• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh Tiên Diệp Giới tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một khoang phòng đóng kín.

Vết thương trên người đã được xử lý, băng bó cẩn thận.

Hai tay của hắn có thể hoạt động tự nhiên, hai chân bị xích sắt khóa chặt, hai xích sắt nối trực tiếp với vách tường, cơ thể bị tiêm thuốc ức chế thể năng, dĩ nhiên, nếu không có công cụ trợ giúp, hắn không thể trốn thoát.

Đối diện hắn, Ân Nam Chiêu đang ngồi trên sàn nhà dựa vào tường, mặc quân phục thông thường, một chân duỗi thẳng, một chân co, tay gác lên đầu gối của chân co, dáng vẻ cực kỳ thoải mái.

Hắn không mang mặt nạ, im lặng nhìn Diệp Giới.

Diệp Giới trở người ngồi dậy, cũng thong dong im lặng nhìn Ân Nam Chiêu.

Hai người bọn họ không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trước kia nếu không phải một người đeo mặt nạ, thì một kẻ ngụy trang ẩn hình, đối đầu kịch liệt, luôn bị vây khốn trong ván cờ sinh tử.

Đây là lần đầu tiên bọn họ dùng gương mặt thật, tâm bình khí hòa nhìn nhau thật kỹ.

Ân Nam Chiêu lịch sự khom người: "Hân hạnh, hoàng đế bệ hạ."

Diệp Giới tao nhã cúi xuống: "Hân hạnh, ngài Chấp Chính Quan."

Giống như bọn họ không phải đang gặp nhau trong nhà giam, mà đang ở trong tình huống ngoại giao với hương thơm ngào ngạt, sắc màu rực rỡ.

Ân Nam Chiêu thành khẩn nói: "Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên nhân cơ hội đối mặt hiếm hoi này, bàn chuyện tương lai của loài người và người mang gene dị chủng."

Diệp Giới mỉm cười, nói: "Ngày đầu tiên đăng cơ, tôi đã nói không đàm phán, không thỏa hiệp. Xin lỗi, tôi không muốn đàm phán với dị chủng. Ngài có thể giết chết tôi, cũng có thể tra tấn tôi đến chết. Có điều, cái chết của tôi sẽ không kết thúc chiến tranh giữa loài người và dị chủng, mà ngược lại, cuộc chiến sẽ ngày càng ác liệt. Gene của nhân loại có rất nhiều khuyết điểm, ích kỷ, tham lam, nhát gan... Nhưng, rèn luyện trong lửa đạn, những ưu điểm giúp duy trì chủng loài của con người ở trong gene này, sẽ từ từ tỏa sáng chói mắt, chỉ dẫn loài người cùng nhau đoàn kết. Tôi tin loài người sẽ chiến thắng, tuy chiến thắng này tôi chưa được nhìn thấy, ngay cả ngài cũng sẽ không nhìn thấy."

Ân Nam Chiêu không nói gì, ánh mắt toát ra đau khổ nặng nề.

Diệp Giới nói không sai, tuy người mang gene dị chủng có thể thắng loài người về sức mạnh cơ thể, nhưng thắng bại của tiến hóa chưa bao giờ lấy sức mạnh làm tiêu chuẩn. Trong quá trình tiến hóa lâu dài, có rất nhiều chủng loài mạnh mẽ hơn loài người, nhưng cuối cùng loài người vẫn là sinh vật đứng đầu chuỗi sinh vật, sinh sôi phát triển cho đến ngày nay.

Tâm trạng của Diệp Giới cực kỳ phức tạp.

Khó tưởng tượng được một người đàn ông nhìn qua bình tĩnh ôn hòa, lý trí khắc chế, thậm chí nét mặt ẩn chứa một chút đau thương kia lại là kẻ điên đã biến mẫu hạm Nam Chiêu thành đống tro tàn, khiến cả tinh cầu sinh linh đồ thán.

Rốt cuộc hắn hiểu được tại sao Lạc Tầm mất trí nhớ, trắng tinh như tờ giấy kia lại yêu Ân Nam Chiêu, nhưng hắn khẳng định chắc chắn Long Tâm sẽ không yêu người đàn ông này.

Hắn quá nguy hiểm, cũng quá khó nắm bắt!

Diệp Giới hỏi: "Long Tâm... Hoặc là ta nên tôn trọng ý muốn của em ấy, gọi em ấy là Lạc Tầm, gần đây sống tốt không?"

Ánh mắt của Ân Nam Chiêu ẩn hiện ý cười, giọng nói cũng có chút lo lắng: "Cô ấy sống không tệ, vẫn luôn làm nghiên cứu, muốn tìm ra loại thuốc chữa trị dị biến đột phát."

Diệp Giới cảm khái: "Nếu là Long Tâm, có lẽ em ấy đã nghiên cứu ra loại vũ khí gene chuyên dụng tiêu diệt dị chủng, kết quả của trận chiến này sẽ không giống như bây giờ."

Ân Nam Chiêu không thể phản bác, chỉ có thể im lặng.

Lịch sử dường như mãi mãi như vậy, vô số người dốc lòng dốc sức, khổ tâm sắp đặt, nhưng hướng đi cuối cùng luôn luôn xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn.

Buổi sáng bình thường ấy, hắn bị tác dụng phụ của thuốc, tứ chi đột nhiên co rút ngã nhào xuống đất, một cô gái đẩy cửa đi tới muốn giúp hắn.

Một lần gặp mặt hoàn toàn ngẫu nhiên, hắn và nàng đều thật không ngờ, chẳng những thay đổi quỹ đạo vận mệnh của nhau, mà cuối cùng còn ảnh hưởng đến hướng đi tương lai của loài người và dị chủng.

Diệp Giới cay đắng nói: "Tôi đã xem rất nhiều hình ảnh của Lạc Tầm, em ấy dường như vui vẻ hơn Long Tâm, giống như một người bình thường đi làm, đi học. Tính cách bình dị gần gũi, thích nói thích cười, cũng sẵn lòng kết giao bạn bè. Tôi muốn em ấy hồi phục trí nhớ, nhưng cũng luôn muốn em ấy cười nhiều hơn, nên đã kéo dài không để em ấy hồi phục trí nhớ, không ngờ lại kéo dài đến cục diện ngày hôm nay. Ân Nam Chiêu, tôi không thể không phục ngài, ngài có thể khiến cho Lạc Tầm kiềm chế con cờ của tôi, hủy hoại toàn bộ kế hoạch của chúng tôi."

Ân Nam Chiêu hơi cúi người, nhìn Diệp Giới, khẩn thiết nói: "Tôi không phải lợi dụng Lạc Tầm, mà tôi thật lòng yêu cô ấy."

Diệp Giới ngây ngốc, hoàn toàn không ngờ một tên ma quỷ máu lạnh vô tình Ân Nam Chiêu ở trong truyền thuyết lại bộc lộ thẳng thắn tình cảm của mình.

Ân Nam Chiêu nói: "Ngài có thể không tin tôi, nhưng có lẽ tin tưởng Lạc Tầm. Cô ấy chỉ từ bỏ ký ức, chứ không từ bỏ trí thông minh. Hơn nữa, nguyên nhân chính là vì tâm tư cô ấy thuần khiết, không có tạp niệm hay thành kiến, mà ngược lại giống như một mặt gương trong suốt, có thể soi rọi lòng người."

Diệp Giới cười khổ.

Đúng vậy! Nếu Ân Nam Chiêu không phải trả giá cho lòng thành của mình, thì sao có thể giữ lại Lạc Tầm? Rồi sao có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện từ bỏ trí nhớ, chống lại cả loài người?

Ân Nam Chiêu nói: "Trong lòng tôi, Lạc Tầm là vợ của tôi. Tôi yêu cô ấy, bằng tất cả sinh mạng của tôi."

Diệp Giới giống như bị chọc giận, co chân thật mạnh, xích kim loại phát ra tiếng leeng keeng. Hắn táo bạo hỏi: "Lạc Tầm vẫn cho rằng tôi là bạn trai của Long Tâm, ngài nói những lời này trước mặt tôi, là cố ý kích động tôi sao?"

"Trước kia tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng tôi..." Ánh mắt của Ân Nam Chiêu vui buồn lẫn lộn, im lặng một thoáng, nói: "Có một lần Lạc Tầm mộng du biến thành Long Tâm, khóc lóc gọi cha."

Biểu cảm của Diệp Giới lập tức dịu đi, ánh mắt đau thương.

Ân Nam Chiêu nhìn Diệp Giới: "Long Đầu và Long Tâm đều là tên khác. Long Đầu có tên Cha Mẹ đặt là Anh Tiên Diệp Giới, Long Tâm chắc hẳn cũng có một cái tên do Cha Mẹ đặt."

Diệp Giới sảng khoái nói: "Tân Lạc, lập thập chữ Tân, thủy các chữ Lạc." (03.04.1)

(3.04.1) Tân Lạc (辛洛): Chữ Tân (辛) bao gồm chữ Lập (立) và chữ Thập (十), chữ Lạc (洛) bao gồm chữ Thủy (水) và chữ Các (各). Tân có nghĩa là vất vả cay đắng, Lạc là họ Lạc.

Ý nghĩ may mắn còn sót lại trong lòng của Ân Nam Chiêu cũng bay biến. Thì ra lúc ở trên hành tinh năng lượng, trong tình thế cấp bách, Diệp Giới đã thốt ra cái tên "Tiểu Tân", là Tân của Tân Lạc, không phải là "Tiểu Tâm" (Cẩn thận), Tâm của Long Tâm.

Diệp Giới dựa vào vách tường, hứng thú đánh giá Ân Nam Chiêu: "Không hổ danh là Ân Nam Chiêu, ngươi đoán được gì?"

Ân Nam Chiêu không trả lời, mà hỏi lại: "Cha mẹ của Tân Lạc là ai?"

"Mẹ của Tiểu Tân tên là Mộc Lan, là con gái của đội trưởng binh đoàn Long Huyết, trước khi lập gia đình có một cái tên rất nổi tiếng, "Tay phải của thần". Sau khi gặp cha của Tiểu Tân, bà ấy đã bỏ ngoài tai phản đối của cha và mọi người, thậm chí trả giá bằng cách đoạn tuyệt quan hệ cha con, quyết rời khỏi binh đoàn Long Huyết. Tay phải của thần mai danh ẩn tích lấy cha của Tiểu Tân, thầm nghĩ sẽ làm một người phụ nữ bình thường giúp chồng dạy con. Không ngờ cha của Tiểu Tân còn trẻ mất sớm, Tay phải của thần phải bảo vệ và thừa hành binh đoàn Long Huyết, nên không thể không trở về binh đoàn, lại làm nhiệm vụ cho binh đoàn. Năm Tiểu Tân mười ba tuổi, Tay phải của thần phải làm một nhiệm vụ, khi đang quay về với con gái, chết ở tinh vực H295 do phi thuyền gặp sự cố. Ba năm sau, Tiểu Tân thông qua khảo hạch khắc nghiệt của binh đoàn Long Huyết, trở thành Long Tâm."

Ân Nam Chiêu nghĩ đến gì đó, sắc mặt trắng bệch: "Mẹ của Tân Lạc rất thích nghe nhạc xưa?"

"Chính xác là cha của Tiểu Tâm rất thích nghe nhạc xưa. Ông ấy thích sưu tầm những thứ cổ xưa, có một hộp nhạc màu đen, bên trong có chứa mấy vạn bài hát xưa. Sau khi ba của Tiểu Tân qua đời, mẹ của Tiểu Tân cũng thích nghe nhạc xưa, đi đến đâu, cũng luôn mang theo hộp nhạc đó."

Ân Nam Chiêu sắc mặt trắng bệch, ngồi yên không nhúc nhích, quanh người tràn ngập áp lực nặng nề như có sóng to gió lớn.

Ánh mắt của Diệp Giới ẩn hiện một chút ý cười lạnh lẽo, im lặng nhìn Ân Nam Chiêu.

----------

Còn tiếp, chương này còn dài, sẽ up sau... mời các bạn nếu đọc đoạn này cho cảm nghĩ. Plot twist nằm ở đây.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK