• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Kim Giáp đầu tiên là có chút cố ý  né tránh  ánh mắt của Kiếp Hỏa, không chịu nổi ánh mắt hắn, một bước xa tiến lên nắm cổ Kỳ Lân, “Nói, chủ nhân của ngươi là ai? Đang ở nơi nào?”

Nếu muốn thu phục linh thú đã nhận chủ là tương đối phiền toái, một là chủ nhân của nó phải chết, cái này vẫn còn dễ bàn, chủ yếu nhất là chủ nhân của nó trước khi chết có buông tha cho ý nguyện giữ nó hay không, như vậy linh thú kia mới có thể bị những người khác cưỡng chế thu phục. Nếu như không có, linh thú kia hoàn toàn có thể cự tuyệt, hơn nữa cũng có thể lấy cái chết cự tuyệt, cho nên, Thần Kim Giáp chán ghét nhìn Kỳ Lân trong tay. Không nghĩ tới bây giờ thành chuyện phiền toái như vậy, vậy Hồng Liên liệt hỏa ở mi tâm của mình lúc nào thì mới giải được? Có chút lấy lòng  nhìn về phía Kiếp Hỏa, vậy mà hắn hừ nhẹ một tiếng nghiêng đầu đi, rất không nể tình vòng hai tay trước ngực, “Ngài nói, làm sao bây giờ?”

“Dụ chủ nhân nó ra ngoài!” Dứt lời Thần Kim Giáp tiện tay từ trên đất rút lên mấy cây cỏ, một hồi kim quang thoáng qua liền biến thành mấy cây kim châm dài nhọn, đem Kỳ Lân lật qua, kim châm kia lập tức đâm vào mi tâm, một giọt máu đen chảy ra.

Kỳ Lân không phát ra được tiếng kêu, thân thể đang co rút, miệng sùi bọt mép lại giật giật, đau, đau thấu tâm, từ da xâm nhập đến cốt tủy, giống như mỗi một tấc kinh mạch cũng bị cắt đứt, mỗi một khối máu thịt đều có vạn nghìn con kiến đang gặm nuốt, đau. Tề Lăng trừ đau ra đã không cảm giác được những thứ khác, nhưng ý thức của hắn lại thanh tỉnh, đau đớn kia hành hạ hắn mỗi một giây, đau, cha, nương, đau, thật là đau, Bạch Ly, thật là đau......

Bên này Bạch Ly một đường chạy trốn, cũng là lảo đảo, nhiều lần té ngã trên đất, quần áo vốn được coi là sạch sẽ giờ phút này cũng bị làm bẩn, bị bùn đất nhuộm không thấy màu sắc, bụng đói, toàn thân vô lực, nhưng nàng cắn răng kiên trì  vẫn chạy như vậy. Trái tim nhảy không ngừng, giống như nghe được thanh âm thống khổ của Tề Lăng, hắn nói. Bạch Ly, thật là đau...... Nước mắt không cách nào khống chế liền chảy ra, nàng cảm giác được, cảm giác được hơi thở Tề Lăng càng ngày càng yếu ớt, không thể, không thể, Tề Lăng, cậu không có việc gì, cậu không có việc gì!

“Thế nào còn không gọi chủ nhân nó tới đây? Chủ nhân nó chẳng lẽ không cảm giác được nó bị đau. Hay là nó nói ra thân phận của chúng ta nên chủ nhân kia không dám tới đây? Ta nói tiểu Kỳ Lân, còn có ý thức chứ? Chủ nhân như vậy tới đây có ích lợi gì? Ban đầu ngươi nghĩ như thế nào vậy?” Thần Kim Giáp nhấc Kỳ Lân lên quăng hai cái, “Ta thu ngươi ngươi còn chạy trốn, lại tìm người phàm vô dụng làm chủ nhân?”

Bên kia Sênh Ca bị trói  ném ra ngoài, đầu đụng phải cây, nhất thời liền ngất đi, giờ phút này tỉnh lại thấy Tề Lăng bị thần tiên màu vàng kia bóp trong tay, “Buông huynh ấy ra!”

Thần Kim Giáp xoay người thấy Sênh Ca. Chán ghét nhìn sang, vung tay. Một đạo ánh sáng từ đầu ngón tay bay ra, tiến thẳng vào trong cổ Sênh Ca.”Bớt nói nhảm!”

“Ô ô!” Giống như bị nhéo ở cổ họng, Sênh Ca một câu cũng nói không nên lời, thân thể lại bị lửa hồng bao bọc, chỉ đành phải trơ mắt nhìn thần tiên vàng óng ánh nhấc Kỳ Lân lên. Kim châm dài nhọn  trong tay lại muốn chọc xuống, giờ phút này trên người Tề Lăng  đã cắm vài cây kim châm, nếu lại cắm nữa, Sênh Ca đã không dám nghĩ tiếp. Không dám nhìn nữa, nhắm mắt lại, hung hăng cắn khóe miệng, lệ rơi đầy mặt.

