“Hắt xì”
Triệu Sĩ Thành lấy khăn tay che mũi, lại hắt xì một cái. Trong phòng truyền dịch, dựa lưng vào ghế… “Hắt xì” Có người cũng hắt xì.
Anh dựa vào ghế, híp mắt lại, vì hai má hơi hồng, có chút nóng. Cô cũng thế, mệt mỏi day trán, cả người mê man. Khiến cô có cảm giác hồ đồ, đó là kết quả xét nghiệm cầm trong tay kia.
“Tiểu thư, tôi rút kim giúp cô.” Y tá vừa đi đến, thấy bình dịch không tốt, bước đến trước mặt cô.
“Cám ơn.” Cô vươn tay ra.
Động tác rút kim của y tá rất nhanh, cô dùng miếng bông gìm kim, cầm lấy túi da, lại xoa trán rồi vội mở bình. Cô bận nhiều việc muốn chết, giờ lại sắp đến giờ đón Thụy Thụy.
Y tá cũng đến phía sau rút kim giúp Triệu Sĩ Thành.
Anh vừa mới đi vài bước, chợt nghe thấy, “Tống Dư Vấn, vị nào là Tống Dư Vấn?” Cô y tá hắng giọng gọi.
Tống Dư Vấn? Tên này rất quen.
“Có chuyện gì không?” Anh nhớ tới ai đó, chủ nhân của tên này quen vợ chưa cưới của anh.
“Anh là chồng cô ấy? Thuốc và kết quả xét nghiệm của cô ấy ở đây!” Thấy có người phản ứng, cô y tá bận rộn bất chấp mọi thứ đưa giấy xét nghiệm vào tay anh.
“Tôi không phải…” Không kiên nhẫn nghe anh giải thích, y tá đã bận rộn tránh ra.
Cái này, xong rồi! Làm sao bây giờ? Việc cấp bách, bản năng nghề nghiệp làm cho anh xem qua thuốc một chút, xem có quan trọng không. Là một ít vitamin, thuốc bổ thai, còn có vài thuốc bổ khác và giấy xét nghiệm.
Anh nhìn một chút, đường máu và sắc tố vô cùng thấp, trách không được bác sĩ lại kê nhiều vitamin như thế. Còn có kết quả xét nghiệm cuối cùng là… A!
“Bác sĩ Triệu.” Có người gọi anh.
Anh ngẩng đầu, một phụ nữ vô cùng xinh đẹp đoan trang đã đứng trước mặt anh. Anh không nhận ra nhưng hiển nhiên là đối phương quen anh.
“Bác sĩ Triệu, y tá nói trên tay anh cầm đồ của tôi.” Tống Dư Vấn mỉm cười mở miệng.
Vừa rồi khi đi ra ngoài cửa, cô liền nhận ra mình quên đồ, quay đầu hỏi mới biết được có người bị hiểu lầm là chồng cô, vì thế thuận tay giữ đồ của cô.
Thấy vẻ mặt anh dường như có chút mờ mịt về cô, Dư Vấn lập tức lại mở miệng giới thiệu bản thân, “Tôi là Tống Dư Vấn.”.
Triệu Sĩ Thành không nhớ rõ dung mạo của cô, cho nên, vừa nghe thấy tên cô, anh nhất thời cảm thấy khá xấu hổ. Giống như hồi bé bị đứa bạn lôi lên cây hái trộm quả, kết quả kẻ trộm chạy mất, anh lại xấu hổ bị người trông coi bắt được tại trận. Không phải anh cố ý giữ đồ của cô.
“Tống tiểu thư, trả lại cho cô.” Bởi vì rất xấu hổ, vốn còn chỉ điểm đỏ mặt, lúc này hơi nóng đã lan cả đến lỗ tai.
Đặc biệt, vừa rồi anh không nên xem đơn xét nghiệm của người khác, không ngờ lại là cô…
Riêng tư bị nhìn trộm, cô lại không lộ vẻ kích động, không có hứng bắt nạt người thành thật, chỉ bình tĩnh cho đơn xét nghiệm vào túi, cầm thuốc vào tay.
“Bác sĩ Triệu, anh cũng bị cảm à?” Dư Vấn biết cách xem sắc mặt, lập tức chuyển đề tài.
Thấy mặt anh đỏ hồng, tình hình còn xấu hơn cả cô.
“Vâng.” Anh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà Tống tiểu thư không giống cụ bà khí thế ép người trước kia, không chỉ hỏi này hỏi nọ, còn nói muốn đưa anh đến đồn cảnh sát, làm hại anh mất mặt đến muốn chết.
“Tôi tưởng là bác sĩ Triệu anh cũng không hay dùng thuốc kháng sinh.” Mày cô chau lại.
Chủ nghĩa đàn ông, nói một đằng làm một nẻo ha! Mỗi lần Thụy Thụy đi khám, anh luôn nhắc đi nhắc lại không được lạm dụng kháng sinh cho trẻ nhỏ, liền không lưu tình phê bình cô vài bận.
“Tôi bị cảm quá nặng, nếu không khỏe nhanh sẽ lây bệnh cho bọn trẻ.” Anh nhíu mày, nghiêm túc giải thích.
Ai cũng hâm mộ bác sĩ có địa vị xã hội cao, thu nhập tốt, nhưng thật ra chất lượng cuộc sống của bác sĩ không được như ý lắm. Chẳng hạn như anh, từ nhỏ đến lớn, có bệnh anh cũng chỉ chịu đựng, lớn lên thì khỏe mạnh hơn. Sau khi làm bác sĩ, ngược lại có cảm hay sốt, không còn cách khác phải dùng thuốc mạnh cho mình trước, rồi dần dần hệ thống miễn dịch cũng kém đi nhiều.
Anh nghiêm trang giải thích như học sinh tiểu học trả lời giáo viên như thế làm Dư Vấn cảm thấy buồn cười. Tâm tình u buồn vừa rồi giảm đi đôi chút vì đơn xét nghiệm kia.
Hiện tại, lại nghiêm túc xem xét bác sĩ Triệu, hôm nay anh lại mặc áo trắng quần âu, thật làm người ta có cảm giác bảo thủ! Làm bác sĩ đúng là đáng thương, không có thời gian giải trí, cũng không có thời gian cho mình, làm lãng phí cả dáng người và dung mạo này!
“Tống tiểu thư, số điện thoại của cô là bao nhiêu?” Triệu Sĩ Thành hỏi.
Anh muốn mời cô ăn cơm, nhưng mà, hoàn cảnh hôm nay của họ không thích hợp để dùng cơm.
Suy nghĩ một chút, “Cầm giúp tôi.” Dư Vấn giao đồ vào tay anh, sau đó lấy di động trong túi ra.
Nhìn ngoài túi thuốc trong tay còn có một nửa chiếc bánh nếp lạnh, Triệu Sĩ Thành cay mày. Đây là đồ ăn sáng của cô ư? Giờ đã là bốn giờ chiều rồi. Chẳng trách ở giấy xét nghiệm đường huyết thấp như thế. Anh không thích người không có trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, bây giờ cô là người đặc biệt, thật vô trách nhiệm!
“Số của anh là bao nhiêu?” Cô hỏi.
Triệu Sĩ Thành nói ra số riêng của mình. Cô mở di động, sau đó ấn dãy số của anh, di động trong túi vang một tiếng, cô ngắt máy, họ giờ đã có cách liên lạc với nhau, không tính là người lạ nữa. Nhưng cô biết mình sẽ không chủ động tiếp cận anh giống trước kia. Bởi anh là vị hôn phu của Đỗ Hiểu Văn, cô sẽ tránh cho phiền toái xảy ra.
“Lần gặp mặt tiếp theo cô hãy nói tên mình nhé.” Anh cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn nói, “Tôi có thể không nhớ ra cô.”
Dư Vấn cảm thấy bất ngờ, “Bác sĩ Triệu, thì ra anh mắc chứng mù mặt!”
Chẳng trách chẳng trách, cô đã sớm hoài nghi khả năng này!
“Vâng, ba tôi mắc, tôi di truyền từ ông!” Dù là sinh đôi, anh cả anh lại không bị như thế.
“Vậy anh nhận ra người quen bằng cách nào?” Dư Vấn cảm thấy có chút hứng thú.
Bị lạc trong gương mặt nhiều người, có cảm thấy sợ không? Khác với anh, trí nhớ của cô rất tốt, thỉnh thoảng người qua đường lướt qua cũng có thể nhớ kỹ gương mặt.
“Bằng cảm giác và kiểu tóc.” Thật ra, anh cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, đối với người quen, chẳng hạn như người trong nhà, anh cũng nhớ được.
“Vậy nếu thay đổi kiểu tóc thì sao?” Dư Vấn nói ra trọng điểm.
Triệu Sĩ Thành thấy khó khăn. Nói thật ra, nếu Hiểu Văn thay đổi kiểu tóc, anh không tin có thể lập tức nhận ra cô. Cho nên mới nói, anh hận không thể gắn lên ngực mỗi người một tấm biển tên.
Dư Vấn nở nụ cười, “Bác sĩ Triệu, anh thử nhận qua mắt của mọi người đi.”
Nhận qua mắt của mọi người? Anh và Hiểu Văn khi mới quen, anh quả thật chỉ nhìn vào mắt cô, mắt của Hiểu Văn không trang điểm, dịu dàng điềm tĩnh, mang theo ưu thương thản nhiên.
“Ví dụ như, màu mắt của tôi rất hiếm, là màu hổ phách đấy.”Rất ít người có màu mắt như cô, ngay cả Thụy Thụy của cô cũng không di truyền màu mắt xinh đẹp này.
Triệu Sĩ Thành nghe vậy, nhìn về phía mắt cô. Lông mi đậm mà cong, uốn trên một đôi mắt vô cùng đẹp, rất có thần, ngập tràn kiên nghị và kiêu ngạo. Triệu Sĩ Thành run sợ một chút.
“Vâng, nếu rảnh thì liên lạc, giờ tôi muốn đi đón Hiểu Văn.” Anh cười nhẹ, khôi phục dáng vẻ như thường.
Mặc dù sốt nhẹ, nhưng không thể đến Nghiễm Châu với Hiểu Văn, anh đã đáng trách rồi, hiện tại nếu thân thể thoải mái sẽ chắc chắn đến sân bay đón cô ấy.
“Được, tạm biệt.” Dư Vấn thẳng thắn, vẫy vẫy tay nói lời từ biệt.