"Sao vậy?" Anh dừng bước, lấy tay xoay mặt cô qua và hỏi.
Bảo Anh ngoan cố muốn quay đầu đi, nhưng tất cả cố gắng của cô chỉ là vô ích. Cuối cùng, sau khi biết mình không thể thoát khỏi, cô mới hậm hực trả lời: "Đã nói chỉ ôm năm phút thôi mà cũng không cho! Anh là đồ keo kiệt."
Anh trân trối nhìn cô một hồi, rồi bật cười mấy tiếng khiến cô đỏ mặt, hét lên: "Cười cái gì mà cười!? Tên đáng ghét!"
"Được rồi!" Mắt anh đột ngột trở nên nguy hiểm cực kì "Nếu em muốn ôm, thì tối nay về nhà anh, anh cho em ôm cả đêm."
Nghe vậy, Bảo Anh càng lúc càng thấy ngượng hơn. Cái gì vậy? Anh đang dụ dỗ cô đó hả? Nhìn cái nụ cười đen tối kia của anh là biết mức độ dụ dỗ biến thái đến đâu rồi.
"Không ôm, không ôm nữa!!" Bảo Anh xua tay lia lịa, mồ hôi đầm đìa và lật đật đổi chủ đề "Ủa mà... mẹ của em đâu rồi?"
"Lúc nãy bà ấy nói phải về Việt Nam có việc gấp, nên giờ đã ra sân bay rồi." Gin trả lời, lấy hai tay nhéo và kéo đôi má phúng phính của cô căng ra "Bà ấy nói anh phải chăm sóc cho em."
"Ui da!!!" Bảo Anh la lên oai oái, miệng nài xin với giọng ngọng nghịu "... Au á à! Ả a i à..." (Đau quá à! Thả ra đi mà...)
Gin không nhéo nữa, chuyển sang xoa xoa đôi má rất nhẹ nhàng. Nhìn nó đỏ ửng lên anh lại càng buồn cười. Đôi má này của cô lúc nãy còn ngọ nguậy dụi dụi vào ngực anh, bây giờ lại bị anh hành hạ. Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu. Lông mày của cô nhíu chặt, mắt nhắm lại ra vẻ vô cùng khổ sở, miệng phát ra mấy tiếng nhè nhè gì đó chẳng rõ làm anh thấy dễ thương không chịu được. Nhìn mặt của cô lúc này chắc chắn là đang thực hiện kế "Án binh bất động"! Cô biết càng giãy giụa thì anh càng làm tới, nên thôi, cứ đứng im chừng nào anh buông ra thì đánh lại cũng chẳng muộn.
Bộ cô tưởng anh không nhìn ra à?
Gin rời tay mình khỏi má của Bảo Anh. Ngay lập tức, cô vung tay lên, đấm vào bụng anh một cú thật mạnh và nhìn anh với đôi mắt toé lửa. Anh không thèm né, cứ việc đứng im để cô đánh trúng cho cô thoả mãn. Đợi cô đánh đã rồi, anh lại mim cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "Được chưa? Anh đưa em về."
Bảo Anh nhìn nụ cười vừa được vẽ lên môi của anh, răng nghiến lại, nước mắt lại đột ngột rơi ra khỏi đáy mắt. Anh thấy thế liền giật mình, vội vã lau nước mắt cho cô, nhíu mày lại vô cùng khó chịu và lật đật hỏi: "Em sao vậy? Anh xin lỗi! Đau lắm à?"
"Không phải..." Bảo Anh lắc đầu nguầy nguậy, gạt vội mấy giọt nước mắt rồi hít một hơi thật sâu "Chỉ là lâu rồi không thấy anh cười như vậy nên..."
Gin hơi sững người, trong lòng có cảm giác như bị nhiều mũi kim đâm vào một lúc. Cô tổn thương nhiều như thế này tất cả cũng chỉ do anh, do sự thù hận của anh mà ra.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nắm lấy tay cô và chầm chậm bước đi. Bàn tay này từ nay anh sẽ không buông ra nữa, trái tim của cô sẽ không đau vì anh thêm lần nào nữa, nước mắt của cô sẽ không rơi vì anh thêm nữa.
Thấy sự im lặng của Gin, Bảo Anh cũng không dám lên tiếng, cứ thế bước theo anh đi qua từng nẻo đường, tay vẫn nắm chặt không rời. Đông đến, có được một bàn tay ấm áp như thế này khiến cô vô cùng hạnh phúc. Tay của anh nắm trọn cả tay của cô, làm cô cảm thấy như được che chở. Bóng lưng cao ráo của anh đi trước cô làm cô thấy rất an toàn. Đi cạnh anh, cô không hề thấy sợ bất cứ chuyện gì. Khoảnh khắc này khiến trong lòng cô hoàn toàn đã muốn trao cả cuộc đời của mình cho anh bảo vệ.
Đời này, cô còn biết tìm đâu ra một người như anh cơ chứ?
Sau một ngày nghỉ học với một cái lí do nào đó rất chính đáng, Bảo Anh đã phải lết xác đi học.
Lên đến lớp, ngồi vào chỗ và nói chuyện với bạn bè, cô mới cảm thấy rất thiếu vắng một điều gì đó.
Từ nay trở đi, trong đám bạn bè thân thiết của cô, sẽ không còn bóng hình, không còn nụ cười của Sakura. Cô thật sự không hiểu, tại sao Sakura lại xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ cô ấy cũng có liên quan đến chuyện của cô hay sao? Hôm qua khi đi với Gin cô quên hỏi anh về vấn đề này.
Sakura chết trước mắt cô, lại còn chết trong tay cô, làm sao cô có thể nói một chuyện kinh khủng như vậy cho mọi người nghe cơ chứ? Đến giờ ai cũng tưởng Sakura bị cảm nặng không đi học, chỉ mình cô, và Gin là biết được tất cả sự thật tàn nhẫn. Đến khi nào, thì tất cả mới biết được chân tướng đây...? Nghĩ vậy, cô không dám nhìn tất cả mọi người nữa, chỉ còn cách xoay mặt nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài qua khung cửa sổ.
Đột nhiên, không gian bỗng xuất hiện những bông tuyết trắng xoá đang từ từ rơi xuống. Tuyết đã rơi rồi sao? Năm nay tuyết rơi sớm thế ư?
"Nghe nói năm nay tuyết sẽ rơi rất dày, nên nhà trường đang xếp lịch nghỉ đông sớm." Ayane nhìn theo Bảo Anh, lên tiếng với vẻ không mấy hứng khởi "Đồng nghĩa là tụi mình phải kiểm tra học kỳ sớm hơn... Trời ơi!! Sắp tới lúc bị đày đoạ rồi..."
"Có sao đâu nào?" Akiko cười híp mắt, nhẹ nhàng nói "Có gì tớ sẽ làm gia sư cho cậu, được chưa?"
Bảo Anh nghe vậy, trong lòng cũng chùng xuống thấy rõ. Cô học chưa tới đâu đã phải thi rồi sao? Chắc cũng phải nhờ Akiko làm gia sư mới được!
"Nè Aki--
"Tớ cũng muốn cậu kèm tớ học nữa!!" Bảo Anh chưa kịp nói hết câu, Sumire từ đâu đã nhảy vào chặn họng cô.
"Được thôi!" Akiko quay sang vui vẻ đồng ý.
"Tớ nữa!!" Bảo Anh giơ cao tay, hét toáng lên khiến mọi người giật cả mình. Akiko ngơ mặt ra, đầu gật gù liên tục ra vẻ đồng ý, còn mấy người còn lại thì đơ toàn tập.
Bảo Anh đỏ mặt. Cô vừa làm chuyện gì sai sao?
"Ý!! Không được đâu!" Ayane đột ngột phản bác "Sức học của cậu cũng ngang ngửa Aki rồi còn gì? Nếu muốn học thêm thì phải nhờ người giỏi hơn mới được."
"Đúng đó!" Sumire mặt đen tối đi hẳn, cười cực kì nguy hiểm "Bạn trai của cậu không phải luôn luôn xếp đầu toàn khối sao? Cơ hội ngàn vàng như vậy còn không chịu thì muốn sao nữa chứ?"
Bảo Anh đơ như bị hút mất linh hồn. Dĩ nhiên là phải giỏi rồi, vì Gin đã mười chín tuổi rồi còn đâu? Vả lại còn làm giám đốc trong tập đoàn của gia đình, mà đó còn là một tập đoàn lớn nữa chứ!
"Nhưng tớ muốn học với các cậu hơn, không được sao?" Cô nàng cố gắng vớt vát hi vọng cuối cùng bằng giọng điệu nài nỉ chân thành "Nếu sức học của tớ ngang với Akiko thì tớ vừa học vừa chỉ bài các cậu cũng được mà..."
"Không!" Sumire dứt khoát "Bọn tớ muốn Akiko dạy học, thì chỉ có Akiko mới được chỉ thôi. Người khác không được nhúng tay vào!"
"Đúng đúng đúng!!" Ayane giơ cao tay đồng tình.
Thâm tâm của Bảo Anh đang gào thét điên cuồng. Lũ bạn của cô từ lúc nào mà lại trở mặt như vậy chứ hả? À khoan... chỉ còn một người là có thể tin được...
"Akiko!!" Cô nàng quay sang người bạn dịu hiền nhất đám, cất giọng nhão nhẹt.
"Tớ cũng muốn lắm, nhưng mà..." Akiko cười tươi rói nhìn Bảo Anh, rồi lại quay sang nhìn hai người kia đang nổi sát khí biểu tình đòi từ chối "Có lẽ là không được rồi!"
Bảo Anh xin thề, bây giờ nếu như cô có súng trong tay, cô sẽ lên đạn tự sát ngay tức khắc.
Đúng là bạn bè đoàn kết. Một khi đã muốn thực hiện kế hoạch thì phải làm cho bằng được. Được thôi! Muốn cô học chung với Gin cũng được. Dù sao để anh làm gia sư vài ngày cũng không chết.
Buổi trưa, do không thể ra ngoài ăn được nên Gin và Bảo Anh phải ăn ở khu vực canteen. Vừa mới ăn miếng đầu mà cô nàng đã trừng mắt nhìn anh giống như muốn hỏi tội, miệng thì vẫn nhai liên tục khiến anh phải cười khổ.
"Miyamoto Chiaki! Anh đề nghị em có chuyện gì thì nói nhanh lên..." Cuối cùng, không chịu nổi nữa, anh đành vươn tay ra nhéo má cô khi cô vừa nuốt thức ăn xuống và ra vẻ rất nghiêm túc "... nếu em không muốn má của mình nhão nhẹt như bánh bao bị nhúng nước."
"Aaa!!" Bảo Anh lấy đầu kia của chiếc đũa chọt liên tục vào cánh tay của anh, nhưng nó lại không hề di chuyển "Bỏ tay ra, em nói liền đây này!"
Gin lấy tay còn lại chống cằm, miệng mỉm cười và bỏ tay kia khỏi má của cô. Cô đau khổ xoa xoa gò má của mình một hồi rồi mới chịu lên tiếng: "Sắp thi học kỳ rồi..."
"Ừm!" Anh trả lời, rồi cầm lấy đũa và tiếp tục ăn "Thì sao?"
"À thì... Có mấy môn học em vẫn chưa hiểu cho lắm! Cho nên là..." Bảo Anh liếc ngang liếc dọc, lắp bắp như gà mắc tóc. Đã xấu hổ không biết nói sao lại còn gặp đám bạn thân ngồi đối diện trừng mắt nhìn cô, ra hiệu cô phải nói nữa mới đau chứ.
"Chiaki!" Gin đột ngột gọi tên cô rất to khiến cô giật bắn người, lập tức quay sang nhìn anh với vẻ mặt ngu ngơ, làm anh vừa thấy tức vừa buồn cười "Nói chuyện với anh mà lại đi ngắm trai khác à?"
"Không phải!"Cô làm bộ ra vẻ lạnh lùng, trả lời anh và được nước nói luôn cho đỡ ngượng "Em muốn anh làm gia sư cho em."
Gin đang định ăn thêm miếng nữa, nghe cô nói vậy thì cứ tưởng nghe lầm, lập tức buông đũa xuống nhìn cô chằm chằm: "Em nói gì cơ?"
"À thì... làm gia sư..." Cô nàng lắp bắp đến mức nói một câu chẳng rõ đầu đuôi gì sất.
"Anh làm gia sư rất khó, em không chịu được đâu." Anh mỉm cười, xoa đầu cô và bình thản nói "Sao không nhờ bạn của em kìa?"
Bảo Anh lại quay sang nhìn đám bạn thân, sát khí toả ra thậm chí còn nặng hơn lúc trước khiến cô nàng rùng mình, lập tức quay lại nhìn anh, đập bàn một cái và nói rõ to: "Nhưng em chỉ muốn anh làm thôi."
Gin bật cười trước thái độ kiên quyết của cô, buông đũa, khoanh tay lại và nhếch nhẹ môi cười một cái "Được rồi cô Miyamoto, nếu cô muốn thì tôi sẽ chiều."
Bảo Anh cười rạng rỡ, lộ rõ vẻ hạnh phúc và thở phào một cái vô cùng nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cũng có thể thoát khỏi cái sự đáng sợ của đám bạn rồi.
Nhưng mà... vẫn còn một chuyện đáng sợ hơn đang chờ cô trước mắt...
"Chiều nay anh sẽ qua nhà em. Mỗi ngày học hai tiếng, từ sáu giờ tới tám giờ. Trước khi anh tới, em phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để học, nghe chưa?" Gin ra yêu cầu với Bảo Anh. Cô bĩu môi một cái, bộ anh đã từng làm gia sư rồi hay sao mà nói nghe có vẻ kinh nghiệm thế? Cô đã từng học với một gia sư rất khó, chẳng lẽ lại không chịu được anh sao?
"Em cũng có điều kiện."
"Em nói đi."
"Thứ nhất, phải nghiêm túc, không được chọc em."
"Cái đó còn tuỳ."
"Không được!! Thật là... thứ hai, không được giở trò với em."
"Em nghĩ anh biến thái vậy à?"
"Siêu biến thái."
Gin có cảm giác như ai đó đang lấy nguyên một mũi lao khổng lồ phóng thẳng vào tim anh khi nghe cô tỉnh ruồi đáp lại như vậy.
"Thứ ba,..." Bảo Anh lại tiếp tục chủ đề "Không được nghiêm khắc quá mức với em!!"
"Làm gia sư thì phải nghiêm khắc chứ." Gin chống cằm, xoa đầu cô "Anh nói rồi, anh làm gia sư rất khó, em muốn anh làm thì em phải chấp nhận thôi."
Bảo Anh nín bặt. Chẳng lẽ cô là người yêu của anh mà anh cũng không tha luôn sao?
Chiều, vừa về đến nhà là Bảo Anh đã lao thẳng vào phòng tắm. Cô phải tắm sớm trước khi Gin đến để còn chuẩn bị bàn học các kiểu nữa.
Sau nửa tiếng loay hoay trong phòng tắm, cuối cùng cô nàng cũng có thể bước ra và chạy vù lên phòng.
Đang bận rộn xếp tập vở thì tiếng chuông cửa vang lên khiến Bảo Anh phải giật mình, lạnh hết cả sống lưng. Sao tới đúng giờ dữ vậy trời? Chẳng lẽ đây là thói quen của những người làm chức vụ cao cấp trong công ty sao?
Bảo Anh tặc lưỡi, tạm dừng công việc và chạy xuống dưới nhà.
Vừa đến cửa thì bà Nguyên đã mở cửa trước cho Gin vào rồi. Bảo Anh lon ton chạy tới gần, giới thiệu sơ qua cho bà để bà yên tâm và vào bếp làm bữa tối tiếp. Xem ra bà rất có thiện cảm với Gin thì phải, thấy mặt bà tươi rói hẳn ra.
"Em định để thầy mình đứng ở cửa hoài à?" Nghe Gin lên tiếng, Bảo Anh mới giật mình mà mời anh vào nhà. Anh nhìn cô, cô đi dép bông trong nhà màu xanh, mặc áo thun hồng tay dài khá rộng, quần dài thun màu trắng, đã vậy tóc còn xoã ra. Nhìn cô lúc này chẳng giống một cô nàng tập Karatedo lên tới đai nâu chút nào! Giống một đứa con nít thì đúng hơn.
Lên đến phòng của Bảo Anh, Gin ngay lập tức trở nên nghiêm túc lạ thường, nghiêm túc đến mức khiến Bảo Anh cũng phải giật mình. Ngồi giải bài với anh, mỗi lần cô làm sai là anh lại lấy bút chì gõ nhẹ vào trán cô rồi mới chịu giải lại cho cô, khiến cô khổ sở la oai oái cả chục lần. Muốn giải lao cũng không được, phải giải hết bài mới thôi. Công thức toán được anh ghi vèo vèo làm cô chóng cả mặt, nhưng được một cái là anh giảng rất dễ hiểu, chỉ cần giảng một lần là cô làm được ngay lập tức, giống như cái hồi cô gọi điện hỏi bài anh vậy.
Tiếp theo là tiếng Anh, môn mà Bảo Anh khá tự hào vì sức học môn này của cô rất khá. Ban đầu, Gin cho đề nào là làm được hết sạch, nhưng càng về sau đề càng khó, và số câu hỏi khiến cô cắn bút ngày càng nhiều lên. Gin nhìn cô ngồi suy nghĩ mà cười thầm suốt. Anh thích nhìn cô khi cô tập trung như thế này, cứ dễ thương theo một kiểu nào đó rất lạ không trộn lẫn vào đâu được.
"Shinakawa..." Cuối cùng vì không giải được, Bảo Anh đành phải đầu hàng, ngước mắt nhìn Gin với dáng vẻ tội nghiệp "Giải cho em câu này!!"
Gin nhìn gương mặt ủ rũ của cô một lúc, rồi lấy bút chì gõ nhẹ vào trán cô và chăm chú nhìn vào đề: "Câu nào?"
"Câu bốn mươi hai!" Bảo Anh vừa xoa xoa cái trán tội nghiệp của mình vừa chỉ cho anh câu mà mình bí. Anh đặt bút chì xuống, giảng cho cô. Giọng anh trầm ấm, nghe rất lọt tai. Đầu anh hơi nghiêng qua, khiến mùi hương của anh bay vào mũi cô càng lúc càng nhiều. Trời ơi!!! Như thế này thì làm sao cô tập trung được đây?
Gin giảng bài xong, ngước lên hỏi cô xem có hiểu không, thì chỉ thấy cô im lặng gật đầu lia lịa, hai má đỏ bừng bừng.
"Em có tập trung không thế?" Anh nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi cô.
"Có!! Có mà!!" Bảo Anh lập tức hét lên, làm Gin suýt nữa đã phải vào viện để khám tai vì cứ tưởng màng nhĩ bị thủng.
"Vậy thì câu này khoanh đáp án nào?" Anh hất mặt về phía đề bài, hỏi cô.
"À... ừm..." Bảo Anh mím môi lại, tay lạnh ngắt vì lo lắng. Chết dở, nãy giờ cô nghe được có một nửa thì làm sao biết chọn đáp án nào đây "Em nghĩ là đáp án C... mà không, cũng có thể là B... khoan khoan, hình như A đúng hơn... cũng không phải, lỡ D cũng đúng thì sao..."
"Không tập trung này." Gin lấy cả bàn tay đập vào trán cô một cái thật kêu, giọng nửa trách móc nửa buồn cười "Vậy thì khi đi thi em cứ khoanh bốn đáp án, rồi ghi kế bên là "giám khảo thấy câu nào sai thì lấy gôm bôi hộ em, chừa câu đúng lại" là được. Khỏi suy nghĩ."
"Đau quá..." Bảo Anh xuýt xoa đầy khổ sở "Nếu được làm vậy thì em đã không cần học bài rồi!"
Cô lấy gương cầm tay soi trán mình. Trời đất! Nó đỏ tấy tới mức này rồi cơ á?? Shinakawa Gin, anh đúng là đồ ác độc!!
Cô nàng đang chăm chú săm soi, thì đột nhiên Gin lại lấy tay giật chiếc gương và ném lên giường một cách tỉnh bơ khiến cô ngây đơ một vài giây vì không định hình được.
"Anh làm gì vậy hả? Em đang soi vết thương mà!" Sau khi đã nhận thức, Bảo Anh mới bất mãn hét lên. Gin không nói gì, chỉ im lặng xoay mặt cô sang đối diện với mình, rồi nhẹ nhàng hôn vào trán cô một cái.
"Thế này có đỡ đau hơn không?" Anh cụng nhẹ trán của mình vào trán cô, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào con ngươi của cô làm cô chẳng thể trốn đi đâu được. Cô mím môi lại, mặt đỏ bừng, chẳng biết phải nói gì. Anh đâu có biết chỉ vì anh mà cô không tập trung được, chỉ vì cái mùi hương khỉ gió của anh quấn lấy cô mà đầu óc cô để ở trên mây từ nãy giờ.
"Em không hợp với mùa đông..."Gin nắm lấy tay Bảo Anh, dịu dàng tiếp lời "Mới ngồi có một chút mà tay lạnh buốt hết rồi đây này."
Đúng là Bảo Anh từ nhỏ đã chịu lạnh không giỏi. Trời này người ta ra ngoài mặc hai áo khoác thì chắc cô phải mặc tới tận bốn áo! Ăn mặc phải kín từ đầu tới chân, nếu không ngồi một chút sẽ lạnh buốt ngay.
Chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ anh vẫn luôn để ý cô như vậy sao?
"Ngồi sưởi tay cho em một lát vậy." Anh ngồi thẳng dậy, cầm lấy hai bàn tay của cô và xoa nhẹ "Nghỉ giải lao năm phút."
Bảo Anh mừng quýnh, mặt mày rạng rỡ lên hẳn. Cô ngồi đung đưa hai chân nhìn anh đang nắm lấy tay mình và sưởi chúng. Tay anh ấm dã man, mới có chút xíu mà tay cô đã bớt lạnh hẳn rồi.
"Được nghỉ vui thế cơ à?" Gin nãy giờ đang chăm chú nhìn vào tay của ai đó, ngước mặt lên thì lại thấy người ta mặt mũi tươi rói, miệng cười rạng rỡ nhìn mình.
"Dĩ nhiên rồi, nghỉ giải lao ai mà không thích?" Bảo Anh thành thật nói "Với lại có máy sưởi ngồi sưởi tay cho, còn gì sướng bằng!"
Gin cười khổ, hóa ra cô chỉ xem anh là một cái máy sưởi thôi à?
"Tay ấm lại rồi, học tiếp thôi." Gin buông tay cô ra và bình thản nói, nhưng khổ cái cô lại không chịu, cứ nắm chặt lấy tay anh không chịu rời.
"Thêm năm phút nữa." Cô cười ranh ma, trả giá.
"Không được." Anh nhắm mắt lại, không thèm nhìn cô "Học nốt đi đã, chỉ còn hai đề nữa là xong rồi."
Khoé miệng và lông mày của Bảo Anh giật giật không ngừng. Một đề tiếng Anh của anh tới tận sáu mươi câu, ừ thì còn có hai đề nữa thôi chứ nhiêu!
Bảo Anh thở dài ngao ngán. Thôi vậy... chịu trận thêm một chút chắc cũng không sao.
Đề đầu tiên giải xong trong vòng nửa tiếng. Đề thứ hai còn khó hơn, phần đoạn văn điền từ khiến Bảo Anh phải cắn nát cả cây bút chì và bị Gin gõ đầu mấy lần mới làm được. Làm xong thì đồng hồ điểm bảy giờ bốn mươi lăm phút tối, còn tận mười lăm phút mới hết giờ học.
Đang ngồi nghịch điện thoại của Gin, Bảo Anh mới sực nhớ hôm nay chưa bôi thuốc cho cổ tay của mình nên lật đật lục lọi hộc bàn, lôi tuýp thuốc ra. Gin thấy cô làm vậy, tim anh lại đột ngột nhói lên một chút. Vết bầm của cô vẫn chưa tan hết, hình như vẫn còn đau.
"Cô chú của em có biết em bị như thế này không?" Anh lấy tuýp thuốc khỏi tay cô, nâng cổ tay của cô lên và bắt đầu thoa thuốc vào vết bầm của cô.
"Không, do em hay mặc áo tay dài nên họ không thấy. Thuốc cũng là do em mua..." Bảo Anh hết nhìn anh rồi lại nhìn xuống tay mình đang được anh nâng giữ rất nhẹ nhàng, cứ như thể sợ động mạnh quá thì cô sẽ đau vậy.
"Ừm..." Gin vẫn tập trung thoa thuốc cho cô, cổ họng phát ra tiếng ừ hử như chứng tỏ đã nghe cô nói.
Hình như anh đang buồn.
Bảo Anh có thể thấy được khi nhìn đôi mắt đang cụp xuống của anh. Cô đột ngột rụt tay về, thoa vội cho thuốc ngấm vào vết thương rồi chồm người tới ôm chầm lấy anh.
"Em sao vậy? Anh đang thoa thuốc cho mà..." Gin vuốt tóc cô, hơi ngạc nhiên khi cô có những hành động kì lạ như vậy.
"Anh đang buồn, phải không?" Bảo Anh vùi đầu vào ngực anh, thẳng thắn hoi.
Gin không trả lời. Anh im lặng rất lâu. Cả căn phòng chìm ngập trong sự tĩnh lặng bất thường, đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường.
"Tám giờ rồi, anh phải về đây." Gin nắm lấy đôi vai của Bảo Anh, nhẹ nhàng đẩy cô ra và đứng dậy, mặc áo khoác vao.
"Để em tiễn anh." Bảo Anh cũng vội vã đứng bật dậy. Mặc kệ anh không đồng ý, cô nàng vẫn lon ton theo anh xuống tới cửa, còn mang dép đi với anh ra ngoài sân mới chịu.
"Mũi đỏ lên hết rồi kìa, vào nhà ngay!" Anh búng mũi cô, nghiêm túc ra lệnh.
"Anh về thì em mới vào." Bảo Anh xoa xoa cái mũi lạnh cóng như đá của mình, lì lợm phản bác.
Gin thở dài một hơi, chịu thua độ ngoan cố của cô. Sau một hồi đứng căn dặn, trách móc, anh mới quay lưng rời đi.
Bảo Anh nhìn theo bóng lưng của anh đang dần bị màn đêm nhấn chìm, trong lòng ngổn ngang rất nhiều cảm xúc. Lúc nãy, anh đã không trả lời câu hỏi của cô, chỉ im lặng ôm cô rất lâu và thở rất mạnh.
Đến lúc này, cô mới nhận ra được một chuyện.
Người yêu của cô, anh ấy chưa bao giờ nói ra nỗi buồn của chính mình khi còn tỉnh táo.
Vậy liệu nếu anh say lần nữa, thì anh có chịu nói ra không? Anh có chịu khóc trên vai cô lần nào nữa không?