Lạc Tầm không biết hắn có ngủ hay không, nhưng tình thế hiện giờ rất phức tạp, bên ngoài hiểm họa chiến tranh, bên trong nguy cơ nội gián để lộ bí mật, chuyện hắn lo lắng rất nhiều, đoán chừng không thể nghỉ ngơi trong một thời gian.
Nàng rửa mặt xong, đi xuống lầu, nhìn thấy một bàn bữa sáng đã dọn sẵn, không cần hỏi cũng biết do Ân Nam Chiêu đích thân làm.
Lạc Tầm mỉm cười ngồi xuống, đang muốn ăn, Anderson đi đến, theo sau là một người máy béo tròn, đôi mắt cũng tròn.
Lạc Tầm mừng rỡ, "Đại Hùng, sao mi lại tới đây?"
Đại Hùng lăn đến trước mặt nàng, mắt tròn đảo một vòng, dáng vẻ ngây thơ, "Ngài Quan chỉ huy nói bạn sẽ không về nữa, được ngài ấy đồng ý, tôi mang tất cả đồ dùng cá nhân của bạn đến đây, kể cả tôi."
Lạc Tầm nhìn rương hành lý Đại Hùng kéo theo phía sau, đoán là quần áo của mình, nên nói với Anderson: "Phiền ông cài đặt lại Đại Hùng một chút, để nó biết nên để đồ vật ở đâu."
Anderson đồng ý, đang muốn dẫn Đại Hùng đi. Đại Hùng mở bụng mình, lấy ra từ bên trong một hộp nhạc màu đen đưa cho Lạc Tầm, "Tôi biết bạn rất quý trọng di vật của người chủ trước, tôi đã giữ nó cẩn thận."
Lạc Tầm nhận hộp nhạc, nhìn thấy mặt trên có khảm một đóa hoa Mê Tư màu lam, trong một lúc trăm cảm xúc ngổn ngang.
Từ Hoa Mê Tư xanh đến hoa Mê Tư đỏ, từ Thiên Húc đến Ân Nam Chiêu, từ sống đến chết, từ chết đến sống, trăm biến ngàn chuyển, vận mệnh xoay vần, rốt cuộc bọn họ cũng không để mất nhau.
Lạc Tầm vỗ vỗ đầu Đại Hùng, nhẹ nhàng nói: "Đây không phải là di vật của chủ trước của mi."
Tròng mắt tròn vo của Đại Hùng lại đảo nhanh một vòng, giống như đôi mắt hình nhang muỗi, vẫn không thể hiểu được ý nghĩa lời nói của Lạc Tầm.
Lạc Tầm cười nói: "Đợi mi nhìn thấy Thiên Húc sẽ hiểu thôi."
Đại Hùng càng ngu ngốc, cuối cùng tự bật con mắt của mình ra, chết máy.
Lạc Tầm trợn mắt kinh ngạc.
Anderson thở dài, nói với Lạc Tầm: "Đây là món quà lúc Chấp Chính Quan mười sáu tuổi vừa đến Odin, tôi muốn ngài ấy vui, đã tặng cho ngài ấy. Là loại đã cũ, không còn giá trị thực dụng, nhưng nó có tình cảm, không thể bỏ hay tiêu hủy được."
Lạc Tầm hiểu ra gật gật đầu, khó trách Đại Hùng không giống như các người máy khác, nó còn có tên, thì ra là người máy đầu tiên của Ân Nam Chiêu.
Đột nhiên nàng nhớ tới gì đó, giơ hộp nhạc đang cầm trên tay lên, "Còn cái này? Nhìn qua cũng rất cũ, chắc cũng đã theo Ân Nam Chiêu lâu rồi?"
"Đây là thứ lần đầu tiên Ân Nam Chiêu sau khi dị biến mang về. Khi ngài ấy khôi phục thần trí từ trạng thái hoàn toàn dị biến, là đang nghe bài nhạc trong hộp nhạc này. Giáo sư An nói rất có thể bài nhạc này đã giúp ngài ấy khôi phục thần trí, nên để ngài ấy thường xuyên nghe nó."
Lạc Tầm nhận ra, Ân Nam Chiêu không phải giả dạng thành Thiên Húc, mà thật ra chỉ thay đổi một cái tên, thay đổi một thân phận để sống sót, bởi sự xuất hiện của nàng, Ân Nam Chiêu muốn giết chết Thiên Húc, đã hy sinh không ít. May mắn khi nàng phát hiện hắn còn sống, đã không tức giận đập vỡ hộp nhạc này.
Anderson lễ phép cúi thấp người chào nàng, một tay khiêng Đại Hùng, một tay kéo rương hành lý, rời đi.
Lạc Tầm gửi tin nhắn cho Thần Sa: "Đại Hùng mang đồ dùng cá nhân đến cho tôi, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo. Hôm nay có thời gian đến khu giải quyết hôn nhân không?"
"Ở đâu?"
"Căn cứ quân sự."
"Khi nào có thể?"
"Chín giờ?"
"Được."
Lạc Tầm gửi tin nhắn cho Anna.
Nàng nghĩ nửa giờ có thể giải quyết xong, nhưng để phòng hờ, nàng nói với Anna mười giờ mới có thể đến viện nghiên cứu.
Sau khi Phong Lâm ra đi, Anna giữ chức phó viện trưởng, trước khi chức vụ viện trưởng tìm được người thích hợp, Lạc Tầm tạm thời đảm nhiệm tất cả công việc của viện nghiên cứu.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đến viện nghiên cứu làm việc với thân phận mới, vốn không nên đến muộn, nhưng Thần Sa rõ ràng rất muốn nhanh chóng xóa bỏ bảng lưu hôn nhân.
Nàng hiểu tâm trạng của hắn. Chỉ có buông bỏ, mới có thể bắt đầu ngày mai.
————•————•————
Xe bay tự động đến nơi xử lý hôn nhân, đã hơn chín giờ.
Trong bãi đậu xe trống trải, Thần Sa đang dựa vào xe bay hút thuốc.
Hiện nay, loại thuốc lá toàn ngân hà đang sản xuất phổ biến đều có chứa chất an thần âm tính, không có tác dụng đối với những quân nhân thể năng trên cấp B, nhưng rất nhiều quân nhân vẫn nghiện hút thuốc lá, có lẽ chủ yếu để tâm trạng được thoải mái.
Quỷ dữ quấy phá, sinh tử cận kề, cô đơn tịch mịch, chỉ cần một chút ấm áp và ánh sáng làm bạn đã có thể giúp mình vượt qua thời khắc gian nan.
Xe bay dừng lại, Lạc Tầm quên mất phải xuống xe, nàng ngây ngốc nhìn Thần Sa qua cửa kính xe.
