Cả đời này tôi không thể đến được Hominis, để nhìn thấy tận mắt tòa cung điện kia, mỗi sự kiện diễn ra ở đó đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của tôi, vận mệnh của Khúc Vân tinh, thậm chí là vận mệnh của cả loài người.
Xuân đến thu đi, hoa nở hoa tàn.
Ngày lên đêm xuống, mười năm thấm thoát trôi qua.
Hút huyết đằng bên ngoài phòng thí nghiệm đã mọc đầy lan can, tươi tốt rậm rạp, đỏ rực một vùng, che phủ ngôi nhà thấp thoáng ở giữa.
Trong phòng thí nghiệm, mười lăm ngày cũng như một ngày, lặp lại tuần hoàn, đơn điệu buồn tẻ, dường như ngoại trừ thân thể đau đớn đang không ngừng biến đổi đa dạng kia, thì những thứ còn lại đều không thay đổi.
Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa.
Tiểu Giác nằm trên giường bệnh, Tân Lạc đứng bên cạnh, đang xem các số liệu thí nghiệm mới nhất.
Thiết bị cá nhân chợt vang lên âm báo.
Amy: “Buổi chiều cô có thời gian rảnh không?”
Tân Lạc trả lời nhanh gọn: “Năm giờ.”
————·————·————
Amy đến khu nhà theo đúng giờ hẹn.
Tân Lạc vừa đi ra từ phòng thí nghiệm, đang nghỉ ngơi trên sân thượng một chút.
Nàng mặc áo ka ki bên trong, quần đen bó, bên ngoài khoác áo blouse trắng, sắc mặt có vẻ mệt mỏi, tinh thần thì dường như không tệ, nàng tựa người vào lan can nhìn phong cảnh xa xa.
Tiểu Giác cũng mặc áo đơn giản, quần dài, trên mặt đeo mặt nạ chồn trắng nhung tơ, đang đứng ở cửa sổ thủy tinh, chăm chú nhìn Tân Lạc.
Mười năm, hai người này như hình với bóng, bất kỳ thời điểm nào nhìn bọn họ, cũng đều thấy cùng một hình ảnh. Amy không khỏi cười nói: “Cô đứng ở sân thượng, nhìn phong cảnh xa xa; hắn đứng ở phía sau, ngắm nhìn cô như phong cảnh.”
Tân Lạc quay người lại, lưng dựa vào lan can, lãnh đạm nhìn Amy.
Amy hỏi: “Nghiên cứu tiến triển tới đâu rồi?”
“Không tồi.”
“Chúc mừng!”
Amy không biết rốt cuộc Tân Lạc đang nghiên cứu cái gì, nhưng bất kỳ người nào, nếu có thể như Tân Lạc từ bỏ ham muốn dục vọng, tâm trong sáng, bỏ mặc thế giới muôn màu ở ngoài cửa, trải qua cuộc sống đơn giản buồn tẻ, đến tận mười năm, thì Amy đều sinh lòng tôn kính, đều hy vọng nàng có thể thành công.
Tân Lạc hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Có hai chuyện. Thứ nhất, tôi vừa nhận được tin, có lẽ có liên quan đến người quen của cô.”
Tân Lạc im lặng nhìn cô, đợi cô tiếp tục nói.
“Nhóm hải tặc Quạ Đen đang đuổi bắt một người đàn ông trên toàn vũ trụ, nghe nói hắn mang theo bên mình một gốc dây leo màu đỏ có thể ăn thịt uống máu người. Tôi nghe qua có chút giống với hút huyết đằng của cô, nên lập tức phái người thu thập thêm thông tin. Kết quả phát hiện, không chỉ có nhóm hải tặc quạ đen, mà ngay cả binh đoàn Long Huyết cũng đang tìm người đàn ông này. Hai bên còn xảy ra xung đột, từng có giao chiến. Cuối cùng có bắt được gã đàn ông kia không, hay bên nào bắt được, cũng không ai biết, có điều, tôi đã phái người tiếp tục chú ý chuyện này.”
Tân Lạc im lặng suy tư.
Người đàn ông có hút huyết đằng nhất định là Tử Yến. Đoán chừng hắn đã không cẩn thận để lộ hành tung, bị Liên Bang Odin theo dõi. Sở Mặc biết Tử Yến còn sống, chắc chắn sẽ không vui, hắn phái đội cảm tử bí mật của Liên Bang Odin đi đuổi giết Tử Yến là chuyện bình thường. Nhưng binh đoàn Long Huyết tại sao phải làm bẩn tay mình? Chẳng lẽ còn hy vọng moi được tin tức từ miệng Tử Yến?”
Tân Lạc suy nghĩ cẩn thận một thoáng, ngực liền phát đau.
Hơn bốn mươi năm trước, Diệp Giới vẫn không chấp nhận tin nàng đã chết, nhưng điều tra được nơi rơi xuống của nàng.
Tử Yến thiếu một tim, gãy một chân, không biết có thể chạy thoát dưới truy đuổi của hai đại tinh quốc hay không, càng không biết nếu bị bắt, hắn có phun ra tin tức nàng còn sống hay không.
Tân Lạc lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Còn chuyện thứ hai?”
“Lúc trước cô bảo tôi lưu ý đến cục diện vũ trụ. Gần đây, toàn thể ngân hà vẫn như trước, loài người và dị chủng vẫn xung đột không dứt, Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin vẫn thế. Có điều, hoàng thất Anh Tiên của Đế Quốc Ar đột nhiên tuyên bố triệu tập cuộc họp hoàng gia công khai, còn nói hai vị hoàng đế đều sẽ xuất hiện, không biết sẽ tuyên bố cái gì, hiện giờ mạng liên hành tinh đều đang bàn luận chuyện này.”
Tân Lạc hỏi: “Khi nào mở họp công khai?”
Ami nhìn đồng hồ, nói: “Mười phút nũa. Cùng xem nha?”
“Được.”
Tân Lạc vào phòng, đi xuống lầu.
Tiểu Giác giống như một cái bóng thầm lặng, nhắm mắt theo sau.
Amy đi phía sau, không khỏi chăm chú đánh giá bọn họ.
Nhìn từ phía sau, hai người nam thanh nữ tú, đích thực là một cặp xứng đôi, nhưng Amy biết là không phải.
Rốt cuộc bọn họ quan hệ thế nào, đến bây giờ cô cũng không biết rõ, không giống người yêu, cũng không phải bạn bè, không giống đồng nghiệp, cũng không phải chủ nhân và thuộc hạ…
“Cô muốn uống không?”
Tân Lạc lấy dụng cụ trà, chuẩn bị pha trà nóng.
Amy ổn định lại tinh thần, trả lời: “Không cần. Cảm ơn.”
Cô mở thiết bị cá nhân, chiếu hình ảnh tin tức ra giữa đại sảnh.
Một tòa cung điện vàng kim rực rỡ, nguy nga tráng lệ hiện ra trước mặt bọn họ.
Cung điện Trường An của Đế Quốc Ar, trên hành tinh hành chính Hominis (Áo Mễ Ni Tư) của Đế Quốc Ar, nó không chỉ là cung điện nổi tiếng nhất Đế Quốc Ar, mà còn là cung điện nổi tiếng nhất vũ trụ. Nghe nói tên của nó được đặt theo tên của một thành phố ở địa cầu cổ xưa, ngụ ý ổn định hòa bình lâu dài.
Amy cảm khái: “Cả đời này tôi không thể đến được Hominis, để nhìn thấy tận mắt tòa cung điện kia, mỗi sự kiện diễn ra ở đó đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của tôi, vận mệnh của Khúc Vân tinh, thậm chí là vận mệnh của cả loài người.”
Tân Lạc nhìn cung điện Trường An, im lặng cầm dụng cụ trà, bắt đầu pha trà.
Amy nhìn chăm chú từng cử chỉ bình tĩnh tao nhã của nàng, trong lòng lại âm thầm nghĩ tới lai lịch của Tân Lạc. Nàng làm việc quả quyết tàn nhẫn, có loại khí chất ác bá không kiêng dè một ai, nhưng trong lúc lơ đãng lại toát ra khí chất của kẻ được dưỡng dục tốt.
————·————·————
Lễ nhạc vang lên.
Đội danh dự của hoàng thất chia làm hai bên, đứng thật thẳng.
Một người đàn ông dáng vẻ gầy gò ngồi trên xe lăn, được một người hầu giúp đỡ tiến lên phía trước.
Nếu người phát ngôn không giới thiệu, Tân Lạc hoàn toàn không nhận ra, người đàn ông gầy gò này chính là Anh Tiên Thiệu Tịnh. Hiển Nhiên, hắn đã bệnh nguy kịch, khoảng cách đến cái chết không còn xa.
Amy sợ Tân Lạc không hiểu tiền căn hậu quả, nên nhiệt tình giải thích: “Hoàng đế của Ar nhỏ, Anh Tiên Thiệu Tịnh. Vị này khi vừa sinh ra, phụ hoàng của hắn đã chiếm giữ cung điện Trường An, hắn sinh ra và lớn lên ở cung điện Trường An, sau được lập làm thái tử, kế thừa ngôi vị hoàng đế là đương nhiên, nên cả đời vẫn tiếp tục ở tại cung điện Trường An. Không ngờ loài người và dị chủng đột nhiên khai chiến, phụ hoàng của hắn bị dị chủng giết chết, hắn lưu vong vũ trụ, người anh họ Anh Tiên Diệp Giới lên kế thừa ngôi vị. Sau đó, hắn trở lại Đế Quốc Ar, thành lập Ar nhỏ, nhưng vẫn không có cơ hội trở lại cung điện Trường An nơi sinh ra và lớn lên.”
Tân Lạc bưng tách trà, không nói tiếng nào chỉ im lặng nhìn.
Anh Tiên Diệp Giới đứng ở cửa chính của hoàng cung nghênh đón Anh Tiên Thiệu Tịnh.
Hắn cử chỉ tao nhã, mặt mày sắc sảo, nhìn qua không có gì khác biệt với lúc còn trẻ, nhưng thân hình hơi gầy, tóc mai hoa râm, cả ngưởi phủ một vẻ tối tăm không xua đi được, hoàn toàn không giống vua của một nước, mà giống một quý tộc hư danh đang xuống dốc.
Amy có ấn tượng sâu sắc đối với vị thủ lĩnh lính đánh thuê này, cô thổn thức: “Xem ra làm hoàng đế không tốt lắm, anh ta đang ở trung tâm vũ trụ, sẽ gánh áp lực của toàn bộ vũ trụ.”
Tân Lạc nâng tách trà lên đến môi, nhưng lại giống như rất nặng, lập tức cau mày đặt tách trà xuống.
Sau khi Anh Tiên Diệp Giới gặp Anh Tiên Thiệu Tĩnh, liền lịch sự bắt tay, màn ảnh của toàn vũ trụ đều tập trung vào hai bàn tay đang nắm của hai người đàn ông.
Hai anh em họ vì ngôi vị hoàng đế đấu tranh cả đời, thậm chí khiến cho Đế Quốc Ar phân chia, hình thành cục diện một nước hai vua lần đầu tiên trong lịch sử hoàng thất.
Thật không ngờ, trong khi một người sắp đi đến cuối sinh mạng, người còn lại không phải thừa dịp cắt đứt sinh mạng của hắn, mà mời hắn trở lại nơi đã sinh ra và lớn lên, làm một cái bắt tay phảng phất vẻ thân mật của hai vị bạn già lâu năm.
Nhưng thật sự không biết, đây là giảng hòa, hay là bắt đầu của một màn đấu tranh khác.
Anh Tiên Diệp Giới phong độ đưa tay, ra tư thế mời, mời Anh Tiên Thiệu Tịnh nói trước.
Anh Tiên Thiệu Tịnh từ từ cử động bên dưới, đưa tay lên, ý bảo Anh Tiên nói trước.
Anh Tiên Diệp Giới nhìn sang bên cạnh, bên đây đứng hơn mười thành viên hoàng thất.
Trong đó, có một vị nhỏ tuổi nhất hoàng thất đi ra, đứng trước màn hình, đối mặt với toàn vũ trụ: “Hôm nay, tôi đại diện cho hoàng thất Anh Tiên, chính thức công bố người kế thừa ngôi vị của Đế Quốc Ar. Qua nhiều lần thương thảo cẩn thận, hai vị bệ hạ nhất trí, Đế Quốc Ar và Ar nhỏ không phân biệt, là một tinh quốc thống nhất, có một hoàng đế duy nhất. Công chúa Lạc Lan và công chúa Thiệu Gia đều có thể là người thừa kế đầu tiên của ngôi vị hoàng đế…”
Toàn dải ngân hà đều bị công bố này làm chấn động.
Hai vị hoàng đế cùng nhau tuyên bố Ar lớn Ar nhỏ đều phải thống nhất, tương lai chỉ cố một hoàng đế, thậm chí còn có hai người kế vị, hai người được chọn lựa ngang nhau. Nói cách khác, tuy Anh Tiên Diệp Giới và Anh Tiên Thiệu Tĩnh không phân thắng bại, nhưng hai vị công chúa phải phân thắng bại, trong tương lai ai có thể thống nhất Đế Quốc Ar đang phân ly, người đó sẽ là hoàng đế.
Anh Tiên Thiệu Gia là em gái của Anh Tiên Thiệu Tịnh, là em họ của Anh Tiên Diệp Giới, là đứa con gái còn lại của hoàng đế tiền nhiệm, khi hoàng đế chết cô mới được sinh ra.
Mấy năm nay, cô vẫn ở bên cạnh Anh Tiên Thiệu Tịnh. Khi Anh Tiên Thiệu Tịnh phát bệnh, cô đã thay thế Anh Tiên Thiệu Tịnh xử lý các loại chính sự. Mặc dù chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng biểu hiện trầm tĩnh, được khắp nơi khen ngợi, kế thừa ngôi vị là chuyện đương nhiên.
Nhưng Anh Tiên Lạc Lan là ai?
Sau khi Amy suy nghĩ một lúc lâu, mới loáng thoáng nhớ ra công chúa Lạc Lan là ai.
Cô vội vàng lên mạng tìm kiếm, thì phát hiện tất cả thông tin của công chúa Lạc Lan đều là tin tức gần đây, các thông tin trước kia rõ ràng đã được xử lý, chỉ có mấy thứ linh tinh, nhưng đã chứng thực suy đoán của cô.
Amy không tin nói: “Vài chục năm trước, vị công chúa vì một tinh cầu gả cho quan chỉ huy của Liên Bang Odin tên là Anh Tiên Lạc Lan, nhưng cô ta đã chết rồi! Tôi nhớ rõ năm đó đã xem qua đoạn clip thấy cô ta chết thảm.”
Tân Lạc không nói tiếng nào.
Amy cũng không trông mong Tân Lạc có thể giải giáp nghi vấn của cô, nên tự phân tích: “Hai vị công chúa, chỉ cần trong đó có một người chết, người còn lại đương nhiên sẽ kế vị. Đợi đến khi hai vị bệ hạ đều chết, cô ta có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, tự nhiên sẽ thống nhất luôn Đế Quốc Ar. Nếu công chúa Lạc Lan đã chết, Diệp Giới bệ hạ không phải sẽ dâng ngôi vị hoàng đế cho Anh Tiên Thiệu Gia bằng hai tay sao? Nhưng Diệp Giới bệ hạ lãnh đạo hưng thịnh, hoàn toàn không có lý do nào làm vậy.”
Amy lắc đầu, “Không thể nào, không thể nào! Chắc là tên công chúa giống nhau thôi.”
Nhưng cho dù là công chúa Thiệu Gia biểu lộ tài năng, hay là công chúa Lạc Lan thân phận thần bí, so với Chấp Chính Quan đương nhiệm của Liên Bang Odin, đều rất non nớt. Amy chân thành hy vọng Diệp Giới bệ hạ sức khỏe tốt, đừng chết sớm hơn Chấp Chính Quan của Liên Bang Odin, nếu không Đế Quốc Ar sẽ gặp phiền phức, cả loài người cũng gặp phiền phức.
Amy bực bội mắng: “Chết tiệt! Mấy đại nhân vật đó có biết mỗi quyết định của bọn họ đều liên quan đến vận mệnh của hàng vạn người không, có thể chịu trách nhiệm một chút hay không?”
Bề ngoài Tân Lạc vẫn lạnh nhạt, như một kẻ ngoài cuộc dửng dưng, nhưng trong lòng tựa nham thạch nóng chảy, cuồn cuộn phun trào.
Tại sao Diệp Giới phải làm vậy?
Lý giải duy nhất chính là: sức khoẻ của anh ấy không còn tốt nữa.
Diệp Giới biết sinh mạng của mình sắp kết thúc, nên lựa chọn buông bỏ thù hận, hoà giải với Anh Tiên Thiệu Tịnh.
Anh Tiên Thiệu Gia không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Công Chúa Thiệu Gia có thể thống nhất đế quốc, chỉ cần cô không mắc sai lầm, Liên Bang Odin muốn đánh phá một đế quốc Ar thống nhất không phải dễ dàng.
Có lẽ, Diệp Giới đã âm thầm sắp đặt tất cả, cố gắng không để Liên bang Odin cảnh giác, nhưng hắn đã không còn thời gian tìm kiếm nàng.
Hắn liều một ván, đứng trước màn ảnh trên khắp ngân hà, hy vọng trong tuyệt vọng— nếu Lạc Lan còn sống, cho dù nàng ở đâu, cũng có thể nhìn thấy.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn bình tĩnh nhìn màn hình, không nói lời nào, nhưng Tân Lạc lại nghe dược hắn nói:
Lạc Lan, hãy quay về!
Nếu em còn sống, hãy quay về gặp anh, bởi vì anh không thể đợi em được nữa!
Tân Lạc choáng váng, chén trà ở trong tay nghiêng đi, nước trà nóng đổ hết xuống chân nàng.
Tiểu Giác tay mắt nhanh nhạy, một tay ôm Tân Lạc, một tay bắt lấy tách trà, nước trà nóng không thể vẫy tới Tân Lạc, mà hất hết vào tay Tiểu Giác.
Tân Lạc chẳng những không nói tiếng cảm ơn, mà ngược lại ánh mắt lộ ra ý thù hận, nàng hung hăng đẩy Tiểu Giác ra, “Cút ngay!”
Tiểu Giác im lặng nhìn Tân Lạc, ánh mắt đen thẫm tràn đầy tình cảm, không hề để ý tay mình đang bị phỏng vì trà nóng, cũng không để ý Tân Lạc mắng hắn.
Tân Lạc nói với Amy: “Chuẩn bị giúp tôi một phi thuyền.”
“Được.”
Tân Lạc xoay người lên lầu, trở lại phòng thí nghiệm.
Tiểu Giác cũng theo sau nàng, đang muốn đi vào, Tân Lạc đã đóng sập cửa lại.
Tiểu Giác ngây ngốc một giây, chán nản ngồi xuống, mặt hướng cửa, lưng hướng ra ngoài, giống như đang tưởng nhớ bức tường.
Amy cầm một tuýp thuốc bôi da, đưa cho Tiểu Giác.
Tiểu Giác không thèm để ý tới cô, vẫn mong đợi chăm chú nhìn cánh cửa.
Amy nhìn mặt nạ chồn trên mặt hắn, cảm thấy đích thực hắn là một loại động vật nào đó, nhưng ko phải là chồn tinh ranh, mà là chó ngu ngốc.
Đột nhiên, Tiểu Giác đứng lên, ánh mắt đầy lo lắng.
Cửa phòng thí nghiệm mở ra.
Tân Lạc làm như không thấy gì, lập tức đi lướt qua Tiểu Giác, hỏi Amy: “Phi thuyền chuẩn bị xong chưa?”
Amy nhìn thấy Tân Lạc đã cởi áo blouse, mặc một bộ thường phục lữ hành vũ trụ, cô ý thức được gì đó, sợ hãi hỏi: “Bây giờ cô đi ngay sao?”
“Ngay bây giờ.”
“Thí nghiệm của cô…”
Tân Lạc không kiên nhẫn nói: “Cô nghĩ vừa rồi tôi vào phòng thí nghiệm làm gì? Ngủ sao? Tài liệu nào cần sao chép tôi đã sao chép, tài liệu nào cần tiêu hủy tôi đã tiêu hủy. Tất cả những thiết bị thí nghiệm có thể mang đi nhờ cô giúp tôi chuyển hết lên phi thuyền.”
Lúc này, Amy mới nhận ra, Tân Lạc không phải đi một thời gian ngắn, mà là đi luôn. Cô vội vàng ra lệnh nhanh chóng chuẩn bị phi thuyền, sai người máy đến khuân vác các thiết bị thí nghiệm theo yêu cầu của Tân Lạc.
————·————·————
Khu nhà ở nơi hẻo lánh, xung quanh đều là đất trống, phi thuyền đậu trên bãi cỏ bên ngoài khu nhà.
Ngoại trừ các thiết bị thí nghiệm cùng vài chai thuốc thí nghiệm bằng thủy tinh, Tân Lạc không còn hành lý nào khác, người máy thu xếp toàn bộ không mất bao nhiêu thời gian.
Quen biết hơn mười năm, dường tất cả đều dừng lại ở quan hệ giao dịch lợi ích, trong lòng Amy dâng lên cảm xúc không nỡ, cô thân thiết hỏi: “Khi nào cô quay lại?”
Tân Lạc liếc nhìn cổ tay bị thương của cô, “Cô còn muốn gặp tôi?”
Amy cười duyên sờ vào cổ tay, ánh mắt tình tứ: “Từ khi gặp cô, tôi đã không còn hứng thú với đàn ông, cô nói xem tôi muốn gì?”
“Quyền lực đương nhiên có ý nghĩa hơn đàn ông.”
Mười năm nay, Amy chẳng những thâu tóm hoàn toàn binh đoàn Liệt Diễm, mà còn khiến cho quân đội càng trở nên lớn mạnh. Cô đích thân nắm binh quyền, làm việc càng to gan lớn mật, thu nhận thuộc hạ không chỉ quan tâm năng lực tài hoa, mà còn không để ý đến gene. Bởi vì chính sách hào phóng với dị chủng, đã hấp dẫn không ít dị chủng nhân tài vĩ đại tìm nơi nương tựa. Dưới sự thống trị của Amy, Khúc Vân tinh phát triển vượt bậc, ngày càng hưng thịnh.
Amy bị Tân Lạc nói trúng tim đen, cũng không thấy xấu hổ, vẫn cười tình: “Chỉ cần tôi không chết, mặc kệ khi nào cô quay lại Khúc Vân tinh, đều là khách quý. Lần sau cô đến, tôi sẽ múa bụng cho cô xem, nếu cô muốn, múa thoát y cũng không thành vấn đề.”
Tân Lạc không chút đổi sắc, hoàn toàn không để ý cô nói gì. Ngược lại, tên Tiểu Giác bình thường mặc kệ cô nói gì cũng làm như không nghe kia lại biến thành tảng băng, toàn thân toát ra khí lạnh.
Amy cười đến run rẩy cả người, nói với Tiểu Giác: “Tôi đã chuẩn bị một hộp mặt nạ, sai người máy để trên phi thuyền. Nếu anh không mua được mặt nạ ở ngoài, hãy nhắn cho tôi.”
Tân Lạc không quay đầu lại đi vào phi thuyền, hạ lệnh đóng cửa khoang thuyền.
Từ đầu đến cuối nàng không thèm liếc nhìn Tiểu Giác, giống như không cần quan tâm Tiểu Giác có lên phi thuyền hay không, thậm chí hận không thể lập tức ném hắn ra ngoài.
Tiểu Giác lại chẳng khó chịu, hắn vọt lên phi thuyền, theo sát phía sau Tân Lạc, giống như cái bóng của Tân Lạc, mặc kệ nàng đi đâu, đều ở bên cạnh nàng.
Amy lúc này mới kịp nhận ra.
Tuy bề ngoài Tân Lạc vẫn như thường ngày, nhưng tâm trạng lại cực kỳ kém, thường hay nổi cáu.
Loại người giống như Tân Lạc, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không nhận ra cảm xúc của mình không thể khống chế, Tiểu Giác lại dựa vào trực giác của dã thú cảm nhận được.
Hắn tâm tư đơn giản, không an ủi nàng, cũng không trêu chọc nàng cười, chỉ ngu ngốc chịu đánh chịu mắng, nhưng đối với phụ nữ mất lý trí, nổi giận vô cớ lại là cách an ủi tốt nhất.
Phi thuyền dần dần bay lên.
Amy đặt tay lên trán, nhìn phi thuyền đi xa, biến mất ở chân trời.
Cô đã sớm trải qua độ tuổi tin tưởng vào đàn ông, đặt hết niềm tin vào đàn ông, nhưng lúc này, cô lại rất hy vọng Tiểu Giác có thể thật sự cùng với Tân Lạc như hình với bóng, mãi không rời xa.
————·————·————
Phi thuyền ra ngoài không gian, bước vào giai đoạn bay ổn định.
Tân Lạc cởi bỏ đai an toàn, đến phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc.
Tân Lạc im lặng theo sau nàng vào phòng thí nghiệm, im lặng đứng ở một góc, giống như không tồn tại.
Tân Lạc đứng trước bàn làm việc, nhìn chăm chú vào mỗi thay đổi tác dụng của thuốc do máy mô phỏng.
Nàng vô cùng lo lắng, cẩn thận điều chỉnh liều lượng thuốc, nhưng mấy giờ sau, cơ thể người do máy tính mô phỏng vẫn đổ sụp như tòa lâu đài cát do gene không ổn định, cả màn hình biến thành một màu đỏ chói mắt.
Tân Lạc kiệt sức ngồi sụp xuống, đau khổ co người lại.
Nàng biết chỉ còn một bước nhỏ, chỉ cần hoàn thành bước nhỏ đó thôi, nàng sẽ có thể giúp gene của con người và dị chủng dung hòa.
Nhưng, một bước nhỏ của khoa học kỹ thuật lại là một bước dài của nhân loại, không biết rốt cuộc còn cần bao lâu mới hoàn thành.
Có lẽ vài năm, hoặc vài chục năm, nhưng nàng không còn thời gian nữa.
Tiểu Giác nhẹ nhàng đi qua, lẳng lặng nhìn Tân Lạc đang cuộn người lại như một con vật nhỏ.
Mười năm nay, hắn đã thấy nàng thất bại vô số lần.
Đôi khi ngay cả hắn cũng thấy được mệt mỏi khổ sở, Tân Lạc lại giống như tập mãi thành quen, sau khi xem xong báo cáo liền lấy lại ý chí chiến đấu, tiếp tục vùi đầu vào thí nghiệm.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng đau khổ vì thất bại.
Tiểu Giác ngồi xuống, đưa tay ôm lấy nàng, bắt chước động tác Tân Lạc đã an ủi hắn đau đớn vì thí nghiệm tra tấn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng.
Tân Lạc hung hăng đẩy hắn ra, phẫn nộ nói: “Đều là do dị chủng bọn mi gây ra! Nếu mười năm nay, ta nghiên cứu cách hủy diệt bọn mi, đã sớm thành công rồi!”
Tiểu Giác nghe không hiểu Tân Lạc đang nói gì, nhưng cảm nhận được nội tâm của nàng đang vô cùng đau khổ.
Hắn cầm tay Tân Lạc, ngây ngốc an ủi: “Không sao, chúng ta lại làm thí nghiệm, tăng lượng thuốc, làm lại.”
“Nếu còn tăng lượng thuốc, tốc độ chữa lành không thể ngăn cản tốc độ phá hủy thân thể mi.”
“Không sao cả.”
Tân Lạc giận dữ nói: “Nếu mi chết cũng không sao sao?”
“Không sao.”
“Đồ ngu! Không hiểu gì hết!”
“Không sao, Lạc Lạc hiểu là được rồi.”
Tân Lạc cảm thấy đúng là đàn gảy tai trâu. Căn bản không có cách tiếp tục nói chuyện với kẻ ngốc. Nàng không kiên nhẫn gạt tay Tiểu Giác ra, đứng lên.
Tuy tâm trạng vẫn vô cùng khó chịu, nhưng cảm giác toàn bộ thế giới chỉ có tối đen tuyệt vọng đã không còn.
Nàng ra lệnh cho máy tính xuất số liệu báo cáo, gửi cho nàng
Nàng vừa xem số liệu, vừa ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tân Lạc đến khu ăn uống, mở tủ lạnh, mò mẫm muốn lấy nước dinh dưỡng, một hộp nước dinh dưỡng đã mở sẵn được đưa đến tay nàng.
Tân Lạc tiện tay nhận lấy, uống hai ngụm, mới nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Giác đang cắt hoa quả.
Tân Lạc liếc mắt nhìn qua, lại nhớ tới báo cáo, liền chuyên tâm phân tích.
Sau khi nàng xem xong báo cáo, trước mắt đã bày biện một đĩa hoa quả, từng miếng được cắt gọn gàng, lớn nhỏ giống nhau như đúc, chất đầy cùng nhau, màu sắc rực rỡ, trông vui mắt.
Tân Lạc cầm một miếng cho vào miệng, cảm thấy đầu lưỡi bị nhiễm nước dinh dưỡng rốt cuộc cũng được cảm giác thỏa mãn.
Nàng ăn hết một nửa, thì nhìn Tiểu Giác, rồi đổ hết đống hoa quả trước mặt hắn, “Bỏ đi.”
Tiểu Giác đã nghiêm túc dựa theo kích cỡ thường ngày hay cắt, không ngờ Tân Lạc ăn không ngon, hắn đề nghị: “Bỏ vào tủ lạnh, lần sau cô lại ăn.”
“Mùi vị không mới mẻ. Hoặc là bỏ hết, hoặc là mi ăn.” Tân Lạc lạnh lùng nói xong, đứng dậy đi đến bàn điều khiển.
Hoa quả dự trữ trên phi thuyền có hạn, Tiểu Giác đương nhiên không thể bỏ, chỉ có thể nhặt vào đĩa, im lặng ăn.
————·————·————
Máy tính hỏi: “Còn một giờ nữa sẽ tới hành tinh Dâu Tây (Ti Lê Đa), cô muốn dừng lại ở cảng vũ trụ không?”
Tân Lạc nhìn chăm chú vào bản đồ sao, đột nhiên nhớ gì đó, “Hành tinh Dâu Tây là hành tinh tài nguyên sao?”
“Đúng vậy. Trên đó có rất nhiều loại khoáng thạch Lê Quang (3.16.1), là vật liệu không thể thiếu trong chế tạo kính lọc sáng, được rất nhiều tinh quốc ưa chuộng.”
(3.16.1) Lê quang là loại khoáng thạch phát sáng hình quả lê, hay giọt nước.
