“A Hàn.”
“Ừ?”
“Ta không ngủ được.” Mạc Sinh Bạch nghiêng người, đem cả người y ôm vào ngực, liếm lên lỗ tai y, cảm giác được người trong ngực mạnh mẽ rụt người lại, liền ôm y càng chặt hơn.
“Ngủ đi, đừng làm loạn.”
“A Hàn, tim ta đang đập rất nhanh.” Đem môi kề sát tai Lục Cao Hàn, nhiệt khí khi hắn nói toàn bộ phả lên lỗ tai y. Lục Cao Hàn không được tự nhiên mà giật giật, cảm giác lỗ tai như bị thiêu cháy.
“A Hàn, ngươi có thích ta không?” Ngữ khí Mạc Sinh Bạch đột nhiên hạ thấp.
“Sao lại hỏi vậy? Ta đương nhiên thích Sinh Bạch.”
“Vậy sao ngươi không hôn ta?”
Vì thế Lục Cao Hàn hôn lên trán của hắn, nhưng nhìn ánh mắt Mạc Sinh Bạch vẫn không vui, mới bất đắc dĩ mà hôn lên môi hắn một cái, đầu liền bị thuận thế đè xuống. Mạc Sinh Bạch linh hoạt mà cạy mở hàm răng của y, đem đầu lưỡi chui vào, hôn đến Lục Cao Hàn sắc mặt đỏ bừng, dưới thân cũng nổi lên phản ứng.
Mạc Sinh Bạch buông môi y ra, thuận tiện đem y đặt ở dưới thân, một tiếng lại một tiếng gọi tên y “A Hàn, A Hàn, A Hàn.” Thanh âm khàn khàn kiềm nén.
Lục Cao Hàn đột nhiên thấy lạnh, vừa nhìn liền thấy y phục đã bị cởi sạch “Sinh Bạch!”
“A Hàn, ta rất thích ngươi. Rất thích ngươi. Rất thích.” Mạc Sinh Bạch hôn lên xương quai xanh tinh xảo của y, từng chút một tiến xuống dưới.
“Ngươi có thích ta không?” Mạc Sinh Bạch chăm chú nhìn Lục Cao Hàn, đáy mắt đen như mực toàn bộ đều là Lục Cao Hàn, tay cầm lấy tiểu Cao Hàn, chậm rãi xoa nắn.
Tiểu Cao Hàn bị đôi tay có vết chai mỏng manh kia cầm lấy, Lục Cao Hàn không khỏi run lên, không cần nghĩ liền nói “Thích.”
“Thích ai?”
“Ngươi!”
“Ta là ai?” Mạc Sinh Bạch ác ý mà siết một chút.
Lục Cao Hàn lập tức sợ hãi nói “Sinh Bạch!”
Mạc Sinh Bạch nở nụ cười, đem tiểu Sinh Bạch ma sát cùng tiểu Cao Hàn “Ta cũng thích ngươi, A Hàn.”
Hai người không làm đến bước cuối cùng, một Mạc Sinh Bạch đang mất trí nhớ cũng không thể nào làm được toàn bộ, vì thế hai người chỉ ở trên giường lăn qua lộn lại, giúp nhau giải quyết một chút, bắn ra một lần liền xong.
Mạc Sinh Bạch nhìn bạch trọc vừa bắn ra, cố ý hỏi “A Hàn, có phải chúng ta bị bệnh không?”
Lục Cao Hàn dở khóc dở cười “Không phải bệnh, đừng nghĩ nhiều. Ngủ đi.”
Mạc Sinh Bạch lúc này mới đem Lục Cao Hàn ôm vào trong ngực, hai tay đặt lên thắt lưng y “A Hàn, ngươi lúc nãy nói thích ta có phải là thật không?”
“Là thật, yên tâm.”
“Được, ta đã biết.” Mạc Sinh Bạch không hiểu sao có chút đắc ý “Vậy, A Hàn, ngươi về sau đừng không cần ta đó! Chúng ta phải cả đời cùng một chỗ, ta chỉ cần một mình ngươi, ngươi cũng không được cần người khác! “
“Không cần người khác. Cả đời ta, cũng chỉ có ngươi.” Lục Cao Hàn ngữ điệu dịu dàng “Ngủ đi.”
“Được.”
Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu công lược của ngài, Lục Cao Hàn, độ hảo cảm tăng 2, trước mắt độ hảo cảm là 98, độ ngược tâm không đổi, là 85.
Cứ như vậy mà dính chặt y hơn một tháng, nhưng mặc kệ là độ hảo cảm hay độ ngược tâm đều một chút cũng không tăng lên. Lục Cao Hàn ra ngoài có việc, Mạc Sinh Bạch liền nhàm chán mà lật xem quyển sách y mang tới cho hắn, cả người không có chút tinh thần.
“Mạc Sinh Bạch.”
“Ai?” Mạc Sinh Bạch cảnh giác nhìn về phía người đang tới, nhưng vừa nhìn thấy trong lòng lập tức vui vẻ, hóa ra là Quỷ y Tôn Cốc Thanh. Nội dung câu chuyện rốt cục cũng có thể tiếp tục phát triển rồi!
“Ta chỉ không đành lòng nhìn ngươi tiếp tục bị Lục Cao Hàn lừa gạt.” Tôn Cốc Thanh lấy ra một bình sứ nhỏ “Ăn nó, ngươi có thể nhớ lại mọi chuyện.”
“Đừng tưởng rằng A Hàn không có ở đây ta sẽ làm theo lời ngươi, ta không ăn. A Hàn nói, chỉ có đồ y đưa ta mới có thể ăn.”
“Lục Cao Hàn này thủ đoạn thật sự rất khá, lợi dụng dược liệu trói buộc ngươi ở nơi này, để ngươi chỉ có thể có một mình y.” Tôn Cốc Thanh sắc mặt khó coi “Y đang muốn giam cầm ngươi cả đời!”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
“Không hiểu? Ngươi tất nhiên không hiểu, ngươi đã quên hết rồi. Ngươi đã quên Lục Cao Hàn huyết tẩy toàn bộ Vấn Kiếm sơn trang, ngươi đã quên hắn phế đi một thân võ công của ngươi, ngươi còn quên mất hắn biến ngươi trở thành một tên ngốc đùa giỡn đến xoay mòng mòng. Ngươi bây giờ, không phải chỉ là một tên ngốc hay sao?”
“Ngươi đừng nói nữa! Ngươi gạt ta cũng không có tác dụng đâu! Ta thích A Hàn, A Hàn cũng thích ta, y sẽ không đối với ta như vậy!”
“Thích? Y chẳng qua chỉ là…”
“Chẳng qua cái gì? Sao lời của Quỷ y bản tôn lại không hiểu vậy?”
Mạc Sinh Bạch vừa nhìn thấy Lục Cao Hàn lập tức bước tới nắm chặt tay áo y “A Hàn, ta không thích hắn, ngươi bảo hắn đi đi được không?”
Lục Cao Hàn an ủi mà xoa đầu hắn “Quỷ y chưa nghe rõ sao? Sinh Bạch đang ở đây, ta không muốn giết người.”
“Vậy sao?” Tôn Cốc Thanh nhíu mày “Thiên Minh công của Lục giáo chủ hiện tại vẫn ổn chứ? Chỉ sợ muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!”
“Quả nhiên là ngươi động tay động chân!”
“Không sai.” Tôn Cốc Thanh gật đầu “Danh hiệu Quỷ y của ta cũng không phải chỉ có hư danh. Trên người ngươi động một ít tay chân, ta vẫn làm được không phải sao? Dù sao ngươi chết, sẽ không có ai tranh hắn cùng ta.”
“Ha, ngươi tính kế rất tốt, nhưng tiếc là, người Sinh Bạch yêu chỉ có một mình ta.”
“Hai người rốt cuộc đang nói cái gì! A Hàn, ngươi có phải có chuyện gạt ta không?” Mạc Sinh Bạch giả vờ hoảng sợ.
“Lục giáo chủ, ta không muốn nhiều lời, ngươi có thể không để ý đến giáo chúng đang bị chém giết bên ngoài mà chạy đến đây, chắc hẳn đã biết được kết cục. Khi huyết tẩy Vấn Kiếm sơn trang, ngươi nên biết sẽ có ngày hôm nay. Nhưng nếu ngươi đem Sinh Bạch giao cho ta, ta sẽ giúp ngươi chết được toàn thây.”
“Ta sẽ không theo ngươi đi đâu hết, ta chỉ cùng A Hàn một chỗ!”
Lục Cao Hàn nở nụ cười “Cái gọi là võ lâm nhân sĩ báo thù cho Vấn Kiếm sơn trang chẳng qua chỉ là vì lợi ích của bản thân bọn họ mà thôi, nhưng ta cũng chẳng quản được. Ta có Sinh Bạch là đủ rồi.” Áp chế nội lực đang hỗn loạn, ôm lấy Mạc Sinh Bạch lập tức phóng đi.
“Chết tiệt!” Tôn Cốc Thanh căm giận mắng một câu, vội vàng đuổi theo.
Không đến nửa canh giờ, nội lực phản phệ, Lục Cao Hàn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong mắt đều là dịu dàng “Sinh Bạch, ngươi trốn đi.”
Mạc Sinh Bạch nhìn vực sâu không thấy đáy ở sau lưng, không khỏi cảm thán cái gọi là tình tiết của tiểu thuyết, chỉ cần bị đuổi giết nhất định sẽ gặp vực sâu! “Không, ta không đi, chỉ cần ngươi không nói không cần ta nữa, ta sẽ không đi. Chúng ta đã từng nói, cả đời này phải cùng một chỗ. Chết thì chết, ta không sợ!”
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu công lược Lục Cao Hàn đối với ngài độ hảo cảm tăng 2, trước mắt độ hảo cảm là 100. Độ ngược tâm tăng 5, trước mắt độ ngược tâm là 90.
“Được, chúng ta cả đời cùng một chỗ!”
Tôn Cốc Thanh rốt cục cũng đuổi tới, thân kiếm dưới ánh mặt trời tỏa ra hàn quang “Lục Cao Hàn, buông Sinh Bạch ra!”
“Ngươi còn chưa hiểu sao? Ta đã sớm không thể buông hắn ra.” Nói xong nhắm mắt lại, bộ dáng sẵn sàng chịu chết.
Tôn Cốc Thanh cắn răng, đâm kiếm thẳng tới trước, nhưng không ngờ trường kiếm lại cắm vào thân người đột nhiên nhảy ra chắn trước mặt Lục Cao Hàn, máu tươi lập tức thấm ướt toàn bộ bạch y “Sao lại có thể như vậy? Ta không muốn, ta không muốn!”
“A Hàn, ta không đau, ngươi đừng khóc. Thật đó, chỉ cần ngươi không sao, ta sẽ không đau nữa, cho nên, đừng khóc.”
Lục Cao Hàn vội vàng lau đi nước mắt trên mặt “Thực xin lỗi, Sinh Bạch, thực xin lỗi. Ta không nên gạt ngươi.”
Mạc Sinh Bạch hơi thở mong manh, khuôn mặt tái nhợt “Mặc kệ là ngươi làm gì, ta cũng sẽ không trách ngươi.” Cố hết sức lộ ra một nụ cười “Bởi vì, ta yêu ngươi.”
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu công lược của ngài, Lục Cao Hàn, độ hảo cảm 100, độ ngược tâm tăng 10, trước mắt độ ngược tâm là 100. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính! Lập tức bắt đầu thoát khỏi thế giới này. 3, 2, 1, thành công!
Lục Cao Hàn hoảng loạn mà nhìn Mạc Sinh Bạch mất đi hô hấp, đứng lên, ôm lấy thi thể của hắn, thả người, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Sinh Bạch, như vậy chúng ta sẽ thật sự cùng một chỗ cả đời!
Chuyện giang hồ kể rằng, từ nay về sau, trên giang hồ không có Ma giáo, mà Tiêu Dao Cốc cũng không còn Quỷ y.