Mùa thu năm mười sáu tuổi... em nhớ anh
Mùa thu năm mười sáu tuổi... anh thích em
Đại hội thể thao – Chương 1: Marathon và lời thách đấu
Vụ Gin và Bảo Anh thách đấu xem sức ai dai hơn đã dấy lên sự hào hứng của cả hai lớp. Lớp nào cũng mong lớp trưởng mình sẽ dành chiến thắng vinh quang. Riêng Bảo Anh thì cứ ngồi ôm đầu than thở. Phen này thì tiêu rồi... Sao cô lại có thể so với Gin được cơ chứ? Cô đấu với cậu ta còn không lại, lúc nào cũng là đứa mệt trước, thì làm sao thi chạy được đây...?
Nhưng mà... lần thách đấu này là xem xem ai giữ sức tốt nhất để hoàn thành chặng đua còn gì? Nhưng nếu biết giữ sức thì chắc chắn nắm phần thắng, vì ít có ai giữ sức tốt trong khi chạy đường dài. Đã vậy... cô nghe nói đường chạy lần này còn phải vượt qua con dốc anh đào, con dốc mà cô vẫn thường đi đến trường hằng ngày, thì mới cán đích được! Tới lúc lết được hết cái dốc đó thì chắc nằm ngửa ra mà thi nhau thở chứ ở đó tranh với đấu...
Nhưng Bảo Anh vẫn muốn thử sức một lần xem sao! Dù gì thì thách đấu với cậu ta cũng tốt! Hy vọng lần này cô có thể lập kỉ lục lần đầu tiên thắng thầy giáo của mình...
"Nè Chii – chan! Cậu thấy thế nào?"
"Hả? Thấy gì?" Bảo Anh giật mình trở lại thực tại khi nghe Ayane hỏi.
"Vụ thách đấu đó! Cả lớp đang nghĩ điều ước cho cậu khi cậu chiến thắng. Cậu nói xem, bắt cậu ấy làm osin, hay là làm người yêu một tuần?"
"Bỏ, bỏ, bỏ đi!" Bảo Anh xua xua tay liên tục "Không còn cái nào hay hơn sao?"
"Cậu được một người giỏi giang như thế làm osin hay người yêu là hời lắm rồi đó! À không, được cậu ta quan tâm đặc biệt thôi cũng đã là may mắn rồi." Một ai đó lên tiếng. Hời á? Cô có mơ cũng không muốn mơ thấy mình làm người yêu của cậu ta! Còn cái chuyện quan tâm đặc biệt nữa chứ! May mắn ở chỗ nào?
"À... nhưng mà cũng đâu có chắc tớ sẽ chiến thắng..."
"Nhất định phải thắng!!!" Bảo Anh chưa kịp nói xong, cả lớp đã cướp lời cô và đồng loạt hét to. Khoé miệng cô nàng giật liên tục, cứng họng chẳng còn biết phun ra từ nào cho hợp lý nữa. Mà thôi, nếu cả lớp đã mong chờ như vậy, thì cô cũng nên cố gắng hết mình mới phải!
"Tớ muốn thấy thử cái bộ mặt suy sụp của Shinakawa khi bị bắt làm người hầu cho Chii – chan..." Ayane bắt đầu triệu chứng ảo tưởng khiến Bảo Anh cười khổ. Bây giờ bao nhiêu "khát khao" của cả lớp đang để hết lên vai cô, chẳng biết có mang nổi để chạy hay không đây?
Ngày chạy đã gần kề. Tối trước ngày trọng đại, Bảo Anh vẫn ung dung ngồi xem anime và ăn snack. Cô nghĩ tinh thần càng thoải mái thì chạy mới có kết quả tốt được. Shinakawa Gin, tôi mặc cho cậu tốt thế nào, nhưng thách đấu vẫn là thách đấu, phải ráng thắng cậu để hành hạ cậu thì tôi mới thoả mãn.
Sáng hôm sau, tất cả các học sinh có mặt ở vạch xuất phát đông đủ. Không khí vui tươi và náo nhiệt. Chỉ riêng các thành viên hai lớp 1 – 2 và 1 – 3 đều toả ra sát khí đen ngùn ngụt ngút trời, mắt ai nấy đều biến thành hai cục lửa lớn, máu trong người thì sôi sung sục, khí thế dâng trào.
"Sẵn sàng chịu chết chưa?"
"Hừ... Chưa biết ai sẽ chết trước!"
Tiếng súng vang lên, và tất cả đồng loạt xuát phát!
Bảo Anh lúc ở vạch dành được chỗ đứng đầu nên chạy trước. Cô nàng vừa chạy vừa điều hoà nhịp thở, không chạy quá nhanh. Những điều này lúc học võ toàn Gin dạy cho cô, giờ cô áp dụng thì chắc chắn cậu ta sẽ còn áp dụng tốt hơn, nên phải cố gắng hơn!
Mặt trời trên cao vẫn vô tư chiếu nắng nóng xuống, làm những học sinh tội nghiệp muốn chết vì khô héo, nhưng không ai dám dừng lại nghỉ ngơi. Bảo Anh chạy đều đều, từ từ vượt mặt những người khác. Mồ hôi của cô túa ra khắp cơ thể, nhưng cô không quan tâm lắm.
Lúc Bảo Anh chạy ngang nhà mình là đã hơn nửa đoạn đường, chỉ cần vượt qua một cây cầu nữa là đến chân dốc. Cây cầu này khá nhỏ, bắt ngang một con suối, nằm giữa một khu rừng nhỏ. Lúc chạy tới đây, Bảo Anh cảm thấy cái nóng đã dịu đi rất nhiều, tinh thần của cô cũng sảng khoái hơn.
Nhưng có một chuyện không ngờ lại diễn ra vào đúng lúc này.
Bảo Anh vừa chạy sang cầu đã bị đau bụng dữ dội. Cô nhăn mặt, ôm lấy bụng của mình. Là đau bụng dưới, không lẽ... sắp đến ngày rồi sao? Cô định mặc kệ để chạy tiếp, nhưng bụng cứ quặn lên khiến cô không chịu nổi, đành phải ngồi xuống một gốc cây gần đó. Nãy giờ cô chạy cũng bỏ xa nhiều người quá, nên giờ không có ai đi ngang đây cả... Thuốc giảm đau cũng không mang theo, nên đành phải ngồi chịu trận một chút để cơn đau lắng xuống rồi chạy tiếp vậy!
Nhưng sự thật không hề đơn giản. Mỗi lần sắp đến ngày, bụng của Bảo Anh đều đau hơn mức bình thường. Hiện tại đã chứng minh, bụng cô cứ quặn lên liên hồi khiến cô không thể chịu đựng được. Bị như vầy còn mất sức nhiều hơn là chạy marathon nữa...
Bảo Anh co gối, mặt nhăn lại vì đau đớn. Chắc cô đành phải bỏ cái viễn tưởng chiến thắng đi thôi... Đau như vầy còn lâu mới hết, về bét trường chắc chắn là cô rồi. Chậc, lần này lại phải thua cậu ta!
Bụng lại quặn lên, Bảo Anh gập người, lấy tay ôm bụng, vùi mặt mình vào đầu gối. Cái thân con gái chết tiệt này, lúc nào cũng làm cô khổ sở.
"Ha a.... Trời ơi... đau chết mất..."
Đang khó khăn rên lên để than vãn, thì đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay đang ôm bụng của Bảo Anh khiến cô giật mình, ngẩng mặt lên.
"Cậu... Tôi tưởng cậu chạy trước rồi chứ?" Cô trợn mắt nhìn người đang quỳ gối trước mặt mình, là Gin đây mà! Sao cậu ta còn ở đây? Với sức của cậu ta thì đáng lẽ đã đến đích lâu rồi chứ?
"Tay em lạnh hết rồi! Đau thế nào? Có đứng dậy được không?" Dường như Gin không quan tâm đến câu hỏi của Bảo Anh. Mặt anh tối sầm lại vì lo lắng, hỏi ngược lại cô.
"Chỉ là... đau bụng trước kỳ đèn đỏ thôi, không có gì đâu..." Bảo Anh hơi ngập ngừng, nói sự thật với Gin "Tôi ngồi nghỉ một lát là được, cậu đi trước đi."
"Có đem thuốc giảm đau không?" Gin lại hỏi.
"Không..." Bảo Anh lắc đầu "Tôi để trong túi xách, để ở trường rồi..."
Gin im lặng, tay vẫn nắm chặt tay của cô không buông. Cô thấy hơi lạ, nên định rút tay ra nhưng không được.
"Để tôi cõng em." Sau một khoảng lặng kéo dài, cuối cùng, anh lên tiếng.
Bảo Anh đớ người. Lại cõng! Cõng nữa sao? Cậu ta không thấy mệt à?
"Cậu chạy nãy giờ cũng mệt rồi, còn cõng tôi nữa. Điên à?" Cô xua tay nói "Tôi ngồi đây một lát là được. Cùng lắm là về chót thôi chứ có gì đâu?"
"Coi thường sức của tôi à?" Gin buông tay cô ra, rồi xoay người lại "Lên lưng, nhanh lên."
Cô thở dài bất lực, đành chậm chạp leo lên lưng anh. Đúng là một tên ngoan cố!
Gin vòng tay ra sau đỡ lấy cô, đứng dậy và bắt đầu chạy. Chạy vượt qua bao nhiêu người là có bấy nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào họ như sinh vật lạ. Bảo Anh xấu hổ, muốn xuống đi bộ lắm nhưng lại bị cơn đau và vòng tay của Gin níu giữ nên không thể nào mở miệng nài xin được. Cô tự nghĩ lúc này mình giống một con nhỏ bánh bèo vô dụng quá đi mất! Hình tượng Bảo Anh mạnh mẽ biến đi đâu mất tiêu rồi...?
Gin bắt đầu chạy lên dốc. Con dốc này khá dài, mà lại còn... khá đứng nên Bảo Anh bắt đầu lo lo. Cô nàng sợ Gin chạy không nổi nữa sẽ quăng cô vào lề đường rồi chạy về đích một mình. Nghĩ đến đó, bất giác tay của cô siết chặt lấy cổ anh hơn.
Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, trên cổ Gin, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập hơn một chút, nhưng tốc độ của anh vẫn không hề giảm đi. Bảo Anh cảm thấy hơi áy náy, ngọ nguậy trên lưng anh một lúc rồi lưỡng lự lên tiếng: "Hay để tôi xuống đi bộ cũng được..."
Nhưng Gin không ngừng lại, mà chỉ ném cho cô một câu trả lời ngắn gọn: "Nhúc nhích một hồi là té cả hai đứa luôn đấy. Yên cho tôi tập trung."
Bảo Anh tròn mắt, ngắm mái tóc bồng bềnh của Gin, tưởng tượng ra gương mặt của anh lúc này. Rồi đột nhiên, đầu cô lại hiện lên những kí ức, không hề xưa cũ, không hề nhạt nhoà.
Jiro cũng đã từng đèo cô lên con dốc này.
Anh cũng đã từng ngoan cố không cho cô xuống xe, phải chở cô đến tận trường mới chịu. Lúc đó cô rất vui và hạnh phúc, trong lòng như ngập tràn ánh dương ấm áp. Dịu dàng và tràn ngập yêu thương, anh đã đi qua đời cô như thế.
Cô cứ tưởng những ký ức ấy sẽ không bao giờ tìm lại được. Ai ngờ hôm nay, lại có một người khác giúp cô tìm thấy. Cô vô thức chôn mặt vào cổ Gin khiến anh giật bắn người, tim anh đang đập nhanh vì chạy, nay lại càng đập nhanh hơn vì một thứ khác.
Em muốn vô tình dày vò tôi đến khi nào nữa đây?
Mặc dù mắt anh vẫn nhìn về phía trước, nhưng suy nghĩ của anh không thể nào tập trung được!
"Đừng dựa nữa, ngẩng đầu lên đi..."
"Hả? Tôi mỏi cổ nên dựa có tí thôi mà? Làm gì ghê vậy?" Bảo Anh không dựa nữa, mắt chớp chớp ngạc nhiên, bĩu môi một cái vẻ trách móc trước thái độ của Gin.
"Em làm tôi không tập trung!" Anh mỉm cười, trả lời. Cô ngơ mặt, thắc mắc đang lởn vởn trong đầu nhưng cũng không muốn lên tiếng hỏi lại. Thôi kệ đi vậy, dù sao cũng sắp đến nơi rồi.
Im re một lúc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Bảo Anh cựa quậy, hơi chồm người về phía trước hỏi Gin: "Nãy giờ sao không thấy người nào quen quen chạy qua hết vậy?"
"Chắc là đang chạy phía sau thôi. Lúc nãy có vài người của lớp tôi đã chạy trước, chắc giờ cũng tới nơi và được ăn chè đậu đỏ rồi..."
"Oa!!! Chè đậu đỏ ư?" Bảo Anh phấn khích khi vừa nghe Gin nói xong "Tôi thích ăn chè đậu đỏ lắm!"
Gin cười, không nói gì, tốc độ chạy không biết từ lúc nào càng lúc càng nhanh hơn một chút. Nếu thích ăn chè đậu đỏ thì phải về đích sớm, vì số lượng có hạn mà!
"À nhưng mà..." Bảo Anh lại nói tiếp "Gần tới nơi cậu bỏ tôi xuống để tôi tự chạy vào là được rồi. Chứ cõng hẳn vào sân trường thế nào cũng trở thành người nổi tiếng cho xem!"
"Làm người nổi tiếng cũng vui mà!" Gin tỉnh bơ đáp lại.
"Ê ê! Cậu nói chơi hay nói thật vậy hả? Tôi không có đùa đâu nha!" Bảo Anh luống cuống, lấy tay ghì chặt cổ Gin lắc lắc liên hồi "Cho tôi xuống! Cho tôi xuống! Cho tôi xuống! Cho tôi xuống!"
Gin thở dài, chịu thua sự bướng bỉnh của cô khi chỉ còn cách cổng trường vài chục bước chân.
"Đi nổi không?" Vừa bỏ cô xuống anh đã hỏi ngay.
"Bây giờ tôi chạy thêm một vòng nữa cũng được ấy chứ..." Cô tự tin nói, rồi bắt đầu di chuyển. Gin ngay lập tức chạy lên ngang hàng với cô, đôi lúc lại liếc sang cô vài lần. Anh lo bụng cô lại đau...
Kì thực thì bụng của Bảo Anh vẫn đau, nhưng cô lại muốn về đích bằng chính khả năng của mình. Nếu nhờ vào sức của Gin thì chẳng khác nào công sức cô chạy từ sáng đến giờ đổ sông đổ biển hết sao?
Mặc dù ráng không để lộ cảm giá ra ngoài, nhưng thi thoảng mặt Bảo Anh vẫn phải nhăn lại đau đớn vì bụng cô cứ quặn lên liên hồi. Cô thụt lùi lại, chạy sau Gin, vì cô không muốn anh thấy cô lúc này.
Bởi vì cô sợ.
Cô sợ anh sẽ lại lo lắng. Và dần dần cô sẽ bị ỷ lại vào cái sự lo lắng đó. Cô không muốn như vậy!
Chật vật lắm cô mới chạy vào được tới trường. Lớp của Gin và của cô đã có vài người về trước vì muốn xem kết quả thế nào. Anh chạy trước thì đương nhiên là người chiến thắng rồi!
Vừa chạm vào vạch đích, Bảo Anh đã loạng choạng và ngã xuống. Cô cố gắng chống tay để đứng dậy thật nhanh.
"Lớp trưởng! Cậu không sao chứ?" Một bạn nữ lớp cô chạy đến lo lắng.
"Ừm... bị đau bụng trước kỳ thôi. Tớ có mang thuốc, uống vào sẽ đỡ hơn." Cô cười, mồ hôi túa ra. Trời đang nóng, nhưng cô lại cảm thấy cơ thể đang lạnh dần đi.
"Túi của cậu ở chỗ nghỉ của lớp mình. Người cậu lạnh quá, để tớ đỡ cậu đi."
"Không sao! Tớ khoẻ như trâu ấy mà!" Cô xua tay, rồi ôm bụng từ từ bước đi. Đột nhiên, cảm thấy gáy mình nóng ran, cô dừng lại, xoay người ra sau, bắt gặp ánh mắt của Gin đang nhìn chằm chằm mình.
"Tôi khoẻ rồi! Cậu đi nghỉ ngơi đi." Cô nói to cho anh nghe thấy, rồi quay người bước đi.
Chắc bây giờ bọn bên lớp của Gin bắt đầu nghĩ chuyện cho cô làm rồi! Vì cô là người thua cuộc mà!
Ngồi xuống ghế, Bảo Anh mở túi của mình, lôi lọ thuốc chống đau bụng và chai nước lọc ra.
"Được cứu rồi..." Mặc dù bụng vẫn còn đau âm ỉ, nhưng uống thuốc vào thì lát nữa sẽ hết ngay nên cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Đang tận hưởng phút giây khoẻ lại thì một chén chè đậu đỏ từ đâu xuất hiện trước mặt khiến cô nàng giật mình.
"Em nói thích ăn chè đậu đỏ còn gì." Đứng đối diện cô là Gin, miệng ngậm kẹo mút. Cô cứng họng, không biết phải nói gì vào lúc này.
"C... cảm ơn cậu!" Bảo Anh nhận lấy chén chè, mặt vẫn chưa hết kinh ngạc. Gin đợi cô ăn một miếng rồi mới quay người rời đi.
Bảo Anh vừa ăn vừa nhìn theo bóng lưng của anh. Lúc nãy cô đã được cõng trên tấm lưng đó. Cô nhớ lại mùi hương của anh, nó vẫn không thay đổi. Vẫn bí ẩn, vẫn khó cưỡng như lần đầu cô ngửi được nó. Nghĩ kĩ thì, anh thật sự đang quan tâm... đặc biệt đến cô hay sao? Nghe bọn lớp cô nói, được cậu ta quan tâm đặc biệt thì đã là rất may mắn rồi...
Thích cô à?
Không thể nào! Bạn bè cũng có thể quan tâm nhau như vậy mà!
Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì một bàn tay từ đâu đập vào vai Bảo Anh một cái khiến cô nàng suýt nữa đã làm đổ chén chè xuống đất.
"Nghe... Shinakawa nói cậu... bị đau bụng, nên tớ qua coi." Sumire vừa thở dốc vừa nói.
"Bình tĩnh bình tĩnh! Tớ không sao rồi!" Bảo Anh cười khổ trấn an cô bạn của mình. Sumire đứng điều hoà nhịp thở, rồi ngồi xuống kế bên.
"Chè đậu đỏ không?" Bảo Anh hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng đủ để cô nàng ngồi kế bên hiểu để ngay lập tức cướp lấy chén chè từ tay cô.
"Lúc nãy tớ đến lấy nhưng đã hết rồi. Cảm ơn cậu nha!!"
Bảo Anh bật cười trước sự hớn hở của Sumire. Cô hỏi thêm vài câu, như là Ayane và Akiko đâu, rồi chạy có mệt hay không...
"Hai người họ đang lết lên dốc, chắc sắp đến rồi!" Sumire nuốt mấy hạt đậu đỏ trong miệng xuống, rồi húp một ít nước.
Bảo Anh cụp mắt xuống, im lặng. Lòng cô đột ngột lại ngổn ngang vô vàn cảm xúc, chẳng biết sắp xếp ra sao cho hợp lí.
Im lặng cứ kéo dài, cho đến khi Sumire ăn xong chén chè.
"Ôi... ngon quá đi mất..." Cô nàng xoa xoa bụng, thoả mãn lầm bầm.
"Sumire này..." Bảo Anh lí nhí lên tiếng.
"Gì?" Sumire nhìn sang cô, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò. Chẳng lẽ còn chè đậu đỏ nữa à?
"Cậu nghĩ xem, nếu một tên con trai quan tâm đến một đứa con gái. Như là... cõng khi cô ấy không đi nổi vì bệnh, rồi ở bên cạnh an ủi khi cô ấy buồn. Luôn luôn bắt máy khi cô ấy gọi cho dù là giữa đêm. Thì đó có phải là bạn bè không?" Bảo Anh ngước mắt nhìn Sumire, khó nhọc hỏi.
Sumire im lặng, đưa đôi mắt ngây ngốc ra nhìn Bảo Anh. Sau một hồi, cô nàng đột ngột cười phá lên khiến Bảo Anh giật bắn người.
"Gì... gì vậy?"
"Chiaki! Là do cậu ngốc hay cậu đang giả bộ ngây thơ vậy hả?" Sumire vẫn tiếp tục cười.
"Tớ có làm sao đâu! Trả lời đi!" Bảo Anh lắc mạnh vai cô bạn, làm bộ ra vẻ khó chịu.
"Ôi trời! Làm sao có thể là bạn bè được?" Sumire nhún vai, nét cười vẫn đọng ở trên gương mặt.
"Không phải?" Bảo Anh nhướn mày khó hiểu.
Sumire nén cơn cười xuống, lặng thinh một hồi rồi hét toáng lên:
"Thích!! Là thích đó! Nhất định cậu ấy đã thích cô ấy lắm rồi!!"
�m8�=