Mạc Sinh Bạch ăn từng miếng xoài mà Tần Lực đã cẩn thận gọt, mới cảm thấy hơi dễ chịu một chút.
“Mạc ca, cảm giác có tốt hơn chút nào không?”
“Có em ở đây, đương nhiên là tốt.”
“Không đúng.” Tần Lực cúi đầu “Anh cái gì cũng không chịu nói với em.” Tối hôm qua lúc đang nói chuyện điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên không vang lên chút tiếng động nào, y liều mạng chạy qua mới phát hiện người nọ đã nôn ra một vũng máu, sớm rơi vào hôn mê. Dù đã biết thời gian của hắn không còn nhiều, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn nằm bất động trên sàn nhà, vẫn không có cách nào chấp nhận nổi.
“Tiểu Lực, em biết rất rõ mà.” Mạc Sinh Bạch nở nụ cười “Quãng thời gian còn lại này có thể cùng em một chỗ, anh rất vui.”
“Mạc ca, anh đừng nói vậy.”
“Tiểu Lực, bệnh của anh em chưa nói cho những người khác phải không?”
“Chỉ có em và anh của em biết.”
“Ừ, anh tin em.” Mạc Sinh Bạch xoa xoa mái tóc mềm mại của Tần Lực “Sau khi anh chết, em nhất định phải quên anh đi.”
Tần Lực thanh âm có chút khàn khàn “Mạc ca, sẽ không, em sẽ không quên.”
“Ngốc.” Mạc Sinh Bạch thở dài “Biết rõ em thích anh, còn… Cả đời này người anh có lỗi nhất chính là em.”
“Anh không có lỗi gì với em hết!”
Mạc Sinh Bạch chuyển đề tài “Xoài này ăn rất ngon, em gọt thêm một trái đi.”
Vì thế Tần Lực liền nghiêm túc gọt thêm vài trái xoài, chỉ cần có thể cùng hắn ở một chỗ, dù là làm gì y cũng đều vui vẻ mà làm.
Cửa vang lên hai tiếng cốc cốc.
“Mời vào.”
Người đến anh tuấn bất phàm, mặc kiểu tây trang mới nhất của Venice, nhìn qua không giống như đến thăm người bệnh mà giống như đang tham gia một bữa tiệc tối nào đó. Y đưa giỏ trái cây trong tay qua “Đã lâu không gặp.”
Mạc Sinh Bạch cũng nở nụ cười “Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”
“Nghe nói anh nằm viện, em đến thăm một lát.”
Cái gì gọi là nghe nói? Cậu nghĩ rằng mỗi ngày đứng ở dưới lầu nhà tôi nhìn lên, tôi thật sự không biết sao?
“Thẩm tổng là người bận rộn, không cần đến thăm tôi đâu. Giới thiệu một chút với ngài, đây là bạn trai của tôi, Tần Lực.”
Thẩm Lưu Bạch sắc mặt như cũ “Tần tiên sinh thật sự là nhất biểu nhân tài.”
Tần Lực miễn cưỡng nở nụ cười, đối với người từng có tin đồn tình cảm với Mạc Sinh Bạch này không có chút ấn tượng tốt nào “Chào Thẩm tiên sinh, đã sớm nghe anh tôi nhắc tới anh, ngưỡng mộ đã lâu!”
Thẩm Lưu Bạch cười, từ chối cho ý kiến. “So với lần trước gặp, Mạc Đại thần hình như đã gầy đi không ít nhỉ. Không biết là bệnh gì đã làm anh thành như vậy? Hay là nói, phải chăng bác sĩ của bệnh viện nhà ai đó đều là lang băm, không có chút tài năng nào?”
“Anh!” Tần Lực bị chọc tức đến không nói nên lời.
Mạc Sinh Bạch cho y một ánh mắt an tâm, Tần Lực lúc này mới nguôi giận một chút, buồn bực nói “Em ra ngoài mua cơm cho anh, hai người cứ chậm rãi tán gẫu.”
Nhìn thân ảnh Tần Lực biến mất, Mạc Sinh Bạch mới nói “Cậu tới có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể tới gặp anh?”
“Về sau không cần đến nữa.”
Cho dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, trái tim vẫn nhói lên đau đớn “Anh cứ như vậy không muốn gặp em? Em chỉ muốn hỏi một câu, anh rốt cuộc là bị bệnh gì?” Thật ra tối hôm qua, hình ảnh Tần Lực vừa khóc vừa cõng hắn trên lưng chạy từ trên nhà xuống bãi đỗ xe đã làm cho y có dự cảm xấu.
“Đau dạ dày tái phát, bệnh cũ thôi.”
“Anh nói thật?”
Mạc Sinh Bạch nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt đến mức làm cho người khác phải kinh ngạc. “Tại sao tôi phải lừa cậu?”
“Có lẽ thế.”
“Gặp cũng đã gặp, hỏi cũng đã hỏi, không dám làm chậm trễ thời gian quý giá của Thẩm tổng.”
“Thời gian của em tuyệt đối không quý giá.”
Mạc Sinh Bạch sắc mặt đột nhiên thay đổi, thanh âm có chút dồn dập “Cậu đi mau!”
“Em không đi.”
“Đi mau, tôi bảo cậu đi mau! Đi!”
Thẩm Lưu Bạch rất rõ ràng cảm giác được Mạc Sinh Bạch đang cực kỳ không ổn “Anh, anh làm sao vậy?”
Đau đớn kịch liệt đánh úp làm Mạc Sinh Bạch choáng váng, cả người đau đến mức cuộn tròn, sắc mặt trắng bệch, rốt cục nhịn không được, máu tươi từng ngụm từng ngụm nôn ra ngoài.
Thẩm Lưu Bạch lập tức hoảng sợ “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới cứu người!”
Bác sĩ y tá nhanh chóng chạy tới. Y sĩ trưởng xoay người phân phó “Mau chuyển bệnh nhân đến phòng phẫu thuật! Vị tiên sinh này xin hãy tránh ra!”
Thẩm Lưu Bạch sững sờ mà tránh qua một bên, nhìn y tá động tác thành thạo đỡ người lên băng-ca chuyên dụng, nhanh chóng đẩy về phía phòng phẫu thuật. Cả người y bây giờ như đang trải qua cơn ác mộng kinh hoàng nhất, cảm giác sợ hãi không ngừng trào lên nhấm chìm lấy y.
Tần Lực cầm túi thức ăn còn chưa đi đến phòng bệnh đã nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch ngồi trên băng ghế dài, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật ngẩn người. Tần Lực bước chậm đến, ngồi trên một đầu khác của băng ghế.
“Anh ấy rốt cuộc bị bệnh gì?”
Tần Lực nhìn đôi mắt phiếm hồng của y, chậm rãi lắc đầu “Tôi đã hứa với Mạc ca, ai cũng sẽ không nói.”
“Ha, cậu không nói tôi sẽ không biết sao?” Hình ảnh phát bệnh của người nọ cứ quẩn quanh trong đầu không thể xua đi, là bệnh gì có thể khiến cho người ta đau đến như vậy? Còn nôn ra máu không ngừng? “Là ung thư đúng không?”
Tần Lực hai mắt nhắm chặt, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Đúng thật sao?” Thẩm Lưu Bạch cười so với khóc còn khó coi hơn, vừa rồi một mực bảo y rời đi là vì không muốn để y nhìn thấy bệnh tình của hắn sao? Thật là một tên khốn kiếp mà! So với y còn khốn kiếp hơn!
Mạc Sinh Bạch rốt cục cũng tỉnh, trong phòng bệnh trống rỗng không có ai.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu đâu rồi?
Hệ thống: Kí chủ có chuyện gì sao?
Mạc Sinh Bạch: Tôi thật sự có chuyện không hiểu lắm. Hệ thống, cậu rốt cuộc là đang ngược người khác hay ngược tôi vậy?
Hệ thống: Kí chủ đã nghĩ nhiều rồi, nhiệm vụ của anh vẫn luôn là ngược người khác mà.
Mạc Sinh Bạch: Nhưng bây giờ tôi lại bị ngược đến sắp chết đấy. Hệ thống, độ ngược tâm đạt bao nhiêu rồi?
Hệ thống: Bước đầu thống kê cho thấy, mục tiêu công lược của ngài có độ ngược tâm là 60.
Chuyện Mạc Sinh Bạch sắp chết đã bị Thẩm Lưu Bạch biết được, vậy kế hoạch của hắn sẽ không thể nào xảy ra hoàn mỹ theo dự tính 100% được. Thôi, quên đi, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
Ngày hôm sau khi Thẩm Lưu Bạch quay lại, phòng cách ly đã không còn ai ở đó. Tùy tiện túm lấy một y tá “Bệnh nhân phòng 1432 đang ở đâu?”
“Mạc, Mạc Đại thần tối hôm qua sau khi tỉnh đã xuất viện rồi.”
Shit! Vậy hắn sẽ ở nơi nào, nhà hắn? Nửa giờ sau Thẩm Lưu đã có mặt trước nơi mỗi đêm vẫn thường đứng, gõ cửa đến mười phút. Chẳng lẽ thật sự không có ở nhà? Hết cách đành phải gọi điện thoại cho Tần Vinh “Đưa số điện thoại của Tần Lực cho tôi!”
“Tại sao anh lại cần số điện thoại của em ấy?”
“Không phải việc của anh!” Thẩm Lưu Bạch ngữ khí có chút sốt ruột.
“Anh muốn thông qua em ấy tìm Mạc Sinh Bạch?”
“Anh rốt cuộc có nói hay không?”
“Không cần tìm em ấy, em ấy cũng không biết. Mạc Sinh Bạch chỉ gửi cho em ấy một tin nhắn, nội dung cụ thể là gì tôi không biết, nhưng hôm nay tinh thần của em ấy rất không tốt, cả ngày đều ngồi nhìn cái tin nhắn kia, đã bị tôi ra lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi rồi.”
“Đã biết.”
Cúp điện thoại, Thẩm Lưu Bạch trong lòng vô cùng bất an, cứ cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Y bắt buộc chính mình phải bình tĩnh, đứng ở tàng cây dưới nhà mà hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Tâm Thẩm Lưu Bạch càng ngày càng lạnh, ngay tại lúc y đã sắp tuyệt vọng, rốt cục nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Thẩm Lưu Bạch chạy nhanh đến ôm chầm lấy hắn “Anh đã đi đâu vậy? Anh có biết em rất lo lắng không hả?”
“Cậu buông ra trước đã, tôi bị cậu ôm đến sắp không thở được rồi.”
Thẩm Lưu Bạch ngượng ngùng mà buông hắn ra “Xin lỗi…”
Mạc Sinh Bạch nhìn một đống tàn thuốc dưới gốc cây, dùng ánh mắt như đang hỏi nhìn về phía y.
“Em, em sợ anh sẽ không trở lại, nên chờ trước cửa nhà anh… Thật tốt là anh đã về.”
“Tôi chỉ tùy tiện đi loanh quanh thôi, thuận tiện tìm chỗ an táng tốt một chút. Cậu không cần đến.”
“Mạc Sinh Bạch, anh có còn nhớ bộ phim ngày trước chúng ta cùng xem không? Nam chính chết, nữ chính cuối cùng kết hôn với người khác, em không thích kết cục đó, tuyệt đối không thích!”
“Đây là thực tại.” Ánh mắt Mạc Sinh Bạch như muốn nhìn xoáy sâu vào trái tim y “Tôi không phải nam chính, cậu lại càng không phải nữ chính. Cậu đi đi, về sau đừng đến đây nữa.”
“Anh muốn cứ một mình yên lặng như vậy mà chết đi sao?”
Quay đầu không nhìn tới hai mắt đẫm lệ của Thẩm Lưu Bạch “Cậu đi đi, chúng ta vốn không phải người cùng một đường.”
Nhìn cánh cửa không chút lưu tình nào đóng lại, hét lớn “Cho dù anh chết em cũng không tìm người khác, em yêu anh, cả đời!”
“Anh có nghe thấy không, Mạc Sinh Bạch? Cả đời này em chỉ yêu anh!”
“Em, Thẩm Lưu Bạch, cả đời này chỉ yêu Mạc Sinh Bạch!”
Từng bông tuyết chậm rãi rơi xuống, theo gió bay phủ kín trời. Mùa xuân, khi nào mới có thể ghé thăm?