Ánh sáng nhàn nhạt cực kỳ nhu hòa, giống như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông.
Chớp mắt một cái, ở giữa không trung hư vô, bóng dáng của Tịch Tích Chi đột nhiên phóng đại, cũng không phải thực thể, chỉ là một tầng quang ảnh nhàn nhạt, thấy được, nhưng không cảm nhận được. Chỉ trong nháy mắt, tầng hư ảnh kia lại nhạt đi, giống như chưa từng xuất hiện, thật sự giống ảo giác của một người.
Từ đầu đến cuối, Tịch Tích Chi vẫn ngủ say, không cảm giác được bất kỳ khác thường nào, ngủ vô cùng điềm tĩnh.
Thời gian vội vàng trôi qua, lúc không có xảy ra chuyện lớn, luôn làm cho người ta cảm thấy những ngày này quá yên lặng, rồi lại hết sức nhàm chán. Tịch Tích Chi rất muốn giúp đỡ tìm kiếm tung tích của Từ lão đầu, nhưng một người sức yếu, không biết tìm từ đâu, một chút đầu mối cũng không có. Dùng lời An Hoằng Hàn mà nói, chính là ‘ngươi ít gây rắc rối, sống ở trong hoàng cung thật tốt, chớ thêm trở ngại chính là giúp đỡ tốt nhất’.
Khi An Hoằng Hàn nói những lời này, Tịch Tích Chi còn bực bội một lúc lâu. Nhưng thời gian càng dài, lại cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.
Mấy ngàn ngự lâm quân ở xung quanh hoàng cung, lục soát nhiều ngày như vậy, vẫn không tìm được một chút tung tích của Từ lão đầu. Nàng cũng không phải là thần tiên, sẽ không bấm ngón tay tính toán, càng thêm không tính ra được chỗ ở của Từ lão đầu. Nếu như sau khi xuất cung, không cẩn thận gây phiền toái cho An Hoằng Hàn, đó mới là không dễ thu dọn.
Mấy ngày nay, Đông Phương Vưu Dục - thân là thái tử Luật Vân quốc cũng không có nhàn rỗi, phái người đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Từ lão đầu, không ngừng thu thập các loại tin đồn về hồ yêu.
Gần đây Tịch Tích Chi không nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhiều tiệc rượu, hắn đều chưa từng xuất tịch.
Nằm ở trên bàn gỗ lim, tay phải Tịch Tích Chi nắm một cây bút lông, đầu ngọn bút dính mực nước đen nhánh, Tịch Tích Chi nhìn mấy tờ giấy Tuyên Thành để ở trên bàn, nhất thời mặt ủ mày ê, như ăn phải một miếng Hoàng Liên.
Bên tai phiêu đãng tiếng nói nghị luận quốc sự của các đại thần, Tịch Tích Chi thỉnh thoảng nghe lén một lúc, cũng biết không ít tình trạng gần đây của Phong Trạch quốc.
Trong tay An Hoằng Hàn đang cầm một phong tấu chương, cầm bút phê duyệt, không làm ra hành động nào để ý tới thuộc hạ đang bẩm báo chuyện ở phía dưới.
Khi ngươi cho là hắn không có nghiêm túc lắng nghe, hắn lại có thể nói ra đúng chỗ thiếu xót của ngươi, khiến đại thần cảm thấy áp lực gấp bội.
Tịch Tích Chi thấy hắn có công phu chuyên tâm như thế, hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu nàng cũng có thể vừa luyện chữ, vừa suy nghĩ viễn vong, thật là tốt biết bao. . . . . .
Chỉ là suy nghĩ một chút, rất không có khả năng, Tịch Tích Chi chỉ có thể than thở, lắc đầu tiếp tục luyện chữ.
An Hoằng Hàn bớt chút thời gian nhìn sang bên cạnh, vừa vặn nhìn hết một màn này vào trong mắt, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt. Mỗi lần đến thời điểm luyện chữ, nàng luôn biểu hiện bộ dáng bi tráng như sắp lên chiến trường giết giặc. . . . . .
Chỉ là, ngược lại rất thú vị.
"Bẩm báo bệ hạ, cuộc sống của dân chúng ở Phong Châu đã bắt đầu khôi phục lại, tin tưởng không lâu sau, cuộc sống của dân chúng sẽ khôi phục lại như trước." Lưu Phó Thanh đứng nghiêm túc ở phía dưới, cầm trong tay văn thư được phương xa ra roi thúc ngựa đưa tới, trên đó viết tình huống gần đây của Phong Châu.
Ti Đồ Phi Du cũng ở trong ngự thư phòng, nhìn khuôn mặt già nua của Lưu Phó Thanh, cảm giác không thoải mái. Còn nữa, xử lý nạn lụt ở Phong Châu, tất cả đều là công lao của mình, tại sao có thể để đối thủ một mất một còn đoạt đi.
"Đó là tất nhiên, tuy vi thần bất tài, nhưng cũng hiểu đạo lý dân sanh chính là gốc rể của một nước. Khi vi thần sắp trở lại từ Phong Châu, cuộc sống dân chúng Phong Châu đã từ từ đi vào quỹ đạo"
Ý của lời này, hình như muốn nói vừa rồi Lưu Phó Thanh bẩm báo như vậy, toàn bộ đều là lời vô nghĩa.
Sắc mặt Lưu Phó Thanh biến đổi ngay tại chỗ, giận đến hừ một tiếng.
Lửa giận vô hình ở trong mắt hai người bắn vào nhau đến bốc lửa, Tịch Tich Chi nhìn vẻ mặt ganh đua của hai người, lại nhìn một chút vẻ mặt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn đang ngồi ở phía trên, nhất thời cảm thán...... làm đế vương một nước, thật không dễ dàng.
Tấu chương trong tay An Hoằng Hàn bị ném lên bàn, bộp một tiếng, nhất thời dập tắt lửa giữa hai người.
"Trẫm ngồi ở chỗ này, cũng không phải xem hai người các ngươi tranh đấu. Trẫm muốn biết, lần này nạn lụt ở Phong Châu rốt cuộc đã tổn thất bao nhiêu?"
Lương thực thì không cần phải nói, nhất định là một hạt thóc cũng không thu được.
Nhưng số người mất tích vì nạn lũ và phòng ốc bị phá huỷ vì lũ lụt.... còn các loại tổn thất khác nữa.
Số liệu về phương diện này, đương nhiên là Tư Đồ Phi Du tương đối rõ ràng, dù sao ông cũng đã chạy qua đó một chuyến.
"Hồi bẩm bệ hạ, số người mất tích có hơn 320 người, số tử vong đạt tới 100 người, về phần dê bò và súc vật..... có chừng hơn ngàn con. Phía đông Phong Châu, phòng ốc bị phá huỷ tương đối nghiêm trọng, chỉ là trước khi đi, vi thần đã phân phó quan viên địa phương nhanh chóng sắp xếp người xây dựng lại nhà của dân chúng, tin tưởng chưa tới nửa tháng sẽ làm xong."
Nghe Tư Đồ Phi Du đã an bài, sắc mặt của An Hoằng Hàn hòa hoãn rất nhiều, nhưng vẫn toả ra khí lạnh như cũ, chỉ gật đầu với Tư Đồ Phi Du, nói: "Tư Đồ ái khanh làm không tệ."
Mấy ngày gần đây Tư Đồ Phi Du phong quang vô hạn, làm trong lòng Lưu Phó Thanh - đối thủ một mất một còn tự nhiên khó chịu. Nếu đối phương một khi đắc thế, vượt qua mình, như vậy kết quả của mình, tiếp theo sẽ rõ.
Ánh mắt của ông và Tư Đồ Phi Du đồng loạt rơi xuống bàn án nhỏ cách đó không xa.
Nơi đó, Tịch Tích Chi đang nắm bút lông, nỗ lực luyện chữ.
Tuy rằng đều đánh chủ ý lên Tịch Tích Chi, nhưng quyết định trong lòng hai người hoàn toàn bất đồng.
"Hôm nay thương nghị đến đây thôi, hai vị ái khanh cũng đi về nghỉ ngơi đi."
"Vậy vi thần cáo lui." Nghe ra ý tứ đuổi người trong lời nói, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh cũng không dám dừng lại lâu, thi lễ với An Hoằng Hàn một cái, liền nhanh chóng mở ra bước chân rời đi.
Cửa ngự thư phòng, 'két' một tiếng liền khép lại.
Khoé miệng An Hoằng Hàn hàm chứa nụ cười lạnh, "Suy nghĩ của bọn họ lại có lúc nhất trí."
Chỉ là........ nhất trí này lại làm cho An Hoằng Hàn cảm thấy vui vẻ một chút.
Ánh mắt dời về phía Tịch Tích Chi....... Nhưng nếu có một thứ gì đó có thể đặt ở trước mặt nàng, để cho nàng lựa chọn, rốt cuộc nàng sẽ chọn cái gì?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu An Hoằng Hàn liền càng không thể vãn hồi. Hắn rõ ràng biết mình không nên đi thăm dò, lại không nhịn được. Dù sao mỗi người đều hi vọng biết mình ở trong suy nghĩ của người khác, rốt cuộc đoạt được vị trí cao bao nhiêu.
Trong bình hoa, cắm một bó hoa tươi mới hái từ ngự hoa viên. Đây là việc làm cung nữ sẽ làm mỗi ngày, để cho không khí trong ngự thư phòng càng thêm mát mẻ tự nhiên. Nhìn đoá hoa kiều diễm ướt át kia, cánh hoa hồng phấn giống như màu sắc của gò má nữ tử.
Đột nhiên, An Hoằng Hàn nhớ tới gương mặt xấu hổ của Tịch Tích Chi, tựa hồ tìm được điểm tương tự giữa hai người.
"Về sau đều cắm loại hoa này." Nói với cung nữ phục vụ bên cạnh, ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm bó hoa tươi.
Tịch Tích Chi không khỏi nâng đầu nhỏ lên, tầm mắt dần dần chuyển qua bình hoa, nhìn kỹ bó hoa kia một chút, không có cảm giác quá xinh đẹp. So với Lam Linh hoa nhìn thấy ở ngự hoa viên lúc trước, bó hoa này bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhớ tới Lam Linh hoa, tự nhiên Tịch Tích Chi nhớ lại thái hậu.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, mỗi lần nhớ tới thái hậu, tâm tình Tịch Tích Chi đều sẽ trở nên ngột ngạt. Mà tương tự, có phải An Hoằng Hàn cũng giống mình hay không? Kể từ sau khi thái hậu qua đời, hắn chưa bao giờ lộ ra bất kỳ tia bi thương nào.
Trong lòng hai người đều nghĩ đến chuyện khác nhau, nhìn hoa tươi mất hồn một lúc lâu.
Lại qua hai ngày, một ngày nọ, An Hoằng Hàn nhận được phong thư đến từ Huy Anh quốc. Trên đó viết vào khoảng năm ngày sau, Tam hoàng tử Huy Anh quốc sẽ tới Phong Trạch quốc cầu hôn.
Từ Huy Anh quốc đến Phong Trạch quốc, chỉ cởi ngựa đã phải mất nữa tháng.
Năm ngày sau?
"Xem ra Đoạn Vũ Phi đã sớm lên đường từ Huy Anh quốc." An Hoằng Hàn ném phong thư lên bàn, nâng ánh mắt lên, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Mặc dù Tịch Tích Chi không biết Tam hoàng tử này, nhưng từ hành động cầu thân của hắn, cũng biết là nhân vật lợi hại. Phong thư cầu thân mới đến hai ngày, chẳng lẽ hắn đã sớm nghĩ tới An Hoằng Hàn sẽ đáp ứng mối hôn sự này?
"Lâm Ân, phân phó ngự thiên Phòng, năm ngày sau thiết yến ở Lưu Vân điện, nghênh đón Đoàn hoàng tử đến." Có bạn từ xa tới, An Hoằng Hàn tự nhiên không thể thất lễ với người ta.
Huống chi hôn sự này ảnh hưởng bang giao hai nước.
Vân Cung.
Có người vui vẻ, có người buồn.
Hôm đó sau khi hồi cung từ Lưu Vân điện, An Vân Y vẫn buồn buồn không vui. Trên khuôn mặt phấn nộn, đôi mày thanh tú uẫn nhíu, chưa từng buông ra.
"Công chúa, nên dùng thiện rồi, hôm nay ngự thiên phòng đặc biệt nấu cho ngài một chén tổ yến." Một hàng cung nữ tiến vào từ cửa, trong tay bưng món ngon đủ loại hình dáng, màu sắc.
"Đi ra ngoài !" Một tiếng quát mắng, An Vân Y ném đi tất cả đồ ăn trong tay cung nữ.
Choảng choảng, tất cả đều là âm thanh chén đĩa bể tan tành.
Tất cả cung nữ thái giám sợ hết hồn, lần đầu tiên nhìn thấy Thập Tứ công chúa tức giận lớn như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, tuy rằng sau khi Thập Tứ công chúa đắc thế, càng ngày càng trở nên khó hầu hạ, nhưng vẫn bảo trì bề ngoài dịu dàng động lòng người. Khi nàng xé tầng ngụy trang này ra, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
Bọn cung nữ thái giám ngốc lăng ở một bên, nhiều cung nữ phản ứng kịp, lập tức quỳ trên đất, hô công chúa tha mạng.
"Biến, mỗi một người đều cút ra ngoài cho bổn cung." An Vân Y ném tất cả đồ ăn, tức giận hô to với mọi người.
Nàng không muốn gả, thật không muốn gả ra ngoài! Tại sao hoàng huynh muốn ép nàng xuất giá!
Một khi thuận theo sắp xếp của hoàng huynh, đến Huy Anh quốc, như vậy nàng và hắn không còn khả năng! Gục xuống bàn, nước mắt của An Vân Y bất tri bất giác chảy xuống.
Trong Vân Cung to lớn như vậy, không có một người, yên tĩnh, chỉ có tiếng khócyếu ớt bất lực của An Vân Y.
"Thập Tứ công chúa, khóc cũng không giải quyết vấn đề." Một giọng nói từ xa đến gần, từ đằng xa dần dần truyền vào trong lỗ tai An Vân Y.
"Cút" Không muốn có người nhìn thấy bộ dạng khóc rống hôm nay của mình. An Vân Y quát một tiếng về phía cửa chính.
Người tới không những không giận, ngược lại phát ra một trận tiếng cười.