Nơi Kyoto hoài cổ... Anh ngỏ lời với em, và em đồng ý...
Nơi cổng trường buổi sớm... anh hôn vào má em...
Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay cửa lớp của anh, em bị cướp mất nụ hôn đầu từ anh...
Tình cảm này, đến nhanh khiến em ngỡ ngàng...
Ngỡ ngàng vì không thể tin rằng mình có một chuyện tình đẹp như vậy.
Tháng năm, sắc trời trong veo một màu xanh ngắt.
Hôm nay chủ nhật nên Bảo Anh được một bữa thẳng cẳng ra mà ngủ đến trưa cho đã. Ôi chủ nhật! Nếu ví bảy ngày trong tuần là bảy chàng trai, thì chủ nhật vẫn là soái ca hoàn hảo nhất! Chủ nhật ơi... giá mà anh đừng rời xa em thì hay biết mấy... Anh để mấy thằng Hai, Ba, Tư, Năm, Sáu, Bảy vùi dập em cho đã đời, xong anh đến nhẹ nhàng xoa dịu em trong hai mươi tư giờ đồng hồ ngắn ngủi, rồi đi mất dạng, bỏ em lại đơn côi chiếc bóng với thằng cha thứ Hai quỷ dữ mang dòng máu S bất diệt. Em nói em yêu anh, anh chẳng nói chẳng rằng gì, cho em sự thoải mái, rồi bỏ đi cái rụp! Bất công quá mà!!!
Bảo Anh lật người qua lại liên tục trên chiếc giường êm ái. Hôm nay đồng hồ báo thức không kêu, cô Nguyên không kêu réo cô dậy sớm. Trời ơi đúng là thiên đường mà!!
Chủ nhật ơi... em yêu anh... em yêu anh hơn tất cả...
Đang nằm tự sướng với bản thân, thì tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên khiến Bảo Anh giật bắn người, ngưng lảm nhảm, tay thì vơ lấy cái cục gạch đặt nơi đầu giường. À thì thật ra nó không phải là cục gạch tầm thường! Cô Nguyên thật sự rất để ý, lựa trúng cái smartphone y chang của Bảo Anh xài hồi còn ở Việt Nam. Quên mất, lại lảm nhảm nữa rồi!
"Alo~!" Cô nàng cất giọng ngái ngủ (giả vờ) ra.
"Sao vậy? Chưa dậy sao?"
Bảo Anh ngây đơ như gốc bơ một hồi, hoàn hồn rồi thì lập tức bật thẳng người dậy sau khi nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc kia vang lên.
"Ji... Jiro!!! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!" Cô nàng chẳng biết nói gì nên cứ lắp ba lắp bắp mãi mấy từ đó trong miệng.
Đầu dây bên kia, Jiro bật cười một cái. Cô gái của anh mới sáng sớm mà đã dễ thương như thế này rồi, sao anh chịu cho được?
"Mới có chín rưỡi sáng, bộ anh làm em thức giấc à?"
"Đừng có chọc em mà!!! Cái anh này..." Bảo Anh phồng đôi má đang ửng đỏ lên, trách móc anh.
"Rồi rồi... không chọc em nữa!" Jiro cười xòa, giọng điệu như kẻ chịu thua "Thế... bây giờ muốn xuống nhà tiếp anh hay để anh lên phòng em đây?"
Bảo Anh lại được một phen ôm gốc bơ ngồi đơ. Cái gì thế?? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?? Anh ấy sang nhà mình từ lúc nào?? Anh ấy đứng đợi bao lâu rồi?? Cô Nguyên có biết không hả trời?? Bao nhiêu câu hỏi cứ lần lượt tra tấn tâm hồn nhỏ bé của cô gái tội nghiệp. Bây giờ mà có cho cô cái túi bự đến cỡ nào, cô cũng không thể chứa hết những câu hỏi trong đầu mình lúc này được!
Rốt cuộc, cô nàng lựa chọn cách im phăng phắc, cúp điện thoại cái rụp, làm đầu dây bên kia trong lòng cũng phải dạt dào bao nhiêu là cảm xúc!
~~~~~~ Mười lăm phút sau ~~~~~
"Anh đến từ lúc nào thế?" Bảo Anh xoay mặt liếc mắt đi chỗ khác, tránh nhìn vào mắt Jiro và làm bộ ra vẻ giận dỗi. Cô đã phải tắm, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ chỉ vỏn vẹn có mười lăm phút đồng hồ vì sợ anh đợi. Xuống đây chẳng những gặp gương mặt vô tư của anh mà lại còn bị anh nói là tốn thời giờ... Tốn cái gì chứ? Anh đợi cô từ lúc nãy được, đợi thêm tí thì có sao?
"Anh cũng mới đến thôi! Sao vậy? Giận anh à?" Jiro áp hai tay vào má Bảo Anh, xoay mặt cô đối diện với mình.
"Anh nói em là đứa tốn thời giờ..." Cô lí nhí trả lời.
"Ý anh là..." Ngừng một lát để vẽ một nụ cười mỉm, anh lại tiếp "Cả ngày thì trôi qua nhanh, em như vậy thì sao anh ở bên em lâu hơn được hả?"
Đầu Bảo Anh bốc khói nghi ngút vì ngượng, cô cúi mặt, để mặc cho tay của Jiro vẫn còn ở trên má của mình. "C...cái gì mà lâu với nhanh? Anh còn chưa hỏi em có muốn đi chơi với anh không mà...? L... lỡ đâu em bận gì thì sao?"
Nghe đến đây, giọng Jiro ngay lập tức ỉu xìu,"Vậy em bận thật à?"
Bảo Anh ngẩng đầu lên, ngẩn người ra vì cái gương mặt trẻ con kia. Dù tan chảy mềm nhũn như kem tan trong nắng hè nhưng cô nàng vẫn cứ thích ra dáng kiên cường, "Ừ... ừ đấy! Người ta bận ghê lắm! Bận lên kế hoạch đi chơi ở đâu với anh cả ngày đấy!"
Jiro lập tức vui như đứa trẻ được thưởng kẹo, được nước cúi người xuống hôn vào chóp mũi Bảo Anh một cái "chóc" làm cô nàng nhà ta đỏ mặt đến mức muốn bốc hỏa, chạy thục mạng vào nhà để trốn, sẵn tiện xin cô Nguyên một vé đi chơi cả ngày.
Rốt cuộc, anh chàng hội trưởng cũng có thể dắt tay bạn gái của mình ra khỏi nhà của cô ấy một cách thành công!
"Em có biết câu này không nhỉ? Nó hợp với tình cảnh giữa hai tụi mình lắm."
"Câu gì?"
"Em chỉ việc yêu anh thôi, còn cả thế giới, cứ để anh lo..."
Đang đi trên đường, gió cuối xuân thổi còn chút se lạnh, ấy thế mà mặt Bảo Anh còn nóng hơn cả mặt trời mùa hạ.
"D... dĩ nhiên là em biết câu đó rồi!!!" Cô nàng đột ngột đứng khựng lại, lắp bắp nói, bộ dạng thì đang giả bộ bình tĩnh, nhưng thực chất lại để lộ hết sự ngượng ngùng ra ngoài. Cô biết câu nói ấy chứ!! Trên mạng có rất nhiều, nhưng sao nghe chính miệng bạn trai mình nói ra thì lại hạnh phúc đến thế?
Jiro nhìn cô, chỉ cười, không nói gì.
Tay vẫn đan chặt tay, tiếp tục bước đi qua những dãy phố đông người buổi sáng.
Cô nhận ra, nếu có anh, thì dù là ngày nào đi chăng nữa, cũng sẽ là ngày hoàn hảo.
Vì anh, vốn dĩ là chàng trai hoàn hảo của riêng cô!
Lại một buổi sáng nào đó, Bảo Anh uể oải dậy sớm. Hôm nay là ngày cô trực nhật nên không thể tới trễ được!
Và, chẳng nói chẳng rằng, chàng hội trưởng ấy xuất hiện trước nhà cô cùng với chiếc xe đạp quen thuộc của mình, cất lời dịu dàng, "Chào buổi sáng."
Bảo Anh ngạc nhiên, thật sự ngạc nhiên, ngạc nhiên quá chừng!! Chưa kịp hỏi thì anh đã trả lời luôn, "Hôm qua khi nói chuyện điện thoại, em nói em phải ngủ sớm để mai dậy sớm lên trường trực còn gì? Ngày nào anh cũng đi sớm, nên muốn qua đón em."
Cô ngẩn người, làm hội trưởng quả thật là cực nhọc! Đã thế anh còn vòng vèo sang đây để đón cô đi học chung nữa chứ! Là do anh rảnh rỗi sinh nông nổi, hay là do anh ngốc đây?