Đột nghe thấy mấy tiếng kêu lên, có biến cố gì? Đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy một con chim kỳ lạ, hình dáng như hạc, màu lông xanh, trên người có hoa văn màu đỏ cùng mỏ trắng, kinh ngạc nhất là chỉ có một chân. Chỉ thấy nó xoay một nửa trên không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm Thần Kim Giáp, ở cái nhìn kia Thần Kim Giáp dùng sức vỗ khôi giáp của mình, nhìn kỹ thấy dưới khôi giáp có một ngọn lửa, thậm chí ngay cả kim giáp cũng có thể tan chảy, quả thực kinh người!

Chỉ thấy Thần Kim Giáp khó khăn lắm mới diệt hết lửa, ngẩng lên trời quá to một tiếng, “Tất Phương, ngươi làm cái gì? Hỏa Diệu Tinh quân ngươi có ý gì?”

Lại thấy tiên nhân mặc đồ đỏ giống như có chút kinh hoàng, lặng lẽ tiến về sau lưng Thần Kim Giáp, thân thể cũng chui hẳn về phía sau hắn, rồi lại lặng lẽ lộ đầu ra, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào không trung, dường như hốt hoảng, có mang theo chút bộ dạng chờ đợi.

(làm gì mà Kiếp Hỏa lại sợ như vậy =)))

Con chim kia gọi là Tất Phương? Tất Phương! Giờ phút này Sênh Ca rốt cục nghĩ tới, Thần Điểu Tất Phương! Nếu như có thể lên tiếng, dám chắc rằng hắn sẽ kinh hô lên, Thần Điểu Tất Phương a, chỉ thấy trên sách, giờ phút này lại sống sờ sờ ở trước mắt. Chẳng lẽ, là tới cứu sư huynh? Lập tức có chút vui mừng lại có chút khẩn trương.

“Không ngờ các ngươi lại làm chuyện uy hiếp cưỡng bức này!” Thần Điểu Tất Phương quanh quẩn trên không trung, “Thật là quá đáng!” Vừa bay quanh vừa nói thầm, thật quá đáng, vừa nói vừa nói phun giận đến nỗi Thần Kim Giáp dậm chân!

Thần Điểu quả nhiên lợi hại, lại có thể nói chuyện, linh thú bình thường đều chỉ có thể cùng chủ nhân trao đổi qua tâm trí, Sênh Ca nghĩ như thế, chỉ là, một Thần Điểu hai thần tiên, không biết có phần thắng hay không đây? Vẫn là rất khó nói!

“Tất Phương điểu, ngươi không nên quá đáng!”

“Các ngươi mới thật là quá đáng, các ngươi mới thật là quá đáng!” Tất Phương lại lặp lại, lao vọt xuống bên cạnh Kỳ Lân, “Thần thú vương, vương......” Vậy mà trong đôi mắt  nó lăn xuống  hai giọt nước mắt, “Các ngươi thật là quá đáng, thật là quá đáng!”

Thần thú vương? Bên này Sênh Ca lập tức sợ ngây người, lại thoáng mỉm cười. Đúng vậy, sư huynh của hắn, hẳn là Vương đi, chỉ có thân phận như vậy mới xứng với tuyệt thế cùng cao ngạo của huynh ấy. Đã sớm cảm giác được khí vương giả của huynh ấy, không nghĩ tới, quả thực là Vương! Chỉ là, trong lòng chợt đập một cái, thiếu chút nữa hắn đã quên mất mình là ai, thiếu chút nữa đã quên chuyện mình nên làm, thiếu chút nữa bị mất phương hướng như vậy. Ánh mắt khép lại, không thể, không thể, ngươi yêu huynh ấy ư? Sênh Ca nhẹ nhàng hỏi mình, không thể, không thể, không ai cho phép, không thể a......

“Thần thú vương thì như thế nào?” Thần Kim Giáp vừa dứt lời, Tất Phương điểu liền bay lên, cánh khổng lồ đập gió, ngay lúc ánh mắt hắn choáng váng một cỗ lửa phun ra. Nhưng Thần Kim Giáp cũng sớm có chuẩn bị, kim quang chợt lóe, liền đẩy lửa kia trở lại! Một kích của Tất Phương không trúng, giương cánh lên trời cao, lẩn quẩn chuẩn bị tìm thời cơ đánh tiếp.

“Tất Phương!” Một thanh âm nhẹ vang lên, lại làm cho hai thần tiên trên mặt đất đều chấn động. Kiếp Hỏa tiên duỗi cổ ra ngoài, nhìn bầu trời kia xuất hiện một thân ảnh, lập tức cũng không trốn tránh, vung tay áo ra ngoài, “Hỏa Diệu, ngươi làm gì luôn phá hư chuyện tốt của ta!”

Thời điểm không thấy hắn ta Kiếp Hỏa sợ hắn ta lại nghĩ đến hắn ta, lúc có thể thấy được lại vui mừng quấn lấy hắn ta tức giận hắn ta. Kiếp Hỏa cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, nhưng hắn không thể khống chế được mình, giờ phút này một tay hắn chống eo, lông mày dựng thẳng, một tay chỉ vào Hỏa Diệu, “Hỏa Diệu, ngươi làm gì mà luôn phá hư chuyện tốt của ta!”

“Kỳ Lân này là Thần thú vương, bị hai người chèn ép thành như vậy, ngươi sẽ không sợ toàn bộ Linh Thú trong thiên hạ bạo động ư!”

“Chê cười, cho dù nó có huyết thống của Thần thú vương, làm sao hiện tại lại có bộ dáng này, những thần thú trên trời có mấy con sẽ  phục tùng nó, phần lớn ước gì nó chết đi, cũng chỉ có con chim ngu ngốc của ngươi mới coi nó là Vương!” Kiếp Hỏa cũng không khách khí, rất có tư thái của người đàn bà chanh chua chửi đổng!

“Nhưng trên người nó có Hồng Liên liệt hỏa của Tu La tộc!” Nói đến chuyện này, Hỏa Diệu nhàn nhạt nhìn lướt qua cái trán Thần Kim Giáp.

Thần Kim Giáp bị nhìn như vậy, trong bụng có chút kinh hoảng, đúng vậy, mới vừa rồi tại sao không nghĩ tới, có điều nghĩ lại, nhất định là trùng hợp, nếu không lần này tại sao lại không thể dùng? Bị biến thành như vậy đều không thể dùng, nhất định là có bí mật gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không có liên quan gì đến người Tu La tộc, nhiều nhất là pháp khí nào đó của Tu La tộc lưu lạc ra ngoài chỉ có thể sử dụng một lần, nghĩ đến đây Thần Kim Giáp lại thở phào nhẹ nhõm, hừ một tiếng không nói gì!

“Nếu Tu La tộc truy cứu, sợ là hai vị cũng không tiện nói rõ công đạo!” Thấy gương mặt bộ dạng Thần Kim Giáp không thèm để ý, Hỏa Diệu bổ sung một câu, “Tóm lại, chỉ cần ta phát hiện hai người có hành động bất chính đối với Kỳ Lân này, chắc chắn sẽ ngăn cản!” Giọng nói cứng rắn, dĩ nhiên nếu bàn về thực lực, hai vị thần tiên dưới đất cũng không phải là đối thủ của Hỏa Diệu. Cho nên giờ phút này nghe lời nói của hắn Thần Kim Giáp cũng chỉ là phẫn hận trong lòng lại không thể nói thêm cái gì, chẳng qua là Kiếp Hỏa lại nhảy ra ngoài la ầm lên, “Ngươi tại sao tại sao......”

Hỏa Diệu cũng không để ý đến hắn, xuống đem Kỳ Lân ôm ở trong tay, cẩn thận kiểm tra một lát, từ trong ngực lấy ra một viên tiên đan nhét vào trong miệng Kỳ Lân. Hắn cũng không có can thiệp quá nhiều, Hỏa Diệu vốn không phải là người thích quản chuyện phàm tục, chẳng qua là lần này do Tất Phương yêu cầu, hơn nữa là do Hồng Liên liệt hỏa kia, hắn mới ra mặt. Cẩn thận thả Kỳ Lân xuống đất, lại giải khai lửa đỏ cho Sênh Ca cùng Cấm thanh chú**, sau đómới quay đầu lại, trên mặt treo một nụ cười yếu ớt, “Kiếp Hỏa, đi về!”

**là kiểu chú khiến người ta không nói đuợc

Kiếp Hỏa đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó mừng rỡ cười toét miệng, lúc này sao còn để ý chuyện Kỳ Lân gì đó, vui sướng hài lòng  đi sau lưng Hỏa Diệu, “Kim tiên hữu, cùng nhau trở về thôi!” Thần Kim Giáp còn chưa mở miệng đã nhìn thấy Kiếp Hỏa nhìn hắn lườm nguýt liên tiếp, ý nói nếu ngài không bằng lòng, lập tức cũng phải bằng lòng. Ba vị thần tiên cùng cưỡi một đám mây, bay thẳng lên trời......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK