“Tình hình thế nào?”
“Cũng tạm ổn, nhưng ta nghĩ có lẽ chúng ta có thể nói chuyện với vài vị đại gia có ý định quay lại vào năm sau, nhận trách nhiệm giúp họ sửa chữa dọn dẹp nhà ở khi bọn họ không ở. Cố gắng chắc cũng đủ tiền.”
Hắn sững sờ, không khỏi dừng tay, đăm đăm nhìn cô xem sổ sách.
Nghe ý cô thì hình như cô muốn tiếp tục ở lại nơi này, hoàn toàn không nghĩ tới việc rời đi. “Có được không?” Hắn hồi hộp, dè dặt hỏi: “Lúc trước bọn họ còn không dám dùng người của chúng ta, sao có thể để chúng ta quét dọn nhà cửa được?”
Cô ngước mắt lên, mỉm cười.
“Người đi rồi, nhà để không thì làm gì còn tài sản, có người quét dọn tuần tra định kỳ, còn có thể giúp sửa chữa thì sao không nhận? Chúng ta có thợ, giá lại rẻ, ta đã hỏi vài vị đại gia trong thành, mặc dù đều nói sẽ suy nghĩ nhưng không ai lập tức cự tuyệt. Bọn họ là thương nhân, coi trọng lợi ích, nếu để nhà trống không sợ sẽ có người khác tranh mất. Nơi này buôn bán tấp nập như vậy, năm sau quay lại chắc gì đã chiếm được vị trí tốt. Hơn nữa thương lữ không chỉ tới đây vào mùa đông giống như chúng ta vẫn nghĩ. Theo ta biết, có không ít người đã định cư ở đây nhiều năm, xuân hạ cũng không rời đi. Đây là chuyện có lợi, ta nghĩ nên thử xem sao.”
Nhìn cô giải thích ý tưởng và suy nghĩ của mình, trong lòng hắn hơi nóng lên. Hắn không biết, khi hắn còn chưa dám nghĩ, cô đã lên kế hoạch xa như vậy, hơn nữa còn rất chu toàn. Xuân hạ thuận lợi di chuyển, người dễ đến, cũng dễ đi, hắn không biết vì sao cô lại không nghĩ đến chuyện rời đi. Thương nhân có thể đi, hắn và cô cũng có thể đi, đám đào binh càng có thể đi, đến nơi khác sống qua ngày.
Đáng lý hắn nên nhắc nhở cô, nhưng hắn không muốn, hắn có lòng riêng.
Không kìm lòng được, hắn giơ tay lên vén lọn tóc lòa xòa của cô ra sau tai, “Ngày mai ta sẽ đi hỏi mấy vị đại gia.”
Tay hắn đặt ở bên tai khiến mặt Tú Dạ ửng đỏ. Nhìn đôi mắt đen của hắn ngày càng sâu, cô biết hắn động tình, trái tim đập thình thịch.
Đột nhiên, có tiếng đập cửa truyền đến.
Hai người ngẩn ra, cùng quay đầu lại. Lúc này đã muộn rồi, sao vẫn có người đến.
“Ai đó?” Hắn cao giọng hỏi.
“Trương gia, ta là Tát Lâm, ngoài cửa lớn hình như có ba vị đại gia muốn tìm huynh.”
Bọn họ từ khi đến nơi này chưa bao giờ có khách, hai người hoang mang nhìn nhau. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, trong mắt bất giác hiện lên vẻ thấp thỏm và ưu lo.
Biết cô lo lắng cái gì, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trầm giọng trấn an: “Kẻ đuổi theo chúng ta sẽ không có kiên nhẫn chờ cửa đâu, chắc chắn là đại gia trong thành, không chừng lại tới tìm chúng ta bàn chuyện quét dọn sửa chữa nhà cửa đấy.”
Cô nghe vậy, nghĩ cũng thấy đúng. Nếu là đội kỵ binh, sợ đã sớm đá văng cửa xông vào rồi, đâu còn chờ cửa chứ.
Nhìn cô thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng dậy.
“Để ta đi xem thế nào.”
“Chàng mời họ đến tiền thính đi.” Tú Dạ đứng dậy, nói: “Người đến là khách, ta vào bếp đun nước nấu trà đưa lên.”
Hắn hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, mở cửa cùng Tát Lâm ra tiền thính.
“Ba vị gia đó đệ có nhận ra ai không?” Hắn hỏi Tát Lâm.
“Nhận ra được một người trong đó, là ông chủ Tát Bỉ Nhĩ mở khách sạn ở phía tây thành.”
Tát Bỉ Nhĩ hắn biết, là người lúc trước tới đặt nến. Tát Bỉ Nhĩ buôn bán trong thành đã lâu, là nhà giàu trong thành, lời nói có vài phần sức nặng.
Hắn không biết vì sao đối phương đêm hôm còn tới, nhưng vẫn dặn dò Tát Lâm.
“Bảo mọi người đừng ra ngoài, tất cả ở trong phòng, đừng thò đầu thò cổ ra cửa sổ hóng chuyện.”
“Vâng.” Tát Lâm gật đầu, bởi vì trên mặt cũng có dấu ấn nên tránh các đại gia ngoài cửa mà đi từ cửa hông ngoài.
Hắn thấy vậy mới ra cửa lớn, mở cửa.
Ngoài cửa ngoại trừ Tát Bỉ Nhĩ, còn có một vị là đại thương người Tống bán vải tên Đoàn Tùng Đường, một vị là đại thương người Hồi bán lương thực tên Ngõa Cáp Tích.
Hắn vừa mở cửa, Tát Bỉ Nhĩ liền mỉm cười, nói: “Thật có lỗi, Trương Dương, trễ như vậy còn quấy rầy cậu, nhưng chúng ta quả thật có một số việc cần tìm cậu thương lượng, chẳng biết có tiện không đây?”
“Đương nhiên.” Hắn gật đầu, mời bọn họ vào nhà.
Sau khi vào nhà, hắn mới chợt phát hiện ra mình không biết nên tiếp đãi bọn họ thế nào, may mà Tú Dạ đã bưng ấm trà tới, rót cho mỗi người một chén trà nóng, sau đó treo ấm trà lên móc sắt thả lơ lửng từ xà nhà xuống. Hắn gần như lớn lên trong doanh nô lệ, căn bản không cần tiếp khách, cho nên cũng không nghĩ tới chuyện đưa nước dâng trà hay cách đãi khách. Trước kia người duy nhất tới chỗ hắn chính là Cổ Mã, nhưng Cổ Mã không cần hắn tiếp đãi, Cổ Mã sẽ tự châm trà, không khách sáo với hắn làm gì.
Nhưng thế giới bên ngoài thì khác, trước kia người ta không bao giờ nhìn thẳng vào hắn, mặc dù đã thoát ly thân phận nô lệ nhưng quân Mông Cổ trong đại doanh vẫn xem thường hắn. Mà lúc này mọi người đều sẽ coi hắn là con người, coi hắn là tiểu thương Trương Dương, đều sẽ nhìn thẳng vào hắn.
Điều này ngược lại khiến hắn không quen, nhưng sau khi rót trà cho bọn họ xong, cô liền ngồi quỳ bên cạnh hắn, khiến hắn bất giác thấy an tâm.
Cô bình thản ung dung nhìn ba vị gia kia, khách khí hỏi.
“Không biết các vị lần này đến là có chuyện gì?”
“Là thế này.” Ông chủ Đoàn hắng giọng, nói: “Ta nghe nói, Trương Dương ở chỗ cậu tụ tập dạy võ cho một ít lưu binh, có đúng không?”
Tú Dạ sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc, không ngờ bọn họ tới vì chuyện này. Cô còn tưởng rằng các ông chủ muốn tới bảo hắn đừng dạy võ cho nô lệ nữa, hoặc thậm chí đuổi bọn họ ra khỏi thành. Cô đang định trả lời, hắn đã nói.
“Đúng là có việc này.” Hắn bình tĩnh nhìn về phía các ông chủ ngồi bên lò sưởi trước mặt, nói: “Nhưng mọi người luyện võ chỉ vì muốn tăng cường sức khỏe, tuyệt đối không sinh sự. Ta lập quy định, nếu ai ra ngoài sinh sự, ta chắc chắn sẽ tự tay xử lý.”
“Không không không, cậu hiểu lầm rồi, người chỗ cậu không ra ngoài sinh sự.” Tát Bỉ Nhĩ xua tay, nói: “Trên thực tế, chúng ta lần này tới tìm cậu, chính là bởi vì người chỗ cậu rất tuân thủ quy định. Vài ngày trước, một người tên Thiết Mộc Nhĩ nhặt được túi tiền ta làm rơi nên đã đưa đến tận khách sạn cho ta.”
Trương Dương và Tú Dạ nghe vậy liền sửng sốt, lập tức chảy mồ hôi lạnh, cũng không biết Thiết Mộc Nhĩ thật sự nhặt được túi tiền hay là động tay động chân, may mà hắn đã trả lại túi tiền cho người ta.
“Tiền trong túi bị thiếu sao?” Hắn đặt tay trên đùi, lo lắng hỏi.
“Không, không thiếu một xu. Hắn đưa túi tiền xong liền đi ngay.” Tát Bỉ Nhĩ nói xong, thở dài: “Ta sau đó ngẫm lại, người chỗ cậu tuy bị in ấn lên mặt, nhưng cũng không phải do lỗi của họ. Vừa khéo phu nhân nhắc đến chuyện dọn dẹp sửa sang nhà cửa với Ngõa Cáp Tích. Mấy người bọn ta sau khi bàn bạc có một ý kiến.”
Ngõa Cáp Tích nói tiếp: “Suy nghĩ này không phải mới chợt nảy ra, mấy năm nay người đến nơi này càng ngày càng nhiều, người muốn ở lại an cư cũng tăng. Nhưng đồng thời số kẻ gây chuyện cũng nhiều lên. Ở chợ thường có kẻ cắp trộm cướp, thỉnh thoảng cũng sẽ có thương lữ tranh chấp đánh nhau. Nếu chỉ là hai ba người thì thôi, nhưng các thương lữ tranh chấp đều có bảo tiêu, mỗi bên một tá, không ai khống chế được nên thường khiến mọi người tổn thất rất nhiều. Thế cho nên chúng ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, vừa khéo lần trước ở trên đường ta thấy cậu bắt một tên trộm, thân thủ rất được. Trước đó vài ngày, dẫn đội của ta nói hắn nhìn thấy cậu dạy võ cho những người lính kia ở ngõ Quạ Đen, khen ngợi cậu võ nghệ quả thật cao cường. Mấy người chúng ta liền thương lượng , muốn mọi người ở chợ cùng góp tiền, thành lập một đội bảo vệ trung lập do cậu làm đội trưởng.”
Tú Dạ và Trương Dương càng nghe càng sửng sốt, câu cuối còn cho rằng mình nghe nhầm.
Ông chủ Đoàn tiếp lời: “Công việc của đội bảo vệ chủ yếu là đi tuần ban đêm, phòng trộm cướp, bắt đạo tặc, duy trì trị an trong thành. Người trong đội do cậu chọn.”
Hàm ý câu này rất sâu xa. Hắn biết bọn họ có ý để hắn phân công cho đám lính nô lệ.
Ông chủ Đoàn uống ngụm trà, thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Về phần phí tổn cần thiết và lương bổng sẽ do mọi người góp tiền hàng tháng chi trả. Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ dán bố cáo trong chợ và cửa thành.”
“Mọi người đều đồng ý chuyện này sao?” Hắn không thể tin được, hỏi.
Tát Bỉ Nhĩ trên đầu quấn khăn trùm đầu, gật đầu, nói: “Đại đa số đều đồng ý, chúng ta thấy cậu thu lưu những người này mới phát hiện hành động của cậu là đúng. So với việc để đám tàn binh không người chỉ huy gây chuyện, chẳng thà sử dụng. Hơn nữa nếu thành này có quy định, có lính bảo vệ thì đám đạo tặc sẽ không dám trộm cướp nữa, nhóm thương đội cũng không vì việc nhỏ mà đánh nhau, gà bay chó sủa. Sao, ý cậu thế nào?”
Cổ hắn thít lại, trả lời: “Việc này có thể cho ta chút thời gian suy nghĩ không?”
“Đương nhiên đương nhiên, cậu cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định, có gì nói với chúng ta một tiếng là được.” Tát Bỉ Nhĩ nói xong, mỉm cười nói: “Đêm đã khuya, chúng ta sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Nói xong, ông ấy và hai ông chủ đều đứng dậy. Hắn và Tú Dạ tiễn bọn họ tới cửa, sau đó đóng cửa lớn, cùng cô quay về phòng trong, thu dọn ấm chén trà.
Cô không nói gì, hắn rốt cục không nhịn được, trước khi vào phòng đã gọi cô lại.
“Tú Dạ.”
Cô sửng sốt dừng bước, trái tim run rẩy.
Người đàn ông này rất ít khi gọi tên cô. Không biết vì sao trừ phi là lúc cần thiết, còn không hắn sẽ không bao giờ gọi tên cô.
Dưới ánh trăng, cô quay đầu nhìn thân hình cao lớn cùng khuôn mặt căng thẳng của hắn, nhìn hắn nói:
“Nàng nghĩ sao về chuyện này?”
Người đàn ông trước mắt, khuôn mặt sạch sẽ, tóc đen ngắn mà gọn gàng, đôi mắt đen sâu thẳm không có chút thô bạo, trên người không phải chiến bào nhuốm máu mà là một bộ quàn áo vải thô màu xám hình thức đơn giản. Trên chân không đi giày lính chắc chắn mà chỉ là một đôi giày tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ.
Hắn và quái vật cô thấy lúc trước hoàn toàn không có điểm nào giống nhau. Làm cho người ta có cảm giác hắn chỉ mà một người đàn ông thật thà ít nói đáng tin cậy.
Cũng khó trách những ông chủ kia lại muốn tìm hắn thành lập đội bảo vệ.
Nhìn hắn thế này ai mà tưởng tượng được hắn lại là kẻ bị người Mông Cổ gọi là dã thú, dũng mãnh vô địch trên chiến trường; là A Lãng Đằng có thể dễ dàng lấy đầu tướng địch, làm cho người ta nghe danh đã sợ mất mật.
Cô nhìn hắn, dịu dàng nói: “Ta nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là chàng nghĩ như thế nào. Người bọn họ tìm là chàng, nhờ cậy là chàng.”
Hắn nín thở, liếm đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn.
“Nàng nên biết nếu như ta đồng ý, sẽ phải ở lại đây rất lâu.”
“Ừ, ta biết.” Cô gật đầu lên tiếng trả lời.
“Không phải hai ba tháng, không phải nửa năm một năm.” Hắn ép mình nói với cô: “Có lẽ sẽ rất nhiều năm.” Trên thực tế là cả đời, nhưng hắn không dám nói, cả đời quá dài, rất khó nói.
“Ta biết.” Cô nhẹ nhàng đáp.
Dưới ánh trăng, cô gái trước mắt tinh khiết, tuyệt vời đến thế.
Cô mặc một bộ váy mộc mạc đơn giản, tóc dài màu đen chỉ buộc bằng dây vải. Cô thật nhỏ nhắn, khi đứng còn chưa cao tới bờ vai hắn. Nhưng hắn biết, trong cơ thể nhỏ bé kia là một trái tim dịu dàng, dũng cảm và mạnh mẽ.
Thân thể của cô đã sớm hồi phục hoàn toàn, tiết trời cũng đã ấm lên, nếu cô muốn lúc nào cũng có thể mang theo gói đồ nho nhỏ cất ở gối đầu giường cô, nhảy lên một chiếc xe ngựa bất kỳ ra khỏi thành, đi đến chân trời góc biển.
Cô có thể mặc kệ đám nô lệ, mặc kệ đám tàn binh, cô thậm chí có thể mặc kệ hắn.
Người Lạp Tô hận là hắn, muốn bắt cũng là hắn, không ai biết nô lệ bị hắn mang đi là một cô gái, sẽ không ai tìm cô.
Nói thực ra, ở cùng hắn còn nguy hiểm hơn để cô đi một mình.
Hắn nên nói cho cô, chỉ cho cô thấy, nhưng hắn chỉ siết chặt nắm tay, mặt dày nói.
“Ta sẽ có một công việc được người ta kính trọng, trở thành một người được người ta kính trọng.”
Cô lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngược sáng khiến hắn không thấy rõ vẻ mặt cô, không đoán được suy nghĩ của cô, không biết cô có cảm nhận gì đối với chuyện này. Nhưng hắn vẫn cố lấy dũng khí, yêu cầu.
“Nàng có đồng ý ở lại đây cùng ta không?”
Gió đêm vẫn hơi lạnh.
Nhưng cô có thể nương ánh trăng thấy trên trán hắn chảy ra một chút mồ hôi, thấy mạch trên cổ hắn giật giật, thấy hắn ngừng thở.
“Vì sao không đồng ý?”
Hắn nghe thấy cô hỏi lại, bỗng chốc có chút ù tai. Giây phút ấy suýt nữa ngay cả tim cũng ngừng đập.
‘Vì sao không đồng ý?’
Hắn có thể nói cho cô cả trăm ngàn lý do, nhưng hắn không ngốc như vậy, không hồ đồ như vậy. Nếu cô không nghĩ ra, hắn còn lâu mới nói cho cô, còn lâu mới chỉ cho cô. Chết tiệt! Hắn còn lâu mới tốt bụng như vậy!