“Mẹ nó thật không biết tốt xấu! Ta cho ngươi đường sống ngươi không cần, lại muốn chết? !”
Không ngờ tốc độ của ông ta nhanh như vậy, Tú Dạ bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, miệng mũi chảy máu. Nhưng cô vẫn quay đầu nhìn ông ta trừng trừng, lớn tiếng quát: “Ngươi không hạ lệnh? Ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc sao? ! Nếu ngươi không hạ lệnh, bọn chúng dám làm như thế sao? Ngươi giết người đàn ông của ta, còn muốn lừa ta, muốn ta giành thiên hạ cho ngươi? Ta thà chết cũng không chế tạo Hắc Hỏa cho ngươi!”
Nói xong cô định cắn lưỡi tự sát, ông ta lại định tát cô một cái, nhưng đúng lúc ấy bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng náo loạn sợ hãi, cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ông ta ngẩng đầu, chỉ thấy một con quái vật màu đen khổng lồ xông vào lều, trong chớp mắt đã nhảy qua tấm thảm dài, gầm gừ vọt tới trước mặt ông ta. Ông ta kinh hãi vội lùi lại.
Đến khi ông ta đứng lại nhìn kỹ liền sợ tới mức dựng tóc gáy.
Đó là một con sói, một con sói đen khổng lồ, đuôi dài, răng sắc, mắt đen, mặc dù đứng bằng bốn chân nhưng còn cao lớn hơn trâu ngựa. Toàn thân nó đen như đêm, khủng bố như cơn ác mộng trong bóng đêm tăm tối nhất.
“A Lãng Đằng! Là A Lãng Đằng!”
Hộ vệ trong lều sợ hãi hô, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, người người rút đao nhưng không ai dám tiến lên. Con sói đen đứng trước mặt người con gái kia, nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù đã sớm không để ý đến sống chết, nhưng đột nhiên xuất hiện một con sói đen khổng lồ, đáng sợ chưa bao giờ có vẫn khiến cô lùi lại theo phản xạ. Nhưng nó lại tiến lên theo, ép cô ra sát mép lều.
Khuôn mặt cô trắng xanh, bất giác thở gấp run run. Cô cho rằng con sói sẽ cắn chết cô, nuốt vào bụng, nhưng nó chỉ dùng đôi mắt đen thẫm kia trừng mắt cô. . . . . . Không, là nhìn cô.
Đôi mắt kia, đôi mắt đen thật quen thuộc, tràn ngập đau khổ, hối hận, cùng tất cả nhu tình?
Tú Dạ ngẩn ra, vừa sợ hãi vừa hoang mang.
Đúng lúc này, có người lấy dũng khí phi trường thương tới. Nó quắc mắt quay đầu, há miệng cắn trường thương. Trường thương rắn chắc bị nó dễ dàng cắn gãy. Nó giận dữ trừng quân Mông Cổ, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Bị vừa nhìn vừa gầm gừ, mọi người sợ tới mức rút lui, thậm chí có người còn ngã xuống đất.
Nó tức giận nhìn mọi người, nhe răng, gầm nhẹ, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ Biệt Nhi Ca.
Biệt Nhi Ca có thể thấy lửa giận trong đôi mắt kia, lông tơ khắp người ông ta dựng đứng, đột nhiên nhận ra rằng nó muốn giết ông ta, con quái vật khổng lồ này tới đây để giết ông ta.
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên ông ta được trải nghiệm cảm giác của con mồi, cái cảm giác khủng bố không đường lui, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Có một giây, ông ta không tài nào nhúc nhích được, nhưng sau đó bản năng sinh tồn khiến hắn hoảng sợ gào thét với thủ hạ.
“Còn thất thần làm cái gì? Giết nó! Mau giết nó! Bắn tên! Mau bắn tên! Làm thịt nó!”
Nghe ông ta ra lệnh, các tướng sĩ lập tức tỉnh táo lại, ào ào giơ đại đao, cầm cung tiễn trường thương, bắn về phía quái vật màu đen kia.
Nó không nhảy ra, chỉ di động thân thể, dùng thân thể cao lớn bảo vệ cô, vung đầu há miệng cắn gãy tất cả mũi tên và thương bắn tới.
Nó dùng đôi mắt đen hung dữ trừng Biệt Nhi Ca, như muốn xông lên. Biệt Nhi Ca trong lòng kinh sợ, nhưng các tướng sĩ bên ngoài kịp thời cầm đao xông vào, giương cung bắn tên. Tú Dạ thấy thế, không kịp suy nghĩ, hoảng hốt giơ hai tay, che chở phía sau nó.
“Không!”
Nó lập tức quay đầu lại, cắn lấy người con gái biết chế tạo Hắc Hỏa, lấy thân thể xé rách lều lớn, công cô xông ra ngoài, để lại một lỗ thủng lớn cho gió mưa hắt vào.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn chỉ biết nhìn nhau, từ đầu tới cuối cũng không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, chỉ có Biệt Nhi Ca biết mình vừa nhặt về một cái mạng.
Nhìn lỗ thủng do con thú hoang tạo ra cùng lều vàng đã bắt đầu nghiêng ngả sắp đổ, sắc mặt Biệt Nhi Ca trắng bệch, thở phì phò, giấu bàn tay không ngừng run rẩy ra phía sau, quát.
“Còn không mau đuổi theo! Giết cho ta! Giết con ác sói đó cho ta! Ai có thể giết con thú hoang ấy, ta thưởng vạn lượng hoàng kim! Đặc biệt đề bạt làm tướng quân!”
Các tướng sĩ nghe vậy, vội vàng mạo hiểm mưa gió xông ra ngoài.
Nhưng con sói đen ấy đã sớm mang theo người con gái kia xông vào mưa rền gió dữ tối đen, biến mất không còn tung tích.
***
Khi nó quay đầu há miệng cắn cô, cô còn tưởng rằng mình sẽ chết.
Nhưng nó chỉ ngậm chặt cô, răng sắc không cắm vào thân thể cô, không xé xác ăn thịt cô.
Con sói đen khổng lồ ấy chỉ ngậm lấy cô, phá tan lều vàng, chạy như bay trong mưa gió. Tốc độ của nó quá nhanh khiến cô không phân biệt nổi được đông nam tây bắc.
Cô thậm chí không biết vì sao mình lại hét lên, vì sao lại cản tên cho nó. Lúc ấy, thân thể của cô tự hành động, mở miệng liền hô.
Nó chạy khỏi mưa gió, chạy khỏi đêm tối.
Khi nó ngừng lại, cô có thể thấy mặt trời bắt đầu ló rạng ở đường chân trời phía xa.
Sau đó, nó thở phì phò, đặt cô xuống, há miệng buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng để cô xuống đất. Cô vội vàng ngồi dậy, sợ hãi nhìn con sói đen ấy.
Nó nhìn cô, sâu trong đôi mắt đen tràn ngập đau khổ khó diễn tả bằng lời.
Nhìn con sói lớn trước mắt, Tú Dạ run rẩy. Cô vẫn thấy sợ hãi, cũng vô cùng hoang mang.
Cô không biết con sói này từ đâu mà đến, không biết vì sao nó lại mang cô đến nơi đây, không biết vì sao nó lại nhìn cô như vậy.
Gió chợt nổi lên, thổi bộ lông nó bay lên.
Mặt trời dần ló rạng ở phía đông xa xôi, tỏa ra một chút ánh sáng, chiếu lên người con sói đen khổng lồ đáng sợ.
Nó ngẩng đầu lên, lùi về sau một bước.
Giây phút ấy cô thấy dưới bộ lông dày dưới cổ nó lóe chút ánh sáng.
Đó là một đồng tiền, vì cổ nó quá to nên dây da căng hết cỡ, thít chặt lấy cổ nó.
Nếu không phải bởi vì nó rất cao lớn, nếu không phải bởi vì chân cô mềm nhũn đứng không được, nếu không phải bởi vì cô ngửa đầu nhìn nó, nếu không phải vừa khéo có gió làm bay lớp lông dày dưới cổ, nếu không phải bởi vì mặt trời ló rạng đúng lúc này, chiếu rọi lên đồng tiền, cô tuyệt đối sẽ không thấy được đồng tiền đeo trên cổ nó.
Cô nhìn dây da siết chặt cổ nó, nhìn đồng tiền cũ kỹ, nhìn con dã thú xinh đẹp lại đáng sợ trước mắt, tim bỗng đập điên cuồng.
Không thể nào, không thể nào, nhưng. . .
“Trương Dương?”
Cô run rẩy, nghe thấy mình khàn khàn nói.
Con ngươi nó co rút lại, thân thể cứng đờ.
“Là chàng sao?” Cô không thể tin được nhìn chằm chằm dã thú khổng lồ phía trước, hỏi.
Giây phút ấy, nó bừng tỉnh, sau đó đột nhiên nhe răng với cô. Nhưng cô có thể thấy, đau đớn như lửa thiêu đốt trong mắt nó, thiêu đốt trong mắt. . . Hắn.
Đó là mắt hắn, mắt người đàn ông kia, cô biết.
Khi mới gặp, hắn cũng dùng đôi mắt ấy, mang theo vẻ mặt hung dữ ấy, nhe răng trợn mắt với cô.
Hắn luôn như vậy, luôn dùng bề ngoài đáng sợ hù dọa người khác, che lấp tình cảm của hắn. Có lẽ cô điên rồi, người làm sao có thể biến thành sói? Huống hồ, cô tận mắt thấy hắn chết, bị trường thương xuyên qua người, không ai có thể sống sót nổi.
Không ai. . .
Nhưng đó là mắt hắn, mắt người đàn ông của cô.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết tại sao hắn lại biến thành như thế, nhưng cô biết nó là hắn, nhất định là hắn, nếu không đồng tiền ấy sao lại ở trên cổ nó?
Cô đứng lên, nó lại lùi về sau một bước.
Bước này khiến sợ hãi trong lòng biến mất hơn nửa, cô không nhịn được lại tiến lên một bước. Mũi nó thở gấp, lại nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp, thân thể cao lớn tuy cong lên nhưng lại lùi về sau một bước.
Cô không biết mình lấy đâu ra can đảm, nhưng mắt nó, mắt hắn đau thương như thế, chứa đầy tuyệt vọng, cô không kìm chế được vươn tay về phía nó.
Nó rít gào ra tiếng với cô, hàm răng sắc nhọn ở ngay trước mắt cô.
Cô điên rồi, nhưng cô không rụt tay về, cô đã sớm mất đi tất cả, mặc dù chỉ có một phần ngàn vạn cơ hội, cho dù nó có thể sẽ cắn đứt tay cô, nhai luôn đầu cô, cô cũng muốn thử một lần.
Nó có thể dễ dàng làm cô bị thương, nhưng nó lại chỉ thở phì phò, lùi về sau, né tránh sự đụng chạm của cô, đau đớn trong mắt càng sâu đậm hơn.
Nó co rụt lại càng khiến cô chắc chắn hơn.
“Trương Dương. . . . . .” Cô hít một hơi, đau lòng không thôi, nước mắt chảy xuống.
Nó thở dốc, con ngươi co rút lại, thân thể cường tráng căng cứng, cái tên kia giống như một con dao đâm vào tim nó.
Đau đớn của nó rõ ràng như vậy khiến tim cô như bị bỏng, một giây sau, nó chuyển tầm mắt, quay người đi. Cô biết nó sắp đi.
Nó không muốn thừa nhận nó là hắn.
Trong giây phút đó, cô rất sợ hãi. Cô biết, nếu nó rời đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cô hiểu hắn, hiểu hắn hơn bất cứ ai.
Nếu có thể lựa chọn, hắn tuyệt không muốn làm quái vật, không muốn làm A Lãng Đằng, hắn không muốn là con thú hoang trong mắt cô. Hắn thà để cô nghĩ rằng hắn đã chết. . .
“Không!!!” Không kịp suy nghĩ, Tú Dạ hoảng sợ vội vươn hai tay, nhào lên phía trước, ôm chặt lấy cổ con sói đen đang định rời đi, nức nở hét lên:
“Đừng đi! Chàng đừng đi! Đừng rời khỏi ta! Chàng là của ta! Là của ta!”
Nó cứng đờ, không thể nhúc nhích, cơ bắp dưới lớp lông căng cứng, trái tim trong lồng ngực cường tráng ra sức đập như điên.
Cô ôm chặt lấy nó, vội vàng khóc nói: “Ta không quan tâm chàng là bộ dáng gì, không quan tâm chàng là người hay là thú. Ta chỉ muốn chàng ở bên ta. Là Trương Dương cũng tốt, A Lãng Đằng cũng thế, ta không quan tâm! Không quan tâm!”
Nó thở dốc, thân thể cao lớn cường tráng phát run trong vòng tay nhỏ gầy của cô.
“Chàng đã nói chàng là của ta. Chàng đã nói chỉ cần ta muốn chàng sẽ không chết, dù có chết cũng sẽ trở lại bên cạnh ta, bảo vệ ta cả đời cả kiếp. Chàng nói sẽ ở bên ta cả đời.” Tú Dạ lệ rơi đầy mặt ôm nó, nghẹn ngào khẩn cầu: “Ta không quan tâm bộ dáng chàng như thế nào, ta chỉ cần chàng không chết, chỉ cần chàng trở lại, trở lại bên cạnh ta. Ta đã không còn gì nữa rồi, chỉ còn lại mình chàng, chỉ còn lại có mình chàng mà thôi, cho nên đừng rời bỏ ta, xin chàng đừng rời bỏ ta. . . . . .” Nước mắt nóng bỏng trào ra.
Nó giơ chân lên, muốn lùi về sau, nhưng không tài nào lùi được.
Nó nên đi, nên rời khỏi cô. Nó đã biến thành quái vật, thành dã thú, thành A Lãng Đằng trong truyền thuyết người gặp người sợ, vì tốt cho cô nó nên rời đi ngay lập tức.
Mặc dù cô ôm nó, nhưng tay cô thậm chí không thể hoàn toàn giữ chặt lấy nó. Nó có thể dễ dàng giãy khỏi đôi tay nhỏ gầy kia, nhưng nó không làm được. Con thú khốn kiếp kia không chịu, tim hắn cũng không chịu. Dù là thú hay người đều chỉ có một khát vọng là đứng ở đây, cảm nhận vòng ôm ấm áp của cô, nghe cô vừa khóc vừa nói ra những lời chân tình rung động.
Hắn không thể tin được, không thể tin hắn đã biến thành bộ dáng này mà cô lại vẫn nhận ra hắn, vẫn nhìn ra hắn trong thân thể dã thú này. Cô vẫn nhìn thấu, vẫn nhận ra, dù nó nhẫn tâm nhe răng dọa cô, cô vẫn không sợ hãi vươn hai tay ôm lấy nó.
Nó muốn đẩy cô ra, rời khỏi cô, nhưng không làm được, chỉ nước mắt đua nhau trào ra, chỉ có tim đau như bị thiêu đốt.
Sau đó, nó nghe thấy cô nói, gắt ôm chặt lấy nó, áp khuôn mặt nhỏ nhắn lên cổ nó, nước mắt rơi như mưa, dùng ngôn ngữ của hắn nói:
“Ta yêu chàng, ta yêu chàng. Chàng là trái tim của ta, là tình yêu của ta. Xin chàng đừng bỏ ta lại một mình, đừng bỏ ta lại. Dù chàng muốn đi đâu, ta đều nguyện ở bên chàng. Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, kiếp này kiếp sau, vĩnh viễn bên nhau. . . . . . Chàng là của ta, cũng giống như ta là của chàng. . . . . . Ta nguyện cùng chàng thiên trường địa cửu, sinh tử gắn bó, vĩnh viễn không xa không rời. . . . . .”
Trái tim bỗng đập điên cuồng, trở nên nóng rực, máu khắp cơ thể đồng loạt sôi trào, tất cả lỗ chân lông đều mở ra, rin ra một tầng mồ hôi nóng.
Sau đó, thân thể khổng lồ kia bắt đầu biến hóa, nhỏ dần trong vòng tay cô. Hắn không thể khống chế sự biến hóa của cơ thể. Tình cảm mãnh liệt như thế, khát vọng muốn ôm cô vào trong lòng khổng lồ như thế. Như thủy triều, như cuồng phong, lan ra khắp cơ thể. Đến khi hắn nhận ra thì, dây da trên cổ đã lại lỏng ra, không thít chặt lấy cổ hắn nữa. Đồng tiền cô đeo cho hắn, lại rủ xuống lồng ngực rắn chắc đẫm mồ hôi, bởi vì không thở nổi mà phập phồng lên xuống.
Trong vòng tay của người con gái ấy, hắn lại biến về thành một người đàn ông cao lớn cường tráng.
Người đàn ông của cô. . .
Hắn run rẩy rũ mắt nhìn người con gái kiên cường lại dũng cảm kia, bàn tay khẽ run.
Cô thở dốc, đồng thời cũng phát hiện ra sự biến đổi của hắn. Tú Dạ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, đôi tay nhỏ bé dịu dàng vuốt ve tai hắn, hai hàng lệ nóng bỏng trên má hắn, nghẹn ngào.
“Ta yêu chàng. . . . . . Ta yêu chàng. . . . . .”
Hắn không nói ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô, sau đó không nhịn được nữa nâng hai tay lên ôm lấy người con gái gầy yếu bé nhỏ nhưng lại vô cùng dũng cảm kiên cường vào lòng, cúi đầu hôn thật sâu. Cô không lùi lại, ngược lại càng tiến đến, đưa tay kéo hắn lại càng gần, cùng môi lưỡi hắn quấn quýt.
Mặc dù biết hắn đã không bình thường, biết hắn là một con thú hoang, cô vẫn nguyện ý ở bên hắn.
Điều ấy khiến hắn hoàn toàn không thể khống chế bản thân, dã thú trong cơ thể gào thét muốn chiếm lấy cô. Dục vọng mãnh liệt ập đến như dời núi lấp biển, hắn tham lam cắn cái miệng nhỏ của cô, xé quần áo của cô, ngậm bầu ngực mềm mại trắng như tuyết của cô.
Cô thở gấp ra tiếng, nhưng vẫn không lùi lại, run rẩy trong gió và ánh bình minh.
Hắn nên dừng lại, ít nhất hãy chậm một chút, đừng thô lỗ như vậy. Nhưng thú tính trong máu chưa hoàn toàn rút hết, hắn không tài nào suy nghĩ được, chỉ muốn có được cô, muốn lưu lại hương vị của hắn trên người cô.
Cô gái này là của hắn, của hắn.
Hắn không chậm lại được, không dừng lại được. Lúc hắn hoàn hồn, hắn đã ôm cô lên, đâm vào trong cơ thể cô, cùng cô hợp làm một. Khiến hắn không thể tin là cô đã sớm ướt đẫm, hơn nữa cũng gần như điên cuồng giống hắn. Cô hôn môi hắn, vuốt ve hắn, bám lên cổ cùng bả vai hắn.
Lúc hắn ấn cô về phía mình, cô khẽ kêu. Hắn thấy cô nhíu mày, đôi môi phấn nộn hé mở khẽ run rẩy hít không khí, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước cùng bóng hắn.
Tú Dạ ôm chặt người đàn ông cường tráng phía trước, áp sát vào hắn, hai chân quấn lấy phần eo rắn chắc căng cứng của hắn, cảm giác rõ ràng hắn ở trong cơ thể cô. Nóng ấm, chân thật, lấp đầy cô, khiến toàn thân cô đều run rẩy.
Nước mắt không kìm chế được lại trào ra, lúc này là vì vui mừng mà khóc, bởi vì hắn còn sống, bởi vì hắn là thật, hơn nữa lúc này hắn còn ở trong lòng cô, ở trong cơ thể cô, rung động.