Tịch Tích Chi thật sự không thích lục đục đấu đá, nhìn thấy An Hoằng Hàn và Thập Tứ công chúa đọ sức, nhàm chán ngáp một cái.
Tuy hoàng cung hoa lệ, nhưng không khí bên trong lại vô cùng áp lực.
Sống ở chỗ này càng lâu, gánh nặng tâm linh càng nặng.
Trong đại điện, một nhóm vũ cơ uốn éo cơ thể, múa một vũ điệu mê hoặc lòng người, mỗi một động tác đều khiến cho người xem không khỏi nhìn chăm chú.
Hôm nay Ngô Kiến Phong cũng đi theo đến điện Lưu Vân, lửa giận trong lòng hắn vẫn chưa lắng xuống, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt vô tư của Tịch Tích Chi, lúc nào cũng khiến cho hắn không thể không nghĩ tới số kiếp đau buồn của mình. Ngô gia đuổi hắn ra khỏi cửa, làm hắn trở thành chó nhà có tang(1). Tại sao lại có người có thể sống cuộc sống không buồn không lo như vậy? Ngay cả bệ hạ máu lạnh vô tình cũng sủng ái nàng ta thế kia? Tại sao đời người lại bất công như vậy chứ?
Ngô Kiến Phong nắm chặt nắm đấm trong tay áo, trong mắt thoáng hiện lên một chút ánh sáng hung ác. Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía An Vân Y, tựa như hạ quyết tâm, thoáng dùng sức cắn răng.
Vị trí hắn đứng tương đối khuất, cho nên không có ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Ngay cả An Hoằng Hàn giỏi về quan sát lòng người, lần này cũng không chú ý tới vẻ mặt của hắn.
Tư Đồ Phi Du dựa vào tiệc rượu lần này, kiếm lại mặt mũi cho mình. Gần đây trên triều, ông thuộc loại phong quang vô hạn, dường như có thể có xu thế hạ thấp Lưu Phó Thanh.
Không thèm để ý tranh đấu gay gắt giữa hai người bọn họ, Tịch Tích Chi cầm đũa bạc, tự mình ăn đồ ăn của mình. Gắp một miếng Phượng Kim Lân Ngư vào trong miệng, nhóp nhép hai cái, Tịch Tích Chi luôn cảm thấy ăn hoài không chán. Có câu ‘đồ tốt cần phải chia sẻ với mọi người’, ăn một mình là không có đạo đức, cho nên Tịch Tích Chi rất tự giác gắp một miếng thịt cá, bỏ vào trong chén của An Hoằng Hàn.
"Đừng cố uống rượu, thức ăn nguội rồi." Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào trong chén của hắn, ý bảo hắn nhanh chóng ăn đi.
Hiếm khi được tiểu hài tử này gắp đồ ăn cho mình, An Hoằng Hàn có thể không hãnh diện sao?
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của Tư Đồ Phi Du, lại càng khẳng định địa vị của Tịch cô nương ở trong lòng bệ hạ hơn. Bệ hạ chú ý nhất chính là gọn gàng sạch sẽ, đặc biệt là lúc ăn thức ăn, từ trước đến giờ đều không thích người khác gắp thức ăn cho hắn. Nhớ có lần có một vị phi tần vì muốn lấy lòng bệ hạ, gắp một miếng thức ăn cho bệ hạ ở trước mặt mọi người, ai biết bệ hạ không những không cảm kích, còn trực tiếp lôi người đó xuống chém đầu.
Ở dưới ánh mắt của mọi người, An Hoằng Hàn dùng đũa bạc gắp miếng thịt cá này lên, đưa vào trong miệng. Động tác của hắn lộ ra khí chất tôn quý, khiến người ta không thể không sinh ra áp lực trong lòng.
"Hôm nay Tư Đồ đại nhân mới là nhân vật chính, các vị khanh gia đừng vây lấy trẫm, kính Tư Đồ đại nhân nhiều rượu một chút." An Hoằng Hàn tìm được một lý do cực tốt, để các đại thần xung quanh rời đi, giao phiền toái này cho Tư Đồ Phi Du.
Lời nói này cực kỳ đường hoàng chính đáng, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Một đại đội thần tử lập tức chen chúc mà đến, vây quanh Tư Đồ Phi Du.
Tịch Tích Chi vừa thấy tình thế chuyển biến, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, "An Hoằng Hàn, ngươi thật là âm hiểm, để nhiều đại thần mời rượu ông ta như vậy, chẳng lẽ muốn chuốc say ông ta sao?"
An Hoằng Hàn nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng, "Ông ta say, dù sao cũng tốt hơn trẫm say."
Tiệc rượu vẫn tiếp tục như cũ, tiếng nói tiếng cười không ngớt.
Đợi đến khi rượu thịt cơm no, thời gian đã qua hơn phân nửa.
Tịch Tích Chi đã quen với việc nghỉ trưa mỗi ngày, cho nên cứ ngáp ngắn ngáp dài.
"Nếu mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi." Cầm lấy bàn tay nhỏ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nói.
Tịch Tích Chi cũng không muốn tiếp tục nán lại nơi này nữa, ngươi tới điện Lưu Vân vốn là vì giải quyết ấm no, hiện giờ bụng đã lấp đầy, dĩ nhiên nên ngủ một giấc thật ngon. Vừa định gật đầu đồng ý, Lưu Phó Thanh ở cách đó không xa đột nhiên đi tới.
"Tham kiến bệ hạ." Đầu tiên Lưu Phó Thanh hành lễ, sau đó lại khom người chào Thập Tứ Công chúa ở bên cạnh, thể hiện lễ nghi thần tử rất thích hợp.
Mặc dù Lưu Phó Thanh thích tranh cường đấu thắng với Tư Đồ Phi Du, nhưng từ bản chất mà nói, hai người không giống nhau. Lưu Phó Thanh cầu kiến An Hoằng Hàn, nhất định là có chuyện, ông không giống như những đại thần khác thích mời rượu lấy lòng người nào đó. Lúc từ chỗ ngồi đi tới, trong tay không cầm ly rượu nào.
An Hoằng Hàn nghiêm mặt, hỏi: "Lưu khanh gia có chuyện tìm trẫm?"
Mặc dù sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn lạnh lùng, nhưng Tịch Tích Chi lại có một cảm giác, đó chính là An Hoằng Hàn đối đãi với Lưu Phó Thanh tuyệt đối là coi trọng hơn Tư Đồ Phi Du. Nhưng vì để cân đối thế cục quyền lợi triều đình, hắn mới dùng con cờ Tư Đồ Phi Du này ngăn ngừa tạo thành quyền thế không cân bằng, tiếp đó tránh khơi ra tranh đấu.
Đầu tiên Lưu Phó Thanh liếc nhìn Thập Tứ công chúa ở bên cạnh một cái, rồi mới nhìn sang An Hoằng Hàn gật đầu nói: "Vi thần quả thật có chuyện muốn bẩm tấu."
Tịch Tích Chi cố nán lại thêm một lát, muốn nghe thử chuyện Lưu Phó Thanh sẽ nói tiếp đó, yên lặng ngồi ở bên cạnh An Hoằng Hàn, khẽ đung đưa hai cái chân củ cải đỏ.
An Vân Y thấy nàng ngồi thảnh thơi như thế, nhất là còn ngồi gần hoàng huynh, tâm tình lập tức thấy không thoả.
"Lưu ái khanh nói nghe thử xem, có chuyện gì lại chọn bẩm tấu vào lúc này." An Hoằng Hàn gõ gõ lên mặt bàn, chờ Lưu Phó Thanh mở miệng.
Lưu Phó Thanh phất phất tay áo bào: "Vi thần nhìn thấy Thập Tứ công chúa cũng có ở đây, cho nên mới chọn bẩm tấu lúc này, quấy rầy nhã hứng của bệ hạ, là tội của thần."
"Khanh cũng đừng nói lời khách sáo nữa, Lưu ái khanh nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề chính đi."An Hoằng Hàn ôm đầu vai của Tịch Tích Chi, cùng nhau ngồi ở đó, ánh mắt dừng lại ở trên người Lưu Phó Thanh. Đối với thần tử này, hắn ít nhiều cũng tương đối khoan dung, bởi vì ông ta là một vị quan tốt hiếm thấy. Mặc dù cũng thích tranh thích đấu, nhưng những tranh đấu này không nguy hại đến an nguy của Phong Trạch quốc.
Lưu Phó Thanh lại gật đầu một cái, không hoảng hốt không ngạo mạn lây ra một phong thư từ trong tay áo, "Làm phiền Lưu tổng quản đưa cho bệ hạ xem qua."
Toàn bộ ánh mắt của Tịch Tích Chi đều rơi vào trên lá thư, chớp chớp mắt, suy nghĩ không ra dụng ý của Lưu Phó Thanh. Ấn tượng của nàng đối với vị đại thần này cũng không tệ lắm, có thể khiến cho ông ta giữ kỹ phong thư như thế, chắc hẳn là vô cùng quan trọng.
An Hoằng Hàn cầm lấy phong thư từ trong tay Lâm Ân, mở phong thư ra, bắt đầu nhìn xem.
Sau khi xem xong, sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn không thay đổi, nhưng trên trán dường như có thêm vẻ lo âu, ánh mắt cũng dần dần chuyển sang trên người Thập Tứ công chúa.
Tịch Tích Chi nằm trong cnh tay của An Hoằng Hàn, muốn thấy nội dung trong phong thư, thế nhưng bản thân nàng lại không quen thuộc đối với chữ viết của thế giới này, tốc độ đọc chữ thua kém An Hoằng Hàn rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn An Hoằng Hàn đã xem xong bức thư, còn nàng lại chỉ xem xong hai hàng chữ.
Hơn nữa hai hàng chữ này có mấy chữ nàng không biết...
Bất đắc dĩ bĩu môi, Tịch Tích Chi lại nhận thức được "thất học"thật đáng buồn.
"Ai bảo ngươi không cố gắng học chữ, cuối cùng lúc này cũng biết tác dụng của học chữ rồi sao?" Nhìn rõ ý nghĩa trên mặt cực kỳ bi thương của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn không hề lưu tình vạch trần nội tâm của nàng.
Tịch Tích Chi hừ một tiếng, ngượng ngùng nghiêng đầu, không nhìn An Hoằng Hàn nữa.
An Hoằng Hàn không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, bởi vì chuyện viết trong thư, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
"Theo ý của Lưu ái khanh là... lần hòa thân này nên phái Thập Tứ công chúa đi?" Thấy Lưu Phó Thanh đang nhìn chằm chằm vào Thập Tứ công chúa không tha, An Hoằng Hàn đã đoán được ý của đối phương.
Lưu Phó Thanh gật đầu không chút kiêng dè, "Vi thần cho rằng Thập Tứ công chúa chính là đối tượng được chọn lần này."
Vừa rồi Thập Tứ công chúa vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ làm sao đưa Tịch Tích Chi đi, sau đó độc chiếm sủng ái của hoàng huynh. Lúc này đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, chợt tỉnh ngộ nhìn sang, "Hòa... hòa thân gì?"
Giọng nói mang theo sự run rẩy, An Vân Y mở to hai mắt, khó tin những lời vừa mới nghe. Hòa... thân? Trái tim nhảy dồn dập "thình thịch" sắc mặt An Vân Y tái nhợt, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Giật mình với biểu hiện của An Vân Y, Tịch Tích Chi nghi ngờ nhìn về phía ngươi. Bình thường công chúa nghe thấy tin tức này, không phải đều nên hỏi thăm đối phương là nam tử của quốc gia nào trước sao? Tại sao Thập Tứ công chúa nghe thấy tin tức này, lại sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt không có chút sức lực vậy.
Đều mang theo nghi ngờ, An Hoằng Hàn và Lưu Phó Thanh cũng phát hiện sự khác thường của An Vân Y.
"Thập Tứ công chúa, có phải người không thoải mái hay không?" Lưu Phó Thanh lên tiếng hỏi thăm.
Ánh mắt của rất nhiều người đều chuyển về phía bên này, sắc mặt của An Vân Y tái nhợt đến đáng sợ, dường như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
"Có cần nô tỳ mời thái y hay không?" Lâm Ân phân phó hai cung nữ nhanh chóng đến dìu Thập Tứ công chúa, sợ nàng ta bất ngờ ngã xuống.
Dưới ánh mắt ân cần của vô số người, hồi lâu sau, An Vân Y nâng tay lên dùng khăn lụa lau mồ hôi lạnh, "Không... không cần làm phiền thái y, bổn cung không sao."
Bàn tay trong ống áo của An Vân Y nắm chặt lại, cắn chặt răng, mở miệng nói: "Hoàng huynh, Y Nhi còn nhỏ. Huống chi rất nhiều hoàng tỷ cũng chưa xuất giá tại sao Y Nhi có thể gả ra ngoài trước các tỷ ấy chứ?"
Lời của nàng ta đều hợp tình hợp lý, nhưng biểu hiện lúc nãy của nàng ta, cộng thêm câu này, càng khiến người ta sinh ra nghi ngờ.
Khoé miệng An Hoằng Hàn nở một nụ cười lạnh lùng, chỉ là trong nháy mắt rồi biến mất không dấu vết, khiến người ta không thể bắt được, "Hoàng muội không hỏi thử xem trẫm sắp xếp chuyện hôn sự của hoàng muội như thế nào? Đối phương chính là lang quân như ý được rất nhiều nữ nhân tha thiết ước mơ, từ chối sớm vậy, chẳng lẽ không sợ mất đi cơ hội tốt?"
Ai cũng biết trước giờ bệ hạ không nói đùa, nếu hắn nói như vậy, đối phương tuyệt đối là một đối tượng lý tưởng cực kỳ hoàn mỹ. Ở đây có rất nhiều công chúa cũng rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng khiếp sợ khí lạnh do An Hoằng Hàn tỏa ra, nên không có bất kỳ một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tư Đồ Phi Du bị rất nhiều đại thần chuốc rượu, lúc này đã hơi ngà ngà say, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng trở nên say khướt, không khống chế được men say của mình, Tư Đồ Phi Du ợ một hơi rượu, "Vi... vi thần cả gan, xin hỏi bệ hạ là quốc gia nào đề thân với Phong Trạch quốc?"
Ông nói chuyện dứt quãng, lúc đi thì xiên xiên vẹo vẹo, hoàn toàn dựa vào hai thái giám dìu dắt.
Lưu Phó Thanh trước sau như một nhìn không quen tác phong của ông ta, thấy bộ dạng say rượu của ông ta thì càng thêm giận dữ, chỉ vào thái giám bên cạnh hô lên. "Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau chóng chuẩn bị canh giải rượu cho Tư Đồ đại nhân."
Chú thích:
(1) Chó nhà có tang: ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.