“Đề xuất hành trình thế nào?”
“Đề xuất dừng lại. Đích đến của cô là Đế Quốc Ar, hành trình còn xa, nếu muốn tiết kiệm năng lượng, thời gian phi hành ít, thì tốt nhất nên tìm một phi thuyền lớn chở hàng, hoặc chở người đưa cô đến tinh vực có bước nhảy không gian đến Đế Quốc Ar. Nếu không dừng lại ở hành tinh Dâu Tây, thì hành tinh thích hợp để nghỉ ngơi tiếp theo phải đi mất 134 giờ.”
“Dừng lại.”
Phi thuyền phát tín hiệu xin đỗ lại, sau khi nộp phí bến bãi, cảng vũ trụ hành tinh Dâu Tây chấp nhận yêu cầu.
———————————
Máy tính tìm kiếm thông tin hãng bay ở cảng vũ trụ, tìm được một chuyến bay đến một hành tinh công nghiệp của Đế Quốc Ar, hơn nữa, vừa đúng lúc phi thuyền vẫn còn chỗ trống, đang bán vé công khai.
Tân Lạc ra lệnh cho máy tính liên hệ với đối phương, gửi yêu cầu xin lên tàu, đối phương nhanh chóng từ chối.
Tân Lạc refresh trang thông tin, phát hiện phi thuyền của đối phương vẫn còn chỗ, đang bán vé công khai.
Tân Lạc không hiểu tại sao, ra lệnh cho máy tính liên hệ lại, ra giá gấp đôi, đối phương lại từ chối.
Tân Lạc tức giận hỏi: “Còn phi thuyền nào khác có thể chở khách không?”
“Sáu mươi lăm giờ sau mới có một chiếc nữa.”
Tân Lạc không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ra lệnh: “Tiếp tục liên hệ, ra giá gấp đôi. Yêu cầu đối phương nói rõ nguyên nhân, nếu không tôi sẽ lên cơ quan vận tải vũ trụ khiếu nại bọn họ.”
Chỉ một lát sau, thông tin từ chối từ máy tính của đối phương gửi lại, tiếng máy móc không nam không nữ lạnh lùng vang lên.
“Chúng tôi là phi thuyền của Đế Quốc Ar, từ chối chở khách dị chủng, được pháp luật cho phép. Ngoài ra, cơ quan vận tải vũ trụ là cơ quan của loài người, không nhận khiếu nại của dị chủng.”
Tân Lạc hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân vớ vẩn như vậy.
Thân phận của nàng hiện giờ là dị chủng, nên đâm lao phải theo lao, nàng lười sửa lại, thật không ngờ ngay cả một phi thuyền vận chuyển cũng từ chối nàng.
Tân Lạc suy nghĩ một thoáng, liền quyết định.
Tuy nàng thật sự không muốn dùng cách này để trở về, nhưng điều quan trọng là nhanh chóng quay về Đế Quốc Ar.
Tân Lạc lại gọi cho đối phương, nói với máy tính có thông tin quan trọng về sự an toàn của phi thuyền, xin người trên đó nhận nghe.
Một lát sau, giọng một người đàn ông truyền đến: “Cô có thông tin gì?”
Tân Lạc nói: “Tôi là Anh Tiên Lạc Lan, công chúa hoàng thất Anh Tiên của Đế Quốc Ar, có ý muốn dùng phi thuyền của các anh. Nếu anh nghi ngờ thân phận của tôi, có thể…”
Đối phương không kiên nhẫn ngắt lời nàng: “Thân phận của cô, tôi chẳng nghi ngờ gì. Lừa đảo! Hàng năm kẻ giả mạo công chúa, ý đồ trục lợi giống như cô có rất nhiều. Phi thuyền sắp cất cánh, tôi không có thời gian dây dưa với cô, tạm thời tha cho cô. Nếu cô còn tiếp tục giả mạo công chúa đi lừa gạt, tôi sẽ thông báo, bắt cô đến nhà giam.”
Sau khi đối phương mắng xong, ngắt tín hiệu nhanh gọn, kết thúc trò chuyện.
Tân Lạc ngây người.
Sau một giây, Tân Lạc ra lệnh cho máy tính: “Tìm số liên lạc với văn phòng đối ngoại của hoàng thất Anh Tiên, liên hệ bên đó.”
Máy tính nhắc nhở: “Tinh vực bị khóa liên hệ, phí đăng nhập rất cao.”
“Liên hệ!”
Sau khi khó khăn lắm mới gửi được tín hiệu liên lạc, Tân Lạc vừa nói một câu “Tôi là Anh Tiên Lạc Lan”, bên kia liền hung hăng mắng một tiếng “Kẻ lừa đảo”, thì ngắt tín hiệu.
Tân Lạc liên hệ lại, số liên lạc của nàng đã bị đối phương xác định là kẻ lừa đảo, cho vào danh sách đen chặn liên hệ.
Tân Lạc choáng váng một lúc, nói với Tiểu Giác đang đứng bên cạnh, vẫn một mực im lặng: “Ta không phải là kẻ lừa đảo.”
Tiểu Giác toét miệng cười, tỏ vẻ “Cho dù cô là kẻ lừa đảo cũng không thành vấn đề” một cách dễ chịu.
Tân Lạc chán nản hỏi máy tính: “Ngoại trừ chiếc phi thuyền này, còn có cách nào khác không?”
“Không có.”
“Cách phi pháp thì sao?”
Máy tính tìm kiếm trên mạng, trả lời: “Phi thuyền buôn lậu ở chợ đen có thể chở khách. Không đề nghị chọn dùng, vì giá cao, không an toàn, rất nhiều dị chủng mất tích. Bởi vì không được pháp luật bảo vệ, không thể báo án, mất tích xem như là chết.”
Tân Lạc nói: “Đưa cho ta bản đồ khu chợ đen.”
Máy tính gửi bản đồ vào thiết bị cá nhân của Tân Lạc, Tân Lạc nói với Tiểu Giác: “Mang theo vũ khí, chúng ta đến khu chợ đen.”
————·————·————
Hai người theo chỉ dẫn của bản đồ, rời khỏi cảng vũ trụ, đến một khu phố buôn bán sầm uất.
Khu chợ đen tiếp giáp khu phố buôn bán, nằm trong một ngõ hẻm quanh co chật hẹp.
Hai bên đường đều là những căn nhà bằng kim loại giản dị, cực kỳ đơn sơ, nhưng người đến người đi náo nhiệt khác thường.
Rất nhiều người muốn che giấu thân phận, đeo mặt nạ hình thù kỳ lạ công khai, Tiểu Giác đeo mặt nạ chồn cũng không khiến người ta chú ý, ngược lại một phụ nữ bình thường như Tân Lạc lại khiến người ta để ý.
Tiểu Giác che chắn bên cạnh nàng, uy lực vô hình áp ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều là những kẻ phiêu bạc vũ trụ, trải qua sóng to gió lớn, bản năng cảnh giác nguy hiểm, nên lập tức thu lại ánh mắt không tốt.
Tân Lạc tìm được một cửa hàng môi giới của dị chủng được đánh giá tốt trên diễn đàn, mắt nàng vừa nhìn thấy gì, liền dừng bước.
Bên trong ngỏ cụt ở giữa hai cửa hàng có một đống rác, trong đó loáng thoáng lộ ra một nhánh cây màu đỏ nâu. Tân Lạc đến gần nhìn kỹ, là một đoạn dây leo hút huyết đằng bị héo.
Nàng đá văng đống rác rưởi, thì phát hiện hút huyết đằng và một chậu nuôi trồng, cũng bị ném vào đống rác. Cái chậu không bị vỡ, nhưng nắp đậy phía trên bung ra, đất ở bên trong đổ hết ra ngoài, hút huyết đằng cũng bị rơi ra.
Gốc cây mất đất dinh dưỡng, nó càng cần hút máu, nhưng nơi này người đến người đi, hoàn toàn không có động vật, không có người đến gần đống rác, một dây leo hút máu dài chừng hai tấc căn bản không có máu để hút.
Tân Lạc nhìn chằm chằm cái chậu nuôi trồng.
Không bị vỡ, không phải do may mắn, mà bởi vì cái chậu xuất phát từ viện nghiên cứu sự sống Reclita, chất lượng cực kỳ tốt, chuyên dùng để nuôi trồng những giống cây quý hiếm.
Hơn bốn mươi năm, chậu nuôi trồng theo Tử Yến trốn chạy, vẫn không bị vỡ, nhưng người chủ đã không còn khả năng bảo vệ nó.
Tân Lạc đứng lên, im lặng nhìn đám đông ồn ào nhốn nháo ở trước mắt.
Tiểu Giác cảm thấy tâm trạng của nàng không tốt: “Sao vậy?”
Tân Lạc lấy chậu nuôi trồng đưa cho Tiểu Giác, “Thiệu Dật Tâm có thể đã chết, hoặc sắp chết.”
Tiểu Giác cầm lấy chậu nuôi trồng, đưa lên mũi đánh hơi.
Tân Lạc chợt sáng mắt.
Tiểu Giác có thể năng 4A khác người, hơn nữa đã là dã thú hơn ba mươi năm, nhất định mũi thính hơn chó săn. Cho dù Tử Yến không lưu lại mùi trên chậu nuôi trồng, nhưng người cuối cùng cướp lấy chậu nuôi trồng trong tay Tử Yến, ném vào đống rác chắc chắn sẽ để lại mùi.
Chỉ cần tìm hiểu rõ nguồn gốc, có thể biết được nơi Tử Yến rơi xuống.
Nàng vội vàng hỏi: “Có thể tìm được Thiệu Dật Tâm không?”
Tiểu Giác áy náy nói: “Thời gian qua lâu rồi, chỉ có thể thử một chút.”
Tân Lạc cũng hiểu bản thân hồ đồ.
Hút huyết đằng đã chết héo, Tử Yến rất có thể đã bị đưa ra khỏi hành tinh này, nhưng nên thử một chút. Nàng nói: “Mi đi tìm Thiệu Dật Tâm, sau đó ta sẽ tìm mi.”
Tiểu Giác đứng không nhúc nhích, ánh mắt lo lắng.
Tân Lạc liếc nhìn đám người qua lại trên đường, cười nhạo: “Những người trên đường này đương nhiên không phải người tốt, nhưng ta cũng không phải là người tốt.”
“Mười lăm phút.” Tiểu Giác nói xong, vội hòa vào đám đông, theo mùi trên chậu nuôi trồng, tìm đến nơi Tử Yến rơi xuống.
Tân Lạc hiểu ý của hắn.
Nếu sau mười lăm phút nàng không liên lạc với hắn, hắn sẽ từ bỏ tìm kiếm Tử Yến, quay lại tìm nàng. Tân Lạc cảm thấy gene dị chủng của Tiểu Giác hoàn toàn không giống như loài mãnh thú cao ngạo, mà giống như con lừa vừa ngốc vừa bướng.
————·————·————
Tân Lạc đi vào cửa hàng môi giới, một người đàn ông tóc xoăn, mặt đầy tàn nhang đang chơi game.
Tân Lạc còn chưa mở miệng, hắn đã nói: “Chúng tôi không nhận khách dị chủng có trong danh sách truy nã, chỉ chở khách dị chủng có thân phận hợp pháp.”
Tân Lạc vỗ vào thiết bị cá nhân, để hắn kiểm tra thân phận.
Gã tóc xoăn đã thấy nàng trên Khúc Vân tinh, nên ngạc nhiên đánh giá nàng: “Khúc Vân tinh rất khoản đãi dị chủng, xem như là thiên đường của dị chủng, ai cũng tìm cách đến, tại sao cô lại muốn chạy khỏi đó?”
“Anh là cảnh sát, hay là người bán vé đây?”
Gã tóc xoăn nguýt một cái xem thường, đùa cợt nhã với Tân Lạc: “Tôi buôn lậu dị chủng. Đáng tiếc tuy cô mặt mũi không tồi, nhưng bộ dạng rất giống con người, không có điểm gì đặc biệt, bán không được giá…”
Tân Lạc tùy tiện viết ra một số tiền, “Giúp tôi hỏi ông chủ của anh, bao nhiêu tiền có thể mua được anh?”
Gã tóc xoăn nhìn chằm chằm vào số tiền trên màn hình, không thể tin nhìn một dãy số không phía sau, thần sắc hắn liền thay đổi. Hắn cười nói: “Tôi chỉ hay nói đùa chuyện vớ vẩn, không còn tài năng gì khác.”
“Tôi có nhiều tiền, không ngại mua một kẻ nói nhăng nói cuội về vui vẻ một chút.”
Gã tóc xoăn không dám nói nữa, hắn nuốt nước miếng, nghiêm túc hỏi: “Muốn đi đâu?”
“Đế Quốc Ar.”
“Đế Quốc Ar kiểm tra phi thuyền buôn lậu rất kỹ, nếu trên phi thuyền có dị chủng, toàn bộ người trên đó đều bị tội chết, bây giờ không ai dám làm ăn nữa. Bất quá, có một phi thuyền đến một hành tinh tài nguyên bên ngoài Đế Quốc Ar, giá vé rất cao.”
Gã tóc xoăn cho Tân Lạc xem biểu đồ hành trình, thật ra Tân Lạc không hiểu lắm, nhưng biểu cảm bình tĩnh, tỏ ra bộ dáng am hiểu tinh đồ.
Gã tóc xoăn nhìn ra ngoài, xác định không có khách vào, nên nhấn mạnh: “Mua đi, chiếc phi thuyền này tuy hiếm, nhưng khách dị chủng bọn họ mới chở đây thôi đều không bị mất tích.”
Tân Lạc thuận miệng hỏi: “Có rất nhiều dị chủng mất tích sao?”
“Rất nhiều!”
Tân Lạc nhớ tới A Thịnh và Phong Tiểu Hoàn, không biết bọn họ đang lúc vất vả phiêu bạc gặp phải chuyện gì. Có phải bởi vì bọn họ, Tử Yến mới để lộ hành tung? Nếu không, với thủ đoạn của hắn không thể nào bị Liên Bang Odin phát hiện.
Tân Lạc hỏi: “Dị chủng mất tích đi đâu?”
Gã tóc xoăn làm thủ thế im miệng, không nói gì.
Tân Lạc gửi số tiền có bốn số 0 từ tài khoản cho hắn, hắn liền nhấn giọng: “Thật ra đây không phải là bí mật, mọi người đều biết. Có người bị giết chết, có người bị thương nhân buôn nô lệ bắt đi, còn có người bị đưa đến các tinh cầu xa xôi làm cu li, không cần sống chết, so với chi phí bảo dưỡng người máy thấp hơn nhiều.”
Tân Lạc im lặng.
Gã tóc xoăn nói: “Trên đời làm gì có lợi ích cho dị chủng? Đừng nên nghĩ đến lợi ích. Có điều, dị chủng giàu có như cô đây thật hiếm thấy, hầu hết dị chủng đều cực khổ mưu sinh, cho dù biết phi thuyền buôn lậu giá càng cao càng an toàn, nhưng cũng mua không nổi, chỉ có thể lấy mạng đi cược.”
Tân Lạc ngắt lời lải nhải của gã tóc xoăn: “Chọn phi thuyền này!”
Gã tóc xoăn gửi thông tin phi thuyền Tân Lạc đã chọn, đợi sau khi đối phương xác nhận, nàng liền thanh toán.
Gã tóc xoăn dặn dò: “Một giờ mười lăm phút nữa mới có phi thuyền, đừng tới trễ. Nếu quá thời gian, sẽ không hoàn tiền vé.”
Tân Lạc vừa muốn đi, gã tóc xoăn nói thêm: “Đi dạo khu phố này xong rồi thì đón xe về, đừng đi về hướng đông.”
“Tại sao?” Tân Lạc đang xem vị trí của Tiểu Giác, phát hiện hắn đang ở phía đông.
Gã tóc xoăn thở dài: “Bên đó có một quặng mỏ phế thải, tụ tập một đám côn đồ chơi bời lêu lổng, muốn tổ chức một nhóm lấy đánh đuổi dị chủng làm chính nghĩa, làm ra những chuyện không ai nghĩ đến, hành hạ những dị chủng bọn họ không thù không oán đến chết.”
Tân Lạc nghĩ đến gốc cây hút huyết đằng bị ném tùy tiện trong đống rác, liền có suy đoán mới.
Mặc kệ là nhóm hải tặc Quạ Đen, hay binh đoàn Long Huyết, đều không thể làm chuyện hạ cấp như vậy. Cho dù bọn họ không coi trọng hút huyết đằng, cũng không thể lưu lại manh mối không sạch sẽ như thế.
Tân Lạc lại gửi cho gã tóc xoăn số tiền bốn số 0, “Cảm ơn.”
Gã tóc xoăn vừa mừng vừa sợ, không ngừng gãi đầu. Hắn đã làm gì, mà khiến người phụ nữ kỳ lạ này hào phóng cảm tạ? Còn được thưởng tiền nhiều như vậy?
———————————
Tân Lạc gọi một chiếc xe bay được lập trình tự động.
Nàng căn cứ vào định vị trên thiết bị cá nhân tìm được Tiểu Giác, quả nhiên là một quặn mỏ phế thải.
Tân Lạc tìm một nơi bí mật, cho xe bay dừng lại.
Nàng không thể lý giải tại sao Tử Yến lại rơi vào tay một đám côn đồ ô hợp như vậy, nhưng đây hiển nhiên không phải thời điểm trơ mắt nhìn để tự hỏi vấn đề.
Tiểu Giác nói: “Mùi của người lưu trên chậu nuôi trồng đang ở bên trong giếng mỏ.”
“Phía dưới giếng mỏ là thứ gì?”
Tiểu Giác mở thiết bị cá nhân, rất nhanh chiếu ra hình ảnh bên dưới giếng mỏ.
Bên trong quặn mỏ rắc rối phức tạp giống như mạng nhện, thông với khắp nơi. Đám côn đồ này từ nhỏ đã lớn lên ở đây, quen thuộc nơi này giống như quen thuộc hang động, một chút động tĩnh sẽ nhanh chân chuồn mất, không chừng trước khi chạy trốn còn tiện tay cho Tử Yến một dao.
Nếu muốn cứu Tử Yến không để lộ sơ hở, nhất định phải nghĩ cách thật triệt để.
Tiểu Giác chỉ vào một điểm: “Giếng mỏ phức tạp, quặn mỏ rất nhiều, nhìn qua nơi có thể trốn cũng rất nhiều, nhưng thật ra chỉ có một, nếu dùng thuốc nổ, có thể ép bọn họ chui ra.”
Tân Lạc nhắc nhở: “Nếu giếng mỏ đổ sụp, Thiệu Dật Tâm cũng bị chôn vùi.”
“Dựa theo trình tự nổ tại một điểm xác định, phải mười sáu phút sau giếng mỏ mới hoàn toàn bị lấp kín, chỉ còn hai đường để chui ra ngoài.”
Tiểu Giác hoang mang hỏi: “Không được sao?”
“Không phải không được, mà là rất được.”
“Nhưng… cô không vui.”
Tân Lạc im lặng một giây, nói với Tiểu Giác: “Chúng ta phá sập giếng mỏ.”
Hai người sợ kinh động đến người bên dưới giếng mỏ, nên không dám đi thang máy, chỉ theo máng trượt kim loại đi xuống.
Trượt khoảng ba bốn trăm mét thì đến nơi.
Giếng mỏ tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, lại không thể mở đèn, Tân Lạc không mang kính lọc sáng, hoàn toàn biến thành kẻ mù, nàng thầm mắng trong lòng đã quên mất dưới đất không có nguồn sáng.
Tiểu Giác cầm tay nàng: “Cô không nhìn thấy?”
Tân Lạc lập tức nắm tay hắn, miệng thì châm chọc: “Thị lực của ta là thị lực người thường, người không bình thường như mi cả vũ trụ này đều hiếm thấy.”
Con đường trong khu mỏ cũ kỹ, mặt đất gập ghềnh, cũng có không ít đá rơi.
Tân Lạc theo Tiểu Giác dò dẫm đi từng bước, nhiều lần suýt vấp ngã.
Đột nhiên, Tiểu Giác dừng lại, giật tay ra khỏi tay nàng.
Tân Lạc hoảng hốt, đầu óc trống rỗng.
Giọng của Tiểu Giác từ bóng đêm truyền đến: “Tôi cõng cô.”
Tân Lạc cảm giác hắn ngồi trước mặt nàng, thân thể hơi nghiêng, dựa vào nàng, để nàng thuận tiện nằm sấp lên lưng hắn.
Tân Lạc thân thể cứng ngắt, không thể động đậy.
Trong nháy mắt khi Tiểu Giác buông tay, nàng mới ý thức được thứ nàng lo lắng không phải giếng mỏ không có nguồn sáng, mà là an toàn cho mạng sống của mình.
Nàng đã giao hết chuyện sống chết của bản thân vào tay Tiểu Giác. Tiểu Giác có ý xấu, nàng sẽ không có cơ hội chạy thoát.
Tiểu Giác ngước đầu, nhẹ nhàng cọ vào cánh tay của Tân Lạc, “Đường phía trước không dễ đi, tôi cõng cô có thể đi nhanh hơn.”
Tân Lạc nằm sấp trên lưng hắn, “Chúng ta còn phải bắt kịp phi thuyền, phải đánh nhanh thắng nhanh.”
Nàng tự nói với chính mình, nhất định là làm thí nghiệm liên tục quá mệt mỏi, lại nóng lòng cứu Tử Yến, mới bị loại sai lầm trí mạng này làm mê muội đầu óc.
————·————·————
Tiểu Giác chôn kỹ thuốc nổ mini, cài đặt thời gian cẩn thận.
Sau khi cài xong khối thuốc nổ cuối cùng, hắn bế Tân Lạc, chạy vào khu vực đám côn đồ kia đang ở.
“Như vậy không phải càng mất sức?” Tân Lạc không hiểu tại sao Tiểu Giác lại bế nàng, mà không phải cõng nàng.
Một tiếng nổ như sấm rền truyền ra từ giếng mỏ, đá vụn và bụi đất rơi xuống ào ạt.
May sao, Tân Lạc ở trong lòng của Tiểu Giác, cho dù ngẫu nhiên có vài tảng đá rơi trúng, cũng đều đập vào người Tiểu Giác.
Tân Lạc hiểu được dụng ý của Tiểu Giác, nàng cúi đầu mắng: “Đồ ngốc!”
Sau khi Tiểu Giác chạy được một đoạn, trốn được vào các ngõ ngách, mới buông Tân Lạc, “Khu mỏ bọn họ ẩn thân ở phía trước.”
Trong lúc nói, lại một tiếng nổ truyền đến, toàn bộ khu giếng mỏ chấn động.
Tiểu Giác đột nhiên che mắt của Tân Lạc, Tân Lạc cảm giác đêm tối chợt phát ánh sáng chói mắt. Nếu không phải Tiểu Giác phản ứng nhanh, mắt của nàng chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng gây mù tạm thời.
Tiếng nói chuyện ồn ào truyền đến.
“Quặng mỏ đang sụp, đi mau.”
“Nhanh lên, nhanh lên!”
Tân Lạc thoáng thích ứng được một chút, nàng híp mắt nhìn ra bên ngoài, vài bóng người chạy về hướng thang máy.
Tân Lạc hỏi: “Có Thiệu Dật Tâm không?”
“Không có.”
“Chúng ta đi tìm Thiệu Dật Tâm.” Tân Lạc dẫn theo Tiểu Giác tiến tới.
Không ít người đối diện với nàng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiểu Giác đánh ngã ra đất.
Đang lúc tìm kiếm khắp các phòng, rốt cuộc Tân Lạc phát hiện trong một phòng chứa đầy dụng cụ tra tấn, có một người đàn ông máu chảy đầm đìa, thân thể bị móc treo lên cao.
Toàn thân hắn không có khối da thịt nào nguyên vẹn, ngay cả da thịt trên mặt cũng bong tróc, hoàn toàn không nhận ra diện mạo vốn có, thứ duy nhất có thể khiến Tân Lạc nhận ra hắn là Tử Yến chính là hắn chỉ có một chân.
Tân Lạc cẩn thận gỡ móc treo hai bên xương bả vai của hắn, đặt hắn lên lưng Tiểu Giác.
Hai người chạy nhanh ra cửa, vọt tới thang máy.
Cửa thang máy đã gần đóng lại, Tân Lạc giơ súng bắn, Tiểu Giác đá một tảng đá, chặn cửa thang máy đóng lại.
Đám côn đồ đang hối hạ chạy trốn ở bên trong, không ngờ kẻ địch lại nhân cơ hội chạy khỏi khu mỏ, khi vừa kịp phản ứng, tất cả đều trở thành bia bắn.
Một tiếng nổ cuối cùng truyền đến, toàn bộ giếng mỏ bắt đầu sụp lún.
Tân Lạc đi vào thang máy, Tiểu Giác đá văng tảng đá chặn cửa. Cửa thang máy đóng lại, nhanh chóng đi lên.
Bởi vì sụp lún, cả thang máy rung lắc dữ dội, giống như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Tân Lạc nhìn Tử Yến đã bị tra tấn không còn hình người, ánh mắt cực kỳ u ám.
Tiểu Giác dùng thân thể mình ngăn tầm mắt của nàng, cằm dán vào đầu nàng cọ nhẹ, giống nhưng đang trấn an nàng đừng tức giận.
Tân Lạc nói: “Ta không giận.”
Thang máy dừng lại, khi cửa vừa mở ra, Tiểu Giác đã nhanh chân lao ra trước Tân Lạc.
Đám côn đồ ở bên ngoài đang nhốn nháo bàn tán tại sao giếng mỏ tự nhiên bị đổ sụp, còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị Tiểu Giác đáng gục ra đất.
Tân Lạc không chút nể tình, tặng cho mỗi người một viên đạn.
Thời gian cất cánh của phi thuyền chỉ còn không đến nửa giờ.
Tân Lạc cùng Tiểu Giác không dám trì hoãn, nhanh chóng cài đặt hành trình tự động cho xe bay, bay đến cảng vũ trụ.
Tân Lạc đặt tay lên cổ Tử Yến, phát hiện mạch đập của hắn mỏng manh giống như sắp chết.
Nàng lấy ra một ống thuốc, tiêm vào người Tử Yến.
Môi của Tử Yến dường như hơi mấp máy, Tân Lạc không biết rốt cuộc hắn có ý thức hay không, nàng kề sát tai hắn, nói: “Là tôi! Kẻ đã đâm nát tim anh! Tôi vẫn sống tốt, anh thì gần chết, ngay cả tư cách trêu chọc tôi cũng không có!”
————·————·————
Hai mươi phút sau.
Xe bay đến cảng vũ trụ.
Tân Lạc vội vàng lên phi thuyền, nàng sai Tiểu Giác đặt Tử Yến vào khoang chữa bệnh, “Bắt đầu dùng quy trình chữa trị tự động, xảy ra vấn đề gì thì lập tức nói với ta.”
Tuy Tiểu Giác không phải bác sĩ, nhưng mười năm nay, do tác dụng phụ của thuốc, hắn thường phải nằm trong khoang chữa bệnh chữa thương, lâu ngày trở thành bác sĩ, cực kỳ thành tạo với cách sử dụng khoang chữa bệnh.
Tân Lạc ngồi vào vị trí người lái, ra lệnh cho phi thuyền cất cánh.
Khi phi thuyền bay đến gần nơi kiểm soát để lên chiếc phi thuyền lớn kia, thời gian cất cành chỉ còn hai phút.
Tân Lạc nhẹ nhàng thở ra, nàng gửi yêu cầu, xin được lên phi thuyền.
Phi thuyền lớn yêu cầu kiểm tra đối chiếu thông tin, Tân Lạc làm theo đủ thủ tục.
Sau khi kiểm tra, phi thuyền của bọn họ không có vấn đề, thân phận của Tân Lạc và Tiểu Giác cũng không có vấn đề, nhưng lại có thêm một người lên phi thuyền.
Đối phương không chịu mở cửa khoang thuyền cho bọn họ vào.
Tân Lạc giải thích: “Bất ngờ có một người bạn bị bệnh, cần đi cùng, hy vọng các anh thông cảm, tôi đồng ý trả thêm chi phí.”
Tiếng máy móc lạnh như băng truyền đến: “Thưa cô, cô chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là để bạn của cô rời khỏi phi thuyền, hoặc là bỏ chuyến lần này. Chi phí đã nộp sẽ không được hoàn lại, do các cô đã vi phạm.”
“Chỉ chở thêm một khách, tùy các anh ra giá.”
“Cô chỉ có hai chọn lựa.”
Tân Lạc nhìn chằm chằm chiếc phi thuyền lớn ở phía trước.
Nàng biết mình đang tranh thủ thời gian, nàng cũng không cần đến Tử Yến sống hay chết, nhưng, nàng thật sự rất ghét bị ép phải lựa chọn. Tân Lạc lập tức ngắt liên lạc, ra lệnh cho máy tính: “Xin vị trí bỏ neo lần nữa.”
Máy tính liên hệ với cảng vũ trụ, xin được bỏ neo.
Phi thuyền nhận được vị trí bỏ neo mới, Tân Lạc bay về phía bỏ neo, thiết bị liên lạc trên phi thuyền đột nhiên vang lên âm báo.
Màn hình biểu hiện chiếc phi thuyền vừa liên hệ khi nãy, Tân Lạc không thèm để ý, âm báo vẫn vang lên không ngừng.
Nàng nhận tín hiệu.
“Chuyện gì?”
“Bạn của cô thân phận hợp pháp không?”
Tân Lạc ngửi được mùi chuyển biến, lập tức nói: “Hợp pháp. Hắn tên Thiệu Dật Tâm, công dân của Khúc Vân tinh. Có điều thiết bị cá nhân của hắn bị mất, nhưng tôi có thể liên hệ với tổng thống chính phủ tự trị Amy của Khúc Vân tinh, cô ta có thể chứng minh thân phận cho bạn của tôi.”
“Bạn của cô cũng là dị chủng?”
“Đúng vậy.”
“Mười vạn tiền Đế Quốc Ar.”
“Được.”
Tân Lạc ra lệnh máy tính cho phi thuyền quay lại.
Cửa khoang của phi thuyền lớn mở ra, phi thuyền của bọn họ theo hướng dẫn, bay đến vị trí chỉ định thì dừng lại.
Tân Lạc nhìn chăm chú vào đường bay trên tinh đồ.
Nếu tất cả thuận lợi, hai ngày sau, nàng có thể đến bên ngoài tinh vực của Đế Quốc Ar. Ba ngày sau, nàng sẽ đặt chân đến hành tinh Hominis.