"Người nào ở bên ngoài?"
Tiếng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, mỗ Vũ ngẩn ra, vô ý thức lập tức chuẩn bị trốn đi. Không ngờ vừa mới chuyển người, sau cổ đã bị người túm chặt rồi.
"Ui, ta nói Tiểu Bạch Bạch à! Lần sau ngươi muốn bắt người, có thể đổi cách khác được hay không? Ngươi không biết là ngươi xách ta như vậy rất giống túm một con chuột nhỏ à, sẽ làm ta cảm thấy thật mất mặt đó!”
Tiểu Bạch hoàn toàn không để ý dáng vẻ của nàng, khóe miệng nâng lên nụ cười quỷ dị thản nhiên nói: "Cách này coi như là tương đối dịu dàng rồi đó. Chẳng lẽ... Ngươi muốn nếm thử loại ngang ngược tàn bạo hơn?"
"A, ha ha..." Mỗ Vũ cười gượng hai tiếng, dùng sức lắc lắc đầu: "Thôi! Đột nhiên ta cảm thấy bị xách như vậy cũng tốt lắm"
Tiểu Bạch đối đãi nữ tử, từ trước đến nay đều là thương hương tiếc ngọc. Nhưng hắn biết rõ "Thói hư tật xấu" của Tiểu Vũ, biết là tuyệt đối không thể sinh ra thương hại đối với nàng! Vì thế gật gật đầu đối với Diệp Tử Khuynh đang có chút ngu ngơ đứng ở một bên xem như chào hỏi, sau đó lập tức xách mỗ Vũ vào đại sảnh.
Tiểu Vũ vừa vào đại sảnh, Lưu Quang còn chưa mở miệng nói chuyện, cửu vương gia Mộ Dung Túc Dạ lại đột nhiên phì cười ra tiếng, nhìn Tiểu Vũ nói: "Nha đầu! Làm sao mỗi một lần gặp ngươi, ngươi đều có thể mang kinh ngạc và vui vẻ đến cho ta vậy?"
Mỗ Vũ quăng cho hắn một cái liếc mắt, tức giận đáp lại nói: "Có biết kinh ngạc ngạc và vui vẻ của ngươi được xây trên sự thống khổ của ta hay không? Thế nhưng còn không biết xấu hổ cười! Ngươi là lá cây nát vụn!"
"Làm càn!"
Sắc mặt Lưu Quang trầm xuống, Tiểu Vũ thấy thế lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trời đất bao la, mĩ nam lớn nhất! Mĩ nam càng tức, hậu quả tuyệt đối thật nghiêm trọng! Tạm thời nàng nên giả thục nữ thì tốt hơn!
Mộ Dung Túc Dạ nhíu mày, ánh mắt lặng lẽ dò xét qua người Lưu Quang và Tiểu Vũ.
"Cửu đệ! Nha đầu kia đã bị ta làm hư rồi, cho nên mới không biết lớn nhỏ không hiểu quy củ như vậy, đệ, tuyệt đối đừng để trong lòng."
Lưu Quang lên tiếng nói áy náy, Túc Dạ lại không chút để ý vẫy vẫy tay.
"Lời kia của Tam ca! Không nói đến chuyện khác, chỉ bằng việc ta và nha đầu kia từng có vài lần duyên phận, biết rõ tính tình nàng, ta đã không muốn trách tội nàng rồi!"
Lời này của Túc Dạ, nói có chút nhẹ nhàng bâng quơ rồi! Thật sự chỉ là vài lần duyên phận? Phải nói vài lần nghiệt duyên thì chuẩn xác hơn!
Lần đầu gặp mặt, là ở Diệp phủ! Một bàn ngồi chung, uống một hơi cạn sạch một ly rượu! Hắn liếc thấy ra nàng là nữ giả nam trang, nhưng nàng lại biết rõ bản thân là nữ tử, còn dám ôm chầm lấy vai hắn, nói cái gì cảm tình sâu nặng, một ngụm uống hết?
Lần thứ hai gặp mặt, là ở ngã tư đường phồn hoa. Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng từ lan can trên cao lầu, nàng ngẩng đầu mỉm cười với hắn ở giữa đám người đi qua đi lại trên đường cái. Váy dài phất phới, khuôn mặt nhỏ nhắn không tính là xinh đẹp, lại lộ ra tươi cười làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Nhưng mà chính là nụ cười thoáng qua này, khiến hắn không cần suy nghĩ đã đưa ra lệnh bài qua lại không bị ngăn trở trong hoàng thành cho nàng. Nàng cười hì hì cầm lệnh bài đi rồi, để là cho hắn, là một cái xưng hô kỳ quái, lá cây?
Lần thứ ba gặp mặt, là ở đại điện hoàng cung. Dáng vẻ nàng thong dong quỳ gối kia, không sợ hãi không buồn thương tổn. Thật ra hắn sớm lén đứng ở ngoài điện thật lâu, chính là muốn ác ý thú vị nghe nàng khóc lóc kể xin khoan dung một chút, nhưng mà... Nàng lại đi ra ngoài dự kiến của mọi người.
Cuối cùng hắn và tam vương gia đều cầu lượng tình thay nàng, nàng không có việc gì, nhưng hắn lại vô tội đền một kim bài miễn tử...
Nhưng chỉ có tính tình cổ quái như thế, có thể nói là tính tình nữ tử này có chút ác liệt. Nhưng sau khi từ biệt ở hoàng cung, không hiểu sao sự khéo léo kia luôn xâm nhập trong óc của hắn. Thậm chí...là lòng của hắn!
Con mắt Lưu Quang trầm xuống, không cần thuật Độc Tâm, đều có thể đoán được trong lòng cửu vương gia này đang nghĩ cái gì! Sắc mặt không dấu vết biến đổi, Tiểu Hắc đứng sau lưng hắn lập tức cảm giác được độ ấm chung quanh thấp xuống rất nhiều, mà Tiểu Bạch trước mặt dĩ nhiên cũng đỗ mồ hôi tay.
"Ngươi lén lút đứng ở bên ngoài làm cái gì vậy?"
Không biết có phải Mộ Dung Túc Dạ cũng cảm thấy không khí có chút không thích hợp hay không, lập tức thật thức thời dời đề tài.
"Đến điều tra gian ~ tình ~!"
Những lời này là lời trong lòng, mỗ Vũ tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn nói ra miệng. Nàng nhếch miệng cười, há mồm bắt đầu lừa dối.
"Thất lễ quá, vừa nghe nói cửu vương gia ngươi tới quý phủ! Đã muốn vụng trộm đến nhìn ngươi một cái!"
Lời này vừa nói ra, một người vui mừng một người đau khổ!
Người đau khổ nọ nhíu nhíu mày, nâng chung trà lên cúi đầu uống trà không nói gì. Mà người vui mừng nọ nhướng nhướng mày, cười nói: "Vậy sao? Xem ra ngươi có vẻ rất nhớ ta thì phải?"
Ngươi có thể đừng tự kỷ như vậy không?
Trong lòng Tiểu Vũ nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Đúng vậy! Trước đây cửu vương gia quan tâm ta như vậy, lại cầu tình giúp ta, hơn nữa còn đưa lệnh bài nhỏ kia, tự nhiên ta sẽ nhớ mong ngươi!"
Trán Mộ Dung Túc Dạ nổi ba vạch đen. Xin nhờ! Cái gì đưa lệnh bài nhỏ chứ? Đây rõ ràng là ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của có được hay không?
Tiểu Vũ lại trừng hắn, tuy rằng không nói, nhưng biểu cảm lộ ra mười phần đe dọa!
Bên này hai người "Mặt mày đưa tình", bên kia người nào đó thản nhiên buông chén trà trên tay xuống, trừ bỏ Tiểu Hắc ở gần hắn ra, ai cũng chưa chú ý đến cốc trà trong tay hắn đã kết băng.
Mỗ Hắc ngẩn ra, lặng yên nâng tay làm cái thủ thế chém đầu với mỗ Bạch đứng phía trước. Lúc này tay mỗ Bạch khẽ run rẩy, Tiểu Vũ không rõ chân tướng, quay đầu nhìn phía hắn nói: "Bạch Bạch? Ngươi lạnh à?"
"... Hả?"
"Ngày nóng như vậy, ngươi còn run run?"
"..."
Ôi mẹ của tôi! Cô nãi nãi à, ngươi nói ít mấy câu đi! Không phát hiện sắc mặt tướng công nhà ngươi xanh xao rồi à? Ngươi ầm ĩ thì ầm ĩ, đùa thì đùa. Tốt xấu cũng phải học xem sắc mặt người khác đi được không? Liếc mắt đưa tình với nam nhân khác trước mặt tướng công nhà ngươi, ngươi là ngại sống rất dễ chịu, cuộc sống thiếu tình cảm mãnh liệt sao?
"Canh giờ cũng không sớm, Cửu đệ ở lại trong phủ ta dùng bữa đi?"
Lưu Quang lên tiếng hỏi, nhưng giọng điệu cũng rất là kiên định, không có chút ý tứ cho phép người ta từ chối. Túc Dạ có chút mê mang gật đầu, nhìn ra một chút manh mối.
"Được, được thôi!"
Hắn vừa mở miệng đồng ý, Lưu Quang lập tức dời ánh mắt về phía mỗ Vũ.
"Tiểu Vũ!"
"...A hả?"
Người nào đó sửng sốt, trong ấn tượng, hình như là đây lần đầu tiên mĩ nam gọi tên của nàng đi?
"Hôm nay Cửu vương gia dùng bữa ở trong phủ, thấy đệ ấy thích ngươi như vậy, bữa trưa hôm nay, sẽ để ngươi chuẩn bị, như thế nào?"
"... A??"
Mỗ Vũ kinh ngạc, nhưng Mộ Dung Túc Dạ vừa nghe Lưu Quang nói như vậy, lại lộ ra biểu cảm tương đối hứng thú.
"Nha đầu biết nấu ăn? Ha ha, đây ngược lại thật sự là làm cho người ta chờ mong!"
Chờ mong muội tử ngươi!
Tiểu Vũ quăng cho hắn một cái liếc mắt, lập tức có chút khó xử nhìn phía Lưu Quang.
"Éc... Gia! Ta chỉ là một tiểu hộ vệ. Không, sẽ không..."
"Đây là quyết tâm của ngươi đó hả? Một bữa cơm đã là làm khó ngươi sao?"
Lời nói muốn từ chối của Tiểu Vũ còn chưa nói xong, đã bị Lưu Quang cắt đứt hỏi lại hai câu.
Phép khích tướng không phải dùng với ai cũng được, cũng không phải ai cũng dùng được! Nhưng đối với Tiểu Vũ mà nói, hai câu nói này của Lưu Quang, là hoàn toàn phát huy tác dụng của phép khích tướng!
Câu nói của hắn có hàm ý khác, điểm ấy Tiểu Vũ vừa nghe đã hiểu rõ rồi. Bởi vì lúc trước nàng ra vẻ quá quyết tâm, cho nên chỉ cần Lưu Quang thoáng nhắc tới, nàng có thể hiểu rõ đầy đủ ý tứ trong đó.
Nhìn qua vẻ mặt khiêu khích của Lưu Quang, Tiểu Vũ cắn chặt răng, hai tay nắm chặt quyền, vũ trụ nhỏ lập tức bạo phát.
"Không thành vấn đề! Không phải là một bữa cơm thôi sao! Làm sao có thể làm khó ta được!? Hai vị gia chờ ở đây một lát, ta phải đi chuẩn bị ngay!"
...
Bên ngoài phòng, Diệp Tử Khuynh luôn luôn bị bỏ qua căm giận cắn môi dưới, trên mặt tràn đầy ghen tị và oán hận.
Nàng thấy vẻ mặt cửu vương gia khi nhìn Tiểu Vũ, ý cười kia phát ra từ trong lòng. Thấy ánh mắt lúc tam vương gia lơ đãng liếc nhìn Tiểu Vũ, trong mắt hiện lên một chút sủng nịch.
Làm sao có thể... Làm sao có thể như thế!!?
Rốt cuộc nha đầu kia có điểm nào tốt? Rốt cuộc họ nhìn trúng ở điểm nào? Rốt cuộc Diệp Tử Khuynh nàng có điểm nào không bằng nàng ta?
Nghĩ đến đây, lòng Diệp Tử Khuynh đột nhiên sinh ra một ý niệm ác độc.
Muốn đi làm cơm đúng không? Được! Nàng ta cũng đến trợ giúp một tay!