• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gin đang đứng ngoài sân đền hóng gió, thì điện thoại bất chợt đổ chuông. Anh nhìn màn hình, là chánh thanh tra sở cảnh sát Tokyo.

"Lâu rồi không thấy ông gọi điện nhỉ?" Anh bắt máy và bình thản gợi chuyện.

"Đúng là cũng lâu rồi..." Đầu dây bên kia, vị chánh thanh tra cũng hồ hởi tiếp chuyện "Hôm nay tôi muốn nói với cậu một chuyện."

"Là gì?" Gin nhướn mày, hỏi lại. Dạo này anh không làm việc gì dính dáng đến cảnh sát nên có hơi tò mò.

"Vụ của Hoshino Jiro, dường như có kẻ muốn đổ tội cho cậu, nhưng không thành." Ông ta vào thẳng vấn đề.

"Đổ tội?" Sắc mặt của Gin bắt đầu tối sầm.

"Dấu vân tay trên lọ đựng Penicillin G là của cậu, thời gian mà Hoshino Jiro tử vong cậu cũng có mặt ở đó, nói tóm lại là chứng cứ và thời gian khá bất lợi cho cậu."

"Vậy à?" Gin bình thản, mắt bâng quơ nhìn lên bầu trời đang dần chuyển sang màu vàng cam của hoàng hôn.

"Nhưng thời gian cậu có mặt là lúc Jiro bị sốc, Penicillin G cần một thời gian nhất định để đi vào cơ thể và đạt đến nồng độ tối đa. Mà trước đó khoảng nửa tiếng cậu lại đang ở cùng tôi, nên người bỏ độc không thể là cậu. Ngoài ra thì... cái ly ở hiện trường chỉ là để làm màu, thực chất hung thủ đã tiêm thẳng vào tĩnh mạch của Jiro. Lúc tôi đến xem thi thể của cậu ấy đã phát hiện ra dấu vết tiêm."

"Thật sao?" Gin nhíu mày lại. Rốt cuộc là kẻ nào đã cố tình làm chuyện đó? Tại sao hắn lại có dấu vân tay của anh? Rõ ràng anh không cầm vào lọ thuốc, chỉ còn có khả năng là hắn đã nguỵ tạo bằng cách ghép dấu vân tay của anh mà hắn đã có được vào. Nhưng hắn có bằng cách nào?

Anh không hay tiếp xúc với người lạ. Vậy lẽ nào... là người quen của anh...?

_____________________________________________________________

Vì bị sốt cao nên Bảo Anh ngủ mê man, mê đến mức cô cứ ngỡ giấc mơ mình đang gặp không còn là giấc mơ, mà nó tựa như sự thật.

Cô mơ thấy mình đứng cúi mặt trên một con dốc, với hàng cây hoa anh đào đang nở rộ trong đêm. Không có ánh đèn, nhưng không gian lại sáng rực một cách lạ kỳ.

Một ai đó đứng đối diện cô, cô ngước lên, thấy một chàng trai đang chĩa súng về phía cô. Bất giác, khoé môi cô cong lên, nở nụ cười với anh ấy. Chính cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cười, mặc dù trong lòng đang sợ hãi cực độ. Miệng anh ấy mấp máy vài từ, nhưng cô không thể nghe rõ, không gian sáng rực lúc này cũng không thể chiếu sáng được nửa trên gương mặt của anh.

Nhưng cô lại có cảm giác anh ấy rất quen.

Và rồi, đột nhiên, cô thấy nước mắt đang lăn dài trên má anh. Răng của anh nghiến lại, tay không cầm súng nắm chặt đến nổi gân xanh, vẻ đau khổ và căm phẫn tột cùng. Rồi anh đột ngột buông súng, nắm lấy bắp tay cô, siết thật chặt khiến cô đau nhói, đau đến mức cô cảm thấy tay mình không còn cử động được nữa.

"Tại sao...?" Bất chợt, anh gào lên, giọng nói như ở một miền rất xa nào đó vọng về "Tại sao lại là em? Tại sao?"

Tại sao ư? Anh ấy đang hỏi gì vậy?

Cô cảm giác tim mình như đang bị xé ra từng mảnh vì đau khổ, nước mắt bất chợt rơi xuống.

"Chưa bao giờ em hiểu được anh..." Lồng ngực anh đang phập phồng rất dữ dội, hình như anh thở rất mạnh. Cô cứng họng, mắt mở to ra, kinh ngạc nhìn anh một lúc, rồi cúi người xuống nhặt cây súng lên, để vào lòng bàn tay của anh và chĩa lên trán mình.

"Đứa con nít mười ba tuổi như tôi... không thể nào hiểu nổi sự nặng nề của tình yêu... Giết đi." Miệng cô đắng chát, tự động mấp máy trong khó nhọc. Cô cũng chẳng hiểu mình đang nói gì.

"Aaaa!!!" Anh hét lên, cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống theo những cánh hoa.

Tiếng súng vang lên đầy khô khốc, rồi cả không gian đột ngột tối đen.

"Miyamoto..." Bảo Anh chìm giữa màn đen dày đặc, tai bất chợt nghe thấy có người gọi mình nên cô lấy tay quờ quạng khắp nơi. Là ai vậy?

Gin đi theo đám bạn con gái của Chiaki qua nhà cô để thăm bệnh. Bấy giờ là khoảng bảy giờ tối. Nhưng vừa lên phòng cô, anh đã thấy cô mồ hôi đầm đìa, miệng nói mớ liên tục, nước mắt chảy ra thấm ướt gối.

"Cậu ấy bị sao vậy??" Ayane lo lắng đến mức muốn khóc.

"Chắc là gặp ác mộng." Akiko lên tiếng "Ai đó đánh thức cậu ấy dậy đi."

Gin quỳ xuống sàn nhà, nắm chặt bàn tay nóng ran của Bảo Anh với đôi mắt lo sợ.

"Giết tôi..." Cô lại nói, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Dậy đi! Miyamoto! Tôi bảo em dậy! Dậy ngay!" Gin sắp phát điên lên, anh cố gắng kiềm chế giọng mình để nó không phải to hết cỡ.

Cuối cùng, Bảo Anh mở to mắt, ngồi bật dậy, thở hồng hộc trong sự kinh ngạc của mọi người. Nước mắt cô vẫn đang rơi xuống, thấm vài giọt vào chăn.

"Cậu sao vậy?" Sumire lo lắng cúi người xuống nhìn cô bạn của mình "Ác mộng đáng sợ đến vậy sao?"

Bảo Anh nhìn Sumire. Cô bất chợt nghĩ đến giấc mơ đó. Nó đáng sợ, đáng sợ còn pha lẫn cả bi thương. Cô thấy tim mình đang đập rất nhanh, cứ như vừa thực sự trải qua chuyện đó chứ không phải là đang mơ... Những lời cô và anh ấy nói, cô không thể nhớ được, chỉ trừ hai chữ: "Tại sao...?"

Giấc mơ vừa mới đây đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn hai chữ: "Tại sao?" tồn tại.

Sợ hãi quá, cô thuận tay ôm lấy người đang ở gần mình nhất, và dĩ nhiên đó chính là Gin.

"Tại sao...?" Bảo Anh vô thức nói khiến Gin nhíu mày lại. Cô gặp ác mộng đến nỗi sợ hãi như vậy sao?

"Không sao rồi..." Akiko ngồi xuống giường, vuốt nhẹ lưng của Bảo Anh và dịu dàng cất tiếng "À, cô của cậu đang nấu cháo cho cậu ở dưới bếp, để tớ xuống bưng lên cho."

"Tớ đi với." Ayane hồ hởi chạy theo Akiko khi cô đã đi ra đến cửa.

"Để tớ lấy cho cậu ly nước." Sumire cười khổ sở, đi lại nhẹ nhàng gạt nước mắt cho Bảo Anh rồi ra khỏi phòng.

Bảo Anh vẫn im re, tay vẫn ôm cứng lấy cổ của Gin không chịu buông.

"Tôi kỳ cục quá phải không...?" Cô đột ngột cất tiếng "Tôi không có ý lợi dụng thân thể cậu đâu..."

Gin lấy tay đặt lên lưng cô: "Nếu thấy thoải mái thì cứ dựa đi."

Im lặng một lúc, anh lại tiếp: "Sau này trước khi đi ngủ nhớ làm vài chuyện nhỏ cho tinh thần thoải mái, sẽ không gặp ác mộng nữa. Nếu em cứ như vậy thì..."

Thì tôi sẽ rất đau lòng...

"Thì sao??" Bảo Anh tò mò hỏi lại khi Gin bỏ lửng câu nói.

"Không có gì!" Gin thở dài.

Bảo Anh thấy hơi là lạ, nhưng cũng thôi không để ý nữa. Ôm được một lúc, cô sợ mình sẽ lây bệnh cho người khác nên vội vã buông ra, ho khan mấy tiếng để trấn tĩnh tinh thần.

"Sao vậy? Ngửi hết mùi của tôi rồi à?" Gin cười cười, hỏi cô.

"Ai nói hả? Tôi có thèm ngửi mùi của cậu đâu?" Bảo Anh nổi đoá. Mới nãy cậu ta còn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giờ lại giở giọng giễu cợt.

"Không suy nghĩ tại sao tôi đến đây à?" Gin đột ngột hỏi với vẻ nghiêm túc.

"Hả? Tại sao à...?" Bảo Anh xoa xoa cằm vẻ suy tư, rồi đập tay một cái "Chắc do tôi giống Sakura chứ gì?"

Gin đớ người một hồi lâu. Cô vẫn còn để ý chuyện đó sao? Sao mà nhớ dai thế cơ chứ? Cố gắng quan tâm cô thế này mà cô lại phủ nhận vì cái lý do vớ vẩn đó...

"Ai biết được?" Sau vài giây im lặng, anh nhún vai nói khiến Bảo tức điên. May mà đúng lúc cô định chồm tới bóp cổ anh thì đám con gái đi vào, nếu không thì chắc anh cũng xuống địa ngục để đi du lịch rồi.

Nhưng mà... nhìn dáng vẻ suy tư của Gin lúc nãy, Bảo Anh nghĩ chắc mình cũng đã đúng phần nào. Cậu ta quan tâm cô chỉ vì cái lý do đó thôi hay sao?

Chỉ vì cô giống Sakura thôi hay sao?

"Ăn uống đi, cho khoẻ lại này." Akiko đưa cho Bảo Anh chén cháo, còn Sumire thì đặt ly nước xuống bàn học. Bảo Anh cú đầu mình một cái, rồi cầm muỗng lên để ăn.

Vậy chuyện Gin đến Việt Nam để tìm cô, có thật là do cậu ta nhớ cô không? Hay là chuyện cậu ta đột ngột tức giận khi thấy mắt cô đỏ lên vì mới khóc, rồi cả việc cõng cô về nhà, chăm sóc cô như hồi sáng, có phải là cậu ta quan tâm cô hay không? Một tên kiêu ngạo và thích hành hạ cô, tại sao lại có thể có những hành động đó được?

Thời gian từ khi mới biết nhau đến giờ, chỉ vỏn vẹn năm tháng. Nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc nhập học đến hiện tại, Gin đã giúp cô và hành hạ cô những gì nhỉ?

Đầu tiên là cứ liên tục bắt cô đấu với anh. Biết thừa là mình sẽ thắng, mà vẫn muốn đày đoạ cô đeo găng, đứng thủ thế chờ anh hạ gục. Chưa kể đến vụ tay cô bị đau mà vẫn bắt đi tập cho bằng được.

Thứ hai là, băng bó vết thương cho cô. Khi cô làm bánh bị đứt tay, khi cô bị yankee làm bị thương ở Kyoto.

Thứ ba là, anh đỡ cho cô khi cô sắp bị chiếc ghế cao đè lên người. Tay bị thương mà vẫn làm như không có gì xảy ra, còn giở giọng chọc cô.

Thứ tư là, anh chiều cô nhận nuôi nhóc Hikaru trong khi anh vẫn là học sinh cấp ba. Không những thế còn chăm sóc rất tốt cho nhóc ấy, cứ như bảo mẫu vậy.

Thứ năm là... anh luôn ở bên cô khi cô gục ngã vì vết thương lòng lúc Jiro ra đi. Anh giữ cô lại khi cô sắp rơi xuống đáy sâu của sự đau thương, giúp cô tươi tỉnh lại qua mấy cái trò khỉ của anh, làm cô phát điên lên quên cả buồn! Rồi còn cứu cô khỏi bị đuối nước, rồi đến Việt Nam gặp cô, rồi chăm sóc cho cô... bla bla...

Bảo Anh chợt nhận ra, hoá ra anh giúp cô rất nhiều, giúp cô trước khi có Sakura xuất hiện.

Bảo Anh tự ngẫm lại, rốt cuộc, trong lòng cô, cậu ta là người tốt, hay kẻ xấu xa đây? Vừa tốt vừa xấu à? Chẳng có ai mà nửa nạc nửa mỡ như vậy...

Đám bạn ngồi tán dóc với nhau vài câu, rồi tạm biệt nhau ra về. Bảo Anh định tiễn, nhưng lại bị mọi người ngăn lại và bắt nằm im trên giường nên cũng đành chịu.

"Nếu tối ngủ không được, cứ gọi cho tôi." Gin nói trước khi ra khỏi phòng.

"Tại sao lại phải gọi cho cậu?" Bảo Anh thắc mắc với vẻ ngô nghê. Gin im lặng giây lát, rồi thở dài.

"Nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Từ sau cái ngày cô gọi cho anh và nói không ngủ được, lâu lâu anh lại thức rất khuya. Anh đợi điện thoại xem cô có gọi điện than vãn nữa hay không. Anh sợ mình ngủ say quá không nghe máy, thì đầu dây bên kia cô sẽ lại than ngắn thở dài trằn trọc không ngủ.

Chắc giờ cô quên chuyện đó rồi, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ.

__________________________________________________

Một giờ sáng, Bảo Anh giật mình tỉnh giấc vì cơn sốt làm cô khó chịu. Với tay lấy bình nước lọc mà cô Nguyên đã chuẩn bị sẵn, Bảo Anh rót nước vào ly, rồi bỏ viên sủi vào, đợi nó tan và uống một hơi.

Cô nằm xuống, mắt mở to nhìn lên trần nhà. Phải đợi thuốc ngấm thì mới ngủ được nên đầu óc cô bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Và cái ý nghĩ ma quỷ nghiễm nhiên chiếm trọn suy nghĩ của cô nàng. Vốn là đứa sợ ma nên Bảo Anh bắt đầu nhìn ngó xung quanh với nỗi sợ hãi mơ hồ không định hình được.

Cô vơ lấy điện thoại ở đầu giường, lục lọi danh bạ, xem giờ này còn ai có thể gọi được không... Ayane không được, Akiko cũng không, Sumire lại càng không! Ba người này thường đi ngủ rất sớm, mà đã ngủ thì toàn ngủ như chết, trời sập cũng không dậy.

Vuốt vuốt màn hình một hồi, Bảo Anh chợt nhớ ra vài chuyện. Lúc nãy Gin có nói nếu không ngủ được thì cứ gọi cho cậu ta, vậy chắc cậu ta thức khuya lắm.

Nghĩ vậy, cô bèn ấn vào tên của anh.

"Miyamoto." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khá bình thản.

"À... ừ... Cậu nói nếu không ngủ được cứ gọi cho cậu nên tôi mới..."

Gin ừ hử, rồi hỏi tại sao. Bảo Anh mím môi suy nghĩ một hồi, rồi ngậm ngùi nói sự thật rằng mình sợ ma, làm anh một phen cười đau cả bụng.

"Ê! Có gì mắc cười hả?" Bảo Anh nổi đoá.

"Vẫn chưa cải thiện được tính sợ ma nhỉ?" Gin ráng nhịn cười.

"Làm sao mà cải thiện được chứ?" Bảo Anh hậm hực nói. Bất chợt, cô nhận ra, hình như ngày trước khi mình không ngủ được cũng đã từng gọi cho anh để than thở. Lúc đó anh còn phàn nàn cô chuyện phá giấc ngủ của anh...

Chẳng lẽ anh nhớ tới bây giờ luôn sao? Không thể nào đâu nhỉ...

___________________________________________________________

Cuối tháng tám, học kỳ hai đã bắt đầu.

Cũng may rằng Bảo Anh đã hết sốt trước khai giảng một ngày, nên cô vẫn có thể đến trường đúng ngày. Đồng phục trường mùa hè với áo tay ngắn làm cô càng thấy thoải mái và khoẻ khoắn hơn rất nhiều. Nhưng, có một chuyện muôn thuở không thể tránh khỏi, đó chính là cái nóng vẫn chưa chịu buông tha cái thành phố này... Nóng như vậy thì làm sao con dân nó chịu nổi đây...?

Học kỳ hai mới bắt đầu, thì các lớp đã nhận được thông báo từ phía các giáo viên.

"Ma... marathon?" Bảo Anh chớp chớp mắt đầy kinh ngạc.

"Chạy marathon đó! Tất cả các học sinh đều phải tham gia chạy theo lộ trình đã được vạch sẵn. Đây là một hoạt động nằm trong chuỗi hội thao hằng năm của trường mình." Ayane tỏ ra rất hiểu biết, hồ hởi giải thích với Bảo Anh trong khi thầy chủ nhiệm thao thao bất tuyệt trên bục giảng.

"Nghe có vẻ ghê gớm nhỉ...?" Lông mày của Bảo Anh giật giật. Cô không mong gì đến lúc đó. Nắng đã nóng mà còn phải chạy nữa sao...?

"Chắc Chiaki sẽ giữ sức tốt lắm, vì cậu học võ mà!?" Akiko đột ngột chồm xuống nói nhỏ.

"Cũng không hẳn đâu! Để nói về thánh giữ sức thì phải nói đến..." Bảo Anh bắt đầu suy tưởng. Vâng, thánh giữ sức không ai khác chính là Shinakawa Gin. Chẳng biết cậu ta có biết mệt là gì không nữa ấy chứ!

"À... Cậu nói đến Shinakawa ấy hả?" Ayane làm ra vẻ ngạc nhiên "Vậy cậu thử đọ sức xem, ai về nhất sẽ được người kia thực hiện một điều ước. Thử đi!"

"Thôi... Xin kiếu!" Bảo Anh toát mồ hôi hột vì cô bạn này. Sao mà Ayane có thể nghĩ ra những chuyện điên rồ thế cơ chứ?

"Tớ thấy cũng đáng mà!" Một ai đó nghe được, nói to "Lớp trưởng lớp này thách đấu với lớp trưởng lớp khác, nghe ngầu chết đi được!"

"Ừ, ừ, được đấy!" Cả lớp nhao nhao "Lát nghỉ giải lao mình qua bàn với lớp họ đi."

Bảo Anh hết cách. Cô thực sự chịu thua mọi người rồi!

Trong khi đó, một người bên lớp của Gin đi ngang qua lớp của Bảo Anh đã vô tình nghe thấy, nên vội chạy về thông báo tình hình.

"Lại là lớp đó. Không biết ăn trúng gan gì mà dám thách đấu với lớp trưởng lớp mình cơ chứ?" Một người bất mãn.

"Ô hô... sắp có kịch hay rồi đây!" Sumire nhếch miệng cười, mắt lấp đầy sự phấn khích.

Gin im lặng rất lâu, chỉ cười. Sau một hồi khi cả lớp đã bớt ồn ào, anh mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Cô gái của tôi đã muốn, thì tôi sẽ chiều thôi."

Rồi anh cúi đầu, lại chìm vào im lặng, mặc cho cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán.

Anh nhận ra, thích một người vốn dĩ chẳng cần lí do gì cả.

Chỉ cần nhìn những hành động mà cô ấy đang làm, thì cũng đã đủ rung động rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK