• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một ngọn lửa bốc lên, con diều kia liền bị đốt cháy sạch, không chừa lại một chút tro bụi. Lúc này, trong tay hắn nặng trịch, giống như khí lực toàn thân đều bị rút ra, con diều kia đặc biệt nặng, ép cho Tề Lăng có chút không thở nổi.

Nàng ấy không thích ở cùng ta, cho nên bảo ta không cần đi tìm nàng, nghĩ đến đây trong lòng liền có cảm giác nói không nên lời. Thương thế đỡ hơn một chút, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là đi tìm nàng, cho dù có lật tung cả Ma Cung cũng phải tìm được nàng, kéo dài thêm một ngày, lòng hắn sẽ như phát điên. Khó khăn lắm mới nhận được con diều báo tin bình an, lại mất đi liên hệ. Lần thứ hai vui mừng khi nhìn thấy con diều truyền tin, đợi sau khi mở thư ra đọc hết nội dung bên trong thì hoàn toàn ngược lại, như là một truyện cười lớn, Tề Lăng nhịn không được mà giật giật khóe miệng, nụ cười kia bi thương đến tuyệt vọng, khiến cho trái tim như bị người rạch ra thành mảnh nhỏ.

Nàng sống rất tốt, nàng vốn không cần ta!

Nghĩ vậy, cơ thể liền không ngừng run rẩy. Trước đây, Bạch Ly của ngày đó sẽ thân thiết nắm lấy tay hắn rồi bày ra dáng vẻ lo sợ. Trước đây, Bạch Ly của ngày đó sẽ thức dậy thật sớm mà nấu cơm cho hắn, khiến toàn thân nàng đều dính bụi. Trước đây, nàng sẽ nói: Nếu không, ta gả cho ngươi là được! Ban đầu, nếu biết vậy hắn đã chẳng làm!

Nếu có thể làm lại một lần nữa, có phải nếu hắn ở bên nàng, giúp đỡ nàng thì sẽ không sảy ra chuyện như bây giờ sao? Đột nhiên nhớ đến bóng dáng không nhiễm một hạt bụi nhỏ ấy, nàng đã có người cực kỳ quan trọng trong đời, đã không còn cần ta nữa!

Nhưng mà, Bạch Ly, nếu được lựa chọn lại một lần nữa, ta vẫn không thế luôn ở bên cạnh nàng. Tề Lăng mỉm cười chua sót, khóe miệng như đóa hoa anh túc màu tím nở rộ, tuyệt vọng lại đẹp đẽ khiến người ta hít thở không thông, Sênh Ca cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn. Hắn biết đối với bản thân mình đó chính là một loại độc, nhưng lại không có biệt pháp, hoàn toàn đắm chìm vào đó.

Tề Lăng siết chặt quả đấm, một nhát chém đứt đại thụ trước mặt, thân cây kia liền tà tà đổ nghiêng, lá cây bay xuống vô số, rơi trên tóc và vai hắn. Trừ khi ta đủ mạnh, nếu không Bạch Ly vĩnh viễn cũng không thể ở bên cạnh. Thế nhưng, ngày trước hắn liều mạng tu luyện như vậy cũng đâu có ích lợi gì. Phương pháp tu luyện của người bình thường vốn không thích hợp với bản thân, ở trước mặt những thần tiên đạo đức giả kia, bản thân vẫn cứ yếu như vậy, dường như chỉ cần một đầu ngón tay của bọn họ cũng có thể giết chết hắn dễ như nghiền chết một con kiến. Cho nên, có lẽ Bạch Ly ở  bên sư phó của nàng so với ở bên ta quả thật tốt hơn rất nhiều. Đúng vậy, tốt hơn rất nhiều. Tốt hơn rất nhiều...

Phù một tiếng, trên vai Tề Lăng bốc lên một ngọn lửa. Lá cây đậu ở đó lập tức bị cháy sạch, trong nháy mắt biến thành tro, tan thành mây khói, ngay cả lá cây ở xa cũng hóa thành tro.

"Sư huynh!" Sênh ca quan tâm hỏi: "Là thư Bạch Ly gửi đến sao?"

Thấy Tề Lăng quay đầu, không nói gì mà chỉ cười, cứ như vậy mà đứng thẳng tắp ở đó. Khóe miệng cười nở rộ, hơn nữa còn là cười với mình, xinh đẹp, mê người đến mức tận cùng. dđ.LQĐ Nhưng mà, nụ cười kia lại càng giống một thanh đao băng giá, Sênh Ca biết, trong nụ cười kia có tàn nhẫn thậm chí còn lộ ra mùi máu tanh. Sư huynh trước kia chỉ lạnh lùng, nhưng một cái chớp mắt này giống như đã thay đổi, băng lãnh yêu dị lại ẩn ẩn mang theo chút quỷ mị, khắp toàn thân đều tỏa ra lãnh khí, lại gần một bước cũng sẽ khiến người bị thương vì rét lạnh. Thế nhưng, nó hấp dẫn, hấp dẫn người đi tới, cho dù có phải thịt nát xương tan cũng muốn đi đến, chỉ cần ở bên huynh ấy cũng đã đủ. "Sư huynh..."

"Bạch Ly sẽ không trở về nữa!" 

Trong lòng Sênh Ca vẫn còn đang vui sướng, đã bị câu nói thứ hai của Tề Lăng bóp nghẹt.

"Chúng ta cũng tách ra rèn luyện đi!"

"Tại sao?" Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, Sênh Ca liền hối hận, hắn có tư cách gì hỏi như vậy. Lập tức, hắn nhỏ giọng đến gần như nỉ non: "Sư huynh, tại sao chứ..."

"Cần lý do sao?" Bởi vì mấy ngày gần đây nhờ có Sênh Ca chăm sóc nên hắn vẫn trả lời, cho dù chỉ là một câu như vậy. Nói xong, hắn xoay người rời đi.

"Kẻ địch của huynh mạnh như vậy, huynh để cho đệ ở bên cạnh huynh có được không!" Sênh ca nóng nảy thét lên, hắn chỉ hy vọng sư huynh có thể quay đầu, dù cho nhìn mình một lần cũng là tốt lắm rồi, giờ phút này trong đôi mắt hắn không biết vì sao đã tràn ngập nước, nước mắt cứ thế như thế tuôn ra, xuôi theo gò má chảy xuống, khuôn mặt hắn càng lộ vẻ tái nhợt: "Sư huynh, đệ rất muốn giúp huynh mà!" dđ.LQĐ Trong lòng rất đau, cho dù có phải đi chết vì huynh, ta cũng nguyện ý, khó trách huynh nói lần này ta đi ra ngoài sẽ gặp phải kiếp nạn của mình. Thì ra chính là huynh, sư huynh, ta không hối hận, ta không hối hận huynh là kiếp nạn là của ta, cho dù là một kiếp nạn có liều chết dây dưa cũng sẽ không có kết quả...

Bên này Tề Lăng quả thật dừng bước lại, có một chuyện hắn vẫn luôn quên chưa hỏi, lúc hắn bị thần tiên đuổi giết đến cuối cùng hình như đã lộ nguyên hình, sau đó thì sao? Hắn không nhớ rõ, lúc ấy sênh ca cũng ở bên cạnh, vậy thì hắn hẳn là sẽ rõ, liệu hắn có biết, mình là linh thú hay không đây?

Tề Lăng quay đầu, cười nhẹ mê hoặc lòng người.

"Sênh Ca, lần trước sau khi thần trí ta không còn rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đệ, lúc ấy đệ cũng bị va chạm đến hôn mê, sau khi tỉnh lại thì thấy sư huynh bị Thần Kim Giáp tóm ở trong tay, sau đó, sau đó một con hỏa điểu cùng với một vị thần tiên khác bay tới. Vị thần tiên kia nói gì đó với 2 vị thần tiên lúc trước, hắn nói chỉ cần hắn còn ở đây sẽ không để họ làm khó sư huynh. Vị thần tiên kia còn cho huynh ăn một viên đan dược, sau đó bọn họ liền cùng nhau bỏ đi, khi đó đệ mới có thể nhúc nhích..."

"Chỉ như vậy sao?"

Sênh Ca nhớ lại một lần nữa, xác định đúng là như vậy, gật gật đầu.

Tề Lăng nhìn vào ánh mắt Sênh Ca, thấy mắt hắn trong suốt không giống đang nói dối, bản thân cũng có chút do dự không quyết, dù sao, sư đệ này cũng đã cứu mạng của mình, nhưng nếu hắn biết mình là linh thú, biết Bạch Ly là chủ nhân của mình, lỡ như hắn tiết lộ Bạch Ly cho hai tên tiên nhân xấu xa kia, Bạch Ly sẽ gặp nguy hiểm, rốt cuộc muốn hay không?

Diệt khẩu...

"Sênh Ca, đệ có biết ta..." Còn chưa nói xong hắn đã bị Sênh Ca cắt ngang: "Ta biết, sư huynh là yêu thú, nhưng mà không sao cả, cho dù là yêu thú thì như thế nào, huynh vĩnh viễn là..." Lời muốn nói cuối cùng vẫn là không thể nói ra miệng. "Huynh vẫn mãi là sư huynh của đệ!"

Tề Lăng dừng một chút, cuối cùng vẫn là không đành lòng mà lắc lắc đầu: "Ta đi đây!" Nói xong hắn phá không mà đi.

Nếu như phương pháp tu luyện của con người không thích hợp với mình, vậy thì dùng phương pháp của yêu thú đi, mặc dù sẽ cực kỳ máu tanh, nhưng chỉ cần có thể mạnh lên, chỉ cần có thể bảo vệ Bạch Ly, chỉ cần có thể báo thù, vậy thì tính mạng của những người khác có tính là gì? Hút máu người, cùng lắm cũng chỉ có vậy! Nhưng mà, vì sao hắn lại đau lòng như thế?

Máu tươi chảy đầy đất, nữ tử toàn thân trần trụi trong lòng hắn lạnh dần, Tề Lăng ngẩng đầu, một vệt máu tươi chảy dọc xuống từ khóe miệng, một bộ y phục màu đỏ dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, mặc dù trên quần áo mang độ ấm hấp thu từ ánh mặt trời, thế nhưng hắn vẫn lạnh, lạnh đến phát run. Xác chết nữ tử trong lòng bị hắn dụ dỗ đến thật lâu hắn cũng không muốn buông ra, tay đang run lên, trái tim cũng run rẩy, đau quá, Bạch Ly, ta lạnh quá...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK