Bệnh viện đã nhận được thông báo, Tiêu Đồ sẽ đến bệnh viện sau 10 phút nữa. Đỗ Hiểu Văn đã được đưa vào phòng giải phẫu, bác sỹ gây tê, trợ lý bác sĩ, toàn bộ đều đã chuẩn bị sắp xếp. Tại phòng bệnh nhỏ này, đây là ca phẫu thuật được coi trọng, các nhân viên y tá cũng hi vọng có thể chứng kiến ca phẫu thuật đặc sắc để học tập và tham thảo. Khác biệt là, Hạ Nghị không đứng ở cửa phòng giải phẫu, mà kiên trì đứng chờ ở cổng lớn bệnh viện.
“Tiên sinh, chân phải của anh có thể bị thương, đi chụp kiểm tra x quang, rồi đi bó lại đi! Dù sao bệnh tình cũng khá nặng, nếu không lo xử lý sẽ chuyển thành bệnh mãn tính!” Có một y tá lướt qua, chú ý đến mắt cá chân sưng lên của anh, khuyên nhủ.
Nhưng mà, anh không đáp lại, chỉ vẫn bình tĩnh nhìn ngoài cửa lớn.
“Tiên sinh, anh lo cho bạn gái anh lắm à?” Cô y tá nhỏ nở nụ cười.
Hạ Nghị chẳng thèm nhiều lời một câu.
Bởi vì, không phải lo lắng, là cảm thấy rất phiền. Anh chờ trong phòng bệnh, Hiểu Văn lại như vọng tưởng bị hại, khóc lóc không ngừng, luôn lải nhải chỉ trích anh ra tay với con mình. Anh bị oan uổng đến mức lười nói câu giải thích, cho nên không bằng đứng ở cửa, mắt không thấy tâm không phiền.
Một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại, cửa sau bị mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi điển trai dẫn theo một chiếc hộp thuốc, lười biếng ngáp ngủ, xuống xe. Là bác sỹ Tiêu ư?
Hạ Nghị đang muốn lếc trước đón, cửa xe trước cũng bị mở ra, Triệu Sĩ Thành xuống xe. Anh rất cảm kích Triệu Sĩ Thành có thể không màng hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ.
“Bác sỹ Tiêu, bác sĩ Triệu…” Cuối cùng anh cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay, giơ tay lên chào họ.
Triệu Sĩ Thành thản nhiên gật đầu với anh, xem như chào lại.
Chỉ là, mới vài giây mà thôi, tay Hạ Nghị đông cứng lại trong không trung, ngay cả nụ cười cũng đóng băng. Bởi vì, cửa xe cạnh ghế điều khiển mở ra, một bóng hình xinh đẹp quen thuộc từ từ bước xuống.
Là Tống Dư Vấn.
Toàn thân Hạ Nghị nhất thời cũng chảy mồ hôi lạnh. Đây là Triệu Sĩ Thành cố ý chỉnh anh sao?
Bác sỹ Tiêu bị nhân viên y tá vây quanh đón tiếp, mà Tống Dư Vấn đi phía sau bác sỹ Tiêu, chỉ là, cô vừa mới đi vài bước:
“Bác sĩ Triệu, anh không đi vào à?” Cô dừng bước, nhưng không xoay người.
Triệu Sĩ Thành nhìn bóng dáng cứng ngắc kia một cái, cuối cùng cũng vẫn quyết định, “Được, anh vào đây.” Một hồi quen biết, làm cho Đỗ Hiểu Văn chỉ có thể đến đây thôi, phẫu thuật có thành công hay không chẳng liên quan đến anh, anh không cảm thấy mình cần thiết phải đi vào.
Nhưng mà, anh lo lắng cho Tống Dư Vấn.
Dư Vấn và Hạ Nghị đi lướt qua nhau, ánh mắt của cô dường như hoàn toàn không thấy anh. Hạ Nghị chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hạ Nghị đi chụp ảnh, bác sĩ trực ban nhìn ảnh chụp x quang của anh một lát, bước đầu phán đoán không gãy xương, chỉ là chấn thương dây chằng.
“Nếu vài ngày nữa chân vẫn đau, anh mang phim chính thức đến khoa chỉnh hình xem.” Bác sỹ trực ban dặn dò.
“Vâng, được rồi.” Tâm trạng của anh không vững, tùy tiện gật đầu.
“Hạ tiên sinh, bạn gái anh đã đưa vào phòng bệnh, giải phẫu xong rồi, rất thành công đấy!” Thời gian giải phẫu rất nhanh, chưa đến nửa giờ, cô y tá với đầy ảo tưởng phấn hồng tốt đẹp trong đầu chạy xuống thông báo cho anh.
Cái này mà vui à? Hạ Nghị đứng ở cửa thang máy, nhìn chăm chú mấy con số đang nhảy mà ngẩn người. Tình nhân của anh làm phẫu thuật giữ thai, vợ chính thức của anh lại đứng ở cửa phòng giải phẫu, một màn này nếu đăng lên báo, chắc chắn có tính giải trí rất mạnh, ngay cả anh cũng thấy hài. May mà Dư Vấn mất trí nhớ, đây là chuyện đáng ăn mừng duy nhất của anh lúc này.
“Hạ tiên sinh, anh đến nhanh đi, bạn gái anh chắc chắn hy vọng tỉnh lại sẽ thấy anh đầu tiên!” Cô y tá giục anh.
Cửa thang máy mở ra, anh kiên trì bước vào, thật sự tránh không khỏi, đi qua cũng một đao, đứng cũng một đao! Tâm tình lo lắng, chân của anh càng đau, bước từng bước đến phòng bệnh.
Bác sỹ Tiêu còn ở bên trong, Triệu Sĩ Thành không đi vào, ngồi ở ghế dài trước cửa phòng bệnh, mày anh nhíu rất sâu, thần sắc nghiêm nghị, không biết đang suy nghĩ gì. Vậy Dư Vấn đâu? Cô ấy không ở đây ư? Khẽ thở nhẹ nhõm một hơi, Hạ Nghị rảo bước tiến vào phòng bệnh, trong nháy mắt, trái tim liền sợ tới mức sắp rớt, bởi vì Dư Vấn lại ngồi ở…
…
Hết thuốc tê, Hiểu Văn chậm chạp tỉnh lại. Cô tìm kiếm theo bản năng, lúc bệnh tật, muốn tìm được một đáp án an tâm, một nơi ấm áp để an ủi… Cuối cùng con thế nào? Có bảo vệ tốt không?
“Anh Nghị.” Cô yếu ớt lẩm bẩm tên anh.
Cho dù hận anh, trong lòng oán hay yêu, vui hay buồn, cô cũng thầm muốn chính tai nghe anh nói. Chỉ là, Hạ Nghị cứ đông cứng như thế đứng trước giường cô, vẫn không nhúc ở kia, dáng vẻ không dám tới gần, cũng không dám nhiều lời một câu với cô.
Trong phòng, không khí như bị thứ gì đó nén xuống.
“Anh Nghị…” Cô lại gọi tên anh, muốn được anh quan tâm và an ủi.
Nhưng mà, Hạ Nghị chỉ nhếch môi lên, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, không tới gần cô.
Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? Trái tim Hiểu Văn rất khó chịu. Cô khát quay đầu tìm nước, nhưng vừa quay đi, làm cho cô sợ tới mức nhảy dựng. Mở to mắt, Đỗ Hiểu Văn tưởng mình nhìn lầm, nhưng nhìn kỹ hơn, Tống Dư Vấn vẫn bất động, ngồi nghênh ngang ngay trước giường cô.
Chẳng trách Hạ Nghị không dám tới gần cô! Ngay cả hít thở Đỗ Hiểu Văn cũng dừng lại. Dư Vấn nhìn cô, khoảng cách của cô ta cách cô không xa không gần, ánh mắt cũng không lạnh không ấm, bên môi mỉm cười thản nhiên.
Thấy cô ta đã tỉnh, Dư Vấn mỉm cười, nhẹ nhàng kéo chăn giúp cô, dịu dàng nói: “Giải phẫu rất thành công, con của cô đã được bảo vệ.”
Rõ ràng là tin vui lớn như vậy, vì sao Hiểu Văn cảm thấy ngay cả niềm vui nhỏ bé mình cũng không có, mà cả thở cũng không dám.
Dư Vấn sao lại ở đây? Cô ta có mục đích gì? Đặc biệt, Dư Vấn từ từ đưa tay, nhẹ ấn lên bụng cô, Hiểu Văn sợ đến mức gần như hồn bay phách tán. Dư Vấn nhẹ nhàng vỗ lên bụng hơi nhô của cô, động tác của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức làm lông tơ toàn thân Hiểu Văn dựng thẳng đứng.
“Thật thần kì, cổ tử cung đã mở, vẫn có thể giữ nó lại.” Dư Vấn cười nhẹ, giọng nhẹ đến gần như là thì thầm.
Ngực Hiểu Văn phập phồng, cô không hiểu, không hiểu mục đích của Dư Vấn, Dư Vấn bí hiểm như thế khiến cô cực kỳ sợ hãi.
“Thụy Thụy của tôi đã chết, nó lại có thể giữ lại, thật là hay.” Dư Vấn nhẹ nhàng cười, giọng cười của cô nhẹ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy.
Toàn thân Hiểu Văn nhất thời run rẩy. Đây là cô ta có ý gì?
Dư Vấn không nói nhiều, cô dựa vào ghế một lần nữa, nụ cười lạnh nhạt vẫn không thay đổi, tự nhiên làm người xung quanh cũng nghĩ vừa rồi chỉ là cô đắp chăn cho cô ta mà thôi.