Lạc Tầm không nhớ hắn thích hút thuốc lá, hoặc là nên nói, Thần Sa không có bất kỳ ham muốn nào, cho dù là thuốc lá, rượu, thậm chí là thuốc phiện, cũng không có tác dụng gì đối với hắn.
Thần Sa dập điếu thuốc lên mui xe bay, thuận tay búng một cái, mẩu thuốc lá lướt qua không trung, rơi vào thùng rác trong bãi đậu xe.
Lạc Tầm hồi phục lại tinh thần, vội vàng mở cửa, xuống xe.
"Xin lỗi anh, tôi đến muộn. Khi vừa ra cửa phải lo chút chuyện, nên mất thời gian một xíu." Lạc Tầm chỉ vào chậu nuôi trồng bên trong xe, thân dây của Tầm Chiêu đằng đang chực chờ ở bên cạnh chậu nuôi trồng, giống như một kẻ săn mồi đang chờ đợi con mồi.
"Em muốn mang nó đến viện nghiên cứu?"
"Ừ, nó là cây cuối cùng, phải tìm cách nhân giống, tôi còn định thành lập một nhóm nghiên cứu chuyên nghiên cứu gene của nó."
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào nơi xử lý hôn nhân.
————•————•————
Đại sảnh hình trứng, sạch sẽ, sáng choang, không khí khoáng đãng.
Không có nhân viên làm việc, ngay cả người máy phục vụ cũng không có, chỉ có hai lối vào, một bên viết Kết Hôn, một bên viết Ly Hôn.
Trên màn hình phía trước cửa vào của hai nơi cũng không có ai làm việc, không cần đợi, có thể trực tiếp đi vào.
Lạc Tầm trợn tròn mắt, nhìn Thần Sa thắc mắc, "Không có nơi xử lý xóa bỏ hôn nhân."
Thần Sa biểu cảm vẫn lạnh lùng như thường ngày, giọng nói lại có chút ngượng ngùng, "Lần đầu tôi đến đây." Hắn cũng không ngờ nơi giải quyết hôn sự lại như vậy.
Lạc Tầm suy nghĩ, đề nghị không chắc lắm, "Hay là trước tiên chúng ta vào chỗ Ly Hôn, sau đó tìm người hỏi nên làm gì?"
"Được."
Lạc Tầm và Thần Sa cùng đi vào nơi Ly Hôn.
Âm nhạc nhẹ nhàng dai dẳng vang lên, toàn bộ màn hình đều chiếu ra nhiều loại hình ảnh vui vẻ ấm áp, giống như muốn khơi gợi tình cảm còn sót lại của đôi vợ chồng muốn ly hôn, để bọn họ thay đổi ý định.
Hai người im lặng đi hết con đường, đi vào một căn phòng bố trí ấm cúng.
Nhân viên làm việc mặc quân trang vẻ mặt tiếc nuối, nghĩ ra một bụng lý do từ chối, dự định sẽ cố gắng, giữ lại một cặp vợ chồng cho liên bang, cứu giúp tỷ lệ kết hôn thấp đến đáng sợ của liên bang.
Nhưng khi nhìn rõ là quan chỉ huy, hắn quá sợ hãi, lập tức khép chặt hai chân cúi chào.
Thần Sa đáp lễ, "Chúng tôi muốn xóa bỏ bản lưu hôn nhân, bên ngoài đại sảnh không có chỉ dẫn, chỉ có thể tìm đến đây."
Người nhân viên ngây ngốc.
Thời gian gần đây, chuyện công chúa giả gần như ngày nào cũng nóng hổi trên tin tức, ngài thẩm phán tòa án tối cao đã ký tên, người phát ngôn phía chính phủ cũng đã tuyên bố hôn nhân của quan chỉ huy không còn hiệu lực, hắn nghĩ quan chỉ huy đã sớm ra lệnh xóa bỏ bản lưu hôn nhân của mình, không ngờ ngài quan chỉ huy lại đích thân chạy tới đây làm thủ tục xóa bỏ.
Lạc Tầm lo lắng hỏi: "Không phải anh làm công việc xử lý ở đây sao?"
Người nhân viên hồi phục lại tinh thần, quan chỉ huy ở trước mặt, cho dù không phải cũng thành phải, hắn lấy lại nụ cười chuyên nghiệp của mình, "Mời ngồi!"
Người nhân viên chồm người trước bàn làm việc, cúi đầu gõ bàn phím liên tục, tìm kiếm tư liệu liên quan, xem nên xử lý cụ thể thế nào.
Sau một lúc lâu, hắn quệt trán rịn đầy mồ hôi, "Ngài quan chỉ huy, cái này... trường hợp này có chút hiếm thấy, thường mệnh lệnh xóa bỏ bản lưu đều do chính phủ ra lệnh, sau đó máy tính sẽ tự động thi hành, hiện tại chúng tôi không lập ra thủ tục xóa bỏ bản lưu hôn nhân... Nếu không, tôi có thể lập tức đề nghị xin phép, sau đó nhân viên kỹ thuật sẽ bổ sung quy trình này, ngày mai là có thể..."
Thần Sa ngắt lời nói lắp bắp của hắn, "Không cần, thủ tục gì đó không quan trọng, chỉ cần xóa đi là được."
Người nhân viên mời cả hai đặt bàn tay lên màn hình trước mặt, máy tính lấy thông tin gene của bọn họ, tra cứu tư liệu kết hôn.
Lạc Tầm đã có thân phận mới là công dân của Liên Bang Odin, như vậy có thể dựa vào gene lấy được tư liệu thân phận mới của nàng, nhưng hồ sơ dữ liệu của quân đội lại độc lập với hồ sơ dữ liệu của chính phủ liên bang, nên máy tính vẫn dựa theo dữ liệu thân phận cũ của nàng xử lý.
Một giọng nữ nhẹ nhàng điềm tĩnh vang lên từ máy tính: "Ngài Thần Sa, cô Lạc Lan, chào hai vị! Rất vinh hạnh được phục vụ hai vị, dựa theo quy trình xử lý ly hôn, mời hai vị xem lại tư liệu kết hôn của mình."
Xung quanh chợt tối đen ——
Một giây sau, đèn bật sáng, bọn họ đứng trong đại sảnh của kỷ niệm đường ở cung điện Spera rộng lớn.
Lạc Tầm mặc váy cưới trắng muốt, tay cầm bó hoa cô dâu. Thần Sa mặc quân phục đỏ, quần đen.
Hai người sóng vai đứng trước máy tính trung tâm, dưới sự chứng kiến của Tử Yến và tướng quân Joseph, tuyên thệ kết hôn.
Thần Sa biểu cảm lạnh lùng, Lạc Tầm tâm trạng hốt hoảng, hai người chẳng những không tập trung tinh thần, mà mặt mày cũng khó coi.
Sau khi ký tên lên văn kiện kết hôn, Thần Sa xoay người bước đi, mặt không kiên nhẫn.
Lạc Tầm hoang mang, không biết nên làm gì tiếp theo, nàng thấy Thần Sa đã rời khỏi, nên vội vàng theo sau. Váy cưới quá dài, nàng bị vấp, ngã sấp người xuống đất.
Thể năng của Thần Sa trác việt, rõ ràng có thể dễ dàng quay lại đỡ nàng, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, ngược lại Tử Yến đứng đằng xa, lại vội vàng chạy đến, đưa tay đỡ nàng.
Sau khi Lạc Tầm đứng vững, cười cảm ơn Tử Yến, lập tức đuổi đến gần Thần Sa, đứng nghiêm chỉnh trở lại.
Mặt hắn vẫn lộ ra ý cười, giống như một con rối không có cảm xúc, nhưng nàng cầm hoa cưới lại giống như quá nặng, tay có chút run rẩy, chứng tỏ cực kỳ khẩn trương.
...
Xung quanh đèn sáng trở lại, kỷ niệm đường biến mất, bọn họ vẫn ngồi trong phòng giải quyết Ly Hôn.
Thần Sa kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình, hắn đã hoàn toàn quên những chuyện này, chính xác là, bởi vì hắn chán ghét không quan tâm, nên buổi hôn lễ ấy không để lại ấn tượng gì trong đầu hắn.
Nếu năm đó người lạnh lùng là hắn kia có thể yêu người con gái bên cạnh, gần gũi nàng một chút, quan tâm nàng một chút, thì kết quả hôm nay có thể sẽ khác không?
Thần Sa tự giễu nói: "Vừa nhận ra, em đã rất nghiêm túc, luôn tươi cười, còn tôi giống như đang tham dự lễ tang."
Lạc Tầm cười nói: "Lúc đó, tôi cũng nghĩ anh không cần thay quần áo cũng có thể tham dự lễ tang."
Giọng nữ từ máy tính lại vang lên: "Ngài Thần Sa, xin hỏi ngài muốn xóa bỏ quan hệ hôn nhân với cô Anh Tiên Lạc Lan phải không?"
"...Phải."
"Cô Anh Tiên Lạc Lan, xin hỏi cô muốn xóa bỏ quan hệ hôn nhân với ngài Thần Sa phải không?"
"Phải!"
"Đây là văn kiện xóa bỏ hôn nhân, sau khi ký tên gene sẽ lập tức có hiệu lực, mời hai vị đọc qua cẩn thận rồi ký tên." (2.17.01)
(2.17.01) Ký tên gene (Gene signature) là một thuật ngữ chuyên ngành di truyền ám chỉ dùng trình tự gene chuyên biệt độc nhất của cá thể xác nhận một loại hồ sơ điện tử nào đó, tương tự như dùng chữ viết ký tên. Trong tình huống này là sử dụng máy quét tế bào vân tay.
Người nhân viên bổ sung: "Sau khi nhận được văn kiện đã ký tên, tôi sẽ lập tức bổ sung các hồ sơ pháp luật khác, máy tính sẽ xóa bản lưu hôn nhân của hai vị, khôi phục lại tình trạng hôn nhân hiện tại."
Lạc Tầm xem xong văn kiện, đặt tay lên màn hình ký tên, giọng nữ của máy tính vang lên: "Xác nhận đã ký tên."
Thần Sa vẫn nhìn văn kiện, giống như thất thần.
"Thần Sa?" Lạc Tầm gọi.
Thần Sa hồi phục lại tinh thần, đặt bàn tay lên màn hình ký tên.
"Xác nhận đã ký tên." Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt tươi cười, giọng nữ của máy tính nói: "Ngài Thần Sa, cô Anh Tiên Lạc Lan, hôn nhân của hai vị đã được xóa bỏ, cảm ơn đã hợp tác."
Lạc Tầm nhớ đến tình cảnh hơn mười năm trước, nàng lấy tên Anh Tiên Lạc Lan, lần đầu tiên đặt chân đến Relicta. Đây là lần cuối cùng nàng mang tên Anh Tiên Lạc Lan, từ nay về sau, người con gái lấy trộm tên kia đã có tên của mình, thân phận của mình, cuộc đời của mình.
Lạc Tầm nhìn Thần Sa, không ngờ Thần Sa cũng đúng lúc nhìn nàng, ánh mắt của hai người chạm nhau, trong đầu đều có cảm xúc riêng.
"Anh..."
"Em..."
Hai người đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời ngậm miệng, ý bảo đối phương nói trước.
"Tôi..."
"Tôi..."
Lại đồng thời mở miệng, rồi đồng thời ngậm miệng. Lạc Tầm nở nụ cười, Thần Sa cũng không khỏi nhếch môi mỉm cười.
Lạc Tầm đưa tay, "Đàn ông ưu tiên, anh nói trước đi."
Thần Sa vừa mở miệng, thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên chói tai.
Hắn liếc nhìn thiết bị cá nhân, lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng mất dạng, không nói một câu nào.
Lạc Tầm hoang mang nhìn người nhân viên, đã xảy ra chuyện gì?
Biểu cảm của người nhân viên cực kỳ nghiêm trọng, "Âm báo khi nãy là lệnh triệu tập chiến đấu khẩn cấp."
Biểu cảm của Lạc Tầm liền thay đổi.
Thần Sa là quan chỉ huy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải cấp tốc gọi quan chỉ huy quay về đơn vị?
Nàng muốn liên hệ với Ân Nam Chiêu hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng sợ hắn bận, chỉ có thể kiềm chế lo lắng, trước hết quay về viện nghiên cứu.
————•————•————
Lạc Tầm vừa đi vào toà nhà viện nghiên cứu, liền phát hiện không khí có chút quái lạ.
Bốn phía không còn bầu không khí học thuật sôi nổi, chuyên tâm nghiên cứu nữa, mà tất cả mọi người đều đang xem tin tức.
Có người tụ tập lại một chỗ, chăm chú nhìn màn hình; có người ngồi sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm thiết bị cá nhân.
Lạc Tầm bước vội qua hành lang, vào phòng nghiên cứu, nhìn thấy Anna và một nhân viên khác đang đứng cùng xem tin tức.
——
Vũ trụ bao la, vạn sao trời lấp lánh.
Một phi thuyền vũ trụ đang tĩnh lặng đi tới.
Đột nhiên, phi thuyền phát nổ, giống như một đóa pháo hoa nổ tung, ánh sáng lấp lánh làm lu mờ sao sáng xung quanh.
Dần dần, hào quang biến mất, vũ trụ khôi phục lại bình thường.
...
Tim của Lạc Tầm như chùng xuống, toàn thân phát lạnh.
"Hoàng thất Đế Quốc Ar lại xảy ra bi kịch. Công chúa Thiệu Hạm dẫn đoàn sứ giả, đến Liên Bang Odin đón di thể của công của Lạc Lan và tướng quân Joseph trở về. Phi thuyền đang trên đường đi bị phát nổ, trước mắt đã xác định không còn ai sống sót. Tin tức truyền về Đế Quốc Ar, cả nước khiếp sợ..."
Trên đường, một đám người kinh ngạc xem tin tức; trong nhà hàng, tất cả mọi người ngừng ăn uống, chăm chú xem tin tức; trước hoàng cung, nhiều người đang liều mạng gào thét.
Mạng vũ trụ ầm ĩ phỏng đoán, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng do dị chủng làm, chắc chắn bởi vì công chúa Thiệu hạm đã phát ngôn thiếu tôn trọng dị chủng trong nghi thức trao trả di thể ở Liên Bang Odin, rước lấy họa bị dị chủng trả thù.
Người phát ngôn chính phủ Liên Bang Odin thông cáo, tỏ vẻ cực kỳ đau xót, quyết tâm dốc toàn lực hợp tác với Đế Quốc Ar điều tra rõ sự việc công chúa Thiệu Hạm bất hạnh gặp nạn.
Việc công chúa Lạc Lan chết thảm làm bùng phát phẫn nộ trong dân chúng, nay xảy ra chuyện này, lại càng cực đoan hơn, rạn nứt giữa dị chủng và loài người không thể hàn gắn, hai bên đối đầu vô cùng căng thẳng.
Rất nhiều đoạn clip về những dị chủng bị ngược đãi, bị hành hạ đến chết được phát tán điên cuồng, trở thành tâm điểm, số người ủng hộ ngày càng tăng, khắp nơi đều bốc mùi máu tanh và ngôn luận cực đoan.
"Đả đảo gene dị chủng! Đả đảo người dị thể!"
"Nghiêm trị dị chủng!"
"Đuổi cổ dị chủng ra khỏi vũ trụ!"
...
Anna tắt tin tức, xin lỗi Lạc Tầm: "Hôm nay tất cả mọi người đều không có tâm trạng làm việc, hay là đợi đến mai đi?"
Trong bầu không khí đầy áp lực, mọi người im lặng thu dọn đồ đạt, chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên Lạc Tầm vỗ tay, làm mọi người chú ý, "Ngày mai có chuyện của ngày mai, công việc của hôm nay, phải bắt đầu làm."
Mọi người im lặng nhìn nàng, cảm xúc mâu thuẫn tràn ngập tứ phía.
Trong tình thế dị chủng và loài người đã trở mặt, bọn họ không thể làm như không thấy gene của Lạc Tầm.
Lạc Tầm giống như không cảm thấy gì, bình tĩnh nói: "Không nghi ngờ gì nữa, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Theo số liệu thống kê bao năm qua, khi áp lực tăng đột ngột, xác suất dị biến sẽ tăng nhanh, nói cách khác, nguy hiểm đối với các chiến sĩ vĩ đại mà liên bang đang dựa vào nhất đang tăng nhanh. Nếu các bạn muốn giúp đỡ, thì nên ở lại phòng nghiên cứu làm tốt công việc của mình."
Nhóm nghiên cứu viên ồn ào nhốn nháo, chế giễu không kiêng nể.
"Thật sự có cảm giác gene của Cô vượt trội tầm cỡ vũ trụ nha."
"Nói cho cùng, cứ tùy tiện nghiên cứu sẽ có thể tìm được cách khắc chế dị biến thôi!"
"Gene của cô ta vĩ đại quá mà, tất nhiên là thông minh hơn chúng ta! Cũng thông minh hơn các tiền bối cần cù nghiên cứu cả đời!"
Lạc Tầm không để ý đến sự chế giễu khiêu khích, nàng nhìn Anna, "Vịt sống tôi nhờ bà chuẩn bị đâu rồi?"
Anna vội vàng cầm một cái lồng đưa cho nàng.
Lạc Tầm mở lồng, bắt vịt ra, nàng tiện tay cầm một con dao thí nghiệm đâm lên cánh con vịt, sau đó thả vịt.
Con vịt lắc lư muốn chạy trốn.
Mọi người khó hiểu, đều lui lại phía sau, giữa căn phòng được chừa ra một vòng tròn trống trãi.
Nhanh như chớp, hai dây leo màu đỏ lao ra, một dây níu chân, một dây giữ mình, quấn lấy thân thể con vịt.
Con vịt vỗ cánh, muốn vùng vẫy chạy thoát, nhưng bị dây leo cuốn chặt, kéo ngược trở lại.
Chỉ trong chốc lát, đầu vịt gục xuống, không còn nhúc nhích.
Dây leo kéo con vịt đến gần khung giữ chậu nuôi trồng, im lặng thưởng thức bữa ăn.
Con vịt bắt đầu teo tóp với tốc độ thấy được bằng mắt thường, dần dần biến thành một hình thể da bọc xương.
Đám nhân viên nghiên cứu sau khi xem xong, lập tức giống như uống thuốc kích thích, bắt đầu phấn khích bàn tán xôn xao.
"Đó là động vật hay thực vật vậy? Trên thân dây mọc ra thứ gì giống như miệng con muỗi, có thể hút máu sinh vật khác."
"Con vịt trước tiên bất tỉnh, sau đó thì chết. Trong dịch bài tiết của nó nhất định có chứa chất gây tê cực mạnh, tác dụng trực tiếp lên thần kinh, tiêm vào da mà có tác dụng gây tê hiệu quả như vậy, nếu chiết xuất được chắc chắn sẽ càng ghê gớm."
"Vừa rồi chúng ta có di chuyển có động đậy, nhưng nó cũng không bắt, nhất định không phải nó thích ăn vịt không thích ăn người, mà là ngửi được mùi máu, nó có cả cơ quan khứu giác!"
"Dùng thuốc cầm máu thử xem, nếu nó phản ứng với mùi máu, vậy nhất định cũng có phản ứng với thuốc cầm máu."
Nói xong, quả thật có người lục lọi ngăn kéo tìm thuốc cầm máu, chuẩn bị thí nghiệm.
Lạc Tầm vội nói: "Tôi đã thử rồi, nó ghét mùi thuốc cầm máu, sẽ chủ động né tránh."
"Ồ!" Tiếng kinh ngạc vang lên.
Mọi người say mê nhìn Tầm Chiêu đằng, giống như đang ngắm một mỹ nhân.
Lạc Tầm nói: "Tôi đã làm một thí nghiệm đơn giản, bước đầu phỏng đoán loại thuốc gây tê chứa trong dây leo này có tác dụng trấn định thần kinh độc đáo, có lẽ sẽ giúp ổn định thần kinh của dã thú sau khi dị biến."
Mọi người quay đầu, mặt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Lạc Tầm.
Tất cả các nghiên cứu viên đều biết, dã thú sau khi dị biến đều bị vây khốn trong trạng thái tấn công mạnh bạo. Chúng điên cuồng cắn giết không phải bắt nguồn từ bản năng săn mồi, mà thuần túy bởi vì chúng đánh mất đi thần trí, lâm vào tình trạng mất hết nhân tính, tự hủy hoại bản thân. Nếu có loại thuốc giúp chúng bình tĩnh trở lại, ít ra có thể giảm bớt thương vong, thậm chí còn tăng thêm xác suất biến lại thành người.
Nhưng bởi vì đột biến gene, cho đến nay vẫn chưa có loại thuốc an thần nào thích hợp.
Anna kích động, hỏi: "Cô nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Hai... ba phần."
Ân Nam Chiêu thể năng 4A, hắn cũng có thể cảm nhận được tác dụng gây tê hiệu quả trong dịch tiết của Tầm Chiêu đằng, Lạc Tầm cảm thấy rất có hy vọng. Nhưng nghiên cứu khoa học gian nan tàn khốc nhất chính là kết quả phán đoán và kết quả thật sự thường cách xa một trời một vực.
Lạc Tầm đã rất nổi danh trong giới nghiên cứu khoa học, hai ba phần nắm chắc của nàng cũng khiến cho tinh thần của mọi người chấn động.
Người nhân viên nam phán đoán con vịt đầu tiên hôn mê sau đó tử vong nói: "Tôi đồng ý gác lại nghiên cứu đang làm, lập tức tham gia dự án nghiên cứu này."
Lạc Tầm biết anh ta là học giả về gene thần kinh ưu tú nhất liên bang, đương nhiên không có ý kiến, "Nhưng có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Khi tôi tìm đến đến loài cây này thì chúng gặp tai nạn, chỉ cứu được một cây, lúc làm nghiên cứu phải cố gắng cẩn thận, tuyệt đối không để nó bị thương. Mặt khác, phiền hai vị học giả sinh vật học nghiên cứu tìm cách nhân giống nó, mau chóng giúp nó sinh ra cây con, như vậy mới thuận tiện cho nghiên cứu về sau."
"Không thành vấn đề!" Hai học giả sinh vật học đồng ý không chút do dự.
Anna thấy thái độ của mọi người tích cực hợp tác, nên yên lòng.
Dù sao cũng là nhóm người có chỉ số thông minh cao được giáo dục tốt, buồn rầu trước đó trong nháy mắt bị lãng quên, khôi phục lại lý trí. Bọn họ biết Lạc Tầm làm chuyện có lợi cho liên bang, đích thực không thể chậm trễ, mâu thuẫn với Lạc Tầm tự nhiên biến mất không còn gì.
Lạc Tầm chọn ra những học giả có trình độ cao nhất trong nhóm, nàng cũng hiểu bọn họ đang phải chạy đua với thời gian, nghiên cứu tạo ra thuốc an thần sớm chừng nào, càng có thể cứu được các chiến sĩ liên bang nhiều chừng nấy.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, ai cũng phát biểu ý kiến của mình, nhanh chóng đưa ra phương án nghiên cứu, triển khai công việc cẩn thận.
Thật ra, Lạc Tầm còn còn một kế hoạch nghiên cứu quan trọng hơn, nhưng trước mắt chỉ có một cây Tầm Chiêu đằng, nghiên cứu điều chế thuốc an thần càng ít khó khăn, xác suất thành công sẽ càng lớn, nên chỉ có thể ưu tiên dự án nghiên cứu này.
————•————•————
Không bao lâu đã hết giờ làm, Lạc Tầm nhận được tin nhắn của Ân Nam Chiêu: "Anh về trễ một chút, em ăn cơm trước đi, không cần chờ anh."
Lạc Tầm liền quyết định ở lại viện nghiên cứu, tăng ca cùng các đồng nghiệp.
Hơn mười giờ tối, Lạc Tầm mới lê thân thể mỏi mệt trở về dinh thự của Chấp Chính Quan.
Ân Nam Chiêu vẫn chưa về.
Lạc Tầm đi vào nhà bếp, nấu cho hắn một nồi canh.
Tuy cơm và nước dinh dưỡng đều là những món dinh dưỡng được phối trộn một cách khoa học nhất, có thể đảm bảo cung cấp đủ chất cho cơ thể, nhưng nguyên liệu nấu ăn tự nhiên lại mang đến tâm lý thỏa mãn, thứ mà các công thức khoa học không thể làm được.
Lạc Tầm tắm rửa xong, nằm trên giường xem tin tức.
Toàn thể vũ trụ ầm ĩ.
Chủ tịch của liên minh nhân loại nghiêm khắc lên án sự việc phi thuyền phát nổ.
Đế Quốc Ar phát động biểu tình lớn nhất từ mấy trăm năm qua, mọi người ngồi trước hoàng cung thị uy, rất nhiều người giơ cao băng rôn hình ảnh, bên trên có tên của Anh Tiên Diệp Giới.
Hoàng đế Đế Quốc Ar chưa có động thái gì, vài tinh quốc nhỏ đã gần như công khai kiên quyết ủng hộ hành động của Đế Quốc Ar đả kích dị chủng.
Rất nhiều tinh cầu xảy ra chuyện dị chủng bị bao vây tấn công dữ dội.
...
Lạc Tầm tắt màn hình, cảm thấy nghiên cứu khoa học so với chính trị quân sự khi có biến, dễ chịu hơn rất nhiều. Thứ nàng đối mặt chính là thế giới khách quan, cho dù phức tạp bao nhiêu, cũng vẫn có quy luật, nhưng thứ Ân Nam Chiêu đối mặt chính là lòng người, là thiện ác khôn cùng, là thật giả vô đối.
————•————•————
Nửa đêm, Ân Nam Chiêu về đến nhà.
Hắn vừa đi vào phòng liền ngửi được mùi thức ăn, máy tính tự động phát ra tin nhắn Lạc Tầm đã nhắn cho hắn: "Em có nấu canh, để trong bát giữ ấm ở trên bàn."
Ân Nam Chiêu bưng bát canh màu xanh biển, mở nắp, mùi hương càng nồng đậm.
Uống xong, vị ngọt ấm từ yết hầu đi thẳng xuống dạ dày, khiến cho mỏi mệt trên người dần dần giảm bớt.
Ân Nam Chiêu không muốn đánh thức Lạc Tầm, dự định đi ra phòng tắm tắm rửa.
Không ngờ vừa mở cửa phòng tắm, liền nhìn thấy áo ngủ và đồ vệ sinh cá nhân thường dùng đều ở đó, thì ra Lạc Tầm vốn nghĩ hắn sẽ về trễ, chắc chắn không tắm rửa cẩn thận, chỉ vệ sinh qua loa, nên đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ trong phòng tắm cho hắn.
Ân Nam Chiêu vừa đau lòng vừa vui sướng, hóa ra khi người ta quá hạnh phúc, cũng sẽ sinh ra cảm giác đau buồn; khổ sở vì chưa từng được trải qua trong quá khứ, sợ hãi sẽ đánh mất ở tương lai.
Ân Nam Chiêu tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ, im lặng chui vào chăn.
Hắn tin động tác của mình nhẹ nhàng áp sát, không có bất kỳ động tĩnh gì, Lạc Tầm lại trở người, mơ màng rúc vào lòng hắn.
Giây phút Ân Nam Chiêu ôm lấy nàng, hắn chợt cảm nhận được tất cả những thứ đã trải qua đều có thể buông bỏ.
—— Đứa bé trong đêm khuya trốn khỏi cô nhi viện, bị bán qua tay nhiều người kia đã có người bầu bạn, không còn bướng bỉnh bất tuân cho rằng thứ hắn tin tưởng duy nhất trên đời này chỉ là bóng tối.
—— Người thiếu niên gia nhập đội cảm tử, lấy cái chết làm lối thoát kia đã có thứ bận lòng, không còn thề rằng mình không sợ cái chết.
—— Người đàn ông lái phi cơ chiến đấu xoay vòng trên không trung Relicta trong cô độc kia đã có ấm áp, không chỉ muốn bảo vệ nhà của người khác, mà còn làm người khác hạnh phúc.
Ân Nam Chiêu hôn lên trán Lạc Tầm, nói ra câu nói hắn nghĩ cả đời này sẽ không có cơ hội để nói: "Anh đã về."
---------
Sáng sớm, khi Lạc Tầm tỉnh dậy, chỉ còn một mình trên giường.
Nàng nghĩ Ân Nam Chiêu đã đi làm, sau khi rửa mặt xong, đi xuống lầu, mới nhìn thấy hắn đang bận rộn trong bếp, đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Lạc Tầm ôm hắn từ sau lưng, "Sao anh không tranh thủ ngủ thêm một lúc?"
"Anh ngủ đủ rồi." Ân Nam Chiêu đặt thức ăn vào khay, "Mấy ngày này có thể sẽ không về nhà đúng giờ, anh muốn ăn sáng cùng em."
Lạc Tầm giống như một con gấu túi dính chặt trên người Ân Nam Chiêu, Ân Nam Chiêu chỉ có thể cúi thấp người một chút, "Lên nào!"
Lạc Tầm vui vẻ nhảy lên lưng hắn, ôm cổ hắn.
Hắn một tay bưng khay, một tay đỡ Lạc Tầm, cõng nàng đến nhà ăn, đặt nàng lên ghế.
Ân Nam Chiêu ngồi xuống, đặt khay thức ăn trước mặt hai người.
Trứng ốp la nửa sống nửa chín, bánh mì nướng màu đen, rau trộn, còn một bát canh thịt bò hầm đậu.
Lạc Tầm xé bánh mì nướng thành nhiều miếng nhỏ ngâm vào bát canh, cầm thìa múc ăn. Ân Nam Chiêu kẹp bánh mì với trứng và rau, giống như món sandwich.
Ân Nam Chiêu hỏi: "Hôm qua ổn cả chứ?"
"Công việc ở viện nghiên cứu rất thận lợi, tất cả mọi người đều bị Tầm Chiêu đằng làm cho điên đảo tâm thần, tối qua khi em về, vẫn còn vài đồng nghiệp đang làm việc, có thể trong khoảng thời gian này, bọn họ đều ăn ngủ ở viện nghiên cứu."
Lạc Tầm ăn một miệng rau, nói tiếp: "Em và Thần Sa đi xóa bỏ bản lưu kết hôn, vừa làm xong thủ tục, Thần Sa có lệnh triệu tập khẩn cấp, nên rời khỏi."
"Thần Sa đã đến Tiểu Song Tử, có lẽ không thể trở về trong một thời gian ngắn."
Xem ra Liên Bang Odin đã bước vào tình trạng chuẩn bị chiến tranh toàn diện, Lạc Tầm hỏi: "Sẽ đánh nhau thật sao?"
"Không biết. Anh và hoàng đế Đế Quốc Ar cũng không muốn khai chiến, nhưng đôi lúc tình thế ép buộc."
"Phi thuyền phát nổ... là do ai làm?"
"Vẫn đang điều tra, chưa có manh mối gì, trước mắt chỉ có thể nói thủ phạm chính là người được lợi ích nhiều nhất sau vụ này, người bị nghi ngờ nhiều nhất...."
"Ai?"
"Anh Tiên Diệp Giới."
Lạc Tầm hiểu được tại sao hoàng đế Đế Quốc Ar đau lòng mất con gái, nhưng không tức giận tuyên chiến với Liên Bang Odin, chắc chắn ông ta cũng nghi ngờ Diệp Giới.
Ân Nam Chiêu thấy Lạc Tầm cắn thìa đến ngẩn người, búng vào trán nàng, cười như không cười nói, "Lại suy nghĩ đến đàn ông khác?"
Lạc Tầm vội vàng múc một muỗng canh thịt bò hầm đậu, cho vào miệng, làm ra vẻ say sưa thưởng thức, "Ăn rất ngon!"
————•————•————
Trong phòng nghiên cứu, các nghiên cứu viên chia thành hai nhóm: một nhóm tìm cách nhân giống Tầm Chiêu đằng; một nhóm chiết xuất thuốc gây tê.
Có lẽ bởi vì Tầm Chiêu đằng sống trong hoàn cảnh tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, nên nó phải có khả năng sinh sản mạnh mẽ mới có thể duy trì nòi giống cho đến ngày nay, dựa vào phán đoán bước đầu của hai chuyên gia sinh vật học: Nó có thể ươm mầm, cũng có thể phân gốc, hay chiết cành.
Hiện tại chỉ có một gốc cây Tầm Chiêu đằng, nên hai cách nhân giống đầu tiên không thích hợp, chỉ có thể dùng cách chiết cành.
Hai nghiên cứu viên sợ nó bị thương, nên không dám mạnh tay, họ cắt dây leo thành hai đoạn, sau đó chăm sóc cẩn thận, thật may ba ngày sau đã nhìn thấy cây con nhú rễ, tất cả mọi người đều vui mừng khôn tả.
Hai chuyên gia sinh vật học suy đoán, khoảng nửa năm sau là có thể trồng trên diện rộng.
So với thành công của nhóm nhân giống, nhóm chiết xuất lại chẳng có tiến triển gì, cả nhóm ai nấy đều đầu bù tóc rối, mắt thâm quầng hốc hác.
Đến giờ cơm trưa, trong phòng nghiên cứu vẫn rất bận rộn, xem ra tất cả nghiên cứu viên đều định dùng tạm nước dinh dưỡng cho qua bữa.
Lạc Tầm vỗ vỗ tay, ngừng công việc của mọi người lại, "Trưa rồi, nên đến nhà ăn ăn cơm, nghỉ ngơi một chút!"
Tất cả mọi người đều là những nhà nghiên cứu lâu năm, đều hiểu nghiên cứu là kháng chiến trường kỳ, làm việc kết hợp với thư giãn, tinh thần thoải mái mới có thể tiến gần đến đích đến xa với.
Bọn họ nghe theo lời đề nghị của Lạc Tầm, lục đục ngừng tay làm việc, cùng nhau rời khỏi phòng nghiên cứu.
————•————•————
Trong phòng ăn, người đến người đi, nói cười không dứt.
Cả nhóm nhân viên mang trên mình vẻ lạnh lùng tịch mịch ở bên ngoài không gian, nay trở lại chốn nhân gian phồn hoa náo nhiệt, cảm giác như tỉnh táo, thần kinh căng thẳng dần dần được thả lỏng.
Lạc Tầm cầm một phần cơm dinh dưỡng có vị hoa quả, đang cùng các đồng nghiệp tìm chỗ ngồi, thì nhìn thấy Bách Lý Lam, Tông Ly, Tử Yến và Sở Mặc. Bọn họ ngồi cùng một chỗ, quả thực giống như toát ra không khí áp bức, trong phạm vi một vòng lớn không ai đến gần.
Sở Mặc quen biết với người của viện nghiên cứu, nên cười chào hỏi: "Cùng ngồi nhé?"
Anna khách khí nói: "Không cần."
Mười mấy nghiên cứu viên im lặng đi rất nhanh qua bốn gã đàn ông, đợi đi thật xa, mới có người thở dài một hơi, "Đùa chắc? Trong phòng nghiên cứu áp lực quá lớn, khó khăn lắm mới được ra ngoài thư giãn, ngồi cùng bọn họ, áp lực còn lớn hơn, ăn ngon sao nổi?"
"Ba sinh vật quái dị!"
"Đúng vậy, ngay cả Sở viện trưởng ngồi chung với bọn họ cũng không còn đáng yêu!"
Lạc Tầm đổ mồ hôi lạnh. Đúng là loại người IQ thì cao, nhưng EQ thì quá thấp!
Nàng lặng lẽ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tử Yến đang cười mỉm nhìn bọn họ, trừng mắt chọc tức nàng, đương nhiên hắn nghe được bàn luận của mọi người.
Mười mấy người ngồi xuống vây quanh thành một vòng tròn, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
Mọi người cố ý tránh né đề tài công việc nặng nề, bán tán mấy chuyện linh tinh. Vị giáo sư nào lúc giảng bài chuyên chọc cười huyên náo, vị giáo sư nào có quan hệ bí mật với học trò mình...
Đang nói cười vui vẻ, phòng ăn đột nhiên im lặng như một nơi chết.
Nhóm nghiên cứu viên nhận ra liền ngẩng đầu, nhìn xung quanh, mới phát hiện toàn thể quân nhân trong nhà ăn đều đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, tư thế đứng thẳng.
Chỉ có bọn họ còn ngồi.
Nhóm nghiên cứu viên liếc nhìn nhau, cũng khó hiểu đứng lên, liền thấy Chấp Chính Quan một thân quân trang, đeo mặt nạ, khoác áo trường bào đen đang bước từng bước vào nhà ăn.
Hắn bước không nhanh, không nói gì, cũng không có động tác dư thừa nào, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được áp lực vô hình đang đè ép, thể năng càng cao cảm giác càng rõ, tâm thần chấn động.
Bách Lý Lam, Tông Ly, Tử Yến và Sở Mặc đều đứng rất thẳng, chăm chú nhìn Chấp Chính Quan.
Chấp Chính Quan dừng bước, đưa tay chỉ Bách Lý Lam, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn bước ra khỏi hàng.
Bách Lý Lam đi đến trước mặt Chấp Chính Quan.
Chấp Chính Quan không nói tiếng nào, hung hăng quất một roi lên người Bách Lý Lam, quân phục của hắn trong phút chốc hiện ra vết máu.
Cảnh vệ của Bách Lý Lam theo bản năng nhào tới, muốn bảo vệ cấp trên.
Chấp Chính Quan quất roi vào không trung, giống như một tiếng pháo nổ giòn tan xé toạc không gian yên lặng như tờ xung quanh, nhóm cảnh vệ sau đó mới ý thức được người quất roi vào Bách Lý Lam là ai, chỉ có thể dừng bước.
Chấp Chính Quan lại hung hăng quất roi, Bách Lý Lam lảo đảo một chút, nhưng lập tức giữ vững thân thể, lại đứng thẳng.
Chấp Chính Quan phẫn nộ, quất liên tục hai mươi mấy roi, cho đến khi Bách Lý Lam ngã xuống.
Cả người Bách Lý Lam đều là máu, hắn vẫn vô cùng quật cường, cố gắng muốn đứng lên. Chấp Chính Quan chèn cán roi lên cổ hắn, khiến hắn không thể cử động.
"Công tước, khi tôi vẫn còn chấp chính, mong cậu giữ mồm giữ miệng!"
Chấp Chính Quan nhìn về phía Sở Mặc, Tông Ly, Tử Yến.
Ba gã đàn ông im như thóc, đều hơi hơi rũ mắt, tỏ vẻ kính sợ.
Giọng nói của Chấp Chính Quan vang vọng bên trong nhà ăn: "Hy vọng trong tương lai, khi các cậu nhìn lại, không phải hối hận vì những việc đã làm hôm nay. Chiến tranh, luôn được ghi nhớ kết quả vinh quang, nhưng quá trình đen tối để đi đến kết quả đó lại bị xem nhẹ. Mong các cậu đừng quên, muốn có được vinh quang phải dùng vô số sinh mạng và nước mắt của con người trải đường, bao gồm cả các cậu!"
Hắn giơ cổ tay, hạ lệnh: "Bắt đầu từ bây giờ, Relicta bước vào giai đoạn đề phòng chiến tranh."
Toàn bộ khu căn cứ quân sự vang lên tiếng cảnh báo to rõ chói tai.
Tất cả quân nhân nhanh chóng trở về đơn vị, trong nháy mắt, toàn thể nhà ăn đều trống rỗng, chỉ còn lại Lạc Tầm và các đồng nghiệp.
Tiếng còi cảnh báo vẫn còn kéo dài.
Chiến tranh, lại một lần nữa đến gần.
------
Trở lại viện nghiên cứu, Lạc Tầm mới hiểu được tại sao lại có chuyện xảy ra trong nhà ăn.
Bách Lý Lam sau khi say rượu, đã thu một đoạn clip tung lên mạng.
Hắn tức giận mắng chửi loài người kỳ thị dị chủng, cười nhạo bọn họ là người nhu nhược, chỉ biết trốn trên mạng làm anh hùng bàn phím, không ra chiến trường nếm thử kiếm thật đạn thật.
Hắn cười nhạo công chúa Thiệu Hạm dối trá ngu xuẩn, chế giễu công chúa Lạc Lan yếu đuối vô dụng, rằng các cô là loại phế vật chỉ xứng đáng làm cơ thể mẹ đem đi lai giống, cung cấp trứng nhân giống thai nhi.
...
Sau sự cố phi thuyền phát nổ, có không ít loài người và dị chủng mắng chửi công kích nhau bằng lời lẽ bạo lực, nhưng những người đó đều là người thường, quan điểm của bọn họ chỉ đại diện cho chính bọn họ, cho dù có kích động gây thù hận, cũng chỉ ở mức độ cá nhân.
Nhưng Bách Lý Lam không giống như vậy, lời nói của hắn là đại diện cho Liên Bang Odin.
Các nhà đài lớn đều vì độ hot mà gật đầu đưa tin; các chính khách đứng đầu của các quốc gia đều kịch liệt chỉ trích Liên Bang Odin; hoàng đế Đế Quốc Ar lần đầu tiên cũng tỏ vẻ tuyệt đối không cho phép Liên Bang Odin nhục mạ con cháu của ông ta...
Trong tình thế toàn ngân hà nồng nặc mùi thuốc súng, đoạn clip của Bách Lý Lam giống như một cây diêm, châm ngòi kích nổ.
Mọi người đã không cần biết hung thủ thực sự giết công chúa Thiệu Hạm là ai, bọn họ đều tin chắc hung thủ nhất định là dị chủng.
Thứ bọn họ cần không phải là chân tướng sự thật, mà là một lý do quang minh chính đại để phát động chiến tranh!
————•————•————
Hơn mười giờ tối, Lạc Tầm về đến nhà, Ân Nam Chiêu vẫn chưa về.
Lạc Tầm nấu xong canh, tắm rửa, mở tin tức.
Nơi nơi đều là ngôn luận thị uy.
Trước cung điện của Đế Quốc Ar tập trung đầy người. Bọn họ cảm thấy hoàng đế quá yếu đuối, ra cáo buộc ép ông ta thoái vị, truyền lại ngôi vị cho người được quyền thừa kế thứ nhất, vương tử Diệp Giới.
Trước cửa toà án cũng đầy người, bọn họ yêu cầu phóng thích Diệp Giới vô điều kiện, để Long đầu từ trước đến nay vẫn kiên quyết chống lại dị chủng, lên chấp chính, trừng phạt lũ mọi rợ...
Lạc Tầm tắt tin tức, nằm xuống ngủ.
————•————•————
Nửa đêm, Lạc Tầm đang ngủ say, đột nhiên vang lên âm báo chói tai.
"Tìm anh, em ngủ tiếp đi." Ân Nam Chiêu nhanh chóng tắt tín hiệu, ra khỏi phòng ngủ.
Lạc Tầm nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ sáng.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, Ân Nam Chiêu đang xem tin tức, biết nàng đến, hắn đưa tay ra một cách tự nhiên.
Lạc Tầm cầm tay hắn, bị hắn kéo vào lòng.
Hoàng đế Đế Quốc Ar ăn mặc chỉnh chu, đứng trước hoàng cung, đang phát biểu công khai.
"...Cái chết của công chúa Lạc Lan, công chúa Thiệu hạm, khiến cho loài người trên khắp ngân hà đau đớn tột cùng... Nhìn lại lịch sử, hành tinh Relicta đã từng là tinh cầu của Đế Quốc Ar, chúng ta bằng lòng chung sống hòa bình với dị chủng, nhưng dị chủng lại lại khiêu khích gây hấn khắp nơi... Ta tuyên bố, Đế Quốc Ar tuyên chiến với Liên Bang Odin!"
Đám người trước hoàng cung phát ra tiếng hoan hô long trời lở đất.
Hơn bốn trăm năm sau, chiến tranh giữa loài người và dị chủng đã chính thức bùng nổ!
Lạc Tầm ôm chặt thắt lưng của Ân Nam Chiêu, khó chịu hỏi: "Hoàng đế Đế Quốc Ar biết rõ rất có thể Diệp Giới giết chết con gái của công ta, sao lại tuyên chiến với chúng ta?"
Ân Nam Chiêu sớm đã đoán được kết quả này, giọng nói rất bình thản, "Dân ý không thể trái. Nếu ông ta không quyết chiến, dân chúng sẽ gây bạo loạn đòi Diệp Giới lên làm hoàng đế. Bảo vệ được ngôi vị, ông ta còn có cơ hội thu phục Diệp Giới, để mất ngôi vị, ông ta sẽ mất tất cả."
"Anh sẽ ra chiến trường sao?"
"Thần Sa là quan chỉ huy, có cậu ấy ở tiền tuyến, anh chỉ ở hậu phương làm tốt công việc trợ giúp." Ân Nam Chiêu hôn trán Lạc Tầm, "Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi."
"Còn anh?"
"Năm phút sau, anh phải đi rồi, không thể làm bữa sáng cho em."
Lạc Tầm vùi đầu vào ngực hắn, cọ cọ làm nũng, "Đừng quá ép buộc mình. Anh đã kiệt sức rồi, khả năng của một người so với dòng lũ lịch sử giống như kiến càng muốn xô ngã đại thụ."
"Anh không lo cho Liên Bang Odin, năm đó dị chủng với hai bàn tay trắng vẫn có thể giành được thắng lợi, huống chi hiện giờ khoa học kỹ thuật quân sự đã đứng đầu vũ trụ? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thắng. Chẳng qua là đánh thế nào, đánh bao lâu, phải tổn thất bao nhiêu thôi. Anh lo lắng cho các dị chủng sống trên các tinh quốc khác. Thời gian chiến tranh càng dài, loài người sẽ càng thù hận dị chủng, bọn họ sẽ càng khổ sở." Ân Nam Chiêu đặt cằm lền đầu Lạc Tầm, giọng nói toát ra sự bất lực, "Không phải dị chủng nào cũng may mắn giống như anh, có thể sống ở Relicta."
Lạc Tầm an ủi nói: "Chúng ta đã cố gắng hết sức!"
Ân Nam Chiêu ôm chặt nàng.
Yêu thương kính trọng người thân của người khác giống như yêu thương kính trọng người thân mình (2.17.03). Có lẽ bởi vì hắn thật sự cảm nhận được hạnh phúc, hiểu được cuộc sống sau khi có được nó khác biệt đến thế nào, nên hắn mới muốn phá lệ khiến cho những dị chủng luôn sống trong bóng tối ấy có thể ôm lấy ánh sáng. Nhưng trước hết, bọn họ phải có cơ hội sống sót đã.
(2.17.03) Ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu, lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, danh ngôn của Mạnh Tử, ám chỉ sự đồng cảm thương người của Ân Nam Chiêu đối với những dị chủng cùng cảnh ngộ.
HẾT CHƯƠNG 2.17