Từ nhà cô đến trường phải đi lên một con dốc, anh đạp xe mà chẳng than nửa lời. Nhìn tấm lưng đẫm mồ hôi của anh, cô xót quá, rục rịch mãi cũng bèn buộc giọng nói, "Hay em xuống đi bộ nhé?"
Anh không dừng xe, chân vẫn đạp, tay quàng ra sau cầm lấy tay cô đặt lên eo của mình.
"Ngồi im đó! Nhúc nhích lỡ té xuống thì sao?"
Cô ngơ người ra một hồi, cuối cùng cũng ôm chặt lấy anh, im thin thít vì quá ngượng.
Chẳng cần nói cũng biết, hôm ấy là một ngày cực kì hạnh phúc!
Lại là buổi sáng nào đó, bất chợt, anh cũng sẽ đứng trước cửa nhà cô, chào cô bằng nụ cười dịu dàng ấy. Anh lại chở cô đi học, lại được cô quan tâm đặc biệt khi theo anh tới tận nhà xe, lau mồ hôi cho anh rồi mới chịu về lớp. Cảm giác đó làm anh hạnh phúc chết đi được!
Lại sẽ là một buổi trưa nào đó, anh đột ngột đến lớp của cô, rủ cô đi ăn trưa cùng. Cô thích ngồi ở đâu, anh sẽ ngồi ở đó. Là góc cầu thang, hay sân thượng, hay canteen, hay bãi cỏ phía sau trường đều được. Cô ở đâu, anh sẽ ở đó.
Lại sẽ là một buổi chiều nào đó, anh phải làm việc của hội học sinh nên ở lại trễ. Cô vẫn chịu khó ngồi lại, trên tay cầm sẵn mấy bịch bánh và vài hộp sữa mua ở canteen. Thậm chí, có khi cô còn chạy ra siêu thị, mua trà về pha, đôi lúc pha trò với anh để anh thoải mái, rồi ngượng muốn chết khi anh đột ngột hôn cô, cười nói, "Môi em còn vị sữa/bánh/trà hồi nãy nè!" Cô che miệng lại, đánh anh mãi không thôi.
Lại là một buổi sáng, buổi sáng hôm ấy, anh nói rằng, anh bị bệnh.
Lại là một buổi trưa, buổi trưa đầy cô đơn và thấp thỏm lo âu.
Lại là một buổi chiều, buồi chiều gặp anh ngồi trên giường bệnh. Vẫn là giọng nói dịu dàng và nụ cười ấm áp, nhưng làm tim cô đau thắt lại.
Và rồi... lại là một buổi chiều. Anh đi mãi, và cô không được nhìn anh lần cuối.
Sáng đầu hạ trong veo, anh xuất hiện trước mắt cô, lại ôm cô vào lòng, nói rằng, "Anh yêu em..."
Là yêu...
Chứ không phải là thích!
Anh biến mất trong vòng tay của cô, để cô chơi vơi giữa nỗi đau, mơ hồ, nhưng lại xé lòng đến cùng cực.
Chàng trai đó, đã từng nắm tay cô, lau nước mắt cho cô. "Em mà khóc nữa, anh khóc theo luôn đấy!" Chẳng biết, có phải anh đang dỗ dành cô hay không, nhưng nghe câu nói của anh xong, cô chỉ biết bật cười và ôm anh vào lòng.
Chàng trai đó, đã từng chở cô trên chiếc xe đạp quen thuộc, đi lên con dốc không biết bao nhiêu lần, nhắc nhở cô phải ôm mình vì sợ cô té ngã.
Chàng trai đó, đã từng ôm cô từ sau lưng và nói, "Anh thích ôm em như thế này! Bây giờ trời mà lạnh chút nữa thì thích nhỉ?"
Chàng trai đó, đã từng, và vẫn đang khiến cho cô thấy trái tim mình vô cùng ấm áp khi nghĩ về anh.
Cô tự hỏi, trong chuyện này, kẻ yêu nhiều hơn, là cô, hay là anh?
Anh không phải là quá khứ, mà anh là kỉ niệm, là mối tình đầu mà em trân trọng mãi...
Cuộc đời sau này, cho dù trải qua bao nhiêu mối tình, nhưng có được mối tình đầu là anh, đối với em chính là hạnh phúc tuyệt vời nhất!