Trên tháp chuông xưởng tàu East Balam, Klein đeo mặt nạ tên hề núp trong chỗ tối vẫn luôn yên lặng quan sát ký túc xá của hiệp hội công nhân Bến Tàu, quan sát chiếc phi thuyền bay lơ lửng bên trên nó.
Hắn không thấy được quá trình chiến đấu, càng không thể nào biết được tiến triển bên trong tòa nhà gạch đỏ đã đến bước nào. Hắn chỉ có thể nhẫn nại, dựa vào cảnh tượng xung quanh thay đổi, dựa vào các điểm đen nhỏ thỉnh thoảng đi ngang qua để phán đoán tình hình tốt hay xấu.
Đúng vào lúc này hắn nhìn thấy những ngọn đèn đường khí ga ở khu vực đó đột nhiên tắt phụt.
Toàn bộ đều tắt ngỏm!
Nơi đó biến thành một màu đen kịt!
Tiếp đó, một cảm giác khiến hắn khắc sâu ấn tượng đến cực điểm từ bên trong tòa nhà gạch đỏ bạo phát ra ngoài. Dù đã cách một khoảng rất xa, nhưng Klein vẫn không kiềm được cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn, lưng còng xuống.
Đó là cảm giác từ trên cao nhìn xuống, nghiền ép mọi sinh linh.
Đó là cảm giác không thể chống đối không thể đối mặt!
Không, không thể nhìn thẳng vào Thần... Trong lúc hoảng hốt, Klein như thể quay trở lại trước đây, quay trở lại đại sảnh công ty Bảo an Gai Đen. Như cái lúc bản thân muốn mở linh thị, muốn nhìn trộm trạng thái tinh thần của Megos, nhìn trộm đứa con trong bụng của cô ta.
Cái cảm giác đó giống hệt với lúc này!
Không, bây giờ còn cực đoan hơn, đáng sợ hơn!
Sao lại thế này chứ? Không phải Lanlus chỉ được Chúa Sáng Thế Chân Thật ban cho chút ít thần tính thôi sao? Nhiều nhất là được thêm 1 2 vật phẩm gì đó nữa! Sao lại có cảm giác như Tà thần sắp sửa giáng lâm chứ?
Klein còn chưa kịp thoát khỏi sự run rẩy của thân thể và suy nghĩ đang bay xa, thì bỗng chốc lại cảm nhận được một sắc đen thâm trầm, tĩnh lặng, sâu thẳm đang cắn nuốt cái cảm giác không thể nhìn thẳng không thể nhìn trộm không thể đối kháng trước đó.
Hai loại đồng thời biến mất, những ngọn đèn khí ga xung quanh lại lần lượt nhảy ra ngọn lửa sáng ngời, phi thuyền vừa nãy không khống chế được bị kéo xuống lại lần nữa bay lên.
Tất cả, tất cả đều khôi phục lại trạng thái ban đầu, như thể chưa từng có gì thay đổi.
Nhưng Klein không cho rằng như vậy, hắn dùng sức đứng thẳng người dậy, hiểu rõ trong tòa nhà gạch đỏ đã xảy ra chuyện cực kỳ quan trọng.
Không còn cảm giác bản chất và cấp bậc đều vượt quá người phi phàm, không còn cảm giác Tà thần sắp giáng lâm nữa. Điều này nói rõ mưu đồ của Chúa Sáng Thế Chân Thật, hoặc là của Lanlus đã thất bại... Nhưng chắc bên phía Kẻ Gác Đêm cũng gặp phải đả kích nghiêm trọng, hẳn là không còn đủ sức lực...
Lúc này, một suy nghĩ lướt qua trong đầu Klein, hắn vội cởi con lắc linh tính nơi cổ tay trái xuống, một tay cầm lấy nó, trầm giọng nói:
"Lanlus hiện nay không còn nguy hiểm nữa."
Nhanh chóng lặp lại bảy lần, hắn mở bừng mắt, nhìn con lắc thạch anh vàng đang xoay ngược chiều kim đồng hồ, nhưng tốc độ không nhanh, biên độ không lớn.
Điều này chứng tỏ Lanlus bây giờ vẫn là nhân vật nguy hiểm, nhưng mức độ khá thấp.
Điều khiến Klein chú ý hơn là: Xem bói không thất bại!
Nó chứng tỏ Lanlus đã tách khỏi thần tính Chúa Sáng Thế Chân Thật ban cho, có sự tách rời về bản chất!
Gió lạnh thấu xương thổi qua, Klein bỗng rùng mình, cảm giác như thể có một dòng điện đột ngột từ dưới chân vọt thẳng lên não.
Có lẽ mình có thể làm gì đó! Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không do dự nữa, đi ngược bốn bước trên tầng cao nhất của tòa tháp chuông tối đen, lên màn sương mù xám.
Hắn không lãng phí thời gian, ngồi thẳng xuống ghế, biến ra một tờ giấy da dê màu vàng sẫm, hiển hiện ra một câu xem bói:
"Con đường chạy trốn của Lanlus."
Klein dựa vào phía sau, nhanh chóng đọc thầm, tiến vào giấc mơ âm trầm.
Trong thế giới hư ảo, rời rạc, mông lung, hắn nhìn thấy cống rãnh với dòng nước bẩn, nhìn thấy con đường bẩn thỉu tối tăm cùng với một đường ống màu vàng có chút gỉ sét.
Nơi đó chật hẹp, phong bế.
Nơi đó là cống nước ngầm!
Klein bừng tỉnh, lập tức dùng linh tính bao bọc lấy bản thân, rơi khỏi màn xương mù xám.
Hắn vừa trở lại thế giới hiện thực, lập tức lùi về sau mấy bước, đi về phía góc tháp chuông đưa lưng với phương hướng của phi thuyền.
Klein không đi tới cầu thang xoắn ốc mà trực tiếp nhảy ra ngoài lan can màu vàng đậm, mượn nhờ sân thượng, những điểm nhô ra và các vật trang sức bên ngoài tòa tháp, nhảy xuống từng chút một, thân thể thăng bằng như thể đang đi trên mặt đất.
Chỉ dùng thời gian rất ngắn, hai chân của hắn đã giẫm lên đá phiến dày trên đường.
...
Trong tòa nhà gạch đỏ, hai Kẻ Gác Đêm đeo găng đỏ ngã bên cửa, hôn mê bất tỉnh, chiếc gương mạ bạc cổ xưa rớt ở một góc, không còn chút đặc thù nào nữa, chẳng nhìn ra được nó là vật phong ấn cấp "1".
Nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang khôi phục từng chút một.
Crestet Cesma quỳ một gối nơi chỗ giao, hai bên khóe mắt đều có chất lỏng như là máu như là nước mắt đang chảy xuống.
Mái tóc ngắn màu nâu của anh ta vô lực rũ xuống, cổ áo sơ mi và áo khoác gió dựng đứng rách tả tơi, lộ ra chiếc cằm thon nhọn và đôi môi mỏng nhưng đầy vẻ kiên cường.
Không ngừng thở dốc, trên mỗi chiếc răng của anh ta đều lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo nửa hư ảo nửa trong suốt.
Bàn tay trái mang găng đỏ của Cesma chống trên mặt đất, cả người khó khăn ngưỡng thẳng cổ nhìn về phía trước.
Đằng trước anh ta là cầu thang đi lên tầng hai, Lanlus với vạt áo sơ mi mở rộng đang đứng trên cầu thang.
Lanlus đứng thẳng nơi đó, một thanh kiếm xương trắng thuần trơn bóng cắm ở phần ngực.
Phần máu thịt không có làn da, phần máu thịt phác họa ra bóng người treo ngược lúc này đã biến mất tăm, để lại một khoảng không trống rỗng.
Thậm chí có thể thấp thoáng thông qua cái khoảng không đó nhìn thấy được cảnh tượng sau lưng Lanlus.
Lanlus cực kỳ khó khăn nhích người, chợt bật cười lớn tiếng, cười điên cuồng nói: "Ha ha, ha ha, cảm ơn bọn mày!"
"Tao thật sự phải cảm ơn bọn mày!"
"Thật đó, nhìn ánh mắt chân thành của tao đi, tao quả thực phải cảm ơn bọn mày!"
"Nếu không phải bọn mày phát hiện kịp thời và đuổi tới kịp, qua thêm mấy tháng nữa tao sẽ thật sự trở thành vật dẫn để Chúa Sáng Thế Chân Thật giáng lâm rồi. Đến lúc đó, trạng thái của tao có khác gì chết chứ?"
Cesma nghe vậy thì sững cả người, không dám tin tưởng cái tên bị mình gắng sức phá nát chỗ dựa lớn nhất lúc này lại đang mừng rỡ đến vậy.
Anh ta muốn đứng dậy nhưng không thể, muốn phản kháng nhưng lại không đủ sức lưc.
Lanlus nhìn ra sự nghi ngờ của anh ta, ho khan cười nói: "Mày biết không? Với loại người như tao ấy à, sau khi làm ra một chuyến lớn đáng để tự hào, không có ai để chia sẻ thì rất là khó chịu."
"Khụ, lúc tao ở thành phố Tingen, bị Chúa Sáng Thế Chân Thật lừa. Thần không chỉ thông qua chế tạo con nối dõi để trở lại, mà còn bí mật gieo xuống "mầm cây" trong thân thể của tao."
"Không, tao thậm chí còn cho rằng, con của Megos chỉ là ngụy trang của Thần. Thần thậm chí còn chẳng yêu cầu thành viên của hội Cực Quang đi bảo vệ cô ấy, đi hấp dẫn sự chú ý. Thần dường như từ lúc bắt đầu đã biết chuyện này sẽ thất bại."
"Nơi Thần thật sự giáng lâm là ở trên người tao, thần tính Thần ban cho tao sau khi đến Backlund lại đột nhiên kết hợp với "mầm cây" trong cơ thể tao. Ha ha, mày có thể tưởng tượng được không? Tao đang bị thay thể từng chút một, bị Thần thay thế từng chút một! Chờ đến cuối cùng, tao sẽ trở thành Chúa Sáng Thế Chân Thật."
"Tao vẫn chưa nghĩ ra được cách gì thì đã bị người của hội Cực Quang dựa vào cảm ứng với thần tính tìm được. May mà bọn chúng đều là đám điên đầu óc đơn giản, ha ha, mấy đứa ngu xuẩn lúc nào cũng đông vậy đấy."
Khụ khụ khụ! Lanlus phun ra một ngụm máu bầm, dường như hồi phục được chút ít sức hành động.
Gã khó khăn đi về phía trước một bước, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không biết tại sao đột nhiên trở nên nhu hòa hơn nhiều, càng giống với trước đây.
Lanlus vươn tay vịn lan can cầu thang, cười đầy vẻ châm biếm, nói: "May mà Chúa Sáng Thế Chân Thật muốn thật sự giáng lâm, muốn hoàn toàn thay thế tao thì cần một lượng lớn bi quan, tuyệt vọng, chết lặng, thù hận và sự tà ác nguyên thủy. Chỉ có Backlund, chỉ có quận Đông, chỉ có khu nhà máy, khu bến tàu thì mới có thể thỏa mãn được nhu cầu của Thần, điều đó cho tao cơ hội tiếp xúc với người khác."
"Tao biết, chỉ đơn thuần thông qua người tiếp xúc được để báo cảnh sát là không hiện thực, bởi vì những người tao tiếp xúc rất có thể là thành viên của hội Cực Quang."
"Lúc đầu tao muốn xúi giục bãi công, khiến phía cảnh sát chú ý đến tao, kết quả bị người của hội Cực Quang cảnh cáo, dằn vặt một trận, chỉ có thể vội vàng kết thúc."
"Tao giả bộ mất khống chế, nhận được cơ hội xuống dưới cống nước ngầm phát tiết. Trong quá trình này tao bí mật dùng máu nguyền rủa một vài sinh vật sống ở nơi đó, khiến chúng nó trở nên hung ác trở thành quái vật. Đáng tiếc trước khi bọn mày theo đó tới điều tra, chuyện này lại bị hội Cực Quang phát hiện, hình như bọn chúng có thành viên chết vì đám quái vật biến dị. Aiz, bây giờ tao không có thần tính, không có "mầm cây", máu sẽ không còn được hiệu quả như vậy nữa."
"Tiếp sau đó tao bị khống chế nghiêm khắc hơn, nhưng tao vẫn tìm được một cơ hội, tao giết một con gái điếm, dùng cách thức tàn nhẫn nhất muốn hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát. Ai ngờ người của hội Cực Quang lại ngụy trang nó thành một vụ trong án giết người liên hoàn, tao vẫn không thể chờ được người giải cứu."
"Tao không còn cơ hội giống vậy nữa, chỉ có thể đổi cách khác xảo diệu hơn. Tao chủ động yêu cầu thành viên hội Cực Quang hung ác nhất điên cuồng nhất cấp tiến nhất tới quản tao, mà điều này lại rất phù hợp với ý tưởng của bọn chúng. He he, bọn chúng không thể dùng não để suy nghĩ sao? Mấy thằng điên thế này có thể gây chuyện bất cứ lúc nào, sau đó quả nhiên bọn mày tới rồi!"
Phù... Lanlus thở hắt ra, hoạt động thân thể, như thể cuối cùng đã thoát ra được ảnh hưởng còn sót lại.
Gã rút thanh kiếm xương đang cắm nơi ngực, tiếc nuối nói: "Thật tiếc quá, không thể mang nó đi được, bằng không tao sẽ nhanh chóng bị bọn mày phong tỏa và tìm được."
Sau khi thanh kiếm thuần trắng hoàn toàn rời khỏi cơ thể của gã, vết thương khoa trương lại không chảy một giọt máu nào, phần máu thịt biến mất dường như không thuộc về Lanlus.
Tay phải Lanlus đè lên ngực, cúi chào đám người Crestet Cesma: "Người trên phi thuyền bên ngoài chắc sắp khôi phục rồi, tao không thể nán lại lâu được."
"Cảm ơn bọn mày, lời cảm ơn từ tận đáy lòng tao."
"Tuy rằng bọn mày rất ngu xuẩn, nhưng suy cho cùng cũng đã giúp tao."
"Đối với đám ngu như bọn mày, đây là vinh hạnh của bọn mày."
Nói đến đây, gã đứng thẳng người, dùng nụ cười tràn đầy châm biếm, nói: "Tạm biệt, những Kẻ Gác Đêm ngu xuẩn."
"Dùng mạng sống của bọn mày để tiễn đưa tao vậy."
Gã nắm thanh kiếm xương thánh vật, chợt tiến lên trước mấy bước, muốn đâm về phía Crestet Cesma.
Nhưng lúc này, mí mắt của gã lại bắt đầu trở nên nặng nề, cả người chỉ muốn đổ gục xuống ngủ.
"Thì ra mày vẫn còn chút sức lực, này hơi phiền toái..." Lanlus cắn khẽ đầu lưỡi, chợt ném thanh kiếm xương trong tay về phía Kẻ Gác Đêm đang hôn mê nơi cửa!
"Không!"
Cesma dùng chút sức lực thật không dễ dàng mới tích tụ được phất tay, khiến sự vật vô hình làm thanh kiếm xương thánh vật lệch đi.
Lanlus bắt lấy cơ hội này chạy về phía bên cạnh, từ chỗ nhà vệ sinh ở cuối hành lang trở người nhảy ra khỏi tòa nhà gạch đỏ.
Tiếp đó gã lật mở nắp cống bên đường, vội vàng leo xuống, nhảy vào trong cống thoát nước.
Lanlus hình như rất quen thuộc với nơi này, dù xung quanh toàn một màu đen kịt, gã cũng có thể chạy nhanh, nhảy, quẹo, bỏ trốn vào chỗ sâu trong cống thoát nước tựa như mê cung.
Chợt gã dừng bước theo bản năng, ngửa người về phía sau.
Phập!
Một lá bài cắm sâu vào ngực phải của gã, nhanh chóng có máu chảy xuống.
Lanlus nâng mắt nhìn qua, mượn nhờ năng lực nhìn trong đêm của bản thân nhìn về phía kẻ tập kích.
Đó là một người đàn ông vóc người tầm trung mặc đồ công nhân, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ với khóe miệng nhếch cao và chiếc mũi đỏ.
Một tên hề vui vẻ.