• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở chỗ Trúc Nhã tiên nhân hai ngày đã đến mùng ba tháng chín, vốn còn muốn ngây ngốc ở đây thêm hai ngày nữa, kết quả, trong môn phái lại thúc giục gay gắt, hai người đành phải rơi lệ chào tạm biệt. Kiểm lại đồ bên trong Túi Càn Khôn một chút, thấy có nhiều đồ hơn trước, Mộc Bạch Ly vô cùng hài lòng, ngay cả hoa sen nàng cũng đều mang theo rất nhiều hạt giống, chỉ đợi đến khi quay về trồng ở bên thác nước nhỏ, nhất định sẽ rất đẹp......

Trước khi rời đi, vẻ mặt Trúc Nhã Tiên Nhân muốn nói lại thôi khiến thầy trò hai người hết sức không được tự nhiên, đến khi không nhìn nổi nữa Mộc Bạch Ly chủ động hỏi: "Trúc Nhã Tiên Nhân, chúng ta lấy rượu của ngài, ngài rất khó chịu sao?"

"Hả?" Trúc Nhã sững sờ, ngượng ngùng cười: "À không, không có, ha ha......"

"Vậy vẻ mặt này của ngài là làm sao vậy?" Mộc Bạch Ly cúi đầu sờ sờ túi Càn Khôn của mình, thở phào một hơi: "Bạch Ly còn tưởng là ngài muốn đòi lại!"

"Này, sao có thể chứ? Trúc Nhã ta sẽ là loại người tính toán chi li vắt chày ra nước kia sao?"

Nghe thấy lời nói của Trúc Nhã, Mộc Bạch Ly tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt giơ tay lên giật vài sợi tóc của Trúc Nhã khiến hắn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, chỉ thấy Mộc Bạch Ly để ở trong lòng bàn tay thổi hai cái, tóc dài liền biến thành những cây măng nhỏ non mềm: "Sư phụ nói rồi, tóc của Trúc Nhã tiên nhân mới là loại măng ăn ngon nhất!" Cất măng vào trong túi áo, Mộc Bạch Ly cười híp mắt nhìn Thanh Phạm: "Sư phụ, cho đến bây giờ Trúc Nhã Tiên Nhân vẫn chưa từng là người vắt chày ra nước nha!"

Thanh Phạm cưng chiều cười cười, không nói tiếng nào, mà vẻ mặt của Trúc Nhã ở bên kia đã biến thành màu xanh lá, xua đuổi thầy trò hai người: "Các ngươi đi nhanh một chút đi!" Giờ phút này hắn chỉ hi vọng hai tên ác ma lớn nhỏ này mau chóng rời đi, chuyện Thanh Liên hay Bạch Liên gì đó đã sớm vứt qua một bên: "Đi nhanh một chút đi!" d.đ_LQĐ

"Trúc Nhã Tiên Nhân không nói gì nữa hả?"

"Không có không có, Tiểu Cô Nãi Nãi của ta......"

Mộc Bạch Ly còn chưa có đứng vững, đã bị người đẩy bay ra ngoài. Giống như cưỡi mây lướt gió, may mà nàng nắm chặt tay áo sư phụ, cho nên cũng không hoảng sợ. Hơn nữa, Trúc Nhã Tiên Nhân cũng sẽ không thật sự làm bọn họ bị thương, cho nên hắn cũng không ngự kiếm, cũng không vận chuyển chân khí, cứ tùy ý mặc cho thân thể của mình bị vứt ra ngoài, dù là bị ném ra kết giới, sư phụ cũng sẽ che chở cho nàng, Mộc Bạch Ly híp mắt nghĩ. Tay áo sư phụ trên tay nàng chợt buông lỏng, thân thể giống như được bế lên, đã nói sư phụ chắc chắn sẽ không mặc kệ ta mà, Mộc Bạch Ly đắc ý vung chân, bỗng nhiên liền chạm đất, nàng bị té ngã đau cả mông, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là vẻ mặt sư phụ đang cười híp mắt.

Rõ ràng đã tiếp được tại sao còn phải ném mình đi chứ, thật là đau quá đi. Bạch Ly không biết xấu hổ nắn mông ngay trước mặt sư phụ. Hu hu......

Thanh Phạm lại chỉ rất vô tội khoát tay áo: "Ôi, trượt tay!"

"Hừ!"

"Còn ngồi ở trên đất làm gì. Nửa năm không về, không biết tu vi của sư huynh ngươi đã tiến bộ đến đâu. Trở về đưa đan dược ngươi bóc lột được từ chỗ Trúc Nhã cho hắn đi!"

"A. Bạch Ly biết, Bạch Ly chính là lấy cho sư huynh mà!" Hướng sư huynh thật thà phúc hậu, sư phụ lại ở bên mình nửa năm, Mộc Bạch Ly luôn cảm thấy bản thân đã độc chiếm sư phụ, rất là đau lòng lẩm bẩm......

Lần này bởi vì xuống núi rèn luyện, chỉ cần gặp phải yêu ma, đều là Mộc Bạch Ly xông lên trước vất vả hàng yêu trừ ma, cho nên tu vi tiến triển không ít, từ Nguyên Anh hậu kỳ tiến thẳng đến Phân Thần hậu kỳ, thật sự là tiến bộ thần tốc, nếu như không phải phía trước có thần thoại là Tề Lăng thì Mộc Bạch Ly nàng cũng là kỳ tích rồi. Cho nên, chênh lệch giữa nàng và Hướng Bằng sư huynh cũng càng ngày càng lớn, không biết có trở thành áp lực lớn cho sư huynh hay không. Mộc Bạch Ly nhíu lông mày, trở về nhất định phải cố gắng trợ giúp sư huynh tu luyện, đúng, cứ quyết định như vậy đi!

"Về nhà rồi..., về nhà rồi!"

Hăng hái mong về nhà nhất không có ai hơn Khổng Tước Thanh Loan, nó kiêu ngạo ngẩng đầu như một nữ vương dò xét lãnh thổ của mình một vòng lại một vòng, cuối cùng cao giọng thét lên tỏ ý không vừa lòng, vì sao ư? Chỗ của nó thế mà lại bẩn như vậy, thật khiến nó tức chết! Thanh Loan vỗ cánh, không ngừng kêu lên hết sức tức giận, mà Mễ Đa thì ở một bên cười hả hê phun lửa ăn mừng trở về khiến Thanh Loan càng thêm tức giận, Trong chốc lát xúc động không để ý hình tượng, Thanh Loan giống như biến thành gà mẹ đuổi theo Mễ Đa, mổ liên tục, lúc này lại là một trận ầm ĩ......

Về nhà rồi, Mộc Bạch Ly thở ra một hơi dài: "Sư phụ, về nhà rồi!" Nghiêng đầu sang chỗ khác hạnh phúc nói một tiếng, ngôi nhà trước mắt làm cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, không ngờ sư phụ lại nhíu lông mày, ánh mắt chăm chú nhìn vào ba căn phòng nhỏ không chớp lấy một cái.

Bởi vì bọn họ vừa trở về liền đi thẳng về Mộc Tú Phong, chào hỏi vài đệ tử Mộc Tú Phong. Đoán chừng đám người Tần trưởng lão đã đến Chính Sơn bên kia chiêu đãi nhân sĩ tu chân rồi, cho nên lúc này không có nhiều người biết bọn họ đã trở về, hơn nữa bọn họ chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi mới đến gặp chưởng môn, nửa năm chưa trở về, hoa đào nơi đây vẫn tươi đẹp không phân biệt được mùa vụ, nhất thời Mộc Bạch Ly chỉ mải vui sướng được về nhà, không có chú ý tới ba căn phòng nhỏ đều đóng chặt cửa, kỳ quái nhất chính là bên ngoài dường như bị phủ một tầng bụi, giống như đã lâu không có ai quét dọn, cũng khó trách Thanh Loan sẽ tức giận giậm chân.

"Hướng Bằng!" Thanh Phạm bắt đầu gọi, nơi này cũng không lớn, thường ngày chỉ cần gọi một tiếng như vậy là có thể nghe thấy tiếng hắn trả lời, cho nên Thanh Phạm bắt đầu gọi, kết quả là gọi liền mấy tiếng, cũng không có người đáp, cái tên Hướng Bằng này, chạy đi đâu vậy?

Trong lúc rèn luyện cũng từng truyền tin mấy lần, hắn không nói muốn một mình đi làm chuyện gì, nơi này hình như đã rất lâu không có người ở, theo tính cách thật thà của Hướng Bằng, có thể bị người ở Phong khác bắt nạt hay không?

Nghe thấy sư phụ gọi sư huynh, Mộc Bạch Ly cũng gấp gáp, chạy như bay đi ra nơi thường ngày sư huynh vẫn hay tu luyện vài vòng nhưng vẫn không thấy một bóng người, nàng có chút luống cuống: "Sư huynh đi đâu rồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"

Xông ra thấy đệ tử Mộc Tú Phong, nàng liền kéo lại hỏi: "Có thấy Hướng sư huynh của ta không?"

Người bị hỏi không hiểu: "Sư huynh của ngươi là ai?"

"Sư huynh của ta...... Chính là đại đệ tử của sư phụ Thanh Phạm đó!" Mộc Bạch Ly nóng nảy, bình thường Hướng sư huynh cũng sẽ không thể ra ngoài, suốt ngày chỉ biết tu luyện, người biết sư huynh cũng không nhiều, cho nên lúc này hỏi hơn vài người, không phải là họ không có ấn tượng mà là vốn không biết. Một người sống sờ sờ như vậy lại mất tích không biết đã đi đâu, thật khiến cho người ta lo lắng và đau lòng. Để sư huynh lại một mình, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm như thế nào? Sau khi tìm kiếm vài vòng liền trở về hội hợp với sư phụ, cả hai đều lắc đầu một cái, Hướng Bằng sư huynh cứ thế biến mất không thấy, một chút tin tức cũng không để lại, bây giờ phải làm sao? d.đ_LQĐ

Mặc dù nhìn Thanh Phạm không sốt ruột như Bạch Ly, nhưng trong lòng hắn cũng cực kỳ lo lắng. Bản thân hắn không quan tâm đại đồ này nhiều như Bạch Ly, bây giờ người mất tích, phần lớn trách nhiệm đều là do hắn, một lần đi chính là nửa năm, chỉ viết mấy phong thư để lại cho hắn tự tu luyện, nghĩ tới thật là thiệt thòi. Bây giờ người đã đi mất, cũng không biết nửa năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm thế nào mới có thể tìm được? Thanh Phạm cau mày, vẻ mặt thường xuyên treo nụ cười mỉm cũng biến mất không thấy, lúc này, cũng chỉ có thể hỏi Tần trưởng lão một chút xem có từng nhìn thấy, hay là bị phái đến Chính Sơn làm việc hay không mà thôi. Mặc dù đại đồ đệ có chút khờ, chân tay thì vụng về, có lẽ ở Chính Sơn bên kia có nhiều người đến cho nên bị phân công qua đó giúp một tay? Lập tức kéo Bạch Ly lại: "Đi, đến Chính Sơn xem xem!"

Vì vậy hai thầy trò lòng như lửa đốt vội vàng đi lên Chính Sơn, dọc đường đi có người chào hỏi, Thanh Phạm cũng chỉ gật đầu một cái cho qua. Cuối cùng tìm thấy Tần trưởng lão, hỏi ra thì được biết những đệ tử bị phái tới giúp một tay quả thật không ít, Các Phong cũng đều phái đi hơn phân nửa người, nhưng Hướng Bằng cũng không có trong nhóm người này, Tần trưởng lão suy nghĩ một chút, hình như cũng đã mấy tháng không nhìn thấy hắn, bản thân Tần trưởng lão cũng không chú ý. Nhận được kết quả như vậy khiến Mộc Bạch Ly và Thanh Phạm đều rất thất vọng, hai mắt Mộc Bạch Ly ngấn nước, nắm ống tay áo Thanh Phạm thật chặt: "Sư huynh, sư huynh không có chuyện gì chứ!"

"Không sao đâu!" Thanh Phạm an ủi nói, nhưng chính hắn cũng rất là nghi hoặc, một người sống sờ sờ như vậy rốt cuộc đã đi đâu? Ngay cả một chút tin tức cũng không để lại, cũng không có khả năng bị người bên ngoài bắt đi, chẳng lẽ?

"Vậy sư huynh đi đâu rồi?"

"Trước tiên đợi một chút đi, nói không chừng hắn chỉ xuống núi đi mua đồ mà thôi!"

Người sống sờ sờ bỗng dưng mất tích, cũng chỉ có thể đợi một chút mà thôi, thật khiến cho người ta lo lắng......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK