• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc chiến kết thúc, đội Quạ Đen lục tục lui về trong thành. Cô đứng trên tường thành nhìn từng người đàn ông cưỡi ngựa vào thành, nhưng hắn không có trong số đó. Cô càng lúc càng hoảng, càng lúc càng sợ hãi, cuối cùng cũng không nhịn được ném dùi chạy xuống tường thành, xuyên qua đám người trùng trùng, chen qua cửa thành chật chội, vội vã tìm hắn.

Trong thành ngoài thành nơi nơi đều là người, nhưng không có hắn.

Cô thở hổn hển, chạy lên phía trước. Đám đàn ông thấy cô liền tự động lùi lại nhường đường, bọn họ biết cô đang tìm ai, biết cô muốn tìm ai.

Sau đó đột nhiên cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy trong dòng người đông đúc.

Người đàn ông kia không ngồi trên ngựa, quay lưng về phía cô nói chuyện với ai đó.

Người đàn ông có mái tóc ngắn màu đen, mặc quần áo màu đen, mũ giáp không biết đã rơi ở đâu, áo giáp trên người cũng đã vỡ, khắp người dính đầy cát bụi và máu tươi, nhưng đó là hắn.

Cô biết. . .

Mặc dù giữa hai người còn cách một biển người, còn cách vài trăm bước, nhưng cô vẫn nhận ra hắn.

“Trương Dương!”

Nước mắt tràn mi, cô chạy về phía hắn. Dù biết với khoảng cách xa như vậy, tiếng người ầm ỹ như vậy, hắn không thể nào nghe thấy nhưng cô vẫn không kìm nén được mà gọi hắn:

“Trương Dương. . .”

Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô hoặc thật sự nghe thấy cô gọi, hắn lập tức quay đầu lại, thấy cô đang vội vàng chạy về phía hắn.

Không chần chờ một giây nào, hắn bỏ lại người đang nói chuyện cùng hắn, đẩy đám người ra, chạy về phía cô, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Cô lao vào trong lòng hắn, hắn ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.

Ánh rạng đông phủ lên hai con người đang ôm nhau thật chặt.

Giây phút ấy, mọi thứ xung quanh đều biến mất. Tiếng ồn ào, khói, lửa, cát, người, ngựa, thậm chí cả mặt trời rực rỡ đang dần nhô lên từ đường chân trời phía xa cũng không tồn tại nữa, chỉ còn lại có hắn và cô.

Tú Dạ không thể khống chế nước mắt không ngừng chảy xuống, cô rất sợ hắn chỉ là ảo giác, sợ hắn là do cô tưởng tượng, nhưng hắn đã ở trong lòng cô, ngay trong lòng cô, ôm cô.

Người con gái trong lòng hắn thật ấm áp. Mặt cô đẫm nước mắt, trong mắt là vẻ kinh hoàng e ngại sợ hãi, hắn không nhịn được ôm chặt cô, xin lỗi.

“Thực xin lỗi, Lạp Tô mấy ngày công thành không ngừng, ta không tìm thấy cơ hội vào thành. Ta không dám mạo hiểm để mật đạo bị phát hiện, mở cửa thành. . .”

Hắn biết chỉ cần thủ binh nhìn thấy bọn họ trở về, chắc chắn sẽ mở cửa, liều chết xông ra cứu viện. Hắn cũng không thể đốt lửa hoặc dùng khói để nhắn với cô rằng hắn vẫn ổn. Nếu cô có thể nhìn thấy thì quân của Lạp Tô cũng sẽ thấy. Hắn mà làm như vậy sẽ hại chết các huynh đệ đi theo hắn.

“Ta biết, ta biết. . . . . .” Cô vùi mặt vào cổ hắn, nước mắt rơi như mưa.

Hắn biết cô sẽ lo lắng, biết cô nhất định sẽ sốt ruột, hắn rất hiểu cô nhưng lại không còn cách nào khác. Lúc hắn ở trên núi nhìn Lạp Tô điên cuồng công thành chỉ hận mình không ở bên cạnh cô, không thể bảo vệ cho cô. Đó đúng là một loại dày vò đáng sợ.

Hắn sợ thành không thủ được, sợ thủ binh không chống đỡ nổi, sợ sẽ mất cô.

Ôm người con gái trong lòng, hắn nghẹn ngào nói với cô: “Ta không thể trở về thành, nhưng ta ở trên núi nhìn thấy khói bếp phía xa, ta biết chắc chắn đó là Biệt Nhi Ca, cho nên đã dẫn các huynh đệ tới đó, khuyên ông ta nhân lúc đêm tối mà tấn công Lạp Tô, đó là thời cơ. . . . . .”

“Đừng nói nữa, không quan trọng, đều đã qua rồi. . . . . . Đừng nghĩ, cũng không cần nhắc lại nữa. . . . . .” Cô ngẩng đầu, rưng rưng nhìn hắn, vuốt ve khuôn mặt hắn, vết thương trên má hắn, không kìm nén được mà thổ lộ tình cảm trong lòng: “Ta yêu chàng. . . . . . Ta yêu chàng.”

Hắn kinh ngạc nhìn cô, trong nháy mắt ấy dường như hắn không tài nào thở nổi, khẽ hỏi: “Nàng nói cái gì?”

“Ta yêu chàng.” Cô rưng rưng nhìn hắn, chân tình dùng ngôn ngữ hắn quen thuộc nhất, nói: “Chàng là ánh mặt trời trong mùa đông của ta, là bến đỗ trong giông bão của ta, là anh hùng quả cảm trong đêm tối của ta, là người đàn ông cả đời ta. . . . . . Tình yêu của ta. . . . . .”

Hắn không thể tin được, nhưng cô thật sự đã nói, dùng tiếng mẹ đẻ của hắn, nói cho hắn nghe những lời tâm tình đẹp nhất trên thế gian này. Từng từ từng chữ đều như dấu ấn, khắc vào tim hắn.

Nhìn người con gái vừa cười vừa khóc trước mặt, nhìn nhu tình ánh lên trong mắt cô, máu trong người hắn sôi trào, không tài nào kìm chế được. Hắn cúi đầu xuống, trước cái nhìn của mọi người, trước mặt tất cả huynh đệ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, hôn cô thật sâu.

Ngày ấy, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Chiến tranh đã qua, tất cả mọi người trong thành mặc sức vui vẻ, từng nhà đều lấy ra rượu thịt tốt nhất của mình, kéo người qua đường cùng nhau ăn uống, nhảy múa, ca hát.

Trương Dương và Tú Dạ đi đâu cũng có nhau, nhất quyết không muốn rời khỏi người kia. Cô cùng hắn ăn uống, cùng hắn dọn dẹp, đến gần giữa trưa mới có thể về nhà tắm rửa.

Ai biết, mọi người nhiệt tình đến mức vừa thấy hai người bọn họ liền kéo vào cùng ăn cơm uống rượu. Hắn và cô đi từ cửa thành đến chợ cũng mất cả một buổi sáng.

Thật vất vả mới về được đến ngõ Quạ Đen, lại nhận được sự chúc mừng nhiệt liệt của các huynh đệ.

Khi hắn và cô thật sự về tới nhà mình, thật sự có thể nghỉ ngơi thì đã là chuyện của hai canh giờ sau rồi.

Cô đun nước. Trong căn phòng tắm xinh đẹp lại ấm áp, cô giúp hắn rửa sạch bụi bậm, sau đó băng vết thương cho hắn. Cô còn chưa làm xong, hắn đã không nhịn được muốn cô, quấn lấy cô, dây dưa không ngừng, hấp thu sự ấm áp của đối phương.

Cô ôm chặt người đàn ông cường tráng trong lòng, cảm nhận cơ bắp hắn căng cứng, khát vọng nóng cháy của hắn, cô bất giác dung nạp hắn càng sâu, run rẩy thổ lộ bên tai hắn những tình cảm bị đè nén trong lòng đã lâu.

Điều ấy khiến hắn càng thêm nhiệt tình, dũng mãnh, khiến cô hoàn toàn bốc cháy, triệt để hòa tan trong lòng hắn.

“Ta yêu nàng.” Hắn nói, một lần lại một lần hôn môi cô. Yêu cô bằng cả lời nói lẫn hành động.

Cô đáp lại hắn bằng tất cả những cách hắn đã dùng.

Cả đời này, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, không dám mơ tưởng.

Hắn cho rằng có thể có cô ở bên mình đã là tốt lắm rồi. Hắn không dám hy vọng sẽ có được trái tim cô, có được tình yêu của cô, không dám mơ ước cô sẽ tự nguyện ở bên hắn. Chỉ cần được ở bên cô hắn đã thấy vô cùng cảm kích, vô cùng quý trọng rồi. Ai biết cô lại tình nguyện cho hắn càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều hơn. . . . . . Tình cảm đối với cô tràn đầy trong tim, lấp đầy toàn thân.

Hắn dè dặt giúp cô lau khô người, để cô cũng giúp hắn, sau đó lấy quần áo bọc lấy cô, ôm cô đi qua sân, trở lại căn phòng nhỏ của hai người, cùng cô nằm lên giường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, quầng thâm dưới mắt thật đậm, cơ thể trắng nõn mấy ngày qua dường như lại gầy đi một ít khiến hắn vừa đau lòng vừa thương xót, đôi tay không tài nào dời khỏi cô được. Hắn không kìm chế được muốn chạm vào cơ thể cô, vuốt ve khuôn mặt cô. Cô cũng giống hắn, bàn tay nhỏ bé âu yếm cơ thể hắn, mặt hắn, giống như sợ chỉ một giây không cẩn thận, hắn sẽ biến mất vậy.

Từ sau khi lên giường cô không nói gì, nhưng tất cả đã không cần dùng lời nói nữa. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của cô từ đôi tay dịu dàng vuốt ve hắn, nhìn thấy được thâm tình cháy bóng giống hắn trong đôi mắt đen láy của cô.

Sau đó, cô cuộn mình trong lòng hắn, đôi tay nhỏ bé ôm eo hắn, làm cho tim áp vào tim, cuối cùng cũng an tâm mà ngủ vì mệt mỏi.

Hắn cẩn thận ôm lấy cơ thể bé nhỏ gầy yếu của cô, trái tim nóng quá, ngay cả mắt cũng nóng.

Nhiều năm như vậy, hắn mất đi tất cả trong chiến tranh, đánh mất hi vọng cùng tôn nghiêm, nhưng cô đã tìm lại toàn bộ cho hắn. Hắn nhắm mắt lại, hít vào hơi thở của cô, cảm nhận nhịp tim và sự ấm áp của cô.

Giờ phút này hắn mới biết được mình còn sống là vì cái gì, chịu khổ là vì cái gì. Hắn không cần quan tâm tới tất cả đau đớn, giận dữ cùng tổn thương đã qua nữa, bởi vì hắn gặp cô, bởi vì hắn có được cô, bởi vì cô yêu hắn.

***

Khi tỉnh lại thì trời đã tối.

Có người gõ cửa, sợ làm phiền cô, hắn xuống giường mặc quần dài, ngoài cửa là Thiết Mộc Nhĩ.

“Đại ca, xin lỗi, đệ cũng không muốn làm phiền huynh, nhưng mấy ông chủ thương hội mở tiệc chiêu đãi Đại Hãn Biệt Nhi Ca trong quán rượu. Họ muốn mời huynh và tẩu tử cùng đến.”

Tuy không muốn rời khỏi cô, nhưng hắn là Đại Đội Trưởng, cần phải có mặt. Hắn chỉ không hiểu là tại sao lại muốn mời cả cô. Hắn về bên giường mặc quần áo, định đi một mình, nhưng cô cũng đã tỉnh.

“Nàng ngủ tiếp một lát đi, lần này chỉ là xã giao, nàng không cần đi đâu.” Hắn biết cô rất mệt, vài đêm chưa chợp mắt nên mới vừa dính gối liền ngủ.

Tú Dạ lắc đầu, giúp hắn lấy áo khoác mặc vào, rồi lại giúp hắn buộc đai lưng. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nhỏ giọng nói: “Ta muốn ở bên chàng.”

Hắn nghẹn ngào, bất giác nắm chặt tay cô.

Nói thật, hắn cũng muốn ở bên cô. Cả đời hắn đã phải chịu đau khổ quá lâu rồi, có thể có được cô luôn khiến hắn có cảm giác không chân thật, giống như thực lại giống như đang ở trong mơ.

Cho nên, hắn cũng giúp cô mặc quần áo, chải tóc, sau đó nắm chặt tay cô, cùng cô đi ra ngoài.

Trên đường cái, khắp nơi giăng đèn kết hoa, giống như lễ mừng.

Tuy đã tối nhưng chỗ nào cũng thấy có người nướng thịt uống rượu, đốt lửa trại, cùng nhau vui mừng hát ca. Khi hai người bọn họ đến quán rượu thì các ông chủ đã sớm có mặt. Tú Dạ vốn không quá chú ý đến đề tài của đám đàn ông, cô lúc này vẫn cảm thấy mệt, cho nên chỉ nắm tay hắn, dựa vào bên người hắn.

Nhưng đúng lúc này, Đại Hãn Biệt Ca Nhi cũng tới, vài vị tướng sĩ Mông Cổ toàn thân võ trang đi theo phía sau.

Người đứng đầu phương bắc, lưng hùm vai gấu, bên mép để râu, dưới cằm cũng nuôi chòm râu dê, đôi mắt sáng quắc, khuôn mặt lộ rõ sự khôn khéo giỏi giang.

Tú Dạ nhìn thấy ông ta liền sửng sốt, đó là người đàn ông nói chuyện với Trương Dương sáng nay.

Tuy cô nghe nói người Mông Cổ dũng mãnh thiện chiến, nhưng không ngờ một người đường đường là Đại Hãn lại cũng đích thân lên chiến trường.

Đại Hãn vừa nhìn thấy hắn, lập tức đi nhanh tới.

“Trương Dương! Huynh đệ tốt! Trận ngày hôm nay cậu đánh quá hay!” Nói xong, còn vỗ mạnh lên vai hắn.

Hắn nghe vậy, lập tức khom người chắp tay, trầm giọng nói: “Đây đều là công của Đại Hãn, nếu như không có Đại Hãn dốc sức giúp đỡ, Trương Dương cũng chỉ biết bó tay mà thôi.”

Hắn ở trong quân đội nhiều năm, trong lòng biết những kẻ cầm quyền đều thích nghe lời nịnh nọt, dù có công cũng không được kể công.

“Ha ha ha ha, nói hay lắm, Húc Liệt Ngột tàn bạo bất nhân, dạy tên Lạp Tô cũng y như vậy. Lần này ta đến cũng vì giúp mọi người xả giận một phen!”

Nghe vậy, hắn không vạch trần sự thật là Biệt Nhi Ca đã đã dẫn đại quân đến từ ba ngày trước, nhưng lại cố ý đứng cách xa ba mươi dặm chờ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Hắn chỉ cúi đầu càng thấp, nói: “Đại Hãn thánh minh.”

“Tốt lắm, tốt lắm, ngẩng đầu lên đi.” Ông ta cười ha ha, lại vỗ vai hắn: “Hai huynh đệ ta cùng vào ăn uống no say một bữa. .. “

Nghe vậy, hắn thu tay, ngẩng đầu lên, lại bỗng thấy Biệt Nhi Ca nhìn người con gái phía sau hắn.

Biệt Nhi Ca nhìn cô, mỉm cười.

“Vị này chính là phu nhân đúng không? Ta nghe người ta nói cô thông tuệ hiền lành, can đảm cẩn trọng, mấy lần giúp Đại Đội Trưởng đánh bại tinh kỵ của Lạp Tô. Ngay cả sàng nỏ trên cửa thành cũng do cô thiết kế, là công thật thật sự phía sau cuộc đại chiến này.”

Trong lòng Tú Dạ kinh sợ, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Đại Hãn hiểu lầm, tiểu nữ chỉ nhớ được bản vẽ trong sách xem hồi nhỏ, vẽ bậy vẽ bạ, mạo hiểm thử một lần thôi. Cũng nhờ tay nghề của thợ trong thành điêu luyện mới có thể thành công, chứ không phải do tiểu nữ làm ra.”

“Hai vợ chồng đúng là khiêm tốn giống nhau.”

Biệt Nhi Ca cười nói, sau đó không hỏi thêm gì nữa, xoay người đi vào.

Cô vô cùng lo lắng, biết hắn cũng thế, nhưng bữa cơm này không thể không ăn. Hai vợ chồng theo Đại Hãn Biệt Nhi Ca đi vào dưới sự hoan nghênh nhiệt liệt của các ông chủ thương hội.

Sau đó, Biệt Nhi Ca không hề để ý đến cô nữa, nhưng khi uống đến đỏ mặt lại một lần nữa đưa ra yêu cầu muốn Trương Dương gia nhập đội quân của ông ta, cống hiến cho ông ta.

“Nếu có được một viên mãnh tướng như cậu, ta đây đi chuyến này không uổng rồi.”

“Tạ ơn Đại Hãn ưu ái, nhưng Trương Dương chỉ là một kẻ vũ phu, may mắn được ông chủ Tát Bỉ Nhĩ và các ông chủ khác nâng đỡ mới được làm đội trưởng ở đây. Ngay cả giết Lạp Tô cũng do may mắn mà thôi. . .”

“Thằng nhóc cậu cũng đừng khiêm tốn nữa, ta biết cậu là A Lãng Đằng, cậu ở dưới trướng Lạp Tô nhiều năm, hắn lại đố kị với tài năng của cậu, bạc đãi cậu, cho cậu làm cái chức Bách phu trưởng cỏn con. Nhưng ở Hãn Quốc của ta thì không như vậy, người có năng lực mới trèo lên được địa vị cao. Lần này cậu dẫn quân đại thắng, ta đã được chứng kiến mười mươi, cậu có phong độ của một đại tướng, dũng mãnh vô địch, lãnh binh phá trận như vào chỗ không người. Nếu cậu đầu quân cho ta, ta lập tức giao 5000 thiết kỵ cho cậu thống lĩnh! Phong cậu làm tướng quân tiên phong!”

Các ông chủ thương hội nghe vậy liền nhìn nhau, không ai dám mở miệng nhiều lời. Tuy bọn họ cũng không muốn Trương Dương rời đi, nhưng Biệt Nhi Ca là Đại Hãn, hôm nay lại đặc biệt cử binh cứu viện, cũng đã nói rõ chỉ cần bọn họ hàng năm tiến cống sẽ phái binh trú thành. Hơn nữa Đại Hãn đã nói muốn phong Trương Dương làm tướng quân tiên phong, từ xưa nước tìm chỗ trũng mà chảy, người hướng chỗ cao mà đi, bọn họ mặc dù cần Trương Dương nhưng cũng không tiện nhiều lời.

Dù sao, làm Đại Đội Trưởng đội bảo vệ một tòa thành so với làm đại tướng quân Hãn thì đúng là một bước lên trời.

Quả nhiên, Trương Dương ngay lập tức chắp tay, quỳ một gối xuống, cúi đầu cảm tạ.

“Tạ ơn Đại Hãn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK