“Này, đây là bác sĩ Triệu à?” Mọi người ở đây đều ngạc nhiên như nhau.
Nghe nói bác sĩ Triệu có anh trai sinh đôi, cho nên người ở trước mặt các cô hiện giờ chắc là bị tráo rồi hả? Nhưng, nhìn đến Tống Dư Vấn luôn đứng sau anh, mặc trang phục với màu và kiểu dáng rất xứng đôi, họ lại nhíu mày nghi ngờ, lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.
Nhưng mà, nhưng mà, vẫn là gương mặt kia, tại sao giờ bác sĩ Triệu lại đẹp trai ngất trời như thế chứ? Bác sĩ Triệu vẫn mặc áo sơ mi, lần này, giá của cái áo kia chắc là cao lắm, màu đen xám kẻ nhấn mạnh đường vai của anh, phía dưới là chiếc quần jean đen đơn giản bó sát, làm cho hai chân cao ráo của anh càng quyến rũ, mông tròn khỏe mạnh nổi bật lên, anh không cắt tóc quá ngắn, nhưng kiểu tóc được thiết kế rất tỉ mỉ, móng tay được cắt sửa gọn gàng, tất cả làm bật lên khí thế mạnh mẽ và kiên cường ở người đàn ông. Nhân viên trong phòng khám, dù là bác gái hay thanh niên, cũng đều nhìn đến chảy nước miếng. Đúng là người đẹp vì lụa, phật dựa vào vàng!
Dưới ánh nhìn chòng chọc của các cô, Triệu Sĩ Thành lộ ra vẻ mất tự nhiên, đột nhiên nói: “Cái đó, Tống Dư Vấn nói… quần áo kẻ mùa hè, đang là mốt…”
Hôm qua nói đi mua mũ cho cô, kết quả, cô chỉ chọn một cửa hàng, trực tiếp đi vào, chưa đầy ba phút, đã chọn được ba chiếc mũ. Cô nói, cô thấy rất quen cửa hàng này.
Sau đó, cô còn muốn đi mua sắm, tự nhiên anh nhận lời, chỉ là không ngờ, lúc này họ đi theo đôi, khi ra chợ, cả đôi tay của anh lại bị túi đồ tấn công. Tất cả đều là đồ của anh, từ quần áo đến giày da, từ túi đến thắt lưng, cài tay áo, thậm chí ngay cả dao cạo râu cũng không quên. Cô quả thực như mới phát hiện ra thú cuồng mua sắm, tiêu tiền như mưa đến không đau lòng, chỉ cần là anh mặc đẹp, cô đều mua hết.
“Tống Dư Vấn, tôi không thể nhận quà này!” Cuối cùng, anh nghiêm mặt.
Họ chỉ là bạn bè bình thường, mấy thứ này có giá trị rất lớn.
“Hai ngày nữa anh lại mua quà cho tôi là được rồi.” Cô rất kỳ quái liếc anh một cái, dường như anh mới là người thần kinh không bình thường ý.
Giọng điệu đương nhiên này khiến anh nghẹn lại.
“Anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ?” Cô nhăn mày, rất bất mãn việc anh không phản ứng.
“Đương nhiên không phải!” Anh vội vàng giải thích.
Anh rất biết kiếm tiền, cô nghĩ tiêu thế nào cũng đâu sao! Nhưng vừa mới thốt ra, anh lại càng mất tự nhiên. Đối thoại tự nhiên như thế, hình như có sự thay đổi, chuyển hóa về quan hệ.
“Được rồi, vậy quyết thế đi, vài ngày nữa đi mua quần áo cho tôi.” Cô đã sớm bất mãn với quần áo của mình hiện giờ, cô không thích giản dị, áo phông màu trắng đơn giản biến cô thành đồ nhà quê mất.
Cô luôn cảm thấy trước kia mình cũng không như vậy, mình bị người đàn ông thiếu muối không có mắt này biến thành gái quê rồi.
“Được, tốt.” Anh kiên trì đáp ứng.
Anh không thích đi dạo phố, không thích mua quần áo, anh cảm thấy đây là hành động lãng phí thời gian nhất trên thế giới, nhưng mà, nếu cô thích, anh tự nhiên sẽ đồng ý đi cùng. Chỉ là, loại cảm giác thân thiết trong tiềm thức này làm cho anh vô cùng không được tự nhiên. Dù sao…
“Triệu Sĩ Thành, về sau anh không cần mua quần áo cho mình nữa, để tôi mua cho anh rồi phối đồ luôn!” Không phải cô coi thường anh, nhưng ánh mắt của anh đúng là… phí của trời.
Về sau… hai chữ này, biết rõ không nên, biết rõ một ngày nào đó cô sẽ khôi phục trí nhớ rồi rời đi, nhưng mà, một khắc kia vẫn khiến anh ấm lòng.
Anh còn chưa kịp cảm động, “Kiểu tóc của anh thật là… Anh nói thật đi, anh xuyên từ thập niên 80 đến hả?” Gần đây cô xem rất nhiều tivi, bật qua bật lại đều là phim xuyên không, cho nên, cô bắt đầu thuộc chữ xuyên qua này.
Cô không thích xem tivi, nhưng không biết vì sao, cô vẫn quen có rảnh lại ngồi trước TV, như là đền bù cho người nào đó. Chỉ là, mỗi lần chạm vào điểm giới hạn đó, cô lại đau lòng khó nhịn, trốn tránh theo bản năng.
Cho nên, anh bị phê bình không tốt còn không kịp phản kháng, đã bị cô túm vào tiệm tạo mẫu tóc.
…
Nhóm họ leo núi. Núi không cao lắm, nhưng dưới ánh nắng chói chang ngày hè như nướng than, leo núi cũng có chút khổ. Tuy hàng năm đều ngồi trong phòng khám ít vận động, nhưng mà thể lực của Triệu Sĩ Thành vẫn tốt hơn người thường nhiều. Hơn nữa, hôm nay lực hấp dẫn của anh quá lớn, nhóm cô gái leo núi hái dương mai đều mượn cơ hội này đến gần muốn quen anh.
Đi chưa được mấy bước, Dư Vấn liền cảm thấy mình sắp bị nướng chín, phía trước Triệu Sĩ Thành bị cả đám gái vây quanh, muốn thoát khỏi nên chỉ có thể đi càng nhanh, khiến cô không đuổi kịp. Đúng là đáng giận mà, vì thế cô cam chịu ngồi xuống một bóng râm, không thèm đi nữa.
Triệu Sĩ Thành đi trước há miệng, lại xoay người ra sau lo lắng, bất ngờ nhận ra trong dòng người, không thấy bóng dáng cô đâu, anh biến sắc, vội vàng chạy xuống đường núi. Chạy được vài chục bước, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô tránh nắng ở bóng cây.
“Tống Dư Vấn, cô cũng không thể lười biếng như vậy?” Anh bất đắc dĩ.
Tuy biết cô bị bệnh mới có thể như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của cô, vẫn cảm thấy rất bất đắc dĩ lại rất muốn cười.
“Tôi không đi nữa.” Cô từ chối.
Cô cũng không phải anh, vì sao cô phải làm việc chăm chỉ như thế? Lại đi lên đi xuống, trước đừng nói bị cảm nắng, cô có thể mệt quá mà xỉu đấy, cho nên, vì sao cô phải ép mình chứ?
“Ngồi ở chỗ này, cô không sợ sâu róm trên cây rơi xuống à?” Không phải dọa cô, mà là lời nói thật.
Vấn đề này, làm cho Dư Vấn thay đổi sắc mặt. Cô là phụ nữ, cô đương nhiên cũng sẽ sợ con sâu ngo ngoe không ngừng này!
Đi cùng và không đi đấu tranh dữ dội, khiến cô rất bực, “Tôi không đi không được à! Vậy anh cõng tôi đi!”
Anh nhìn cô một cái, không nói gì chỉ cúi người xuống trước cô. Cô ngây dại.
“Đi lên đi, cách dương mai còn một đoạn đường xa.” Anh thản nhiên nói.
Do dự một chút, cuối cùng cô vẫn trèo lên tấm lưng rộng của anh. Anh cõng cô bước từng bước điềm tĩnh về phía núi. Vai anh rất rộng, hơi thở nam tính và nhiệt độ cơ thể giao hòa, toàn tân toàn ý nuông chiều và bảo vệ, cảm giác được nâng niu trong lòng này với cô mà nói rất xa lạ.
Dường như, chưa từng có ai đối đãi với cô như thể, cẩn thận đặt cô ở nơi mềm mại nhất.
“Anh luôn tốt bụng như thế, cõng người khác lên núi à?” Quá lúng túng, cô chỉ có thể dùng giọng điệu rất lãnh đạm để giấu đi hai má đỏ hồng.
Anh cười thản nhiên, không đáp.
“Một lần, hai lần hay vô số lần?” Nhưng cô lại ép hỏi.
Cô rất muốn biết, bình thường anh cũng làm người tốt ư? Tốt nhất đừng nói cho cô biết, chỉ cần có người không leo núi được, anh lại vĩ đại cúi người như ngựa ý.
“Mới trước đây, tôi đã cõng em gái.” Cuối cùng, anh vẫn thành thật trả lời, “Số lần nghĩ không ra.” Chắc không chỉ một lần, hai lần, mà là vô số lần.
Câu trả lời theo thứ tự của anh lại chọc cười cô. Bầu không khí này rất yên tĩnh, loại dịu dàng này như thấm sâu vào lòng cô, như khát vọng ẩn giấu đã lâu, nhưng chỉ là cầu mà không được. Cô nâng tay, ấn vào ngực mình, nơi đó, hình như đang nóng lên.
Nói là hái dương mai, nhưng mà, cô kiên quyết từ chối trèo lên cây như khỉ.
Cô ngồi dưới bóng cây, dưới chân có một giỏ dương mai, đây đều là cống hiến của “nô bộc”. Dù sao, tuy nói là đưa cô đi hái dương mai, cảm nhận cuộc sống tập thể, song anh vẫn rất có lý lẽ sẽ không chỉ huy cô.
Bên kia, có vài cô gái vây quanh ríu rít, anh tiếp tục dùng kéo cắt nhánh cây dương mai mới ở cách đó không xa, mà cô mừng rỡ thoải mái, một mình ngồi dưới tàng cây, lấy từng viên dương mai trong giỏ, hướng về ánh mặt trời soi một vòng, cuối cùng chắc chắn không có sâu rồi, cô mới đưa dương mai vào miệng. Rất ngọt.
“Tiểu Mễ, cô ta là ai vậy?” Một đám phụ nữ đang ép cung một y tá làm việc trong phòng khám, cô y tá này cũng là người đề ra việc hái dương mai lần này, phần lớn người trong đoàn là bạn cô.
“Việc này, ha ha, khó nói lắm, bạn bác sĩ Triệu.” Hôm nay bác sĩ Triệu quá chói mắt, nhất thời thành tiêu điểm, tự nhiên dọc theo đường đi là trung tâm tán chuyện của mọi người.
“Cô ta có phải là vợ chưa cưới cũ của bác sĩ Triệu không?” Có người đoán, chuyện ầm ĩ kia tuy chưa có người thấy diện mạo thật của nam nữ nhân vật chính, nhưng lại rất nhiều người biết.
Vợ chưa cưới? Cô vẫn hờ hững thờ ơ đến sự đời, lại ngóng tai qua.
“Ha ha, ôi dào, mọi người đừng đoán nữa!” Không dám thảo luận việc riêng của ông chủ, Tiểu Mễ chỉ muốn cười ha ha qua chuyện.
Nhưng mà, hành động này của Tiểu Mễ vào trong mắt người khác lại thành chột dạ.
“Ôi chao, đúng là cô ta hả? Mặt cô ta đúng là quá dày đi!” Người khác nhất thời kinh hô.
Da mặt dày? Vì sao nói mặt cô dày chứ, tuy cô và Triệu Sĩ Thành sống chung, nhưng cô đâu có ăn chùa thật! Dư Vấn nhăn mày.
“Cô ta mang thai với người khác, lại còn làm tình nhân của người khác, khi sắp kết hôn với bác sĩ Triệu, đột nhiên phát hiện mình yêu người khác, haha, đúng là hài nhé, kết quả ngày kết hôn đã bỏ chạy với gã khác thật. Giờ là tình huống gì hả, bị gã kia đá à, rồi lại về quấn lấy bác sĩ Triệu?” Đúng là đại vô sỉ!
Mấy ánh mắt khinh bỉ cực độ bắn về phía sau.
Râu ông nọ cắm cằm bà kia khiến Tiểu Mễ líu lưỡi, nhưng phải giải thích sao đây? Lời này nói ra lại dài, hơn nữa, cô cũng không rõ sự thật lắm, chỉ có thể dựa vào suy đoán thôi, tội phao tin vịt lớn lắm đó, chỉ có thể cầu xin tha thứ, “Ôi trời, xin các chị, đừng đoán nữa!” Nam chính còn ở đây, cô còn chưa muốn thất nghiệp đâu!
Có thai với người khác, làm tình nhân của kẻ khác, ngày kết hôn còn bỏ trốn với gã khác? Tuy chẳng có chút ấn tượng, nhưng Dư Vấn nhớ bác sỹ gặp ngày đó từng nói với cô, nói cô bị sảy thai. Còn tình tiết phía sau? Gã kia đá cô, cô thành dã tràng không công, ngay cả con cũng mất, thảm quá nên phát điên hả? Khốn nạn thế sao? Dư Vấn sửng sốt một chút. Cho nên, vì thế nên cô mới mất đi trí nhớ à? Thì ra, cô từng là người như thế? Cô nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái.
Triệu Sĩ Thành lại hái được rất nhiều dương mai mới, trèo xuống cây, đi đến trước mắt cô, ngồi xuống, đặt dương mai vào giỏ.
“Ăn ít thôi, cẩn thận ê răng đấy.” Tuy biết cô không tham ăn, chỉ biết lướt qua rổi dừng, nhưng anh vẫn lo lắng dặn dò. Chỉ là vừa ngẩng đầu, anh phát hiện cô lại dùng ánh mắt rất quái lạ nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Trên mặt anh có gì à?
“Anh thật là ngốc!” Cô giận đến khinh bỉ.
Loại phụ nữ này, chạy còn dám quay về, phải dùng sức đá văng đi mới đúng, người tốt như anh lại còn chủ động chăm sóc cô. Anh bị mắng không hiểu ra sao.
Thấy anh đần ra, cô tức muốn chết, “Trách không được tôi chẳng nhìn nổi anh, tôi thích đàn ông có đầu óc, có người kể chuyện cười cho tôi nghe, cuộc sống như thế mới sẽ không cô đơn mới sẽ không khó chịu!” Những lời này, cô thốt ra.
Cô thích đàn ông thông minh ? Nói ra miệng rồi, chính cô cũng sửng sốt một chút. Là vì quá cô đơn, cho nên, mới miễn dịch với đàn ông loại này sao.
Anh vô duyên vô cớ bị cô đâm vài nhát.
“Tôi đi hái dương mai.” Triệu Sĩ Thành bị ghét bỏ đến tâm tình cũng không còn đứng dậy lần nữa.
Anh biết mình rất buồn tẻ, không phải loại cô thích, nhưng mà, có cần thiết phải làm người ta tổn thương thế không?
Thấy anh muốn đi, cuối cùng cô không tình nguyện nói: “Sau này sẽ không.”
Sau này sẽ không? Có ý gì? Anh nghe không hiểu, là về sau sẽ không vô duyên vô cớ mắng anh nữa?
Đúng là… đồ ngốc… Nói gà nói vịt, Dư Vấn hoàn toàn im lặng. Sau này sẽ không, là chỉ, về sau cô sẽ không chạy theo người khác nữa, tình yêu không quan trọng đến thế với cô.
“Anh tiếp tục đi hái dương mai đi, đừng phiền tôi.” Cô lấy mũ quạt gió cho mình, dịu cơn giận xuống.
Cô ghét phát hiện thì ra mình là người vô sỉ, càng ghét khi phát hiện ra mình làm anh tổn thương.
Triệu Sĩ Thành không biết dỗ dành, do dự một chút rồi, cuối cùng anh vẫn cầm lấy rổ không, xoay người dựa theo lệnh của cô, tiếp tục đi hái dương mai.
…
Cách đó không xa.
“Chồng à, em và anh kể chuyện cười đi!” Chuyện phụ nữ am hiểu nhất chính là buôn dưa lê, chuyện thứ hai chính là phát tán tin đó ra xa tứ phía.
Nói là hoạt động gia đình, nhưng người đàn ông nhàn hạ ngồi dưới bóng cây, không chơi với bọn trẻ, lại ngồi vắt chéo chân nghiêm mặt hưởng thụ trái cây từ thành quả lao động của con trai. Người phụ nữ nhỏ giọng líu ríu không để yên, người đàn ông không cảm thấy hứng thú, nhưng mà, vẫn làm theo vợ, tùy ý nhìn bóng cây đối diện.
Nhưng mới liếc nhìn một cái, gã đàn ông đã đông cứng, sau đó, lại hưng phấn như gà chọi. Anh lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, vội quay số điện thoại, đối phương vừa nghe, A Lôi hứng thú điên cuồng hét lên: “Hạ Nghị, ông đừng tìm nữa, đừng để bị Tống gia đùa bỡn, tôi tìm thấy vợ ông rồi!”