• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Lục
Đời người, mãi mãi không thể nào sắp đặt trước, vận mệnh sẽ luôn có những biến cố bất ngờ. Biến cố không chỉ mang ý nghĩa đau khổ, mà còn là phong cảnh mới.
Lạc Tầm và Ân Nam Chiêu ở đảo Lưu Mộng một đêm, ngày hôm sau khởi hành rời khỏi Thái Lam tinh.

Phi thuyền bay lên không bao lâu, Lạc Tầm nhìn thấy một tòa kiến trúc đột nhiên bị nổ mạnh, khói đen cuồn cuộn, tràn ngập tận chân trời.

Nàng theo bản năng nhìn Ân Nam Chiêu.

Ân Nam Chiêu làm như không có việc gì, nói: “Là máy tính điều khiển trung tâm của Thái Lam tinh. Giao thông và giám sát đều đang bị hỗn loạn, có lẽ hai ba ngày nữa mới khôi phục lại.”

Lạc Tầm lập tức phản ứng kịp, nếu có nô lệ muốn rời khỏi Thái Lam tinh, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này chạy trốn.

Những dồn nén trong lòng nàng rốt cuộc cũng được giải thoát, phút chốc nàng cảm thấy ánh mặt trời trở nên sáng chói.

“Trông anh rất bình tĩnh, không phải lần đầu tiên làm việc này đấy chứ?” Lạc Tầm trêu chọc.

Ân Nam Chiêu không phủ nhận: “Trước kia có thể bị bắt giam, sau khi làm Chấp Chính Quan, mấy chuyện này không làm gì được anh đâu.”

Lạc Tầm phì một tiếng, cười to: “Mình đi bao che tội lỗi của mình.”

Ân Nam Chiêu im lặng nhìn màn hình theo dõi đang nhanh chóng rời xa Thái Lam tinh.

Tinh cầu xa hoa, nơi dệt nên mộng cảnh ngọc lưu ly, đã chịu đựng vô số hy vọng và tuyệt vọng của dị chủng, có lẽ sẽ có ngày, mộng đẹp của một số người sẽ không phải tạo dựng trên ác mộng của những người khác.

Lạc Tầm nắm tay hắn: “Nhất định sẽ có ngày đó.”

Ân Nam Chiêu mỉm cười, nắm tay Lạc Tầm.

————·————·————

Khi Lạc Tầm và Ân Nam Chiêu trở lại mẫu hạm Bắc Thần, thì phát hiện không khí có chút quái lạ.

Trước cánh cửa kim loại của khu cách ly, một nhóm quân nhân đang chỉa súng giằng co với một nhóm cảnh sát vũ trang đầy đủ.

Tướng quân Ca Thư Đàm đứng trước nhóm quân nhân, giương súng nhắm thẳng Tông Ly, Tông Ly đứng trước nhóm cảnh sát, chỉa súng nhắm vào tướng quân Ca Thư Đàm. Liếc sơ qua, đều chi chít nòng súng.

Lạc Tầm hoang mang, bọn họ đang làm gì? Chẳng lẽ vừa kết thúc ngoại chiến, nay lại xảy ra nội chiến hay sao?

Túc Thất đang vô cùng bất an, nhìn thấy Chấp Chính Quan, cô mới yên lòng.

Cô vội vàng chạy đến bên cạnh Ân Nam Chiêu, nhỏ giọng báo cáo lại sự việc.

Thì ra, sau khi mẫu hạm Bắc Thần quay về tinh vực Odin không lâu, Tông Ly đã đến.

Hắn dẫn theo một toán cảnh sát, muốn đưa thú dị biến Thần Sa và tù binh chiến tranh Anh Tiên Diệp Giới đi.

Nếu không phải Ân Nam Chiêu đã có mệnh lệnh, tướng quân Ca Thư Đàm cũng không có mâu thuẫn gì với việc giao ra tù binh chiến tranh, nhưng hắn không muốn giao thú dị biến.

Ca Thư Đàm xuất thân từ Khu I, cùng Thần Sa gia nhập quân đội, có giao hảo sinh tử với Thần Sa. Hắn biết rõ, nếu thú dị biến rời khỏi mẫu hạm Bắc Thần sẽ lành ít dữ nhiều, nên vẫn kéo dài không chịu giao ra.

Hắn dùng thiện ý nói chuyện với Tông Ly, muốn kéo dài thời gian đợi Chấp Chính Quan trở về.

Nếu với người khác có lẽ sẽ kéo dài được thời gian, nhưng Tông Ly tính khí độc địa, làm việc càng độc đoán, không kết giao với ai, cũng không kiêng dè một ai, thấy Ca Thư Đàm vẫn giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt, hắn tức giận dùng tới vũ lực, muốn nhanh chóng đưa người đi.

Ca Thư Đàm đã trải qua chiến trường đẫm máu, sao có thể cho phép một đội cảnh sát giễu võ dương oai trong địa bàn của mình?

Hai bên càng cương càng loạn, đều rút súng, tình thế hết sức căng thẳng.

Ân Nam Chiêu sải bước đi tới, lạnh giọng răn đe: “Các người làm gì vậy? Cất súng hết cho tôi!”

Mọi người nhìn thấy Ân Nam Chiêu, lần lượt thu súng lại, ánh mắt vẫn hung hăng trừng đối phương, giống như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

Tông Ly cúi chào Ân Nam Chiêu, cứng rắn nói: “Nhờ ngài giao thú dị biến và Anh Tiên Diệp Giới cho tôi, để tôi áp giải về Relicta.”

Ân Nam Chiêu hứng thú hỏi: “Cậu có quyền can thiệp vào hành động của quân đội khi nào vậy?”

Tông Ly lớn tiếng trả lời lễ độ: “Từ khi ngài lấy danh nghĩa, không chấp hành quân quy giết chết thú dị biến; từ khi chiến tranh còn chưa đến hồi kết, ngài đã hạ lệnh mẫu hạm Nam Chiêu va chạm mẫu hạm Anh Tiên; từ khi ngài làm theo cảm tính, không giao ra Anh Tiên Diệp Giới.”

Ân Nam Chiêu khẽ cười một tiếng: “Buộc tội tôi sao.”

“Đúng vậy!” Tông Ly khép hai chân, đưa tay cúi chào, “Tôi sẽ nhanh chóng đệ trình bản cáo trạng.”

“Trước khi cậu chưa buộc tội, tôi vẫn là Chấp Chính Quan, thú dị biến và Anh Tiên Diệp Giới vẫn ở lại Bắc Thần.”

Tông Ly thở dốc, hỏi: “Tại sao ngài lại muốn Anh Tiên Diệp Giới ở lại Bắc Thần? Chẳng lẽ ngài vừa muốn bảo vệ thú dị biến, vừa muốn đặc biệt bảo vệ tù chiến tranh?”

Ân Nam Chiêu không để ý đến câu hỏi của Tông Ly, nói với Ca Thư Đàm: “Mẫu hạm Bắc Thần là cấm địa, bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào, lập tức giết chết.”

“Tuân lệnh!”

Ca Thư Đàm đưa tay, tất cả binh lính giơ súng lên.

Vừa rồi Tông Ly dám hùng hổ giằng co với Ca Thư Đàm, bởi vì thân phận của hắn không phải dạng vừa, Ca Thư Đàm có cả gan thế nào, cũng không dám nổ súng bắn chết một công tước. Nếu không, đừng nói là một đội cảnh sát, ngay cả một đội quân đến Bắc Thần, cũng sẽ bị diệt sạch.

Nhưng hiện giờ Ân Nam Chiêu đã có lệnh, Ca Thư Đàm rõ ràng đã dám nổ súng bắn chết hắn. Tông Ly chỉ có thể kiềm chế lửa giận, ra lệnh cho tất cả cảnh sát lùi lại.

Đã nhanh chóng ra khỏi cánh cửa cách ly, Tông Ly đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn chằm chằm Ân Nam Chiêu.

“Khi tôi quyết định làm việc tại bộ an ninh, lão công tước có nói, cậu không phải là người thông minh, hiện giờ tình thế phức tạp, tại sao muốn chọn con đường phiền phức này? Tôi nói, bởi vì tôi thích làm cảnh sát, có thể bảo vệ xã hội yên ổn. Lão công tước cười ha ha, cười xong liền tặng cho tôi bốn chữ, ‘hàng độc, tính độc’ Liên Bang Odin có một khu hành chính trung ương, bảy khu tự trị, quan hệ rắc rối phức tạp. Thân là người chấp pháp, nếu kết giao thân cận với ai đó, vô hình trung sẽ thiên vị; nếu không muốn phạm tội, làm việc sẽ có kiêng dè; muốn công bằng, không nên quá cảm tính, phải độc hành độc đoán. Khi chấp pháp, khó khăn lớn nhất không xuất phát từ ‘có luật được tuân’, mà xuất phát từ ‘không thể tuân’ hoặc ‘có luật cũng không tuân’, phải tàn nhẫn, không sợ gian nan, không sợ thù hằn, không sợ hậu quả, mới đi được đến cùng.” (3.05.1)

(3.05.1)Hàng độc là người độc nhất vô nhị; tính độc, là tính khí độc đoán hiểm ác. “Có luật được tuân” là một trong bốn điều cơ bản của pháp luật Trung Quốc bao gồm: Có luật được tuân, có luật phải tuân, hành luật phải nghiêm, trái luật phải truy. Trong đó, “Có luật được tuân” là phần tiên quyết ám chỉ luật pháp phải tất yếu được xây dựng mới ổn định quốc gia.

Giọng của Tông Ly lạnh lẽo, sắc mặt tà ác, đôi mắt màu nâu lạnh băng nhìn chằm chằm Ân Nam Chiêu. Quanh năm độc lai độc vãng, tự kỷ nghi kỵ đã khiến cho hắn lúc nào cũng giống như con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, lạnh lùng nhìn xung quanh, quan sát bất thường.

“Tôi đã từng rất kính trọng ngài, vì nghĩ rằng ngài cũng ‘hàng độc, tính độc’; nhưng bây giờ, tôi rất thất vọng về ngài!”

Ân Nam Chiêu không nói gì, đứng im, bình tĩnh lạnh lùng nhìn Tông Ly.

Tông Ly nhếch khóe môi, cười chế giễu, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Lạc Tầm bầu rầu nhìn Ân Nam Chiêu.

Tuy tính cách của Tông Ly không thiên vị cảm tính, không giao hảo với ai, nhưng vẫn rất kính trọng Ân Nam Chiêu, bây giờ lại tỏ ra bất mãn trước mặt mọi người, có thể thấy hắn không ủng hộ mọi việc làm của Ân Nam Chiêu.

Ân Nam Chiêu liếc sang, ánh mắt nhìn Lạc Tầm liền dịu lại, dường như đang an ủi nàng đừng quá lo lắng.

Lạc Tầm hiểu rằng, “Người hiểu ta, bảo ta ưu sầu; người không hiểu ta, bảo ta tìm kiếm”, nhưng trước đó còn có một câu, “Bước đi chầm chậm, trong lòng xao xuyến” (3.05.2)

(3.05.2) Hai câu trong bài Thử Ly 1 (Gạo nếp 1) tập thơ Vương Phong của Khổng Tử (Kinh Thi). Bài thơ nói lên lòng tiếc nuối nhớ nhung cảnh xưa của tác giả đối với cung thất nhà Chu nay đã dời đô sang nơi khác.

Ân Nam Chiêu lệnh cho Ca Thư Đàm triệu tập tất cả tướng lĩnh trên mẫu hạm Bắc Thần mở cuộc họp, dường như có chuyện quan trọng phải sắp xếp.

Lạc Tầm đợi Ca Thư Đàm rời khỏi, nói với Ân Nam Chiêu: “Em đi thăm thú dị biến.”

“Em đi đi! Anh đã báo với Giáo sư An em đã về, ông ấy làm xong việc, sẽ đến tìm em.”

Lạc Tầm phấn khởi một chút. Nàng có thể trao đổi với Giáo sư An về các nghiên cứu hiện tại, hai người tiếp thu ý kiến lẫn nhau, có lẽ sẽ có kết quả bất ngờ.

————·————·————

Lạc Tầm đi vào khu cách ly giam giữ thú dị biến, liền phát hiện mình đang đi vào một nơi cực kỳ quen thuộc —— Nơi ở của Thần Sa trên Relicta.

Túc Ngũ rõ ràng đã bỏ ra không ít tâm tư, hoàn cảnh mô phỏng giống y như thật, ngay cả hàng rào kim loại xung quanh cũng biến mất, làm giả cực kỳ thành công.

Trước cửa sổ to lớn, rèm cửa lay động.

Mỗi cái bàn cái ghế đều rất quen thuộc với Lạc Tầm, ngay cả chiếc đàn dương cầm đặt ở một góc sáng sủa cũng giống như thật. Dường như chỉ trong nháy mắt, có thể nhìn thấy một người đàn ông gương mặt anh tuấn, khí chất lạnh lùng cầm ly rượu đỏ, ngồi tựa trên ghế.

Lạc Tầm tâm trạng nặng nề, nàng đi tới vài bước, nhìn ra ngoài “cửa sổ thủy tinh” ——

Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ phảng phất.

Một con dã thú trắng như tuyết nằm trong vườn hoa, bốn phía cây cỏ um tùm, hoa tươi nở rộ.

Lạc Tầm đi xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vào vườn hoa, đến khi hàng rào kim loại chắn trước mặt nàng.

Lạc Tầm ngồi xuống, đưa tay, sờ vào bộ lông mềm mại ấm áp của thú dị biến.

Nàng nói với thú dị biến giống như nói chuyện với người thường: “Thần Sa, tôi nghỉ vài ngày đã trở lại. Dạo này anh sống thế nào? Cảm thấy tốt hơn không…”

Lạc Tầm vừa nói dông dài một lúc lâu, vừa vuốt ve bộ lông của thú dị biến.

Thú dị biến ngủ li bì, có lẽ cảm thấy dễ chịu, biểu cảm cực kỳ yên bình thoải mái.

Lạc Tầm để ý thấy sừng của nó gần như co rút vào, chỉ còn lại một cái sừng nhỏ lộ ra bên ngoài.

Nàng sờ, cảm thấy nó rất đáng yêu, giống như một món đồ chơi nhẵn bóng xinh xắn, không hề là một vũ khí giết người.

Không biết mắt của nó có chuyển biến tốt hay không?

Mặt của Lạc Tầm kề sát lan can, hai tay chồm qua hàng rào kim loại, muốn kéo mí mắt của thú dị biến lên, xem mắt của nó có thay đổi gì không.

Đột nhiên, thú dị biến mở mắt.

Lạc Tầm hoảng sợ, ngã ngồi xuống đất.

Vốn nghĩ nàng phải làm phẫu thuật đứt tay một lần nữa, nhưng không ngờ thú dị biến không cắn nàng.

Nó im lặng nhìn nàng, đôi mắt màu đen hằn đầy tơ máu đỏ tươi. Giống như hai viên ngọc mã não bị rạn nứt.

Lạc Tầm cũng kinh ngạc đối diện với nó.

Một giây sau, nàng khẩn trương, thử gọi: “Thần Sa?”

Nó không có chút phản ứng, cũng không điên cuồng tấn công nàng giống như trước, Lạc Tầm không kiềm được chồm về phía trước, lòng đầy hy vọng gọi: “Thần Sa?”

“Grào——“

Thú dị biến gầm lên giận dữ, há miệng thật to, nhào đến cắn.

Cách hàng rào kim loại, nó không cắn được Lạc Tầm, nhưng vẫn không từ bỏ hung hăng cắn vào hàng rào kim loại.

Hy vọng bỗng biến mất, Lạc Tầm buồn rầu khổ sở.

Vừa rồi có bao nhiêu hy vọng chờ mong, lúc này thất vọng mệt mỏi bấy nhiêu, thậm chí ngay cả sức để đứng lên cũng không có, chỉ ngơ ngác nhìn thú dị biến.

Giáo sư An kéo nàng đứng dậy: “Đến giờ hoạt động của nó rồi, ra ngoài thôi!”

Lạc Tầm nhỏ giọng: “Vừa rồi, suýt chút nữa tôi đã nghĩ…”

“Khi lần đầu tiên nó không lập tức điên cuồng tấn công, tôi cũng nghĩ Thần Sa đã quay lại.” Giáo sư An cười khổ lắc đầu, “Là tác dụng phụ của thuốc an thần. Cuồng tính của nó thể hiện bên ngoài rất tốt, nhưng có lẽ không bao lâu nữa, nó sẽ hoàn toàn bĩnh tĩnh lại, giống như một con thú bình thường, không còn bất ngờ tấn công người nữa.”

Lạc Tầm im lặng.

Giáo sư An tự an ủi mình, cũng an ủi Lạc Tầm: “Dù nói thế nào, nó sẽ không còn tùy tiện tấn công người, có Túc Ngũ chăm sóc nó, chúng ta làm nghiên cứu, sẽ dễ dàng hơn.”

Lạc Tầm cười miễn cưởng.

Lúc này, nàng lại không kiềm được nghĩ rằng, nếu là Long Tâm, chắc chắn sẽ nghiên cứu ra thuốc chữa khỏi dị biến nhanh hơn?

————·————·————

Khu vực cách ly.

Từng cánh cửa kim loại mở ra, rồi đóng lại.

Lạc Tầm và Giáo sư An vừa đi đến phòng thí nghiệm, vừa thảo luận các loại tình trạng của thú dị biến.

Đột nhiên, tiếng còi cảnh báo vang lên, đèn cảnh báo phát sáng ở hành lang.

Lạc Tầm và Giáo sư An dừng bước, nhìn nhau, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Lạc Tầm vội vàng liên hệ với Túc Thất, Túc Thất trả lời thú dị biến bình thường.

Lạc Tầm vừa thở phào nhẹ nhõm, máy truyền tin vang lên âm báo.

Trên màn hình hiện lên Ân Nam Chiêu, tim của Lạc Tầm lại nảy lên, nàng vội vàng nhận.

“Sao vậy?”

“Diệp Giới đã xảy ra chuyện, em mau đến đây…”

Lạc Tầm còn chưa đợi Ân Nam Chiêu nói hết lời, đã bắt đầu chạy như điên.

Giáo sư An gọi hai tiếng không gọi được nàng, chỉ có thể nhìn nàng biến mất nhanh như chớp.

Lạc Tầm chạy một hơi đến nơi giam giữ Diệp Giới, thì nhìn thấy toàn bộ phòng giam đều bị phá hủy, các người máy khác nhau đang bận rộn qua lại, có con dùng cánh tay máy dập lửa, có con đang sửa chữa dọn dẹp.

Trong làn khói đen, Ân Nam Chiêu mở đường, hai binh lính y tá mang Diệp Giới nay chỉ còn nguyên vẹn một nửa thân người, đi ra khỏi phòng giam đã bị phá hủy.

“Diệp Giới!” Lạc Tầm vọt đến.

Diệp Giới nằm trên cán, hai chân bị đứt mất, thân thể một nửa cháy đen, giống như cây khô bị đốt cháy. Nửa khuôn mặt có thể nhận ra dáng vẻ trước kia, nửa còn lại máu me bê bết, lỗ tai, con mắt đều bị mất.

Nhanh như điện xẹt, trong đầu Lạc Tầm hiện lên vô số hình ảnh ——

Trong vườn hoa, Diệp Giới bước đi dưới ánh chiều tà, cách cửa sổ, hắn mỉm cười mang đến một đóa hoa Mê Tư dại tặng nàng.

Trước giá vẽ, Diệp Giới chỉ vào lọ màu nước của mình, kể nàng nghe chuyện trước đây bọn họ cùng nhặt hồ đào, làm bánh hồ đào.

Ở Nham Lâm, bão cát đầy trời, Diệp Giới bảo vệ nàng, mình đầy thương tích, bị tảng đá quật vào mặt, mất một tai. Hắn biết nàng bố trí bẫy giết hắn, nhưng vẫn không chút do dự nhường một khe núi cho nàng lẫn trốn; hắn bị nàng đâm hai nhát dao, nhưng vẫn muốn dùng thân che chắn bão cát giúp nàng.

Trên mẫu hạm của binh đoàn Long Huyết, Diệp Giới rất vui khi nàng quay về, nàng lại dùng Tầm Chiêu đằng làm hắn tê liệt, còn nổ súng bắn làm hắn bị thương một tay và một chân, hắn đau lòng tức giận, nhắm súng bắn nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nổ súng, thả nàng đi.



Bất tri bất giác, nước mắt tuông rơi.

“Diệp Giới, anh không thể chết!”

Mắt còn lại của Diệp Giới mở to nhìn nàng, bên trong ẩn chứa vướng bận cùng lo lắng.

Hắn không thể nói được lời nào, nhưng vẫn cố gắng giật giật khóe môi, dường như muốn nở một nụ cười an ủi nàng. Máu từ miệng, từ mũi của hắn ào ạt trào ra.

“Anh đừng cử động, đừng cử động…” Lạc Tầm vừa khóc vừa nói.

Hai binh lính y tá cẩn thận đưa Diệp Giới vào khoang chữa bệnh, lập tức đóng nắp khoang, khởi động quy trình chữa trị khẩn cấp.

Thuốc gây tê phun ra đã bắt đầy gây tê toàn thân, Diệp Giới lại gắng hết sức, gượng giơ một cánh tay đã bị cháy đen, run rẩy dùng máu viết lên nắp khoang chữa bệnh vài chữ xiêu vẹo.

Lạc Tầm nghĩ hắn muốn nói chuyện gì quan trọng, không ngờ hắn lại muốn an ủi nàng.

“Anh không sao… đừng khóc…”

Nước mắt của Lạc Tầm càng rơi như mưa, nàng vội vàng luống cuống lau nước mắt trên mặt, “Tôi không khóc, chỉ cần anh sống, tôi sẽ không khóc.”

Diệp Giới nhắm mắt lại, tay vô lực rũ xuống, hoàn toàn mê man.

Hai binh lính y tá đẩy khoang chữa bệnh, vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật.

Lạc Tầm chạy theo sau.

Đến phòng phẫu thuật, Lạc Tầm muốn theo vào, Ân Nam Chiêu nắm nàng lại.

“Anh đã liên hệ với Giáo sư An và Túc Ngũ chuẩn bị giải phẫu rồi, một người kinh nghiệm phong phú, một người thành thạo kỹ thuật, cứ giao cho bọn họ đi!”

Cách tấm cửa kính, Lạc Tầm nhìn thấy Giáo sư An và Túc Ngũ đã khử trùng toàn thân, thay y phục phẫu thuật, có thể bắt đầu mổ bất cứ lúc nào.

Dù là Giáo sư An, hay Túc Ngũ, không ai kém hơn nàng, đương nhiên Ân Nam Chiêu đã sắp xếp rất tốt, Lạc Tầm từ bỏ ý định muốn tự mình phẫu thuật.

Ân Nam Chiêu đưa nàng đến phòng quan sát bên cạnh phòng phẫu thuật ngồi đợi.

Lạc Tầm bắt đầu ý thức được, hiện giờ nàng là công dân của Liên Bang Odin, phản ứng vừa rồi không giống công dân Liên Bang Odin chút nào.

Lạc Tầm cực kỳ chột dạ, ngập ngừng: “Nam Chiêu, em…”

Ân Nam Chiêu dịu dàng hôn lên trán nàng, không để nàng tiếp tục giải thích: “Anh hiểu, anh cũng không muốn Diệp Giới chết.”

Lạc Tầm khẽ thở phào, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa vào vai Ân Nam Chiêu nghỉ ngơi.

Đột nhiên, nàng nghĩ được gì đó, lập tức mở mắt.

“Tại sao lại nổ? Đây là mẫu hạm Bắc Thần!”

“Tông Ly đã đến, muốn đưa Diệp Giới đi.”

“Là Tông Ly làm?”

“Không phải cậu ta, là một cảnh sát dưới tay cậu ta, nhân lúc Ca Thư Đàm và Tông Ly cãi nhau, đã lặng lẽ cài bom.”

“Tại sao hắn làm vậy? Chẳng lẽ hắn không biết mình sẽ bị tử hình?”

“Hắn biết, nhưng người trong phòng giam là Anh Tiên Diệp Giới.”

Lạc Tầm im lặng.

Vì giết chết Diệp Giới, có bao nhiêu dị chủng tự nguyện đánh đổi tính mạng? Chỉ sợ tin tức truyền ra ngoài, tất cả công dân Liên Bang Odin sẽ xem hắn là anh hùng, cảm thấy hắn đã trừ hại vì dân.

Ân Nam Chiêu xem xong báo cáo kiểm tra hiện trường do An Nhiễm gửi đến, nói: “Bom cài đặt là loại bom tàng hình mới nhất, không có bán trên thị trường, các cảnh sát bình thường không thể nào có được, sau lưng hắn chắc chắn có người sai khiến.”

“Ai?”

“Nội gián đã từng hợp tác với Diệp Giới.”

Nội gián sợ Diệp Giới khai hắn ra? Lạc Tầm vừa muốn nói, thiết bị truyền tin trong phòng quan sát vang lên âm báo.

Lạc Tầm vội vàng đứng lên, chạy tới cửa phòng quan sát, nhìn vào phòng phẫu thuật.

Túc Ngũ vẫn hết sức chăm chú làm phẫu thuật, sáu cánh tay đang nhịp nhàng bận rộn. Hai người máy hỗ trợ vây quanh bàn mổ, giúp hắn lấy dụng cụ phẫu thuật.

Giáo sư An đi đến trước cửa quan sát, nói với Lạc Tầm và Ân Nam Chiêu: “Khi phát nổ, thuốc ức chế thể năng của bệnh nhân vẫn còn tác dụng, giống như thân thể mở cửa lớn, chào đón kẻ gian vào, tình trạng hiện tại không mấy lạc quan, nếu dựa theo cách chữa trị thông thường, cho dù có miễn cưỡng giữ được mạng, thì não cũng sẽ chết.”

Lạc Tầm mặt mày trắng bệch, cơ hai bên má run rẩy không thể khống chế: “Vậy…cách… đặc biệt thì sao?”

Giáo sư An hỏi một câu hỏi chỉ có người hiểu biết chút ít về gene mới có thể trả lời: “Lúc đầu, tại sao loài người lại muốn dung nạp gene của sinh vật dị chủng vào cơ thể mình?”

“Bởi vì…” Lạc Tầm hiểu ý của Giáo sư An, “Bởi vì con người muốn thân thể mình trở nên khỏe mạnh hơn, muốn trong lúc khai phá vũ trụ có thêm cơ hội sống sót.”

“Chỉ cần cho bệnh nhân dung nạp gene dị chủng, anh ta có thể sống khỏe mạnh.” Giáo sư An suy nghĩ, lại nói thêm một câu: “Giai đoạn trước mắt, sống khỏe mạnh.”

“Giai đoạn trước mắt?”

“Đúng vậy, chỉ là giai đoạn trước mắt. Sau này, gene gốc có bài xích hay không, có xuất hiện hỗn loạn, hư hỏng, dị biến hay không, không ai biết.”

Một bên là bảo tồn gene thuần chủng, nhưng tử vong; một bên là dung nạp gene dị chủng, nhưng có thể sống sót.

Lạc Tầm in trán mình lên cửa sổ quan sát, đau khổ nhắm hai mắt lại. Diệp Giới thù hận dị chủng cả thế giới đều biết, sao hắn có thể đồng ý dùng thân phận dị chủng để sống sót?

Nàng vô thức thì thào: “Nên chọn cách nào đây? Rốt cuộc phải làm gì…”

“Sống sót!”

Lạc Tầm bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Ân Nam Chiêu.

Nàng hoàn toàn không muốn Ân Nam Chiêu giúp nàng lựa chọn, bởi vì người thân của Diệp Giới là nàng, không phải Ân Nam Chiêu. Hơn nữa đây là một chọn lựa dù chọn bên nào cũng đều sai, người quyết định thay kia chẳng những chịu oán hận của Diệp Giới, mà còn có thể chịu đựng hối hận cả đời.

Ân Nam Chiêu nắm bả vai nàng, nói với Giáo sư An: “Chọn cách đặc biệt, để Anh Tiên Diệp Giới sống!”

Lạc Tầm cay sống mũi, rơm rớm nước mắt.

Ân Nam Chiêu đã quyết định thay nàng. Hắn biết nàng cho dù có rối trí chọn lựa, cũng sẽ chọn để Diệp Giới sống sót, hắn muốn chia sẻ với nàng sự đau khổ tự trách khi phải lựa chọn.

Giáo sư An thở dài: “Chuyện này, ngoại trừ hai người, chỉ có ta và Túc Ngũ biết, hy vọng sau khi phẫu thuật xong, sẽ hoàn toàn quên chuyện này.”

“Tôi hiểu.” Lạc Tầm trịnh trọng gật đầu.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hậu quả nhất định khó lường, Giáo sư An và Túc Ngũ không chỉ thành kẻ địch của toàn thể nhân loại, mà còn là tội nhân của dị chủng.

Giáo sư An thấy không khí nặng nề, liền ra vẻ thoải mái đùa vui: “Nghĩ theo hướng tích cực, bệnh nhân vừa tỉnh lại liền phát hiện mình trở thành người thể năng 3A.”

Không ai cười nổi, Giáo sư An chỉ có thể cười ngượng hai tiếng, bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật gene.

————·————·————

Mười sáu giờ sau, giải phẫu hoàn thành, Diệp Giới giữ được tính mạng.

Túc Ngũ sai bảo người máy đưa Diệp Giới vào khoang thuyền giúp phục hồi sau phẫu thuật, thân thể Diệp Giới từ từ được ngâm trong dung dịch thuốc màu xanh, cho đến khi hoàn toàn chìm trong nước thuốc, rốt cuộc không còn nhìn thấy.

Túc Ngũ cài đặt xong khoang thuyền phục hồi, Giáo sư An kiểm tra qua lần cuối, xác nhận tất cả đều rất tốt.

Ông nói với Lạc Tầm và Ân Nam Chiêu: “Mười lăm ngày sau, bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”

Lạc Tầm cảm kích nói: “Cảm ơn ông!”

Giáo sư An tháo bỏ khẩu trang phẫu thuật, mặt mày mệt mỏi: “Già rồi, không chịu được, ta về ngủ một giấc, khi nào tỉnh dậy sẽ đến khám cho hắn.”

Túc Ngũ nói với Lạc Tầm: “Hai người cũng về nghỉ ngơi đi! Ở đây có tôi trông coi được rồi.”

Lạc Tầm biết mình đích thực không có gì để làm, so với ở đây lo lắng, chi bằng quay về nghỉ ngơi một chút, sau đó bắt đầu cố gắng làm việc. Bởi vì hiện giờ số người đang chờ đợi chữa khỏi dị biến lại tăng thêm một.

————·————·———

Phòng thí nghiệm bị ảnh hưởng bởi nổ mạnh, kết cấu và bày trí bên trong đều đổ sập, trở thành đống đổ nát.

Sở Thiên Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình trên máy truyền tin, không thể tin tất cả mọi chuyện trước mắt đã xảy ra.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể…”

Chỉ trong một đêm, tâm huyết cả trăm năm đều hóa ra tro.

Ông ta như phát điên, không còn phân biệt thật ảo, cố sức lao vào “biển lửa” đang hừng hực thiêu đốt, muốn cứu thiết bị lưu trữ thông tin.

Bởi vì tất cả đều là hình ảnh, ông ta không bị lửa thiêu cháy, thêm nữa do chân có tật, cả người té xuống đất.

Ông ta gắng gượng tiến lên trước, muốn nắm bắt thiết bị lưu trữ, rống đến khàn giọng: “Tài liệu nghiên cứu, tài liệu nghiên cứu của tôi…”

Một người đàn ông mặc y phục tác chiến hiện ra trên màn hình, cung kính báo cáo: “Giáo sư, chúng tôi đã tìm hết trong đống đổ nát, không tìm thấy gì. Sau khi phòng thí nghiệm bị phá hủy hoàn toàn, tất cả nhân viên nghiên cứu đều bị giết chết, thiết bị lưu trữ có thể bị nổ mất, hoặc có người đã lấy mất.”

Sở Thiên Thanh hung tợn, hai mắt nổi đỏ, rống lên: “Là ai làm?”

“Thủ đoạn của đối phương cực kỳ cao tay, giống như nhóm hải tặc Quạ Đen.”

“Ân Nam Chiêu!”

Sở Thiên Thanh đau đớn, giận dữ công tâm, toàn thân muốn điên cuồng phát tiết.

Thất bại trong gang tấc, lại là thất bại trong gang tấc!

Vài chục năm trước là Ân Nam Chiêu, vài chục năm sau vẫn là Ân Nam Chiêu!

————·————·————

Ân Nam Chiêu đã đợi bảy ngày trên mẫu hạm Bắc Thần, công khai an bài thỏa đáng tất cả, đưa Lạc Tầm lên phi thuyền trở về Relicta.

Trở lại cung điện Spera, Lạc Tầm nhận thấy toàn bộ hành tinh Relicta đang bao trùm bởi bầu không khí nặng nề đau thương.

Ngay cả cờ quốc gia, hay là cờ của các khu tự trị đều là cờ rũ, cùng thương tiếc cho Bách Lý Lam và các tướng sĩ trên mẫu hạm Nam Chiêu tử trận.

Trên quảng trường trước cung điện Spera, mỗi ngày đều có người lũ lượt đến dâng hoa.

Chiếc phi thuyền vũ trụ được cứu giúp trên hành tinh Công Chúa kia đã bay đến Relicta an toàn, trên đó đã có người thu được hình ảnh Bách Lý Lam dị biến chết trận, hình ảnh được tung lên mạng, nhanh chóng khiến cho cả nước chú ý.

Mỗi ngày, màn hình tin tức đều phát lại hình ảnh Bách Lý Lam dị biến, dũng cảm tiến lên, quyết chiến đến chết.

Bách Lý Lam trở thành đại anh hùng, di ngôn cuối cùng của hắn được tán dương rộng rãi, thậm chí trở thành niềm tin của mỗi người dân dị chủng.

Dị chủng không còn giống như trước đây thù ghét thú dị biến, mạng vũ trụ khắp nơi đều là người trẻ tuổi thu clip chia sẻ, bọn họ một tay giơ cao hình vẽ thú dị biến Bách Lý Lam, một tay đặt trước ngực, đọc di ngôn của Bách Lý Lam với lòng tiếc thương.

Khác xa với sự ủng hộ cuồng nhiệt của dân chúng đối với Bách Lý Lam, uy danh của Ân Nam Chiêu xuống dốc thấp nhất từ trước đến nay trong lịch sử liên bang.

Tuy thoạt nhìn Liên Bang Odin giành thắng lợi, nhưng sau khi mẫu hạm Nam Chiêu bị đâm cháy, cũng tương đương với việc Liên Bang Odin mất đi một nửa khả năng chiến đấu trong vũ trụ.

Bởi vì Liên Bang Odin đang ở tình thế cô lập, hai chiếc mẫu hạm vũ trụ, một chiếc phụ trách phòng vệ, một chiếc đảm nhiệm tấn công, phối hợp lẫn nhau, tiến lùi thỏa đáng, giúp Liên Bang Odin có được vị thế nhất định trong vũ trụ.

Hiện giờ, chỉ còn mẫu hạm Bắc Thần, lại mất cả quan chỉ huy, Bắc Thần bị hư hỏng nặng sau chiến tranh, sức chiến đấu đương nhiên giảm sút nặng nề.

Có thể dự đoán, trong tương lai gần, Liên Bang Odin cho dù phát động chiến tranh, cũng chỉ có thể lấy phòng ngự làm phản công là chủ yếu.

—————–

Lạc Tầm tắm xong, ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy Ân Nam Chiêu nằm trên giường, mặt không chút thay đổi xem tin tức.

Người phát ngôn nói:

Sáng ngày mai, tại lễ đường liệt sĩ của khu căn cứ quân sự Relicta sẽ cử hành lễ truy điệu, tế lễ những binh sĩ và tướng lĩnh đã hy sinh trong chiến dịch G2299. Đến lúc đó, Chấp Chính Quan và các vị công tước đều tham dự.

Người phát ngôn nói xong, lại bắt đầu phát hình ảnh Bách Lý Lam dị biến chết trận.

Lạc Tầm đứng bên giường nhìn chốc lát, nói: “Em không tin Bách Lý Lam dị biến là trùng hợp, hắn, Phong Lâm và Thần Sa giống nhau, là vật hy sinh của tên nội gián kia.”

Ân Nam Chiêu nhíu mày, cười nhìn Lạc Tầm: “Em biết nội gián là ai?”

Lạc Tầm bất mãn hừ một tiếng: “Không khó đoán! Tuy Thần Sa chính trực thẳng thắn, không thích bày mưu tính kế, nhưng anh ấy cũng không phải là kẻ ngốc, để mặc người khác hãm hại, mà hoàn toàn ngược lại, anh ấy cực kỳ thông minh, cảnh giác. Tên nội gián kia có thể hãm hại Thần Sa, có lẽ do Thần Sa quá tin tưởng hắn, xem hắn như anh em ruột, không hề đề phòng với hắn.”

Ân Nam Chiêu vỗ tay, tỏ vẻ Lạc Tầm nói rất đúng.

“Còn Phong Lâm, nội gián có thể lợi dụng Phong Lâm thiết kế bẫy rập, thậm chí lợi dụng Phong Lâm làm chuyện xấu, cũng bởi vì Phong Lâm không đề phòng hắn. Trong năm vị công tước, người có thể vừa làm Thần Sa tin tưởng, vừa khiến Phong Lâm tín nhiệm, ngoại trừ Sở Mặc, còn ai nữa?”

Ân Nam Chiêu gật đầu, ra vẻ nàng phân tích rất đúng: “Có điều, Phong Lâm không phải do Sở Mặc hại chết.”

“Em biết. Sau khi Phong Lâm đột tử, Sở Mặc đau đớn khổ sở không phải giả vờ, cũng bởi vì đau khổ của hắn xuất phát từ nội tâm, nên lúc đó em mới không nghi ngờ hắn.”

“Vậy Phong Lâm là ai hại chết?”

Lạc Tầm khẳng định nói: “Cha của Sở Mặc, Sở Thiên Thanh. Bức hình vẽ của mẹ Thần Sa, một người là Giáo sư An, một người là giáo sư Sở. Nếu em đoán không lầm, thì An Dung đã cảm thấy cả hai vị giáo sư này đều có vấn đề. Thực tế thì, nghi ngờ của An Dung rất chính xác. Bởi vì Giáo sư An đã lén lút thí nghiệm người nhân bản, còn giáo sư Sở thì lén lút nghiên cứu kích thích dị biến, việc làm của hai người này đều đi ngược đạo lý. Chúng ta đương nhiên biết Giáo sư An không có vấn đề, nhưng An Dung không biết. Bà ấy đã bí mật liên hệ với anh, muốn anh âm thầm điều tra. Không ngờ còn chưa đợi được anh trở về, Sở Thiên Thanh đã ám hại Thần Viên, khiến cho Chấp Chính Quan và quan chỉ huy đồng thời gặp nạn.”

Ân Nam Chiêu vỗ tay, cười tán thưởng: “Tiểu Tầm thật thông minh.”

Lạc Tầm không nhận lời nói ngon ngọt của hắn, tức giận hỏi: “Anh còn định bao che cho Sở Mặc và Sở Thiên Thanh đến khi nào? Đợi bọn họ hại Tử Yến và các công tước khác sao?”

Ân Nam Chiêu nói: “Bách Lý Lam không phải là người bị hại, cậu ta đã tự tiêm thuốc vào người.”

Cái gì?

Lạc Tầm không tin, khiếp sợ đến há hốc miệng.

Bách Lý Lam có thuốc dị biến, chứng tỏ hắn cấu kết với nội gián, thậm chí tham gia vào âm mưu của nội gián. Hắn biết dị biến sẽ mất mạng, nhưng vẫn tiêm thuốc vào người, chỉ vì muốn bảo vệ người dân trên phi thuyền, vì thắng lợi cuối cùng của dị chủng.

“…Ta xin thề bằng sự thẳng thắn và lòng trung thành của mình, không chiến đấu vì vinh quang của bản thân, không chiến đấu vì thắng lợi của bản thân, không chiến đấu vì dục vọng của bản thân, mà chiến đấu vì sự sinh tồn của dị chủng! Ta nguyện vì liên bang dùng máu tươi của mình khai phá tinh vực, vì liên bang dùng tính mạng của mình bảo vệ tinh vực, có chết không hối hận!”

Lạc Tầm nghe được tiếng tuyên thệ của Bách Lý Lam, theo bản năng quay đầu lại nhìn lên màn hình ——

Bách Lý Lam biến thành thú dị biến bị Diệp Giới cắt đứt bốn chân, hai mắt bị bắn mù, vẫn liều thân đến chết vì lời thề và nhiệm vụ.

Hắn không chỉ dùng sinh mạng duy nhất của mình, mà còn dùng tất cả ý chí quật cường, hoàn thành lời thề của mình!

Phút chốc, Lạc Tầm kích động, hoàn toàn không biết rõ cảm giác phức tạp đang ở trong lòng mình.

Bách Lý Lam rốt cuộc là người tốt, hay kẻ xấu?

Rốt cuộc nên xem hắn là nội gián, trừng phạt hắn, hay xem hắn là anh hùng, kính trọng hắn?

Ranh giới giữa thiện ác, đúng sai thật khó phân biệt.

Ai cũng chiến đấu vì niềm tin của mình.

Lạc Tầm vốn nghĩ nội gián chỉ có hai cha con Sở Thiên Thanh và Sở Mặc, bây giờ mới biết, nếu Bách Lý Lam có thể đứng về phe nội gián, vậy Tông Ly, Tả Khâu Bạch, thậm chí Tử Yến cũng hoàn toàn có thể liên quan đến nội gián.

Có lẽ vì vậy, Ân Nam Chiêu mới giấu kín chuyện nội gián, không xử lý công khai.

Trong tình thế bị loài người bao vây, Liên Bang Odin đã tràn ngập nguy cơ. Nếu nội bộ lại chia rẽ, chỉ sợ toàn bộ chủng tộc đều bị giết.

Nhưng, chẳng lẽ Phong Lâm phải hy sinh vô lý như vậy? Thần Sa phải bị vứt bỏ nhẫn tâm như thế? Hãm hại người của bọn họ ngược lại thành đại anh hùng?

Lạc Tầm thì thầm: “Em không hiểu.”

Ân Nam Chiêu tắt tin tức, cầm tay nàng, kéo nàng vào lòng mình: “Em không cần hiểu, đây là chuyện của anh, anh sẽ giải quyết. Em là chuyên gia di truyền, làm tốt nghiên cứu gene là được.”

Lạc Tầm tự giễu nói: “Nếu em thật sự làm tốt công việc của mình, có lẽ công việc của anh sẽ không khó khăn vất vả như vậy.”

Ân Nam Chiêu an ủi nàng: “Đừng gấp, nghiên cứu không thể làm một lần là xong, cần có thời gian.”

Lạc Tầm cười miễn cưỡng: “Ngày mai em quay về viện nghiên cứu, giáo sư Trác Nhĩ nói bọn họ lại chiết suất được một ít thuốc an thần hiệu lực tốt, nghiên cứu tác dụng phụ của thuốc an thần cũng có tiến triển.”

Ân Nam Chiêu ừ nhẹ, ôm chặt lấy nàng.

Lạc Tầm đi tắt đèn, bên trong chìm vào bóng tối.

Bên ngoài, gió giật mưa rào.

Trong tĩnh lặng, âm thanh giọt mưa đánh vào cửa kính nghe rất rõ ràng.

Lạc Tầm buồn rầu, nói một câu đầy ngụ ý: “Gió càng thổi càng lớn.”

Ân Nam Chiêu im lặng một giây, nói: “Mặc kệ mưa gió lớn bao nhiêu, sớm muộn gì cũng sẽ tạnh.”

Lạc Tầm không khỏi mỉm cười. Năm đó, khi gặp bão tuyết trên núi Ilar, Thiên Húc đã nói như vậy.

Nàng trêu chọc: “Phải, mưa gió sẽ tạnh, tuyết sẽ ngừng rơi, chỉ cần lòng nhân từ, cầm trong tay kiếm sắc.”

Ân Nam Chiêu cười xoa đầu Lạc Tầm: “Nhớ kỹ như vậy.”

Lạc Tầm trêu chọc: “Mỗi câu anh nói, em đều nhớ kỹ, nhớ nhất chính là ‘anh yêu em’”

“Anh hy vọng điều em nhớ nhất không phải là ‘Anh yêu em’”

Lạc Tầm tò mò: “Vậy là gì?”

“Đời người, mãi mãi không thể nào sắp đặt trước, vận mệnh sẽ luôn có những biến cố bất ngờ. Biến cố không chỉ mang ý nghĩa đau khổ, mà còn là phong cảnh mới. Phải hiểu rằng nên thưởng thức phong cảnh vận mệnh ban cho, buông bỏ đau khổ vận mệnh gián xuống.”

Lạc Tầm ôm bụng cười lớn: “Này, anh là ma quỷ mà, đừng làm việc của thiên sứ, được không?”

Ân Nam Chiêu gõ vào trán Lạc Tầm: “Em ghét anh sao? Lời của Thiên Húc, em nhớ kỹ, còn lời của anh, em lại chê cười?”

Lạc Tầm nhịn cười, “chụt” một tiếng, hôn một cái vang dội lên mặt hắn: “Nhớ kỹ! Đến khi tóc bạc trắng đầu cũng không bao giờ dám quên, nếu quên, anh sẽ trừng phạt em!”

Ân Nam Chiêu im lặng nhìn nàng một thoáng, mỉm cười kéo nàng vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK