Suy nghĩ một chút, bọn họ rời khỏi Hoàng Đô hơn một tháng, trên triều đình khẳng định chồng chất rất nhiều tấu chương, chờ An Hoằng Hàn đi xử lý. Đặc biệt là lâm triều, cũng đã bỏ bê rất lâu, nếu như An Hoằng Hàn không ra mặt nữa, còn không biết sẽ gây ra rối loạn gì.
Trên đầu giường để một xấp tơ lụa hoa phục, Tịch Tích Chi vừa cầm lên sờ, phát hiện lại là tơ lụa từ Cẩm Tú sơn trang. Mặc từng món vào, lớn nhỏ đều rất vừa vặn.
Bởi vì sáng sớm bệ hạ đã phân phó để cung nữ, thái giám không quấy rầy đến người đang ngủ bên trong phòng, cho nên Lâm Ân và một đám cung nữ đều chờ đợi ở bên ngoài.
Nghe bên trong có động tĩnh, Lâm Ân dẫn đầu lên tiếng, "Tương Tích cô nương, nước nóng đã chuẩn bị tốt, muốn rửa mặt không?"
"Vào đi." Tịch Tích Chi hô một câu về phía bên ngoài.
Tịch Tích Chi đi tới trước bàn rót một ly trà, đoán chừng nước trà mới vừa bưng lên không bao lâu, còn rất ấm, Tịch Tích Chi uống vài hớp làm trơn yết hầu.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cảm giác ánh mắt đám cung nữ tiến vào nhìn mình vô cùng quái dị. Tịch Tích Chi giơ tay lên sờ sờ mặt, cũng không bẩn mà, làm gì nhìn mình chằm chằm như vậy chứ.
"Lâm Ân, trên mặt ta có gì sao?" Tịch Tích Chi kéo lấy tay áo Lâm Ân, nhỏ giọng dò hỏi.
Ai biết Lâm Ân phụt một tiếng bật cười, lắc đầu liên tục, "Họ chỉ là tò mò hoàng hậu tương lai có hình dạng thế nào, cho nên nhìn lâu mấy lần, Tương Tích cô nương đừng để ý."
Tịch Tích Chi phun trà trong miệng ra, nội tâm kinh hồn bất định, hoàng hậu cái gì? Có ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì không? Sau đó nhớ tới bảo đám lúc trước của An Hoằng Hàn với sư phụ. . . . . . Tịch Tích Chi nhất thời cảm thấy đầu như bị nổ tung, tốc độ của nam nhân này không phải quá nhanh rồi sao!
Vừa hồi cung liền bắt đầu thông báo chuyện này khắp nơi?
"Ngài còn không biết sao? Hôm nay lâm triều, bệ hạ liền nói chuyện cưới người làm hậu với quần thần." Còn có một ít chuyện, Lâm Ân không dám nói, tỷ như nhiều đại thần hết sức phản đối, toàn bộ đều bị bệ hạ dùng vũ lực đè xuống rồi, bị bãi quan không nói, còn đuổi vài tên quan viên kia ra khỏi Hoàng Đô, để bọn hắn vĩnh viễn không được bước vào Hoàng Đô một bước.
Đến đây mới không có người dám phản đối.
Thật ra thì Lâm Ân ít nhiều gì cũng mang theo nghi ngờ, tò mò tại sao tiểu mỹ nhân trước mắt có thể làm cho bệ hạ làm ra quyết định trọng đại như vậy. Chung đụng với người trước mắt nửa tháng, ông cũng hiểu lòng dạ tiểu mỹ nhân này không tệ, vóc người cũng rất xinh đẹp, vốn ông cho là sau khi bệ hạ trở về Hoàng Đô, nhiều lắm là chỉ là nhét nàng vào hậu cung, nhưng không nghĩ lại nghênh đón một đạo thánh chỉ sắc phong hoàng hậu.
Đại điển sắc phong vào bảy ngày sau là ngày tốt thích hợp thành thân nhất trong vòng ba tháng gần đây, mặc dù thời gian tương đối vội vàng, nhưng từ trước đến giờ hoàng cung không thiếu tiền tài, nhân thủ lại nhiều, chỉ cần gia tăng tốc độ xử lý, tuyệt đối có thể chuẩn bị một khánh điển tốt nhất trước nay chưa từng có.
Tịch Tích Chi ngây ngô dại dột vượt qua một buổi sáng, cuối cùng vào lúc ăn trưa gặp được An Hoằng Hàn, còn có sư phụ.
Tay phải Tịch Chân cầm đùi gà, miệng gặm đến sung sướng, "Bàn Tử ngự trù kia làm món ăn cũng không tệ lắm, đặc biệt là gà quay vừa giòn lại mềm." Xem ra lần này đến hoàng cung không uổng công.
"Có đồ ăn vẫn không ngăn được miệng của người sao? Sư phụ." Tịch Tích Chi hung ác trừng mắt nhìn ông, ánh mắt lại nhìn về phía An Hoằng Hàn, bộ dáng cắn răng nghiến lợi kia, đừng nhắc tới còn có bao nhiêu sinh động.
An Hoằng Hàn đột nhiên có cảm giác, quay đầu lại, "Người nào chọc tới nàng?"
Chàng!
Trong lòng Tịch Tích Chi giận dữ hô hào.
Mặt của An Hoằng Hàn vẫn như cũ không có một chút biểu cảm, chỉ là theo nét mặt của Tịch Tích Chi đọc ra được một chút tin tức, "Nàng biết rồi sao?"
"Có thể không biết sao? Cả hoàng cung đều đang lan truyền kìa." Mới một buổi sáng đã có rất nhiều cung nữ, thái giám vây quanh nàng, ánh mắt kia tựa như đang quan sát động vật đặc biệt cần bảo hộ. Có vài người còn lén lút núp ở ngoài cửa phòng, ánh mắt không ngừng nhìn vào bên trong, vừa sợ mình phát hiện họ, lại không nhịn được tò mò trong lòng.
"Đừng quên trao đổi của nàng và trẫm." An Hoằng Hàn bỏ thêm một mảnh thịt cá vào trong chén Tịch Tích Chi, quanh co lòng vòng nhắc nhở.
Tịch Tích Chi bị cơm trắng làm nghẹn họng, ho khan mấy tiếng. Lúc ăn cơm có thể không nói chuyện sinh con không? Chỉ là An Hoằng Hàn lại cực kỳ tuân thủ cam kết, vào tối hôm qua đã để Đông Phương Vưu Dục và Từ lão đầu rời đi. Nghe những người khác nói, bọn họ ra khỏi thành suốt đêm, chạy về Luật Vân quốc.
Từ trước đến giờ cổ nhân xem trọng lá rụng về cội, mặc dù chết, cũng không nguyện ý chết ở trên đất nước khác.
Trước khi bọn hắn rời đi, Tịch Tích Chi còn gặp qua Từ lão đầu một lần. Sau khi trải qua chuyện này, Từ lão đầu giống như già đi mười tuổi, trên mặt luôn mang theo ưu thương, loại ưu thương này vào lúc đối mặt Đông Phương Vưu Dục lại càng rõ ràng.
Cũng không lo lắng Đông Phương Vưu Dục sẽ gây sóng gió lần nữa, hắn bị trọng thương, không thể nào khỏi hẳn trong thời gian ngắn. Huống chi, hắn * không chịu nổi yêu khí cắn nuốt, chỉ có thể mỗi một ngày lại càng suy yếu, cuối cùng đối mặt với tử vong. Mặc dù không cần bọn họ động thủ, cuối cùng Đông Phương Vưu Dục vẫn phải đối mặt tử vong như cũ.
Về phần An Vân Y, sau khi trở về đến Hoàng Đô liền bị giải vào địa lao, bí mật xử tử. Mặc dù nàng và An Hoằng Hàn có quan hệ máu mủ, An Hoằng Hàn lại không có chút ý tứ tha cho nàng, hắn cũng không có quên trước khi chết, An Vân Y đã đắc tội với Tịch Tích Chi.
"Các ngươi đang trao đổi cái gì?" Tịch Chân nhíu mắt lại, e sợ cho Đế Vương này thừa dịp mình không để ý, chiếm tiện nghi của đồ đệ mình.
Tịch Tích Chi lại ho khan mấy tiếng, "Sư phụ, ngài vẫn là đừng hỏi."
"Sao lại không hỏi? Sư phụ hỏi chuyện của đồ đệ là thiên kinh địa nghĩa." Ánh mắt Tịch Chân dần dần dời về phía An Hoằng Hàn, ý bảo để cho hắn mở miệng.
An Hoằng Hàn sóng nước chẳng xao nói: "Đồ đệ ngươi đáp ứng sinh cho trẫm một đứa bé."
Vốn cho là sau khi sư phụ nghe xong, nhất định sẽ hơi giận dữ, ai ngờ Tịch Chân ngược lại cười ha ha ra tiếng, rất là hài lòng gật đầu với An Hoằng Hàn, "Đúng! Sinh đứa bé là nhất định, nếu sau này ngươi dám khi dễ đồ đệ của ta, ta liền để nó mang theo long chủng của ngươi chạy trốn, tốt nhất đi thiên giới, đoàn tụ một nhà với lão tử."
Sắc mặt của An Hoằng Hàn lập tức âm trầm xuống, "Loại chuyện đó không thể nào xảy ra, trẫm sẽ trông chừng nàng thật tốt." Lại nói, đoàn tụ một nhà? Người chủ gia đình là hắn đều không ở bên cạnh, sao gọi là ‘nhà’?
Tịch Chân không đưa ra bình luận, chỉ tiếp tục hỏi: "Ta nói ngươi chọn ngày, chọn như thế nào rồi? Ta muốn trước khi rời đi sẽ nhìn các ngươi cử hành xong hôn điển."
Dù sao cũng là đứa bé mình nuôi lớn, Tịch Chân không muốn bỏ lỡ chuyện lớn cả đời của đồ đệ.
Đũa bạc đang kẹp thịt viên, bộp một tiếng rơi lên trên bàn. Vẻ mặt Tịch Tích Chi khiếp sợ, hàm răng va vào nhau đến vang dội, thì ra đầu sỏ gây nên là sư phụ mình sao? Đưa tay liền kéo đĩa gà nướng ở trước mặt Tịch Chân đến trước mắt mình.
Tịch Chân vừa nhìn liền nóng nảy, đôi tay kéo lấy một bên khác của đĩa, không buông tay, "Đây là lão tử phân phó Ngự Thiện Phòng làm, ngươi đừng giành với sư phụ, không biết ‘kính già yêu trẻ’ viết như thế nào sao?!" Nói xong còn đập tay Tịch Tích Chi, muốn nàng buông tay.
Cuối cùng bàn gà nướng ở dưới sự giúp đỡ của An Hoằng Hàn, được Tịch Tích Chi chuyển qua trước mặt của mình. Xé một cái đùi gà, nhét vào miệng, Tịch Tích Chi cố ý nhai đến vang dội.
Tịch Tích Chi hiểu sư phụ mình nhất, lão đầu này yêu thích nhất chính là vơ vét các món ăn ngon của thế gian. Chỉ để cho ông nhìn, không thể ăn, đây tuyệt đối là hành hạ lớn nhất. Nghe nói mới một buổi sáng, Phượng Kim Lân Ngư ở Thanh Nguyên trì liền bị lão già này bắt đến mấy con, đưa đi Ngự Thiện Phòng nấu canh cá, dùng làm bữa ăn ngon rồi.
An Hoằng Hàn căn cứ nguyên tắc cưng chiều nàng dâu, đối với ánh mắt cầu trợ của Tịch Chân liền nhắm mắt làm ngơ. Tuy nói Tịch Chân là sư phụ của vợ, cũng có thể coi như là Lão Trượng Nhân, nhưng. . . . . . sau này người sống qua ngày với hắn là người trong lòng, tội gì vì một đĩa gà nướng ồn ào không vui với nàng dâu.
Vì vậy mặc cho Tịch Chân trơ mắt nhìn gà nướng biến thành thức ăn trong miệng người khác, chỉ có thể gắp những món ăn khác lắp đầy bụng. Rất nhanh liền đến bảy ngày sau, trong mấy ngày nay trên dưới hoàng cung treo đầy tơ lụa màu đỏ, khắp nơi dán đầy chữ 囍. Từ rất nhiều chi tiết nhỏ ở bên trong là có thể nhìn ra được bệ hạ rất là để ý đối với đại điển sắc phong này.
Dân chúng bên ngoài cung nghe bệ hạ muốn phong hậu, mỗi một người đều hồi hộp. Có câu nói cùng dân cùng vui mừng, trong thời gian long trọng như vậy, tự nhiên không thiếu được chỗ tốt của dân chúng. Rất nhiều người ở những nơi khác muốn thấy hôn lễ rầm rộ của bệ hạ, tất cả đều tuôn về Hoàng Đô.
Trong lúc nhất thời, Hoàng Đô kín người hết chỗ. Không ít Thương Hộ trong lúc này hung hăng buôn bán có lời.
Sáng sớm, Tịch Tích Chi liền bị một đoàn lão ma ma kéo ra từ trong chăn, bắt đầu thay đổi y phục. Đây là lần đầu tiên nàng ăn mặc đàng hoàng. Tịch Tích Chi hiểu rõ tướng mạo ngày thường vốn là rất tốt, trang điểm chút phấn son, một khuôn mặt nhỏ nhắn thoa phấn thơm, nhìn rất động lòng người.
Thường ngày Tịch Tích Chi lấy mặt mộc gặp người, sau khi vẽ loạn son phấn lên lại càng thêm xinh đẹp.
Tịch Tích Chi cũng không hiểu rõ quy củ đại điển phong hậu, cả ngày đều tùy lão ma ma định đoạt. Dù sao lão ma ma nói nàng làm cái gì, thì nàng làm cái đó. Trên đỉnh đầu mang theo trang sức nặng nề, ép tới Tịch Tích Chi ngửa cổ cũng rất khó khăn, rất muốn dỡ xuống, nhưng lại sợ lời ong tiếng ve của người khác.
Từng trận tiếng chiêng trống, mỗi một góc đều tràn đầy vui mừng, Có lẽ bị không khí này lây nhiễm, khóe miệng Tịch Tích Chi vẫn treo nụ cười yếu ớt.
Tịch Tích Chi ở dưới sự thôi thúc của lão ma ma, đầu tiên là đi đại điện thờ các Đế Vương sắc phong hoàng hậu.
An Hoằng Hàn đã sớm chờ ở nơi đó, bây giờ hắn mặc toàn thân hỉ bào màu đỏ. Trừ bỏ long bào, An Hoằng Hàn mặc đa số đều là màu lanh, Tịch Tích Chi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc đồ màu đỏ. Không thể không nói, vóc người tuấn tú, bất luận mặc y phục gì đều làm hai mắt người ta vô cùng tỏa sáng. Hắn mặc hỉ bào, trong lạnh lùng lại thêm một phần lãnh diễm.
Theo quy củ các triều đại truyền xuống, sau khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn cử hành xong nghi thức trong đại điện, hai người cùng ngồi chung lên xa niện, chạy tới bên ngoài cửa cung, chạy quanh Hoàng Đô một vòng.
Khi bệ hạ và hoàng hậu đồng thời xuất hiện ở trước mắt dân chúng thì tiếng hoan hô áp đảo từng hồi. Rất nhiều dân chúng muốn về phía trước, chỉ là triều đình sớm đoán được sẽ có cục diện như thế, cho nên ở hai bên lối đi nhỏ đều có an bài Ngự Lâm quân, để bọn họ duy trì trật tự, không để xảy ra si lầm gì.
Tay An Hoằng Hàn từ từ dời về phía Tịch Tích Chi, nắm được tay nàng dưới tay áo bào, tất cả đều là chuyện đương nhiên như vậy, lại vô cùng thành thạo.
Trên tay đối phương truyền tới nhiệt độ, nhất thời khiến trong lòng Tịch Tích Chi ấm áp, cũng cầm ngược lại đối phương.
Dưới sự chúc phúc của rất nhiều dân chúng, Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn chính thức kết làm phu thê.
Bận rộn suốt cả một ngày, sau khi giải quyết xong tất cả nghi thức phong hậu, bóng đêm dần buông xuống rồi.
Tịch Tích Chi mệt mỏi, mới vừa trở lại Bàn Long điện liền nằm sấp lên trên giường, sống chết cũng không chịu động một cái.
Hai tay An Hoằng Hàn bưng lên hai ly rượu, đi tới bên giường, “Một quy củ cuối cùng, uống xong ngủ tiếp.”
Tịch Tích Chi không còn hơi sức hơi hé mí mắt, lại ở trên giường không chịu đứng lên, cuối cùng bị An Hoằng Hàn kéo lấy cánh tay mới nâng lên được.
Nâng ly rượu đưa cho Tịch Tích Chi….
Cánh tay hai người giao nhau, đầu kề bên nhau, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mới vừa uống xong, Tịch Tích Chi liền muốn ngã đầu đi nằm ngủ. Hiện tại chỉ cần nàng nhắm mắt lại, lập tức có thể ngủ.
Nhưng An Hoằng Hàn lại không định lúc này buông tha nàng, đôi môi tiến đến tới lỗ tai Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, “Có phải tối nay nàng quên làm cái gì rồi không?”
Tịch Tích Chi sợ run cả người! Giơ tay lên liền muốn đẩy An Hoằng Hàn ra! Không nhìn thấy nàng mệt lắm sao? Không thể chọn thời gian khác bắn tỉa tình ý ư? Tịch Tích Chi cắn chặt môi, không chịu thỏa hiệp.
Ở chung vói Tịch Tích Chi lâu như vậy, An Hoằng Hàn đã sớm hiểu rõ thấu đáo điểm mẫn cảm của đối phương.
Răng môi liên tục giày vò lỗ tai Tịch Tích Chi, bàn tay cũng không nhàn rỗi, từng bước một tiến tới gần Tịch Tích Chi.
“Đúng lúc thực hiện giao dịch.” An Hoằng Hàn đè ở trên người của nàng, vừa nói chuyện vững vàng, vừa chậm chạp mạch lạc cởi bỏ y phục của Tịch Tích Chi.
Không cách bao lâu, cả người Tịch Tích Chi liền không còn mảnh vải che thân, như trứng gà bị lột vỏ, da thịt bóng loáng thủy nộn bại lộ ở trước mắt người nào đó.
Bên trong phòng rất nhanh truyền ra từng trận tiếng thở dốc làm người ta xấu hổ đỏ mặt, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng rên ngâm.
Một đêm này, xuân sắc vô biên.
Từ trước đến giờ, người nào đó nói được là làm được, kể từ sau khi khánh điển phong hậu kết thúc, Tịch Tích Chi thật không có ra khỏi Bàn Long điện một lần, dĩ nhiên phần lớn đều bị người giám sát. Điểm chết người trong đó là không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi, Tịch Tích Chi đều bị An Hoằng Hàn đè lên giường, như vậy có thể thấy được quyết tâm muốn tạo người của một vị đế vương nào đó.
Sau khi nhìn thấy đồ đệ cử hành xong khánh điển, Tịch Chân sợ lúc rời đi hai bên đều sẽ không nỡ, thừa dịp Tịch Tích Chi không để ý liền len lén rời đi. Sau khi Tịch Tích Chi biết, tâm tình lập tức trầm xuống, thậm chí một câu từ biệt mà sư phụ cũng không muốn nói. Bởi vì có An Hoằng Hàn làm bạn, Tịch Tích Chi rất nhanh lại khôi phục trạng thái như cũ.
Ước chừng trôi qua không tới hai tháng, thái y cho biết cuối cùng Tịch Tích Chi đã kết thúc kiếp sống giam cầm. Một khắc khi đi ra khỏi Bàn Long điện, Tịch Tích Chi tựa như một tội phạm đang bị cải tạo lại thấy ánh mặt trời, một đôi mắt ngập nước.
Sau đó, Tịch Tích Chi từ trong miệng người khác biết được, trước đây không lâu thái tử Luật Vân quốc đã chết đi, quốc chủ Luật Vân quốc bởi vì đau lòng quá độ, vài lòng ngất đi. Làm Tịch Tích Chi khó hiểu chính là Từ lão đầu lại từ chức quốc sư, ẩn vào rừng núi, trôi qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, nói là không bao giờ coi bói cho bất luận ai nữa.
Tịch Tích Chi ngồi ở trong đình, trong tay cầm một khối bánh ngọt, đang nhấm nháp. Trong đầu hồi tưởng lại đoạn ngắn trước kia, khẽ thở dài một hơi, nghĩ thầm, Từ lão đầu vẫn còn sống trong tự trách? Có lẽ cả đời này ông đều không tìm thấy lối ra ám ảnh Đông Phương Vưu Dục mang đến cho ông rồi.
“Sao lại thở dài?” An Hoằng Hàn đưa tay xoa vẻ buồn rầu giữa đôi mày thanh tú, “Sau này bất luận xảy ra chuyện gì, đều có trẫm cùng với nàng.”
Đối với điểm này, Tịch Tích Chi chưa bao giờ hoài nghi.
Gật đầu nói: “Ta sợ đuổi cũng không đi!”
An Hoằng Hàn hơi nhíu mày, muốn đuổi trẫm đi? Đưa tay sờ sờ bụng Tịch Tích Chi, “Dường như còn phải hỏi một chút đứa bé có nguyện ý hay không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi nhất thời lộ ra ửng đỏ.
HOÀN