Quá nhanh rồi… Bệnh tật bình thường sẽ không dẫn tới cái chết nhanh vậy đâu! Sắc mặt Klein trầm xuống, khẽ cắn răng mở linh thị.
Hắn nửa ngồi nửa quỳ xuống đất, trông thấy màu sắc khí tràng của Taslim Dumont nhanh chóng bay biến.
Hơn nữa, ở vị trí lồng ngực, một luồng khí đen quấn quanh quả tim cũng đang dần mờ nhạt.
Thủ đoạn phi phàm giống với nguyền rủa? Nháy mắt Klein đã phán đoán sơ bộ.
Đúng lúc ấy, người hầu mặc áo gile đỏ và hầu gái mặc váy trắng đen cạnh đó vội chạy tới, hoảng sợ thấy một người nằm trên đất, mắt trợn to, khóe miệng chảy đầy bọt nước.
Klein nhắm mắt lại, trầm giọng dặn dò:
“Tới đồn cảnh sát gần nhất, báo cho họ chỗ này có người chết.”
“Vâng, thưa ngài Moriarty.” Người hầu áo gile đỏ bấy giờ mới quay người chạy thẳng ra cửa, bối rối đến nỗi quên cả mặc áo khoác.
Dưới từng ánh nhìn chăm chú, Klein không kiểm tra vật phẩm tùy thân của Taslim, cũng không bứt vài sợi tóc để nhân không có ai sẽ xem bói.
Thân phận của hắn đã được tính nửa chính quy nửa ngầm, hoàn toàn có thể mượn sức từ Trái Tim Máy Móc tới điều tra chuyện sau, không cần thiết phải làm anh hùng hũng cảm.
Nghĩ tới tràng cảnh nhiều lần chơi bài với Taslim Dumont, nghĩ tới cảnh anh ta giới thiệu người ủy thác và người đầu tư, nghĩ đến câu chuyện tình yêu mà anh ta giữ mãi trong lòng, Klein không nhịn được thở một hơi thật dài.
Ai là hung thủ mưu sát Taslim?
Rốt cuộc Taslim đã đắc tội vị Người Phi Phàm nào am hiểu nguyền rủa?
Dựa vào biểu hiện hôm nay, anh ta hẳn đang trong trạng thái rất hạnh phúc, rất yên ổn, hoàn toàn không cảm thấy mình đã trêu chọc phải nhân vật đáng sợ nào…
Từng câu hỏi lướt qua tâm trí Klein, nhưng vì không đủ hiểu biết về Taslim Dumont, hắn cũng thiếu đất nuôi trồng linh cảm.
Khi cảnh sát đến nơi, hắn làm nhân chứng, tiếp nhận câu hỏi, tốn mất một ít thời gian.
Đến khi mọi thứ xong xuôi, Klein mới có cơ hội rời quận Hilston, lần nữa rảo bước vào quán rượu “May Mắn” khu vực cầu Backlund.
Carlsen vẫn uống rượu ở đó, chỉ là đổi đổi từ rượu chưng cất loại mạnh sang bia thuần mạch nha sủi bọt.
Klein đưa tay phải lên, nửa che nửa nhéo miệng, dựa sát vào và gõ mặt bàn:
“Công việc của anh là mỗi ngày đến đây uống rượu à?”
Carlsen giật nảy mình, ngẩng đầu trông thấy Sherlock Moriarty thì mới bình tĩnh lại:
“Anh… lại có chuyện gì nữa?”
Phản ứng mới quen thuộc làm sao… Klein khẽ thở dài, nghiêm trọng nói:
“Có vụ án liên quan tới Người Phi Phàm.”
Carlsen bấy giờ mới nhìn tứ phía, phát hiện quán rượu “May Mắn” đã có kha khá khách, có người cầm cốc rượu hô hào ồn ào, có kẻ nóng lòng muốn lên võ đài thử đọ sức một phen.
“Đi, chơi một ván bida.” Carlsen đẩy gọng kính dày cộp, cầm bia hướng tới một phòng bida trống.
Klein theo sát phía sau, cũng thành thạo đóng cửa phòng lại.
“Tửu lượng của anh khá tốt đấy nhỉ.” Hắn thuận miệng nói một câu.
“Không, tôi chỉ uống chậm thôi.” Carlsen đặt cốc xuống, cầm cây cơ lên.
Rồi, không hiểu sao anh ta bồi thêm:
“Hơn nữa, gần đây tôi muốn ở một mình.”
Tôi chả quan tâm chuyện đó đâu… Klein mím môi, nói:
“Tôi gặp một vụ chết người ở câu lạc bộ Cragg thuộc quận Hilston. Đó là một người bạn của tôi, một hậu duệ quý tộc, cũng là một giáo viên dạy cưỡi ngựa. Cơ thể anh ta vốn khỏe mạnh, trạng thái tinh thần gần đây lại rất thoải mái, nhưng vừa nãy thôi đã đột tử ngay trước mặt tôi. Nhìn thì trông giống bệnh tim đột phát, nhưng linh thị mách bảo tôi, có lẽ anh ta bị nguyền rủa.”
“Anh am hiểu linh thị à?” Carlsen vô thức hỏi lại.
Ngài Stanton rốt cuộc đã sáng tạo ra bao nhiêu tình tiết về hoàn cảnh của mình thế? Sau khi trở thành người thu thập thông tin của Trái Tim Máy Móc, họ chưa bao giờ hỏi mình về đường tắt, thậm chí là Danh sách mấy, hay lai lịch xuất thân gì của mình cả… Đương nhiên, để người thu tình báo giữ lại bí mật nhất định về bản thân cũng là sách lược mà các tổ chức chính phủ thường áp dụng… Klein thản nhiên đáp lại:
“Đúng vậy, khi chết, trong ngực anh ta có một ít khí đen nhanh chóng mờ dần.”
“Đúng là có khả năng liên quan đến nguyền rủa, liên quan đến Người Phi Phàm.” Carlsen không hỏi nhiều, chậm rãi gật đầu, “Quận Hilston… Nằm trong địa hạt của Trái Tim Máy Móc chúng tôi.”
Khu vực Tây Bắc của Backlund, cũng chính là hạch tâm của đô thị lớn này, quận Hoàng Hậu và quận Jowod nằm dưới kiểm soát của Kẻ Trừng Phạt. Quận Tây và quận Bắc do Kẻ Gác Đêm quản lý. Còn quận Hilston và khu vực cầu lớn Backlund thì có Trái Tim Máy Móc đảm nhận.
Nói tới đây, Carlsen nhìn Klein, xác nhận lại:
“Người bạn kia của anh tín ngưỡng vị thần nào?”
Suy nghĩ cẩn thận vài giây, Klein hơi do dự trả lời:
“Chúa Tể Bão Táp.”
“Tín đồ Chúa Tể Bão Táp… Chỉ có mỗi anh ta chết?” Carlsen nhíu mày hỏi.
“Phải.” Klein khẳng định.
Carlsen vuốt đỉnh cây cơ, thở hắt ra:
“Chúng tôi không có quyền tiếp nhận, đây là lĩnh vực của Kẻ Trừng Phạt.”
“Nhưng tôi sẽ phái người chuyển tình báo cho họ.”
Tại Vương quốc Ruen, nguyên tắc quyền quản lý sự kiện siêu phàm là, trước tiên phân chia dựa trên tín ngưỡng. Nếu liên quan tới nhiều Giáo hội hoặc nhiều tín đồ của các thần, thì quyết định bằng phạm vi địa hạt.
Klein cũng chẳng lạ gì chuyện này, vô ý làm Carlsen khó xử, hắn thành khẩn nói:
“Cảm ơn, hy vọng họ có thể mau chóng tìm ra hung thủ thật.”
Carlsen cầm cốc bia đặt trên bàn lên, nhấp một ngụm:
“Đó là một vị hậu duệ quý tộc, Kẻ Trừng Phạt chắc chắn sẽ coi trọng.”
Dừng lại một giây, anh ta đánh giá Klein, trầm giọng nhận xét:
“Tôi khó mà tin được anh mới đến Backlund hơn ba tháng.”
“Anh dường như đã thành lập rất nhiều mối quan hệ, có lượng lớn tài nguyên ở đây.”
“Có người trời sinh đã thông thạo chuyện này.” Klein lắc đầu tự giễu, cáo từ rời đi.
Lúc hắn trở về phố Minsk, trời đã tối mịt, đèn khí gas bên đường đều lần lượt được nhân viên thắp sáng.
Dù mối quan hệ với Taslim Dumont không quá sâu sắc, nhưng anh ta cũng là người quen Klein gặp ít nhất một lần một tuần, là người bạn thỉnh thoảng lại tụ tập đánh bài với nhau. Hơn nữa Taslim còn khá nhiệt tình, luôn luôn thổi phồng việc hắn là một nhà thám tử tài ba, cũng tự giới thiệu ủy thác và người đầu tư cho hắn.
Anh ta qua đời khiến Klein cảm thấy vô cùng đau buồn, khiến hắn hoàn toàn nhận thức rõ sự bất lực của bản thân trước số phận.
Ngoài ra, hắn còn cực kỳ tức giận, tức giận với tên sát nhân đã ếm lời nguyền.
Mong là có thể tìm ra chuyện gì đã xảy ra, mong là Kẻ Trừng Phạt không bị thiếu nhân lực vì vụ án Công tước Negan bị ám sát… Klein thở dài, bước xuống xe ngựa đi thẳng tới cửa nhà mình.
Trong lúc đi, hắn phát hiện căn hộ Sammer ngay bên cạnh không có ánh đèn.
Xem ra họ đang trên đường tới vịnh Dipsy rồi… Đây là không khí năm mới ở Backlund sao? Vậy mà mình chẳng cảm thấy gì hết… Klein nhất thời hơi thổn thức.
Mang theo tâm trạng trĩu nặng, hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi, đến khi tiếng chuông bảy giờ vang lên mới mở mắt.
Để thay đổi tâm trạng, Klein quyết định hôm nay thử tự làm bánh ngọt.
“Dùng bữa sáng xong mình sẽ đi mua nguyên liệu.” Hắn nhủ, uống một ngụm sữa tươi, tiện tay lật giở báo đọc qua.
Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy một “cáo phó” trên “Báo Torquack”:
“Người con yêu dấu Taslim Dumont, đã mất vào ngày 18 tháng 12 vì bệnh tim đột phát. Tang lễ của con sẽ được cử hành vào 9 giờ đúng ngày 21 tháng 12 tại nghĩa trang Crown. Nay cáo phó.”
Ở đại lục Bắc, vì nhiều nguyên nhân dẫn đến thi thể biến đổi nên đã sinh ra một tục lệ cổ xưa là nhanh chóng hạ táng sau khi chết. Đương nhiên, điều này phải dựa trên tiền đề là không thiếu tiền tổ chức đám tang.
Bệnh tim đột phát? Đây là kết quả điều tra cuối cùng sao? Hay Kẻ Trừng Phạt đang cố tình che mắt hung thủ thực sự? Klein nhíu mày, không thể phán đoán.
Hay mình nên tiến lên phía trên sương xám bói toán xem Kẻ Trừng Phạt có đang giăng bẫy không nhỉ, nhưng tỷ lệ thất bại khá cao. Sau cùng, mình không có vật phẩm tùy thân, mà mình cũng chẳng phải mục tiêu bị nhắm tới… Hắn hít một hơi sâu, trấn tĩnh lại, quyết định lấp đầy bụng trước.
Thử nghiệm sau đó không nằm ngoài những gì Klein đã dự tính, hắn đành phải rời phố Minsk, đón xe tới quận Hilston thăm Isengard Stanton.
Vị thám tử lừng danh này đang đi lại trong căn phòng ấm áp, chỉ thẳng phía trước, nói:
“Sherlock, cậu có muốn dùng bữa sáng không? Tay nghề đầu bếp của tôi cũng không kém gì tôi đâu.”
“Không, tôi đã ăn sáng rồi.” Klein lắc đầu từ chối ý tốt.
Isengard dừng bước, tùy ý hỏi:
“Năm mới cậu tính đi đâu? Tôi chuẩn bị về— không, đi Renburg.”
“Tôi vẫn chưa xác định được, chắc là Gian Hải.” Klein đáp qua loa.
“Phong cảnh chỗ đó vốn rất đẹp, nhưng không may thay, nguồn tài nguyên về than và sắt quá phong phú, nên cũng kéo theo sự phát triển của vận tải đường thủy.” Isengard sửa lại cổ áo, sờ ống tẩu trong túi, “Hình như cậu đang hơi lo lắng thì phải?”
“Ngài Stanton, tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến ông.” Klein nhân cơ hội kể lại chi tiết chuyện cái chết của Taslim Dumont, kết quả linh thị mình thấy, ý kiến mình cung cấp cho Trái Tim Máy Móc và những gì đã đọc được trên cáo phó sáng nay.
Đương nhiên, hắn giấu đi chuyện bản thân đã trở thành người thu thập thông tin cho Trái Tim Máy Móc. Hắn chỉ bảo đây là vì bạn mình, nên mới tìm đến những Người Phi Phàm chính thức đã quen biết thông qua vụ án "Sứ Đồ Dục Vọng".
“Ông có nghĩ đây là cái bẫy của Kẻ Trừng Phạt không?” Cuối cùng hắn hỏi.
Isengard cầm tẩu thuốc, trầm ngâm nói:
“Tôi vẫn luôn cố gắng lẩn tránh Kẻ Trừng Phạt, nên tôi không hiểu quá rõ về tình huống tương tự.”
“Tôi sẽ nhờ người tìm hiểu một chút, nếu có tin gì sẽ viết thư nói cho cậu.”
“Được, vậy cảm ơn ông.” Klein thành khẩn cúi đầu.
Đến chiều, hắn nhận được tin từ Isengard, trên thư chỉ có một câu:
“Đây không phải do Kẻ Trừng Phạt xử lý, dùng danh nghĩa hậu duệ quý tộc của Taslim Dumont, hoàng gia đã tiếp nhận giải quyết vụ án.”