• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió thổi đừng đợt, thời gian không nhanh không chậm trôi qua, đảo mắt đã đến buổi săn thú vào mùa thu.

Mạc Sinh Bạch cưỡi thanh thông mã[1], một thân kỵ trang, anh khí bức người. Giơ roi ngựa, thanh âm vang dội “Các huynh đệ Đông Doanh quốc, hôm nay hãy cho trẫm thấy bản lĩnh thật sự của mọi người! Ai săn được nhiều con mồi nhất, trẫm sẽ ban thanh Lưu Quang Kiếm này cho người đó.”

[1]Là bé này đây:

589aaf4bxa684112414f7amp690 resize

Vỗ tay ra hiệu, Vương Thọ nâng Lưu Quang Kiếm bước ra, kiếm dài ba thước, mơ hồ lóe lên ánh đỏ sậm. Ánh mặt trời vừa chiếu lên, mọi người dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng từng đoàn kỵ binh đang lâm trận, luồng không khí khát máu trên chiến trường như phả thẳng vào mặt. Mọi người không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ là thần binh năm xưa đã cùng Tiên đế chém giết nơi chiến trường.

Được Hoàng đế khích lệ, các quan viên còn trẻ đều nóng lòng muốn thử, tinh thần hăng hái đều lộ rõ, chỉ chớp mắt đã giục ngựa chạy vào rừng.

“Sao Ứng Đường lại không đi?”

“Hoàng huynh có hứng thú cùng so tài với thần đệ không?”

“Trẫm không thích loại so tài không có phần thưởng.” Mạc Sinh Bạch ám chỉ.

“Vậy người thua phải đáp ứng người thắng một chuyện, hoàng huynh nghĩ thế nào?”

“Vậy Ứng Đường đến lúc đó đừng đổi ý đấy!”

“Khẩu khí của hoàng huynh hình như quá lớn rồi.” Mạc Ứng Đường cười hăng hái “Còn chưa ra tay, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu. Thần đệ đi trước một bước. Đi!”

Những động tĩnh trong tối Mạc Sinh Bạch nắm trong tay vô cùng rõ ràng, dù sao ám vệ của Hoàng đế cũng không phải thứ có thể dễ dàng khinh thường. Vậy nên, hãy để cho hắn đây tận tình chơi đùa cùng vị hoàng đệ đã ẩn nhẫn lâu lắm rồi này một chút đi. Chỉ là, Mạc Ứng Đường, chính cậu tự rơi vào trong tay giặc cũng đừng trách tôi đấy!

Mạc Sinh Bạch cưỡi ngựa chậm rãi theo sát phía sau Mạc Ứng Đường, nhìn y sau khi bắn trúng con mồi còn cười vô cùng vui vẻ. Thật là mê người, Mạc Sinh Bạch liếm đôi môi có chút khô khốc, không biết khi đặt dưới thân sẽ có mùi vị gì đây! Thật là có chút chờ mong đó, hoàng đệ thân mến của tôi!

Một mũi tên đột nhiên xé gió lao tới ngay trước mặt, nhẹ nhàng tránh thoát, Mạc Sinh Bạch thúc ngựa nhanh hơn, hét lớn “Ứng Đường, có thích khách, đi mau!”

Ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc, quan tâm trong mắt ngay cả Mạc Ứng Đường ngày thường cố ý xem nhẹ cũng nhìn ra được “Hoàng huynh, chuyện gì vậy?”

Mạc Sinh Bạch nhanh chóng ghìm cương ngựa “Có thích khách, phía trước chắc chắn cũng có không ít. Đệ mau cùng trẫm quay về nơi đóng quân!”

“Vậy, hoàng huynh, đánh cuộc của chúng ta thì sao?” Mạc Ứng Đường cố ý kéo dài thời gian, cơ hội tốt như vậy làm sao y có thể dễ dàng bỏ qua!

“Ứng Đường, trước tiên đi cùng trẫm đã. Nơi này rất nguy hiểm!”

“Hoàng huynh, ta…”

Mạc Ứng Đường còn chưa nói xong, Mạc Sinh Bạch đã tung người nhảy lên ngựa của y, đoạt lấy dây cương. “Bây giờ không phải là thời gian nói chuyện, đi!”

Con ngựa lập tức tung vó chạy đi, không ngờ người bắn tên kỹ thuật vô cùng cao siêu, một mũi tên bắn trúng đùi ngựa. Phía trước lại là một sườn dốc, tình huống mười phần nguy cấp. Mạc Ứng Đường chỉ kịp nghe thấy một thanh âm trầm ổn “Nhảy!”, cả người liền được người phía sau ôm lấy nhảy xuống, một trận thiên toàn địa chuyển qua đi, Mạc Ứng Đường phát hiện bản thân ngoại trừ tóc tai rối loạn, còn lại đều hoàn hảo không sao. Nhưng tình huống của người che chở y lại không được may mắn như vậy, kỵ trang trên lưng rất nhiều chỗ đều bị mài rách, thấm ra từng đợt tơ máu, ngay cả trên mặt cũng xước một đường dài.

Vẻ mặt của người nọ vẫn bình tĩnh như cũ “Ứng Đường, cho ta mượn tên của đệ dùng một lát.” Đem cung kéo căng, lắp tên nhọn vào, nhanh chóng kéo ba phát, Mạc Ứng Đường lập tức nghe thấy thanh âm vật nặng ngã xuống đất. Lúc này Mạc Ứng Đường mới phát hiện tay người nọ đang chảy máu đầm đìa, trong lòng không khỏi có chút phức tạp. Người muốn giết hắn là y, người nhìn thấy hắn bị thương liền khó chịu cũng là y, rốt cuộc là sao đây? Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng người nọ dùng toàn lực che chở y, trong lòng lại có chút không nỡ. Tại sao lại không nỡ? Sự tàn nhẫn của hắn không phải y đã biết rất rõ sao, mùi máu tươi phủ kín hoàng cung bốn năm trước, đến bây giờ vẫn chưa từng phai nhạt trong tâm trí y.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược Mạc Ứng Đường, độ hảo cảm đối với ngài tăng thêm 40, trước mắt độ hảo cảm là 20.

Nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Mạc Sinh Bạch lúc này mới lên tiếng “Ứng Đường, đệ có bị thương không?” Lại quét mắt nhìn toàn bộ người y từ trên xuống dưới một lần, giống như đang thật sự kiểm tra xem y có bị thương ở đâu không.

Bị hắn nhìn đến có chút xấu hổ, Mạc Ứng Đường lúc này mới đáp “Thần đệ không sao, nhưng mà hoàng huynh… “

“Không có chuyện gì.”

“Vậy hoàng huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Tình huống phía trước trẫm cũng không rõ lắm, ba sát thủ bên này đã bị trẫm dùng cung tên giải quyết, tạm thời an toàn. Hoàng đệ bây giờ cứ cùng trẫm ở đây chờ Ngự lâm quân đi.”

“Hoàng huynh, miệng vết thương của ngươi?”

Mạc Sinh Bạch thấy cách đó không xa có dòng suối nhỏ “Vậy làm phiền thần đệ.”

Hai người đi đến bên dòng suối, Mạc Sinh Bạch khoanh chân ngồi xuống, Mạc Ứng Đường vô cùng cẩn thận cởi áo hắn ra. Kỵ trang bên ngoài đã sớm rách, tùy tiện kéo vào cái liền cởi xong. Khó nhất chính là áo trong, sắc vàng của áo loang lổ vết máu, còn dính chặt lên da thịt, khó khăn lắm mới cởi xong toàn bộ, Mạc Ứng Đường phát hiện mặt mình lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Dùng nước suối đơn giản rửa mặt, sau đó cũng cởi kỵ trang, xé ra một đoạn tay áo của chính mình, dùng suối nước giặt sạch, nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương của Mạc Sinh Bạch. Lại xé thêm một đoạn tay áo nữa, mới có thể đem toàn bộ lưng và tay của hắn chà lau sạch sẽ.

“Ứng Đường.”

“Hoàng huynh, sao vậy?” Nâng mắt nhìn lên, Mạc Ứng Đường mới phát hiện mình còn chưa lau đi vết máu trên mặt hắn. Lại xé thêm một đoạn trên cái áo đã không còn lành lặn, thấm chút nước suối, lau sạch cho hắn.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, thời điểm Mạc Ứng Đường lau mặt cho hắn chỉ dám nhìn chằm chằm vào miệng vết thương không sâu kia, lại ngoài ý muốn phát hiện vị hoàng huynh vẫn luôn nói năng thận trọng này của y có một làn da trắng nõn không chút tỳ vết. Không khỏi thầm cảm thán da của hắn so với phần lớn cô nương trong thành phí tâm bảo dưỡng còn hoàn hảo hơn! Nhưng cùng lúc, ánh mắt y lại vô tình đối diện với đôi mắt đen láy không nhìn thấu cảm xúc kia, bầu không khí giữa hai người nhất thời ngưng đọng.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược Mạc Ứng Đường, độ hảo cảm đối với ngài tăng 5, trước mắt độ hảo cảm là 25. Xin hãy tiếp tục cố gắng ~

Mạc Sinh Bạch cố ý kéo khóe môi đến độ cung hoàn mỹ nhất, với mị lực của bản thân mình, hắn luôn nắm rõ như lòng bàn tay.

Mạc Ứng Đường lập tức sửng sốt, người nọ vừa hướng y nở nụ cười, khuôn mặt với những đường nét lạnh lùng cũng đột nhiên trở nên nhu hòa, phảng phất một thứ mị lực kinh tâm động phách. Chỉ cảm thấy trong một khắc kia, nụ cười của hắn như xuyên qua núi đá, phủ lên cỏ cây một tầng ôn nhu.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Độ hảo cảm của mục tiêu công lược Mạc Ứng Đường đối với ngài tăng 10, trước mắt độ hảo cảm là 35.

Thật đúng là sắc đẹp hại người mà, Mạc Sinh Bạch có chút khoái trá nghĩ, quả thật là một công cụ kéo độ hảo cảm cực tốt!

“Nhìn đủ chưa?”

“Ách.” Mạc Ứng Đường có chút xấu hổ siết chặt lấy mảnh vải vẫn đang cầm trong tay, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc này, Ngự lâm quân rốt cục cũng đuổi tới, tất cả đều nhanh chóng quỳ xuống “Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội!”

Chờ Vương Thọ mặc xong y phục mới cho hắn, cất tiếng “Về nơi đóng quân trước, xử phạt nói sau.”

“Tuân lệnh.”

Đoàn người chậm rãi rời đi, dường như không ai chú ý tới hai mảnh tay áo dính đầy vết máu đang nằm dưới đất kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK