Người bán hàng tai thính mắt tinh, nghe thấy cô nói chuyện bằng tiếng Hán, lại mặc trang phục người Hán liền gọi cô lại. Thấy cô quay đầu lại nhìn, dường như rất có hứng thú với hàng của mình, ông vội mở miệng mời chào: “Phu nhân, cô cũng là người Tống đúng không? Nếu cô thích nó, ta cho cô xem. Nơi đất khách gặp đồng hương là duyên phận, ta bán rẻ cho cô.”
Tú Dạ nghe vậy, nở nụ cười nhẹ áy náy, lắc đầu.
“Không cần, ta không cần, cám ơn.”
Nói xong, cô quay đầu đi, dù người bán hàng gọi lại ở phía sau cũng không quay đầu.
Nhưng hắn cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong tay mình bất giác nắm chặt tay hắn, vội kéo hắn về phía trước.
Hắn đã biết từ trước rằng cô là người phương nam, nhưng không ngờ lại ở nơi xa xôi đến vậy. Nước Tống vốn chiếm hơn nửa sông núi phía đông, nhưng trăm năm trước đã bị nước Kim đẩy lùi xuống phía nam, mất đi một nửa giang sơn. Nhưng vì có sông Trường Giang hiểm yếu ngăn cách nên vẫn có thể sống thảnh thơi ở phía Nam. Nơi đó nhiều sông nhiều nước, khí hậu ấm áp, đất đai màu mỡ phì nhiêu, dân chúng không chăn nuôi du mục, không nuôi ngựa, nhưng lại làm ruộng bắt cá hoặc buôn bán, dân sinh cực kì giàu có và đông đúc.
Vì vậy, mặc dù nước Kim đã bị đại quân Mông Cổ tiêu diệt từ khi hắn còn nhỏ, nhưng nước Tống vẫn còn.
Nhưng nơi ấy rất xa, xa hơn ngàn dặm.
Cô hiếu kỳ nhìn những hàng hóa trong chợ như vậy, xem ra không phải lớn lên trong nhà buôn bán. Hắn không biết tại sao cô lại có thể đến được một nơi xa xôi như nơi này.
Sau đó, hắn nhớ tới những câu nói vô nghĩa trong mơ của cô, nhớ tới lời tự trách của cô. Hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết, không phải cô tự nguyện rời xa quê hương.
Đêm hôm đó, cô lại nằm mơ, khóc trong mơ.
Hắn không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ôm cô vào lòng, cẩn thận vỗ nhẹ lưng cô, lặng lẽ an ủi, cho đến khi cô dần bình tĩnh lại.
-***-
Cuộc sống nơi đây vô cùng yên ổn.
Mỗi sáng sớm thức dậy, hắn lại ôm cô lên giường, rồi nhìn ra ngoài phòng. Nếu có ít tuyết thì lấy xẻng xúc tuyết đi, sau đó đi chẻ củi, đun nước, lấy thức ăn cho con ngựa đen. Con ngựa đen bị in dấu, tuy hắn đã in đè lên nhưng trong lòng hắn vẫn biết không thể dắt nó đi bán được, bán đi sẽ bị người ta lần ra dấu vết. Vả lại giữ nó cũng tiện, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào. Đến khi trời sáng, cô sẽ xuất hiện ở phòng bếp, dùng củi hắn chẻ, múc nước nấu cơm.
Sau đó cô sẽ đưa bữa sáng vào phòng A Linh, rồi về phòng bếp cùng ăn với hắn.
Nếu cần mua đồ dùng thuốc thang, A Linh sẽ viết ra giấy đưa cho cô, để cô đưa cho hắn. Nếu cần nhiều đồ, có khi cô sẽ đi mua cùng hắn, nếu chỉ có hai ba món đồ, hắn sẽ tự đi.
Đợi hắn trở về, nếu A Linh không gọi cô giúp việc, cô sẽ thuận tay đưa cho hắn một chén trà bơ ấm nóng, nếu cô bận thì cũng sẽ đặt sẵn một bình trên bếp giữ nóng.
Hắn và cô không nói chuyện nhiều, có khi một ngày cũng chỉ nói với nhau vài câu, nhưng nếu quần áo hắn rách, cô sẽ mang đi vá, giày hắn bẩn, thì khi dọn nhà cô cũng tiện tay thay giặt sạch cho hắn.
Đến sau giữa trưa, theo lời dặn của A Linh, hắn sẽ cùng cô thu dọn thuốc, hoặc dọn dẹp phòng ốc.
Ban đầu, trong căn nhà lớn có rất nhiều nơi cần quét dọn; nhưng lâu dần, tất cả phòng bỏ trống đều được quét dọn sạch sẽ, hai người không thể không về phòng sớm.
Mới đầu hắn còn lo cô sẽ thấy không được tự nhiên, nhưng cô lại gọi hắn cùng đến phòng bếp, dùng nồi to làm nến, nói là muốn làm để bán.
“Nàng lấy đâu ra tiền mua nguyên liệu vậy?”
“Ta mượn A Linh, dù sao cũng nợ rồi, một đồng là nợ, mười đồng cũng là nợ. Nếu làm ăn được, ít nhất còn có thể sớm trả lại tiền cho cô ấy. Huynh đặt nồi mỡ kia lên bếp hộ ta được không?” Cô gảy gảy đống than tàn, bỏ thêm củi, nói tiếp: “Lần trước ta đi chợ với huynh, thấy có người bán sáp ong, giá rẻ, lại thấy nơi này cái gì cũng đã có người bán hết rồi, nhưng chưa có ai bán nến. Ngẫm lại hẳn là vì thành này vài năm trước vẫn còn hoang vu, phần lớn đều là thương nhân, chỉ có ít gia đình ở, nên mới không có ai làm nến. Vậy cho nên ta muốn làm một ít bán thêm chút tiền lời.”
“Sao nàng không nghĩ là họ đã mang theo dầu thắp hay nến rồi nên mới không có người bán?” Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn tiến lên bắc nồi giúp cô.
Tú Dạ tập trung nhóm lửa, nói: “Dầu thắp tốn nhiều, lại không dễ mang theo, có lẽ sẽ không có người mang theo. Nhưng nến không giống thế, nó rất tiện, chỉ là hơi chiếm diện tích một chút. Ta nghĩ nếu ta là thương nhân, lại còn phải đi đến nơi xa xôi như thế này, chắc chắn sẽ dành hết chỗ trống để chở hàng hóa, ai mang nến đi làm gì, dù sao nếu không may bén lửa cũng sẽ cháy sang hàng hóa.”
“Nàng vẫn thấy sẽ có lãi sao?” Hắn đặt nồi mỡ lên bếp, hỏi.
“Đây là nơi thương nhân tập trung, không chỉ có tiểu thương mà còn có cả những đại thương từ nơi xa đến. Số tiền họ buôn bán được rất nhiều, chỉ dùng đầu thôi sẽ không thể nào nhớ hết được mà phải ghi chép. Nơi này tối nhanh, khi dọn quán xong thì trời cũng không còn sớm nữa rồi. Đương nhiên họ cũng có thể dùng lửa bếp lò, nhưng ánh lửa của nến ổn định, cháy cũng chậm, dùng xong thì dập, ngày mai châm lửa lại vẫn dùng tiếp được, còn có thể mang đi. Nếu cần ghi chép, đương nhiên nến vẫn tốt hơn lò lửa rồi.”
Hắn biết cô biết chữ, chứ không giống hắn, không biết nổi chữ nào. Nếu cô đã nói thế, hắn cũng không hỏi nhiều, tiếp tục giúp cô làm.
Ban đầu, cô không làm nhiều, chỉ mười cây mà thôi, dùng cái cốc vỡ nhặt được trong phòng làm khuôn, ngoài mỡ dê và sáp ra, cô còn thêm ít tằm thầu dầu để thêm mùi thơm. Sau khi để nguội, cô sẽ đổ nến vào khuôn.
Hôm sau, hắn liền mang nến đi bán.
Vốn cô muốn đi cùng, nhưng hắn không muốn cô ngày ngày đi bôn ba khắp thành, cơ thể cô vẫn còn yếu, mỗi lần ra ngoài về, cô sẽ yếu đi nhiều ngày sau mới khỏe lại được.
“Ta đi là được rồi, chỉ có mười ngọn nến mà thôi, nàng không cần đi xa như vậy.” Tú Dạ không tranh với hắn, chỉ đưa một tấm gỗ có viết mấy chữ cho hắn.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào hàng chữ, cô vừa định giải thích, hắn đã chủ động hỏi.
“Nàng viết gì vậy?”
Cổ họng cô căng lại, nói: “Cây nến, một cây một đồng, ba cây hai đồng.”
Hắn gật đầu, không nói gì, mang theo túi nến đi.
Đến phố, hắn cầm tấm gỗ viết chữ, đi lại xung quanh.
Ban đầu hắn không chắc việc buôn bán này sẽ thành công, dáng vẻ hắn hung dữ, cũng không biết cười hay chào hàng thế nào. Tuy là con thương nhân, nhưng trước đây cha hắn làm ăn lớn, nên không đi bán trên phố lớn ngõ nhỏ bao giờ. Khi hắn tan cửa nát nhà chạy trốn, vẫn còn rất nhỏ, thật sự không biết nên bán thế nào.
Cho nên, hắn cũng chỉ còn cách giơ cao tấm gỗ lên, tìm con phố náo nhiệt nhất mà đi qua đi lại.
Lượt đi đầu tiên, không ai để ý tới hắn, cùng lắm chỉ nhìn hắn. Đổi lại là một người khác, có lẽ sẽ cảm thấy chuyện giơ tấm gỗ lên thế này thật mất mặt, nhưng chuyện mất mặt nào hắn cũng đã làm cả rồi, chỉ giơ tấm gỗ lên mà thôi, đối với hắn mà nói thì không đáng kể chút nào.
Hắn dằn lòng, đi vòng thứ hai, rồi vòng thứ ba.
Dần dần, tấm gỗ cô viết đã có tác dụng.
Mọi người lục tục gọi hắn dừng lại, mua nến của hắn.
Kết quả chẳng những người biết chữ Hán mua nến của hắn, mà khi hắn dừng lại để bán, người bên cạnh không biết chữ thấy hắn lấy nến ra cũng đi qua hỏi giá, rồi lấy tiền ra mua. Trong thoáng chốc, mười cây nến đã được người ta mua hết, còn có người hỏi hắn còn không để mua.
“Không còn, phải đợi đến ngày mai.”
“Vậy ngày mai ngươi mang đến nhà trọ ở phía trước kia giúp ta.”
Hắn gật đầu đồng ý. Trên đường về nhà, trong tay hắn cầm mười đồng tiền, trong lòng ngoài sự nóng lòng không nói được, còn tràn đầy kích động khó hiểu.
Khi hắn về đến nhà, vừa khéo cô cũng nhìn thấy hắn, liền vội vàng ra đón. Hắn có thể nhìn thấy hai tay cô nắm lại với nhau đặt ở phía trước, lo lắng nhìn hắn, hỏi.
“Thế nào rồi?”
Hắn đưa nắm tay, mở ra.
Mười mấy đồng tiền lấp lánh, chúng nhỏ bé, hơi cũ, nhưng lúc này lại tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Cô mở to mắt nhìn, thở nhẹ, ngước mắt nhìn hắn, “Huynh bán hết rồi?”
Hắn gật đầu, khàn giọng nói: “Bán hết rồi.”
Cô nâng bàn tay nhỏ bé bịt miệng, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen ướt át, mũi phiếm hồng, sau đó hắn thấy cô cong khóe môi, nụ cười hiếm có như một đóa hoa trên sa mạc, nở rộ trên môi cô.
Nụ cười đáng yêu như thế, ngọt ngào như thế.
Cô đột nhiên đưa hai tay ra, hưng phấn ôm lấy cổ hắn.
“Tốt quá. . . . . . Thật tốt quá. . . . . .”
Bỗng nhiên cô ôm lấy hắn, khiến hắn giật mình, vì thế mà mười đồng tiền trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng. Nhưng hắn nghe thấy cô đang cười, ghé vào tai hắn cười, tiếng cười như chuông bạc, mang theo niềm vui khôn tả. Hắn cũng bị cô làm cảm động theo, không kiềm chế được, hắn cong môi, xoay người nâng tay ôm trọn eo cô, siết chặt cô vào lòng, khàn giọng đáp.
“Đúng vậy, tốt quá. . . . . .”
Hắn nói xong, bất giác không hiểu sao hốc mắt cũng nóng lên, mũi cay cay.
Khi sự hưng phấn qua đi Tú Dạ mới chợt nhận ra mình vừa làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ lên, nhưng hắn cũng ôm cô, ôm rất chặt, không buông tay.
“Nàng thật sự rất giỏi, rất giỏi.”
Dù trong giọng nói của người đàn ông này cũng mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao lại thấy nghẹn ngào. Sau đó cô cảm nhận được hơi thở nóng ấm ở đầu vai, cảm giác được người đàn ông phía trước đang run rẩy.
Cho nên cô cũng không rút tay lại, chỉ nghe thấy mình nhỏ giọng hỏi.
“Sao vậy, huynh có sao không?”
Hắn im lặng, sau đó khàn khàn đáp lại, làm hốc mắt cô lại đỏ lên lần nữa.
Tim run rẩy, đau đớn khôn cùng.
Cô hiểu, thật sự hiểu. . . .
Từ sau khi trở thành nô lệ, đây là lần đầu tiên hắn kiếm được tiền mà không phải dựa vào việc lấy tính mạng của người khác, không phải chém đầu người khác. Số tiền này không nhuốm máu, không phải đồng tiền bẩn thỉu. Chúng là do cô và hắn lao động mà kiếm được, tuy không nhiều lắm, chỉ có hơn mười đồng, nhưng chúng thật sự sạch sẽ, rất sạch sẽ.
“Ta biết. . . . . .” Cô nghẹn ngào ghé vào tai hắn nói: “Ta biết.”
Hắn siết chặt hơn, gương mặt nóng ấm đặt trên vai cô.
“Cám ơn nàng.”
Nghe thấy câu cảm ơn khàn khàn của hắn, cô lại càng đau lòng hơn, không nói nên lời, đành tiếp tục ôm hắn, mặc kệ nước mắt nóng hổi đầy vành mắt.
Thật lâu sau, hắn mới buông cô ra, ngồi xổm xuống nhặt tiền lên.
Cô cùng nhặt tiền với hắn, nói: “Huynh biết không, từ trước đến nay ta không biết một đồng tiền lại đẹp đến vậy.”
“Ta cũng không biết.” Hắn khàn giọng nói xong lại bật cười.
Cô ngước mắt lên, cũng nhìn hắn cười. Trong mắt hai người đều có nước mắt.
“Huynh bán lâu lắm không?”
“Không, người ta vừa thấy ta lấy nến ra liền đến mua, có người không mua được, còn đặt trước với ta, muốn ta mai đưa đến nhà trọ.”
“Thật sao?” Đôi mắt cô sáng lên, kinh ngạc hỏi.
“Ừ, thật.” Hắn gật đầu, cười.
Nàng không biết, người đàn ông này cũng sẽ cười, cười thật tươi.
Trong lòng lại nóng lên, cô xấu hổ nhìn hắn, nâng tay vuốt mặt hắn, giọng nói khàn khàn: “Vất vả cho huynh rồi.”
“Không vất vả.” Hắn nói, đưa toàn bộ số tiền trong tay cho cô.
Cô rũ mắt nhìn mười đồng tiền trong tay, trái tim siết chặt, không khỏi đứng dậy cầm lấy tay hắn, dắt hắn đến phòng bếp, đưa cho hắn một chén trà bơ nóng hổi.
Đêm hôm đó, hắn nằm trên thảm nỉ, cô nhích lại gần, lén đeo lên cổ hắn một thứ gì đó. Hắn không hề động đậy, chỉ cảm nhận được cô nằm sau lưng hắn, mặc cho bàn tay nhỏ bé của cô đeo một thứ gì đó nhỏ nhỏ, lạnh lẽo lên ngực hắn.
Hắn cảm thấy mắt lại nóng lên, cổ họng nghẹn ngào.
Hắn biết đó là tiền.
Đồng tiền mà cô và hắn cùng kiếm được.
Hắn không kìm lòng được nâng tay lên, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. Cô không rút tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn lại kề sát vào lưng hắn hơn. Trong lòng khẽ run, nhưng lại ấm áp.
Hắn tỉnh, cô cũng biết hắn tỉnh, nhưng hai người lại không nói gì.
Đêm đông lạnh giá, hắn và cô dựa sát vào nhau trong đêm đen.
Sau đó, hắn cùng cô quét dọn, cùng làm nến, có khi cũng cùng đi bán. Mỗi lần đi bán, hắn cũng sẽ không nhịn được nắm tay cô, mà cô cũng chưa từng chống cự lại.
Chẳng những thế, cô còn vẽ một cái ròng rọc kéo nước để tiết kiệm sức, bảo hắn dùng gỗ bỏ dựng bên giếng nước. Một đầu dây thừng của ròng rọc sẽ buộc thùng nước, múc nước tiện mà cũng tiết kiệm sức. Thậm chí khi cô nhìn thấy quần áo hắn bẩn, còn nhân lúc trời đẹp giặt sạch cho hắn.
Hằng ngày cô vẫn gấp chăn cho hắn, đặt trên giường đất.
Hằng đêm hắn cũng trải thảm lên đất.
Từ khi hỏi được tên của hắn, cô không gọi hắn là A Lãng Đằng nữa, khi cần gọi sẽ gọi Trương Dương.
Mỗi khi nghe thấy cô gọi hắn như vậy tim hắn lại siết lại, đồng thời cũng cảm thấy thật ấm áp.
Đây là cuộc sống bình yên mà hắn khát vọng nhưng trước kia chưa bao giờ có được.
Cho nên, hắn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm bất cứ chuyện gì ngu xuẩn phá vỡ bình yên tốt đẹp này.
Dù là hắn hay là cô, không ai nhắc lại những ngày tháng trong doanh nô lệ nữa, giống như những chuyện trước kia đều chỉ là giấc mộng mà thôi.
Nhưng sự thật không thể chối bỏ rằng đó không phải mơ.
Những ngày tháng bình yên này chỉ là ảo ảnh tạm thời. Hắn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng hắn vẫn không đè nén được hi vọng lén lút trào lên từ sâu trong đáy lòng, hi vọng quãng thời gian này có thể kéo dài vĩnh viễn.