Phủi phủi thảm cỏ cũng chỉ thấy mấy con côn trùng nhảy ra ngoài, bóng dáng một viên thuốc cũng không thấy, chẳng lẽ mọc cánh bay đi?
Hai người vừa rồi đều hết sức chuyên chú, chẳng lẽ?
Mộc Bạch Ly nhìn xung quanh, “Mễ Đa!” Dưới ánh trăng trông về phía xa, tu vi tăng lên nên tầm mắt của nàng nhìn càng rõ ràng. Cho dù là ban đêm dưới ánh trăng nhàn nhạt, phân biệt được rõ ràng cảnh sắc, nhưng không thấy thân ảnh màu hồng đâu.
Lại chuyển đến rừng hoa đào, Mễ Đa đang ngủ say sưa dưới tàng cây đào, ách, còn có Viên Thịt.”Mễ Đa, Mễ Đa!” Nàng kêu hai tiếng không có phản ứng, duỗi ngón tay định chạm vào lại bị Thanh Phạm kéo lại, Bạch Ly nghi ngờ quay đầu lại, “Sư phụ, sao vậy?”
“Đừng động bọn chúng! Ngươi còn dư lại hai viên đan dược sợ là bị hai đứa này ăn hết!”
“A? Làm sao bây giờ?” Mộc Bạch Ly gấp gáp.
“Đừng lo lắng, bọn chúng cũng sẽ tăng tu vi, chẳng qua là hiện tại sư phụ không còn tinh lực xem thử bọn chúng, về phần ngươi!” Thanh Phạm cúi đầu liếc mắt nhìn Bạch Ly, “Tuy là Nguyên Anh tiền kỳ nhưng còn xảy ra chuyện gì cũng không thể biết trước, đừng cho chúng nó làm loạn thêm!” Thấy Mộc Bạch Ly vẫn đứng đó không nhúc nhích, Thanh Phạm nhẹ nhàng cầm đuôi sam của nàng kéo về phía sau, “Đi!”
“Nhưng bọn nó vẫn nằm ở nơi này?”
“Nếu bọn chúng lựa chọn nơi này chắc hẳn nơi này hơn hẳn những chỗ khác, Linh Thú rất thông minh!” Tạm ngừng, Thanh Phạm quay đầu lại rất nghiêm túc nhìn Bạch Ly, “Bạch Ly, ngươi không học Ngự Thú quyết?”
“Ta?” Mộc Bạch Ly quắt miệng, gương mặt đầy ủy khuất.
“Là không có cơ hội học hay là chưa muốn học?” Ngự Thú quyết cũng không tính là quá khó, nếu như nàng muốn học hỏi một chút Tần trưởng lão vẫn có thể dạy được. Thấy Bạch Ly không đáp chắc hẳn là không muốn học, hắn vỗ vỗ đầu của nàng, “Không muốn học cũng không sao, Viên Thịt thật ra rất đáng yêu, có lúc cùng nó nói chuyện phiếm vài câu cũng không tồi, đi về nghỉ ngơi đi!”
“Tạ ơn sư phụ!”
Mộc Bạch Ly đang muốn rời đi lại nghe thấy Thanh Phạm tự nói ra, “Chỉ cần tự bản thân có thực lực cường đại, cho dù linh thú hình dạng thế nào thì đâu có quan hệ gì?” Cước bộ Mộc Bạch Ly ngừng một chút, suýt nữa lảo đảo. Thanh Phạm vẫn chỉ tiếp tục nói thầm, “Viên Thịt mặc dù nho nhỏ chỉ có thể ôm, mặc dù yếu ớt chỉ có thể nhìn không thể giúp một tay, mặc dù tham ăn nhưng vẫn không to lớn, rụng lông nhiều một chút, nói tóm lại thật tốt!”
Mộc Bạch Ly nổi da gà không có lý do. Người vừa mới nói chuyện, là sư phụ? Nghiêng đầu nhìn lại, vẫn là bạch y phiêu phiêu, mặc dù sắc mặt tái nhợt lại khó nén mặt mày tràn đầy nụ cười, chẳng lẽ là mình nghe lầm? Mộc Bạch Ly buồn bực lắc đầu, sư phụ nhà mình là người phiêu dật xuất trần, làm sao lại nói nhảm như thế, nhưng nàng vẫn không nhịn được liền hỏi, “Sư phụ, Linh Thú của người là gì?”
Lại thấy thân thể người nọ giống như run lên, chỉ nhìn nụ cười của hắn có chút cứng ngắc, khóe miệng mơ hồ giật giật, “Mộc Bạch Ly, về nghỉ ngơi đi!” Không đợi Mộc Bạch Ly kịp phản ứng, thân ảnh màu trắng vèo một cái đã không thấy, mơ hồ mấy cánh hoa chuyển động quanh quẩn trên không trung, biểu hiện nơi đó đã từng có người tồn tại.
Linh Thú của sư phó là gì a? Mộc Bạch Ly thật sự rất hiếu kỳ.
Tu vi tăng lên tự nhiên không cần ngủ trên cây, nhưng mà nàng chưa học Ngự kiếm khẩu quyết a. Hướng Bằng bên kia nằm trên sợi dây thừng thật tốt a, làm như thế nào đi lên phòng đây? Mộc Bạch Ly suy nghĩ một chút, bắt đầu nhảy! Lần đầu tiên nhảy cao như vậy, thiếu chút nữa liền rơi trên nóc nhà. Sau khi đứng vững trên đất, nàng khống chế lực độ, lại nhảy tiếp, vừa đúng lúc! Cả tay chân úp sấp đến ngưỡng cửa.
Bên kia có một đôi mắt nhìn Mộc Bạch Ly tay chân vụng về nắm cánh cửa để bò lên, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười không ra tiếng.
Viên Thịt và Mễ Đa đã ngủ mười ngày, còn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Nhưng sau mười ngày cũng xảy ra chút biến hóa. Mễ Đa vẫn khỏe mạnh, chẳng qua là thân thể nhỏ đi, không có béo tốt như trước, mà Viên Thịt, toàn thân lông trắng cũng đổi thành màu hồng. Hiện giờ là một viên cầu màu hồng, ở trong rừng hoa đào không cẩn thận phân biệt thì sẽ không thể tìm ra được, thật là chuyện lạ!
Trong mười ngày này, Mộc Bạch Ly cùng Hướng Bằng tu hành hoàn toàn đạt được kết quả lớn. Hướng Bằng đại đa số thời điểm đi theo Thanh Phạm tu luyện, mà Mộc Bạch Ly còn lại là ôm một chồng tâm pháp khẩu quyết, làm cái võng trên tàng cây, ngủ ở phía trên cả ngày ngâm nga.
Trương Mẫn Chi đi qua mấy lần thấy tốc độ tu luyện của Mộc Bạch Ly thì rất khiếp sợ và xấu hổ, lập tức trở về vùi đầu vào khổ luyện làm cho Thanh Dương thật sự là cao hứng. Tam sư huynh cùng Tần trưởng lão cũng đều đến thăm nàng, ríu rít tán dương đồng thời cũng không quên dặn dò Thanh Phạm mấy câu, dĩ nhiên dặn dò tới dặn dò đi cũng toàn mấy câu cũ. Mặc dù sắc mặt Thanh Phạm không thay đổi vẫn duy trì nụ cười như gió xuân, nhưng Mộc Bạch Ly phát hiện, sư phụ của mình cười khanh khách đáp ứng sau đó đợi người vừa đi liền thay đổi nét mặt. Mỗi lần sau khi Tam sư huynh và Tần trưởng lão ra về, bọn Bạch Ly sẽ bị “an bài” một ít chuyện khổ sở. Thí dụ như dùng chân khí hong khô, đem toàn bộ những cánh hoa đào sạch sẽ thu thập nhồi vào trong chăn của sư phụ.
Lần nào Mộc Bạch Ly làm cũng đều suy nghĩ rổi rắm, khó trách mỗi lần sư phụ xuất hiện trên người đều có mùi thơm nhàn nhạt. Thì ra là nguyên nhân đó, nàng suy nghĩ một chút đã cảm thấy da đầu tê dại, sẽ không phải là Linh Thú ảnh hưởng cảm xúc của chủ nhân chứ! Làm mấy lần như vậy, Mộc Bạch Ly cảm giác trên người mình đều có mùi thơm hoa đào, buồn bực a!
Lại tỷ như chiếu cố Linh Thú của sư phụ một lát.
Hướng Bằng một tay cầm bàn chải, một tay cầm khăn trắng, hỏi, “Linh Thú gì kiêu ngạo nhất? Linh Thú gì thích nhất ăn diện?”
Mộc Bạch Ly quần áo xinh đẹp như hoa, nhẹ nhàng xoay mấy vòng, đáp, “Linh Thú của sư phụ kiêu ngạo nhất, Linh Thú của sư phụ thích nhất là ăn diện!”
Linh Thú của Thanh Phạm là cái loại gì? Ăn mặc không xinh đẹp còn khi dễ bạn không để cho bạn tới gần. Cho nên Mộc Bạch Ly đành phải ăn mặc thành Hoa Hồ Điệp dụ dỗ. Hướng Bằng phụ trách quét dọn, đương nhiên là quét dọn chỗ ở của Linh Thú rồi. Nếu dám đụng đến lông của nó, đoán chừng tất cả mọi người đầu đầy u. Hiện tại đã biết rồi, Linh Thú của Thanh Phạm là Khổng Tước, còn là một con Khổng Tước kiêu ngạo đỏm dáng, ánh mắt lúc nào cũng nghếch lên trên! Bạn có biết bị một con Khổng Tước khi dễ là tư vị gì sao? Đi hỏi hỏi Hướng Bằng đi!
(=)) thật là kiêu ah, thích sạch sẽ thích làm dáng mới sợ)
(chả hiểu với thân phận của bạn Hướng Bằng thì sau này nghĩ lại thấy được tư vị gì;)))
Cuộc sống cứ như vậy yên lặng ấm áp trôi qua, Viên Thịt và Mễ Đa ngủ đến một tháng sau mới tỉnh lại. Viên Thịt vẫn hoạt bát như cũ chạy đến trong ngực Mộc Bạch Ly. Mà Mễ Đa là ngẩng đầu rất “vênh” vòng vo mấy vòng, trong nháy mắt liền nhìn thấy Khổng Tước bên kia, trong đôi mắt của nó tràn đầy khinh thường, bốn chân nhỏ nhanh chóng di chuyển, xông đến gần nhảy lên, “Phốc!” Một quả cầu lửa từ miệng phun ra, thẳng hướng Khổng Tước bay đi. May là Khổng Tước phản ứng nhanh nhẹn, cũng chỉ bị đốt mấy cái lông, bi thảm kêu to xông thẳng lên trời, mà Mễ Đa đầu sỏ gây nên lại nấc lên, chuyển động cái đuôi, một bộ dáng vô tội.
Mễ Đa thành tiểu hoả trư phhi thiên!