quang xuất hiện từ bao giờ, miệng nói những lời kia nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay Mộ Dung Túc Dạ trên đầu Tiểu Vũ.

Bắt gặp ánh nhìn kia Mộ Dung Túc Dạ có chút chột dạ, thu tay lại, mỉm cười chào hỏi Mộ Dung Lưu Quang: “Tam ca! Thật là trùng hợp, ta đang tính tới chỗ huynh!”

Mộ Dung Lưu Quang nhàn nhạt gật đầu với Mộ Dung Túc Dạ, ánh mắt liền quay qua Tiểu Vũ: “Hình như ta vừa nghe được nhà ngươi muốn đi đâu đó?”

“Hả….” Tiểu Vũ kinh ngạc, nhất thời không nghĩ ra câu đáp lời. Ngược lại, Mộ Dung Túc Dạ rất nhiệt tình mở lời, “Đúng vậy! Ta đang dự định đưa nàng ấy đi du ngoạn phía bắc kinh thành. Dù sao bên cạnh Tam ca cũng không thiếu gì hộ vệ, một tiểu hộ vệ này thì có tính là gì? Huynh sẽ không phản đối lời thỉnh cầu nhỏ này của đệ chứ?”

Đuôi lông mày của Mộ Dung Lưu Quang khẽ nhảy lên: “Đương nhiên ta sẽ không nói gì. Vừa hay gần đây bản vương cũng có nhiều chuyện phiền muộn, chi bằng đi đâu đó giải sầu một chút. Vốn định dắt theo tiểu nha đầu này, nhưng nếu bây giờ nàng ấy muốn đi cùng Cửu đệ thì tuỳ theo nàng ấy vậy. Đường dài phải đi từ từ, ta nên tìm người đồng lòng đi cũng mới được!”

Lời vừa dứt tay áo bào liền vung lên, Mộ Dung Lưu Quang xoay người rời đi. Nhưng chân chưa bước thì tay áo đã bị ai đó níu lại, hắn không quay đầu nhưng khoé miệng nhịn không được nhếch cao.

“Gia! Ta đi với ngươi! Ngươi mang ta cùng đi du ngoạn sơn thuỷ giải sầu đi!”

Mộ Dung Lưu Quang thu hồi vẻ mặt đắc ý, khẽ lướt qua mặt Mộ Dung Túc Dạ, vô cùng thoả mãn với vẻ kinh ngạc không thôi trên mặt người đệ đệ.

“Sao vậy? Không phải ngươi muốn đi chơi thảo nguyên với Cửu đệ sao?”

“Không!” Lần này Tiểu Vũ níu tay áo Mộ Dung Lưu Quang bằng cả hai tay, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, “Ta thân là cận vệ của Vương gia, người đi đâu ta ở đó! Sao có thể vì ưa thích cá nhân mà không làm tròn chức vụ! Như vậy thật đáng tội! Huống hồ Vương gia người cũng vừa nói, đường dài phải đi từ từ, nếu không có người đồng lòng như ta đây đi cùng chắc chắn sẽ rất tĩnh mịch! Vì vậy, người đi cùng Vương gia phải là Tiểu Vũ, dù là đi tới chân trời góc bể!”

Từng chữ nói ra đều vô cùng thành khẩn, tưởng như nếu Mộ Dung Lưu Quang còn không tin mà để nàng ở lại, nàng sẵn sàng mổ bụng để chứng tỏ lòng thành!

Nhất thời cả ba người đều không nói, chuyện lâm vào thế giằng co.

D!3nd&&LeequYDo__n

Tiểu Vũ nói rõ lập trường muốn đi cùng Mộ Dung Lưu Quang, nhưng Mộ Dung Túc Dạ sao dễ dàng cho qua! Nha đầu này đã đồng ý với hắn trước, giờ lại lật lọng: “Nha đầu! Sao nhà ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy! Ngươi đã đồng ý với ta bây giờ lại một lòng muốn đi với Tam ca, chuyện này là sao?”

Tiểu Vũ vẫn nắm chặt tay áo không buông, đôi lông mày xinh đẹp cau nhẹ: “Ách! Chuyện này…” Trong đầu nàng kịp loé lên gì đó! “Nếu không thì tất cả cùng đi? Hai người thấy thế nào?”

“Cùng đi?”

“Đúng! Cùng đi!” Tiểu Vũ ra sức gật đầu, “Không phải cùng một mục đích ra ngoài du ngoạn đó sao? Cùng nhau đi chính là tốt nhất! Ngươi ngắm núi của ngươi hắn ngắm sông của hắn! Dọc đường ai muốn ngoạn gì thì ngoạn cái đó, nếu cao hứng còn có thể thi tài! Dù sao cũng là huynh đệ, chuyện cùng đi cũng rất bình thường mà?”

Quan trọng là như vậy Tiểu Vũ nàng sẽ không còn khó xử!

Suy nghĩ chốc lát, Mộ Dung Túc Dạ liền mở miệng nói trước: “Được! Vậy cứ làm như lời nha đầu nàng! Mấy ngày qua ta và Tam ca trò chuyện rất hợp, cũng không lỡ cáo biệt. Lần này có thể cùng nhau du ngoạn một chuyến xem ra không tệ chút nào!”

Mộ Dung Túc Dạ đã mở lời như vậy Mộ Dung Lưu Quang cũng không thể nói khác đi, khẽ gật đầu như đồng tình: “Cửu đệ đã nói như vậy người làm huynh là ta đương nhiên sẵn lòng. Huynh đệ ta cần xây dựng thật nhiều hảo cảm mới phải!”

Yes sir!

Nhẹ nhàng giải quyết trong một nốt nhạc! “Cứ thống nhất vậy đi! Ta trở về thu dọn hành lý!” Tiểu Vũ nói xong liền hưng phần khoa chân múa tay rời đi, để lại hai người vô thức nhìn theo bóng lưng nàng mà mỉm cười…

Đột nhiên hai ánh mắt chạm nhau, tia lửa điện vô thức toé ra tứ phía, không cần nói cũng biết là vì sao….

D##ndanLeqUy***.Don

“Huynh! Đệ thấy Cửu vương gia này cũng thật to gan, dám trừng trừng đọ mắt với lão Đại như vậy!” Tiểu Hắc quay đầu nói với tiểu Bạch.

“Hừm! Vị vương gia này xem ra cũng không phải người yếu đuối, đệ không nhìn ra vẻ mặt của lão Đại thay đổi hả?”

Tiểu Hắc sửng sốt: “Có sao? Không lẽ lão Đại sợ hắn ta?”

Tiểu Bạch ném qua một cái liếc mắt coi thường: “Không phải sợ! Mà là… thôi được, chuyện càng ngày càng thú vị đây!”

“Là sao? Vậy là như thế nào?”

Tiểu Bạch khẽ nhếch môi cười: “Là thiên cơ! Thiên cơ thì không thể tiết lộ! Không thể tiết lộ!”

“…….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK